Mục đích của Đổng Phi rất đơn giản.
Việc liên tục tập kích Thái Bình đạo, khẳng định đã khơi lên lửa giận trong lòng bọn chúng. Căn cứ từ những phân tích của Hoàng Thiệu và Đường Chu có thể đưa ra kết luận,Thái bình đạo của tam châu Thanh, Từ, Duyện chắc chắn sẽ nghĩ cách chặn đường vây bắt bọn họ, hơn nữa nhân số chắc không ít.
Mà tình huống của Đổng Phi lúc này thật sự không được tốt cho lắm.
Liên tục chinh chiến, đã làm cho bọn họ cũng sắp tới cực hạn. Điển Vi và một vài Cự Ma sĩ còn đỡ, nhưng Hoàng Thiệu và Đường Chu thật sự ăn không tiêu . Trọng yếu hơn cả là binh sĩ trong tay bọn họ đã tổn thất phân nữa, nên không thể tiếp tục chiến sự.
Tại thời gian này tốt nhất là nên tạm tránh sự chú ý.
Thứ nhất là có thể tranh thủ súc tích lực lượng, thứ hai là việc bọn họ tự nhiên đình chỉ công kích, người thật sự sốt ruột không phải là họ, mà chính là lũ Hoàng Cân lực sĩ đang truy kích cùng với ba huynh đệ Trương Giác đang đóng quân tại Cự Lộc. Dù sao khi còn chưa bắt được bọn họ, tín đồ của Thái Bình đạo đối với đại hiền lương sư của bọn họ sẽ sinh ra cảm giác hoài nghi. Như vậy rất hay, cực hay.
Cứ việc sốt ruột đi!
Đổng Phi cũng có chút mệt mỏi
Hắn cũng không phải là người sinh ra đã thích giết chóc, việc liên tục chém giết thân thể của hắn cũng đã có chút mệt mõi.
Cũng nhân cơ hội này toàn quân mai danh ẩn tích. Ít nhất là trươc khi đến Từ Châu, Đổng Phi sẽ không có bất cứ hành động gì.
Về phần lo lắng đối phương (gia tộc ở phía trên) sẽ làm như thế nào?
Đổng Phi cũng không thèm để ý. Có thể thấy được, bọn họ cũng muốn mượn người của Đổng Phi để tăng thêm sức phòng vệ. Không quản đến thái độ của tên gia chủ kia, loại chuyện này đối với hai bên đều có lợi, cho nên Đổng Phi sẽ không để ý, cùng đoàn người hướng thẳng đến Từ châu.
Hai ngày sau, bọn họ đi tới Hạ Bi quốc.
Chỉ cần là người đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, chắc hẵn đều nghe qua địa danh này.
Lưu Bị giải Từ Châu chi vây, từng đóng quân hạ bi; Quan Vân Trường ngàn dặm bôn ba, cũng tại nơi hắn vừa trấn thủ Hạ Bị có người nhà Lưu Bị cho nên không thể không đầu hang Tào Tháo. Mà nổi danh nhất , là việc xét xử con người được cho là dũng mãnh nhất lịch sử tam quốc, tam họ gia nô Lữ Bố.
Tại triều đại nhà Hán, Hạ Bì là thủ phủ của quận Đông Hải. Năm đó sau khi Lưu Bang đoạt thiên hạ, sắc phong Hàn Tín thành Sở vương đóng đô tại Hạ Bì. Đến triều đại của Minh đế, thành lập Hạ Bi quốc, cũng phong cho con của hắn là Lưu Diễn làm Hạ Bì vương mãi cho tới bây giờ.
Sau khi đến Hạ Bi, trong lòng Đổng Phi đối với thành thị này sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, mang theo Điển Vi đi dạo qua một vòng.
Ăn xong cơm chiều hắn mới quay trở lại khách điếm, vừa bước vào phòng đã thấy tên gia chủ mang theo tiểu đồng tuấn tú kia đang đợi bên trong.
Đường Chu cùng Hoàng Thiệu đang cẩn thận tiếp khách.
Chứng kiến Đổng Phi đi vào, hai người đánh cho hắn một ánh mắt.
Không đợi Đổng Phi hiểu rõ, vị gia chủ kia đứng lên.
Hắn chắp tay nói: “Phi công tử, trên đường đi có nhiều chỗ đắc tội, Gia Cát Khuê xin nhận lỗi !”
“A, khách khí, khách khí!”
