Giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu vào trong nhà tù âm u. Đây hẳn là thời gian đẹp nhất ngày, Cao Lê lăn đến bên dưới ánh măt trời phơi lưng.
Cố Mạn Châu nhìn không vừa mắt không nhịn được nói: “Tiểu Lê, ngươi dù sao cũng là một nữ nhân, sao có thể giữa ban ngày ban mặt phơi lưng ra như vậy?”
Cao Lê nói:”Ngươi không hiểu, phơi lưng thế này giúp cho thân thể có thể hấp thu calcium, giúp sảng khoái tinh thần.”
Cố Mạn Châu: ” Mọi người đều nói, “thân thế phát da chịu cha mẹ”, ngoại trừ phu quân ra, nhất định để người khác thấy.!”
“Nơi này là trong lao, không có người khác! Chúng ta đều là nữ nhân, có làm sao đâu? Ngươi trong cho ta ngủ thêm một lúc nữa đi. Lát sau rồi đến lượt ta trông cho ngươi ngủ.”
Cao Lê nhắm mắt lại, tưởng tượng trên mình là ánh mặt trời chói chang trên biển.
Lúc này trong lao lại vang lên tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai, giống như có thủy triều vừa chảy qua.
Cố Mạn Châu tò mò nhìn ra ngoài, còn hưng phấn mà nói với Cao Lê:” Mau đến xem đi. bên kia giống như có chuyện lớn.”
Cao Lê quay đầu hướng vào trong, tiếp tục ngủ.
Đến khi Cố Mạn Châu nhìn được có chuyện gì, nàng liền gần như muốn ngất đi, hưng phấn kêu to. Nàng liều mạng lay Cao Lê dậy, nói không hoàn chỉnh:” Đến đây! Hắn đến đây! Trời ạ! Ông trời có mắt… Ta rốt cục trước khi chết…. Cũng được gặp…. Thật sự là quá tốt.”
Cao Lê bị nàng làm phiền đến mức không ngủ nổi, quay đầu mở mắt ra cả người liền ngây dại, ánh mắt còn có chút mê muội.
Cho dù là tùy ý khoác trên mình tấm áo choàng màu trắng, vẫn ngăn không được vẻ thanh lệ, quang hoa phong tự như trăng! Đó là một vẻ đẹp mà thần tiên nhìn đến cũng phải ganh tỵ so bì. Mỗi người được hắn nhìn đến cũng quên đi trần thế. Trong mắt hắn có chút ánh sáng, như ánh trăng nổi trên mặt nước, đẹp đến mức khiến cho người ta chỉ muốn vĩnh viễn ở lại nơi này.
Cao Lê nhìn hắn không chớp mắt, lầm bầm nói :”Thánh … Thánh Tử..”
Cố Mạn Châu lập tức quay lại nhìn Cao Lê, giọng run run : “Hắn…. Hắn chính là thánh tử?”
Người nọ dùng giọng nói ôn hòa giống như tiếng đàn violon nói:” Ta chính là , giữ chứa vị Thánh Tử
Cố Mạn Châu nào dám chậm trễ, nhanh chóng vuốt lại quần áo và tóc tai, dùng nghi lễ cung đình hạ bái cung kính nói:”Phạm nữ Cố Mạn Châu thỉnh an Thánh Tử đại nhân, chúc Thánh Tử phúc thọ thanh an , vạn năm lâu dài.”
Thánh Tử cười nói: “Cố cô nương xin đứng lên đi.”
Cao Lê trừng mắt, không khách khí nói:”Ngươi tới đây làm gì? Có phải là muốn đến xem ta đã đủ thảm hại hay chưa? Hay lại làm thêm chút thủ đoạn nữa mới giải đủ hận?”
Cố Mạn Châu lập tức lắc lắc tay nói với nàng:”Ngươi đừng có nói như vậy, Thánh Tử là người thiện lương nhất thiên hạ.” Sau đó nàng quay qua hướng Thánh Tử: “Nàng ấy hôm qua ngủ không đủ giấc, hiện tại thần trí vẫn còn mơ hồ. Những lời nàng nói ngươi một chữ cũng không cần để ý!”
Cao Lê cả giận nói : “Tiểu Châu, ta chính là đang mắng hắn, ngươi không cần phải làm người hòa giải.”
Thánh Tử cười : “Cao cô nương có vẻ rất oán hận ta.”
Cao Lê hừ một tiếng: “Nhờ ngươi ban tặng mà ta không thể chết một cách quang minh chính đại mà còn phải gánh thêm tội danh cưỡng dâm trên lưng, ngươi còn muốn ta cảm tạ ngươi sao? Hỗn đản!”
Thánh Tử rũ mi mắt xuống nói: “Hôm qua có người đến miều cầu ta vì Cao cô nương cầu phúc.” Hắn khẽ thở dài rồi nói tiếp: ” Ta không thể chỗi từ nên hôm nay đến đây thực hiện lời hứa. Nếu Cao cô nương đối với ta bất mãn như vậy thì đành phiền cô nương chịu đựng.”
Cao Lê cười lạnh nói: “Thay vì cầu phúc sao ngươi không siêu độ cho ta luôn đi! Cầu phúc cho tử tù, khác gì mèo khóc chuột?”
Cố Mạn Châu lập tức kéo nàng lại nói: ” Đừng nói nữa, Thánh Tử đến cầu phúc cho ngươi không phải là chuyện muốn được là được. Ngươi còn không mau quỳ xuống, khẩn cầu đi.”
Cao Lê tránh khỏi tay Cố Mạn Châu, nghiêm túc nói với nàng: “Tiểu Châu, ta cùng người này không thể đội trời chung!” Dứt lời, nàng xoay lưng lại về phía hắn.
Động tác này của nàng, hoàn toàn chỉ là vì tức giận nhưng lại khiến cho hai người còn lại liền ngây người. Bởi vì khi nãy nàng để lưng trần để phơi nắng, cho nên hiện tại lưng nàng hiển nhiên không hề có gì che đậy.
Cố Mạn Châu lập tức muốn ngất xỉu tại chỗ!
Thánh Tử nhìn nàng, mặt đỏ tai hồng, cảm thấy nơi này căn bản hắn không thể ở lại nổi, ho hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Nếu Cao cô nương hôm nay không tiện, ta ngày khác lại đến. Cáo từ.” Nói xong hắn làm lễ, muốn rời đi.
Cao Lê nghe nói hắn phải đi, lặp tức vọt lại bên hắn: “Ngươi vấy bẩn một nữ tử băng thanh ngọc khiết, còn muốn giết nàng. Lương tâm của Thánh Tử ngươi để ở chỗ nào rồi?”
Thanh âm kia vang vọng trong nhà lao thật lâu
Thánh Tử hơi cứng người lại, không quay đầu lại vẫn như trước không nhanh không chậm rời đi.
Cao Lê còn chỉ vào hắn mắng to: “Hỗn đản.”
Cố Mạn Châu nói: “Ngươi giỏi lắm! Quá thất lễ!” Nàng lập tức giúp Cao Lê khoác áo lên, oán trách nói: “Ngươi căn bản không biết, Thánh Tử có thể tới cầu phúc là chuyện khó khắn đến mức nào. Bình thường, vì có thể nhìn hắn từ xa một cái, đều phải ở ngoài cửa miếu Thiên Hữu Quốc đợi vài ba canh giờ. Vừa rồi hắn vào tận đây, còn cầu phúc cho ngươi, ngươi lại đuổi hắn đi. Ngươi tuyệt đối không biết bản thân đã bỏ lỡ cái gì đâu.”
Cao Lê vỗ vỗ vai Cố Mạn Châu nói: “Ta là thanh niên có văn hóa của thế kỉ 21, ta chỉ tin tưởng khoa học, đối với chuyện giả thần giả quỷ này ta tuyệt đối không bao giờ tin tưởng.”
Cô Mạn Châu ngẩn ra :” Ta không hiểu ngươi đang nói đến việc gì.”
Cao Lê lúc này mới nhớ ra đối phương là người cổ đại, đâu có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi hiện đại đâu.
Cố Mạn Châu lại lạnh giọng nói: “Nhưng ngươi đối với Thánh Tử lộ lưng, có ý đồ câu dẫn, ta là nhìn thấy rất rõ ràng.”
“Ta nào có? !” Cao Lê lập tức phản bác!
Cố mạn châu chỉ chỉ lưng của nàng!
Cao Lê nhìn theo tay nàng chỉ, nhớ ra mọi chuyện, sắc mặt liền thay đổi mấy lần! Thật vất vả mới tìm lại được thanh âm của mình nói: “Ta… Ách… Hắn nhìn thấy lưng của ta rồi sao?”
Cố Mạn Châu nói: “Đương nhiên rồi! Ngươi không nhìn thấy hắn trốn không kịp, lập tức chạy mất sao?”
Cao Lê hồi nghĩ một chút nói: “Cái kia sắc lang xem xong bước đi, cùng ăn xong liền quỵt tiền có gì khác nhau?”
Cố Mạn Châu cau mày nói: “Hắn không muốn thất lễ nên mới đi! Ngươi không cần càng tô càng đen!”
Cao Lê vỗ vỗ đầu nàng, nói :” Ngươi ấy! Quá cả tin! Nếu hắn quả đúng tốt như lời ngươi nói, vậy vì sao lại tự nhiên chạy đến đây cầu phúc? Nữ tử trên thiên hạ này đâu có thiếu, huống chi nơi này là phạm nhân cũng không chỉ có chúng ta. Ngươi nói xem vì cái gì mà đột nhiên hắn tự hạ thấp mình như vậy? Nội tình bên trong chắc chắn có điều gì đó không ổn!”
Cố Mạn Châu gật đầu nói :”Người nói đúng!Hắn quả thật không nên tới đây! Nhưng mà hắn nói hắn cùng ngươi có ước hẹn, hắn chỉ tới thực hiện lời hứa.”
“Ai cùng hắn ước hẹn?” Cao Lê sờ sờ cằm mình, nói: “Chuyện này nhất định có uẩn khúc!”