Bắc Cung Ngọc sau khi rời khỏi doanh địa thì sau lưng lạnh lẽo, áo lót đã ướt đẫm.
Trời hôm nay đúng là rét tháng chạp, nhưng hắn lại cảm thấy được cả người nóng lên, máu ở trong người chạy dồn về phía đầu.
Làm Kim thành phá khương nhị thủ lĩnh, Bắc Cung Ngọc có thể nói là dưới một người trên vạn người. Kim Thành lại ở xa, triều đình muốn quản cũng không được, có đôi khi hắn nghĩ , cả đời làm nhị thủ lĩnh cũng không sai. Loại ý tưởng này kết thúc cho tới khi hắn nhận biết Tây Lương danh sĩ Hàn Toại.
Bắc Cung Ngọc bây giờ mới biết, trời cao như vậy, đất rộng như thế, Trung nguyên rất dồi dào, còn có nữ nhân xinh đẹp. Không thể phủ nhận tâm của hắn đã động. Nhưng hắn cũng rõ ràng, hắn là một gã Khương nhân, nếu vào Trung nguyên thì các thế tộc môn phiệt căn bản sẽ không tiếp nhận hắn, sống e rằng còn khổ hơn bây giờ mấy lần, cùng thời gian tiếp xúc với Hàn Toại càng dài, hắn lại càng hiểu chuyện tình của Trung nguyên, hắn cũng hiểu được, tuy Hàn Toại ở Tây Lương đựơc hưởng danh dự là: Danh sĩ. Nhưng nếu là đi Trung nguyên thì cũng sẽ bị xem thường giống hắn.
Hàn Toại rất có dã tâm, Bắc Cung Ngọc biết hắn đang lợi dụng mình. Nếu hắn có thể lợi dụng mình sao mình không thể lợi dụng hắn để trở thành bá chủ thực sự của Phá Khương, hùng bá toàn bộ Tây Lương chứ? Hắn biết Trung nguyên tuy xinh đẹp, nhưng không phải địa bàn của hắn, gốc rễ của hắn là ở Tây Lương, nếu hắn ly khai Tây Lương thì hắn chẳng là cái gì. Anh trai và đại tẩu hướng về triều đình cầu quan thì Bắc Cung Ngọc và Hàn Toại triển khai hành động.
Vì thế, Hàn Toại trở thành Trường sử Kim Thành lại được Thái thú Trần Ý tín nhiệm. Mà Bắc Cung Ngọc thừa dịp đại ca và đại tẩu không có ở bộ tộc liền một lưới bắt hết những người trung tâm với đại ca và đại tẩu trở thành Phá Khương thủ lĩnh.
Đương nhiên việc này phải có một điều kiện là đại ca và đại tẩu không thể xuất hiện trong bộ tộc, nếu không lấy uy vọng của đại ca ở bộ tộc thì hắn, Bắc Cung Ngọc phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên phải giết chết đại ca.
Ở trong bộ lạc không thể động thủ, hơn nữa với sự khôn khéo của đại tẩu nhất định có thể nhìn ra manh mối. Cơ hội duy nhất chính là Bắc Cung Bá tới Kim Thành, lấy tính cách của đại ca thì nhất định sẽ đi bái phỏng Trần Ý, Bắc Cung Ngọc chờ ở Kim Thành hơn mười ngày rốt cục đã đợi được đại ca, cùng với Hàn Toại một phen thương nghị, hắn quyết định diệt trừ Bắc Cung Bá. Tốt nhất là tạo nên hiện trường Trung niên quan viên xung đột với Bắc Cung Bá. Đến lúc đó tin tức truyền ra, thì toàn bộ Khương nhân Tây Lương đều xôn xao. Hắn chỉ cần đứng giữa đục nước béo cò thì có thể độc bá Tây Lương nếu làm tốt nói không chừng còn có thể được Triều đình phong làm Khương Vương không chừng.
Bất quá Bắc Cung Ngọc cũng rất giới tâm. Đặc biệt là mãnh tướng mà đại ca và đại tẩu mang về, cho nên hắn càng cẩn thận. Bắc Cung Bá vợ chồng vào Kim Thành thì đừng mơ tưởng đi ra. Uy vọng của Hàn Toại ở Kim Thành còn cao hơn cả Trần Ý, dưới trướng có năm nghìn Kim Thành quận binh đều do Hàn Toại nắm giữ, chỉ cần giết Đổng Phi, hắn chính là Tây Lương khương vương.
Bắc Cung Ngọc biết, Hàn Toại giúp hắn nhất định là có mục đích. Nhưng thế thì sao? Dù sao hắn cũng là người đứng đầu Phá khương, dưới tay có hơn vạn Khương kỵ, cần gì phải sợ một gã Hàn Toại? Thấy Đổng Phi say thật, Bắc Cung Ngọc mới lập tức rời đi.
Hắn vốn định giết Đổng Phi trong doanh trướng, nhưng lại chứng kiến Lục Y thì hắn có chút lo lắng, hắn có thể nhìn ra được Lục Y bổn sự không kém, tất nhiên là không phải đối thủ của hắn, nhưng vạn nhất kinh động đến người khác thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Bắc Cung Ngọc tuy rằng rất nhỏ tâm, nhưng cực kỳ cẩn thận, nếu có một chút nguy hiểm thì cũng sẽ không làm. Cho nên hắn lập tức ly khai khỏi doanh địa, trước cổng thành của Kim Thành, Hàn Toại còn đưa cho hắn một ngàn quận binh tuỳ thời có thể đánh trận.
“Nhị đệ, thật sự không thành vấn đề chứ?”
Theo Bắc Cung Ngọc tiến đến còn có hai gã thân tín của Hàn Toại, một người tên là Dương Thu, gã còn lại là Mã Ngoạn. Hai người này đảm nhiệm chức Kim Thành Ky Đô Uý, đối với Hàn Toại trung thành và tận tâm hơn nữa một thân võ nghệ không tầm thường, có hai người kia hỗ trợ, Bắc Cung Ngọc cũng an tâm hơn một chút, tuy tên A Sửu kia có lợi hại thì cũng chỉ là một hài tử, lúc trước bị thua là do mình khinh địch mà thôi. Nghĩ đến đây, Bắc Cung Ngọc cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Yên tâm, ta tận mắt thấy người của bọn họ nâng cốc uống, phỏng chừng lúc này muốn đứng lên cũng không nổi nữa.”
“Vậy là tốt rồi…. Nghe nói phía bọn chúng có một người phi thường lợi hại?”
“Tên tiểu tử kia chỉ sợ bây giờ còn say.”
Mã Ngoạn cùng với Dương Thu nhìn nhau cười, hướng Bắc Cung Ngọc chắp tay nói: “Nhị đệ, về sau ngươi chính là Tây Bắc khương vương, huynh đệ chúng ta còn muốn ngươi nhiều hơn chiếu cố a.”
“Không cần khách sáo!”
Bắc Cung Ngọc đắc ý cười ha hả, nhưng lại không phát hiện trong mắt của Mã Ngoạn cùng với Dương Thu lộ ra nét trào phúng. Bỉ phu chính là bỉ phu, còn đòi làm khương Vương?
*******************
Đại môn doanh trại mở rộng, không có lính gác thủ vệ, từ xa nhìn lại chỉ thấy lều của trung quân có chút bóng mờ, chỉ có thể loáng thoáng chứng kiến Đổng Phi đang say nằm ngủ trên bàn rượu.
Trong lòng Bắc Cung Ngọc cực kỳ vui vẻ, từ trên lưng rút ra một thanh hoàn đao chỉ về phía doanh trại hét lớn: ”Xông lên!”
Lời còn chưa dứt, một ngàn quận binh đã hò hét theo phía sau Bắc Cung Ngọc vọt vào doanh trại, ở phía hàng rào cũng không có ai, khắp nới đều chất lương thảo hàng đống, còn có các tài bảo mà Đổng Ngọc mang từ Lâm Thao đến, có thùng còn lòi ra nhưng thỏi vàng óng ánh.
Quận binh nhất thời hưng phấn hét lên, gào khóc nhằm thẳng mà lao tới doanh trướng.
Bắc Cung Ngọc vọt ngựa vào lều lớn của trung quân, tay cầm đao chuẩn bị chặt đầu của Đổng Phi, một đao đi xuống thì Bắc Cung Ngọc mới phát hiện không ổn, mà người nằm úp sấp kia chính là một người cỏ, bất quá lại mặc quần áo của Đổng Phi.
Không tốt, trúng kế!
Bắc Cung Ngọc thầm kêu một tiếng không tốt, đột nhiên chợt nghe phía ngoài lều có một tiếng hiệu lệnh , “Bắn tên!”
