Mục lục
[Dịch] Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lũng tây?

Lẽ nào hắn là người nhà của Đổng Thái thú Đổng Trác sao?

Nếu là như thế, ngược lại có thể bảo hộ ta chu đáo. Chỉ là, hắn vì sao phải đối tốt với ta như vây nhỉ? Lẽ nào hắn cùng một giuộc với tên Vệ Chính kia? Vương Cơ không khỏi thấp thỏm trong lòng, cảm thấy bất an.

Ngoài cửa phòng. Truyền đến tiếng mõ. Bang bang bang, cũng đã là canh ba rồi.

Dựa vào đệm giường, Vương Cơ vừa chợt từ cơn mê tỉnh lại, thì mơ hồ nghe được bài thơ kia. Thuở nhỏ là người thông thái trí nhớ tốt đối với thi từ nhạc phổ lại càng mẫn cảm phi thương.

"“Mỹ nhân quyển châu liêm

Thâm tọa túc nga mi

Đãn kiến lệ ngân thấp.

Bất tri tâm niệm thùy?”"

Bài thơ này mặc dù chưa bao giờ nghe qua, có phần rất ai oán, chính phù hợp với tâm tình lúc này của Vương Cơ. Nàng cuộn người lại, ôm gối. Từng dòng ký ức yên lặng trở về lặp đi lặp lại. Bài thơ này tinh tế sinh động. Lại đủ hàm súc sâu lắng, dư vị vô cùng. Càng phẩm tích (1). Lại càng cảm thấy bên trong rất có vị đạo(2). Tuy nói dụng từ không chút hoa lệ, nhưng đủ để biểu đạt sầu bi ở trong lòng.

Vương Cơ lệ châu không khỏi lã chã rơi...

Đây là sửu quỷ làm sao? Nếu thật là như thế, hắn trái lại thực tài hoa!

***************

Đổng Phi hoàn toàn không hay biết, bài thơ "Oán Tình" do thi tiên Lý Thái Bạch đời sau sáng tác, hôm nay đã rơi xuống trên đầu hắn.

Ngoại trừ những người đảm nhiệm cảnh giới ở bên ngoài, cự ma sĩ đều đã ngủ yên, thôn trang nhỏ mà bọn họ dừng chân trở nên tĩnh lặng phi thường.

Đổng Thiết lẳng lặng đi phía sau Đổng Phi, một bước không rời.

Hắn rất hiểu tâm tình của Đổng Phi lúc này, vì vậy thủy chung bảo trì trầm mặc.

"Thực sự rất giống tỷ tỷ, đúng không?" Đổng Phi không đầu không đuôi hỏi một câu.

Đổng Thiết nói: "Cực kỳ giống đại tiểu thư, bất quá không có khí chất, tư thế oai hùng hiên ngang đã từng trải qua chiến tranh ác liệt của đại tiểu thư."

Đổng Phi nở nụ cười: "Tiểu Thiết, nếu thời gian đại tỷ còn sống nghe những lời này của ngươi, nhất định sẽ phi thường hài lòng đó."

"Chủ nhân từng nói qua, đại tiểu thư là phận má đào mà khí khái không thua đấng mày râu, nữ tử thiên hạ không thể có người nào có thể sánh được."

"Ta từng nói vậy sao?"

Đổng Phi ngồi xuống bên cạnh dòng suối bên ngoài thôn,

"Bất quá nàng thực sự rất giống tỷ tỷ."

"Dạ!"

"Vương Cơ, đây không phải là tên thật của nàng."

"Chủ nhân cao kiến."

"Nếu nàng không muốn nói, ta cũng không muốn truy vấn. Ta cảm thấy, là ty tỷ trong chốn u minh an bài cho ta gặp nàng, đúng không?"

Thành thật mà nói, Đổng Thiết chưa bao giờ thấy Đông Phi nói lải nhải nhiều như vậy. Liền nhìn không được nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là không sai. Đại tiểu thư yêu thương chủ nhân nhất, cũng biết chủ nhân rất nhớ nàng, cho nên mới có an bài này."

"Ta đây mang nàng về nhà, có được hay không?"

"Nếu chủ nhân đã quyết định chủ ý, cứ làm là được!"

Đổng Phi đau gãi gãi đầu, "Ta cũng không biết làm như vậy có thỏa đáng hay không. Chỉ là... Ta sẽ không cho phép nàng đi, ta phải bảo hộ nàng cả đời. Cho dù nàng không đồng ý, ta cũng muốn dùng dây thừng buộc nàng lại, cùng ta ở một chỗ. Tiểu Thiết, ngươi có thể lý giải không?"

Đổng Thiên có chút lý giải không được...

"Phàm là việc chủ nhân muốn làm, nhất định là đúng."

"Còn Lục nhi nữa? Nàng có tức giận hay không?"

"Cái này..."

Đồng Phi thở dài một hơi, "Ta mặc kệ, cho dù thế nào ta cũng quyết định như thế!"

Đổng Thiết không nói gì, vào lúc này, hắn biết, hắn không cần nói gì hết, chỉ cần chăm chú lắng nghe là được.

Trời vừa sáng, cự ma sĩ đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.

Trang phục của Vương Cơ vẫn như ngày hôm qua, chỉ là trên váy sen, lại dính vết máu rất rõ ràng.

"Nàng đi theo ta!"

Đổng Phi ngồi ở trên ngựa, mặt không chút biểu tình, "Ta đã an bài xa trượng. Thương thế của nàng chưa lành, ở trên xe nghỉ ngơi cho tốt."

Vương Cơ vốn dĩ định nói, tạm thời đi theo Đổng Phi.

Vậy mà chưa kịp nói đã bị Đổng Phi nói chặn đầu, dĩ nhiên không biết nên làm như thế nào cho phải.

Ngồi ở trên xe, nàng lại có chút mơ mơ màng màng, thầm nghĩ: "Sao khẩu khí của người này lúc nói chuyện so với đêm qua lại hoàn toàn bất đồng...Ta, ta vì sao lại nghe lời hắn, tự mình lên xe nhỉ? Bất quá, khi hắn ngồi trên ngựa, ngược lại rất uy vũ."

Cứ như vậy, Đổng Phi tiếp tục hành trình.

Một chiếc xe đi giữa đội kỵ mã. Đổng Phi cùng Điển Vi ở phía sau áp trận, mà Đổng Thiết lại theo xa trượng , để tiện ứng phó nếu có chuyện xảy ra.

Không giống với Đổng Phi, tướng mạo Đổng Thiết thanh tú, nhìn hắn ngược lại cũng dễ chịu hơn. Tuy rằng thằng nhóc này tại học không cao. Nhưng khi đối diện cũng dễ chịu hơn so với hai người đi ở phía sau. Đông Phi kia, tính ra còn tốt một chút, qua một buổi dài nói chuyện, tốt xấu cũng có chút ấn tượng. Mà người còn lại, quả thực rất giống với một đầu mãnh hổ. Ở trước mặt hắn, đặc biệt khi hắn chăm chăm nhìn mình. Vương Cơ cảm thấy tim nàng đập thình thịch.

Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên xuất hiện một ít đạo chích. Nhưng không đợi Đổng Phi xuất thủ, đã bị cự ma sĩ giết chết hoặc giả do chính Điển Vi xuất thủ. Đôi khi, Đổng Thiết cũng sẽ tham chiến. Cũng mặc kệ là tình huống nào, cự ly giữa Đổng Phi cùng với xa trượng tuyệt không vượt quá mười bước.

Kiến thức qua thủ đoạn giết người của bang nhân này (3), Vương Cơ rốt cuộc mới biết cái gì là giết người không chớp mắt. Mà thông qua Đổng Thiết, nàng cũng hiểu rõ tình huống của Đổng Phi. Hắn chính thực là công tử của thái thú Hà Đông, cũng xem như là con cháu quan lại.