Đổng Phi có điểm mù mịt, không biết là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến vị gia chủ kiêu căng này đến đây nhận lỗi.
Bất quá bộ dạng của Đường Chu và Hoàng Thiệu, có thể thấy được địa vị của vị gia chủ này thật sự không nhỏ a.
Chậm đã, Gia Cát Khuê? Không ngờ hắn thuộc họ Gia Cát! Đổng Phi không khỏi khiếp sợ, không phải vì nho sĩ trước mắt mà bởi vì dòng họ của hắn, liên trưởng đến nhân vật nổi danh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Gia Cát Lượng. Thì Gia Cát Khuê này là ai?
Gia Cát khuê phối hợp nói:“Vừa rồi tại hạ cùng tiểu nhi tại trên đường nghe người ta nói lên một sự kiện nổi bật, có một vị tráng sĩ tại Thanh, Từ, Duyện, Dự tứ châu liên tục tập kích hang ổ của Thái Bình đạo. Khuê hơi suy nghĩ, đã nghĩ ngay tới đoàn người của Phi công tử. Vừa rồi cùng hai vị tiên sinh nói chuyện, mới biết được Phi công tử dĩ nhiên là đệ tử của Bá Dê tiên sinh,thật sự là thất kính, thất kính!”
Mới đầu Đổng Phi có phần khẩn trương, bất quá khi sau lại nghe ra khẩu khí của Gia Cát Khuê có phần tán dương hành động của hắn.
Đồng thời cảm thán, danh sĩ chính là danh sĩ...... Nếu như không phải là đệ tử Thái Ung thì thái độ của Gia Cát Khuê cũng sẽ không tốt như thế này.
Lập tức hoàn lễ nói:“Tiên sinh khách khí. Phi bất tài, chỉ được Bá Dê tiên sinh giúp đỡ, tuy muốn bái làm môn hạ, nhưng chưa cử hành lễ bái sư trực tiếp. Không thể nói là đồ đề của Bá Dê tiên sinh được, xin tiên sinh chớ nên hiểu lầm.”
Gia Cát khuê đối với thái độ này phi thường hài lòng.
“Có thể có được sự tán thưởng của Bá Dê tiên sinh, Phi công tử đáng để tự hào!”
Song phương lại khách khí hai câu, phân chủ khách ngồi xuống. Lúc này Gia Cát Khuê mới nói:“Phi công tử, nếu sắp sửa trở thành đồ đề của Bá Dê tiên sinh thì có thể coi như là người một nhà, Khuê đây cũng sẽ không khách khí . Phi công tử diệt trừ thái bình tà đạo, quả thật là hành động làm thoải mái nhân tâm. Thái Binh đạo tuy bên ngoài tuyên truyền đạo lý, nhưng lại âm thầm làm không biết bao nhiêu là trò quỷ, Khuê đã sớm nhìn không thuận mắt.”
Đổng Phi cuối cùng cũng yên tâm, ít ra lần này Gia Cát Khuê đã biểu lộ rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn có điểm lo lắng, ngầm ra hiệu cho Đường Chu, Đường Chu hiểu ý nói:“Gia Cát đại nhân, đệ tử còn đi xem xét tất cả tình huống, nên xin cáo từ . Quân Minh, đi cùng ta, một mình ta chỉ sợ không trấn an được những người đó.”
Quân minh là tên tự của Điển Vi, được đặt bởi Thái Ung.
Điển Vi, Điển Quân Minh, rất dễ đọc. Điển Vi đối với cái tên này rất vui vẻ và vừa lòng. Dù sao, tên tự của hắn là do chính nho sĩ nổi danh nhất trong thiên hạ đặt ra. Nói ra lời này, cũng đủ làm hắn thấy tự hào.
Đường Chu cùng với Điển Vi đi ra ngoài cảnh giới, trong phòng chỉ còn lại có bốn người Đổng Phi, Hoàng Thiêu, Gia Cát Khuê và tiểu đồng tử.
Gia Cát khuê mỉm cười, đối với mục đích của bọn Đường Chu tuy hắn hiểu rõ nhưng lại không có nữa điểm tức giận. Đương nhiên, nếu Đổng Phi không phải đệ tử của Thái Ung, dựa vào thái độ cảnh giác như thế này đủ để Gia Cát Khuê phất tay ào rời đi.
“Khuê lần này sở dĩ di cư gia tộc nguyên nhân cũng là do Thái Bình đạo. Thái Bình đạo hai năm nay đã lộ rõ dã tâm mà triều đình đối với việc này lại coi như không thấy, khác gì Dưỡng hổ vi hoạn(giống như trước nuôi hổ sau bị hổ làm thịt). Khuê mỗ phi thường lo lắng đại loạn sẽ nổi lên, nên mới cùng gia đình rời đi.”
Đổng Phi gật gật đầu, “Lo lắng của Quân Cống tiên sinh, cũng chính là chỗ suy nghĩ của Phi đây.”
Quân Cống là tên tự của Gia Cát Khuê.
Gia Cát khuê nghiêm mặt nói: “Cho sau khi nghe nói Phi công tử có hành động vĩ đại, Khuê mỗ có điều muốn thỉnh giáo.”
“Thỉnh giáo thì không dám, nhưng hởi gì thì cứ tự nhiên.”
“Những chuyện Phi công tử làm nên dọc đường, nhìn không có quy tắc gì, nhưng lại dấu diếm huyền cơ. Khuê mỗ muốn biết Phi công tử đang âm mưu những gì?”
“Việc này......”
Đổng Phi có điểm do dự, không biết mở miệng như thế nào.
Dù sao đối với Gia Cát Khuê này giao tình không tính là sâu, có thể nói hắn là họ Gia Cát nhưng năng lực sẽ như thế nào? Không chừng cùng người mang dã tâm. Gia Cát thị tại Lang Gia đúng là danh gia vọng tộc, vừa rồi Hoàng Thiệu cũng giới thiệu qúa. Nghe nói tổ tiên của vị Gia Cát tiên sinh này cũng từng đảm nhiệm chức vụ của lão gia tử nhà Đổng Phi đang làm, ti hầu giáo úy. Nhưng như thế có thể nói lên cái gì?
Không nghĩ tới, Gia Cát Khuê còn chưa mở miên, đồng tử bên cạnh hắn lại nói.
“Tính toán của Phi công tử đương nhiên là muốn lôi kéo sự chú ý của bọn chúng, phân tán sự chú ý tại Lạc Dương, có phải hay không?”
Đổng Phi hoảng sợ, nhìn tiểu đồng tử.
Không thể nào, một tiểu hài nhi có thể nào nhìn ra mưu kế của ta? Này tiểu hài nhi này là ai? Có phải là Khổng Minh tiên sinh trong truyền thuyết?
Đổng Phi không biết Gia Cát Lượng sinh ra vào năm nào tháng nào, nên theo bản năng đem tiểu hài tử này cùng Gia Cát Lượng liên hệ cùng một chỗ.
Gia Cát khuê từ phản ứng của Đổng Phi đã có được đáp án.
Hắn nở nụ cười, “Phi công tử không cần lo lắng mưu kế bại lộ, nên lo lắng là Khuê mỗ cùng Thái Bình yêu nhân liên quan đến nhau. Thì ra mục đích của Phi công tử là ở Lạc Dương, cũng may là do hài nhi nhắc nhở, nếu không Khuê mỗ cũng chưa nhận ra.”
“Xin hỏi tiểu công tử tên gì?”
“Tiểu nhi Gia Cát cẩn, năm vừa mới mười tuổi!”
Hô một tiếng, nguyên lai không phải là Khổng Minh tiên sinh. Bất quá Đổng Phi đột nhiên run lên một cái, hoảng sợ nhìn đồng tử tuấn tú kia.
Gia Cát cẩn, Gia Cát cẩn...... Gia Cát Tử Du, không phải là ca ca của vị Khổng Minh trong truyền thuyết sao?
Ánh mắt chuyển hướng đến Gia Cát Khuê, vị này chẳng lẽ là cha của Gia Cát sao?
Đối với sự thất thố lần này của Đổng Phi, Gia Cát Khuê có phần mờ mịt. Con trai nhà mình mới mười tuổi, thanh danh cũng không lớn. Phi công tử có thể thất thố như vậy? Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là đối với đứa con trai này phi thường, phi thường ngưỡng mộ a!
“Phi công tử đã nghe qua tên của tiểu nhi ?”
“A...... việc này, đây là lần đầu nghe được.”
“Sao lại giật mình như thế?”
Đổng Phi cứng họng, sau đó cười ha ha che dấu việc thất thố vừa rồi, nói:“Cẩn công tử thật sự là trí tuệ, ta chưa bao giờ gặp qua con người trí tuệ như thê, thật sự thất thố . Ha hả, Quân Cống tiên sinh, ngài cũng thật sự là có phúc khí!”
