• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh Tử cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại, liều mạng nhẫn nại. Trong lòng hắn âm thầm gào thét: “Thần a! Cứu mạng a! Mau gọi hắn im miệng đi! Hắn nói năm canh giờ , ta không chống nổi nữa, ta muốn chết!”

Nói thật ra. Làm Thánh Tử cũng ko phải do hắn tự lựa chọn . Chẳng qua, từ nhỏ đã biết mình phải làm Thánh tử, bởi vì tất cả mọi người đều lấy tiêu chuẩn ‘Thánh Tử’ tới yêu cầu hắn phải làm. Bao gồm: nhân từ, nhẫn nại, khiêm tốn, cung thân, lạnh nhạt, tao nhã, bình tĩnh, kiên nghị.

Từ nhỏ, hắn cũng rất hâm mộ Thiên Lý, có thể vô câu vô thúc, muốn làm gì thì làm. Mà hắn phải làm theo những chuyện khác lẽ thường, ví dụ như: cơm nước xong ko lau miệng, đi nhà cầu xong ko rửa tay, trước khi ngủ ko đánh răng, mọi người sẽ lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Dường như cho rằng hắn bị điên.

Mà Thiên Lý khi đối mặt với thứ ánh mắt này, luôn có thể trừng lại, quát: “Nhìn cái gì vậy! Cẩn thận ta đâm mù mắt của ngươi!” Mà hắn chỉ có thể bày ra ánh mắt thật có lỗi, rồi lại tiếp tục làm những điều kia. Kỳ thực sâu trong nội tâm của hắn luôn muốn hét lên: “Lão tử thích như vậy đấy, ngươi ý kiến gì?”

Giờ phút này, sư thúc Ôn Hoà hơn chín trăm tuổi, thái độ khác thường, giống như bà già ngồi ba hoa rằng lấy Cao Lê về là việc nhỏ. Chỉ là thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện, đã phản phản phục phục mà nói ba mươi lăm lần, hắn nghe đến mức lỗ tai đều mọc kén. Mặt khác Ôn Hoà sư thúc lại lấy hơn chín trăm năm sở học của mình, nói có sách, mách có chứng, nêu ví dụ, phân tích sự việc, liệt kê chữ số, giảng đạo lý, hơn nữa ngẫu hứng phát huy, đem tiền căn hậu quả cũng như nhân phẩm tính cách của Cao Lê phân tích thấu đáo! Khiến cho hắn từ lúc ngáp đến ngủ gật, cuối cùng bị người ta đánh thức, tới tới lui lui giằng co cả buổi.

Các sư huynh sư đệ bên cạnh người viện cớ đi tiểu để trốn, mượn cớ đi đại tiện để trốn, mượn cớ đi đánh rắm để trốn, trốn ko còn thấy bóng dáng tăm hơi. Người cuối cùng bỏ trốn vỗ bả vai hắn nói: “Sư thúc đây chín trăm năm mới nở hoa , đợi rất lâu mới có được một chuyện phong lưu để nói, nếu ko để người bạo phát một lâng, về sau người trong sư môn chúng ta sẽ thảm rồi. Bọn đệ đã nhất trí quyết định, vẫn là để Thánh Tử huynh định lực cao nhất đến gánh. Miếu Thiên Hữu Quốc quang vinh, sư môn ổn định và hoà bình lâu dài, quốc dân hạnh phúc cùng vui vẻ đều giao ở trên tay huynh ! Tất cả bọn đệ đều tin tưởng ở huynh.!”

Thánh Tử còn chưa kịp nói một chữ “Không”, đã bị Ôn Hoà đang trào dâng lửa tình bắt được, muốn chạy cũng chạy ko thoát! “Thánh tử! Hãy nghe ta nói…”

“Ta không nghe có được không? …” Thánh Tử nhẹ giọng trả lời.

Ôn Hoà dường như không nghe được, lại bắt đầu kể về nét mặt Cao Lê lúc ôm hắn, động tác, ngữ khí…

Thánh Tử khóc ko ra nước mắt, trong lòng đã thầm mắng Cao Lê nhiều lần, trêu người nào ko trêu, cố tình đi châm đóa ngàn năm ko ra hoa này. Đốt lửa lại không dập lửa, ngược lại khiến hắn là người ngoài gánh hậu quả thay, làm hại hắn bị đống lửa này hun ngoài khét trong sống.

Thánh Tử than dài một tiếng, nhìn Ôn Hoà nói: “Nói như thế, Cao Lê làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với sư thúc, chỉ sợ là ko thể ở lại miếu Thiên Hữu Quốc đúng không? Ta đây ngày mai sẽ đi nói với Hoàng Thượng, mau chóng đuổi nàng đi là được rồi…”

“Ko được! Ko được!” Ôn Hoà lập tức vươn tay ngăn cản, nói: “Miếu Thiên Hữu Quốc vì dân cầu phúc, vì nước tiêu tai. Đối mặt với tai hoạ như Cao Lê, chính là trách nhiệm của chúng ta. Nếu mạo muội thả nàng ra ngoài, chỉ sợ thiên hạ đại loạn!”

Thánh Tử nghe xong lời này, mặt đen thui, ngụy biện như vậy cũng có thể nói được, thật ko hổ là sống chín trăm năm thành tinh mà! Hắn xấu hổ ho khụ khụ, nói: “Ta chỉ sợ, chúng ta tiêu tai ko được, còn rước họa vào thân. Người xưa nói: ko được lợi ích, còn mất cả chỉ lẫn chài! Nếu sư thúc sợ nàng làm hại dân chúng, ko bằng chúng ta tấu Hoàng Thượng, nhanh chóng mang nàng sang nước khác là được rồi! Cứ như vậy, quốc gia của ta có thể tiêu tai, nước láng giềng đại loạn, cũng lợi cho an bình biên cương!” Ngụy biện ai chẳng nói được, những lời hắn nói ra vẫn là lời nguỵ biện mang tầm vóc quốc tế.

Ôn Hoà lập tức cảm thấy ko ổn, cười nhẹ một tiếng nói: “Cao tín nữ chính là chưa quen thuộc quy củtrong miếu, nhân gian lễ pháp, chỉ cần thêm chút dạy dỗ, rất nhanh sẽ thay đổi. Nếu miếu Thiên Hữu Quốc ngay cả giáo hóa cũng không xong chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ cười nhạo, cũng sẽ làm cho người trong thiên hạ khinh bỉ!”

Thánh Tử nghe được Ôn Hoà một trăm tám mươi độ đại chuyển biến, nghĩ một chút, hiểu đạo lý trong đó. Cao Lê khiến hắn chín trăm năm mới khai một đóa hoa nhỏ, chưa có gì một lần liền diệt, muốn khai hoa chẳng lẽ lại chờ chín trăm năm nữa sao? Ôn Hoà sư thúc chỉ có một điểm cảm tình việc huyên diệu, tự nhiên sẽ ko bỏ qua Tiểu Lê Tử!

Hắn thở dài một hơi, làm bộ như bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi! Chúng ta gánh vác trách nhiệm cứu vớt muôn dân, lấy đức dục nhân, giáo hóa tai họa Cao Lê này đi!”

Hắn như vậy một cái tổng kết tính lên tiếng, lại chỉ sắc trời tối đen như mực, cộng thêm vừa kéo vừa đẩy mang Ôn Hoà đá ra khỏi cửa.

Nhưng mà, vừa quay đầu lại, nhìn thấy con mèo trắng ngồi ở đầu giường, hắn giật mình, đi đến bên cạnh nó hỏi: “Mày làm gì mà lại trở về bẩn thỉu thế này?”

Cao Lê tắm rửa xong, mang theo đèn lồng, đi một mình ở tường hòa yên tĩnh trên núi. Bởi vì trong miếu mọi người trốn tránh nàng, biết mèo trắng đều cách nàng mà đi, chỉ còn lại cô đơn tịch mịch mình nàng. Trong cuộc sống hiện đại, hắn vốn chính là cú đêm, bình thường đêm khuya mười hai giờ cũng cực kỳ tỉnh táo, hiện tại tính theo mới là khoảng tám giờ tối, lamg sao ngủ được, khiến nàng một người đứng trong phòng, không có máy tính, thật sự so với cái chết còn khó chịu hơn.

Ko bằng ra ngoài tản bộ đi! Này tiên sơn phúc địa, đều có thần minh phù hộ, nàng cũng yên tâm. Nàng thậm chí đối với mỗi ngày đều có phát hiện mới pháp thuật cảm thấy hết sức tò mò! Nàng lững thững đi tới, minh nguyệt Thanh Phong, tập nhân mà đến, nhìn về nơi xa núi non trùng điệp, gần nghe tiếng côn trùng kêu vang vang, trong ko khí mang theo một cỗ Trầm Hương, làm cho lòng người dần dần trở nên bình tĩnh.

Bất tri bất giác, nàng nhìn khắp bốn phía, phát hiện mình đi tới hố đổ tiền phía sau núi.

Cao Lê âm thầm cười khổ, thầm nghĩ: ngươi nha! Ngược lại thật sự là một kẻ tham tiền! Hai xe ngân lượng kia nhớ mãi ko quên! Lại còn đi tới xem! Nàng nhìn bốn phía ko người, tâm niệm vừa động, nếu như không có người, kia ko phải chứng tỏ, nàng có thể tùy ý đi lấy số tiền vốn là của nàng sao?

Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng thật sự kích động! Bước nhanh tới, nàng cấp tốc đi đến hố tiền, giơ đèn lồng chiếu lên, lập tức lắp bắp kinh hãi. Bởi vì nàng thấy tiền trong hố có một con động vật đang động đậy! Hơn nữa cái đầu còn to gê gớm! Nàng trấn định tâm thần nhìn kỹ! Nguyên lai là một con rùa lớn!

Cao Lê vui vẻ, lại nhìn con rùa kia đang ăn tiền, hơn nữa dường như cực đói, một miếng có thể ăn được nhiều!

Còn con vật kia gặp người cũng ko sợ hãi, tiếp tục ko nhanh ko chậm ăn bạc.

Cao Lê vuốt cằm nghĩ rằng: “Chẳng lẽ đây là “Rùa tiền tài” trong truyền thuyết. Ko phải bộ dạng giống như tiền tài, mà là ăn tiền! Xem nó như vậy phỏng chừng thật có thể ăn, cũng ko biết có thể no chết hay không!”

Xem nó một ngụm một đống tiền, nuốt một cái cũng xong một lượng bạc, thật sự không đem tiền là tiền! Cao Lê nhìn mà đau lòng! Thành quả lao động của bản thân cuối cùng biến thành vật trong bụng quái rùa.

Nhưng con rùa kia không nghỉ nhiều như vậy, thân thể sở đến chỗ này, tiền cùng ngân lượng ăn sạch sẽ một cái cũng không có để lại!

Cao Lê cắn răng, cau mày, ra sức suy nghĩ, nghĩ biện pháp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK