Có điều, vào giữa trưa có người của mục trường đến đây đưa tin tức, nói là Thành Lễ đã trở về, còn dẫn theo người nhà của Giả Hủ.
Giả Hủ đang ở bên cạnh, khiến cho Đổng Phi rất xấu hổ.
Cũng may chuyện này họ đã sớm rõ ràng. Giả Hủ cười:
- Chủ công không cần phải lúng túng, thời kỳ phi thường phải hành sự phi thường, nếu Hủ đứng ở góc độ của chủ công thù cũng phải làm như vậy. Đón họ đến đây cũng tốt. Lương Châu đại loạn, chỉ sợ Vũ Uy cũng khó tránh khỏi. Ở nơi hỗn loạn đó, ta cũng quả thật lo lắng. Cứ để cho họ đến mục trường đi, song còn phải làm phiền chủ công chiếu ứng nhiều hơn.
- Việc này phải làm mà.
Nhưng Đổng Phi cũng không để người nhà của Giả Hủ ở tại mục trường, mà là phái người đưa đến Lâm Thao.
Người, quý tại tín nhiệm.
Giả Hủ đợi gia nhân đến nơi ở rồi, mới nhịn không được hỏi:
- Chủ công, ngài đưa vợ con của Hủ đi như thế, không sợ tương lai Hủ sẽ lật lọng sao?
Đổng Phi nghiêm mặt nói:
- Lão sư, thường nhân nói dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Ta nói rồi, trong thiên hạ người có thể hoàn toàn tín nhiệm lão sư, cho lão sư thi triển tài hoa chỉ có ta. . . Nếu như ta ngay cả chút khí độ ấy cũng không có, thì làm sao để cho lão sư yên tâm? Lại nói, thiên địa quân thân sư, sư ngang với quân phụ, ta giam giữ vợ con của lão sư, chẳng phải là giam giữ người nhà của ta sao?
Giả Hủ sửng sốt một lát, sau khi thở dài một tiếng thôi không nói gì nữa.
Buổi tối, Điển Vi cùng Sa Ma Kha xuất hiện tại Lâm Thao.
Cùng đến đây còn có đám tiểu hài tử Điển Mãn, Điển Hữu, Điển Phất, Ngưu Cương. Hắn ôm một đứa bé trong lòng, mặt nở nụ cười thỏa mãn.
- Huynh đệ, thấy chưa, ta đã có con trai thứ hai rồi. Ngày mai huynh đệ sẽ thành thân, cần phải dụng công nhiều hơn mới được.
Điển Vi vừa thấy Đổng Phi liền kiêu ngạo ôm con trai khoe khoang.
Tiểu tử đã bảy tám tháng kia nhìn qua rất to khỏe. Có điều da rất đen, nhìn qua còn hơi xấu.
Đây là con trai thứ hai của Điển Vi, tên là Điển Tồn.
Đổng Phi rất thích hài tử này, mà tiểu Điển Tồn thấy Đổng Phi cũng ê a quơ nắm tay, muốn Đổng Phi ôm nó.
- Mẹ ôi, tiểu tử này chưa từng thấy thân thiết với ta như thế!
Điển Vi tức giận lầm bầm, làm cho mọi người cười ha ha.
Trưởng tử của Giả Hủ là Giả Mục đã chín tuổi. Khí chất giữa trán nhìn qua hơi âm trầm như Giả Hủ. Nó rất nhanh đã quen với đám Điển Mãn, đang đùa giỡn với nhau.
Mà nhóm Đổng Phi cũng ở trong đại sảnh thoải mái chè chén.
- Vì chúc mừng ta sắp thoát khỏi kiếp độc thân, vù ta sắp tạm biệt những năm tháng xử nam, cụng ly!
Rất ít khi nhìn thấy Đổng Phi uống nhiều, nhưng đêm nay Đổng Phi đã uống rất nhiều. Y say khướt giơ cao ly rượu bằng bạch ngọc khắc, gặp người nào cũng cạn 100%, miệng đầy ngôn ngữ của kiếp trước, mọi người nghe mà đầu óc rối mù.
Có điều cũng không có ai chú ý điều này!
Ở chung với Đổng Phi thời gian dài, cũng thường xuyên nghe y nói một số lời cổ quái, vì vậy cũng đã quen rồi.
Điển Vi, Sa Ma Kha thì có rượu là cạn. Nói thật thì rượu này thực sự rất khó uống, số độ cũng không tính quá cao, nhưng uống nhiều vẫn có thể khiến người đo ván.
Có câu, tửu bất túy nhân nhân tự túy. Đổng Phi đã say ngã.
Người trong phòng ngoại trừ Giả Hủ và Đổng Thiết, tất cả đều say ngã. Nằm tứ tung lên nhau, cảnh tượng cũng khá đồ sộ.
Đổng Phi gối lên chân Điển Vi, Sa Ma Kha vắt lên bụng y.
