Tiêu Bố Y khi nghe được cô gái là con của Địch Nhượng, mới hiểu được đối tượng hành thích là không sai.
Hắn dỡ trại Ngõa Cương lại bắt cha của người ta, Địch Vô Song tới chỉ cho hắn một kiếm cũng xem như là khách khí rồi.
Bọn thị vệ ùa lên, đã sớm dùng đao kiếm giữ yên Địch Vô Song, Từ Thế Tích trên lầu lại nhíu mày, nhận ra người kia tên là Địch Ma Hầu là cháu của Địch Nhượng, hai người này cũng có chút công phu, nhưng so với mình còn không bằng, hôm nay không biết trời cao đất dày lại đến hành thích Tiêu Bố Y. Tính thời gian thì Từ Thế Tích biết hai người này quá nửa chưa có gặp Địch Nhượng, chỉ nghĩ Tiêu Bố Y đã giết cả Ngõa Cương, lúc này mới chủ mưu ám sát.
Một màn Địch Nhượng thả hắn đi như vẫn ở trước mắt, Từ Thế Tích thầm tự than thở, thầm nghĩ vô luận thế nà, hắn cũng phải cứu hai người này, coi như là mình báo đáp Địch Nhượng một lần cuối cùng, đứng dậy đi xuống dưới lầu, cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy cô gái áo đen đang quay đầu đi, chỉ ăn cơm.
Nàng ta nhận ra mình sao? Từ Thế Tích có chút kinh ngạc, cũng không kịp nghĩ nhiều, đã đi tới gần Tiêu Bố Y.
Các vệ binh nhìn thấy một người râu ria đi tới gần Tiêu tướng quân, chỉ sợ là dư đảng của thích khách, lập tức ngăn lại: "Người nào, đứng lại!"
Tiêu Bố Y liếc nhìn thấy Từ Thế Tích, có chút kinh ngạc, phất tay nói: "Đây là Lý tướng quân của ta, để hắn tới đây".
Các binh sĩ cuống quít tránh đường, Tiêu Bố Y không để ý tới Từ Thế Tích, chỉ nhìn Địch Vô Song.
Địch Vô Song đoan lệ tú nhã, đứng ở đây thật ra đầy vẻ anh tư hào kiệt, tuy trong đao kiếm nhưng vẫn không sợ, nam tử bên cạnh cũng thế, không ngừng giãy giụa, nhưng bị Bùi Hành Quảng bẻ ngược hai tay không thể tránh thoát.
"Không nghĩ tới dư nghiệt Ngõa Cương còn có mấy người này" Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài nói: "Lý tướng quân đến cũng vừa lúc, ngươi đem hai dư nghiệt này bắt về phủ ta, nghiêm gia khảo vấn, tinh tế điều tra, tranh thủ đem dư đảng một lưới bắt hết".
Từ Thế Tích cười khổ nói: "Tuân lệnh".
Tiêu Bố Y lại nhì sang Dương Uông nói: "Dương Thái Thú, đã trì hoãn nãy giờ, ta muốn đi diện kiến Thánh thượng, mấy chuyện này cứ giao cho thủ hạ của ta xử lý là được".
Hai người Địch Vô Song từ khi hành thích cho đến khi bị bắt, bất quá chỉ trong nháy mắt, Dương Uông nhìn thấy Bùi Hành Quảng dũng mãnh, hộvệ bên người Tiêu Bố Y nghiêm ngặt, bảo đao trên tay Tiêu Bố Y sắc bén, không khỏi thầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ bản thân Tiêu đại nhân công phu cũng đã không kém, bên người lại có mãnh tướng hộ vệ như thế, bằng không chết ở Lương quận hắn quá nửa cũng phải chôn cùng.
Một khi Tiêu đại nhân đã có lệnh, Dương Uông mừng rỡ thoải mái, tùy ý để Từ Thế Tích dẫn theo Địch Vô Song cùng Địch Ma Hầu rời đi, bản thân lại cùng Tiêu Bố Y rời thành Lương quận đi tới kênh đào.
Khi Tiêu Bố Y cùng Dương Uông tới kênh đào thì ánh dương rực rỡ đã len cao, chiếu xuống mặt nước tạo nên ánh vàng huyễn lệ.
Tiêu Bố Y đã nhiều ngày ở tại Lương quận, hôm qua mới biết được Dương Quảng đi thuyền rồng tới, Thánh chỉ tuyên triệu. Lâu nay vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy thuyền rồng của Dương Quảng, chỉ là vô luận xe vàng, Tử Vi thành, cung điện xa hoa hay là Lục Hợp hành phòng bị nghiêm ngặt đều khí thế to lớn, yêu cầu xa hoa. Trong lòng hắn, thuyền rồng này nói vậy cũng khí thế kinh người, so với thuyền lớn bình thường phải lớn hơn nhiều, nhưng ở xa xa nhìn thấy thuyền rồng như một cung điện dừng ở trong kênh đào, tuy tâm lý đã có chuẩn bị nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi.
Hắn thật sự khó có thể tin được, lấy kỹ thuật của người cổ đại, cũng có thể làm ra thuyền lớn như vậy.
Thuyền chẳng những lớn, hơn nữa nhiều, chẳng những nhiều, mà còn là rất là nhiều.
Cả kênh đào thuyền nối đuổi nhau liên miên, vô cùng vô tận, thuyền cơ hồ lan tràn đến tận chân trời.
Thuyền rồng thuyền phượng, đủ sắc đủ màu chạy dọc theo kênh đào, kỵ binh sắp hàng hai bên bờ sông, kéo dài mở rộng ra hai bên bờ, những người không có trách nhiệm không được tới gần. Tiêu Bố Y cùng Dương Uông đi đến, vệ binh sớm đã được phân phó đưa Tiêu Bố Y lên thuyền, Dương Uông không được triệu kiến, cũng không dám tiến lên chỉ nói buổi tối sẽ bày tiệc rượu khoản đãi Tiêu tướng quân, rồi cưỡi ngựa trở về.
Tiêu Bố Y từ trên bờ lên thuyền, cũng không có cảm giác là ở trên sông, đơn giản là các thuyền được nối với nhau xảo diệu, đi tới lui như giẫm trên đất bằng.
Tiêu Bố Y tiên trải qua các chiến thuyền Bạch Hổ, Huyền Vũ mở đường, sau đó lại trải qua hai thuyền lớn Phi Vũ, Thanh Phù hộ vệ, lúc này mới đi tới trước thuyền rồng của Dương Quảng.
Vô luận là Bạch Hổ, Huyền Vũ, hay là Phi Vũ, Thanh Phù, ở trong đó mới cảm thấy to lớn rộng rãi, phòng bị nghiêm ngặt, tùy ý có thể thấy nỏ mạnh cung cứng, thương kích lui tới như rừng, phòng bị còn hơn cả Lục Hợp thành.
Tiêu Bố Y đi ở trong đó, không khỏi cảm thán, chỉ một chiếc thuyền lớn như thế này không biết đã được đổi bằng bao nhiêu xương cốt của người dân.
Đi tới trước thuyền rồng của Dương Quảng, Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn qua, thuyền rồng của Dương Quảng ở giữa đội thuyền, đầu thuyền chạm thành hình đầu rồng, sống động linh hoạt, thuyền cao bốn tầng, chừng bốn năm mươi thước, ngẩng đầu nhìn như cung điện. Thân thuyền cũng làm hình rồng, tuy kéo dài nhưng công tượng thủ công tinh tế, điêu khắc uốn lượn phập phồng như rồng trong mây, thân thuyền rất dài ước chừng hơn hai trăm xích.
Thuyền ở sau thuyền rồng rất nhiều, phân biệt là thuyền phượng, Lăng Ba, Ngũ Lâu, Đạo Tràng các thuyền, cũng là nơi Hoàng hậu, Công chúa, các vương, bá quan, tăng ni đạo sĩ ngồi.
Tiêu Bố Y đi lên thuyền rồng, đầy mắt là kim ngọc đủ màu, không chút hâm mộ mà chỉ cảm thấy bi ai.
Hắn biết khi Dương Huyền Cảm phản loạn, sớm đã đem thuyền đốt cháy, Dương Quảng bình loạn xong, chuyện thứ nhất làm không phải là đóng cửa tự cảnh tỉnh chỗ sai, mà là cho gia tăng công tượng Giang Nam để chế ra thuyền rồng mới. Xem thuyền liên miên ở trên kênh đào, nhưng nước chảy ở dưới quá nửa lại là máu của công tượng cùng dân chúng.
Thuyền rồng giống như một cung điện thật lớn, chính điện, nội điện, đông bắc triều đình, hành lang cái gì cần có đều có, nơi nơi đều là hoa mỹ, điêu khắc tinh xảo, cực kỳ xa hoa.
Tiêu Bố Y sau khi đến điện thì chờở đó, bất quá chỉ chừng một chén trà nhỏ, cung nhân đã dẫn Tiêu Bố Y đi gặp Dương Quảng, một đường quanh co, vệ binh đề phòng, Tiêu Bố Y thầm nghĩ từ sau khi bị tập kích tại Lạc Thủy, Dương Quảng càng đề phòng thêm vài phần, người thường không muốn nói tới hành thích, cho dù muốn tới gần thuyền rồng cũng đã là muôn vàn khó khăn. Đi vào một đại điện kim bích huy hoàng, nhìn thấy quần thần đều ở đó, Dương Quảng cao cao tại thượng, mày cau lại. Tiêu Bố Y nhìn thấy Dương Quảng thoải mái thì ít, phiền muộn thì nhiều, thầm nghĩ Hoàng đế từ xưa đến nay cũng không ít, nhưng làm Hoàng đế mệt mỏi giống như hắn thật ra cũng hiếm thấy.
Tiêu Bố Y thi lễ tham bái, trầm giọng nói: "Vi thần Tiêu Bố Y, ra mắt Thánh thượng".
Dương Quảng xua xua tay: "Miễn lễ bình thân".
Tiêu BốY tạ ơn Thánh thượng xong, liếc mắt qua quần thần phát hiện phần lớn đều quen thuộc, mỗi người mặt mày đều sầu muộn, nhíu mày không nói, cho dù là Vũ Văn Thuật cũng như thế. Biết hiện nay thiên hạ đã loạn, quần thần không nghĩ cho Đại Tùy thì cũng nên nghĩ cho bản thân, ai cũng đều hiểu được hiện nay không phải là thời điểm để đi Giang Nam. Nhưng ai cũng đã không dám khuyên can, từ Kim Loan điện đến Kiến Quốc môn, từ bờ Hoàng Hà đến Lương quận, Thánh thượng đã đánh chết không biết bao nhiêu người, toàn bộ là những người khuyên can, mọi người trong lòng lo sợ đều lo tự bảo vệ bản thân.
Dương Quảng cũng hỏi chuyện Tiêu Bố Y bình định Ngõa Cương, Tiêu Bố Y đơn giản nói qua, quần thần tuy biết tin tức này, nghe được tinh thần cũng chấn động, Dương Quảng sau khi nghe xong, thở ra một hơi nói: "Ngõa Cương đã bị trừ, Đông Đô đỡ đi tâm phúc đại họa, Tiêu ái khanh công không thể không tính. Tiêu ái khanh, ngươi cũng biết trẫm triệu ngươi tới đây là có dụng ý gì?"
"Thánh thượng cứ phân phó, thần đều làm theo" Tiêu Bố Y đáp.
Dương Quảng đối với thái độ của Tiêu Bố Y cũng rất vừa lòng, vốn Tiêu Bố Y công lao hiển hách, đã làm cho hắn khởi nghi tâm. Nhưng Tiêu Bố Y rất được Hoàng hậu yêu thích, hai lần cứu tính mạng hắn, hơn nữa đã làm được nhiều đại sự cho tới bây giờ cũng chưa bao giờỷ công mà kiêu ngạo, thái độ hôm nay đối với Dương Quảng xem ra so với các đại thần khuyên ngăn tốt hơn rất nhiều.
Chuyện hắn quyết định, không cần người khác can gián, chỉ cần quần thần chấp hành vô điều kiện.
"Trẫm muốn lưu lại tại Lương quận vài ngày, nghe nói Hoài Bắc quần đạo Xương Quyết lấy đám người Lô Minh Nguyệt, Trương Kim Xưng là mạnh nhất, Tiêu ái khanh tiễu phỉ đắc lực, một trận Ngõa Cương làm cho đạo phỉ sợ hãi, trẫm quyết định cho ngươi đến Bành Thành quận cùng Dương Thái Phó hợp binh cùng tiễu phỉ, không biết ý Tiêu ái khanh thế nào?"
"Tuân chỉ" Tiêu Bố Y khom người nói: "Không biết vi thần khi nào thì có thể điều động đi tới Bành Thành?"
Lô Minh Nguyệt hắn đã nghe qua, lúc trước khi hắn ở tại Đông Đô, Trương Tu Đà vẫn cùng Lô Minh Nguyệt đối kháng, khi đó Lô Minh Nguyệt tại Tề quận, xa tại Sơn Đông, không nghĩ đến sau khi bị Trương Tu Đà đánh bại, hôm nay đã chuyển đến Hoài Bắc. Quần đạo Trung Nguyên phần lớn là như thế, trừ Đậu Kiến Đức, Vương Bạc, Địch Nhượng một số ít người ra, phần lớn đều di chuyển không thôi, Lý Tử Thông cũng là ở Trường Bạch Sơn không thể sống qua ngày lúc này mới hướng ra Giang Hoài phát triển, nếu muốn đánh bại cũng không khó khăn nhưng nếu muốn bắt được mấy đạo phỉ giảo hoạt này thì là chuyện tuyệt không dễ dàng. Còn Trương Kim Xưng, thật ra Tiêu Bố Y cũng xem như là người quen biết cũ.
Dương Quảng nhìn thấy Tiêu Bố Y cung kính, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười: "Cũng không nóng lòng nhất thời, Bố Y, Hoàng hậu cùng cha ngươi đối với ngươi đều rất nhớ, hôm nay đều ở trên thuyền, ngươi đi gặp đi".
Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: "Thần tiếp chỉ" Dương Quảng phất tay, gọi một cung nhân đi tới, lệnh dẫn Tiêu Bố Y đi thuyền Tường Ly gặp Hoàng hậu.
Tiêu Bố Y đi theo sau cung nhân, trên mặt tuy vẫn mang theo nụ cười, nhưng nhiều ít cũng có chút phát khổ, hắn không nghĩ đến Tiêu Đại Bằng lại theo Hoàng hậu Nam hạ, chẳng lẽ đây cũng là một chiêu của Dương Quảng, lấy tính mạng của Tiêu Đại Bằng để cho hắn tận trung? Loại phương thức này đối với Dương Quảng mà nói là để đề phòng thần tử tạo phản, Dương Quảng đem gia quyến của thần tử đa số đều an trí ở tại Đông Đô, mỗi lần xuất tuần các đại thần đều phải tùy giá, Tiêu Bố Y không nghĩ đến cho tới bây giờ chiêu này sẽ dùng ở trên người hắn.
Thuyền Tường Ly so với thuyền rồng nhỏ hơn một ít, bất quá cũng trang sức hoa lệ, cũng không khác gì thuyền rồng của Dương Quảng.
Ly trong truyền thuyết cổ đại là một loại rồng không sừng, coi như là Thư Long, đầu thuyền có rồng không sừng, thật ra cũng có chút hòa nhã.
Tiêu Bố Y đi lên thuyền Tường Ly, Tiêu Hoàng Hậu rất nhanh tiếp kiến, Tiêu Bố Y nhìn thấy Tiêu Hoàng Hậu có một mình, không khỏi kỳ quái hỏi: "Thúc thúc đi đâu rồi? Không có đi cùng cô cô sao?"
Tiêu Bố Y hỏi chính là Ngân Thanh Quang Lộc đại phu Tiêu, Tiêu Hoàng Hậu than nhẹ một tiếng, "Bố Y quá nửa còn không biết, khi ở kinh thành, thúc thúc ngươi khuyên Thánh Thượng chớ có nam hạ, kết quả bị Thánh Thượng đày đến Hà Trì làm Quận thủ, ta đến bây giờ cũng rất nhớ đến hắn".
Nói tới đây Tiêu Hoàng hậu tràn đầy u oán, nhíu mày không thôi.
"Đi Giang Nam cũng không phải là hành động sáng suốt," Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Thiên hạ hiện nay đạo phỉ cựu phiệt đã muốn hành động, Thánh thượng đến Dương Châu, nếu giao thông cách trở rất nhanh sẽ hiệu lệnh không được, các quận đều tự mình làm chủ, cháu chỉ sợ Đại Tùy sẽ gặp nguy. Cô cô nếu đến Dương Châu, cháu lại cảm thấy không bằng ở tại Đông Đô thì tốt hơn".
Hắn uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình, thật sự bởi vì cô cô này tuy cùng hắn không có nói chuyện, nhưng đối với hắn vẫn đều là thật tình thật ý. Vô luận là theo lịch sử trong đầu, hay là phân tích của hắn, hắn đều cho rằng Dương Quảng lần này đến Giang Nam, tuyệt đối không có cơ hội về lại Đông Đô, hắn làm cháu vô luận thế nào, cũng phải có trách nhiệm nhắc nhở Hoàng hậu.
Tiêu Hoàng hậu trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Bố Y, ta không rời cô phụ".
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được cô phụ này là Dương Quảng, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút buồn cười, cô phụ nếu ở tại thời đại hắn cũng coi như là người thân, nhưng hắn lại không có chút cảm giác thân thích gì với Dương Quảng cả.
"Nhưng…" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi, rốt cuộc phát hiện có một số việc đã định, cho dù có biết kết cuộc cũng như vậy.
Hắn hiện tại đã không tin vào lịch sửở trong đầu, lịch sử cho tới bây giờ cũng không nói gì với Tiêu Bố Y hắn, hắn kiệt lực thuận thế mà làm, bất quá cũng chỉ muốn đem vận mệnh nắm ở trong tay mình. Nhưng trước mắt xem ra, rất nhiều chuyện hắn cũng bất lực.
"Ta mười hai tuổi đã gả cho cô phụ của cháu, đã nhận định chỉ có một nam nhân này, trước cô phụ ta thật ra rất thích Đại Bằng, ta biết người là một hán tử trọng tình nghĩa" Tiêu Hoàng hậu buồn bã nói: "Nhưng đây đều là số mệnh, Bố Y, ta sinh hai người con, đáng tiếc Thái tử chết sớm, Tề vương lại không ra sao, khi biết cháu là con của Đại Bằng, đã sớm xem cháu như là con ruột vậy".
Tiêu Bố Y nhiều ít có chút xúc động, rốt cuộc nói: "Cô cô đã quá yêu thương".
"Nếu không phải cô cô của ngươi vẫn nói lời tốt cho ngươi, tiểu tử ngươi làm sao mà thuận buồm xuôi gió đến như vậy. Hôm nay lên tới Đại tướng quân, phong cảnh vô hạn?" Tiêu Đại Bằng không biết từ khi nào đã đến trước cửa, thở dài nói: "Bố Y, Đại Tùy người có chiến công không ít, nhưng vượt lên chỉ có một mình con".
Tiêu Hoàng hậu khẽ cười nói: "Đường huynh lời ấy sai rồi. Ta bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Nếu Bố Y cũng như Tề vương, thì có đề cử thế nào cũng vậy. Bố Y, ta biết cháu trong lòng quá nửa là không đồng ý phụ thân đi theo ta tới Giang Nam, làm cho cháu không thể an tâm làm việc".
Tiêu Bố Y có chút xấu hổ: "Cô cô nói đùa rồi, nếu có thể giúp cô cô giải trừ phiền muộn, cha cháu ở nơi nào cũng thế".
Tiêu Đại Bằng muốn nói lại thôi, Tiêu Hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Nam nhi chí tại bốn phương, quanh quẩn mãi cũng không phải là kế lâu dài, Bố Y, cô cô tuy là hạng nữ lưu, nhưng cũng biết đạo lý này. Thánh thượng vì Trần phu nhân hoàn dương, ta không tin nhưng không tin thì có biện pháp gì? Khi cháu đi rồi, Đông Đô liền truyền lưu một lời đồn, nói cái gì đào lý tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên, vật lãng ngữ, thùy đạo hứa. Những lời này là ai tung ra? Ta nghe bất quá cũng chỉ xem là trò cười, không nghĩ đến lời đồn thành sự thật, ta thực phải đến Dương Châu, cái này quá nửa chính là số mệnh, trốn không thoát số mệnh".
Tiêu Bố Y cau mày, nhìn thấy Tiêu Hoàng hậu buồn bã, không biết phải khuyên như thế nào, liếc nhìn Tiêu Đại Bằng thấy cha đang ngơ ngác nhìn Hoàng hậu, trong mắt ngoại trừ thân tình, tựa hồ còn ẩn giấu nhu tình, trong lòng không khỏi chấn động.
"Ta cùng cô phụ đã hơn ba mươi năm, vô luận hắn đến nơi nào ta đều sẽ đi theo, nước sôi lửa bỏng thì cũng là số mệnh" Tiêu Hoàng hậu cười khổ nói: "Bố Y, loại cảm tình này cháu quá nửa là không hiểu, hắn ở trong mắt dân chúng có lẽ là hôn quân, hắn trong mắt đại thần có lẽ rất ngoan cố, hắn trong lòng cháu, có lẽ là một cô phụ không thông tình lý, nhưng ở trong lòng ta, hắn chính là trượng phu của ta, trượng phu mà cả đời ta đi theo".
Tiêu Đại Bằng ảm đạm cúi đầu, cũng không nói lời nào.
Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Cô cô, cháu lý giải, mệnh có thì sẽ có, mệnh không có thì cưỡng cầu không được, một khi đã như vậy, cháu chỉ có thể mong cô cô cẩn thận là tốt nhất".
"Nhưng đường huynh không cần theo ta đến Dương Châu" Tiêu Hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Đại Bằng, mệnh của chúng ta nhất định là phải tách rời đoàn tụ, rồi lại tách rời, người một mực từ kinh đô đi cùng ta, lại theo giúp ta một đường, ta cảm ơn người, người cùng Bố Y rời khỏi đây đi. Các người cứ yên tâm, có ta ở đây, Thánh thượng tuyệt đối sẽ không ngăn trở".
Ánh mắt của Tiêu Hoàng hậu cùng Tiêu Bố Y đều dừng ở trên người Tiêu Đại Bằng, Tiêu Đại Bằng khóe mắt có ánh lệ, đột nhiên cười nói: "Nhìn người nói, như là sinh ly tử biệt vậy, Bố Y, cha cũng không có việc gì, muốn cùng Hoàng hậu đi Dương Châu xem phồn hoa, con có phản đối không?"
Tiêu Bố Y ánh mắt xẹt qua hai người, khẽ cười nói: "Con chỉ sợ cha quấy rầy sự thanh tịnh của cô cô".
Tiêu Hoàng Hậu xoay người đi chỗ khác, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Tiêu Bố Y vươn người đứng dậy, "Vậy cha cứ đi xem phồn hoa cho tốt, chớ để bị các cô gái Dương Châu mê hoặc, con còn phải đi chinh phạt, cũng không thể cùng cha đi Dương Châu".
"Hoàng hậu, người xem, tiểu tử này càng ngày càng không nghe lời, sao lại nói với cha nó như vậy" Tiêu Đại Bằng đuổi theo Tiêu Bố Y rời phòng, quay đầu lại nói: "Hoàng hậu, ta tiễn nó một đoạn".
Hai người lên trên boong tàu, Tiêu Đại Bằng nhìn thấy bốn phía không người chú ý, áp thấp thanh âm, "Bố Y, con sẽ không trách cha chứ?"
"Trách cha, trách cha cái gì?" Tiêu Bố Y biết mà còn cố hỏi.
Tiêu Đại Bằng có chút ảm đạm, "Bố Y, cha đời này không có tiền đồ gì, cũng không có làm được đại sự gì. Duy nhất đáng may mắn chính là có con trai như con, mà duy nhất có chút áy náy chính là năm đó rời khỏi cô cô con, mạng của cha không đáng giá, con không cần đểở trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó, chớ xem cha như là sự cản trở. Có đôi khi, thứ mà con theo đuổi cả đời cũng không phải là thứ con muốn. Cha không có tiền đồ, con đừng có học theo cha".
Hắn nói tùm lum, từ không rõ ý, người bên ngoài nghe xong quá nửa là khó hiểu, Tiêu Bố Y thì hiểu được, đưa mắt nhìn Tiêu Đại Bằng, gật gật đầu nói: "Cha, con người trong đời cuối cùng cũng phải nên làm một số chuyện mà mình muốn làm, con hiểu cha, bất quá cha cũng phải cẩn thận. Còn nữa, con sẽ phái người đến Dương Châu cùng cha liên hệ" Suy nghĩ một chút, Tiêu Bố Y lại bổ sung: "Cha, chuyện cảm tình cứ thuận theo tự nhiên, đừng nên cưỡng cầu".
"Nhìn tiểu tử ngươi nói, giống như con là cha vậy" Tiêu Đại Bằng cười rộ lên, thần sắc lại có chút khác thường, nhìn thấy Tiêu Bố Y muốn đi, đột nhiên hỏi: "Bố Y, vẫn quên hỏi con, con khi ở tại Thái Nguyên gặp qua Lý Uyên, hắn có nói gì với con không?"
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, "Hắn muốn nói gì với con?"
Tiêu Đại Bằng lắc lắc đầu, "Không có gì, được rồi, con đi đi, tất cả hãy cẩn thận, cha không giúp gì được cho con, cũng biết con tất cả đều có thể làm chủ".
Tiêu Bố Y gật đầu rời đi, không muốn khuyên gì nữa, Tiêu Đại Bằng nhìn bóng lưng Tiêu Bố Y, nhẹnhàng thở dài, lẩm bẩm nói: "Ta có một đứa con tốt, như vậy là đã đủ rồi".
***
"Gần đây ở Đông Đô truyền lưu đồng dao, dự báo thiên hạ sẽ đại loạn!"
Trong núi sâu của Ngõa Cương, mấy đạo phỉ nằm trên tảng đá phơi nắng, người cầm đầu nói đến nước miếng bay tứ tung, mọi người đều mang theo ánh mắt sùng bái mà nghe hắn.
Một người hỏi: "Cổ Hùng, ngươi cũng không rời khỏi Ngõa Cương bao xa, làm sao biết chuyện ở Đông Đô?"
Cổ Hùng khinh thường nói: "Người có học vấn đều phải biết bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm, làm sao mà nông cạn như các ngươi? Bất quá ta biết chuyện này thật ra bởi vì có người ở Đông Đô nói cho ta biết, các ngươi biết không, mấy ngày hôm trước có một người tên là Lý Huyền Anh đến đầu nhập Ngõa Cương, nói cho biết bài đồng dao này ở tại Đông Đô đã sớm không ai là không biết, nhưng nếu muốn lý giải huyền cơ trong đó thì không phải ta thì không thể".
"Cái này có huyền cơ gì?" Những người còn lại đều gãi đầu, có chút mờ mịt.
Cổ Hùng trong lòng khinh thường, thầm nghĩ trách không được có người cao cao tại thượng, có người lại cả đời làm trâu làm ngựa, đây đều là số mệnh, cưỡng cầu không được.
"Cổ Hùng, chớ có nước đục thả câu, mau nói cho chúng ta biết" Mọi người thúc giục.
Cổ Hùng nhẹ nhàng ngạo nghễ nói: "Cái này có gì mà khó lý giải, bài đồng dao này chính là nói đương kim Thiên tửứng ở trên người một người. Đào lý tử, là nói người này là Lý thị còn sống sót, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên chính là nói Hoàng Đế cùng Hoàng hậu tới Dương Châu thì từ nay về sau không thể trở lại".
"Đúng rồi, đồng dao này cũng thật chuẩn," Một người vỗ đùi, giật mình hiểu ra, "Ta mấy ngày trước đây nghe nói cẩu hoàng đế theo thuyền rồng Nam hạ, từ từ, đồng dao này đã sớm nói ra, chẳng lẽ thực chính là thiên cơ sao chứ? Cổ Hùng, hai câu sau lại có ý gì?"
Cổ Hùng mặt lộ vẻ đắc ý, "Thiên cơ cũng phải là nhân tài có trí tuệ cực cao mới tham ngộ được, vật lãng ngữ, thùy đạo hứa, là có hai ý, một là nói đồng dao này mọi người chớ có nói ra ngoài, một ý khác theo ta thấy, quá nửa là dừng ở trên người của người họ Lý kia!"
"Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa?" Có người khổ sở suy tư, "Những lời này nói là mọi người giữ bí mật, không cần nói ra, chẳng lẽ người nọ tên là Lý bí mật hoặc là Lý thuyết thoại?"
Một người giật mình hiểu ra nói: "Ngu xuẩn, không phải Lý bí mật, mà là Lý Mật!"
"Lý Mật kế thừa Bồ Sơn Công, thẳng đến vẫn đang chạy trốn, chẳng lẽ đồng dao này thực ứng ở trên người hắn?" Lại một người nói.
Mọi người ồ lên, Cổ Hùng ho khan một tiếng, "Thiên cơ chớ có tiết lộ, mọi người không nên đoán mò".
Một người vội vã đi tới, "Cổ đương gia, trại chủ có việc tìm ngươi".
Khi Cổ Hùng đến Tụ Nghĩa trại, Địch Nhượng vẻ mặt thận trọng. Ngõa Cương vẫn là Ngõa Cương, Tụ Nghĩa trại đã bị đốt sạch, cũng may đám người Địch Nhượng có kinh nghiệm xây dựng lại, rất nhanh đã lập ra một đại trại đơn giản, thầm nghĩ Tiêu Bố Y đã nam hạ, nhất thời không thể lại đến nữa, trước ở vài ngày rồi tính tiếp.
"Trại chủ, người tìm ta có chuyện gì?" Cổ Hùng biết rõ vẫn cố hỏi.
Địch Nhượng kéo Cổ Hùng qua ngồi ở bên người, trực tiếp nói: "Cổ Hùng, ta nghe nói ngươi thông hiểu âm dương bói toán, nên cũng muốn tìm ngươi tính toán một chút. Lý Mật là người thừa kế Bồ Sơn Công, tuy gia đạo suy sụp, nhưng dù sao cũng xuất thân môn phiệt, ta chuẩn bị kéo hắn gia nhập sơn trại, nhưng lại có chút lo lắng, người này có tài chỉ sợ sẽ không phục ta, với bản lãnh của hắn hoàn toàn có thể tự lập vì sao phải đầu nhập ta? Nhưng ngươi cũng biết, nếu không có hắn, Ngõa Cương trại đã sớm bị diệt".
Cổ Hùng gật đầu, "Ta biết tâm tư của trại chủ, để ta đoán một quẻ" Hắn từ trong lòng lấy ra sáu đồng tiền, hợp lại trong bàn tay, niệm niệm vài từ, đợi cho sau khi niệm xong, tiện tay ném xuống đất, nhíu mày không nói.
Địch Nhượng trong lòng tò mò, khó hiểu hỏi, "Cổ Hùng, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Cổ Hùng ngạo nghễ nói: "Trại chủ, người chớ có xem thường mấy đồng tiền này, ta vốn xuất thân Bắc phái đạo học, người cũng biết trong bí pháp Bắc phái đạo gia có bát quái tứ trụ, ngũ hành lục hào" Nhìn thấy Địch Nhượng lắc đầu, Cổ Hùng thở dài nói: "Trại chủ không biết cũng không lạ, đây vốn là bí pháp của đạo gia, người biết rất ít. Ta may mắn tập được phép lục hào này, sáu đồng tiền tưởng như đơn giản này lại có thể thấu hiểu thiên cơ".
Địch Nhượng bán tín bán nghi, "Thì ra là như thế, nhưng quẻ tượng này rốt cuộc nói cái gì?"
Cổ Hùng nghiêm mặt nhìn sáu đồng tiền, hồi lâu sắc mặt giãn ra nói: "Trại chủ, quẻ này đại cát đại lợi!"
"Sao lại giải thích như vậy?" Địch Nhượng cuống quít hỏi.
"Trại chủ, Lý Mật không tự lập tiến đến đầu nhập người, cũng có thể giải thích. Có một số việc đều là số mệnh, Lý Mật tuy là Bồ Sơn Công, nhưng vẫn phải chạy trốn, trại chủ người tuy khởi nghĩa nhiều năm, thủy chung vẫn bất đắc chí, đây đều là do trong mệnh bị khiếm khuyết. Trại chủ họ Địch, Địch lại có ý là Trạch. Lý Mật thừa kế Bồ Sơn Công, bồ thảo đó là không có trạch thì không sinh, trạch không có bồ thảo thì không vượng, hai người vốn là phải dựa vào nhau mà thành, khuyết ai đều khó hưng vượng phát đạt. Hiện nay Lý Mật đến đầu nhập, lúc này mới có thể làm việc không đâu không thành, hưng vượng phát đạt, mà trại chủ có Lý Mật, mới có thể hướng vinh, định được Ngõa Cương, cũng không cần chịu cảnh bị người truy đuổi vất vưởng khổ sở".
Địch Nhượng vui vẻ, vỗ án nói: "Nói rất đúng, Cổ Hùng, nhanh đi mời Lý Mật đến, cùng ta thương nghị đại kế hưng thịnh Ngõa Cương !"