Lưu Bị nắm lấy tay Trương Phi.
"Dực Đức, không nên hồ đồ!"
Trương Phi cả giận nói:" Đại ca, tên mập kia thực là làm nhục huynh quá đang, huynh chịu để yên vậy sao?"
Lưu Bị lắc đầu nói:"Cũng không phải là Đổng Trác vô lễ, mà thật ra ta không biết tự lượng sức mình. Chuyện này nói thật dài dòng, thôi chúng ta về trại rồi nói."
Bị lôi Trương Phi vào doanh trại, nhưng Quan Vũ nhìn theo bóng của Đổng Trác, mắt trợn ngược lên rất giận giữ.
Đổng Trác nổi giận đùng đùng về tới quanh trại của quân Hà Đông, hắn đi vào trung quân cầm lăm lăm thanh kiếm không nhịn được kêu lớn một tiếng, đem nỗi giận giữ xả vào cái bàn chỉ nghe chát một tiếng cái bàn đã bị thanh kiếm xẻ là làm hai khúc. Đổng Trác rít lên:"Lô Tử Kiền khinh ta quá ! Lô Tử Kiền khinh ta quá!"
Lý Nho, Hoa Hùng vội vã đi vào trung quân thấy vậy liền kêu lên:"Chủ công có việc gì khiến ngài tức giận như vây?"
"Lô Tử Kiền khinh ta quá!"
Đổng Trác khoa kiếm chém vào bàn, đem cái bàn đó chặt ra làm đôi, cơn giận cũng đã vơi, nhưng bọn Lý Nho lại động chạm đến vết thương lòng của hắn, làm cơn giận lại bùng lên.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới bình tĩnh lại, đem những lời của Lô Thực nói hôm nay thuật lại một lần.
Hoa Hùng cùng Từ Quang Vinh hai người nghe xong, oa oa kêu lên:"Chủ công, chúng ta liền quay về Hà Đông, không để ý chuyện ở đây nữa. Lúc trước, chúng ta đã liều chết một trận, chủ công suýt nữa là mất mạng, nhưng chỉ đổi lấy được một chức nội hầu hư quan a. Ngài từ Hà Đông cách chiến trường hàng nghìn dặm từ U châu đến Thanh châu, rồi lại đến Dự châu, vậy mà họ lại đối sử với người như vậy.
Hoa Hùng giận giữ vô cùng, Từ Quang Vinh lại càng hoảng sợ, vội bịt chặt cái miệng của hắn.
Đổng Thiết, Thanh Lễ tuy hai người không nói gì với Đổng Trác nhưng trên mặt thì không vui vẻ một chút nào. Hồ Chấn nói:"Chủ công, Văn Khai nói rất hợp ý. Ta không nên liên tục liều mạng , triều đình bất công, triều đình bất công a."
"Các ngươi câm miệng lại hết cho ta."
Đổng Trác đi ra giữa cửa kêu lớn một tiếng. Hắn quay ra bên ngoài doanh trại.
Người phụ trách cảnh giới cũng là cự ma sỹ của Đổng Phi. Đổng Trác thở ra một hơi nói:"Nội trong vòng năm mươi bước không cho ai lại gần."
Cự ma sĩ xuất hiện ở đây, chủ yếu là vì có quan hệ với Đổng Thiết, Thành Lễ. Mặc dù Đổng Trác không phải chủ công của họ, nhưng cũng là cha của Đổng Phi, bọn họ tất nhiên y lệnh mà làm.
Đổng Trác hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Hùng, Hồ Chấn, "chỗ này là chỗ nào để cho hai ngươi nói bậy? Đây không phải là chỗ của chúng ta, nếu như bọn người kia biết các ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ thì họ lại tìm tới Trác ta mà gây sự."
