Mục lục
[Dịch] Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hồng hiện nay khoảng 50 tuổi, thân cao tám xích, song người hơi béo. Trên khuôn mặt phúng phính luôn nở nụ cười vô hại, đôi mắt ti hí đảo quanh, khi bước đi rất nhanh nhạy, rất có tinh thần.

- Thần, Lưu Hồng khấu kiến hoàng thượng.

Hán Đế không thích Lưu Hồng, không phải là không có nguyên nhân.

Bất kể Lưu Yên hay là Lưu Ngu, những người này đều là tướng mạo đường đường, dáng vẻ không tầm thường.

Nhưng Lưu Hồng thì sao, lại có vẻ quá bình thường, bình thường khiến người khác nhìn một lần sẽ quên ngay.

Nhưng hiện tại, Hán Đế vẫn muốn bảo trì nụ cười tỏa nắng:

- Hoàng thúc mau đứng lên, hôm nay trẫm triệu kiến hoàng thúc là có việc cần thương nghị.

Lưu Hồng đứng lên:

- Xin hỏi hoàng thượng có gì phân phó?

- Hoàng thúc, đêm qua sét đánh Gia Đức Điện, hoàng thúc có biết việc này không?

- Thần biết đôi chút.

- Xin hỏi đây có phải là ông trời cảnh kỳ không?

Lưu Hồng trầm ngâm chốc lát:

- Hoàng thượng là thiên tử, con trai ông trời, được ông trời bảo hộ. Nếu như trong giang sơn xã tắc này xảy ra chuyện, ông trời nhất định sẽ có sở nhắc nhở. Cựu thần cho rằng, sét đánh Gia Đức Điện, quả thật là cảnh kỳ của ông trời cho hoàng thượng.

Đám người Lưu Đào thở phào một hơi, không hổ là thiên văn đệ nhất nhân, một lời đã trúng đích.

- Xin hỏi hoàng thúc, có thể tính ra ông trời cảnh kỳ gì không?

- Hoàng thượng, thiên ý khó dò. Cảnh kỳ này tốt hay xấu, trong nhất thời cựu thần cũng nói không rõ lắm. Nếu như hoàng thượng có thể cho cựu thần một chút thời gian, cựu thần nhất định dốc hết sức, tính toán ra thiên ý...

- Thời gian ba mươi ngày, có đủ không?

- Vâng, đủ rồi!

- Được rồi, trẫm sẽ chờ một tháng sau, nghe đáp án của hoàng thúc.

Lưu Đào tỏ ra nóng vội:

- Hoàng thượng, vậy cái chết của Hoàng Phủ Nghĩa Chân...

- Nguyên nhân chính là vì cái chết của Hoàng Phủ Tung mới khơi ra chuyện như vậy, vì vậy trẫm nhất định phải lĩnh hội thiên ý, mới có thể đưa ra quyết đoán. Đám người Đổng Phi tiếp tục tạm giam. Tuy nhiên như vậy, Loan Vệ doanh sẽ không có người chưởng quản. Vị thần công nào nguyện phân ưu cho trẫm đây?

Một câu nói, cả triều yên tĩnh.

Ai nguyện ý đến cái nơi Loan Vệ doanh làm quan chứ, coi như là chức vụ tam công, cũng xấu hổ không biết vác mặt đi đâu.

Đám người Lưu Đào rất tự giác cúi đầu, không hé răng.

Trái lại là đại tướng quân Hà Tiến lên tiếng:

- Hoàng thượng, hiện nay Loan Vệ doanh rất có tổ chức. Nếu như mạo muội thay đổi người khác, có lẽ không hay. Thần có một đề nghị, có thể để cho Đổng Phi tiếp tục đảm nhiệm giáo úy Loan Vệ doanh, nhưng trước khi mọi chuyện chưa tra ra manh mối, không cho phép đi ra ngoài Loan Vệ doanh một bước, bất kỳ ai cũng không được tự ý gặp mặt với Đổng Phi. Như vậy, chẳng phải là lưỡng toàn tề mỹ rồi?

Chủ ý này của Hà Tiến làm cho các sĩ tử trên triều đình không khỏi kinh ngạc.

Cái này, có tính tạm giam gì đâu? Trong mắt đám người Lưu Đào, Đổng Phi không chỉ không bị trừng phạt, còn cả ngày ở trong Chúng Hương Quốc, thậm chí là một mỹ sự.

Cũng không chờ họ phản bác, Hán Đế tỏ ra đã mệt mỏi.

- Nếu đại tướng quân đề nghị như vậy, thì cứ làm như thế đi... Lệnh Đổng Phi trông coi Loan Vệ doanh, không có ý chỉ, không được bước ra Loan Vệ doanh nửa bước, bãi triều.

Hán Đế phất tay áo rời đi, khiến mọi người ngẩn người ra nhìn.

******

Đêm đó, Viên Ngỗi tìm Viên Thiệu, ở trong mật thất thương nghị.

- Bản Sơ, ta thấy Đổng gia tử hiện giờ rất được hoàng thượng yêu thích, hình như có vẻ đuôi to khó vẫy rồi.

Viên Thiệu cũng vẻ mặt lạnh tanh, khiến Viên Ngỗi rất thoả mãn. Nói thật thì sở dĩ hắn coi trọng Viên Thiệu cũng là vì tiểu tử này có học vấn và tu dưỡng thái sơn áp đỉnh mặt không đổi sắc. Trên điểm này Viên Thuật so ra kém xa.

Ở trên triều đình, chuyện thứ nhất phải học chính là hỉ nộ không hiện ra trên mặt.

Viên Thiệu càng ổn trọng, lại càng làm nổi bật sự lỗ mãng của Viên Thuật, cũng càng kiên định ý nghĩ của Viên Ngỗi đuổi Viên Thuật ra khỏi Lạc Dương.

- Thúc phụ, Đổng gia tử kia đuôi to khó vẫy thế nào?

Viên Ngỗi nói:

- Hôm nay hoàng thượng mệnh Lưu Hồng quan sát thiên tượng nhằm tính thiên ý, rất rõ ràng là muốn bảo vệ Đổng gia tử kia.

- Vì sao thúc phụ nói như thế?

Viên Ngỗi cười lạnh:

- Lưu Đào này ngu xuẩn không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng. Năm Duyên Hi thứ ba, Lưu Hồng kết bạn với Thái Ung, đồng thời đã một lần chế định lịch pháp, quan hệ mật thiết. Năm Quang Hòa thứ nhất, lại là Thái Ung đề cử, Lưu Nguyên Trác đảm nhiệm lang trung, tại Đông Quan cùng Thái Ung, Lư Thực biên soạn luật lịch chí, ba người được gọi là Đông Quan tam hữu, cực kỳ thân mật.

- Điệt nhi cũng không rõ việc này lắm.

- Ngươi đương nhiên không biết. . . Ba người này bình thường bởi vì vấn đề trên học thức nên khắc khẩu không ngớt. Trong mắt người bên ngoài, họ như nước với lửa. Nhưng ta lại rõ ràng, đây coi như thủ đoạn tự bảo vệ mình của ba người họ. Thái Ung thiện văn thông âm luật, Lưu Nguyên Trác tinh thông lịch lý lại giỏi tính toán, mà Lư Tử Can, có thể coi là đại sư kinh học, chỉ là thanh danh của hắn không vang dội bằng Trịnh Huyền, vì vậy người lý giải không nhiều lắm.

Thở dài, Viên Ngỗi lại nói:

- Năm Quang Hòa thứ nhất, Lưu Nguyên Trác bởi vì tự ý phỏng đoán thiên ý, vọng ngôn năm Quang Hòa thứ hai thiên tượng không tốt, nhưng dẫn phát ra địa chấn ở Đông Lai, làm người trong hoàng thất sợ hãi, cũng hoạch tội suýt nữa bị giết. Vẫn là Thái Ung lén đứng ra biện hộ cho hắn... Hoàng thượng đã miễn tử tội của hắn, để hắn làm môn hầu trông cửa Cốc Thành môn.

- Việc này, quả thật hơi thân thiết.

- Chỉ sợ Trương Nhượng tiến cử Lưu Nguyên Trác cũng là ý của hoàng thượng, ta chung quy cảm thấy việc trên triều đình hôm nay có cái bóng của Thái Bá Giai.

Viên Thiệu ngẩn ra:

- Thúc phụ, Thái Bá Giai là một người trung hậu, sẽ không giở thủ đoạn chứ.

- Bản Sơ, ngươi vẫn còn trẻ lắm... Thái Bá Giai là một trong tam quân, kinh nghiệm quan trường, mặc dù nhấp nhô, nhưng chưa từng có nguy hiểm về sinh mệnh, vì sao? Người này tinh thông đạo tự bảo vệ mình, không phải không biết giở thủ đoạn, mà là xem thường giở thủ đoạn, sợ bôi nhọ danh tiếng đại nho của hắn. Nhưng nếu lão nhân này thực sự giở thủ đoạn, sẽ cực kỳ cay nghiệt... Ngươi xem trên triều đình hôm nay, mỗi tiếng nói cử động của hoàng thượng, thậm chí bao gồm Trương Nhượng và Hà Tiến, chỉ sợ đều bị hắn tính kế.

