• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh Tử nghe xong, gương mặt liền đỏ ửng đến tận mang tai, ánh mắt không dám nhìn nàng, hai tay nắm chặt không biết nên để ở đâu mới tốt, ngay cả nói chuyện cũng lộn xộn lắp bắp : “Cao… Cao tín nữ, mời ngươi… Mời ngươi ngồi xuống đã!”

Cao Lê nhìn hắn khẩn trương đến mức chân tay luống cuống thì cười lớn. Nếu nàng đốt lửa, liền quyết định nắm lửa này nên đốt lớn một chút. Nàng không lùi mà tiến tới, nhắm mắt lại, thật sâu hít một hơi, như cười như không nói: “Thơm quá nha! Ngươi dùng hương liệu gì vậy?”

Thánh Tử che ngực, dường như ấn lại trái tim muốn nhảy ra, tránh cũng không thể tránh nhìn nàng: “Là gỗ thông, rất bình thường , không có gì…”

Cao Lê dịu dàng mỉm cười nói: “Ta rất thích! Ngươi về sau đều dùng hương này đi!” Nàng cười hệt như một con hồ ly trộm gà.

Thánh Tử mặc dù chìm đắm trong nụ cười của nàng nhưng vẫn thanh tỉnh nói: “Ngươi đang đùa giỡn ta, đúng không?”

Cao Lê rốt cục buông hắn ra, ngồi trở lại vị trí cũ, đắc ý nói: “Ngươi mới biết được nha! Nhìn ngươi bộ dạng thông minh , nguyên lai nhiều như vậy rừng rậm!”

“Rừng rậm?” Thánh Tử nhất thời không hiểu được.

Cao Lê gật đầu, một bộ nghiêm trang mà nói: ” Hai chữ “rừng rậm”, khác không nhiều lắm, chỉ có chữ ‘Mộc’ nhiều.”

Thánh Tử hiểu, nàng ngụ ý là đang nói bản thân mình thật “Mộc Mộc Mộc Mộc mộc”, cảm giác vẫn là mang về âm . Hắn cười nhẹ, cũng không tức giận, ngược lại nói: “Thì ra là thế. Đa tạ cao tín nữ chỉ giáo . Tín nữ thông minh tài trí, ngược lại thật sự là lấy một địch ba.” Hắn dựng thẳng lên ba ngón tay nói: “Ngươi nha! Cũng coi là tam nữ cùng!” ( là gian chữ chữ phồn thể. )

Cao Lê nghe vậy, đã cảm thấy trong đó có Huyền Cơ.

Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, nàng mất thăng bằng, mắt thấy sắp ngã sấp xuống . Thánh Tử lập tức ôm nàng. Nàng hơi giương mắt, ánh mắt hai người liền giao nhau..

Ngoài xe có người khóc hô: “Tiểu nhân cầu Thánh Tử khai ân, cứu con tiểu nhân đi.”

Cao Lê ngượng ngùng cùng hắn tình chàng ý thiếp, lập tức đẩy ra hắn, bản thân ngồi lại chỗ cũ

Thánh Tử vén rèm nhìn trong chốc lát, nói với người bên ngoài: “Ta không cứu được con của ngươi, mời ngươi thỉnh cao nhân khác!”

Cao Lê vươn người ra nhìn, là một vị hán tử trung niên quần áo tả tơi, trong lòng ôm một thằng bé mười mấy tuổi, khuôn mặt trắng bệch. Hắn vẻ mặt bi thiết, lúc nói chuyện giọng đều run run: “Thánh Tử! Nếu ngài không cứu, không ai còn có thể cứu nó. Nhà thảo dân tuy rằng rất nghèo, nhưng mà thảo dân trọn đời này nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài, van cầu ngài !” Nói xong, hắn dập đầu một cái, trên trán liền xuất huyết.

Thánh Tử buông mành, nói với phu xe: “Vòng qua! Chúng ta đi.”

Cao Lê một phen kéo ống tay áo của hắn nói: “Cứu một mạng người đi! Người kia rất đáng thương ! Ngươi thế nào nhẫn tâm…”

Thánh Tử vỗ lên mu bàn tay nàng nói: “Ta không có cách nào cứu một người giả bệnh!”

“Giả bệnh!” Cao Lê chợt ngẩn ra: “Điều này sao có thể! Đại bá kia tình chân ý thật, không giống là giả đâu!”

Thánh Tử không giải thích thêm, chỉ thấp giọng nói: “Tin tưởng ta!”

Cao Lê nửa tin nửa ngờ, nhưng mà khi bàn tay ấm áp của hắn vỗ xuống, trong ánh mắtbình tĩnh tìm được một tia an ủi, cũng không nói nhiều hơn nữa. Vén rèm, nhìn đại bá ôm đứa bé chật vật chạy sau xe ngựa. Chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch .

Dọc đường đi, Cao Lê bởi vì mang tâm sự nên giữa hai người không còn không khí ái muội lúc trước.

Thánh Tử thấy nàng trầm mặc không nói, cũng không quấy rầy nàng, như trước cầm lấy một quyển sách đọc.

Cao Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, phía ngoài tuyết càng ngày càng dày, xe ngựa ở trên đường càng đi càng khó. Nàng không biết tại sao lại nghĩ đến hai cha con kia, giờ phút này ở dưới trời mưa tuyết lạnh bằn. Không đành lòng! Lại nửa tin nửa ngờ: “Làm sao ngươi biết bọn họ giả bệnh?” Nàng nói ra nghi ngờ trong lòng.

Thánh Tử nhìn nàng một cái, thật dài thở dài một hơi: “Ngươi còn suy nghĩ chuyện kia sao?” Hắn để quyển sách xuống, kiên nhẫn nói: “Cụ thể là nguyên nhân gì, ta không nói rõ được. nhưng mà trực giác nói cho ta biết, bọn họ là giả bộ bệnh !” Hắn trầm tư một chút nói: “Cao tín nữ, bây giờ nhìn giống như thiên hạ thái bình, kỳ thực chỉ là vỏ ngoài, bên trong luôn sẽ có nguy hiểm không phân. Ta và Thiên Lý có thể sống được đến hôm nay, đều là nhờ vào loại trực giác này.”

Xe ngựa thuận lợi đi đến sầm trang. Trang chủ đã đứng ở cổng đón chào.

Thánh Tử xuống xe ngựa, thoáng gật đầu, theo mọi người đi vào. Dưới sự dẫn dắt của trang chủ, đến hậu viện của nữ chủ nhân. Cao Lê và đám tùy tùng cũng vội vàng đi theo, bốn phía nhìn quanh, lập tức hiểu nơi đây hẳn là đại phú nhà giàu, liên chính đường dán tấm giấy văn, mà lại chính là kiểu dáng vây rồng.

Hậu viện đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, phòng phu nhân dùng bạch đàn hiếm thấy làm trang sức, mành vây ngoài giường cũng là thuần sắc màu lông khổng tước với sợi tơ tạo thành, nơi này hiển nhiên xa hoa thấy rõ.

Thánh Tử đi đến trước giường nữ chủ nhân. Nành vừa thấy hắn, liền nước mắt chảy dài, nói: “Thánh Tử đại nhân, thật không ngờ, thần thiếp sinh thời còn có thể nhìn thấy người!”

Cao Lê nghe vậy, lực chú ý lập tức tập trung trên người người phụ nữ kia. Nàng tuổi xấp xỉ ba mươi, bởi vì trường kỳ sinh bệnh mà sắc mặt tái nhợt nhưng ngũ quan vẫn xinh đẹp tuyệt trần, sóng mắt như hồ nước, làm cho người ta lưu luyến.

Thánh Tử cúi đầu cười: “Chỉ Lan suy nghĩ nhiều, bệnh của ngươi đã có mọi người chiếu cố, rất nhanh sẽ khoẻ lên thôi.”

Chỉ Lan lạnh nhạt trưng khuôn mặt tươi cười, hữu khí vô lực mà nói: “Ngươi không nên gạt ta, ta hiểu rõ thân thể mình hơn ai hết. Hôm nay có thể nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy mĩ mãn .” Dứt lời, nàng ngẩng đầu, nhìn tướng công đứng bên kia giường: “Lão gia, cám ơn người. Thiếp hôm nay rất vui!”

Trang đầu che nửa bên mặt, vụng trộm lau đi lệ khóe mắt, cười nói: “Phu nhân, đừng nói như vậy, ta và nàng là phu thê, ta làm là đương nhiên. Huống hồ Thánh Tử đã nói nàng không có việc gì, nàng đừng buồn nữa.”

Cao Lê nghĩ rằng: hay cái này là tình tay ba trong truyền thuyết, Thánh Tử cùng người kia lúc trước có một đoạn tình cảm sâu nặng, về sau gả cho trang chủ làm phu nhân, trước khi chết vẫn hi vọng gặp được người mình yêu nhất trong lòng! Haiz, giống Quỳnh Dao quá.

Thánh Tử cùng Chỉ Lan nói chuyện lúc còn nhỏ, mà Cao Lê cùng trang chủ đứng một bên nhưng không ai ngắt lời.

Cao Lê vừa nhìn trang chủ vừa nghĩ: ngươi rụt vào mai rùa à, lão nhân gia ngươi còn có thể yên lặng đứng nhìn, bội phục ngươi quá.

Nàng nhìn Thánh Tử, trong lòng điên cuồng gào thét: Ngươi lại dám thản nhiên quyến rũ phu nhân người ta trước mặt người ta, cẩn thận gặp Thiên Lôi đấy!

Thánh Tử dường như cảm giác được phía sau có một trận gió lạnh thổi tới, quay đầu nhìn Cao Lê lại chỉ thấy được vẻ mặt nàng cực kỳ vô tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang