Mục lục
[Dịch] Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng ngày Tào Tháo nghênh đón thiên tử ở Lạc Dương, ở biên hoang tái ngoại phát sinh chuyện làm người thiên hạ không ngờ tới, cũng không dự đoán được, làm cả Đại Hán thoáng cái bị đốt cháy.

Chủ tướng Khất hoạt quân Hạ Tề xuất binh từ Ô Tôn, cùng Đạp Bạch quân vốn trú ở Hô Yết đổi nhau phòng thủ, đột nhiên đánh vào Kiên Côn, bắt sống Đại đan vu Bắc Hung Nô, giết chết Hô Trù Tuyền trên cao nguyên mạc bắc.

Trận chiến này làm thiên hạ rúng động.

Không phải chỉ vì Hạ Tề đánh tan Bắc Hung Nô, mà sau khi tiêu diệt Bắc Hung Nô, giơ đồ đao ở mạc bắc, trong ba nghìn giết hai mươi ba vạn Khống Huyền chi sĩ, thậm chí còn có rất nhiều trẻ nhỏ vị thành niên.

Bắc Hung Nô có ba sáu bộ, gần 100 vạn người, qua lần đồ sát này còn lại không tới 20 vạn phụ nữ trẻ em, bị đưa hết về Sóc Phương, bán thân làm nô lệ.

Không một ai ngờ tới, thậm chí ngay cả Giả Hủ ở Thú huyện chủ trì đại cục cũng không ngờ.

Hạ Tệ thường này nho nhã thư sinh, thậm chí khi nói chuyện đôi khi cũng đỏ mặt lại có một mặt máu lạnh như thế. Hai mươi ba vạn Khống Huyền sĩ bị diệt, khác nào nhổ bật rễ Hung Nô ở tái ngoại.

Trong lịch sử Hung Nô, chỉ có một người từng chém giết tàn nhẫn như thế, đó là Mông Điềm, đại tướng của Tần Thủy Hoàng, nhưng đó là chuyện 400 năm trước rồi.

Mông Điềm sau khi đánh tan Hung Nô, giết sạch người Hung Nô phía nam Hoàng Hà, làm người Hung Nô phải bỏ chạy sang phía bắc, trải qua bao nhiêu năm mới khôi phục được nguyên khí, lần này bị Hạ Tề giết càng tàn ác hơn.

Người Hung Nô may mắn sống sót bỏ chạy tứ tán, dù bọn họ có thể nam hạ tìm người Tiên Ti bảo vệ, nhưng ai thông minh một chút đều biết lần này người Hán chơi thật rồi. Tiên Ti đã không còn là thời đại của Đàn Thạch Hòe năm xưa nữa, nói từ bất kể phương diện nào cũng không thể ngăn cản bước chân của Khất Hoạt Quân, tức là Tiên Ti sớm muộn cũng diệt vong, làm sao bảo vệ được người Hung Nô.

Tiếp ngay đó Mã Đằng bị phục kích ở Loan Điểu Sơn, con út bị Hàn Đức đại tướng của Đổng Phi giết chết, Mã Đằng cũng chết thảm trong Loan Điển Sơn, đồng bọn Quách Hiến bị Điển Vi tập kích, mấy vạn đại quân bị bắn sống, Quách Hiến được thân vệ liều chết yểm hộ, ý đồ tới Võ Đô nương tựa Trương Lỗ, không ngờ gặp phải Đằng Tử Câu của Bạch Mã Khương, kết cục đầu một nơi thân một nẻo.

Bắc Hung Nô và Mã Đằng bị tiêu diệt làm chư hầu Quan Đông chấn kinh thì Mi Huyện thất thủ làm người toàn thiên hạ run rẩy.

Vì đó là tin hiệu: Hổ lang chi tướng đã về.

**********

Trong đại doanh Liên Chước, Vệ Ký nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm làm người ta sợ hãi. Mặc dù trời còn rất nóng, nhưng Vệ Ký cảm thấy toàn thân băng giá.

- Đại công tử, chúng ta rút thôi.

Một võ tướng đứng sau lưng thấp giọng nói:

- Chúng ta rút lui bây giờ vẫn còn kịp.

- Quyền Thúc, ta không cam tâm.

Tuổi Vệ Ký ngang với Đổng Phi, nhưng ưa nhìn hơn nhiều, cằm đề chòm râu đen, khiến cho hắn trông càng thêm chững chạc, nắm chặt tay gào lớn:

- Ta thực sự không cam tâm.

