Giống như người không có việc gì, Đổng Phi đi xuống đài điểm tướng, bước nhanh tới trước mặt Biện vương tử đã mặt không còn chút máu, chắp tay hành lễ:
- Mạt tướng Đổng Phi, bái kiến vương tử điện hạ, xin thứ cho mạt tướng giáp trụ trong người, không thể toàn lễ.
Thân thể khôi ngô quá mức đó, mang đến một cảm giác áp bách không hiểu cho Biện vương tử. Mặc dù biết rõ người trước mắt chẳng qua là thần tử của hắn, nhưng Biện vương tử cũng không dám lớn tiếng nói, chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Đổng tướng quân vất vả rồi, miễn lễ bình thân đi.
- Vương sư cứ tự nhiên, ta bảo Đổng Thiết đi theo ngài. . . Điện hạ chỉ sợ là lần đầu tiên quân doanh phải không, mời theo mạt tướng cùng lên đài điểm tướng tham quan thao diễn. Vương sư đã nói việc này với ta rồi, chỉ là mạt tướng vừa mới tiếp nhận nơi này, thao diễn còn chưa đủ.
Biện vương tử nhịn không được muốn nắm lấy vạt áo của Vương Việt, có vẻ sợ hãi.
Vương Việt khẽ vỗ tay hắn:
- Điện hạ, nếu muốn ngày khác có được thành tựu, thì cứ theo Đổng tướng quân đi. Trong quân doanh mới là nơi của hảo nam nhi. Điện hạ có thể tỉ mỉ quan sát, Đổng tướng quân thật ra là người rất tốt. Ngài cứ yên tâm đi.
Ngẫm lại cũng đúng, mặc kệ nói như thế nào hắn cũng là vương tử.
Nhưng Biện vương tử vẫn còn sợ, run giọng nói:
- Vậy làm phiền Đổng tướng quân rồi!
- Biện vương tử mời!
Đổng Phi chắp tay mời Biện vương tử lên đài điểm tướng. Có tùy tùng của vương tử muốn đi cùng, nhưng Đổng Phi quay đầu lại hịp mắt, hừ lạnh một tiếng, đám tùy tùng liền câm như hến, không ai còn dám bước đi một bước. Cũng khó trách, sửu quỷ này ngay cả Trung thường thị đại nhân cũng dám giết, hơn nữa sau khi giết còn cho chết không toàn thây, quả nhiên là thủ đoạn độc ác.
Đám tùy tùng phần lớn là tiểu nhân vật, cũng không dám tiến lên chọc giận Đổng Phi.
Đi cùng Đổng Phi lên đài điểm tướng, chỉ thấy quan tướng trên đài đều chắp tay, cung kính hành quân lễ với Biện vương tử.
Có người đem lên một cái ghế bành.
- Mời Biện vương tử ngồi!
Biện vương tử rất tò mò nhìn cái ghế một chút, đột nhiên nở nụ cười, khẽ nói:
- Đổng tướng quân, ở trong cung cô cũng từng thấy loại ghế này. Nghe nói là tướng quân ngài phát minh, còn lấy một cái tên khá thú vị, là ghế bành, đúng không?
Đổng Phi cười, khiến Biện vương tử run rẩy trong lòng.
- Chỉ là trò vặt, là mạt tướng rảnh rỗi, muốn ngồi cho thoải mái nên nghĩ ra thôi. Mời điện hạ ngồi.
Lập tức Biện vương tử ngồi xuống ghế, nhìn người chung quanh đều đứng, hắn lại nhịn không được nói:
- Sao các ngươi không ngồi?
- Mạt tướng không dám!
Chúng tướng đồng thời hô to, làm cho Biện vương tử nhịn không được nhìn sang Đổng Phi.
Đổng Phi cười nói:
- Điện hạ, hôm nay đang thao diễn, bọn lính thao diễn, các quân quan cũng đang thao diễn. Trước khi thao diễn chưa kết thúc, đều phải bảo trì quân dung, như vậy mới có thể có được tác dụng tăng cường sĩ khí. Nếu như chúng ta đều ngồi xuống, thì còn quân dung đáng nói gì nữa?
- Vậy cô cũng đứng đi!
Biện vương tử này thật ra rất hiểu chuyện, nếu như có thể to gan hơn một chút, không hẳn không thể là một hoàng đế oai hùng.
Đáng tiếc bị đại nội thâm cung làm hỏng, nếu ở trong quân doanh này rèn luyện mấy năm, nói không chừng sẽ khác đi.
Đổng Phi không ngăn cản, đứng sóng vai với Biện vương tử.
Trong giáo trường thao diễn khí thế ngất trời, bên kia là Loan Vệ doanh diễn luyện Vân Thùy trận pháp, tiếng la hét rung trời; bên này có nam nhi bảy xích không muốn đánh mất thể diện, dưới chỉ huy của cờ chữ soái, không ngừng mà biến hóa đội hình, tư thế rất hùng tráng.
Biện vương tử nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được nắm chặt tay.
Nhưng vừa mới bắt đầu còn được, thời gian dài, đã có vẻ chịu không được.
Quay đầu nhìn, tất cả mọi người trên đài điểm tướng đều đội khôi mặc giáp, khoác bào thắt đai lưng. Thời tiết rất nóng, người nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng không ai dám thả lỏng, đều ưỡn thẳng người, đứng hai bên đài điểm tướng giống như ngọn núi.
Ngay cả Đổng Phi thân là chủ tướng cũng không hưởng thụ chút đặc quyền nào.
Mắt hơi khép, quan sát mọi động tĩnh trên giáo trường, thỉnh thoảng phát ra mệnh lệnh với quan cầm cờ, biến hóa trận hình.
Thao diễn kéo dài trong hai canh giờ, đợi đến khi kết thúc, hai chân Biện vương tử đã tê dại.
Nếu không có Đổng Phi ở bên cạnh dìu hắn, khả năng ngay cả bước đi cũng không được.
- Điện hạ quả nhiên lợi hại, lần đầu tiên tham quan thao diễn có thể kiên trì thời gian dài như vậy, tiểu tướng thật sự bội phục.
Khi Biện vương tử cáo từ rời đi, Đổng Phi khích lệ:
- Lần đầu tiên tiểu tướng thao diễn, cũng không kiên trì được lâu như vậy đâu.
Biện vương tử đã mệt như con gà con, nghe vậy mắt không khỏi sáng ngời.
- Thật vậy sao?
- Đương nhiên, sao mạt tướng dám lừa dối điện hạ.
Có đôi khi, cần thêu dệt một số lời nói dối thiện ý để cổ vũ người ta. Chí ít theo Đổng Phi thấy, cái Biện vương tử còn thiếu chính là lòng tin, mà không phải là cái khác. Khích lệ nhiều hơn, bớt đi một phần trách móc, có lẽ rất có tác dụng đối với Biện vương tử.
Nhìn theo đoàn người Biện vương tử dần tan biến đại nội thâm cung, Đổng Phi thở dài ra một hơi.
- Đại ca nói đệ có phải là tự tìm phiền toái cho mình hay không?
Ba người Điển Vi, Trương Tú và Đổng Thiết nhịn không được đều nở nụ cười:
- Cũng không phải đâu. Nhưng mà muốn dạy dỗ vị điện hạ này được, sợ rằng còn vất vả hơn huấn luyện đám ô hợp này nhiều. Sau đó ngươi phải vất vả nhiều hơn rồi.
Đúng vậy, chỉ sợ phải hao tổn tâm tư rồi!
Đổng Phi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: thật ra việc phải hao tổn tâm tư đâu chỉ một việc này chứ? Lạc Dương này, mặc dù phồn hoa, nhưng cũng khiến người mệt mỏi..