Tứ tiểu thư từ trước tới nay oai hùng hiên ngang như vậy, vẫn điêu ngoa không biết lý lẽ như vậy. Nàng lập tức ngồi ngay ngắn, trợn tròn 2 mắt, lông mày lá liễu dựng ngược lên, khẽ kêu một tiếng: “Bỏ tay ra”. Đao quả thực rời khỏi tay, nhưng lại không phải là rời khỏi tay Đổng Phi, mà là rời khỏi tay Đổng Viện
“Tứ tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trên cửa thành bao nhiêu sĩ tốt đều đã nhìn thấu mánh khóe. Tuy rằng vẫn chưa kiểm tra con dấu của đám người Đổng Phi, nhưng cũng đoán ra được, vị thiếu niên xấu xí này, tám chín phần mười là con trai của thái thú đại nhân trong truyền thuyết, được một nhà đại nho khen ngợi là một hổ lang tướng đương thời, liên tục chiến đấu ở các chiến trường Thanh Từ ngàn dặm, Đổng gia nhân sư lập được công lao lớn. Bộ ngực không khỏi cố gắng ưỡn lên, hy vọng có thể khiến Đổng Phi nhìn liếc một cái, sau đó có cái mà khoác lác. Đáng tiếc Đổng Phi lúc đó bị Đổng Viện làm cho sứt đầu mẻ trán, đem đại đao thêu nhung ném cho Sa Ma Kha, gượng cười nói: “Một năm không gặp rồi, vừa gặp mặt lại mang theo đại đao tới chào hỏi sao?”
“Hừ hừ, ngươi ở bên ngoài nhưng thật ra là tiêu dao khoái lạc, xú danh vang xa. Có trò vui như vậy, đã không biết rủ ta…Uổng công ta khi còn nhỏ thương ngươi như vậy, việc gì cũng đứng bên cạnh ngươi, đến một bức thư cũng không có”.
“Trò vui?”
Đổng Phi hoàn toàn hết biết nói gì. Nhưng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Đổng Viện, tình cảm chị em sâu đậm này, Đổng Phi làm sao có thể nhìn không ra. Chỉ là Đổng Viện không biết bày tỏ, chỉ biết dùng phương thức này mà trút hết ra. Trong tưởng tượng của Điển Vi và Sa Ma Kha, Đổng Phi sẽ tất nhiên hung hăng phản bác Đổng Viện. Nhưng nào biết Đổng Phi một câu cũng không nói, duỗi tay vãn xích dây cương, nhẹ giọng nói: “Tứ tỷ, chúng ta về nhà thôi”. Hắn dắt ngựa, đi bộ hướng vào trong cổng thành. Còn Đổng Viện ngồi trên ngựa, cười hì hì. Nói với nhóm binh nữ đi theo: “Đây là đệ đệ của ta, mau gọi công tử.”
“Trướng hạ nữ hổ doanh, bái kiến Phi công tử!”
Tiếng người này người kia gọi, nghe có vẻ rất vui tai. Mắt Sa Ma Kha bỗng sáng lên, hạ giọng nói với Điển Vi: “Đại ca, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, không cưới về nhà làm vợ, thật là đáng tiếc.”
“Lão tam, ngươi chẳng nhẽ động xuân tâm sao?”
Sa Ma Kha giương đôi mắt vốn đỏ hoe, lập tức biến thành tử sắc.Quân sĩ ở cổng không dám ngăn cản. Trong lòng đám người Đổng Phi không rõ, nhưng bọn hắn lại hiểu rõ tới thấu đáo Nữ hổ doanh kia. Ngay cả nô hào Vệ gia cũng không dám động đến nữ hổ doanh, đừng nhìn đám nữ nhân này yếu đuối, nhưng khi giết người cũng không có chút nhíu mày. Thêm vào cha con Đổng Phi danh tiếng như cồn, người Vệ gia không muốn đắc tội với Đổng gia. Còn Đổng Viện….đây quả thật là một cọp mẹ, võ nghệ không ra làm sao cả, nhưng lúc chém người thì lại không thấy trong nháy mắt. Nhưng nhờ có mẹ cọp này, An ấp cũng rất chi là yên ổn. Đổng Viện tự xưng là nữ hiệp khách. Mỗi ngày mang theo người của Hổ nữ doanh lắc lư bên ngoài. Chỉ cần nàng cho rằng là việc không tốt, liền ra tay can thiệp. Mặc dù phần lớn thời gian đều là hảo tâm làm hỏng việc. Nhưng chung quy lại so với tên tiểu tử Vệ Chính còn mạnh hơn rất nhiều.
**********
Đổng Phi tới An ấp,Đổng Phu nhân đã ở trong nha phủ. Trên thực tế, trong lúc đám người Đổng Phi tiến vào nội cảnh An ấp, nha phủ, huyện phủ, bao gồm cả người già nhà Vệ gia cũng đã biết tin tức. Đổng phu nhân đứng thẳng ở cửa dinh thự nha phủ, lúc nhìn thấy Đổng Phi, không nén được sự xúc động.Đỏng Phi vội vàng đi tới, khom người nói: “Hài nhi bái kiến mẫu thân”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi….”
Đổng phu nhân cười vỗ vỗ đầu Đổng Phi, bà đứng trên bậc thang, còn phải kiễng mũi chân mới có thể chạm tới đỉnh đầu Đổng Phi. Cũng khó trách, cái đầu Đổng Phi bây giờ càng ngày càng cao, đã vượt qua chín thước rồi.
“Mẫu thân, đây là 2 huynh đệ kết nghĩa của con. Đây là đại ca Điển Vi…”
Đổng phu nhân cười nói: “Ta biết, ta biết. Hiền chất người một nhà sớm đã tới Hà Đông, chỉ là chờ lâu hiền chất không tới, đại ca con đã mang người đi Lâm Thao rồi. Hôm nay là mục trường quản sự, những ngày trước vẫn còn viết thư tới hỏi thăm nữa.”
“Điển Vi đa tạ trọng ân của phu nhân!”
Đổng Phi lại kéo Sa Ma Kha, “Mẫu thân, đây là người con quen biết tại võ lăng tiểu vương ngũ khê man, nhũ danh là Sa Sa, đại danh là Sa Ma Kha, cũng là tam đệ kết nghĩa của con.”
Lúc chợt thấy Sa Ma Kha, Đổng phu nhân quả thật đã sợ giật bắn mình. Nhưng có chén rượu đệm đáy lâu năm của Đổng Phi, tuy nói có chút giật mình, nhưng vẫn không đến nỗi biểu lộ trên khuôn mặt. Nhưng trong lòng thầm nói: Tiểu yêu quái năm đó, hôm nay lại biến thành 1 đại yêu quái, còn tìm đến đây 2 người bạn…híc híc chẳng nhẽ lão Đổng gia ta lại trở thành động yêu quái hay sao? Nhưng mà 2 người này, quả nhiên là hùng tráng, tầm nhìn của A Sửu quả là không tồi. Điển Vi và Sa Ma Kha, đều lần lượt từ trong đại chiến đi ra, quanh mình lộ ra sát khí lạnh thấu xương. Còn 300 người ngũ khê man, mặc dù không có người nào trông có võ dũng, cũng không thấy 500 cự ma sĩ nhìn giống uy vũ. Nhưng nếu bàn về sát khí, bọn họ so với cự ma sĩ vẫn mạnh hơn vài phần.
“Mau mau mau, vào trong rồi nói….Mã Tung, đi sắp xếp chỗ ở. Ha ha từ sau khi cha con xuất binh tới nay, chúng ta rất lâu rồi không náo nhiệt thế này. Viện nhi, chớ có dắt đệ đệ ngươi nữa, ngươi không ở nhà học thêu thùa,úuốt ngày ra ngoài quậy phá còn ra thể thống gì nữa?”
Đổng Viện hừ 1 tiếng “Mẹ không công bằng, lúc A Sửu không về, người còn bảo con xông tới, hôm nay A Sửu vẫn còn chưa vào đến cửa….Hừ hừ, con còn không học cái gì nữ hồng, lại càng không muốn đọ nữ tuần, tương lai con muốn làm một nữ tướng quân.”
“Được rồi, được rồi, nữ tướng quân mau đi thay quần áo đi!”
Hiện giờ Mã Tung là quản gia của Đổng phủ, đồng thời còn đảm nhiệm chức vụ quan hậu cần.Nhưng phần lớn thời gian, Mã Tung lại không theo quân xuất binh, mà là đóng giữ Hà Đông, phụ trách mua bán ngựa với người Hồ.Mặc dù nói không quen Điển Vi và Sa Ma Kha, nhưng rốt cuộc vẫn là cùng dốc sức vì 1 chủ công. Hồi đó khi Đổng Phi chiến đấu liên tục ở Tây Bắc, hắn chính là bộ khúc của Đổng Phi. Hôm nay, người của chiến trường Tây Bắc hầu như chết sạch, trừ Đổng Thiết, Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu và Đổng Khí ra, cũng chỉ còn lại hắn và hộ tống Đường Chu đi Dương cùng Long Thập Nhị . Luận về lai lịch, cũng coi như là người trước. Tiếp đón cự ma sĩ và người ngũ khê man vào nha phủ. Dinh thự thái thú này diện tích cũng không nhỏ, chứa 800 người vẫn còn chỗ trống. Cũng khó trách, lúc Đổng Trác xuất binh, đem theo người hầu cận trong phủ gần như chuyển đi sạch sẽ, phần lớn các phòng đều trống. Không bao lâu, có quan viên huyện viếng thăm, rồi sau đó người của Vệ gia đưa quà mừng tới. Đổng Phi đành phải cùng Đổng phu nhân ở trong đại sảnh hàn huyên với mọi người. Đối với cách thức trò chuyện với những người già này, hắn rất không hợp. Đời trước rất không thích cùng người nói chuyện, đời này mặc dù nói nhiều một chút, nhưng lại có một loại cảm giác chán ghét phát ra từ sâu trong nội tâm. Vẫn không thể biểu lộ ra ngoài, ngoại trừ khuôn mặt tươi cười. Thật tình không biết bộ dạng như vậy, nhìn qua lại càng làm cho người ta sợ hãi. Quan viên của huyện phủ vẫn cảm thấy trên người Đổng Phi có loại sát khí lạnh như băng. Nụ cười kia làm cho sát khí càng lộ rõ bức người. Còn người của Vệ gia phái tới đúng là huynh đệ của gia chủ, tên là Vệ Hành, tự là Trọng Minh. Nói ra, quy cách này không được coi là thấp. Năm đó lúc đại tướng quân Hà Tiến tiến đến Hà Đông thị sát, người Vệ gia cũng chỉ để một nhân vật nguyên lão cấp lộ diện, còn gia chủ của Vệ Thị thậm chí ngay cả mặt mũi một thoáng cũng không thấy. Dưới giang sơn Đại Hán này e là chỉ có thành viên của hoàng tộc mới có thể làm cho vị gia chủ kia lộ diện. Ví dụ như ngay lúc này là Tông Chính Lưu Ngu ví dụ như hiện giờ là Hán đế. Danh tiếng của Vệ Hành cũng không lớn, nhưng ở Hà Đông cũng coi như có thân phận.Có thể nhìn ra được hắn đối với lão Đổng gia không có gì thích thú, chỉ là sau vài câu khách sáo, liền phất tay áo cáo từ. Đổng Viện đổi sang cách trang điểm của con gái, nhưng thật ra thời gian không lưu lại dấu vết trên mặt nàng nhiều lắm. Nếu nàng không thay tóc mây đại diện cho người phụ nữ, nhìn có vẻ như năm đó lúc ở Lâm Thao không có thay đổi gì lớn lắm.
“A Sửu đừng để ý tới lão già kia”
Đổng Viện nói: “Nhìn có vẻ đạo mạo, nhưng lại làm ra những chuyện nhơ bẩn, quả thật đáng giận tới tột cùng.”
“Dơ bẩn?”
Đổng Phi nghi hoặc nhìn Đổng Viện “ Có ý gì vậy?”
Mặt Đổng Viện đỏ lên, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu gì đó.Đổng Phi giật mình nói: “Không phải chứ, Vệ gia cũng coi như danh gia vọng tộc, có thể làm ra những việc như thế sao?”
“ Hơn nữa…Bên trong vọng tộc cố nhiên có người tài, nhưng đồng thời cũng có giấu ô nạp cẩu. Việc của Lục Nhi lúc trước, ngươi làm không có gì sai cả. Nếu như thật sự làm thỏa mãn nhị tỷ, thì Lục Nhi chính là rơi vào hố lửa. Nhưng, ngươi tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, người của Vệ gia có vẻ như vẫn còn điều tra việc này, nghe nói lúc đó vẫn có một người còn sống.
“Ồ?”
Đổng Viện nói tới đây, không chịu được dùng quạt tròn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Đổng Phi, “ tên tiểu tử ngươi, lo liệu chuyện này cũng không thể làm cho sạch sẽ nhanh gọn, còn để lại nhân chứng, hừ hừ, cũng may tỷ tỷ ngươi thông minh, đã giúp ngươi giải quyết rồi”
“Tỷ giúp đệ giải quyết rồi?”
Đổng Viện rất tự hào nói: “Sao nào, ngươi nên hay không nên cảm tạ ta đây?”
“Tỷ giải quyết thế nào?”
Đổng Viện nhìn Đổng phu nhân đang cùng Điển Vi Sa Ma kha nói chuyện, không chú ý tới bên này, vì thế mà nhẹ giọng nói: “ Tỷ tỷ ta thông minh, sau khi tìm người hỏi rõ tình hình, dụ tên tiểu tử kia ra. Thời gian qua đi lâu như vậy rồi, sự đề phòng của tên tiểu tử kia cũng phai nhạt…hừ hừ sau khi dẫn đến, ta liền cho nữ hổ doanh ra tay, đến bột xương cốt cũng không thừa lại.”
Đổng Phi không hiểu rõ ý nghĩa của mấy câu này, không tránh khỏi có chút nghi hoặc khó hiểu.
“Dốt ạ, người của nữ hổ doanh ta vừa lúc ấy thành lập, 1 người chém hắn 1 đao, sau khi phanh thây để cho Mã Tung ném xuống Hoàng Hà rồi.”
“Những nữ nhân đó, đã từng giết người chưa?”
“Đừng coi thường bọn họ, bọn họ lúc giết người, đều rất hung ác”
Đổng Viện dương dương tự đắc, Đổng Phi lại không nói ra được lời nào. Làm sao nói với tỷ tỷ mới phải đây. Thông minh thì thông minh, nhưng chuyện này không khỏi rất lỗ mãng rồi sao. Ở đây là Hà Đông, giết người của lão Vệ gia, rất dễ dàng…nhưng cũng không thể không tán thành nàng thông minh, mọi người đều có phận, ai cũng không thoát được liên quan. Về phần nữ hổ doanh kia……Trời mới biết được có phải cô lại có y nghĩ nông nổi nào nữa. Nhưng mà cứ như vậy, những nữ nhân kia e là cũng muốn đi theo mất. Lúc này, Đổng phu nhân và Điển Vi hai người nói xong, quay đầu nói: “A Sửu, đừng nghe tỷ tỷ con nói hươu nói vượn. Nữ hổ doanh kia….ầy, lúc trước nghe mọi người nói con là đương thời hổ tướng. Kết quả là nó nói nó là tỷ tỷ của hổ tướng, cũng là hổ nữ của Đổng gia. Đấy, bắt Mã Tung từ phia bắc trường thành mua về mấy cô gái lẻ loi một mình, hợp thành Nữ hổ doanh.”
“Từ phía bắc trường thành?”
“Đúng thế….người Hồ canh giữ một bên, nhiều lần quấy rối chốt hiểm yếu vùng biên cương, đoạt lấy dân cư. Hiện giờ Mã Tung phụ trách mua ngựa Hồ từ trong tay người Hồ, sau đó đưa tới mục trường. Nửa năm qua, bởi vì chiến loạn, đến cả đội kỵ mã của hắn cũng bị đoạt mấy lần.”
Đổng Phi chau mày, “Người Hồ lợi hại như vậy sao?”
Mã Tung từ nãy vẫn tiếp khách mở lời nói: “Chủ công, đâu chỉ là người Hồ, hiện giờ, Tiên Ti, Ô hoàn, Hung Nô chung quanh cũng tác loạn. Có lúc quan quân coi như không biết, còn ra vẻ mã tặc tiến hành đoạt lấy. Hồi tháng ba, ta suýt chút nữa thì bị người ta giết rồi. Nếu như không phải lúc đó ta thấy thời cơ, phát hiện tình hình không ổn, vứt tiền của chạy đi, chỉ sợ đến tính mạng cũng phải bỏ lại rồi.”
Người Hồ, Ô hoàn, Hung Nô….Đổng Phi mơ hồ cảm thấy, hắn dường như đã quên mất việc gì. Đổng Viện nói: “Đầu tháng năm, còn có một đám ngũ nguyên người Hung Nô đánh tới Hà Đông. Nhưng nhân số không nhiều lắm, sau khi đánh cướp được một vài thôn trang nhỏ liền nhanh chóng rời đi rồi.”
“Người Hung Nô?”
Đổng Phi không chịu được nói: “Người Hung Nô không phải đã bị đuổi đi rồi sao?”
Người nói đó là người Hung Nô ở phía bắc. Hoàng Đế Hán Vũ lúc hưng thịnh, đã nhiều lần tiến hành tấn công người Hung Nô. Rất nhiều người Hung Nô đã di chuyển rồi, nhưng cũng có một bộ phận tỏ ra khuất phục, triều đình liền cấp cho họ một mảnh đất, phân bố tại tại nơi ti hầu ở ngũ nguyên. Được gọi là Nam Hung Nô. Nhưng triều đình cường thịnh đám người đó không dám gây chuyện, triều đình hiện nay…Chiến sự ở Ký Châu vẫn chưa kết thúc, triều đình thân mình còn lo chưa xong, làm gì có công sức đi dạy dỗ những người Hồ này?”
Đổng Phi lệch đầu cười nói: “Tứ Tỷ, so với hồi ở Lâm Thao đúng là đã thêm nhiều tri thức rồi. Chẳng nhẽ là uống nhiều nước miếng của tỷ phu, nên cũng đã thông minh lên rồi?” Sắc mặt Đổng Viện đỏ bừng, cầm bình rượu đập tới. Một bên Sa Ma Kha len lén hỏi: “Đại ca, lẽ nào uống nước miếng có thể trở nên thông minh sao?”
“Cái này, có thể”
Uống nước miếng này, là ngôn ngữ tự Đổng Phi sáng tạo ra, chỉ có người của Đổng gia mới hiểu hàm ý bên trong. Đổng phu nhân cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cũng rất vui. Nữ nhi cùng với Đổng Phi tốt với nhau như chị em ruột, địa vị trong gia đình chẳng phải cũng sẽ rất vững chắc sao?
“A Sửu, đừng cùng tỷ tỷ làm loạn nữa!” Đỏng phu nhân ngăn hai người đùa giỡn “Vừa rồi nghe nói, con lần này tới là định mang chúng ta về Lâm Thao ư?”
“Ồ, con gần như đã quên mất đại sự”
Đổng Phi vội vàng thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: “Hôm nay triều đình sẽ mở ra lệnh cấm đồng đảng, thế tất sẽ sinh ra đấu tranh giữa các đảng. Phụ thân lập đại công, nói không chừng cũng sẽ cuốn vào trong đó. Người cũng biết, tính cách của phụ thân, sẽ không dễ dàng phụ thuộc vào bên nào, nhưng mọi việc phương pháp thuận lợi đã không còn thích hợp. ở lại Trung nguyên, e sẽ rất khó đối nhân xử thế.”
Đổng phu nhân đối với vấn đề chính trị không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu được ý của Đổng Phi.
“Nếu là như vậy, về Lương Châu cũng tốt. Thời gian trước, ta nghe phu nhân của An ấp nói triều đình chuẩn bị lập lại luật ở Khải Châu, còn chúc mừng ta nói, phụ thân con lập đại công, nói không chừng sẽ trở thành một phương châu mục. Ta không hiểu rõ châu mục là cái gì, nhưng ta cảm thấy không vui, vẫn không bằng về Lương Châu. Ít nhất ở đó chúng ta cũng đã quen thuộc.”
“Hài nhi cũng nghĩ như vậy”
Đổng Viện càng phấn khởi nói: “Về Lương Châu rất tốt, về Lương Châu rất tốt. Con sớm đã không muốn tiếp tục ở lại đây rồi, thật nhàm chán, đến một người để nói chuyện cũng không có. Về mục trường, con có thể huấn luyện Hổ nữ doanh của con thật tốt…A Sửu, sau khi về đó, tặng Lục Nhi cho ta đi”
Đổng Phi ngạc nhiên, “Tỷ làm gì?”
“Hì Hì, nghe nói võ nghệ hiện giờ của Lục Nhi rất tốt, hơn nữa đã theo đệ học được ít binh pháp, vừa may có thể huấn luyện Hổ nữ doanh của ta. Đúng rồi, vẫn còn thê tử của Bùi Nguyên Thiệu, ta cũng muốn….Nghe nói còn lợi hại hơn cả Lục Nhi.”
Mặt Đổng Phu nhân trầm xuống, “Tứ nhi, đừng gây chuyện nữa”
“Con có gây chuyện gì đâu!”
“Nãi nãi trước còn phái người truyền tin đến, nói là lần này A Sửu về, nhất định phải để con thành gia. Lục Nhi cũng theo con nhiều năm như vậy, cũng nên có một danh phận đúng không. Trở về phải làm chuyện này trước, làm gì có thời gian cùng con gây chuyện được.”
“A Sửu muốn thành gia sao?”
Đổng Viện cười, “A Sửu nhà ta, cuối cùng cũng muốn thành gia rồi”
Kệ Đổng Phi mặt đỏ tía tai, Đổng phu nhân đứng dậy nói, “Tứ nhi, những ngày này đừng tiếp tục gây chuyện nữa, dẫn người chuẩn bị một ít hành trang, ba ngày sau chúng ta khởi hành về Lâm Thao. Về phần A Sửu, tốt nhất con không nên lưu lại An ấp. Ngày mai mang theo mấy người lên đường trước….Lão phu nhân cũng rất nhớ thương con, về sớm một chút, để nãi nãi yên tâm”. Đổng Phi vội vàng đứng dậy nói: “Vậy hài nhi xin nghe theo sai bảo của mẫu thân.”