• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày mười lăm tháng tám là Tết Trung Thu, nhà nhà đoàn viên, người người đoàn tụ, là ngày rất vui vẻ.

Trong Hoàng cung, ánh đèn xung quanh mờ ảo, dòng người như thoi đưa, mọi người trong Hậu cung đều tập trung lại một chỗ.

Nhóm người Hậu cung trang điểm tỉ mỉ, son phấn đều dùng loại tốt nhất, đẹp nhất. Không khó để nhìn ra ý phân cao thấp giữa các cung. Ngay cả Thái Hậu tuổi đã ngoài sáu mươi vẫn không quên dùng dược Dung Hoa trang điểm kĩ càng, tỏa ra khí thế áp bức mọi người, Các nữ nhân trang điểm cũng đẹp hơn thường ngày, chỉ đơn giản là để cho nam nhân nhìn mình nhiều hơn một chút.

Nhưng mà nam nhân duy nhất trưởng thành trong Hoàng cung lại không hề có hứng thú nhìn cảnh đẹp ấy. Hoàng thượng căn bản không hề có tâm trạng nhìn xung quanh. Hắn như ngồi trên đống lửa, ước gì bây giờ tiệc tối sớm tàn một chút để hắn còn đi lo chuyện của mình.

Hôm qua Cao Lê nhất quyết đòi tối hôm nay vượt ngục. Hắn phản đối không được nhưng vẫn không yên tâm để hai nữ nhân kia vượt ngục. Tuy rằng hắn đã hạ nhân lực phòng ngự của nhà lao xuống mức thấp nhất nhưng chung quy lại vẫn có người trực ban. Ngộ nhỡ các nàng bị đám lính trực bắt được, rồi đánh thì sao? Hắn nhất định phải chạy qua đó nhìn một chút mới yên tâm.

“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng… Hoàng Thượng!!!….” Tiếng gọi của Hoàng Thái Hậu dần lớn lên, cuối cùng trở thành tiếng hét lớn.

Hoàng Thượng bừng tỉnh lại, mờ mịt nhìn mẹ nói: “Thái Hậu, người gọi trẫm?”

Hoàng hậu bực mình: “Hoàng Thượng hôm nay có vẻ không yên lòng, là lo chuyện quốc sự sao?”

Hoàng Thượng lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy! Gần đây chuyện quốc sự quả thật rất phức tạp, khiến ta phát đau đầu, tâm tư rối loạn, hồn vía không yên.”

“Nghiêm trọng như thế sao?” Hoàng thái hậu hỏi.

Hoàng Thượng làm bộ mệt mỏi vỗ vỗ trán, nói: “Thân thể trẫm hôm nay có điểm không khỏe, tối nay muốn rời tiệc sớm một chút. Nhưng trẫm không muốn các phi tần phải mất hứng, kính xin Thái Hậu thay trẫm chủ trì đại cục, để trẫm có chút thời gian nghỉ ngơi.

Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, cười nói: “Tốt , ngươi cứ về nghỉ ngơi đi. Nơi này đã có ai gia lo liệu.”

Hoàng Thượng “Đa tạ.” một cầu rồi liền rời đi. Vừa đi tới góc Hoàng Thái hậu không thấy được liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Cao Lê ăn miếng bánh Trung thu cuối cùng, nói với Cố Mạn Châu: “Tốt lắm, giờ đã ăn no, chúng ta chuẩn bị vượt ngục nào.”

Cố Mạn Châu nóng nảy: “Chuyện này, hôm trước chẳng phải đã nói Hoàng Thượng có thể sẽ đặc xá sao? Chúng ta đợi hết ngày hôm nay có được không?

Cao Lê cầm hai tay Cố Mạn Châu: “Tiểu Châu, đừng nghĩ đến chuyện đặc xá, chuyện đó không thể xảy ra. Hôm nay đã là Trung Thu, vài ngày nữa là đầu chúng ta sẽ rơi đó. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để trốn, nếu không phải bây giờ, về sau chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Ngươi tỉnh lại đi.”

Cố Mạn Châu bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng dọa đến liền gật đầu chuẩn bị vượt ngục.

Cao Lê lấy chiếc chìa khóa mà Thiên Thiên đưa cho, mở cửa đại lao, kéo Cố Mạn Châu ra ngoài. Nàng đã sớm học thuộc bản đồ mà tên kia đưa, kéo Cố Mạn Châu chạy qua chạy lại, quẹo trái, quẹo phải, thành công tránh được vài tên cai ngục tuần tra. Nhưng nàng cuối cùng cũng bị đám vệ binh ở cửa lớn làm khó.

Các cai ngục khác nếu không phải là ngồi yên xử án thì cũng là đi tuần tra, nhưng vệ binh gác cổng các nàng làm thế nào để tránh đây? Rõ ràng đây là cổng lớn, có thể ra vào tự do, nhưng lại rất dễ thấy, không có chỗ nào để nấp, thật sự là làm khó các nàng.

Cố Mạn Châu vẻ mặt lo lắng nói: “Làm sao đây! Bọn họ không hề nhúc nhích, chúng ta đi qua nhất định sẽ bị tóm.”

Cao Lê sờ sờ càm nói: “Ngươi nói không sai. Để ta nghĩ biện pháp!”

Cố Mạn Châu nhìn nàng nói: “Vậy chúng ta phải làm sao? Chúng ta vừa không có thuốc mê, lại không có cách làm cho bọn họ tránh ra. Nếu hành động không nhanh, cai ngục phát hiện ra bên trong nhà lao không có ai chúng ta chỉ có con đường chết!”

Cao Lê thở dài một hơi nói: “Xem ra chỉ có một cách, dùng mỹ nhân kế.”

“Mỹ… Mỹ nhân kế!” Cố Mạn Châu kinh ngạc

Cao Lê gật đầu khẳng định : “Ngươi nghĩ mà xem, chúng ta bây giờ tay không tấc sắt, trừ chút nhan sắc ra thì còn có cái gì có thể đối lại đám vệ binh có vũ trang kia?”

Cố Mạn Châu rất muốn phản bác, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra từ nào để phản bác, đành phải liều mạng lắc đầu: “Không! Ta không cần! Có chết ta cũng không làm.”

Cao Lê chỉ ra bên ngoài, xuyên qua chỗ trống của khung cửa, có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ, thoáng đãng bên ngoài. Nàng nói: “Tiểu Châu, ngươi nhìn xem. Tự do đang ở ngay trước mắt! Hạnh phúc ngày bên ngoài! Ngươi đi vài bước là có thể sở hữu được, bây giờ ngươi còn muốn buông tha sao? Bây giờ ngươi còn muốn quay lại buồng giam vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp kia chờ chết sao?”

Cố Mạn Châu nhìn cảnh tượng bên ngoài, rồi lại nhìn nhà tù phía sau, khoảng cách quá lớn. Nếu được lựa chọn sẽ không ai lựa chọn nhà tù. Nàng hơi do dự trong giây lát, dũng khí liền nổi lên, hỏi Cao Lê: “Ngươi nói… Mỹ nhân kế.. là thế nào?”

Cao Lê quan sát nàng từ trên xuống dưới, đem vạt áo của nàng kéo ra một chút làm cho bộ ngực của nàng như ẩn như hiện, nói: “Ngươi đến chỗ đám thị vệ ở cưa lớn, cố ý làm bộ té xỉu, nhớ đem ngực lộ ra một chút để dụ dỗ bọn họ.

Cố Mạn Châu mở to hai mắt, giọng run run: “Thật sự la chỉ cần như vậy?”

Cao Lê nói: “Nghe ta, dù sao có tiến sai một bước thì là một đao mà lùi lại một bước vẫn là một đao, dù sao cũng là chết, ngươi sợ cái gì?”

Cố Mạ Châu hít một hỏi thật sâu: “Được rồi! Ta đi.”

Nàng chạy rất nhanh, Cao Lê ngăn nàng cũng không kịp, chỉ đành trơ mắt ra nhìn nàng vui vẻ chạy đến trước mặt đám vệ binh rồi đột nhiên té ngã, ngã xong còn cố ý kéo vạt áo của mình ra. Cao Lê nhìn đến ngây dại, loại diễn xuất này quá thực là quá kém.Nếu như có người mắc mưu, không phải kẻ ngốc thì cũng là người ngu ngốc.

Nhưng mà chỉ số thông minh của thị vệ đúng là không hề cao. Bọn họ vừa thấy từ bên trong một vị mỹ nữ y phục không chỉnh tề chạy ra liền liếc mắt nhìn nhau, một người lên tiếng: “Ngươi đi nhìn một chút xem có chuyện gì đi.”

Một tên thị vệ khác mất hứng đi đến trước mặt Cố Mạn Châu, dùng chân đá một cái, đem thân người nàng lật lại.

Cảnh xuân của Cố Mạn Châu lộ ra ngoài, khiến cho tên thị vệ kia nhìn đến ngây người.

Cao Lê lập tức xông lên, hung hăng đánh vào đầu tên thị vệ kia.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, tên thị vệ kia cảm giác được mũ giáp có điểm sai lệch liền quay lại xem là do ai làm.

Thế là Cao Lê cùng tên thị vệ kia liền mắt to trừng mắt nhỏ.

Cao Lê gặp cái khó lại ló cái khôn, lập tức chạy lại bên người Cô Mạn Châu, lớn tiếng khóc: “Tiểu Châu, ngươi làm sao thế? Ngươi đừng có gặp chuyện không may nha! Đừng có bỏ ta lại một mình.”

Cố Mạn Châu mở mắt ra, thấp giọng nói: “Sao lại sửa kịch bản..?”

Cao Lê sợ nàng làm lộ, vừa ôm Cô Mạn Châu lắc đầu, vừa nháy mắt liên tục ra dấu cho nàng.

Cũng may Cố Mạn Châu phản ứng nhanh, ngay lập tức phối hợp với nàng nhắm mắt lại.

Đột nhiên thấy có hai nữ tử lạ mặt xuất hiện, thị vệ khác cũng đến xem: “Chuyện gì vậy?”

Tên kia không hiểu, nói: “Ta cũng không biết.”

Cao Lê vừa thấy hai người đến, lập tức sử dụng mỹ nhân kế, kéo vạt áo lên cao một chút, để lộ ra cặp chân trắng ngần, nũng nịu nói: “Quan gia, ngươi cứu muội muội của ta đi! Nàng đột nhiên lại phát bệnh cũ.” Nàng vừa nói vừa áp sát người vào tên thị vệ, đang muốn ra tay….

Đúng lúc này Hoàng Thượng sửa sang lại trang phục xong, bước tới, thấy nàng đang dính sát vào người nam nhân liền hướng về phía nàng hô to: “Cao Lê! Chân của ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK