Edit: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Tuy rằng đã quyết định sẽ thông báo cho Thánh Tử, nhưng mà đi đến trước cửa phòng Thánh Tử, Cao Lê lại chần chừ. Cửa gỗ phiến nước sơn đen phía trước, giống như lôi trì không thể vượt qua, khiến nàng bắt đầu do dự.
Nếu hắn từ chối ta, vậy làm sao bây giờ? Rõ ràng không nói tốt! nhưng mà… Ta lại tự tìm phiền toái vào người sao? Mỗi ngày trải qua cuộc sống đơn phương thầm mến? Giống như kẻ trộm liếc nhìn hắn, sau đó YY hắn? Aaaaa~~ không cần đâu.
Nếu hắn tiếp nhận rồi sao… ! ! Quá mất mặt. Mặc dù mình sẽ rất vui, nhưng mà… Hắn là nam! Cả hai đây không phải là… ! Tuy rằng hiện tại thân thể này là nữ, nhưng mà… Chậc, rắc rối quá đi. Mình rốt cuộc nên coi hắn là nam nhân để yêu, hay là nữ đây … Trời ạ! Ta rốt cuộc là nam hay là nữ đây????
Cao Lê đang ngửa mặt lên trời thở dài, bên cạnh liền xuất hiện một giọng nói: “Biểu tình thật đúng là thiên biến vạn hóa!”
Nàng lập tức nhìn lại, nam tử tướng mạo thanh tú, khóe miệng khẽ nhếch, đứng bên cạnh nhìn nàng đầy thâm ý. Cao Lê đề phòng theo dõi hắn. Thật không ngờ đối phương lại mặt dày, chẳng những không tránh né, ngược lại cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ! Nhìn độ cong nơi khoé miệng người kia, khơi dậy khí tức trong người nàng, Cao Lê không nói hai lời, một cước đá vào đùi đối phương.
Sau đó nàng khoái trá nhìn nam nhân này chật vật ôm chân, gào khóc vẫn kêu. Cao Lê đắc ý nói: “Trước chưa từng thấy mỹ nữ sao? Nhìn cái gì? !”
Nam nhân kia vừa sợ vừa giận, há hốc miệng cả buổi mới nói: “Chưa từng thấy qua người mạnh mẽ như ngươi.”
Cao Lê liếc xéo hắn một cái, nói: “Ngươi là ai? Tới đây làm gì? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi, hay là ngươi đến đây ăn trộm?”
Nam nhân kia chỉ mặt mình, kinh ngạc nói: “Ngươi… Ngươi chưa từng thấy ta? Ta là Thường Nhất Sơn, thiên hạ không ai không biết Thường Nhất Sơn.”
Cao Lê ngẩn ra, bởi vì đến nơi này mới mấy tháng, đại đa số thời giam đều ngồi ngốc trong thiên lao, thật sự đối với ba chữ Thường Nhất Sơn này chưa từng nghe qua. Bất quá theo ngữ khí của hắn, dường như việc không nhận ra hắn rất kỳ quái. Như vậy… Được rồi! Nàng cao thấp quan sát hắn một hồi: “Thường Nhất Sơn? Ta đương nhiên nghe nói qua, bất quá, gần đây lưu manh giả dạng Thường Nhất Sơn rất nhiều, lừa ăn lừa uống, lừa gạt phụ nữ nhi đồng thật sự không ít đâu. Ngươi nói, ngươi là Thường Nhất Sơn, ngươi có cái gì chứng minh?”
Thường Nhất Sơn bối rối, chưa bao giờ biết, mình là Thường Nhất Sơn còn phải tự đi chứng minh mình là Thường Nhất Sơn . Hắn vuốt cằm suy nghĩ kỹ một hồi, nói: “Y thuật của ta vô địch thiên hạ, không người theo kịp!”
Cao Lê xoa tay, nói: “Ta không biết y thuật, phân biệt không ra, hơn nữa, nếu y thuật tốt chính là Thường Nhất Sơn, thì ngươi đây có rất nhiều rồi.”
Thường Nhất Sơn nghĩ vậy: cũng đúng! Đối với người thường, nói gì cũng vô ích. Hắn lại nghĩ một lát: “Hoàng Thượng nhận được ta, ngươi gọi người đến, nhất định có thể làm rõ.”
Cao Lê liếc mắt: “Ta chỉ là thảo dân. Nào có gan dám thỉnh Hoàng Thượng đến phân biệt ngươi! Ta có vài cái đầu cũng không đủ để chém đâu.”
Thường Nhất Sơn nói: “Thánh Tử cũng biết ta! Chúng ta là bạn tốt.”
Cao Lê lo nghĩ nói: “Nếu ngươi cũng biết Thánh Tử, vậy ngươi nói, Thánh Tử hắn thích nhất dạng nữ nhi thế nào?” Nàng lo nghĩ, lập tức bổ sung thêm: “Không có ngoại trừ.”
Thường Nhất Sơn cười khổ nói: “Sao ta biết.”
Cao Lê khinh thị cười nhẹ một tiếng: “có vậy mà ngươi cũng không biết, thế ngươi còn nói biết hắn! Nói các ngươi là bạn tốt?”
Thường Nhất Sơn nhất thời không biết trả lời ra sao, bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Ta cho ngươi biết một bí mật của ta, chứng minh ta là Thường Nhất Sơn.”
“Được, vậy ngươi nói đi.” Cao Lê đối với bí mật của người khác vẫn rất có hứng thú.
Thường Nhất Sơn nói: “Mông trái của ta có một cái bớt Phượng Hoàng.”
