Cao Lê ngồi trong phòng giam, nhìn cái tên “Thiên Thiên” kia đang hưng phấn đi tới đi, vươn ngón tay lên khoe khoang: “Trên một bàn tay, một ngón tay lấy trộm gọi là “câu”; hai ngón gọi là “lấy”; ba ngón gọi là “chọn”; bốn ngón là “bắt”, ta hiên tại đã luyện đến mức 4 ngón tay đều có thể trộm, xem ra cũng có thể gọi là cao thủ trộm rồi…”
Cao Lê và Cố Mạn Châu nhìn nhau : “Đây là ai vậy? Không những không lấy việc trộm cắp làm hổ thẹn mà còn thấy vinh dự vì nó!”
Cố Mạn Chậu nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi lấy trộm được chía khóa nhà tù này chưa?”
Hoàng Thượng ngẩn ra, nói :”Chưa!”
Cao Lê tức giận:”Thiên đại đầu dưa kia, ngươi mấy ngày nay không phải là suốt ngày nói khoác đi. Chẳng phải bảo mình là cao thủ trộm sao? Sao bây giờ lại biến thành “Ngân dạng sáp đầu thương”?
Đường Đăng Hi lúng túng nói:” Cao cô nương, từ ‘Ngân dạng sáp đầu thương’ dùng sai rồi, phải nói là ‘gối thêu hoa’ mới đúng.
Cao Lê cùng Hoàng thượng đồng thời quát lớn :”Ngươi im miệng!”
Đường Đằng Hi lập tức rúc vào lòng Cố Mạn Châu.
Cố Mạn Châu xót tình lang, tức giận nói:”Các ngươi hung dữ cái gì? Chía khóa nhà tù của chúng ta ngay ở đại sảnh ấy, có giỏi thì đi lấy ngay bây giờ đi!”
Cao Lê nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bởi vì ở đại sảnh kia có mấy trăm cái chìa khóa, đừng nói là trộm, dù có ngay trước mặt cũng rất khó để tìm ra.
Hoàng Thượng đâu có biết việc này, trước mắt có đất dụng võ, hắn liền muốn thể hiện tài năng cho mọi người xem. Liền cao hứng nói : “Thật tốt quá, hôm nay ta sẽ đem chìa khóa tới!”
Hoàng Thượng đáp ứng quá nhanh, ngay cả Đường Đăng Hi cũng không kịp ngăn cản. Kết quả hai người bọn họ nhân lúc đổi nhà tù liền quang minh chính đại đến đại sảnh mà Cố Mạn Châu nhắc đến, mắt nhìn thấy số chìa khóa trước mặt liền bị dọa đến ngây người! Tràn đầy một bức tường toàn là chìa khóa.
Hoàng thượng nhịn không được liền lùi lại một bước, chỉ vào tường hỏi Đường Đăng Hi “Nơi này…. Sao lại nhiều chìa khóa như vậy?”
Đường Đăng Hi nghiêm túc nhắc nhở hắn :”Hoàng Thượng, nơi này có hơn 3 nghìn phòng giam mà.”
Hoàng Thượng cả giận:”Nhiều chìa khóa như vậy! Tính ra thử từng cái một cũng phải đến tháng sau!”
Đường Đăng Hi ủy khuất, có phải là do hắn làm ra chỗ chìa khóa này. “Chắc là có đánh số trên từng cái.”
Hoàng thượng nghĩ một lúc rồi nói: “Gọi lao đầu đến!”
“Tại sao?” Đường Đăng Hi nhất thời phản ứng không kịp, bọn họ bây giờ không phải là đang đóng giả vai tù nhân sao?
Hoàng thượng không kiên nhẫn nói: “Ngươi không di chẳng lẽ muốn ta đích thân đí sao?”
Đường Đăng Hi ngay lập tức đem lao đầu đến trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng uống một ngụm trà do lao đầu dâng lên, nhíu mày: “Ngươi lấy cho ta chìa khóa phòng giam số 17 ra đây cho ta.”
Lao đầu đương nhiên là ngay lập tức đưa chía khóa đến cho hắn!
Hoàng Thượng tay cầm chìa khóa đung đưa, miệng ngâm nga đang muốn trở lại bên cạnh Cao Lê, đột nhiên Đường Đăng Hi hỏi :”Hoàng Thượng, thần có một chuyện không rõ!”
Hoàng Thượng đang cao hứng, khẳng khái nói: “Nói đi.”
“Người có thể lấy thân phận Hoàng Thượng lấy chìa khóa, vậy thì sao còn cần phải mất công học cách trộm đồ? Đây không phải là đang lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực sao?
Hoàng Thượng: “…”
Cao Lê lấy chìa khóa từ tay Hoàng Thượng đem ra thử quả nhiên là chìa khóa của buồng giam của họ. Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng không khỏi thay đổi cách nhìn đối với tên đại đầu dưa trước mặt.
Cố Mạn Châu thì ngay lập tức bổ nhào vào lòng Đường Đăng Hi, cao hứng nói: “Oa!Thật có bản lĩnh nha!Nói đem chìa khóa tời là đem đến liền nha!”
Hoàng Thượng nghe vậy liền tức đến xù lông:”Này! Chìa khóa này là do ta lấy được!”
Đường Đăng Hi lập tức phụ họa theo hắn:”Chìa khóa này quả thực là do hắn lấy, ta không có bản lĩnh ấy.”
Cố Mạn Châu trừng mắt nhìn Hoàng Thượng, bĩu môi nói: “Không phải chỉ là làm một chút việc nhỏ nhoi sao? Chỉ biết khoe ra, không biết khiêm tốn là gì. Ngươi nhìn Tiểu Đường xem, lúc nào cũng khiêm nhường, đấy mới là nhân phẩm tốt!”
Hoàng Thượng bị nàng chặn lời, tức không nói nên lời, chỉ vào Cố Mạn Châu “Ngươi… Ngươi…” nửa ngày mà chẳng thể nói thêm được chữ nào.
Cao Lê lúc này lại đưa ra một vấn đề mới: “Nếu chũng ta bỏ trốn, ai lo cơm cho chúng ta đây?”
Hoàng thượng nghe vậy lại nhíu mày, vừa giải quyết xong một vấn đề nan giải, bây giờ lại nảy sinh ra vấn đề khác!
Cao Lê giải thích cho bọn họ: “Ở trong phòng giam, một ngày ba bữa đều có người đưa đến, tuy rằng không ngon lành gì nhưng cũng không thể chết đói. Nhưng bên ngoài thì sao? Không có tiền, không có vật, không có cả người thân, may ra thì cầm cự được vài ngày, sau đó chúng ta sẽ chết đói đầu đường! Vấn đề này, các ngươi chưa từng nghĩ đến sao?”
Đường Đăng Hi vỗ đầu một cái nói: “Chúng ta mang ít ngân phiếu ra ngoài.”
Cao Lê nói:”Ta chỉ có năm trăm lượng, nhưng mà ta lại đưa cho Thâm Vĩ Tài cầm rồi.”
Hoàng Thượng mẫn cảm đứng lên :”Thâm Vĩ Tài là ai?”
Cao Lê thuận miệng đáp:”Một người nam nhân.”
“Nam nhân?” Giọng Hoàng Thượng bắt đầu nâng lên một tông: “Người nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn đẹp mã không?”
Cao Lê nhìn nam nhân râu dê trước mặt, nheo mắt lại: “Ngươi đang điều tra hộ khẩu sao? Hỏi nhiều như vậy sao ta biết được hết?”
“Ngươi không biết hắn mà lại đưa tiền cho hắn!” Hoàng thượng nghiêm túc.