Vương Cơ rất thích nói chuyện phiếm với Đổng Thiết. Nhưng chủ đề của Đổng Thiết, lại luôn luôn xoay quanh chuyện về Đổng Phi.

Từ cái chết của Đổng Ngọc, đến ngàn dặm liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc.... Từ du lịch Toánh Xuyên. Đến bình định hoàng cân chi loạn (4).

Khi nghe đến những chỗ hung hiểm, sắc mặt Vương Cơ trắng bệch, tim đập liên hồi. Tuy rằng biết rõ Đổng Phi không có việc gì, nhưng chung quy khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng kinh khiếp. Cùng là con cháu quan lại. Nhưng lại không như đám người Vệ Chính là loại quần là áo lượt, cũng không có bằng hữu cao ngạo.

Một người rất chất phác, làm cho Vương Cơ có phần cảm thấy thân thiết. Ngẫm lại lúc trước còn cho rằng Đổng Phi cùng Vệ Chính cùng một giuộc, thì cảm thấy vô cùng áy náy. Nhân vật anh hùng như vậy, thì đám người quần là áo lượt vô lại kia há có khả năng sánh vai? Đích thật là nhục cho thân phận kẻ anh hùng.

Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, bất quá cũng không phải sẽ yêu một anh hùng xấu xí đến mức chỉ nhìn đã thấy sợ.

Vương Cơ đối với Đổng Phi, chủ yếu chính là một loại hiếu kỳ. Nàng rất muốn biết, một người sát nhân như ma ... ân, quả thật là nhân vật sát nhân như ma, vì sao có thể làm ra loại thi từ(5) ai oán nhỉ?

"Tiểu Thiết, chủ nhân của ngươi thích làm thơ?"

Đổng Thiết ngạc nhiên lắc đầu nói: "Cái này ngược lại chưa có nghe qua. Bất quá từng có một lần... Ân, là khi ở Đông quận, chủ nhân đã từng nói qua một đoạn, ngay cả thái đại gia cũng cảm thấy đắc ý, còn nói trong lời nói của chủ nhân rất có thâm ý."

"Thái đại gia?"

"Chính là Phi Bạch tuyệt luân Thái Bá tiên sinh..."

Nhãn tình Vương Cơ sáng lên, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Chủ nhân của ngươi nhận thức Bá tiên sinh?"

"Nhận biết chứ, chủ nhân nhà ta nhận thức rất nhiều nhân vật lợi hại nhé."

Tròng mắt Vương Cơ chợt chuyển, trên mặt lộ ra biểu tình cực tò mò. Nàng chuyển chủ đề nói,

"Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?"

Đổng Thiết gãi đầu "Ta thực sự không nhớ rõ lắm, đây là theo như lời của chủ nhân cùng đại công tử, ngươi chờ đó, ta gọi chủ nhân tới."

Đại công tử, chính là chỉ Điển Vi.

Vương Cơ đã biết, hắn tử như mãnh hổ kia, là huynh trưởng kết nghĩa của Đổng Phi.

Bất quá thật lòng mà nói, lại có chút sợ hãi. Vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Đổng Thiết đã thúc ngựa chạy đi, tới tìm Điển Vi.

Cả ngày hôm nay, Điểm Vi đều ở phía trước mở đường. Hán tử này nhìn qua rất thô lỗ, ít nhiều cũng có thể nhìn ra tâm tư của Đổng Phi.

Vừa nghe Đổng Thiết nói, mặt hắn được yêu mà đỏ bừng, cả nửa ngày mới lớn tiếng nói: "Ta đâu có thể nhớ kỹ cái kia? Nhị đệ lúc đó nói ô ô a a một đống lớn, ta cũng không nghe được rõ ràng. À, mới đầu là... Làm quan thế nào thế nào, phú quý thế nào thế nào... Còn có một câu cuối cùng: "Ăn hết chim tìm vào rừng, dừng lại ở một vùng đất mênh mông trắng xóa không một vết tích."(6)

Đổng Thiết trở lại, đem lời Điển Vi nói lặp lại một lần, làm cho Vương Cơ dở khóc dở cười.

Thế nhưng, câu cuối cùng nghe kỹ rất có thâm ý. Nếu như không biết lo xa, quả nhiên cuộc sống hàng ngày sẽ khó mà yên ổn. Một người thô lỗ quái dị như thế, lại có thể có văn tài như vậy, ngay cả ta... cũng phải tán thán?

Lòng hiếu kỳ của Vương Có càng ngày càng nặng, lại càng kiên định quan sát tâm tư của Đổng Phi.

Sau khi có loại ý nghĩ này, nàng thường xuyên chằm chằm nhìn Đổng Phi, đến mức làm cho Đổng Phi rất không thoải mái.

Khoảng cách đến Lũng Tây càng ngày càng gần, cuối cùng đến một ngày, Vương Cơ đang băn khoăn suy tưởng trên xe, đột nhiên nghe được một trận hoan hô. Giật mình, vén mở màn xe hỏi, "Tiểu Thiết, làm sao vậy?"

"Chúng ta về đến nhà rồi, về đến nhà rồi!"

Vừa nói xong, đã thấy Đổng Phi thúc ngựa lên đầu, xông lên một sườn núi.

Khí trời đã vào thu, vùng đất Tây Bắc tươi tốt hiện ra trước mắt mọi người, ngay cả Vương Cơ cũng không kềm chế được xúc động

"Sắc lặc xuyên, dưới Vu sơn…

Trời như nhà cao, bao phủ ruộng đồng..

Trời xanh thẳm, ruộng đồng mênh mông.

Gió thổi cây lay thấy trâu cừu"(7)

Cuống họng Đổng Phi khàn khàn, lớn tiếng ngâm xướng.

Đây là một bài dân ca kiếp trước hắn được học ở trung học, về sau sinh viên trong thôn còn phối nhạc theo một đoạn ca cổ, dạy cho Đổng Phi. Thoáng cái đã qua một năm, sau khi trải qua vô số tinh phong huyết vũ, lại được nhìn thấy quê hương. Đổng Phi nhớ tới bài dân ca này, không nhịn được lớn tiếng ca xướng. Có điều nguyên bản là "Âm sơn hạ",hiện tại lại biến thành "Vu sơn hạ"...

Sắc lặc xuyên ở nơi nào? Đổng Phi không biết. Thế nhưng hắn cảm thấy, mục tràng của Đổng gia chính là sắc lặc xuyên, là sắc lặc xuyên của hắn...

Sắc lặc, còn có tên thiết lặc, là tên một dân tộc thiểu số. Hôm nay một khúc này của Đổng Phi, lại đoạt đi tên sắc lặc. Chỉ khó hiểu ở chỗ, sau này khi dân tộc kia xuất hiện, làm thế nào để giải cái đống rối tung rối mù này đây.

Vương Cơ nghe được bài dân ca kia, đột nhiên con mắt trợn tròn.

Vén màn xe ra, đứng ở trên càng xe nhìn lại. Sắc Lặc Xuyên, Sắc Lặc ca... Hóa ra nơi này chính là mục tràng Sắc Lặc của Đổng gia!

(1) phẩm tích: phân tích tác phẩm, nghiên cứu về tác phẩm

(2) vị đạo: hứng thú, thích thú, tư vị.

(3)bang nhân: người giúp đỡ hỗ trợ lúc khó khăn

(4) hoàng cân chi loạn: loạn giặc khăn vàng ở đây chicken2nd giữ nguyên cho hợp văn hơn.

(5) thi từ: từ ngữ thơ ca

(6) Nguyên văn :Thực tẫn điểu đầu lâm, lạc liễu phiến bạch mang mang đại địa chân kiền tịnh .

(7) Nguyên văn:

Sắc lặc xuyên, vũ sơn hạ. . .

Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.

Thiên thương thương, dã mang mang

Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương…

Đoạn này chicken2nd không đả tự sang thơ vì tài thơ kém cỏi mong bà con đừng chê nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK