Edit: Phương Xeko Nguồn: Xeko’s home
Cao Lê cả buổi tối đi tới đi lui trong phòng mình, thỉnh thoảng chống nạnh, chốc lát ômđầu, không lâu lại thở dài, sau đó lại gối đầu, làm cho Thịt Thịt đang buồn bực cũng phải phát sợ. Con mèo không ngủ trong tổ mà trốn dưới gầm giường đề phòng bất trắc. nhưng cuối cùng vẫn bị Cao Lê kéo cái đuôi lôi ra, túm gáy nó, bắt buộc nó phải mặt đối mặt với mình: “Mày nói, vì sao Thánh Tử vừa thấy tao liền quay đầu chạy? Tao là quỷ sao? Sẽ ăn thịt người sao?” Thịt Thịt giùng giằng tứ chi nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi ma trảo của Cao Lê. Cao Lê lúc này hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc riêng của mình: “Lần trước cũng như vậy, tao vừa nói thích hắn, hắn cư nhiên hộc máu! Tao không đáng yêu sao? Lại muốn hộc máu!” Thịt Thit bị nàng kẹp dưới nách bẹp dí, khiến cho nó muốn cào Cao Lê mấy cái cũng không được. Cao Lê nói: “Tuy rằng bộ dạng tao không đẹp được như hắn, nhưng mà Hoàng Thượng cũng không phải thích tao sao? Vì sao hắn không thích tao?” Nàng nói chuyện đã hoàn toàn không có tính logic . Thịt Thịt hung hăng nhìn nàng, meo meo vài tiếng. Nàng nhìn dáng vẻ chật vật củ Thịt Thịt, cũng cảm thấy ngượng ngùng, lập tức đem nó ôm vào lòng, dịu dàng vuốt lông nó: “Xin lỗi, tai cũng không muốn đối xử với mày như vậy. Chính là… Haiz… Vừa gặp chuyện liên quan đến Thánh Tử, tao lập tức không thể khống chế được tâm tình. Thịt Thịt bắt được cơ hội liền nhảy ra khỏi lòng Cao Lê, đứng ở một bên nói với nàng: “Thích!” Cao Lê nói: “Thích thì tại sao ngươi lại đứng xa như thế, qua đây.” Thịt Thịt do dự một chút, đầu nghiêng nghiêng: “Nguy hiểm!” Cao Lê nhắm mắt lại, cắn chặt răng nói: “Mày nói là tao nguy hiểm sao? Uổng công tao cứu mày về, mày lại dám không biết tốt xấu, nói tao nguy hiểm, cho mày biết, tao muốn giết mày với giết một con Phượng Hoàng không khác gì nhau đâu.” Thịt Thịt ngồi xuống, dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn nàng : “Ngươi tức giận!” Cao Lê bị nó nói trúng, tâm trạng chẳng khác nào quả bóng xì hơi co lại một rúm: “Được rồi! Tao biết, tao không tốt. Mày biết không? Ngày đó, hắn không lý do đã chạy tới hỏi vì sao tao lại hận hắn? Tao nghĩ cả đêm, liền cảm giác mình thích hắn. Đây không phải là kỳ quái sao?” Thịt Thịt nghe vậy, mở to hai mắt nhìn nàng. Cao Lê ho hai tiếng, giải thích nói: “Mày biết không? Tao thích kiểu người có cá tính, căn bản không phải như hắn. Tao thích người hào phóng sang sảng, có khí khái anh hùng. Tuyệt đối không phải cái loại không nhanh không chậm không dậy nổi này, dịu dịu dàng dàng. A! không sai, tao nhất định không thích hắn!” Thịt Thịt nghiêng đầu nửa ngày, mới nói: “Sang sảng là thế nào?” Khó có được lúc nó nhiều lời như vậy. Cao Lê hít một hơi thật sâu, nghĩ nửa ngày mới nói: “Sang sảng chính là cười rộ lên, thoải mái cười to, tiếng cười giống như thế này, mà không phải cười khẽ, môi mím lại, không ra tiếng như thế này!” Nàng vừa nói, một bên làm mẫu cho Thịt Thịt xem. Thịt Thịt chớp chớp mắt. Ngày hôm sau, lúc ăn cơm trưa, mọi người bên trongtiền đường đều sôi trào hừng hực, bởi vì Thánh Tử từ khi sinh bệnh cho tới nay, đây lần đầu tiên cùng mọi người ăn cơm, nhưng tâm tình lại tốt vô cùng. Vô luận là ai nói gì với hắn, hắn đều vui vẻ cười đáp lại, hơn nữa tiếng cười còn thanh thuý vang vang. Sự vui vẻ dường như lan toả khắp nơi, mọi người cũng bắt đầu cười theo. Chỉ riêng Cao Lê nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Thánh Tử mà người như bị sét đánh, ngây ngây cả buổi, sau đó cầm hai quả táo, nhanh như chớp liền chạy mất dép. Nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Thật sự là yêu nghiệt, ngày hôm qua ta rõ ràng đã quyết định quên hắn. Hôm nay hắn lại dám xuất hiện trước mắt ta, còn cười đẹp mắt như vậy. Cao Lê nha Cao Lê! Mày nhất định phải giữ vững lập trường, không thể lại bị hắn dụ dỗ! Hắn chỉ tùy tiện cười một cái, cũng không phải cười với mày, mày mê cái gì mà mê! Nhất định không nhìn hắn! không thể thích hắn nữa!” Lần đầu tiên Cao Lê phá lệ, cơm trưa còn chưa ăn xong đã đến trắc điện quét tiền, nhưng lại quét đặc biệt chậm, không dám nghĩ đi chỗ khác, để tránh gặp được Thánh Tử. Đời người có đôi khi chính là như vậy. Ngươi càng không muốn gặp, hắn sẽ càng xuất hiện trước mặt ngươi. Thời điểm Cao Lê đang mân mê nhặt tiền, Thánh Tử từsau lưng nàng đi đến, phía sau còn mang theo một đám tuỳ tùng. Hắn cười rất vui vẻ, tiếng cười “Ha ha” làm cho Cao Lê không cần quay đầu cũng biết là ai. “Cao tín nữ, khổ cực quá!” Thánh Tử mang theo ý cười nói. Cao Lê xem thường ngửa mặt lên trời, nghĩ rằng: cái gì “Cao tín nữ, khổ cực quá!”, chẳng lẻ muốn nàng trả lời “Vì nhân dân phục vụ” sao? Giống như cấp trên của kiếp trước. Nàng cũng không quay đầu lại nói: “Đã sớm làm xong, đã sớm nghỉ ngơi!” Thánh Tử cố ý quấn đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, nhìn nàng ha ha cười: “Ha ha! Cao tín nữ, phải chú ý nghỉ ngơi, không cần quá mệt mỏi, nếu việc quá nhiều, ta bảo một người tới giúp ngươi được không?” Cao Lê trong lòng thẳng tưng, mồm miệng không rõ nói: “Ngươi còn chưa phải muốn phái người giúp ta , một mình ta làm là tốt nhất, ta không muốn cùng người khác chia tiền… A… Là chia sẻ công việc của ta. Ta không mệt!” Nàng cười vài cáu, làm ra bộ dạng thật dịu dàng. Thánh Tử thấy nàng cười, cũng cười theo, nhưng dường như nhớ tới cái gì, lại cười lại lần nữa, bỏ thêm hai tiếng cười. Cao Lê gật gật đầu với hắn. Hắn mới mang theo một đám tùy tùng rời đi. Cao Lê nhìn theo bóng lưng hắn đến khi mất hút, qua một lúc lâu thở phào nhẹ nhỏm, ngồi trên bờ ao nghỉ ngơi một lát. Nhìn hướng Thánh Tử rời đi, nàng nhíu mày, “Cái gì vậy? Lạ quá ,hình như ngươi cố tình chạy đến trước mặt ta, cười cho ta xem. Còn cười đến vui vẻ như vậy, ai chẳng biết răng ngươi trắng thế nào, đáng tiếc chỗ này cũng chẳng ai thuê ngươi đi chụp ảnh quảng cáo kem đánh răng!” Đến chạng vạng, nàng theo lẽ thường về tĩnh phòng. Nhưng hôm nay nàng chỉ liếc mắt nhìn Thịt Thịt một cái, rồi ngã trên giường ngẩn người. Thịt Thịt thấy nàng không nhúc nhích cũng chẳng nói một lời, trong lòng có chút bất an, từ trong ổ bò ra, rúc cạnh người nàng. Cao Lê chớp chớp mắt, vươn tay sờ lông nó, cảm giác tơi xốp mềm mượt khiến nàng cảm thấy được an ủi phần nào. Nàng nói: “Hắn làm sao có thể làm như vậy? Hắn làm sao có thể cười với tao như vậy? Tao rõ ràng đã định buông tha cho hắn, hôm nay hắn lại dám cười với tao. Cười cái gì mà cười, cười đẹp như vậy làm gì ! Thịt thịt, lòng tao rất rối loạn. Có phải tao nên bỏ hắn không?” Thịt Thịt đứng lên, nói: “Phải!” Cao Lê cũng không để ý đến lời nó, chỉ lo cho mình nói: “Mày cũng nói ‘Phải’ phải không! Tao cũng cảm thấy như vậy. Mày xem loại người giống như hắn vậy, chẳng khác gì thần thánh chỉ cung ở trong miếu, làm thần tượng cho người ta chiêm ngưỡng, làm gì còn chỗ nào để cùng hắn nói chuyện yêu đương! Không thể nào, hắn tuyệt đối sẽ không có vướng vào chuyện nam nữ đâu.” Thịt Thịt nghe nàng vừa nói như vậy, lập tức vọt tới trước mặt nàng, lớn tiếng nói: “Cường / gian.” Nói tới đây, Cao Lê chợt nhớ tới chuyện vì cái gì mình phải vào thiên lao, xấu hổ ho hai tiếng: “Tao đã nói rồi, chuyện cường gian Thánh Tử, một chút ấn tượng cũng không có. Mày nghĩ , tao cũng là một xử nữ nha, lúc tính lại thế nào say mê, dù gì cũng phải để lại chút ấn tượng đi. Bây giờ tao rốt cuộc cũng biết nguyên nhân, nếu không phải kỹ thuật hắn quá kém, cũng chính là cái kia của hắn quá nhỏ.” Thịt Thịt mở to hai mắt, xù lông, nhìn nàng meo meo gầm gừ vài tiếng, dựng đuôi, đi tới di lui trước mặt nàng, rồi còn xoay mông lại phía nàng.