Mục lục
[Dịch] Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa sáng, xa mã của Thái ung chậm rãi ra khỏi thành Toánh Xuyên.

Thời điểm đám người Tuân Sảng biết được thì Thái Ung đã rời khỏi Toánh xuyên, làm cho đám người Tuân Sảng, Hà Ngung đấm ngực không thôi.

Xa mã dọc theo quan đạo Dĩnh thuỷ tiến đến, ước chừng vào buổi trưa thì ly khai khỏi địa giới Toánh Xuyên, bắt đầu đi vào lãnh địa của Hà Nam Duẫn, từ hướng đông đi đến hướng nam, ước chừng hơn một ngày hành trình thì có thể đến Quản thành, rồi sau đó tiếp tục đi ba đến năm ngày thì tới Trần Quốc, xem như đã tiến vào địa giới Trần Lưu.

Thái Ung cũng không dừng lại ở Hà Nam Duẫn, càng không đi bái phỏng Hà Nam Duẫn Vương Duẫn, mà là ngồi thuyền trực tiếp vượt qua Dĩnh Thuỷ.

Thiếu niên khôi ngô sau khi thấy thời điểm đi qua Hà Nam Duẫn, nhịn không được hỏi: “Lão sư, chúng ta không đi bái phỏng Vương đại nhân sao?”

Thái Ung đang ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu hỏi của thiếu niên, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

“Tử Sư đích xác là người có tài văn chương, nhưng tâm tư hẹp hòi, lại quen dùng âm mưu, hơn nữa người này là người của thanh lưu đảng, chúng ta tốt nhất không nên thân cận với hắn quá. Nguyên Thán, không phải lão sư nhát gan sợ phiền phức, mà là mười phường thị bây giờ đang thời kỳ hưng thịnh, lại có qua lại với Đại tướng quân, Vương Tử Sư đi theo đại tướng quân mặc dù có chút tốt, nhưng mà khó thành đại sự, chúng ta bây giờ là đang đi tỵ nạn, không nên dính lấy thị phi, cố gắng sớm hồi Trần Lưu đọc sách thôi.”

“Đệ tử hiểu được!”

Thiếu niên khôi ngô lập tức gật đầu, lại tiếp tục đánh xa mã chạy nhanh hơn.

Đoàn người Thái Ung sau khi đi qua Dĩnh Thuỷ thì nghỉ ngơi ở dịch trạm, ăn cơm trưa xong lập tức khởi hành, hướng phía Trần Lưu đi tới, một đường đi cũng vô sự, trời chạng vạng tối, đoàn người đi tới một địa phương là Phú hỉ sơn, thuộc một chi nhánh của Tung Sơn.

Muốn tới Quản thành thì nhất định phải đi xuyên qua hạp cốc của Phú hỉ sơn.

Sắc trời lúc này không còn sớm, thiếu niên khôi ngô hướng Thái Ung xin chỉ thị: “Lão Sư, trời hôm nay đã tối, không bằng chúng ta đêm nay nghỉ ngơi tại đây, sáng mai lại đi tiếp?”

Thái Ung ra khỏi xe, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

“Hiện giờ đúng là giữa hè, bầu trời cũng có chút tối, ta xem hay là chúng ta tiếp tục chạy một đoạn đường nữa….Qua Phú hỉ sơn là đến dịch trạm của Quản thành, nếu bây giờ nghỉ lại thì cũng chỉ có thể ăn ngủ nơi hoang dã, Nguyên Thán, chúng ta tiếp tục đi một đoạn nữa.”

Khôi ngô thiếu niên suy nghĩ một lát rồi lập tức đáp ứng, thúc dục xa mã đẩy nhanh tốc độ.

Phú hỉ sơn cũng không lớn, sơn đạo cũng không tính là gập ghềnh. nếu dựa theo tốc độ bình thường thì một canh giờ là có thể vượt qua. Nhưng không nghĩ tới, khi mọi người đang đi thì càng xe đột nhiên bị gãy.

Trên xe đều là thư từ, là thư từ mà cả đời Thái Ung sưu tập mà đến. Càng xe gãy làm cho xe lật xuống đường, thư từ rớt hết xuống đất, làm cho Thái Ung thương tâm gần chết, lập tức từ xe nhảy xuống, lớn tiếng quát to: “Tất cả dừng lại, đều dừng lại….Nguyên Thán, nhanh tìm người đem thư từ nhặt lên.”