Trong khoảnh khắc, hơn một trăm chi hoả tiễn bay xẹt trong không trung. Nhưng những chi hoả tiễn này không phải bắn vào người mà là bắn vào những chiếc bình nằm rải rác trong doanh địa . Những chiếc bình bị đập vỡ đều chảy dầu tùng ra đầy đất, lửa tiếp xúc dầu lập tức đón gió cháy phụt lên, hoả diễm vừa tiếp xúc với doanh trướng da trâu thì lập tức bốc cháy. Tây Bắc Lạnh khủng khiếp cho nên mùa đông thường có xu hướng tích trữ lương thực. Cho nên khi trở về Đổng Ngọc mua không ít lương thực để phòng ngừa mùa đông giá rét đề phòng lương thực khan hiếm, đi theo còn có mấy chục xe dầu tùng, cộng lại cũng có mấy trăm bình. Đổng Phi đi theo lâu như vậy tất nhiên là biết đoàn xe chở cái gì. Cho nên lấy dầu tùng đổ lên lương thảo, chỉ trong chốc lát toàn bộ doanh trại liền biến thành một mảnh biển lửa, người hô, ngựa hý, những quận binh nhất thời xông vào các doanh trướng thì phát hiện thấy cả doanh trướng đều chất đống lương thảo cùng với lửa, nhất thời bọn lính lâm vào biển lửa.
OANH! Một tiếng, trong các doanh trướng những chiếc bình dầu tùng không chịu được sức nóng liền nổ tung.
Tiếng nghiền nát, đỗ vỡ làm cho người ta càng hoảng sợ, theo sau Bắc Cung Ngọc là hơn mười tên quan binh đều bị lửa bao quanh, phía bên ngoài thì thì đám ngựa cũng bị lửa làm cho hoảng sợ, tiếng hý cùng với chạy loạn lên. Cả người Bắc Cung Ngọc đều là máu, chật vật không chịu nổi liền chạy ra khỏi lều lớn. Hắn liền nhảy lên ngựa, lớn tiếng quát to: “Trúng kế, chúng ta trúng kế, mau lao ra khỏi doanh trại!”
Mã Ngoạn cùng với Dương Thu liều mạng trấn an toạ kỵ, nghe được tiếng quát của Bắc Cung Ngọc, Mã Ngoạn giận tím mặt. “Nhị đệ, ngươi không phải đã an bài tốt rồi sao?”
“Ta làm sao mà biết tiểu súc sinh lại giảo hoạt như thế?”
Dương Thu bắt lấy cánh tay của Mã Ngoạn, “Dương Thạch, hiện tại không phải thời điểm cãi lộn, hãy nhanh chóng lao ra giết địch.”
Lời còn chưa dứt thì chỉ nghe tiếng ngựa bão tê , tiếng như sấm rền làm cho tất cả mọi người một trận kinh hoảng, Đổng Triệu cùng với Bùi Nguyên Thiệu dẫn theo năm mươi người từ hai phía giết vào, tuy chỉ có một trăm người nhưng sát khí đến tận trời, Đổng Triệu cùng với Bùi Nguyên Thiệu tuy là không tính xuất chúng, nhưng cũng là người có tài, tuy không thể so với Đổng Phi nhưng đối với Mã Ngoạn hai người thì cũng có phần sàn sàn như nhau.
“Tiểu tặc chết đi, Bùi Nguyên Thiệu ở đây!”
Bùi Nguyên Thiệu run lên đại thương trong tay liền toả ra mười mấy đoá hoa thương, Mã Ngoạn đang luống cuống tay chân trấn an toạ kỵ thì nghe tiếng thét của Bùi Nguyên Thiệu không nói hai lời đem thiết thương muốn xông lại, thiết thương trong tay muốn đem ra chắn lại nhưng lại không nghĩ chiến mã lại chưa được trấn an, chiến mã không bị khống chế liền đá hậu một cái làm cho hắn té xuống ngựa . Mã Ngoạn bị rơi xuống, đầu óc có chút choáng váng, khôi giáp tả tơi, thiết thương cũng không biết ném đi nơi nào, vừa đứng lên thì có chút phát mộng, Bùi Nguyên Thiệu đã phóng qua, đại thương liền đâm ra một phát liền xuyên tim của Mã Ngoạn.
Cùng lúc đó, Đổng Triệu cũng đang ở cùng một chỗ với Dương Thu. Một người là thất kinh, một người là dĩ dật đãi lao* (Lấy nhàn hạ đánh mệt nhọc). Hai người vốn không chia cao thấp, nhưng hiện giờ cao thấp đã rõ ràng.