Hắn ngồi xuống ghế, sửa lại cái đai lưng. "Ta làm sao mà không tức giận cho được? Nhưng làm gì có biện pháp. Lỗ Tử Kiến là chủ soái, triều đình bắt ta phải nghe theo lệnh của hắn, bây giờ chưa phải lúc ta trở mặt với hắn? A Sửu năm đó đã nói với ta một câu, rất có đạo lý: Người đứng dưới mái hiên, có thế nào lại không cúi đầu."
Bọn người Hoa Hùng cũng biết, Phi công tử đến nay vẫn bặt vô âm tín, Đổng Trác cũng vì chuyện này mà lo lắng thành bệnh.
Trầm ngâm một lát, Đổng Trác đột nhiên phát hiện Lý Nho từ nãy đến giờ chưa nói một câu gì, có vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ.
"Văn Chính, sao từ nãy đến giờ ngươi không nói."
Lý Nho ngẩn đầu, cười cười nói:"Chúa công, Nho đang suy nghĩ, Tử Kiền sao lại đối sử với ngài như vậy?"
"A"
" Lô Tử Kiền chính là một trưởng giả có uy danh lớn, bằng không thì Bá tiên sinh đã không giao hảo với hắn. Bọn họ cũng có những đệ tử với đủ mọi xuất thân. Do đó có thể thấy được người này không phải là người coi trọng thân thế. Nếu đối sử với ngài như vậy sợ là có nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?"
Lý Nho di chuyển cặp mắt vàng, đột nhiên cười nhạt đứng lên.
" Có lẽ có người muốn mượn Tử Kiền để chèn ép ngài, sau đó uy hiếp đến đại tướng quân."
Đổng Trác đầu tiên là không có phản ứng gì. Nhưng Dù sao hắn cũng lăn lộn quan trường nhiều năm rất nhanh đã có thể tìm ra được vấn đề then chốt."
Lý Nho nói:" Nho đã phái người thám thính qua, Viên Bản Sơ năm ngoái thành tướng quân, hôm nay không ít người đã theo hắn. Hôm nay xóa bỏ lệnh đảng cấm chỉ sợ những tên đó lại gây ra chuyện thị phi... Hừ hừ, bọn họ muốn dùng ngài để cảnh cáo đại tướng quân, ý nói không có bọn đảng nhân đó, đại tướng quân đừng mơ tưởng ở triều đình mà hô mưa gọi gió."
Đổng Trác liên tục gật đầu," Văn Chính nói những lời ấy, thật hợp ý ta"
Sau đó quay đầu về phía Lý Nho:" Văn Chính, vậy ngươi có cao kiến gì mau nói."
Lý Nho cọ cọ cái quạt vào mặt, tròng mắt di chuyển, cười lạnh nói:" Chủ công, chuyện này thì có khó khăn gì?"
"Có kế sách gì mau nói!"
"Chúa công chỉ cần như vậy ... như vậy ... "(tên này bắt chước tam quốc quá đi)
Lý nho thầm nói vào tai Đổng Trác mấy câu, Đổng Trác liền cười ha hả. Cả doanh trại không biết Lý Nho thì thầm những cái gì nhưng biết rằng mỗi lần Lý Nho như vậy là có một chủ ý, mỗi câu Nho nói thì nỗi giận của Trác giảm đi một chút."
****************
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, canh hai hôm sau, Đổng Trác thăng trướng điểm binh.
Sau khi quân đã chỉnh đốn xong, canh ba nhổ trại dời đi, chuẩn bị xuất phát. Canh ba vừa tới, một đội binh mã đang xếp lại lán trại một người đi đầu chính là Tống Viên, vừa vào đến cửa, Tông Viên liền quát hỏi" họ Đổng kia đây là cái ý gì?"
"Ngươi là tên nào mà trước doanh trại còn phóng ngựa, tên nào lại đứng trước doanh trại la lớn thế. người đâu bắt hắn lại cho ta."
Đổng Trác đứng giữa cửa doanh đầu đội khôi giáp, đằng đằng sát khí quát lên một tiếng chói tai.