Cao Lê không kiên nhẫn nói:”Cái này không phải trọng điểm, trong điểm là sau khi chúng ta ra ngoài chúng ta phải sống thế nào?”
Hoàng Thượng thấy nàng lảng tránh câu trả hỏi của hắn, lại còn muốn đánh trống lảng thì lại càng tức giận hơn :”Ta sẽ không lấy tiền để ngươi đem cho nam nhân!”
Cao Lê hơi ngẩn ra, nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của hắn, cảm thấy phát hỏa: “Ta mới không cần số tiền tham ô dơ bẩn của ngươi!Ta nói rõ với ngươi! Ta, Cao Lê, có trời chứng dám, tuyệt đối sẽ không ham muốn một xu nào tiền tham ô của Thiên Thiên ngươi! Về phần chuyện của ta, ngươi cũng bớt quản đi!”
Hoàng Thượng đầy bụng ấm ức, mấy ngày qua vì nàng nỗ lực, nàng một chút cũng không thấy sao? “Đồ ý chí sắt đá, nữ nhân ngốc..!” Hắn liền không để ý đến nàng, ngồi xổm một bên hờn dỗi.
Cao Lê nghe mấy lời này, chuông cảnh báo vang lên liên tục, kéo Cố Mạn Châu sang một bên, thấp giọng nói: “Hắn nói lời kia là có ý gì? Sao ta cảm thấy mấy lời ấy phải nói với tình nhân mới đúng.”
Cố Mạn Châu liếc nàng một cái nói: “Ta không phải sớm đã nói cho ngươi biết sao? Hắn thích ngươi!”
Cao Lê một cái giật mình, lông tóc trên người dựng đứng hết lên: “Trời ạ! Không thể nào! Bị tên chòm râu dê thích! Vận mệnh của ta cũng không phải là bi thảm bình thường!”
Cố Mạn Châu lập tức che miệng của nàng lại: “Ngươi không phải muốn đi ra ngoài sao? Hiện tại hắn có thể giúp ngươi! Vô luận như thế nào ngươi đều phải ổn định hắn, ngươi cũng không thể vào lúc mấu chốt vì chút chuyện ngớ ngẩn, mà làm hỏng chuyện. Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn!”
Cao Lê gật đầu. Nàng thay một bộ khuôn mặt tươi cười đứng lên trước mặt hoàng thượng, vốn định dỗ hắn. nhưng mà, nói đến bên miệng, nàng lại không biết nên làm như thế nào . Dù sao, kiếp trước hắn là một nam nhân, dỗ nữ nhân thế nào hắn tất nhiên biết, nhưng mà dỗ nam nhân thế nào, hắn lại chưa từng thử qua.
Xem nàng dường như muốn nói lại thôi, Hoàng Thượng nói: “Trừ phi, ngươi cam đoan với ta là sẽ vĩnh viễn không gặp gỡ tên Thâm Vĩ Tài kia, ta mới có thể tha thứ ngươi!”
Khóe miệng Cao Lê giật giật, quay đầu lại nhìn Cố Mạn Châu, hai người Tiều Châu cùng Đường Quả liền đưa mắt ra hiệu cho nàng. Nàng liền hạ quyết tâm :”Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Nếu ngươi có thể giúp ta vượt ngục thành công, ta sẽ không đi tìm Thâm Vĩ Tài nữa !” Nàng nghĩ thầm, là ta không đi tìm Thâm Vĩ Tài, nhưng mà nếu Thâm Vĩ Tài tìm ta thì không tính ha!
Hoàng Thượng nghe vậy liền vui vẻ! Cười ha ha lại đi nghĩ biện pháp cho nàng!
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Cao Lê thở dài một hơi!
Cố Mạn Châu nhìn nàng một cái nói: “Ngươi như thế mà lại làm hắn mê đảo ! Bây giờ ngươi chỉ đông, hắn cũng không dám đi tây!”
Cao Lê nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chìa khóa đã có, vậy tối nay chúng ta bỏ trốn đi!”