Viên Thiệu nghe vậy, không khỏi trầm mặc.

- Thúc phụ, nói như thế thì Thái Bá Giai kia chẳng phải là tâm phúc đại hoạn của chúng ta?

- Cũng không đến mức đó. Thái Ung tiếc danh còn hơn tính mệnh, lần này nếu không phải vì nữ nhi bảo bối, chỉ sợ hắn cũng sẽ không ra tay. Chỉ cần Đổng gia tử không chết, Thái Bá Giai sẽ không xen vào. Việc cấp bách của chúng ta, là phải bảo vệ Đổng Phi.

- Sau đó thì sao?

Viên Thiệu hồ đồ rồi:

- Muốn chèn ép Đổng gia tử, lại phải bảo vệ Đổng gia tử, điệt nhi thật không rõ.

- Đổng gia tử phải bảo vệ, là tránh cho thực lực của đế đảng mở rộng. Đổng gia tử không chết, Thái Ung sẽ không đứng ra, hắn không ra mặt, thanh thế của đế đảng sẽ khó mà tăng mạnh. Chèn ép Đổng gia tử, chính là vì hắn không chết, sẽ bởi vì quan hệ với Thái Ung mà thu được hoàng thượng tin cậy. Ta sợ đến lúc đó. . . Đổng gia tử gia nhập đế đảng, vậy vây cánh sẽ càng chắc khỏe hơn.

Nghe xong những lời này, trái lại Viên Thiệu nở nụ cười.

- Thúc phụ, điệt nhi cho rằng đây là ngài quá lo lắng rồi... Đổng gia tử gia nhập đế đảng thì có thể làm gì? Không có công danh, một giới vũ phu mà thôi. Chỉ cần Thái lão đầu không ra mặt, thì sẽ có mấy người sẽ vì Đổng gia tử gia nhập mà hướng về đế đảng chứ? Về phần Đổng Trác, cũng không đáng lo. Cho dù hắn binh hùng tướng mạnh thì có thể làm gì? Đến lúc đó một tấm giấy điều động của đại tướng quân, còn không phải là ngoan ngoãn nhập kinh? Vào kinh, Đổng Trác sẽ biến thành con cọp trong lồng, có lực uy hiếp gì chứ?

Viên Ngỗi nghe vậy, ánh mắt sáng lên.

Viên Thiệu nói không sai, chỉ cần bắt được Hà Tiến, Đổng Trác có thể giở trò gì chứ?

Thoạt nhìn, quả thật mình có hơi quá lo rồi...

- Vậy lấy cái nhìn của Bản Sơ thì phải làm thế nào?

Viên Thiệu trầm ngâm một hồi, mới nhỏ nhẹ nói:

- Thúc phụ, ta muốn mời đại tướng quân phái Trương Mạnh Trác đến Lương Châu, đồng thời mời thúc phụ gửi một bức thư cho thái uý Trương Ôn đại nhân, mệnh hắn phái Chu Thận đem quân binh phát An Định, ở bên cạnh theo dõi Đổng Trác. Chu Thận từng được chịu thúc phụ dẫn dắt, Trương Mạc lại là tâm phúc hảo hữu của ta. Hai người này tiến nhập Lương Châu, một mặt đốc thúc Đổng Trác quyết chiến, mặt khác nhân cơ hội phân công lao cùng binh quyền của Đổng Trác. Đây chẳng khác nào như khống chế Đổng Trác phát triển tại Lương Châu, nhằm giải tỏa nỗi lo cho thúc phụ.

- Có phải là Trương Mạnh Trác một trong bát trù?

- Đúng vậy?

Viên Ngỗi liên tục gật đầu:

- Nếu là như vậy, ta cũng an tâm hơn.

Viên Thiệu mỉm cười:

- Về phần chúng ta, vẫn bảo vệ Đổng gia tử cho Đổng Trọng Dĩnh kia an tâm. Như vậy có thể làm thân với Đổng Trọng Dĩnh, thứ hai cũng có thể bày tỏ với Thái ông... Mọi việc đều thuận lợi, nói không chừng, còn có thể cho Viên gia ta thêm một hổ tướng.

- Kế này rất tốt, cứ theo Bản Sơ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK