• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đao hạ lưu tình!” Hô to một tiếng, kinh động toàn trường, tất cả mọi người tìm nơi phát ra âm thanh vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một vị đồng tử vận trang phục trắng, ước chừng 8, 9 tuổi, dải lụa hoàng phát, khí độ thong dong, hắn giơ tay đang cầm lệnh bài vàng kim rực rỡ, đi đến giám trảm quan trước mặt.

Giám trảm quan kia vừa thấy lệnh bài, không thể tin được hai mắt của mình, xoa xoa ánh mắt lại nhìn, xác nhận lại nhiều lần, mới run giọng nói: “Đây là hoàng thiên ngự lệnh!”

Đồng tử gật gật đầu nói: “Không sai! Trên giết hôn quân, dưới chém gian thần, thống nhất dân chúng, quyết định chiến giáng xuống hoàng thiên ngự lệnh.”

Giám trảm quan lập tức quỳ xuống đất, tất cả mọi người cũng quỳ trên đất. Giám trảm quan hành lễ, cúi đầu nói: “Xin hỏi công tử xuất ra hoàng thiên ngự lệnh có gì giao phó?”

Đồng tử nói: “Thánh Tử nói, trời xanh có đức hiếu sinh, kính xin thả vị nữ tử tên ‘Cao Lê’, cho nàng theo ta về Thiên Hữu Quốc miếu đi gặp Thánh Tử!”

Giám trảm quan nhìn Cao Lê, lại nhìn một cái hoàng thiên ngự lệnh, tuy rằng bụng đầy nghi vấn, nhưng mà không dám không nghe theo, lập tức gọi người thả Cao Lê.

Cao Lê lại một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng lập tức không chịu nổi kích thích lớn như vậy, yếu đuối ở trên đoạn đầu đài.

Đối một người bình thường mà nói trong vòng hai ngày, từ sống đến chết, lại từ chết đến sống, biến hóa này cũng thật sự quá lớn. Nàng rất vất vả mới có được dũng khí đối mặt cái chết, hiện tại lại nói cho nàng biết không cần chết nữa, thật là làm cho nàng không chịu nổi!

Đồng tử chiêu một bàn nhuyễn kiệu, lệnh cho ngục tốt đem Cao Lê dìu vào trong đó.

Cao Lê ngồi ở trong kiệu, vẫn không thể tin được, tình huống thật sự biến hóa quá nhanh. Nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhưng mà tim đập chậm rãi dần dần khôi phục bình thường. Nàng nhẹ nhàng nâng ngón tay vén rèm vải lên nhìn ra phía ngoài. Đường phố kinh thành phồn hoa như trước, dòng người qua lại tấp nập, không ai để ý đến nữ tử ngồi trong kiệu là người phương nào! Nàng lại cảm giác giống như về tới nhân gian. Lần đầu tiên khắc sâu cảm giác được làm người bình thường cũng tốt lắm! Hưởng thụ cuộc sống bình thường, như tục ngữ vẫn nói : Chết tử tế không bằng lại sống!

Cao Lê thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại cơn buồn ngủ lại ập đến, dù sao, nàng ngày hôm qua cả một đêm không có ngủ.

Ngay lúc Thánh Tử nhìn thấy Cao Lê, nàng oai phong ở trong kiệu đang ngủ. Nàng có lông mi cong cong tuyệt đẹp, khóe miệng còn chảy ra một dải nước miếng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu! Làm cho Thánh Tử nhìn thấy, nhịn không được cười đứng lên.

Đồng tử 10 phần nhanh trí, lập tức vọt tới phía trước, đánh thức Cao Lê.

Cao Lê xoa xoa mắt tỉnh lại, nhìn thấy đồng tử đã cứu nàng một mạng cùng bộ dạng hại nước hại dân của Thánh Tử. Nàng có thể nói cái gì chứ? Nàng chỉ có thể cười khổ một cái.

Thánh Tử bình tĩnh nói: “Cao cô nương, chúng ta cùng nói chuyện chút, được không?”

Cao Lê biết điều gì tới ắt phải tới, gật gật đầu nói: “Được rồi!”

Thánh Tử đi ở phía trước, dường như sân vắng lững thững, ở trong rừng cây ào ào hạ xuống tiến lên.

Cao Lê đã hồi lâu không nhìn thấy cảnh tự nhiên. Nàng còn nhớ rõ lúc trước nàng bị đến nhà tù là lúc đang còn giữa hè, hiện tại đã là Trung thu . Hoàng diệp xa bay đầy trời, lòng người cũng như lá rụng bay đi . Nàng nhìn nhánh cây trơ trọi cắm thẳng lên trời xanh. Nàng không khỏi mở miệng thì thầm: “Khôn cùng rơi mộc rền vang hạ, vô cùng Trường Giang cuồn cuộn đến!”

Thân hình Thánh Tử ngừng lại một chút, quay đầu nói: “Cao cô nương còn có thể ngâm thơ?”

Cao Lê nhìn hắn, không thể không được, bộ dạng hắn thật sự rất dễ nhìn, mới nhẹ nhàng cười, tim của nàng liền đập bịch bịch. Hắn giờ phút này quần áo trắng toát chấm đất, như mây trắng ra tụ, vừa tựa như Lê Hoa ngọc lập, một mảnh gió thu bên trong, cũng thuận gió mà đi phiêu nhiên. Cao Lê không phải không thừa nhận 1 chàng trai như vậy, là làm cho mỗi người con gái đều không thể kháng cự lại.