Thiếu niên khôi ngô rất rõ ràng lão sư yêu thích những thứ này, thấy tình huống như vậy, biết nếu không thu thập tốt tư từ chỉ sợ Thái Ung cũng sẽ không đi, hắn sai người thu thập, đi đến trước mặt Thái Ung nói: “Lão sư, sách này bây giờ sắp xếp ở chỗ nào? Chiếc xe này hiện giờ không thể dùng.”

“Đặt ở trên xe của ta đặt ở trên xe của ta!”

Thái Ung ngồi chổm hổm trên mặt đất, lấy ống tay áo chùi bụi bẩn trên từng cuốn sách nhặt lên, khuôn mặt lộ ra sự đau lòng.Thiếu niên khôi ngô bảo người ta nhặt sách bỏ lên xe của Thái Ung, hắn cũng không có kiểm tra thư từ mà là đi tới chỗ xe bị gãy xem xét càng xe, hắn xem xong càng xe bị gãy thì lại cảm thấy cả kinh, càng xe có hai phần bị san đi, rõ ràng là vị người ta vụng trộm chém đứt.

Bộ phận càng bị gãy chỉ có một phần ba, là khi xe tiến vào sơn đạo bị xóc mà gãy.

Thiếu niên khôi ngô rõ ràng nhớ rõ, trước khi ở Toánh Xuyên xuất phát, hắn đã cẩn thận kiểm tra xe, lúc ấy càng xe rất tốt, càng không có vết sứt nào, nếu là như vậy thì xe đi trên đường bị người ta động tay, động chân. Mà dọc trên đường đi xe tựa hồ không có dừng lại, thiếu niên khôi ngô cẩn thận nhớ lại một lần, thời điểm trước khi vượt qua Dĩnh thuỷ hắn cũng có không nhìn qua xe, còn có chính là ở dịch trạm ăn cơm, nếu như có người động tay động chận thì chính là động thủ ở hai địa phương kia.

Dịch trạm là do quan gia mở, không quá có thể. Còn lại là thời điểm trước khi vượt qua Dĩnh Thuỷ…..

Thiếu niên khôi ngô sinh ra một dự cảm không tốt, hắn vội vàng đi đến bên người Thái ung nhẹ giọng đem những thứ hắn phát hiện nói cho Thái Ung một lần, sắc mặt của Thái Ung cũng thay đổi, trầm tư một lát nói: “Nguyên Thán, chúng ta bây giờ phải làm sao?”

“Lão sư, chúng ta hiện tại chỉ có hai con đường, một là đem những thứ trên xe này vứt bỏ, chúng ta không mang thứ gì đi cả, sau khi thông qua hạp cốc đến dịch trạm thì chúng ta an toàn; Hai là chúng ta thu thập xong thư từ, sau đó theo đường cũ lùi về tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi, đợi cho trời sáng chúng ta kiếm thêm một số người cùng nhau thông qua hạp cốc.”

Thiếu niên khôi ngô chần chờ một lát rồi nói tiếp: “Bất quá phương pháp thứ hai cũng không an toàn, sau khi rời khỏi sơn cốc chúng ta cỏ thể ăn ngủ nơi hoang dã, có trời mới biết được chuyện gì xảy ra….Dù sao nơi này cũng không có chỗ nghỉ chân, rất dễ dàng gặp chuyện không may.”

Thái Ung có chút do dự, nhìn thư từ đầy đất, trong chốc lát không có quyết định. Không thể phủ nhận khôi ngô thiếu niên nói phương pháp thứ nhất là an toàn nhất, chỉ cần tới dịch trạm thì có thể đảm bảo, nhưng những cuốn sách này dều là do lão vất vả sưu tập mà tới, nếu như vất ở nơi hoang dã quả thật có chút đáng tiếc.

Thiếu niên khôi ngô nhìn thấy Thái Ung không nói gì, nhẹ giọng nói: “lão sư, thư từ mặc dù trân quý, nhưng dù sao cũng là vật chết, lưu lại thanh sơn lo gì củi đốt, chỉ cần lão sư ngài còn sống thì có thể một lần nữa thu thập lại, nhưng nếu ngài mất thì những quyển sách giản này còn ai để ý? Còn nữa, nơi chỗ tiểu sư muội không phải còn có bản sao lại sao?”

Thái Ung suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Nguyên Thán nói rất có lý, chúng ta vất bỏ lại, nhanh chóng vượt qua hạp cốc.”

Ra lệnh một tiếng, đám tuỳ tùng lập tức đứng lên, thiếu niên khôi ngô âm thầm quan sát, nhưng không thấy có người nào trong đám tuỳ tùng có biểu hiện gì khác thường, trong lòng có chút bất an, đám người cùng với thiếu niên khôi ngô vây quanh Thái ung hướng về trong núi đi tới, một hàng người ngựa không dừng vó rốt cục trước khi trời tối đen dã xuyên qua Hạp cốc, hơn nữa cách đó không xa đã tìm được một dịch trạm.

Dịch trạm này cách sơn khẩu của Phú hỉ sơn cũng không xa, ngoại trừ có một gã dịch quan còn có thêm hai mươi tên tạp dịch.

Thái Ung tuy rằng bị thôi quan, nhưng dù sao cũng là một thế hệ đế sư, hơn nữa trên người còn mang theo Kim bài mà hoàng đế tặng hơn nữa chính lão là thiên hạ danh sĩ cho nên dịch quan không dám chậm trễ lập tức sai người quét tước phòng ở để đám người Thái Ung nghỉ ngơi.

Nới đây còn cách Quản thành khoảng một trăm tám mươi dặm, an toàn thì an toàn, nhưng Thái Ung lại vì đống ách lão vát bỏ mà cảm thấy đau lòng không thôi.

Lúc ăn cơm lão thậm chí năn nỉ gã dịch quan trước trời sang có thể đi thu thập hộ lão đống sách kia, có thể thu thập nhiều hay ít thì vẫn tốt hơn vất bỏ toàn bộ, đối với yêu cầu của Thái Ung, gã dịch quan liên tục đáp ứng, cũng là cho thái Ung có chút an tâm.

Ăn cơm xong, Thái Ung nằm trên giường than thở, một lát thì trách mình nhát gan sợ chết, một lát thì lo lắn đống sách bị phá hư, thẳng đến đêm khuya thì mới ngủ yên.

Thái Ung đang ngủ, nhưng thiếu niên khôi ngô lại không có ngủ, tuy rằng đã tới dịch trạm, nhưng hắn như cũ vẫn không yên tâm, hắn có trực giác, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Nhưng rốt cục chỗ nào không bình thường thì hắn lại không rõ?

Thiếu niên khôi ngô mãi không nói lên lời, mãi cho đến nửa đêm cũng không ngủ yên được, cho đến lúc tiếng cồng bảo hiệu đã đến canh một, thiếu niên khôi ngô đột nhiên ngồi dậy, nghêng cái lỗ tai lắng nghe, hắn giống như nghe được cách thanh âm lộn xộn, có người đi qua đi lại, hơn nữa còn có người đè thấp thanh âm nói chuyện với nhau.

“Nhanh lên, nhanh lên…mang củi bỏ vào chỗ này.”

“Hoàng tiên sinh, ngài đừng thúc giục, hãy yên tâm đi, chúng ta trong rượu đã hạ mê dược, mọi người lúc này hẳn là đã ngủ, sẽ không xảy ra vấn đề đâu, trong chốc lát đốt lửa thì nhiệm vụ chúng ta sẽ hoàn thành, mời yên tâm.”

“Yên tâm, ta làm sao có thể yên tâm?”

Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng thiếu niên khôi ngô lại nghe rất rõ ràng.

Cơm tối quả thật là có chuẩn bị rượu, bất quá trong lòng hắn có chút không an ổn nên không uống, mà Thái Ung vì đau lòng đống sách cho nên cũng uống một ít, nhưng đám tuỳ tùng thì uống không ít, sớm đã đi nghỉ ngơi.

Khôi ngô thiếu niên vội đứng dậy, đi lại chỗ cửa sổ, từ khe cửa sổ hướng ra ngoài nhìn. Chỉ thấy ngoài của số đứng hơn hai mươi người, cầm đầu chính là gã dịch quan, bất quá lúc này lại mặc trang sức văn sĩ, đầu đội cao quan, cùng với bộ dạng trước kia khác nhau rất lớn. Mấy chục gã tạp dịch đều đã thay đổi quần áo, đầu đội khăn vàng nhìn qua giống như người của một tổ chức nào đó, phía ngoài sân có rất nhiều ngọn đuốc chớp lên, hiển nhiên cũng không ít người.

Không tốt, thực sự có nguy hiểm.

Thiếu niên xoay người, cố gắng đẩy tỉnh Thái ung.

“Lão sư, không tốt, có người muốn giết chúng ta!”

Thái Ung vốn đang mơ màng, nghe thiếu niên nói như vậy, buồn ngủ lập tức biến mất, “Ai, ai muốn giết chúng ta?”

“Còn chưa biết!”

Thái Ung hoàn toàn tỉnh táo, đi đến chỗ khe cửa hướng ra phía ngoài nhìn, ở bên ngoài phòng được đặt rất nhiều củi khô, gã dịch quan kia thấy đã chuẩn bị tốt, lập tưc gật đầu, ý bảo dưới tay ném đuốc vào đống củi, chuẩn bị đốt cháy đám người Thái Ung.

Phanh, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Thái Ung đứng ở cửa phòng, thiếu niên cầm kiếm đứng bên cạnh hộ vệ.

Đám người đứng bên ngoài lúc đầu là lắp bắp kinh hãi, nhưng bọn hắn rất nhanh lại trấn tĩnh lại, gã dịch quan ăn mặc kiểu văn sĩ đi lên phía trước.

“Bá Dê tiên sinh, đệ tử Hoàng Thiệu hướng ngài vấn an.”

Tên này phi thường xa lạ, Thái Ung chưa bao giờ nghe qua, bất quá lão vẫn duy trì bình tĩnh, duỗi tay để thiếu niên đứng ở phía sau, tiến đến từng bước.

“Hoàng Thiệu, là ai muốn giết ta?”

Hoàng Thiệu tựa hồ đối với Thái Ung rất tôn kính, khẽ khom người, “Bá Dê tiên sinh là đại nho, được thiên hạ kính trọng, Thiệu mặc dù bất tài nhưng đối với tiên sinh vạn phần tôn kính, nếu không có….Thiệu thực sự không muốn thương tổn tiên sinh, nếu tiên sinh đã hỏi, Thiệu lập tức nói thật, muốn giết tiên sinh chính là người trong mười phường thị, Từ Hoà, Từ Phụng hai vị đại nhân, Thiệu bất quá chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.”

Trong lòng Thái Ung không khỏi cười khổ. Nguyên tưởng rằng ly khai Lạc Dương là có thể bình an, nhưng không hờ bọn Hoạn Yêm không buông tha chính mình, không ngờ lại đuổi tận giết tuyệt.

Quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên khôi ngô, Thái Ung nói: “Hoàng Thiệu, Ung xem ngươi cũng là người đọc sách, mười phường thị nếu muốn tính mạng của Ung, Ung không có lời nào để nói, nhưng mà Ung có một chuyện muốn nhờ….Nguyên Thán cũng là người theo ta học, cùng mười phương thị không có ân oán, bất qua Ung có chút cầu, nếu ngươi còn là người đọc sách, xin mời ngươi thả cho học trò này một con ngựa.”

“Lão sư…” Khôi ngô thiếu niên kinh sợ không thôi, “Cố Ung tuy bất tài nhưng cũng biết thiên địa quân thần sư thiên ngũ thường, há có thể bỏ lão sư mà sống một mình? Cố Ung nếu là sống một mình thì làm sao đối mặt với người trong thiên hạ, làm sao đối mặt với sư đê, sư muội? Lão sư, nếu ngài còn đem Cố Ung làm đệ tử thì đừng nói những lời này. Hoàng Thiệu, có Cố Ung ở đây thì ngươi mơ tưởng chạm được cây tóc của lão sư.”

Trường kiếm chỉ về Hoàng Thiệu, Cố Ung quát lớn.

Hoàng Thiệu lộ ra sự xấu hổ, hướng Thái Ung chắp tay, “Tiên sinh, không phải là Thiệu không đáp ứng, mà là không thể đáp ứng được!”

Nói xong, hắn phất tay, miệng hét lớn, “Đốt lửa!”

Mấy chục cây đuốc ném ra, dừng ở đống củi, lập tức liệp diễm hừng hực bốc lên, Cố Ung một tay lôi kéo Thái Ung, cất bước ra phía ngoài phòng, “Lão tặc tử Từ Hưu muốn hại lão sư của ta, ngươi hãy chờ xem!”

Nhóm người tạp dịch rút đao kiếm ra chuẩn bị ngăn trở Cố Ung, đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận vó ngựa. Theo sát thì có người lớn tiếng hỏi: “Dịch trạm phía trước tại sao không đi lấy nước? Các ngươi dứng ở đó làm gì? Vì sao còn không đi vào cứu hoả?”

Thanh âm kia giống như tiếng sấm vang vọng giữa trời đêm.

Thân thể Thái Ung run lên, tay nắm chặt lấy Cố Ung, “Nguyên Thán, đừng nóng vội, chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK