Chiến sự đã kết thúc! Tổ Mậu hai người liều chết yểm trợ, cuối cùng cũng mang Tôn Kiên từ tường thành Uyển Huyện xuống. Nhưng những hương dũng đã không còn quay trở lại nữa.
Những hương dũng chiêu mộ của hắn, cũng tổn thất quá nửa. Sống sót, không nhiều thì ít đều bị thương. Tổ Mậu hai người tim như bị đao cắt, nhưng lại mảy may không dám thể hiện bất mãn. Bởi vì bọn họ thấy anh mắt của Hồ Chẩn và phó tướng người khương, có chút không thoải mái. Tôn Kiên ngừng tấn công, những tiếng reo hò ở nơi khác theo đó mà rất nhanh biến mất. Đổng Trác trong lều lớn của chủ soái triệu tập các tướng nghị sự. Có thể nhìn ra được, hắn có chút lo lắng.
“Phản tặc vẫn còn chiến lực như vậy? Cũng may là không có cường công, nếu không đã tổn thất nặng nề!”
Trong lòng Lý Nho thích thú tỏ vẻ đồng ý, “Chủ công, Theo Lý Nho thấy, ra lệnh cho mọi người canh phòng nghiêm ngặt, coi chừng phản tặc bỏ trốn!”
“Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cũng không phải là cách hay!”
“Chủ công chớ lo lắng, hôm qua Lý Nho đã cho người giả làm phản quân trà trộn vào Uyển Huyện. Hôm nay có tin tức truyền tới, đã tìm thấy khu kho lương của Uyển Huyện. Chỉ là phản tặc trông coi kho lương rất chặt, nhất thời không có cách nào ra tay được. Chỉ cần tìm được cơ hội, sẽ làm cho kho lương kia thành ngọn lửa lớn….ha ha , không có lương thực, để xem phản tặc có thể chống cự được bao lâu?”
Đổng Trác nghe được cười lớn ha ha “Ta có Văn Chính, đúng là vô lo”
Đang nói chuyện thì có một tiểu giáo vào báo cáo, Tôn Kiên đã đến, mang theo cả thuộc hạ đến thỉnh tội. Đổng Trác nghe thấy nhíu mắt lại “Đúng lúc như vậy, cho hắn đăng môn rồi vào!”
Khi có quyền lực trong tay, cảm giác thật là tuyệt vời. Đổng Trác rất muốn xem, tên Tôn Kiên kia, còn ngữ khí đến chất vấn hắn hay không? Chỉ lát sau, Tôn Kiên đã vào tới đại doanh của chủ soái. Tổ Mậu hai người theo sau hắn, sắc mặt của ba người có vẻ rất bình tĩnh. Đổng Trác lạnh lùng nhìn Tôn Kiên nói: “Hạ Bi tiểu lại, Sao không giành được Uyển Huyện?”
Cách xưng hô thế này, kèm theo ý làm nhục người khác. Ý muốn nói: ta đã nói có tính toán, ngươi chỉ một tên tiểu quan, không có tư cách khoa chân múa tay trước mặt ta. Nếu theo suy đoán của Đổng Trác, Tôn Kiên chắc chắn sẽ nổi giận. Vậy mà Tôn Kiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chắp tay nói: “Mạt tướng bất tài, không chiếm được Uyển Huyện, xin trung lang tướng đại nhân trị tội!”
Được, phục rồi thì tốt! Đổng Trác và Tôn Kiên cũng không có thù sâu oán nặng gì, nên cũng không nghĩ tới diệt cỏ phải diệt tận gốc. Theo hắn thấy, Tôn Kiên chẳng qua cũng chỉ là nhân vật bình thường mà thôi, làm gì có tư cách tìm hắn báo thù. Nếu như hắn muốn báo thù, vậy thì chỉ cần phóng ngựa lại đây. Lý Nho ngược lại cảm thấy không tốt lắm. Nếu như Tôn Kiên lớn tiếng, hắn sẽ thấy yên tâm hơn. Nhưng càng là bình tĩnh thế này, hắn lại càng cảm thấy người này nguy hiểm, trong lòng không khỏi dâng lên sát khí, đưa mắt ra hiệu cho Đổng Trác. Cũng không biết là Đổng Trác không nhìn thấy, hay là nhìn thấy nhưng cố ý giả bộ không thấy.
“Tôn Văn đài, thấy ngươi cũng là vì nước mà dốc lực, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Chỉ là quốc có quốc pháp, quân có quân quy. Ngươi khư khư cố chấp ép buộc xuất chiến làm hao binh tổn tướng, giúp phản tặc thêm phần kiêu ngạo. Không thể không phạt. Phạt ngươi 20 quân trượng, mang quân của ngươi quay về Hạ Bi đi thôi. Phản tặc ở Uyển Huyện, không cần ngươi nhúng tay nữa. ta tự có chủ trương.”
“Tạ ân đại nhân không giết!”
Tôn Kiên khom người tuân lệnh, tại nơi Hoa Hùng trông giữ, cùng với Tổ Mậu hai người lên trước lĩnh phạt. Lý Nho chau mày, cũng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Đổng Trác gọi lại.
“Văn Chính, để hắn đi đi. Dù nói thế nào, hắn cũng đã từng giúp Văn Tài một tay, chúng ta không nên ép người qua đáng. Hôm nay cho hắn một bài học, để hắn biết trời cao đất rộng là được rồi…….Hừ, hừ nếu hắn vẫn muốn tự tìm cái chết ta sẽ cho hắn được thỏa đáng.”
Lý Nho bị Đổng Trác nhìn thấu tâm tư, cũng không nói gì nữa. Mơ hồ cảm thấy, Đổng Trác dường như đã thay đổi. Thắng lợi liên tiếp, đã làm cho hắn trở nên tự tin hơn trước nhiều. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu. Lý Nho không thể nói rõ, đồng thời vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Kiên, luôn khiến hắn cảm thấy bất an. 20 quân trượng, đánh cho Tôn Kiên bong da tróc thịt. Sau khi trở về tiểu doanh, Tôn Kiên để Tổ Mậu hai người thu chỉnh nhân mã, chuẩn bị nhổ trại lên. Đợi hai người sau khi rời khỏi doanh trướng, vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Kiên bỗng xuất hiện những nếp nhăn, nắm chất quả đấm, gằn từng tiếng: “Đổng Trác, ngươi làm nhục Tôn Văn Đài ta quá đáng, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội!”
************
Sau khi Tôn Kiên đi, tất cả đều trở lại bình yên. Đổng Trác tiến hành vài cuộc công kích thăm dò, nhưng kết quả không được tốt lắm.. Hắn và Lý Nho đều coi thường quyết tâm đánh một trận liều chết của quân Hoàng Cân, cũng may sớm đã có suy tính, Uyển Huyện mặc dù vẫn trong tay quân phản tặc, nhưng hắn cũng không hề sốt ruột. Lại qua mấy ngày, Lý Nho bỗng hưng phấn đi vào trong doanh trại của chủ soái.
“Nhạc phụ, có tin tức rồi!”
Đổng Trác ngẩn ra, “Tin tức, tin tức gì?”
“A Sửu, tin tức của A Sửu!”
Mấy ngày liền không có chiến sự, Đổng Trác vốn nhàm chán dựa người trên giường, nghe được những lời này của Lý Nho, lập tức ngồi thẳng người dậy.
“A Sửu ở đâu?”
“Thám mã truyền thông tin về, A Sửu dẫn nhân mã trong 10 ngày liên tiếp tập kích 11 thành trấn Nam Dương. Tất cả thành trấn bị quân phản tặc chiếm đóng, đều đã bị công phá chiếm lĩnh….Hiện giờ, Uyển Huyện đã trở thành một cô thành.”
“Cái gì?”
Mắt Huân Trác bỗng sáng lên. Ngây người một lát, bỗng cất tiếng cười lên: “Làm tốt lắm, làm tốt lắm….không hổ là nhân sư của Đổng gia ta. Văn Chính, đem tin tức này truyền ra doanh trại, và để cho bọn phản tặc trong thành cũng biết. Chỉ cần chiếm được Uyển Huyện, thì chiến sự ở Nam Dương cũng sớm kết thúc. Ha ha lần này ta muốn xem , triều đình sẽ nói thế nào.”
Lý Nho hớn hở nói: “Nhạc phụ, vẫn còn một tin tốt lành”
“Hả? Vẫn còn tin tốt lành, nói nghe xem!”