Gia Cát khuê nhịn không được dương dương tự đắc đích vuốt râu mép, dễ dàng thấy được là hắn thật sự cao hứng.
“Đệ đệ của ta thông minh hơn ta gấp bội!”
Đổng Phi ho khan một trận kịch liệt, nhìn Gia Cát Cẩn nói: “Đệ đệ của ngươi?”
Gia Cát Khuê đắc ý, cười nói:“Nga, hắn nói rất đúng, đó là con thứ Lượng nhi. Năm nay vừa mới ba tuổi, trí tuệ thật sự hơn người.”
Con thứ Lượng!
Đổng Phi thật sự sắp điên rồi...... Hắn đã gặp qua tiểu thí hài kia, là người thích đi sau mông của Gia Cát Cẩn, hơn nữa còn thong lòng nước mũi. Mặt ngọc da phấn nhìn rất được. Nhưng lúc đó, Đổng Phi không hề đem tiểu tử như con ốc sên kia để cùng một chỗ với Gia Cát. Gia Cát Lượng, tiểu ốc sên kia, Gia Cát Lượng trong truyền thuyết sao?
A, ta còn vô tư véo vào khuôn mặt của Gia Cát Lượng một cái a!
Đây chính là khuôn mặt của danh nhân......
“Phi công tử, Phi công tử......”
“A, Quân Cống tiên sinh, có gì chỉ giáo?”
Đổng Phi cuối cùng tỉnh táo lại, xấu hổ cười cười. Cho dù là Gia Cát Lượng thì sao? Không phải mới chỉ là một tiểu hài nhi!
Gia Cát khuê cũng cười , “Xem ra hai đứa con của ta gây cho công tử sự giật mình không nhỏ nhỉ!”
Đổng Phi nghiêm mặt nói: “Quân Cống tiên sinh, không phải là Phi đây nịnh nọt, nhưng xem ra hai vị công tử đây sau này chắc chắn vang danh thiên hạ, lưu danh sử sách a.”
Vang danh thiên hạ, lưu danh sử sách......
Gia Cát khuê chắp tay nói: “Nếu tương lai tiểu nhi có thành tựu như vậy, hôm nay xin cảm ơn công tử trước. Tử Du, ngươi không nghe thấy sao? Về sau phải khắc khổ đọc sách hơn nữa, không được phụ lòng coi trọng của Phi công tử hôm nay. Còn có đệ đệ của ngươi, phải dạy bảo cho tốt.”
“Con hiểu được!”
Gia Cát Cẩn rất cung kính đáp ứng, bất quá tò mò nhìn thoáng qua Đổng Phi
Vị Phi công tử này hình như thật sự coi trọng ta. Chỉ là tại sao hắn lại coi trọng ta? Hì hì, Phi công tử hình như là người tốt, nhưng thật sự mà nói bộ dáng của hắn thật khó xem. Đặc biệt là lúc cười, so khi không cười còn khó nhìn hơn.
Nếu giờ này Đổng Phi biết được ý nghĩ trong đầu của tiểu hài tử này thì hắn chắc sẽ dở khóc dở cười.
Gia Cát khuê nói:“Phi công tử, lời khách sáo mỗ cũng không muốn nói nhiều. Ý công tử Khuê mỗ đã hiểu được. Cả nhà Khuê mỗ sẽ đi vòng qua Quảng Lăng, qua, Đan Dương mà tiến vào Kinh Châu. Ta cùng với một hão bằng hữu là Bàng Sơn Dân đã định, hắn sẽ đón cả nhà ta tại Giang Hạ. Nếu Phi công tử cũng đi Kinh Châu, chúng ta không ngại kết bạn mà đi, chỉ là Khuê mỗ không biết Phi công tử có bằng lòng hay không.”
Lần nói chuyện này khiến Đổng Phi vạn phần cảm động.
Người ta đã rõ được mục đích của hắn , đồng thời hiểu được khi đi với hắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm như thế nào.
Nhưng Gia Cát Khuê vẫn nguyện ý đồng hành cùng hắn.
Việc này……… Đổng Phi không muốn suy nghĩ gì thêm. Hơn nữa đi suy nghĩ về tâm tư của văn sĩ, so với đánh nhau cùng một trăm người có phần mệt hơn.
Hắn đứng lên cúi người hành lễ: “Long cao thượng của Quân Cống tiên sinh, Phi xin đa tạ !”