Thánh Tử hơi khẽ cau mày nói: “Thế nào? Ngươi mất hứng sao?”

Cao Lê giương mắt nhìn hắn, xoay đầu đi nói: “Không có! Chẳng qua là cảm thấy bộ dạng ngươi quá đẹp! Dường như thích hợp làm nữ nhân, không thích hợp làm nam nhân!”

Thánh Tử ngẩn ra: “Tuy rằng thường nghe người khác nói ta bộ dạng xinh xắn, nhưng nói ta thích hợp làm nữ nhân, đây là lần đầu tiên nghe nói! Phụ mẫu ta sinh ta vì thân nam nhi, ta không có lựa chọn quyền lực!”

Cao Lê bị dáng vẻ hiền hòa của hắn làm xúc động , trong lời nói của nàng có gai, nhưng mà đối phương lại ôn nhu như nước, khiến nàng trở nên giống như chua ngoa tiểu nhân. Nàng nói: “Nam cùng nữ kỳ thực khác biệt không lớn. Chính là nam nhân như ngươi như vậy, xinh đẹp thật sự hiếm thấy!”

Thánh Tử nói: “Trên đời này ít nhất còn có một người có bộ dạng giống ta, vô cùng xinh đẹp.”

“Là ai?” Cao Lê hỏi.

Thánh Tử nói: “Ta cùng với đương kim hoàng thượng là huynh đệ song sinh.”

Cao Lê lập tức nghĩ đến cái chòm râu dê đáng khinh của hắn, thế nào cũng không nghĩ ra hai người có cái gì giống nhau . Nàng đưa mắt nhìn Thánh Tử, không tiếp lời.

Thánh Tử cũng bất đồng lên tiếng, dẫn nàng đến một chỗ vách núi đen rồi đứng lại, quay đầu hướng nàng nói: “Cao cô nương, ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?” Hắn chỉ vào xa xa.

Cao Lê đến gần bên cạnh hắn, nhìn theo hướng chỉ. Nàng không khỏi run lên, ở quần sơn thấp thoáng chính giữa, đi về hướng đông Trường Hà, kinh đô giống như cái gì đó tinh xảo nhỏ nhắn, ôi y tại sơn ở bên trong. Thiên khoan đất rộng, kia thành thị phồn hoa, ở trên vách núi cheo leo ngắm nhìn, bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ! Nàng quay đầu nhìn Thánh Tử, nói: “Haiz, con người lúc còn sống, có lúc là gần như vậy, có khi lại là xa như vậy!”

Thánh Tử nói: “Ngươi muốn là xa cùng gần sao?”

Cao Lê nghĩ rằng, ngươi ở đây đoán ta sao?”Ngươi nghĩ như thế nào ?”

Thánh Tử than dài một tiếng nói: “Ta thủ hộ nó cả đời, nhưng nó thủy chung cùng ta vô duyên!”

Cao Lê nhìn nhìn hắn, nói: “Thế giới này còn có cái gì Thánh Tử muốn mà không được ư?”

Thánh Tử mỉm cười: “Ta ngay cả vận mệnh của mình đều không thể nắm chắc, lại nói chuyện gì tả hữu giang sơn?”

Cao Lê nghiêng đầu nhìn phương xa: “Nhưng mà ngươi lại có quyền cho ta sống hay chết trong lúc đó, lòng vòng dạo quanh vài hồi!” Nàng cười khổ một cái: “Ta lần đầu tiên gặp ngươi, đã là đi tìm cái chết, thật không ngờ, ta lại sống. Hôm nay ta cũng cắn chặt khớp hàm, an tâm nhận lấy cái chết, thật không ngờ vì ngươi, ta lại tìm được đường sống trong chỗ chết. Lần trước, ngươi cứu ta, lại làm cho ta trong thiên lao hết chờ chết khổ. Lúc này đây, ngươi cứu ta, lại muốn ta lọt vào bất hạnh như thế nào đây?”

Thánh Tử suy nghĩ kỹ một hồi, nói: “Ngươi bây giờ còn hận ta sao?”

“Hận! nhưng mà bởi vì hận một người quá cực khổ, sở dĩ không làm!”

Thánh Tử khóe miệng kéo đẹp mắt đường cong: “Cao cô nương. Muốn ta xuất hoàng thiên ngự lệnh là phải trả giá thật lớn!”

“Cái gì?” Cao Lê có dự cảm không hay!

Thánh Tử nói: “Hoàng thiên ngự lệnh mỗi thế hệ Thánh Tử chỉ có thể vận dụng ba lượt. Ta đây một lần lại dùng để cứu cái mạng nhỏ của ngươi, ngược lại thật sự là đại tài tiểu dụng . Sở dĩ, vì bù lại tổn thất của ta, ngươi phải ở trong này bán mạng cho ta mới được!”

Cao Lê ngửi được một luồng nguy hiểm: “Cũng không phải ta gọi ngươi tới cứu ta !”

Thánh Tử híp mắt cười cười: “nhưng mà, có người bán ngươi cho ta !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK