Mục lục
[Dịch] Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng một trận trầm mặc, ai cũng không nói gì.

Đổng phi tuy rằng đã sớm biết đáp án, nhưng hôm nay Hoàng Thiệu cùng Thái Ung có cái nhìn giống hắn, làm cho hắn có một loại áp lực chưa bao giờ có. Hoàng cân chi loạn bắt đầu rồi, thực sự bắt đầu rồi!

“Huynh đệ, ngươi cần gì phải nghiêm mặt như vậy? Thái bình đạo thì thế nào? Thừa dịp bọn họ chưa khởi sự, chúng ta đi giết đầu mục của bọn chúng.”

Đổng Phi nghe được cười khổ nói: “Ca ca, nếu ta biết chỗ ở của ba huynh đệ Trương Giác ở chỗ nào thì ta cũng nguyện ý đi giết bọn họ, nhưng cho dù biết Trương Giác ở đâu thì làm sao có thể tiếp cận? Bọn hắn khẳng định thủ vệ sâm nghiêm, đừng nói là giết hắn, chúng ta hai người đến bên hắn cũng rất khó, chú đừng nói một lúc bắt được cả ba huynh đệ.”

Hoàng Thiệu lắc đầu nói: “Chủ công, cũng không phải Thiệu thay Trương Giác nói. Trương Giác vốn tâm cơ thâm trầm, những năm gần đây không chỉ kết giao với quan to của triều đình, hơn nữa lại bố trí tâm phúc làm quan ở các nơi , chỉ sợ chúng vừa có động tác thì bọn họ đã biết, muốn một lưới bắt hết quả thật không phải là chuyện dễ dàng a!”

Đổng Phi làm sao lại không biết, nhưng trong lòng có một cỗ quật cường, hắn đơn giản là không muốn chịu thua.

Chỉ là một đám quê mùa….Những lời này không phải khinh thị mà là từ bình thư giải thích đến, Hoàng cân rất ít người tài, phần lớn là một đám ô hợp. Về phần ba huynh đệ Trương Giác cũng chỉ là có dã tâm, mà không phải người tài, nếu hắn thực sự có tài thì sau khi Hoàng cân khởi sự thì các nơi đều xuất hiện giặc hoàng cân? Không hề có phương pháp quản lý, không hề có quân kỷ, giết người cướp của, thậm chí so với cường đạo còn muốn độc ác hơn. Nếu đấu không lại đám ô hợp này thì tương lai làm sao mà đấu với đám người ngưu nhân khác? Ánh mắt hắn đảo qua Thái Ung đang trầm tư, linh cơ Đổng Phi chợt loé lên, trong lòng đột nhiên có tính toán.

“Bá Dê tiên sinh!”

“Ừ?”

“Nếu như ngài hướng hoàng thượng lên tiếng, còn có đại tướng quân giúp đỡ, thì có mấy phần nắm chắc?”

Thái Ung trầm ngâm một lát nói: “Ngũ thành, có ngũ thành nắm chắc….A Sửu, ý ngươi là muốn ta hồi Lạc Dương?”

“Không, ngài không thể lập tức trở về Lạc Dương, nếu như vậy thì sẽ khiến hoạn quan cảnh giác. Theo ta thấy, ngài trước tiên là đi tới Hà Đông, sau đó nghĩ cách cha ta nhập kinh. Đến lúc đó ngài cùng với cha ta hồi Lạc Dương bí mật bái kiến đại tướng quân, sau đó nhờ đại tướng quân nghĩ cách mang ngài đi gặp Hoàng thượng, đồng thời liên lạc với thanh lưu danh sĩ, như vậy nhất định có thể hành động.”

Nhãn tình Hoàng Thiệu sáng lên, “Kế này của chủ công thật là diệu!”

Mà Thái Ung không nói gì, đang quan sát Đổng Phi, tựa hồ giống như đang muốn xem thấu tâm tư của hắn.

“A Sửu, dự định của ngươi quả nhiên là tốt a!”

Đổng Phi biết, về điểm này tâm tư của hắn nhất định không thể dấu giếm được Thái Ung, cho nên liên tục gãi đầu, nở nụ cười cộc lốc.

Hoàng Thiệu lúc đầu còn không kịp phản ứng, nhưng lập tức….Đây chính là kế sách mà chủ công cao lớn thô kệch có thể nghĩ ra sao? Nhất tiễn hạ song điêu, đây chân chính là nhất tiễn hạ song điêu a. Sau khi Đổng Trác mang theo Thái Ung nhập kinh thì chắc chắn có thể đề cao địa vị của Đổng gia, hơn nữa một số sĩ phu tán thành Đổng gia thì chắc chắn sẽ đầu phục Đổng gia, lúc này Đổng gia tương lai nhất định sẽ là gia tộc có tầm quan trọng đối với Hán thất. Mẫu chốt chính là người đưa ra chủ ý này, người này không chỉ vũ dũng hơn người, hơn nữa niên kỷ cũng chỉ mới mười bốn tuổi, đường đi của hắn còn rất dài, theo hắn tiền đồ chắc chắn là một mảnh quang vinh….Không sai, rất Quang minh a!

Hoàng Thiệu rốt cục minh bạch, Thái Ung vì sao coi trọng Đổng Phi. Gã chủ công này xấu, rất xấu, xấu đến mức làm cho người ta không muốn nhìn, nhưng đây cũng là loại phương pháp cho người ta chú ý đến hắn ?

Thái Ung đứng lên nói: “Cũng được, ta ở Ngữ Thành cũng không có gì lưu luyến, nguyên lại muốn về nhà thanh tĩnh một thời gian, không nghĩ lại còn phiền toái hơn cả ở Lạc Dương. Đi Hà Đông cũng tốt, thuận tiện đến thăm nha đầu kia của ta….Bất quá, trước khi đi đến Đổng gia thì ngươi hãy cho ta một câu trả lời. A Sửu, ta hỏi ngươi một cầu, ngươi có muốn bái ta làm thầy?”

Một loại hạnh phúc dâng lên như hải triều, một lần rồi tiếp theo một lần dâng tới. Đổng Phi đời trước muốn học nhưng lại không có nhiều cơ hội. hôm nay lại được đại nho nguyện ý thu hắn làm đệ tử? Trời ạ, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất ở thời đại này.

Đứng dậy quỳ gối trước mặt Thái Ung, Đổng Phi cung kính nói: “Tiên sinh là đại nho, Phi có thể làm thư đồng của tiên sinh thì quả thật là tam sinh hữu hạnh. Phi nguyện bái làm môn hạ tiên sinh, không phụ sự yêu mến của tiên sinh.”

“Tốt, tốt, tốt….” Thái Ung nâng Đổng Phi dậy: “Chỉ là nếu ngươi làm thư đồng thì ta lại không dám thu a!”

Ngụ ý trêu ghẹo: ngươi rất xấu, mang đi ra ngoài quả thực mất mặt, hay là ngoan ngoãn ở nhà làm đệ tử của ta đi sao.

Hoàng Thiệu đứng một bên lộ ra vẻ hâm mộ. Điển Vi vỗ tay cười to nói: “Huynh đệ, chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi, ta mời ngươi một chén!”

*************

Đồ vật ở Thái phủ tuy không nhiều, nhưng mà rất phiền toái, chủ yếu là thư từ của Thái Ung, nhiều đến mức làm cho người ta sợ. Phải dùng hơn nửa ngày soạn sửa mới xem như là hoàn tất, có hai mươi rương, được chở trên sáu chiếc xe ngựa.

Hạ nhân của Thái phủ muốn ra đi thì nhận tiền rồi đi, bất quá người nguyện ý đi theo còn có tám, chín người.

Trời hửng đông thì đoàn xe đã hội hợp với đám người Đổng Thiết, hơn mười chiếc xe cùng với một đoàn người nhanh chóng rời khỏi Ngữ Thành. Đợi cho quan viên của Ngữ thành phản ứng thì Thái Ung đã đi xa.

Đổng Phi cùng với Điển Vi phía sau áp trận, nhìn thấy một đội xe dài, trong lòng không ngừng kêu khổ. Lão thiên của ta, đi chậm như vậy thì biết khi nào mới tới Hà Đông? Bất quá hắn cũng không thể dục, bởi vì hắn biết một việc, đó chính là người giống như Thái Ung, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không bỏ quên thư tịch.

Thái Ung còn chưa thu hắn làm đệ tử, nói là muốn đến Hà Đông, chính thức nói cho Đổng Trác, sau đó mới làm lễ bái sư. Cổ nhân thu đệ tử quả thực là chuyện cực kỳ quan trọng, phải biết rằng Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư, lão sư chính là ở trong ngũ thường. Đặc biệt giống như Thái Ung chính là nổi tiếng thiên hạ danh sĩ, nếu muốn thu đệ tử thì càng phải long trọng.

Ngữ Thành ở trung nguyên, giao thông phát triển, muốn đến Hà Đông có rất nhiều sự lựa chọn, nếu đám người Đổng Phi đi đường Toánh Xuyên thì có rất nhiều xã giao. Cho nên đoàn người quyết định theo đường Tuy Thuỷ đi tới Dự Châu, sau đó đi vòng theo Đông quận, đi qua Hà Nội mà tới Hà Đông, nếu như thế có thể bớt đi rất nhiều chuyện, dựa theo Đổng Phi suy tính thì khoảng 12 ngày mới tới được Hà Đông.

Một đường nhàn nhã, màn trời chiếu đất. Thời tiết rất lạnh, gió tuyết rất lớn, nhưng không cách nào ngăn trở ý chí của đoàn người đi tới. Bất quá không thể không nói, tốc độ quả thật rất chậm, một ngày chỉ có thể đi ba, bốn mươi dặm, nhiều nhất là năm mươi dặm, làm cho Đổng Phi lòng như có lửa đốt.

Qua Tuy thuỷ, mắt đã thấy Đông quận. Đột nhiên Đổng Thiết phái người đến báo cáo, nói là có người ở phía trước hình như đang bị truy sát, đang hướng về phía này chạy tới.

Đổng Phi không nói hai lời, thúc ngựa đi về phía trước.

“Cự Ma Sĩ, dàn trận !”

Hai mươi người của Thành Phương huấn luyện lập tức giục ngựa chạy về phía trước, ba mươi người khác thì vây quanh đội xe, mà người của Thái phủ thì biến thành một ngự trận vòng tròn, từ trên xe lấy ra cung tiễn, sẵn sàng tiếp đón quân địch, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trước.

Xa xa, tuyết trần cuồn cuộn, thoạt nhìn nhân số cũng không phải ít. Đổng Phi đầu tàu gương mẫu vọt tới phía trước, Điển Vi lẳng lặng không tiếng động, trầm mặc ngồi trên lưng chiến mã.

Phía trước, một người một ngựa chạy như bay mà đến. ở phía sau hắn còn có khoảng chừng hai trăm người, người nọ tuy rằng cưỡi ngựa, nhưng do có tuyết đọng trên đường cho nên tốc dộ của hắn chậm hơn rất nhiều, rất xa thấy được đám người Đổng Phi, làm cho hắn không khỏi hồn phi phách tán. Toạ kỵ đột nhiên gào thét, ngựa mất đi móng, làm cho người nọ bị rớt ra ngoài. Cùng lúc rớt xuống ngựa thì người nọ thấy bộ dạng của Đổng Phi.

“Thiếu chủ công, thiếu chủ công cứu ta!”

Kiểu xưng hô kỳ quái này làm cho Đổng Phi không khỏi ngẩn người. Thiếu chủ công? Chẳng lẽ là thủ hạ của cha ta? Hắn chăm chú nhìn rõ, Đổng Phi kêu lên một tiếng, nguyên lại người này hắn cũng nhận biết. Là ai? Chính là gã trước kia ở Lâm Thao bị hắn bắt, sau đó đưa tới Hà Đông, chính là thái bình giáo đồ-Đường Chu. Hắn cứ nhiên còn không có chết? Nhưng hắn làm sao kêu ta là thiếu chủ công? Bất qua thời gian cũng không cấp cho Đổng Phi nhiều, hắn rút chuỳ từ hông ngựa, giơ lên đại chuỳ, lạnh lùng nói: “Cự ma sĩ nghe lệnh, toàn bộ xuất kích…Một địch nhân cũng không buông tha, những người khác áp trận, tuỳ thời thư sát!”

Danh từ thư sát là do Đổng Phi sáng tạo ra, dụng ý muốn nói là dùng cung tiễn bắn chết người có ý đồ đào tẩu. Người ở nơi này cũng không khỏi bội phục sự tự tin của Đổng Phi. Còn chưa ra trận mà đã quyết định sự thắng bại của đối phương, có lẽ là quồng vọng, có lẽ là nội tâm của hắn cực kỳ tự tin. Tất cả hành động của Đổng Phi hầu như là xuất phát từ bản năng.

Đổng Phi thậm chí không cần suy nghĩ Đương Chu vì sao mà gọi hắn là thiếu chủ công, hắn giục tượng long vọt lên phía trước, Điển Vi cùng với Thành Lễ cũng vọt theo phía sau.”

Đoàn người Đổng Phi lướt qua Đường Chu, hãi gã hán tử Hoàng cân đang đuổi theo hét lớn: “Người tới là người phương nào, hãy nhanh chóng xưng tên…”

“Gia gia ngươi kêu là Cự ma nhi!”

Đổng Phi cũng mặc kệ, ngựa không dừng vó lao tới, đại chuỳ ra một chiêu Dã mã phân tông đánh tới hai gã hán tử.

Hai gã hán tử lấy làm kinh hãi, thàm nghĩ: Gã gia hoả này sao lại không dựa theo quy củ? Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng tay cũng không dám để yên, nhanh chóng đưa binh khí trong tay ra ngăn cản, bất giác Tượng long đột nhiên gia tốc, đại chuỳ phốc một tếng đã nện vào đầu của hai người, chuỳ tay trái 84 cân, chuỳ tay phải 96 cân, hai thanh đại chuỳ này đánh tới làm sao có thể sống được.

Hơi thở phù phù, đầu hai gã hán tử nát bét, máu tươi bắn thẳng vào trên mặt Đổng Phi, loại cảm giác ấm áp này là cho Đổng Phi cực kỳ hưng phấn, trong miệng liên tục quát lớn, đại chuỳ gào thét, theo xu thế thái sơn áp đỉnh trùng sát đi tới, đối phương phần lớn là bộ tốt, chạy tán loạn khắp nơi, thậm chí còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì hai gã đầu lĩnh đã bị giết chết. Đang nghi hoặc trong lòng thì Đổng Phi đã trùng sát đi vào.

Chuỳ mang theo tiếng gió, một chùm huyết quang, một thanh âm thảm thiết quanh quẩn vang vọng trong không trung. Mà đi theo phía sau hắn là Điển Vi, Điển vĩ lại càng độc ác, hắn vũ lộng song kích. lưỡi liềm trên song kích từng mảnh hàn quang, chỉ cần đụng phải thì sẽ có huyết nhục bay ra, đi theo sau là có hơn mười người trùng sát vào, còn bốn mươi người còn lại thì chia thành hai đội vây quanh.

Cảnh tượng như vậy làm cho Đường Chu há to miệng, thật lâu không nói nên lời. Nhớ ngày đó ở Lâm Thao, hắn cũng không chứng kiến được thủ đoạn của Đổng Phi, cho đến lúc này hắn mới được lĩnh giáo, cái gì mới gọi là chân chính giết người. Trời của ta ạ, xem như Đại hiền lương sư triệu hoán ra mười vạn thiên binh cũng không đủ cho quái vật kia giết. Đột nhiên hắn cảm thấy lựa chọn trước đây của hắn rất chính xác, trên người lại có khí lực, cho nên đứng dậy, hướng về đoàn xe chạy tới.

Mà bên chiến trường thuộc loại đơn phương giết hại đã đến cuối cùng của cuộc chiến. Thái bình đạo tặc bị giết cho chạy tán loạn xung quanh, có một số người có dũng khí vây công Đổng Phi, nhưng đã bị Tượng long đẩy cho bổ sấp, Tượng long trùng kích, khí lực không hề kém so với đại chuỳ của Đổng Phi, đám người vây công bị tượng long đẩy ngã xuống đất, lập tức bị vó ngựa dẫm lên làm cho huyết nhục mơ hồ, Đổng Phi không rõ mình giết bao nhiêu người, đợi cho thái bình đạo tặc không còn thấy một người nào nữa, lúc này mới thu hồi đại chuỳ. Trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể, không có một khối tử thi hoàn chỉnh. Máu tươi đem mặt tuyết trắng xoá biến thành màu hồng, không ngờ một mảnh tuyết trắng như vậy, đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ, làm cho giật cả mình.

Đổng Phi thúc ngựa đi về hướng xa đội, Đường Chu lập tức quỳ xuống: “Thiếu chủ công, Chu phụng lệnh của chủ công, trở về Hà Đông phục mệnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK