Nhiều lần thất bại làm cho Cao Lê bị đả kích, bây giờ chẳng khác gì xác chết, cả ngày nằm dán trên đất làm người hình thảm. Mà điều này khiến ông chủ tiệm sách bên ngoài nhà lao nóng ruột không yên.
“Tiểu thư, đại tỷ, trời ạ, cô nãi nãi của ta ơi. Ngươi nói gì với ta đi, một câu thôi, muốn sao trên trời ta cũng hái về cho ngươi nữa.” Làm sao có thể bỏ qua cho cây rụng tiền này đây? Vì tiền, hắn nhất định phải khép nép cúi đầu trước pho tượng Bồ Tát sống này thôi.
Cầu nửa ngày, Cố Mạn Châu nhìn không nổi nữa, sợ hãi nói: “Nàng nói, muốn vượt ngục!”
“V… Vượt ngục!” ông chủ tiệm sách kia trợn mắt. Nếu là người khác coi như không vấn đề, nhưng nàng phạm phải tội khi nhục Thánh tử, làm sao có thể lừa dối quan trên?
Cao Lê mặt không thay đổi: “Dù sao ta cũng chết , số tiền kia, ta muốn thì ích gì?” Nàng trở mình một cái: “Không bằng đến lúc đó đốt cho ta nhiều tiền giấy đi! … Haiz… Còn không biết ta có đợi đến thu sau được không.”
Ông chủ kia không phản bác được, lúng túng ngây người nửa ngày, cũng nghĩ không ra biện pháp, chỉ có thể đi về.
Đối mặt với cuộc phỏng vấn của tạp chí lá cải “Kinh đô mọi chuyện thông”, ông chủ cảm thán: “Đến trời cũng phải ghen tị với anh tài. Trừ phi ai đó có thể giúp nàng vượt ngục, bằng không thứ độc giả thấy bây giờ, không phải sách mật, mà chính là tuyệt bút.”
Hắn nói xong người người rơi lệ, ngay cả bản thân cũng cảm động một phen, sau đó, hắn không chút hoang mang: “Quầy sách của chúng tôi đã ra bàn hợp đính với Cao Lê tiểu thư, mời các vị mau chóng đặt hàng. Là con số chữ số cực kỳ cát lợi, 1999 bản văn, chỉ in ba ngàn cuốn, bán hết liền dừng!”
Toàn trường ồ lên.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, khắp nơi lại dậy lên một hồi sóng gió.
Cao Lê mặc kệ chuyện đời. Nàng ngáp một cái, tay gãi mông, lại tiếp tục ngủ.
Đối với loại hành động không thục nữ này, thậm chí có thể coi như hành động thô bỉ của bọn cái bang, Cố Mạn Châu toát mồ hôi lạnh. Nàng hồi tưởng bản thân mình mười mấy năm qua, bị cha mẹ nghiêm cẩn quản giáo đến mức không dám đi nhanh trên đường, mà Cao Lê trước mắt này đang dùng hành động nói cho nàng biết, nàng khắc thủ lễ nghi nhiều năm như vậy lại chẳng đáng một đồng, có thể không tức chết được sao?
Lúc này, cửa lao bị người mở ra, một tù nhân bị đá vào.
Cố Mạn Châu mở to hai mắt, Cao Lê mở ra một con mắt nhìn người vừa tới. Trông khoảng vừa hai mươi, lông mi dài, trên cằm có chòm râu dê.
Cố Mạn Châu lúc này phát huy hết sự nhạy cảm của bản thân, phát ra tiếng hét chẳng khác gì tiếng còi báo cháy.
Cao Lê cùng nam nhân râu dê kia giật mình, nghi hoặc nhìn nàng.
Lao đầu bị tiếng thét gọi tới, giơ cây gậy, gõ vào song sắt hai cái: “Hét cái gì mà hét? Còn hét nữa ông nội ngươi đây lôi ngươi đi trảm.”
Cố Mạn Châu lập tức biết điều ngậm miệng, chỉ vào người kia, run giọng nói: “Hắn… hắn là nam nhân.”
Lao đầu mất kiên nhẫn: “Nhiều lời, chẳng ai nói hắn là nữ tử.”
“Nhưng nơi này là nhà lao dành cho nữ.”
Lao đầu liếc nàng một cái: “Bên kia đầy người , trước sắp xếp hắn ở trong này vài ngày, bên kia trống ta sẽ mang người đi.”
Nam nhân râu dê kia nói: “Ngươi đừng nhìn ta là nam nhân, thật ra ta mang tâm địa của nữ nhi.”
Cố Mạn Châu không tin, kỳ thị nhìn hắn.
Cao Lê thở dài một hơi, từ trên mặt đất bò dậy, nghênh ngang đi đến trước mặt người kia, đá hắn một cước, bày ra bộ dạng vật vờ: “Mới tới, ngươi có hiểu quy củ lễ nghi không vậy? Việc đầu tiên khi tới đây là phải bái sơn, hiểu chưa?”
Nam nhân râu dê ngẩn ra: “Bái… bái sơn?”
Cao Lê khoát tay chỉ, thừa dịp hắn không chú ý, một cước hùng dũng đá vào bộ phận trọng yếu của hắn, thật sự là “Mau ngoan chuẩn lạt” toàn diện làm đủ.
Chính như dự kiến, tên râu dê kia hét lên một tiếng rồi ngã xuống, ôm đệ đệ của mình lăn lộn trên đất, nước mắt nam nhi không tiếc rẻ chút nào mà chảy ra.
Cao Lê đắc ý nhìn Cố Mạn Châu “Bây giờ ngươi có thể yên tâm, hắn căn bản đã bị phế bỏ, trong vòng vài ngày chắc không cứng lên nổi.”
Cố Mạn Châu hết sức cảm động nhìn Cao Lê, ánh mắt loé sáng như ánh mắt thiếu nữ khi nhìn thấy thần tượng, không kìm lòng được mà la lên: “Ngươi giỏi quá, giống như tiên nữ vậy.”
Nam nhân nằm kia run rẩy thở, chỉ vào 2 nữ nhân này, nói: “Các ngươi… các ngươi thật to gan!”
Cao Lê cởi áo ngoài ra, nguy hiểm đi tới.
Nam nhân râu dê kia vốn đã có bóng ma trong lòng, cắn chặt hàm răng, nhanh chóng lui về phía sau, còn phối hợp hô to: “Ngươi… ta nói ngươi! Ta lệnh cho ngươi không được tới! Nếu không, ta sẽ…”
Cao Lê chẳng hơi đâu cùng hắn khách khí liền xông lên đạp vào bụng hắn một đạp khiến hắn cúi gập người không dậy nổi. Nàng lập tức lấy chiếc áo ngoài kia siết quanh cổ nam nhân, người nọ hô hấp không được, trợn trắng mắt nhìn.
Cao Lê buông lỏng một lát, đứng phía sau nam nhân, dùng âm điệu ma quỷ mị hoặc nói: “Tốt. Hiện tại chúng ta giới thiệu làm quen một chút.”
Nam nhân kia đã bất chấp bụng đau, hai tay bắt lấy áp trên cổ, để tránh đối phương siết chết mình.
Cao Lê nói: “Trước mặt ngươi kia là cung nhân hạ độc ám sát Hoàng thượng, mà ta là tội phạm cưỡng dâm Thánh tử! Vậy còn ngươi? Ngươi phạm tội gì mà phải vào đây?”
Nam nhân kia run giọng nói: “Ta không phải hành! Ta là đại đầu dưa!” (Đại loại là đồng âm khác nghĩa nên anh hiểu lầm)
Cao Lê mắng: “Ngu ngốc! Ta là nói ngươi phạm vào chuyện gì?”
“Ngu ngốc?” Nam nhân khó có thể tin nhìn nàng: “Ngươi dám nói ta ngu ngốc!”
Cao Lê lại từ phía sau đá hắn một cước, hung hăng nói: “A! Ngươi không ngu sao? Ngươi không phải đại đầu dưa à? Ta đây gọi ngươi là thằng ngốc là ổn rồi.”
“Thằng ngốc?” Nam nhân kia gần như hét rầm lêm.
Cao Lê không nói nhiều lời, một bên ghìm cổ hắn, một bên bóp cằm buộc hắn mở miệng, cuối cùng kêu Cố Mạn Châu đem thuốc vừa làm được không biết độc tính như thế nào liền đút cho hắn.
Nam nhân bị dọa đến mức cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch, run rẩy nói: “Đại tỷ tha mạng! Có chuyện gì dùng lời để nói.” Phải nói ra những câu này, dường như là một sự ô nhục đối với hắn, khiến tròng mắt hắn chứa đầy bi phẫn.
Cao Lê lớn tiếng quát: “Ta đã hỏi ngươi hai lần , ngươi phạm vào chuyện gì?”
“Ta? … Ta tham ô nên bị bắt vào!” Dưới tình thế cấp bách, hắn thuận miệng nói một cái tội danh.
Cao Lê lại đến đây trận ngoan K, vẫn không quên nghĩa chính nghiêm từ nói: “Hừ, tên cầm thú này! Nhân dân nuôi ngươi lớn, Hoàng Thượng đối với ngươi tín nhiệm hết mực, ngươi lại có thể đi tham ô. Áp bức mồ hôi nước mắt của nhân dân, lừa gạt sự tín nhiệm của triều đình, tự tiện nuốt quỹ tiền riêng, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa! Ta phải thay mặt nhân dân triều đình xử tội ngươi.”
Cố Mạn Châu cũng hết sức kích động nói: “Cha ta bị tham quan hại chết. Ta cũng phải vì cha báo thù!”
Vì thế hai nữ nhân, một người hết đánh lại đấm, một người hết cắn lại cào, giày vò nam nhân đến không còn hình người.
Cuối cùng, hắn chỉ vào đôi mắt gấu mèo, miệng sùi bọt mép, tay đầy vết cắn, thần trí mơ hồ nói: “Ta thề: ko bao giờ tham ô nữa. Ta ko bao giờ tham ô nữa! Ô ~~” lời còn chưa dứt người đã hôn mê bất tỉnh!
Trải qua một vòng chiến đấu hăng say, hai nữ nhân cũng mệt mỏi, nhìn thấy nam nhân không còn động đậy, biết nguy hiểm đã không còn, các nàng liền nặng nề đi ngủ!
Nam nhân cố gắng đứng lên, phát tín hiệu ra ngoài cửa sổ, không lâu sau, một đội người hầu quần áo đẹp đẽ vội vàng bước tới. Thủ lĩnh thái giám nhìn khuôn mặt nam nhân, hoảng sợ hô lên: “Hoàng Thượng, người làm sao vậy?”