Cao Lê trong lòng vui lên, tiếp tục trêu cợt hắn: “Ngươi đùa bỡn ta sao? Ta với ngươi nam nữ thụ thụ bất thân, ta làm sao có thể nhìn mông của ngươi? Hơn nữa, cũng không có ai nói, trên mông cứ có bớt Phượng Hoàng là Thường Nhất Sơn, ta đây xem cũng vô ích thôi!”
Thường Nhất Sơn nghe nàng nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng, nhưng thật sự nghĩ không ra biện pháp gì chứng minh mình là Thường Nhất Sơn.
Chính vào lúc này, cánh cửa gỗ đen từ từ mở, một người từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Thường Nhất Sơn đã nói: “Thường tiên sinh! Ngài còn đứng ở chỗ này làm gì? Thánh Tử đến bây giờ đã hộc máu, ói ra năm sáu lần , ngài mau vào xem đi!”
Thường Nhất Sơn nghe xong lập tức đi vào. Cao Lê cũng đi theo bọn họ.
Nàng không dám tới gần, đành phải đứng ở một bên, nhìn bọn Thường Nhất Sơn vội đến vội đi. Cuối cùng Thường Nhất Sơn đến trước giường Thánh Tử, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, Thánh Tử linh lực hao tổn quá lớn, thật sự nếu không chữa trị, chỉ sợ sẽ hạ xuống bệnh căn, về sau sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Ôn Hoà nghe xong nhíu mày nói: “Vậy phải làm thế nào đây? Thường tiên sinh, vô luận dùng bao nhiêu tiền, muốn dùng bao nhiêu thuốc tốt, ngài cứ nói, nhất định phải cứu được Thánh Tử. Trong cung đã truyền lời lại đây, hễ là đồ ngài cần, nhất định dốc hết toàn lực cung cấp.”
Thường Nhất Sơn suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: “Ta đi trước kê đơn thuốc, còn phiền ngươi đi mời một ít tiên hữu tương trợ.”
Cao Lê biết mình không giúp được gì, cũng không quấy rầy, trước khi ra lặng lẽ đi đến bên người Thánh Tử, nhìn hắn.
Thánh Tử nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt trắng như tờ giấy, lông mi dài thẳng băng, lông mày nhíu lại, cho dù đang nằm nhưng bộ dạng hết sức thống khổ. Bờ môi của hắn nổi lên màu trắng, còn có hai dấu răng, đoán chừng vì đau đớn, cắn môi mới lưu lại dấu vết.
Nàng xem cũng cảm thấy thật đau lòng, không kìm lòng được vươn tay muốn chạm lên mi tâm của hắn. Thời điểm đụng vào làn da, mới phát giác nhiệt độ cơ thể hắn rất thấp, còn có một chút mồ hôi chảy ra. Cao Lê tự nhiên dịch dịch chăn, lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán Thánh Tử.
Có thể là bị người ta đụng chạm, Thánh Tử chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự, rất lâu mới nhìn rõ người trước mắt. Hắn thật không ngờ Cao Lê sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn, suy yếu cười nhẹ một tiếng: “Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, mấy ngày nữa ta sẽ khoẻ thôi.”
Cao Lê thở dài một tiếng, hắn luôn suy nghĩ cho người khác, dù bản thân mình sinh bệnh, hắn nhìn thấy nàng, câu đầu tiên vẫn là an ủi nàng. không thể không nói, hắn thật sự là người rất thiện lương.” Thường Nhất Sơn nói, ngươi có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó. Ngươi không cần lạc quan mù quáng như vậy, nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn dưỡng bệnh mới là đạo lí!”
Thánh Tử nhất thời không thể thích ứng, loại ngữ khí này của Cao Lê dường như mắng chửi người, kì thực là lời nói quan tâm. “Cảm ơn ngươi! Nhất Sơn là danh y, hắn đến đây, ta nhất định sẽ khỏi.”
Cao Lê nhìn Thường Nhất Sơn đang thương thảo bệnh tình với Ôn Hoà, nghĩ rằng: danh y gì chứ, quả thực chẳng khác gì tên ngốc, không thì làm sao có thể bị trêu cợt lâu như vậy!
“Haiz! Làm người phải dựa vào chính mình. Thánh Tử ngươi lúc đó chẳng phải có pháp thuật sao? Sao không làm pháp, làm cho bệnh của mình tốt lên?”
Thánh Tử cười nhẹ một tiếng: “Cái đó gọi là: Đại phu không thể tự chữa cho mình… Ta cũng vô pháp sử dụng pháp thuật trên người.” Hắn nhìn vẻ mặt thất vọng của Cao Lê, lập tức chuyển đề tài: “Cao tín nữ, hôm nay tới tìm ta, không biết vì chuyện gì?”
Cao Lê bị hắn nói như vậy, mới nghĩ tới mình có lời cần nói. Nàng hít sâu nhiều lần, mới nói: “Ta tới đây, chỉ muốn nói cho ngươi biết. Về vấn đề ngày hôm qua của ngươi, ta nghĩ cả một buổi tối, rút ra kết luận, ta thích ngươi!”
Thánh Tử hoàn toàn ngây dại!
Cao Lê hết sức khó xử nhìn hắn, tay chân cũng không biết để vào đâu mới tốt.
Sau đó, Thánh Tử bỗng nhiên hộc máu, lúc này chẳng những miệng phun, mũi cũng phun!
Cao Lê sợ choáng váng, thật không ngờ bản thân mình nói một câu, lại có lực sát thương như vậy.