Chỉ ba hiệp, Dương Thu đã bị Đổng Triệu chém tới mũ giáp, làm cho hắn sợ tới mức vọt ngựa chạy đi, nhưng hắn không có nghĩ tới, vừa tránh được đầu lang lại gặp phải đầu hổ, Đổng Phi ngồi trên lấm tấm thú, đại chuỳ tung hoành từ doanh trại một đường giết ra, không biết đã có bao nhiêu người chết trong tay hắn. Trên đại chuỳ dính sền sệt máu tươi, trên người Đổng Phi cũng không thiếu những mảnh óc người, cả người giống như pho tượng sát thần, nơi nào hắn đi qua thì đó chính là một mảnh địa ngục.
Dương Thu không nhận biết được Đổng Phi, đại thương trong tay đâm về hướng Đổng Phi. Hắn chỉ nghe nói: Viên mãnh tướng kia chỉ dùng một thanh đại đao có hình thù kỳ lạ, không phải là dùng song chuỳ. Nếu hắn biết Đổng Phi chân chính vũ khí là Chuỳ chứ không phải đại đao thì đánh chết hắn cũng không dám so chiêu với Đổng Phi, đây căn bản là không phải so chiêu mà là đến để chịu chết.
Đổng Phi cười lạnh một tiếng, chuỳ trong tay trái đánh mạnh về đại thương, chỉ nghe một tiếng: Đang! Đại thương trong tay Dương Thu bị đánh rớt. Hai tay máu tươi đầm đìa, không đợi hắn hiểu được chuyện gì xảy ra thì ngựa của Đổng Phi đã chạy qua người của hắn, trong nháy mắt tay phải của Đổng Phi nâng chuỳ lên, cái này gọi là “Hồi Thân Vọng Nguyệt” Bồng một tiếng làm cho lưng của Dương Thu bị dập nát.
Dương Thu ngồi trên ngựa, miệng không ngừng phun máu tươi, rớt xuống lưng ngựa. Trước khi chết tên gia hoả này còn cố suy nghĩ: “Không phải nói viên mãnh tướng kia là dùng đao sao? Rốt cục là có mấy mãnh tướng a!”
Đừng thấy quan binh là nhiều người, nhưng dưới tình huống như thế căn bản là vô phương chống cự.
Thấy Mã Ngoạn cùng với Dương Thu thay nhau mất mạng, bọn quan binh lập tức rối loạn: “Không tốt, Đô Uý đã chết, nhanh chạy mau!”
Nhưng doanh trại nhỏ như vậy, phía trước cửa lại có Lục Y cầm đầu hơn một trăm Khương nhân giương cung cài tên.
Bắc Cung Ngọc hội binh đứng trước cống Doanh trại muốn xông ra. Ánh mắt của Lục Y thoáng nhìn thấy Bắc Cung Ngọc trong đám người, liền hét lên: “Gian tặc, chết đi!”
Lục Y thúc ngựa giục thương hướng về phía Bắc Cung Ngọc xông tới, Bắc Cung Ngọc quả thực rất nổi giận, lão tử bại bởi nam nhân thì không nói làm gì, ngươi là một tiểu cô nương cũng dám khi dễ ta? Trung nguyên có câu, sĩ có thể giết chứ không thể nhục, con mẹ nó, liều mạng.
Hắn vũ đao hướng về phía Lục Y nghênh đón, đại đao tung bay phát ra từng đợt hàn quang.
Lục Y cũng chấn hưng tinh thần, không cần khiêu chiến hắn, chỉ cần có thể kéo dài thời gian chờ công tử chạy lại. Nhưng Bắc Cung Ngọc dù sao cũng là nhân vật tung hoành Tây Bắc nhiều năm, đao ngựa thành thục, người thường há có thế sánh bằng.
Lục Y thương pháp không sai, nhưng ngăn không được Bắc Cung Ngọc liều mạng chém giết, chỉ trải qua vài hiệp liền thở hồng hộc, mồ hôi đổ đầm đìa.
Nàng có bao nhiêu khí lực, tuy có thể lợi hại hơn nữ nhân bình thường đôi chút, nhưng trước mặt Bắc Cung Ngọc thì đang còn kém xa. Cánh tay tê rần, đại thương trong tay liền bị bay ra ngoài.
Con ngươi của Bắc Cung Ngọc đỏ hồng lên, giơ đao định chém xuống, mà Lục Y lúc này cũng không có sức mà hoàn thủ. Ngay tại thời điểm này chợt nghe tiếng rống của Đổng Phi ở phía xa: “Bắc Cung Ngọc, ngươi dám đả thương Lục Y, ta thề sẽ lấy mạng ngươi!”
Một tiếng hét này giống như sấm sét, mà kỵ mã hí dài một tiếng, lập tức tăng tốc, cơ hồ cùng lúc đó một đạo ô quang phá không mà xuất hiện, một tiếng gào lên đau đớn mũi lao xuyên thấu bả vai của Bắc Cung Ngọc.
Bắc Cung Ngọc khoác một bộ khôi giáp trị giá năm mươi vạn tiền nhưng lại ngăn không được một mũi lao kia.
Khôi giáp bị phá vỡ, Bắc Cung Ngọc hét thảm một tiếng lập tức rớt từ ngựa xuống, ngay lúc đó liền có thân binh tiến đến che chắn cho Bắc Cung Ngọc chạy đi. Bọn họ không dám chạy về hướng Kim Thành liền chạy về hướng khác.
Đổng Phi thấy nhất lao không thể lấy mạng Bắc Cung Ngọc thì lúc này đã muốn nổi điên, chuỳ liên tục đánh vào đám binh lính đang ngăn cản đường của hắn, chờ tới khi hắn giết qua thì không thấy bóng dáng của Bắc Cung Ngọc nữa.
“Bọn ngươi không đầu hàng thì còn chờ đến khi nào?”
Đổng Phi đánh mạnh một chuỳ làm cổng đại môn sụp xuống, mười mấy quan binh lập tức bị thành thịt vụn, theo tiếng rống to của hắn thì gia binh tứ phía cũng hét rống lên, những Khương binh khôi phục một chút khí lực đều gầm rú theo.
Hai ba trăm người cùng cất tiếng rống làm cho tuyết cũng bị rung lên. Quan binh sớm đã chết hơn một nửa vốn không có tâm trạng chiến đấu. Nghe được tiếng quát to, chỉ thấy một gã Đô Bá vất binh khí trong tay xuống đất, “Ta đầu hàng, gia gia tha mạng!”
Một người làm như vậy thì chỉ chốc lát tất cả mọi người đều làm theo. Mấy trăm quan binh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Đổng Phi ngồi trên lưng ngựa, tay nắm chặt chuỳ nhìn gã Đô bá kia hỏi: “Ta hỏi ngươi, Hàn Toại như thế nào để đối phó Đô Uý đại nhân?”
“Tướng quân tha mạng, tiểu nhân nghe người ta nói Đô uý đại nhân muốn tạo phản cho nên mới đi theo. Tình huống cụ thể tiểu nhân một chút cũng không biết…. Tướng quân tha mạng, tha mạng a!”
Gã Đô bá nói xong liền quỳ rạp xuống mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên. Cũng khó trách bộ dạng Đổng Phi bây giờ có chút doạ người, hắn vốn cực kỳ xấu xí, lúc này người toàn là máu nhìn cực kỳ dữ tợn.
Nghe gã Đô bá nói xong, Đổng Phi giật mình, người có chút run lên. Hắn tựa hồ đã hiểu được thủ đoạn của Hàn Toại, đối với triều đình thì nói tỷ phu giết chết Thái thú, còn đối với Khương nhân thì nói Thái thú giết tỷ phu…… Lấy danh vọng của gia hoả này thì chắc chắn có đến chín phần là Khương nhân sẽ tin.
Mà các danh sĩ ở Tây Lương chắc chắn cũng sẽ tin chuyện ma quỷ của hắn, đến lúc đó Khương, Hán tất nhiên hỗn chiến, hắn đứng ở giữa đục nước béo cò, dành được lợi ích, về phần Hàn Toại muốn lợi ích gì thì Đổng Phi nghĩ không ra. Hắn chỉ biết tỷ tỷ cùng với tỷ phu gặp nguy hiểm.
“Đổng Triệu đâu!”
“Có mạt tướng!”
“Lập tức quét dọn chiến trường, hướng khắp nơi thả ra thám mã, đúng rồi, không biết chỗ này có địa phương nào an toàn không?
Không đợi Đổng Triệu hồi đáp thì gã Đô Bá kia đã cướp lời: “ Tướng quân, tiểu nhân biết, đi về phía Tây nam hơn mười dặm, nơi đó vốn là có một cái trấn nhỏ, mấy năm nay cũng không an ổn, thương nhân càng ngày càng ít, cho nên càng ngày càng hoang vắng. Nơi đó có phòng ở, còn có tường vây cao ba trượng, thị trấn trước đây xây để đề phòng mã tặc tập kích.”
Đổng Phi chau mày, nơi này nghe thì cũng không sai. Nhưng gã gia hoả này có thể tin được sao? Nếu lúc bình thường Đổng Phi sẽ cân nhắc một phen, nhưng lúc này thì sao, hắn không có thời gian cân nhắc, hoặc là tin hoặc là không tin. Hắn cắn chặt răng: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân họ Mã, danh Tung, là người Dự Châu, lúc nhỏ làm thương nhân kế thừa gia nghiệp, nhưng sau lại bị mã tặc cướp sạch, ngay cả tiền về nhà cũng không có, rơi vào đường cùng liền xin vào quân, nhờ tiểu nhân có biết đôi chữ cho nên mới được làm Đô Bá.”
“Mã Tung, ta tạm thời tin ngươi. Nếu ngươi lừa ta, đương nhiên là ngươi biết kết quả. Nói cho ngươi biết, ta chính là con trai Ty Đãi Giáo uý Thái Thú Hà Đông Đổng Trác, ngươi cũng biết Đổng Gia ta ở Tây Lương cũng có chút uy vọng, hậu quả không nói cũng tự biết.”
“Tiểu nhân tuyệt không dám lừa gạt tướng quân!”
“Đổng Thiết, quét dọn chiến trường, mang người đi đến địa phương mà hắn nói, bắt hắn dẫn đường. Bùi Nguyên Thiệu, mang theo năm mươi người theo ta tiến đến kim Thành.”
“Vâng!”
Bùi Nguyên thiệu cũng là một người gan dạ, Hắn không sợ, ngược lại có chút hưng phấn. Đây là chủ công tín nhiệm ta, lão tử có liều mạng cũng phải cứu được Đại tiểu thư mang về, đây chính là công lớn a, đến lúc đó tiền đồ vô lượng a!
Gã gia hoả này chính là một gã không cần mạng cho nên mới gia nhập Thái bình đạo. Nhưng tiền đồ của Thái bình dạo không biết khi nào thì tới lượt của hắn, nhưng cơ hội hiện tại đã có trước mặt. Hắn không sợ, cũng không khẩn trương sao? Đầu rơi thì giỏi lắm thì để lại cái sẹo bằng cái bát thôi, nhưng nếu không chết thì vinh hoa phú quý, đàn bà tha hồ mà hưởng dụng.
Không quản đến ý dâm của Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu lại nhẹ giọng nói: “Chủ công, bọn quan binh này…. Tù binh nhiều lắm.”
Đổng Phi như thế nào không rõ đạo lý này, mấy trăm tên quan binh, mà trong tay hắn chỉ có hơn hai trăm người, còn có hơn hai trăm gã gia hoả không thể nhúc nhích, vạn nhất quan binh tỉnh ngộ phản kháng lại thì đám người Đổng Triệu khó mà chống nối.
“Giết!”
Ánh mắt của Đổng Phi loé lên hàn quang, “Một người bất lưu!”
“Vâng!”
Lục Y muốn đi theo Đổng Phi thì bị Đổng Phi ngăn lại. Hắn nói: “Lục Y, chiếu cố tốt cho A Sửu, đi theo Đổng Triệu đi, chờ ta trở lại, ngươi đi theo ta không những không giúp được ta mà ngược lại còn làm vướng bận, ngoan, ta sẽ cứu tỷ tỷ trở về.”
“Công tử, người phải cẩn thận!”
Lục Y gật đầu, biết lời nói của Đổng Phi không sai. Vừa rồi nếu không phải Đổng Phi xuất thủ cứu thì nàng có thể bị mất mạng! Nhưng nàng cũng biết, Đổng Phi đi đến Kim Thành lần này cũng dữ nhiều lành ít.
Trong lòng âm thầm làm ra quyết định: Nếu công tử không trở về, Lục Y cũng sẽ không sống!
Đổng Phi duỗi tay muốn vỗ vỗ hai má của Lục Y, nhưng ở trên phần giáp che lại lộ ra máu tươi, trên tay cũng dính đầy máu, hắn liền thu hồi tay nói: "Các huynh đệ, theo gia gia giết vào Kim Thành quận lấy đầu chó của tên tiểu nhân Hàn Toại.”
Lấm tấm thú hí một tiếng dài, làm đầu tàu gương mẫu, Bùi Nguyên Thiệu mang theo năm mươi tên gia tướng phi ngựa đi theo phía sau Đổng Phi, trong chốc lát mất hút trong bóng đêm.