“Mật thám trong nội thành Uyển Huyện truyền tin tức về, nói rằng việc trông coi kho lương thực có phần lơi lỏng, đêm nay sẽ tìm cách đốt kho lương.”
Vẻ mặt Huân Trác nghiêm lại: “Có khẳng định không?”
“Thiên chân vạn xác”
“Tốt, làm rất tốt”
Đổng Trác xuống khỏi giường, đi đi lại lại trong đại doanh, “Đốt kho lương, xem quân phản tặc còn có thể chống đỡ được bao lâu.”
Lý Nho nói: “Nhạc phụ, con có một kế, nói không chừng có thể tốc chiến tốc thắng.”
“Nói thử xem”
“Đêm nay hỏa thiêu kho lương, chỉ cần hỏa thế, phản tặc Uyển Huyện chắc chắn đại loạn.Vừa lúc chúng ta lợi dụng sơ hở tiến vào, thừa cơ chiếm lĩnh Uyển Huyện, cũng không phải là việc không thể.”
“Cái này…”
Đổng Trác có chút do dự. Kế sách của Lý Nho quả thực không tồi, nhưng vạn lỡ là cạm bẫy, thì phải làm sao?”
“Văn Chính, có thể nắm chắc phần thắng chứ?”
Lý Nho nhếch miệng, “Tất nhiên là chắc chắn rồi. Nhạc phụ, đêm nay có thể tập trung binh lực, toàn lực công phá Uyển Huyện, tiêu diệt phản tặc”
“Nếu đã như thế, vậy cứ theo kế của ngươi mà làm”
Đổng Trác lập tức triệu tập các tướng, sau khi đã nói rõ tình hình, các tướng lĩnh đều hăm hở. Hoa Hùng càng không ngừng la lớn,
“Chủ công, sớm nên động thủ rồi. Ta mấy ngày nay chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, trên người toàn là thịt mỡ rồi”. Nói xong khiến mọi người cười lớn ha ha, Đổng Trác cũng cảm thấy vô cùng tự tin.
“Đã như vậy, mọi người hãy tranh thủ thời gian chuẩn bị. Đợi trong thành lửa cháy, chúng ta liền tấn công Uyển Huyện.”
Thời gian qua đi chậm chạp. Trong đại doanh, mọi người đã chuẩn bị ổn thỏa. Đổng Trác cũng đã mặc áo giáp, tay cầm ba chiếc Khai Sơn đao. Hít sâu liên tục, rất lâu rồi không căng thẳng thế này. Cho dù trong ác chiến cũng không căng thẳng đến vậy. Nhưng không thể nói là không căng thẳng, mà là cơn mưa lớn đến quá bất chợt, căn bản là không có thời gian cho hắn căng thẳng. Mưa lớn qua đi, cũng chỉ còn lại việc hưởng thụ niềm vui thích sau khi thắng trận. Mà bây giờ… Đổng Trác có cảm giác căng thẳng của lần đầu tiên nghe lệnh khi còn dưới trướng của Tung Thái úy. Cảm giác này, thực sự rất tuyệt vời. Nhưng đợi đến quá nửa đêm, mà trong thành vẫn không thấy động tĩnh gì. Huân Trác lòng như lửa đốt đi đi lại lại trước đại doanh, thỉnh thoảng hướng về phía Uyển Huyện chờ đợi. Lý Nho vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cũng vạn phần lo lắng, “Sao vẫn chưa động thủ, chẳng nhẽ đã phát sinh chuyện gì sao?” Khoanh tay đứng nhìn cũng đã đến giờ dần, Đổng Trác cũng mất đi kiên nhẫn. Ngay tại lúc hắn chuẩn bị ra lệnh hủy bỏ lệnh tấn công, Uyển Huyện bỗng ánh lửa ngút trời, chiếu sáng quá nửa bầu trời.
“Bốc cháy rồi, bốc cháy rồi…”
Đổng Trác mắt rực sáng, hưng phấn la lớn, “Xuất kích, xuất kích…..chiếm lĩnh Uyển Huyện, tiêu diệt phản tặc!”