Hai đội thiết kỵ theo hai bên đảnh ra, thình lình xuất hiện là Thành Lễ theo sau là hai mươi cự ma sĩ. Chỉ nghe Thành Lễ quát lớn một tiếng:"Trừ người đầu tiên, còn những tên khác giết hết không tha."
Cữ ma si chia thành hai đội, gào thét xông vào nhóm người của Tông Viên.
Tông Viên sợ đến trắng bệch cả ra, lớn tiếng quát lên:" họ Đổng kia, ngươi muốn tạo phản a."
Lời còn chưa dứt một mũi tên nhằm thẳng chiến mã của Tông Viên mà bắn tới, chỉ thấy chiến mã ngã gục ra đất hất văng Tông Viên đi, chỉ thấy Tông Viên hoảng sợ kêu oa oa rất to.
Nhóm người Hoa Hùng ở phía sau Đổng Trác cất điệu cười khoái chí a.
Bọn họ làm việc thật hoàn hảo, cũng không gặp phải sự kháng cự nào, tất cả đều được làm rất gọn, Tông viên chỉ thấy trước mặt của mình từng đạo tinh quang vây lấy.
Lúc này bọn Thành Lễ đã áp sát tùy tùng của Tông Viên.
Mỗi người một đao, đồng loạt tiến lên, đại đao tung bay, những tên này rất biết cách phối hợp, có thể nói là tâm ý hợp nhất. Mỗi động tác, mỗi ánh mắt, cũng biết đường đồng bạn muốn gì, bọn tùy tùng của Tông Viên thì làm sao sánh được. Chỉ một hai lượt tấn công, ba bốn mươi tên tùy tùng của Tông Viên đã ngã gục trong đống máu, không tên nào sống sót.
Phương pháp giết người dũng mãnh, thật là quỷ dị, bọn Hoa Hùng đều giương mắt ra nhìn.
"Đây đều là nhờ sự huấn luyện của Phi công tử mà ra."
Đông Thiết thu hồi binh khí, khom người nói :"Những người này đều là vì chủ nhân mà hỗ trợ."
Đổng Trác trong khóe mắt lộ tinh quang, thanh âm trầm trồ khen ngợi không dứt. Trong lúc bất chợt, thần sắc lại có phần ảm đạm, nhẹ giọng nói:" Nếu A Sửu còn ở bên cạnh ta, thì mọi công lao của ta là phân nửa do hắn lấy về, bây giờ nơi nơi đều có phản tặc, không biết là hắn đang lưu lạc phương nào?"
"Nhạc phụ. Người vì tiểu đệ mà lo lắng. A Sửu trời sinh ra đã có tướng không tầm thường, cũng không phải là người đoản thọ. Ngài yên tâm, A Sửu rất cơ trí, nói không chừng đang giết địch ở một nơi nào đó... Ngài cũng biết là hắn trời sinh ra là để dẹp loạn a."
Đổng Trác gật đầu, nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói:"Đem tù binh đến đây!"
Hoa Hùng nhanh như Lưu Tinh tiến đến, nắm lấy cổ áo của Tông Viên lôi xềnh xệch đến trước mặt Đổng Trác.
" Họ Đổng kia, ngươi dám làm vậy với ta? Ta chính là thái phó đại nhân cử đi , cũng là phó tướng của Lô đại nhân, ngươi dám giết ta?"
Đổng Trác cười lạnh nói"Hôm nay canh hai điểm binh, ngươi canh ba mới đên, không coi quân lệnh ra gì. ngươi biết tội không? Ở đại doanh còn phóng ngựa như bay, hơn nữa lại còn hô to gọi nhỏ, đã phạm vào quân luật. Giờ lại còn cậy có người mà dám ăn nói như vậy... Ba tội cùng xử một lúc, quân Tư Mã ở đâu?"
Hoa Hùng đứng lên trả lời:" Có mạt tướng."
"Theo quân pháp, phải sử như thế nào?"
Tông Viên giờ này mới chỉ có nói mấy lời, không ngờ rằng người ta đã chờ hắn đến đãCử tử.
"Đổng Thái Thú!"
Xưng hô tuy theo lúc mà biến hóa,"Mạt tướng chưa được thông tri là canh hai điểm quân."
"Ha vậy là ta nói oan cho ngươi? Ở khắp quân doanh này ai cũng được thông tri thê mà ngươi lại không biết? Tông phó tướng, cho dù hôm nay ngươi có giảo biện như thế nào cũng không tránh khỏi việc xử lý theo quân luật. Quân tư mã xử trí như thế nào?"
Hoa Hùng nở nụ cười, lòng Tống Viên ánh lên tia hi vọng.
Bỗng nhiên Hoa Hùng đổi ngay sắc mặt, lạnh như băng nói một từ:"giết”
"Đổng đại nhân tha mạng, Đổng đại nhân tha mạng"
Tông Viên trong lòng biết. Bọn người này chủ yếu là thu thập hắn. Hắn cố gắng kiên cường thêm một chút cầu xin lấy một sự khoan dung.
Hai đao phủ lôi Tông Viên đi, đem chém đầu trước cửa quân doanh.
"Xuất phát!"
Trong lồng ngực một sự tức giận đã vơi đi một chút, Đông Trác vung bàn tay to lên, phi thân lên ngựa.
Cùng lúc đó Lô Thực cũng nhận được tin tức.
Lưu Bị cũng ở trong lều, đang cùng với Lô Thực bàn bạc kế sách, đột nhiên có do thám về báo, Tông Viên đã bị Đổng Trác giết chết.
Lô Thực ngẩn ra, sau đó cười to một tiếng.
"Huyên Đức, ta nói có sai không?"
"Lão sư thật cao minh, học trò thật khâm phục."
Lô thực khoan khoái đứng lên." Bất quá Đổng Trác cũng bị xúc phạm. Ta những tưởng hắn sẻ quay lại đánh Cao Ấp một lần nữa, không nghĩ tới ... Ha ha, Huyền Đức, ngươi có nhìn ra không, Đổng Trác hành động như vậy là muốn thị uy với ta a.
Lưu Bị cau mày," Lão sư, học sinh vẫn còn cảm thấy, người nên trình bầy với Đổng Trác một chút. Bằng không về sau sẽ có những ảnh hưởng không tốt lắm."
Lô Thực lạnh lùng cười nói:" Huyền Đức ta cần gì phải giải thích với hắn? Lô Tử Kiền ta có bao giờ sợ người khác? Hắn muốn tìm ta để gây phiên phức, có thể không? Đầu Lô Tử Kiền ở chỗ này, hắn có bản lĩnh thì lấy đi? Ta còn muỗn biết, hắn có lá gan đó không?
Nói xong, Lô Thực cụt hứng ngồi xuống:" Bất quá người này cũng là một tên hán tử. Viên Ngỗi như vậy lại bức bạch một trung thần, quả thật là quốc tặc, quốc tặc a... Đổng Trác bây giờ thì sảng khoái rồi, chỉ sợ những phiền phức của hắn mới chỉ bắt đầu thôi."
Đó cũng chính là bi ai của quân nhân a.
Phía xa, Lý Ưng, Chủng Tung chưa nói làm gì. Gần thì bọn Lương Châu Tam Minh, Hoàng Phủ Quy, Đoạn Toánh, Trương Hoán, đều là những người có chiến công hiển hách, vì nước lập nhiều chiến công. Nếu Hoàng Phủ Quy, Trương Hoán không dựa vào kẻ sỹ, nếu như Đoạn Toánh không dựa vào hoạn quan thì làm sao có vinh quang về sau này. Bi ai, thật là bi ai a.
Lô Thực cảm thán ở trong lòng một phen, đứng dậy xem sắc trời."Được rồi chúng ta cũng phải lên đường thôi!"