Đám người Bùi Nguyên Thiệu cũng quấn vào nhau, ai cũng ngủ rất say sưa.
Giả Hủ ở bên cạnh quan sát, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười lãnh đạm.
- Tiểu Thiết, chủ công tính tình phóng khoáng quá nhỉ.
Đổng Thiết cười ha ha:
- Đúng vậy, chủ công đích thật là người tốt.
Một người tốt, một người tính tình phóng khoáng, hoàn toàn là hai khái niệm.
Nhưng Giả Hủ cũng không muốn giải thích. Hắn gật đầu, khẽ nhấp ly rượu, nhìn bóng đêm dần dần chuyển màu, nơi chân trời đã ửng một màu trắng bạc.
******
Thời Hán khi cưới gả không có rườm rà như trong tưởng tượng của mọi người.
Có điều là một cường hào của Lương Châu, công tử của Đổng gia nạp thiếp, đám cưới vẫn cực kỳ hoành tráng. Bắt đầu từ sáng sớm, Đổng Phi đã bị bắt lại. Trong đầu vẫn còn mơ màng, để mặc cho gia nhân nô bộc thu thập thỏa đáng cho y, dẫn theo một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới mục trường.
Một đường khua chiêng gõ trống, rất náo nhiệt.
Đợi đến mục trường rồi, lại phải tế bái tổ tiên, cử hành một loạt lễ nghi rườm rà.
Đổng Phi buồn ngủ không chịu nổi, men rượu còn chưa đi, giống như một con rối để mặc người ta bài bố, nhưng vẫn không thể có câu oán hận. Người chủ trì tế bái tổ tiên là lão phu nhân, bà đã từng này tuổi còn vất vả, y có thể bất mãn cái gì?
Vốn việc tế bái tổ tiên này là do Đổng Trác chủ trì, Đổng Trác không ở đây, cũng nên do Đổng Mân tới xử lý. Nhưng cả hai người này đều không có ở đây, Ngưu Phụ lại không có tư cách. Hơn nữa, cho dù hắn có tư cách, thời gian cũng không có.
Cho nên cũng chỉ có lão phu nhân ra trận.
Cũng may đây không phải là đón dâu. Bằng không, Đổng Trác không ở đây, quả thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Bái tế thiên địa rồi, một đám người vây quanh Đổng Phi đi tới nơi ở của Đổng phu nhân, bởi vì hôm nay Đổng Lục ở đây.
Vừa mới vào cửa, Đổng Phi đã bị ngăn cản.
Dựa theo tập tục của người Khương, phải uống trước một ly rượu mạnh. Sau đó đang chuẩn bị qua thì thấy Vương Cơ, Đổng Viện ngăn cản lối đi.
- Tứ tỷ, mọi người còn muốn làm gì?
Bị dằn vặt cả một buổi sáng, Đổng Phi đã sắp tan vỡ rồi. Khi thấy những nữ nhân này xuất hiện, khiến y nhất thời sinh ra cảm giác không hay.
Đổng Viện cười hì hì nói:
- A Sửu, có phải rất nóng lòng muốn gặp Lục Nhi nhà mình không?
- Phải thì sao, không phải thì sao?
- Phải, thì ứng cảnh làm một bài thơ. Ta có nghe nói qua văn tài của A Sửu nhà ta, cũng không tệ đâu à. Hì hì, nếu không làm được, sẽ không cho phép đi vào. . .
Đổng Phi hít một hơi khí lạnh, mọi người phía sau cũng đều tỏ vẻ khó xử.
Hoàng Thiệu đi tới, vừa mới chuẩn bị hỗ trợ thì nghe Đổng Viện quát lên chói tai:
- Lão Hoàng, Đường Chu, hai người các ngươi câm miệng hết cho ta. Bằng không thì cho các ngươi nửa đời sau đi làm nội thị. . . A Sửu, nhanh lên nhanh lên, Lục Nhi đang chờ đệ đấy.
Ở phía sau Đổng Viện có hộ vệ của Hổ Nữ doanh, đều dưới sườn đeo kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nhậm Hồng Xương vẫn mang theo mặt nạ, tuy nhiên trong ánh mắt sau mặt nạ mang theo ý cười cổ quái.
Hoàng Thiệu và Đường Chu lập tức ngậm miệng lại.
Tứ tiểu thư này chính là nhân vật nói được làm được!
Đổng Phi không cần nghĩ cũng biết, chủ ý thiu thối này nhất định là xuất phát từ Vương Cơ.
Y híp mắt lại nhìn Vương Cơ, chỉ thấy nàng hôm nay vẫn mặc váy trắng, nhưng có khoác một chiếc áo khoác cẩm y màu trắng. Trong luồng anh khí bừng bừng lại lộ ra một loại vẻ đẹp quyến rũ, phá lệ động nhân.
Thấy Đổng Phi nhìn sang mình, Vương Cơ cố ý quay đầu lại, nhìn như không thấy.