Đám người Hoa Hùng sớm có chút không kiên nhẫn hô vang tuân lệnh, cùng với tiếng hiệu của sừng bò theo đó mà hô lớn, toàn bộ nhân mã lao ra khỏi đại doanh, dũng mãnh tấn công về phía Uyển Huyện. Đúng như nhũng gì Lý Nho dự đoán, lửa bốc cháy, toàn bộ Uyển Huyện rối loạn, căn bản không có ai chú ý tới động tĩnh ngoài thành. Không tốn chút sức nào tiến đến dưới thành, cùng với quân sĩ dùng gỗ xô đổ cổng thành, Hoa Hùng dẫn đầu đám quân xông vào trong thành Uyển Huyện. Nhưng, sau khi xông vào thành, lạo phát hiện bên trong là một thành trống.
“Không hay rồi, bị mắc mưu rồi!”
Hoa Hùng lập tức ý thức được tình huống bất ổn, quay đầu ngựa liều mạng chạy ra ngoài. Một hồi mõ lớn trên đầu thành, trên tường thành xuất hiện vô số cung thủ.Một trận mưa tên bay tán loạn, rất nhiều binh sị bị trúng tên, ngay cả Hoa Hùng cũng trúng vài tiễn.
“Rút lui, rút lui….”
Cố nén đau đớn, Hoa Hùng và Từ Quang Vinh quát lớn. Cổng thành đã vỡ thành từng mảnh, đầu thành vừa rồi tĩnh lặng, bỗng xếp thành vòng vây, các cung thủ hướng mũi tên về phía quan quân dưới thành bắn xuống giành ưu thế. Nhờ vào sự liều chết yểm trở của thân vệ, lúc này Hoa Hùng và Từ Quang Vinh xông ra được khỏi cổng thành, thì trên mình cũng đã đầy thương tích. Vừa thở hổn hển, lại nghe thấy một hồi trống âm. Từ hai bên ra vô số nhân mã đã rất hoảng loạn làm đại quân Đổng Trác bị ảnh hưởng lớn, liền vây quanh lại.
Phía trước nhất là một võ tướng, mạt lạnh như đồng, mũi thẳng miệng rộng, tay cầm một cây kim thương chạm đầu hổ, ngồi trên ngựa cười lớn: “ Cẩu quan, gian kế của bọn ngươi sớm đã bị ta thấy rõ. Lửa trong thành chẳng qua chỉ là một khoảng không….Các huynh đệ, giết chúng cho ta!”
Đổng Trác vừa nhìn đã nhận ra người này, đúng là cừ soái của quân Hoàng Cân, chủ tướng của Uyển Huyện Bành Thoát.
Trúng kế rồi, trúng kế rồi!
Không ngờ rằng Bành Thoát còn có bản lĩnh như vậy rõ ràng cũng có dụng kế. Quả thật là Đổng Trác đã xem thường Bành Thoát. Hắn tuy lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không phải người vô mưu, nếu không cũng không thể cùng Ba Tài trở thành chiến tướng đắc lực nhất của Trương Mạn. Có thể Trần Lưu đại bại dưới Chu Tuấn, mặc dù có công lao của Trương Yến, nhưng cũng không thể không thừa nhận công lao của Bành Thoát. Đáng tiếc, công lao của Bành Thoát phần lớn bị danh tiếng của Trương Yến che khuất, thế cho nên Đổng Trác đối với người này cũng sinh ý coi thường. Giờ mới hối hận thì đã muộn rồi! Đổng Trác liên tục không ngừng nhìn phản tặc từ trong thành đánh ra, trong lòng không khỏi hối hận. Quan quân bị đánh mai phục, có phần không biết phải làm sao. Tràn đầy niềm tin công phá Uyển Huyện, không ngờ lại bị trúng kế. Nhất thời quan quân đại loạn. May mà Hoa Hùng, Từ Vinh liều mình đốc chiến, lúc này mới xem như là tạm thời ổn định một chút. Nhưng người sáng suốt nhìn qua cũng có thể thấy, thất bại chỉ là việc sớm muộn. Nhã Đan nghênh đón, tướng Bành Thoát liền ngăn lại.
“Chủ công mau rút lui, chủ công mau rút lui!”
Lý Nho sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nghìn tính vạn tính cũng vẫn là tính sai. Nhìn về phía Đổng Trác, thấy sắc mặt Đổng Trác xanh mét, giơ cao đại đao trong không trung, hô lớn: “ Các huynh đệ, theo ta chết trận!”
Đổng Trác không sợ chết sao? Sợ, hắn sợ đến muốn chết, nhưng hắn cũng biết , nếu trận này thất bại, công sức chuẩn bị của bao nhiêu người thành vô ích. Chỉ có liều mạng mới có đường sống sót. Nếu như thất bại, chiến quả ngày trước đành phó mặc sự đời. Phản tặc kiêu căng lại càng cường thịnh. Quân Hoàng Cân trốn khắp nơi cũng sẽ lại nhanh chóng tập kết. vậy cũng đã quá mệt rồi. Đổng Trác đã nhiều năm không ra trận, giờ đây cũng liều mạng. Hăng hái tiến lên nhằm về phía quân Hoàng Cân, đồng thời không ngừng kêu gọi quân tán loạn áp sát về phía hắn. Nhất thời hai bên lại hình thành trạng thái giằng co. Đổng Trác tay múa đại đao, cũng không nhớ rõ đã giết chết bao nhiêu người nữa. Giống như quay về những năm tháng tuổi trẻ, cảm giác cùng Tung thái úy chinh chiến sa trường, cùng với người Khương chém giết tìm lại được rồi.
Trên mặt đầy hắc khí, mang theo vẻ dữ tợn. Đổng Trác không ngừng phóng ngựa xoay quanh. Một bên kêu cổ vũ quan quân. Dần dần, địa thế quan quân cũng ổn định lại. Nhưng thế này có thể giữ vững được bao lâu? Chỉ có mấy vạn quan quân, đối mặt sự vây đánh của gần 10 vạn phản tặc, có thể giữ được bao lâu? Phía trước là Uyển Huyện, sau lưng là thủy yêm. Đổng Trác đã không còn đường lui. Chỉ có thể liều chết chiến đấu. Quan quân dần dần không trụ được, từn bước rút lui. Kết quả tan vỡ đã thành kết cục xác định, khiến Đổng Trác khóc không ra nước mắt. Lui về trung quân, thấy đám người Hoa Hùng đều quay lại. Xem bộ dạng của hắn, liền biết cũng vào đường cùng rồi. Đại đao cắm trên mặt đất, Đổng Trác rút ra bảo đao, trong đầu xuất hiện ý định tự sát. Cũng trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng gầm giống như tiếng sấm gào thét trên mặt đất chiến trận vang lên.
“Kẻ nào muốn giết cha ta, trước tiên phải hỏi cây đại sóc trong tay ta có đồng ý hay không đã….”
Theo sát sau, nghe thấy âm thanh như tiếng biển gầm dữ dội: “Đại ma kim chùy, thiên hạ phải khiếp sợ. Môn hạ ba nghìn sĩ, nổi dậy ở Dương thành. Đại ma Kim Chùy, thiên hạ khiếp sợ. Đại ma kim chùy thiên hạ khiếp sợ, giết, giết, giết……”
Một đạo nhân mã từ hậu phương chiến trận đánh ra. Cầm đầu một viên đại tướng mũ đen, áo giáp đen, dưới khố là tượng long mã. Tay cầm một cây thương bằng đồng độc thoái hơn 80 cân. Người như mãnh hổ xuống núi, ngựa như thuồng luồng rời bến. Đại sóc kia chém ra, từng đạo, từng cái từng đường vòng cung kỳ lạ. Một chiêu cực kỳ đơn giản quét sạch cả nghìn quân, nhưng lại hết sức biến hóa, chém đánh máu thịt bay tung tóe. Phía sau hắn, là một nghìn cự ma sĩ. Cùng một màu mũ đen, áo giáp đen, ngựa là ngựa Tây Lương thượng đẳng, đầu đội túi khâu, mặc áo sắt tay áo có hình lá cây, tay cầm giáo dài, ai cũng dũng mãnh, phối hợp rất thuần thục. Bên cạnh đại tướng, còn 3 võ tướng đi theo. Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, Hàn Đức… Ba người này mặc dù không thể so sánh với Đổng Phi, nhưng cũng vô cùng dũng mãnh. Một nghìn đại ma sĩ Phách Ba Trảm Lãng hướng về phía trung tâm quân Hoàng Cân.
“Là công tử..”Hoa Hùng mừng rỡ la lớn “Chủ công, là công tử, Phi công tử trở về rồi!”
“Nhân sư nhà ta đã trở về ư?”
Huân Trác mừng khôn kể xiết, một tay chặn ngang thanh đao,lớn tiếng nói: “Viện quân đã tới, các huynh đệ theo ta giết chết quân địch!”
Bành Thoát nào nghĩ tới, có thể gặp phải biến hóa thế này. Nhìn Đổng Phi trên chiến trường này, giống như nhìn thấy hung thần. Cây độc cước sóc bằng đồng nhìn có vẻ rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã thấy qua ở đâu? Mắt thấy việc lớn đã thành, Bành Thoát sao có thể can tâm. Đại thương chỉ về phía Đổng Phi: “Ngăn tên quỷ sứ kia lại, ngăn tên quỷ sứ kia lại!”
Bên cạnh mười mấy tướng lính thúc ngựa xông lên. Đổng Phi không mảy may sợ hãi, đôi mắt nhỏ hẹp bỗng nhiên trợn tròn, cơ thể trên lưng ngựa tốc độ như tượng long. Một chiêu Thái Sơn áp đỉnh, mang theo gió trên không trung đập rơi xuống.
Tướng lĩnh cầm đàu quân Hoang Cân lúc này mới nhận ra tướng mạo của Đổng Phi, kêu lên một tiếng a lớn “Là tên sát nhân đại ma đến” Lời còn chưa dứt, đại sóc đã rơi xuống, cả người và ngựa trở thành đống thịt vụn. Sát nhân đại ma, là lúc trước Đổng Phi ở Uyển Huyện bị quân Hoàng Cân dặt cho biệt hiệu.
Những người quen biết Đổng Phi cũng vô cùng kinh sợ. Trời ơi, tại sao tên quái dị này lại trở lại? Muốn chạy, đã không còn kịp rồi! Đại sóc của Đổng Phi đưa lên hạ xuống, đánh bật ba tướng lĩnh. Những người khác muốn chạy trốn, lại bị Bùi Nguyên Thiệu ba người truy đuổi. Trên chiến trận xuất hiện một hiện tượng rất kỳ lạ. Mười mấy người chạy phía trước, bị ba bốn người đuổi đánh theo.
Bành Thoát thấy vậy, giận tím mặt, thầm nghĩ: “Các ngươi thật là quá đáng, cho dù tên tiểu tử này lợi hại, các ngươi mười mấy người bị mấy tên đuổi đánh, chấp nhận được không? Cũng khó trách, Bành Thoát không đích thân giao đấu với Đổng Phi.
Liền thúc ngựa chiến, lao tới phía Đổng Phi “Tiểu quỷ, tiếp chiêu!”
Theo cách nghĩ của Bành Thoát, hắn vừa ra tay, những người này không thể còn mặt mũi nào tiếp tục chạy, Tự biết bên đó người đông thế mạnh, vây đánh tên tiểu quỷ, vẫn không thể giết được hắn sao? Nhưng Bành Thoát quả thực đã đánh giá sai sự ảnh hưởng của Đổng Phi đối với những người này. Đừng nói là Bành Thoát ra trận, chỉ sợ ba huynh đệ Trương Giác có cùng ra, bọn họ cũng không muốn giao đấu với Đổng Phi. Mắt thấy có người đến chịu chết, Đổng Phi lại thấy vui vẻ. Vừa ghìm dây cương, tượng long lập tức dừng lại. Đổng Phi nheo mắt, nhìn Bành Thoát lao tới, nắm chặt đại sóc nhẹ nhàng hướng về phía đối phương.
Đại sóc hơn 80 cân trong tay Đổng Phi giống như một ngọn bấc. Bành Thoát giơ thương nghênh đón, chỉ nghe một tiếng phịch, theo sát sau là một khối lực lớn, giống như là núi đè lên hắn. Xương cốt toàn thân kêu răng rắc loạn xạ, ngựa hí lên thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi. “Đây không phải là binh khí của đệ đệ ta sao?Sao lại trong tay tên tiểu quỷ này?” Bành Thoát toàn thân xương cốt vỡ hết, trước lúc chết lại nhớ ra nguồn gốc của cây đại sóc này, mắt trợn trừng như khối bùn ngã trên mặt đất. Ánh mắt kia rõ ràng là đang chất vấn Đổng Phi: Ngươi làm gì đệ đệ của ta rồi?