Quyền Thúc là tự, hắn họ Chung tên Thân, đừng nhầm với Chung gia Toánh Xuyên, có thể nói là không liên quan gì hết.

Chung Thân quê huyện Sơn Âm huyện Hội Kê ( Nay Thiệu Hưng Chiết Giang – đồng hương của Thẩm Mặc ), từ nhỏ học văn luyện võ, văn võ song toàn, rất có tài hoa.

Hắn có huynh đệ sinh đôi tên Chung Tấn, hiện cũng ra sức cho Vệ gia.

Dương Châu và Hà Đông cách nhau gần mười vạn tám ngàn dặm, hai người này sao lại tới Hà Đông góp sức cho Vệ gia? Nói ra thì cũng dài.

Từ sau khi Tôn Sách chiếm Dự Chương, huynh đệ họ Chung ý thức được Hội Kê khó giữ, bọn họ cũng nhìn ra Lưu Biểu không phải là người làm đại sự, vì thế thương lượng với nhau, quyết định chạy lên Hà Đông tị nạn.

Bọn họ có thân thích xa ở Hà Đông, tiến cử làm môn hạ Vệ gia.

Nay Vệ gia đã đi xuống, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù sao còn có chút phân lượng. Vệ Ký thấy hai người này có bản lĩnh, nên muốn bọn họ, từ một võ sư không có tên tuổi, mau chóng thành quản sự Vệ gia.

Vệ Ký trải qua bốn trăm năm sĩ tộc hun đúc, văn tài hơn người, tinh thông thư họa, tâm kế cũng vô cùng thâm trầm.

Từ khi Vệ Chính bị giết ở Lạc Dương, Vệ gia thành trò cười cho thiên hạ, nhưng Vệ Ký kiên trì cho rằng, Vệ gia không phải không có cơ hội quật khởi, chỉ là bây giờ thời cơ chưa chín muội, không đủ để đối kháng với Đổng Phi.

Đạo cầu tồn tốt nhất là ẩn dấu thực lực, ngầm tích trữ lực lượng.

Thử nghĩ xem, Vệ gia là đại tộc 400 năm, cho dù có suy sụp thì lực lượng vẫn vô cùng kinh người, ít nhất ở Hà Đông, thế lực của Vệ gia là không ai bì được, lần này ẩn dấu, rời khỏi tầm mắt của rất nhiều người.

Ngay cả Đổng Trác sau khi vào Lạc Dương cũng quên đi sự tồn tại của Vệ gia.

Mới đầu Vệ gia dựa vào Viên Thiệu, sau đó không ngừng phát triển lớn mạnh, tới nay Vệ gia đã khống chế toàn bộ Hà Đông, Vệ Ký chỉ còn đợi một cơ hội.

Sở vương ba năm mài kiếm, lập nên một Sở quốc hùng cường, Vệ Ký hắn mười năm mài kiếm, tuy không nhất định so được với Sở vương, nhưng cũng không có nghĩa Vệ gia không mở ra được một vùng trời hoàn toàn mới.

Xuất binh Tả Phùng là chuyện Vệ Ký mưu tính bao lâu.

Lý Giác Quách Tỷ trong mắt Vệ Ký chỉ là hạng tôm tép, chỉ cần lấy được Trường An, dựa vào hiểm yếu của Quan Trung, đủ cho hắn nổi danh. Mặc dù Tào Tháo cũng nhòm ngó Quan Trung, Nhưng Vệ Ký đã có biện pháp giải quyết.

Chỉ cần kết minh với Viên Thiệu, Tào Tháo không thể không tránh xa ba bước.

Lữ Bố ở U Châu trông thì hung hãn, nhưng thực tế không đủ đối kháng với Viên Thiệu, Ngụy Du lợi hại song đầu năm đã chết.

Ngụy Du chết, Lữ Bố không đáng ngại nữa.

Bước tiếp theo Viên Thiệu sẽ sống mái với Tào Tháo, còn Vệ Ký hắn, ngoài có Hà Đông giàu có, trong có tám trăm dặm Tần Xuyên. Thiên hạ này thế nào cũng có một phần của hắn, nhưng tính đi tính lại, quên mất Đổng Phi.

Tên khốn kiếp đó sao lại đánh gia khỏi Tây Vực? Chẳng lẽ ông trời mù mắt đi hỗ trợ Đổng gia tử đó thành công?

Lúc này Vệ Ký khó chịu vô cùng, trong lòng như bị đè một khối đá lớn, thở không nổi.

Chung Tấn nói:

- Đại công tử, Đổng Tây Bình đã xuất hiện ở Quan Trung, chỉ e nơi đó ắt sẽ đại loạn. Theo Tấn thấy, không bằng giàn hòa với Quách Tỳ, chúng ta lui khỏi Liên Chước, vượt Hà Thủy thủ Lâm Tấn, nhìn trai cò tranh nhau.

Nếu chuyện không thể trái được, vì sao ta không làm ngư ông? Vệ Ký mắt sáng lên, Đổng Tây Bình và Lý Quách tất nhiên sẽ có một trận đại chiến. Ta thủ Lâm Tấn, giữ Hà Đông, bắc nhìn lên Vân Trung, Nam Cố, chưa chắc không thể lập nên một phen đại nghiệp.

Nghĩ tới đó Vệ Ký khẽ gật đầu:

- Trĩ Thúc nói đúng lắm, chuyện này do ngươi an bài, mau chóng giàn hòa với Quách Tỷ đi.

Chung Thân cười:

- Đại công tử đừng gấp, e là lúc này Quách Tỳ muốn giàn hòa hơn người ấy chứ.

Đúng thế, Đổng Phi xuất hiện, Quác Tỷ phải giải quyết trước nhát là hòa giải với Lý Giác ra sao, sau đó đối diện với Đổng Tây Bình.

Đó mới là đại địch của hai người Lý Quách, từ cái ngày bọn chúng giết Đổng Trác, Đổng Phi là cái họa cả đời của chúng.

Ba người thương lượng xong, đang chuẩn bị chia nhau ra hành động thì một có hai thân binh đỡ một người toàn thân máu me, thương tích chằng chịt đi vào.

- Tiểu Tam, đệ ...

Mặc dù vết máu che mặt người kia, nhưng Vệ Ký vẫn nhận ra ngay, người đó chính là huynh đệ của hắn Vệ Khải, chẳng phải ta bảo hắn giữ Lâm Tấn sao, thế nào hắn lại ...

Vệ Ký rùng mình, đi tới nắm lấy cánh tay Vệ Khải:

- Tiểu Tam, sao đệ lại ở đây? Đệ thủ Lâm Tân cơ mà, đệ, đệ, đệ thảm hại thế này ... Xảy ra chuyện gì?

- Đại ca, không hay rồi.

Vệ Khải giọng khàn khàn, còn chưa nói hết, ngước mắt đã đầm đìa:

- Lâm Tấn, Lâm Tấn không còn nữa.

Ba người Vệ Ký não nổ đánh uỳnh một cái, Lâm Tấn không còn nữa là sao? Chẳng lẽ là ... Vệ Ký không dám nghĩ tiếp, quát lớn:

- Tiểu Tam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Đại ca, sau khi huynh đi, đệ thao mệnh lệnh của huynh gia cố tường thành, nhưng không ngờ ba ngày trước binh mã Đổng tặc từ Lương Sơn đánh ra, bọn chúng quá đông. Lâm Tấn chỉ giữ được một ngày ...

Sau đó Vệ Khải nói cái gì, Vệ Ký không nghe được chữ nào, Lâm Tấn đã mất, chẳng phải đường về đã mất rồi sao? Vệ Ký không ngừng run rẩy, nhưng lúc này hắn suy nghĩ càng sâu xa hơn.

Lương Sơn nối liền với Ly Âm, đó là Thượng quận của Tịnh châu, như vậy binh mã của Đổng tặc từ Thượng quận đánh ra? Nghĩa là Thượng quận cũng mất rồi.

Đây là bố cục lớn nhường nào, Đổng gia tử có binh lực đáng sợ như thế sao?

Y khai chiến với mấy phe? Chưa nói Tây Vực còn có Khang Cư, Bắc Hung Nô bị y san bằng tháng trước, vậy chẳng phải đối diện trực tiếp với Tiên Ti. Còn nữa, y khai chiến với Mã Đằng, đoạt Võ Đô, phải đề phòng Hán Trung công kích.

Đoạt lấy Mi Huyện, Đổng gia tử phải đối diện với Lý Quách liên thủ, vậy mà lại còn tiếp tục đánh Lầm Tấn sao.

Vệ Ký càng nghĩ càng thấy sợ, hét lớn:

- Rút binh, lập tức rút binh, chúng ta phải đoạt lại được Lâm Tấn trước khi Đổng tặc đứng vững, nếu không chúng ta xong đời, Hà Đông cũng xong, Vệ gia cũng xong.

Chung Tấn, Chung Thân hiện còn lòng nào để ý tới binh mã Quách Tỷ, tức thì hạ lệnh, mấy vạn đại quân nhổ trại, muốn đoạt lại Lâm Tấn.

Tối hôm đó Vệ Ký vừa mới chuẩn bị rút binh xong, không ngờ tin dữ lại tới, thái thú Sóc Phương là Từ Hoảng dẫn hai vạn Giải Phiền quân, xuất quân từ Đại Thành, ở Cô Sơn đánh bại Mã Thiết, đoạt được Bắc Địa, nhằm vào Tam Phụ.

Cùng lúc đó Tây Vực chia binh ba ngả từ Hà Tây đánh vào Lương Châu.

Chủ soái Bắc lộ quân Trần Đáo dẫn hai vạn Đạp Bạch quân, tới dưới thành Lâm Kính.

Chủ soái Trung lộ quân Điển Vi trong một ngày đoạt liền mười ba thành, gần như quá nửa Hán Dương lọt vào trong tay.

Chủ soái Nam lộ quân Hoàng Trung càng sảng khoái, nắm hai quận Lũng Tây và Kim Thành trong tay.

Thật khó tưởng tượng đó là cảnh thế nào, quân Đổng gia đi tới đâu địch cúi rạp tới đó.

Vệ Ký nghe xong tin đó, ngửa mặt lên trời rống to, phun ra một ngụm máu tươi. Tên Đổng gia tử đáng chết có thực lực như thế sao? Ông trời, thế này người khác còn chơi sao được nữa.

Vệ Ký ngất xỉu, Chung Tấn và Chung Thân không dám trễ nải, chỉnh đốn lương thảo gì nữa, rút cho mau thôi.

Trong một đêm, cả doanh trại rộng lớn không còn bóng người, khắp nơi lang tạ, toàn đồ quân nhu Vệ gia quân để loại, hoảng loạn chạy như cho nhà tang.

Rút lui từ Liên Chước, tới Trọng Tuyền, lui thẳng về Lệ thủy, Lệ thủy này là nhánh của Vị thủy, chỉ cần vượt qua Lệ thủy là tới Lâm Tấn.

Hai ngày một đêm, đại quân Vệ Ký căn bản không dám nghỉ ngơi, bọn chúng biết, ở thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.

Cho tới khi nhìn thấy Lệ thủy, Vệ Ký mới thở phào:

- Truyền lệnh ba quân, chỉnh đốn nhân mã, từ từ qua sông.

Hai ngày qua Vệ Ký ăn không ngon, ngủ không yên, phong độ tuấn nhã trước đó nay còn đâu, sắc mặt thảm hại, hai mắt vô thần. Đúng thế, Vệ Ký hắn là đứa con cưng của Vệ gia, nhưng chưa qua rèn luyện, thủy chung khó thành đại sự. Vệ Ký tuy đầy bụng kinh luân, lòng mang binh thư, nhưng khi gặp phải trở ngại, thiếu đi một phần trầm ổn.

Đại quân lục tục qua sông.

Vệ Ký quay đầu nhìn về phía Trương An, trong lòng vẫn chưa cam tâm.

Chung Tấn khuyên giải:

- Đại công tử, Đổng Tây Bình tuy thế mạnh, nhưng có một câu nói rất hay: Để lại núi xanh, lo gì không có củi đốt. Chúng ta hôm nay rút lui, là vì ngày mai mưu tính Tam Phụ, lúc này không nên khinh suất hành động.

- Ta biết, ta biết.

Vệ Ký ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi hậm hực nói:

- Sẽ có một ngày ta lấy cái đầu của Đổng gia tử.

Lời này còn chưa dứng đã nghe thấy tiếng tù sừng trâu vang lên ù ù ở phía bờ đối diện, tiếp đó một đạo quân đánh ra, tướng đi đầu mũ giáp vàng, cưỡi ngựa đỏ, tay cầm Ô Kim sóc, oai phong lẫm liệt:

- Thằng nhãi nhà họ Vệ, có đại tướng Trương Liêu ở đây.

Đội binh mã này không đông, nhưng kẻ nào kẻ nấy như giao long trong nước, trên cờ soái bên trái viết " Vi quân giải phiền", bên phải là chữ "Trương" cực to, phần phật trong gió.

Vệ Ký không biết Trương Liêu là ai, song nhìn tướng có vẻ không yếu. Vệ Khải thúc ngựa múa thương hô lớn:

- Huynh trưởng, rút mau, rút mau.

Lúc này không còn ai đi cổ động binh mã nữa, toàn bộ đại quân Vệ gia đã loạn rồi. Vệ Khải lều chết đi cản Trương Liêu, nhưng dăm ba hiệp đã bị Trương Liêu đánh ngã xuống ngựa.

Chung Tấn và Chung Thân từ trong đám loạn quân mở ra một đường máu chạy về hướng Trọng Tuyền. Lâm Tấn khẳng định không về được nữa rồi, tới Trọng Tuyền nghỉ ngơi trước, sau đó nghĩ cách về Hà Đông vậy.

Bên cạnh chỉ còn mấy nghìn người, so với trước kia vào Tam Phụ, tinh thần hăm hở thì đúng là khác một trời một vực.

Thấy sắp tới được Trọng Tuyền, huynh đệ Chung Tấn vừa thở phào thì nghe thấy tiếng hò la bốn phương tám hương vang lên, một đại tướng mặc giáp bạc, cưỡi ngựa trắng, cầm ngâm thương xuất hiện:

- Vệ gia tiểu tặc, Thường Sơn Triệu Vân đợi ở đây đã lâu rồi.

****************

Trong kế hoạch đại chiến Quan Trung có một mắt xích vô cùng trọng yếu, đó là phối hợp. Ở điểm này đám người Giả Hủ suy nghĩ rất lâu.

Cần có người đức cao vọng trọng, thiện chuyện binh gia tọa trấn Sóc Phương.

Người này chẳng những phải làm đám người Từ Hoảng tín phục, còn phải uy hiếp được Tiên Ti, Tịnh Châu, để kế hoạch được thực thi hoàn chỉnh. Nhân tuyển này không dễ kiếm, trừ Đổng Phi ra chỉ có Lư Thực đạt yêu cầu.

Nhưng Lư Thực tuổi đã cao, nhà có người già như có bảo vật. Bảo vật của Tây Vực không nhiều, bảo vật như Lư Thực càng chỉ có một.

Đổng Phi vốn không muốn để Lư Thực đi Sóc Phương, nhưng không ngờ Lư Thực nghe Hách Chiêu làm tòng sự ở phủ đô đốc nhắc tới chuyện này liền một mình đi tìm Đổng Phi.

- Còn nhớ không?

Đêm hôm đó, Lư Thực và Đổng Phi gác chân chuyện trò:

- Năm xưa ta tâm tàn ý lạnh, chuẩn bị về nhà sống nốt quãng đời còn lại trong rừng núi thì ngươi đã khơi lên hùng tâm của ta. Lư mỗ cả đời nguyện học Quan quân hầu, Ban Định Viễn, dương cao uy vũ của quân Hán với thiên hạ. Nhưng đời này Lư mỗ không hoàn thành được.

- Lão sư.

Lư Thực cắt ngang lời Đổng Phi:

- Tây Bình, những việc làm của ngươi mấy năm qua ta đều thấy cả. Thực lòng ta rất vui, tiếc nuối duy nhất là không thể đích thân ra trận hoàn thành tâm nguyện của mình.

Nói tới đó mỉm cười:

- Tây Bình, các ngươi đã thành rường cột của Hán thất, vi sư mỗi ngày một già. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để ta thực hiện mộng tưởng. Tây Bình, chẳng lẽ ngươi muốn vi sư mang nuối tiếc suốt đời mà đi à?

Thực sự Lư Thực không sợ chết, hiện trên đời không còn chuyện gì đáng ông ta quyến luyến nữa, ông ta hiểu, một ngày Đổng Phi còn sống, con cháu Lư gia sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý.

Thế là đủ rồi.

Có một học sinh như thế kế thừa y bát của mình, còn vướng bận gì nữa?

Lư sư đúng là đã già, chỉ nhìn mái tóc hoa râm, cái lưng hơi lom khom, Đổng Phi không muốn đồng ý, nhưng nhìn vẻ mặt mong mỏi của Lư sư, Đổng Phi không từ chối được.

Sau khi dặn đi dặn lại, Lư Thực dẫn học sinh Hách Chiêu được 200 Kỹ kích sĩ hộ tống, theo Tuyển Phong quân tới Sóc Phương. Khi Lư Thực xuất phát, một học sinh khác của ông là Hạ Tề nắm ấn soái Khất Hoạt quân.

Từ Hoảng hiện là thổ hoàng đế ở Sóc Phương, song khi Lư Thực tới nơi tuyên bố mệnh lệnh của phủ đại đô đốc, cam tâm tình nguyện giao ra binh quyền trong tay.

Hắn có thể không tôn trọng bất kỳ ai, song không thể không tôn trọng Lư Thực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK