Ngưu Phụ mang theo quan binh về tới Lâm Thao thì chiến sự cũng sắp kết thúc .
Hắn cùng với Đổng Ngọc phóng ngựa vọt vào bên trong thành, thấy không ít nhà cửa bị sập, dân chúng chạy ra khỏi nhà kêu cứu hoả. Ở trên mặt đất vết máu loang lổ, có nhiều chỗ còn chưa kịp rửa còn lưu lại huyết nhục. Bên trong thành vẫn còn nghe tiếng va chạm của binh khí, cùng với thanh âm hô giết, nhưng đã trải qua vô số cuộc chiến Ngưu Phụ cũng hiểu được chiến sự kỳ thực đã xong.
“ Toàn thành giới nghiêm, cố gắng lục soát. Phàm là ai có ý đồ chống cự, giết chết ngay tại chỗ.” Ngưu Phụ lập tức hạ mệnh lệnh, sau đó cùng Đổng Ngọc mang theo một đội thân binh vội vã đi tới Đổng Phủ.
Lửa trên cửa đại môn đã được dập tắt, gần một ngàn mã tặc cùng với thái bình đạo ngồi xổm trên mặt đất có gia nô cùng với tư binh của Đổng phủ trông coi, một đám nơm nớp lo sợ, trong mắt lộ ra sự mê man và sợ hãi.
Ngưu Phụ và Đổng Ngọc liếc nhìn nhau một cái rồi phi thân xuống ngựa.
“ Trong phủ thương vong bao nhiêu?” Đổng Ngọc giữ lại một tên gia nô hỏi.
“ Bẩm đại tiểu thư , trong phủ chết ước chừng ba trăm người, những người bị thương thì đang được lang trung chữa trị. Bất qúa phu nhân không sao, lão phu nhân cùng với phu nhân giờ phút này đang ngồi ở Đại sảnh uống rượu, nói các người trở lại thì phải đi gặp hai người.
“ Có phải….. A Sửu đã trở lại?”
Gia nô nghe hỏi, trên người đánh một cái rùng mình, khuôn mặt hiện ra sự kính nể cùng với sợ hãi giao hoà lẫn nhau.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
Đổng Ngọc nở nụ cười, “ Muội phu đừng hỏi nữa, nếu không có A Sửu thì ai có thể làm được chuyện kinh thế hãi tục này…..Đi, chúng ta đi vào sẽ biết, lại nói, thật hổ thẹn, chúng ta phản ứng còn không nhanh bằng A Sửu.”
Ngưu Phụ cười khổ một tiếng khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ.
Đối với cậu em vợ này hắn thật sự không biết nói gì, Lần này nếu không có A Sửu kịp trở về thì chỉ sợ Đổng gia già trẻ mấy trăm mạng …. Có trời mới biết khi đó thì làm thế nào mà đối mặt với sự giận dữ của Đổng Trác.
Thở dài một hơi, Ngưu Phụ quyết định phải cảm tạ thật tốt Đổng Phi một phen.
Hai người vừa tới trong đại sảnh thì nhìn thấy Lão phu nhân cùng với Đổng Phu nhân đang thoải mái cười to không ngừng mời rượu lẫn nhau.
Thành Phương cũng không có ở trong đại sảnh, ngoại trừ hai vị phu nhân cũng chỉ có mấy ả nô tỳ ở lại hầu hạ. Mấy ả nô tỳ sắc mặt có chút trắng bệch, thời điểm rót rượu bàn tay còn run run, nếu là trước kia nhất định là bị Đổng phu nhân trách phạt, nhưng giờ phút này Đổng phu nhân xem như không thấy, cùng trò chuyện với lão phu nhân rất vui vẻ.
“ Nãi nãi, Nương, con không kịp…..”
Đổng Ngọc cùng với Ngưu Phụ lập tức quỳ xuống dưới đại sảnh cúi đầu xuống, không dám trực tiếp nhìn hai vị phu nhân.
“ A Ngọc lại đây, lại đây, bồi nãi nãi uống rượu. Ngưu Phụ, ngươi cũng đừng quỳ nữa, là việc đáng mừng không cần phải quỳ?”
Đổng Ngọc rất cơ trí, vội vàng đi nhanh tới bên người lão phu nhân.
Nàng tiếp nhận bầu rượu từ tay bọn nô tỳ rót đầy vào chén của lão phu nhân, lúc này mới nhẹ giọng hỏi : “ Nãi nãi, việc vui mừng ở đâu ạ?”
“ Đổng gia chúng ta đản sanh ra một người anh hùng như Sầm Bằng,Mã Vũ, đây chẳng lẽ là không đáng cho chúng ta vui mừng hay sao?”
Sầm Bằng cùng với Mã Vũ chính Hãn tướng dưới trướng của Hán Vũ Đế. Đổng Ngọc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt cười nói : “ Nãi nãi , Mẹ, cháu gái thấy là…….Chỉ sợ Sầm Bằng, Mã Vũ chưa chắc đã hơn được A Sửu, biết đâu được nhà chúng ta lại đản sanh một Đổng Phục Ba thứ hai thì sao?”
Lão phu nhân càng nghe càng thấy vui vẻ.Tổ tiên bà chính là gia tướng của Phục Ba tướng quân, bây giờ ngoại tôn của gia tộc bà nếu có thể so với đại nhân vật Phục Ba tướng quân thì thực sự là chuyện mừng. Nói trắng ra, bà đem bảo khố của Phục Ba đem cho Đổng Phi thì chắc chắn trong lòng bà sớm đã có tâm tư như thế.
“ A Sửu đâu ạ?”
Ngưu Phụ nhìn quanh đại sảnh vẫn không thấy bóng dáng của Đổng Phi, hắn không khỏi tò mò hỏi : “ Sao không thấy A Sửu?”
“A Sửu đang ở phía sau thẩm vấn hai tên Thái bình đạo tiểu tặc .”
“ Nga?”
“Sự tình hôm nay chỉ sợ liên quan đến hai tên gia hoả kia. Lúc đầu ta cũng không rõ A Sửu vì cái gì muốn bắt hai tên gia hoả kia, nhưng hiện tại xem ra thái bình đạo này …Hắc hắc, chỉ sợ là việc không nhỏ a.”
“ Nãi nãi, con đi xem A Sửu… Đại phương ( Ngưu Phụ tự Đại Phương ) ngươi ở trong này nói chuyện với nãi nãi cùng cùng với nương.
Đổng Ngọc đứng dậy hướng phía ngoài đại sảnh đi ra, nhờ có gia tướng dẫn đường rất nhanh đã mang Đổng Ngọc tới sài phòng.
Sài phòng là một gian tiểu viện chuyên dùng để chứa củi. Phía trước tiểu viện có bốn gã gia tướng đứng gác, vừa thấy Đổng Ngọc liền nhanh chóng hành lễ.
“ Thiếu gia ở đâu?”
“ Đang ở bên trong !”
Đổng Ngọc chau mày, phất tay bảo gia tướng tránh ra, đi vào trong tiểu viện chỉ thấy Đổng Phi đang khoanh chân ngồi trên chiếu. Bên người đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn còn bày một bát nước.
Đứng ở phía sau là vài tên gia tướng thần sắc nghiêm túc.
Cách chiếu không xa là một gã nam nhân ăn mặc theo kiểu nho sinh đang quỳ xuống không ngừng nôn mửa, phía sáu hắn là có một chiếc cột, trên cột có trói một thanh niên.
“ A Sửu, lúc nào thì lại làm việc này?” Đổng Ngọc đi lại ngồi trên chiếu cau mày trách cứ Đổng Phi.
Đổng Phi đầu tiên là một trận kinh ngạc, kỳ quái hỏi: “ Đại tỷ, người đang nói cái gì? Đệ làm cái gì chứ?”
“ Việc hỏi cung … loại chuyện này giao cho bọn hạ nhân đi làm là được rồi? Đệ cần gì phải tự mình động thủ. Như thế nào lại bạo ngược như vậy”
“ Bạo ngược? Đệ không có động thủ a!”
Đổng Ngọc nhìn gã nho sinh nôn mửa đến khí lực đều không có, cau mày nói : “ Còn nói không động thủ “Người này sao lại như thế, ngươi còn nói dối?”
Đổng Phi nói : “ Đệ thật sự không có động thủ! Thậm chí còn không cho người đánh bọn hắn….Không tin, tỷ có thể hỏi bọn họ, trên người một chút vết thương nhưng không liên quan tới đệ, là thời điểm tỷ phu bắt bọn hắn rồi đánh đập, tỷ nếu không tin thì có thể tự mình đến hỏi.”
Đổng Ngọc hồ đồ hỏi : “ Vậy thì làm sao hắn ra bộ dạng như thế này?”
Đổng Phi cười khan nói : “ Đệ hỏi cung hắn nhưng hắn liều chết cố cãi, còn dám xuất lời không hay. Đệ dưới cơn nóng giận, liền đem tất…Nga, là bố chân nhét vào miệng hắn . Hắc hắc, đệ trời sinh là chân có mồ hôi, hương vị không tầm thường, hắn ngửi thấy mùi mồ hôi chân của đệ lập tức thành thật, ngay cả rắm một cái cũng không dám phóng ?”
“ Ngươi….”
Đổng Ngọc đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chợt cười ha hả, “ A Sửu, Lục Y còn nói ngươi là người thành thật chứ.”
“ Đệ đến bây giờ còn không nói mình là người thành thật. Đúng rồi, Lục Y đâu? Như thế nào không thấy nàng?”
“ Chúng ta chia làm hai đường. Lục Y cùng với một bộ phận quan binh ở lại mục trường. Một đường theo ta và Ngưu Phụ trở về thành….Đúng rồi, ngươi có tìm được tứ tỷ không?”
Đổng Phi mỉm cười, “ Tứ tỷ được bọn họ dùng kế kim thiền thoát xác để mang đi, bất quá tỷ yên tâm, bọn họ chạy không thoát được.”
Lúc này thanh niên đang bị trói trên cọc gỗ nổi giận mắng: “ Tên Sửu quỷ kia, không ngờ lại dùng thủ đoạn như thế để vũ nhục chúng ta, ngươi dựa vào nhiều người để bắt Bùi gia gia ta, nếu ngươi là anh hùng thì đấu với Bùi gia ta ba trăm hiệp, nếu ta thua, Bùi Nguyên Thiệu ta không có nửa câu oán hận .”
Khuôn mặt đang tươi cười của Đổng Phi đọng lại ngạc nhiên nhìn thanh niên kia.
Tên này rất quen thuộc a…Trong Bình sách nhất định nhắc đến tên này, là ai chứ ?
“ Ngươi nói , ngươi tên gì?”
“ Mỗ đi không cải danh, ngồi không đổi họ……Họ Bùi danh Nguyên Thiệu, tự Bá Hầu!”