Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chỗ tối của phủ tướng quân có bóng người chớp lên, đám người Biển Bức sớm biết có dạ hành nhân đến đây, lo lắng an nguy của Tiêu Bố Y, cũng đã chạy tới.

Có thể thấy được Tiêu Bố Y cùng người đến bộ dáng có chút quen biết, nên đều ẩn nhẫn không ra.

Văn Vũ Chu nhìn thấy Tiêu Bố Y, trên mặt nhiều ít có chút xấu hổ, "Tiêu huynh, ta là Văn Vũ Chu, người… có nhận ra ta không?" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Đương nhiên là nhận ra, tại thảo nguyên chúng ta đã gặp qua mấy lần. Ngươi… đến Đông Đô lúc nào? Không biết đêm khuya đến đây là có việc gì sao?"

Vẻ mặt của hắn như cười như không, thoạt nhìn thật sự không biết chuyện gì, Văn Vũ Chu cười khổ, "Tới đã lâu, bất quá bởi vì có chút nguyên nhân, nên vẫn chưa có đến gặp Tiêu huynh, không biết… có thể vào trong phòng hay không?"

Tiêu Bố Y để cho hắn tiến vào, nhìn thấy trên người hắn dơ bẩn không biết là dính cái gì, lại còn mang theo mùi hôi thôi, không khỏi cố nín cườim thầm nghĩ đám người Biển Bức cũng đủ âm hiểm, giết không được Phù Bình Cư thì cũng phải phun chút đồ vật ác tâm vào Phù Bình Cư một chút. Văn Vũ Chu này trên người không biết là dính cứt chó hay là máu gà, mùi cổ quái.

Văn Vũ Chu vào phòng, thật ra cũng không tiện ngồi xuống, cười khổ nói: "Tiêu huynh… phủ tướng quân của người cũng cổ quái".

"Sao vậy?" Tiêu Bố Y biết rõ còn hỏi, cũng đã vì hắn mà đưa tới bồn nước sạch.

Văn Vũ Chu nhìn bồn nước sạch nọ nói: "Ta nghe nói người Trung Nguyên đều tin cái gì ngũ hành bát quái vận số, phủ tướng quân vốn sẽ phải là tường vân bao phủ, nhưng cũng không biết trên phủ tướng quân của Tiêu huynh lại là cứt chó bao phủ".

Tiêu Bố Y nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Vũ Chu ở lâu tại thảo nguyên có điều không biết, Trung Nguyên có câu về vận cứt chó, chính là cùng cứt chó này có liên quan, ta gần đây quan vận thông thoáng, cùng cái này thật sự không thể không có quan hệ. Bất quá ngươi lại lầm vào bố cục này, chỉ sợ sẽ lâm vận vào đầu".

Câu trước của hắn chỉ là đùa một chút, câu sau nhiều ít cũng có chút ý thức tỉnh. Lấy một người đối kháng gia tộc Trường Tôn, cũng không phải là hành động sáng suốt.

Văn Vũ Chu xấu hổ cười cười nói: "Thật ra… ta chưa từng có khi nào gặp may mắn!"

Văn Vũ Chu tuy là Thiếu chủ Hắc Ám Thiên Sứ, nhìn như quang cảnh, nhưng những lời này là phát ra từ phế phủ. Hắn từ nhỏ trưởng thành tại thảo nguyên, trong đầu luôn bị cô mẫu quán thâu đại kế báo thù, nhưng cô mẫu hắn vốn kiến thức cũng không nhiều lắm, thì làm sao mà dạy cho hắn được những kiến thức cao minh. Cô mẫu hắn thầm nghĩ ở tại thảo nguyên phát triển thế lực, sau đó giết An Toại Gia, lật đổ Đại Tùy. Năm đó Thiên Kim công chúa so với muội muội còn cao minh hơn nhiều, cũng chỉ có thể mượn lực lượng thảo nguyên. Cho nên ý niệm lật đổ trong đầu cô mẫu Văn Vũ Chu cũng chỉ là ở trong đầu, chưa từng có áp dụng vào thực tế. Nhìn đại thế địa thế thiên hạ lại càng là một chút cũng không thông, cô mẫu hắn đối với bên ngoài hết sức mơ màng, thì làm sao Văn Vũ Chu hiểu rõ cho được?

Lần này Văn Vũ Chu nam hạ cũng không phải là lẻ loi một mình, còn đi theo hai lão thần, nhưng lão thần đối với hắn tất cung tất kính, nhưng cũng không có chủ ý gì. Muốn nói thống trị thiên hạ bọn họcó lẽ còn có chút chủ ý, muốn nói báo thù thì hai người lão thần cũng không có biện pháp gì.

Văn Vũ Chu từ thảo nguyên tới Trung Nguyên. Mặc dù Trung Nguyên đạo phỉ hoành hành, nhưng dù sao cũng kiến thức Trung Nguyên phồn hoa cùng địa linh nhân kiệt, không khỏi có chút tự ti mặc cảm. Hắn đối với báo thù cũng mờ mịt không có đầu mối, chỉ biết đi theo dấu chân của Tiêu Bố Y, một đường nam hạ bắc thượng không có chủ đích, có thể thấy được Tiêu Bố Y thanh thế ngày càng to lớn, lại không khỏi mờ mịt mất mác. Ngày hôm đó sau khi tới Đông Đô, trong lúc vô tình đụng phải huynh đệ Trường Tôn, trực giác của hắn nhận định hai huynh đệ này cùng An Toại Gia có chút tương tự, lặng lẽ đi theo, thật không ngờ lại đụng phải Trường Tôn Thuận Đức.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trường Tôn Thuận Đức, hắn đã nhận định người này nhất định là An Toại Gia, hai mươi năm tang thương, cũng không có lưu lại dấu vết năm tháng trên người An Toại Gia, trên trán nhưu buồn như hồi ức. Văn Vũ Chu không biết hắn hai mươi năm trước u buồn cái gì, càng không biết hắn tại sao hiện tại lại không vui, sau khi biết thân phận của Trường Tôn Thuận Đức thì đối với chuyện cũ trước kia bừng tỉnh đại ngộ, biết muốn giết Thiên Kim công chúa quá nửa cũng xuất phát từ chủ ý của Trường Tôn Thịnh.

Năm đó Đột Quyết thế mạnh, đối với Đại Tùy có sự uy hiếp rất lớn, thời khắc nào cũng có nguy cơ nam hạ. Trường Tôn Thịnh dùng xảo kế làm cho Đột Quyết phân chia làm đông tay hai bộ phận, chỉ lo nội chiến, cũng không rảnh để xâm nhập về phía nam. Mà khi đó Thiên Kim công chúa lại cổ động Đột Quyết nam hạ, đốivới Đại Tùy uy hiếp rất lớn. Trường Tôn Thịnh lại thi triển mỹ nam kế, cho Trường Tôn Thuận Đức giả trang thành một Tùy quan An Toại Gia bất đắc chí đi câu dẫn Thiên Kim công chúa, sau đó tiết lộ cơ mật, để cho Đô Lam Khả Hãn giết Thiên Kim công chúa.

Trường Tôn Thuận Đức phong độ có thừa, hôm nay thoạt nhìn cũng là một mỹ nam tử, càng kiêm cơ trí hơn người, xảo ngôn đường mật, nên đã cho hắn đến câu dẫn Thiên Kim công chúa xuân khuê tịch mịch thật sự là không thể thích hợp hơn.

Thực tế đã chứng minh, kế này của Trường Tôn Thịnh cực kỳ thành công! Tất cả nghĩ đến thì phi thường đơn giản, nhưng Trường Tôn Thịnh đã vì Đại Tùy mà dễ dàng tiêu tan hai họa ngầm, lại bảo vệ Đại Tùy có hơn mười năm an bình…

Tại sao không trực tiếp đi ám sát Thiên Kim công chúa?, Văn Vũ Chu mấy ngày này cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Nếu trực tiếp sát hại Thiên Kim công chúa thì chỉ có thể dẫn phát hận ý của Khả Hãn đối với Đại Tùy, lại càng kích hóa mâu thuẫn giữa Đại Tùy cùng Đột Quyết, nhưng làm cho kết cuộc là Đô Lam đi giết Thiên Kim công chúa thì kết quả đã hoàn toàn khác. Mỗi lần nghĩ tới đây, Văn Vũ Chu đều vì tâm cơ của người Trung Nguyên mà sinh sợ hãi, vì kỳ mưu của Trường Tôn Thịnh lại càng sợ hãi than thở không thôi, nhưng lại càng thêm thống hận Trường Tôn Thuận Đức bạc tình bạc nghĩa.

Hắn thuở nhỏ được nhị cô mẫu thu dưỡng, đối với đại cô mẫu hiển nhiên cũng tràn đầy tình cảm, sau khi nghĩ thông suốt tiền nhân hậu quả, thầm nghĩ làm thế nào để giết An Toại Gia mà thay cô mẫu báo thù. Hắn cũng không phải là hạng người lỗ mãng, vẫn chờ cơ hội, rốt cuộc đợi được Trường Tôn Thuận Đức bày tiệc rượu mời Tiêu Bố Y, uy hiếp ông chủ La của Lâu ngoại lâu, sau đó giả trang làm một tiểu nhị giả bộ đưa thức ăn, đem đoản đao giấu ở trong mâm, bắt chước phương pháp của người xưa mà ám sát Trường Tôn Thuận Đức, nhưng lại thật không ngờ sắp thành lại bại, hắn đã đánh giá cao bản thân mà đánh giá thấp kẻ địch.

Sau khi chạy trốn, Văn Vũ Chu cũng không có e ngại nữa, mà trực tiếp tìm tới Tiêu Bố Y.

Hắn mấy ngày này kinh nghiệm nói phức tạp thì cũng phức tạp, mà muốn nói đơn giản thì cũng đơn giản. Hắn vốn không muốn đến cầu Tiêu Bố Y, bởi vì một nam nhân vô luận thế nào, đều không muốn vứt bỏ thể diện mà đi cầu tình địch. Hắn cũng không muốn để cho Mông Trần Tuyết coi thường hắn, càng cảm thấy mình vô luận như thế nào, cũng vẫn mạnh hơn Tiêu Bố Y một chút.

Nhưng hiện tại hắn phát hiện, trừ da mặt hắn so với Tiêu Bố Y có thể dày hơn một chút ra, thì những chỗ còn lại đều không thể so sánh với Tiêu Bố Y.

Sau khi rửa vết máu vết dơ bẩn trên tay, trên mặt xong, Văn Vũ Chu ngẩng đầu lên, câu đầu tiên là: "Cái này… biểu huynh…"

Tiêu Bố Y giật mình, một hồi lâu cười khổ nói: "Văn huynh, tại hạ họ Tiêu, cũng không phải họ Biểu!"

Văn Vũ Chu gượng cười nói: "Tiêu huynh thật sự hay nói đùa, thật ra người và ta trong lòng đều biết rõ, chúng ta vốn tính là họ hàng, đối với tao ngộ của mấy vị cô mẫu, ta cũng buồn bã không thôi…" Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, Văn Vũ Chu bắt buộc mình nói tiếp, "Tam cô mẫu ta cũng nghe qua là kỳ nhân, đối với tao ngộ của người cũng không hẳn là đồng tình, cũng may tam cô mẫu có đứa con đỉnh thiên lập địa như Tiêu huynh, biểu huynh, người là sự kiêu ngạo cảu Vũ Văn gia chúng ta… cũng… cũng là sự kiêu ngạo của ta…"

Tiêu Bố Y thoạt nhìn chỉ có tự ti, một hồi lâu mới nói: "Tại hạ họ Tiêu, Vũ Văn gia cùng ta… cũng không có quan hệ gì. Hơn nữa Vũ Văn gia tại Bắc Chu uy danh hiển hách, ta làm sao mà dám với cao?"

Văn Vũ Chu nghiêm nghị nói: "Biểu huynh nói như vậy đặc biệt sai rồi. Người quá mức tự khiêm tốn, ta rõ ràng là hiện tại Vũ Văn gia nghèo túng, đối với biểu huynh mới là với cao mới đúng. Vô luận như thế nào, người và ta có quan hệ thân thuộc… đó là máu mủ tình thâm, không thể phủ nhận!"

Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Cái đó cũng chưa chắc".

Văn Vũ Chu trong lòng tuy nóng ruột, nhưng vẫn dựa theo suy nghĩ đã dự định mà nói: "Lúc ấy khi ta nghe được tam cô mẫu gặp nạn, hận không thể bản thân đến cứu viện, cái này đương nhiên chính là do huyết mạch tương thông" Tiêu Bố Y cất tiếng thở dài, "Cho nên hiện tại ngươi gặp nạn, ta cũng nên bản thân đi cứu?"

Văn Vũ Chu vỗ bàn nói: "Biểu huynh thông dĩnh như thế, thật làm cho biểu đệ bội phục. Bất quá lại không phải là ta có khó khăn, mà là mối thù chung của Vũ Văn gia chúng ta cùng Tiêu gia. Ta biết biểu huynh khẳng định đã biết, Trường Tôn Thuận Đức chính là An Toại Gia, mà tiểu nhị hành thích kia chính là ta. Biểu huynh đương nhiên là đã sớm nhận ra ta, hơn nữa đã biết tiền nhân hậu quả, cho nên ở trên tửu lâu cũng không có ra tay, thật ra dựa vào thân thủ của biểu huynh, mười Văn Vũ Chu cũng phải ở lại. Vốn ta biết biểu huynh quyền lợi to lớn, nhưng không muốn cấp cho biểu huynh thêm phiền toái gì, lúc này mới đơn độc hành thích. Nhưng thật không ngờ chính là, An Toại Gia lại có một lũ cẩu nam nữ giúp đỡ, ta quả bất địch chúng, vốn anh hùng hảo hán chúng ta, đều là muốn một chọi một. Nhưng bọn họ nếu bất nhân, chúng ta cũng không cần phải nói nghĩa khí. Người nói có đúng không?"

Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Xem bộ dáng đạo lý cũng ở về phía ngươi".

Văn Vũ Chu gật mạnh đầu, "Nghĩ tới lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, ta đã tra rõ Trường Tôn Thuận Đức ngày mai sẽ rời khỏi Đông Đô, chúng ta muốn giết hắn thì chỉ có cơ hội đêm nay. Ta biết biểu huynh hiện tại quyền thế ngập trời, cũng xin biểu huynh điều động binh mã bao vây Lý phủ, đuổi bắt Trường Tôn Thuận Đức, rồi cho hắn một tội danh tạo phản là được rồi, dù sao cái này cũng không tính là người nói? Đến lúc đó giết An Toại Gia, ta nghĩ cô mẫu cùng ta đều cảm kích đại ân đại đức của người".

Một hơi nói xong suy nghĩ, Văn Vũ Chu có chút chờ mong nhìn Tiêu Bố Y, chỉ trông mong hắn gật đầu, thật không ngờ qua một lúc lâu, Tiêu Bố Y tới tóc cũng không có động một cây.

Văn Vũ Chu vẻ tươi cười rốt cuộc có chút phát khổ, "Biểu… huynh, người chẳng lẽ không muốn vì đại cô mẫu mà báo thù sao?"

Tiêu Bố Y rốt cuộc nghiêm mặt nói: "Văn huynh, ta nghĩ ngươi đã lầm mấy điểm. Đầu tiên ta còn không thể xác định thân mẫu là ai, cho nên cái biểu huynh này thật sự thừa nhận không nổi. Tiếp theo Trường Tôn Thuận Đức mời ta ăn cơm, ta muốn giết hắn, chung quy cũng có chút xấu hổ. Với nữa, ta hiện tại còn có chuyện của ta, ân cừu dĩ vãng ta không muốn lo lắng tới, ta làm việc không thể tự trói tay chân, chỉ biết dựa theo kế hoạch của chính mình mà làm việc, cũng mong ngươi thứ lỗi".

Văn Vũ Chu vẻ mặt đờ đẫn, ngóng nhìn Tiêu Bố Y một hồi lâu, "Tiêu huynh… ta thật không ngờ ngươi là người như vậy".

Tiêu Bố Y mặt nhăn mày nhíu nói: "Ta là dạng người gì, không nhọc người khác phẩm phán!"

Văn Vũ Chu bỗng nhiên rút yêu đao ra, Tiêu Bố Y cũng không hề e sợ, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn làm gì?" Văn Vũ Chu trầm giọng nói: "Ta biết Tiêu huynh vẫn là người gan lớn, không biết có dám cùng ta đánh cuộc một lần hay không?"

"Đánh cuộc gì?"

"Ta cá là trong lòng bàn chân trái của người nhất định sẽ có tam nốt ruồi son, nếu có thì người nhất định là hậu nhân hoàng tộc Vũ Văn gia, ứng với đảm đương trọng trách báo thù cho gia tộc".

"Ngươi nếu thua?" Tiêu Bố Y cau mày hỏi.

"Ta nếu thua, sẽ chặt bỏ chân trái của mình" Văn Vũ Chu tức giận nói: "Ta nếu đã vô năng đến cực điểm, không thể báo thù, chặt chân cũng là chặt đứt ý niệm báo thù trong đầu, cũng tránh cho nhị cô mẫu thất vọng".

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Văn huynh, ngươi sao lại cứ chấp mê bất ngộ như thế, loại đánh cuộc này thật sự không thú vị đến cực điểm. Ngươi đã muốn biết đáp án, ta cũng sẽ nói cho ngươi đáp án…"

Văn Vũ Chu tinh thần rung lên, trong lòng lo lắng, Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Ta rõ ràng nói cho ngươi, ta coi như là biểu huynh của ngươi, coi như là hậu nhân của Vũ Văn gia, nhưng ta cũng không muốn dây dưa đến ân oán không rõ hai mươi năm trước. Ta có chuyện của ta, ta có kế hoạch của ta!"

Văn Vũ Chu buông tay, đơn đao rơi trên mặt đất loảng xoảng, hắn thất hồn lạc phách lui ra phía sau vài bước, thống khổ nói: "Tiêu BốY, ngươi thật làm cho ta quá thất vọng!"

"Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hy vọng ngươi đối với ta kỳ vọng cái gì" Tiêu Bố Y lạnh lùng ngồi xuống.

Bên trong phòng chợt yên tĩnh, Văn Vũ Chu một lúc lâu sau mới cúi người nhặt trường đao lên, tra đao vào vỏ, cười khổ nói: "Ta thật ra cũng hiểu huynh".

Tiêu Bố Y mày cau lại, "Ngươi hiểu cái gì?"

Văn Vũ Chu khẽ thở dài: "Chí hướng của huynh là thiên hạ, đương nhiên sẽ đem ân oán cá nhân đặt sang một bên. Hoặc là nói, nếu như có thể có trợ giúp đối với huynh để đoạt lấy thiên hạ, thì coi như là cừu gia của huynh, huynh cũng sẽ đem ân oán đặt sang một bên. Ta thì không thể như vậy. Cả đời này của ta chính là vì ân oán, huynh đã không giúp ta, ta chỉ có cơ hội lúc này đây để giết An Toại Gia, đêm nay… vô luận sinh tử… ta cũng phải thử một lần".

Hắn sau khi nói xong, xoay người rời đi, Tiêu Bố Y rốt cuộc nói: "Văn huynh…"

Văn Vũ Chu bỗng nhiên xoay người, sự vui mừng dâng lên: "Biểu huynh, người chịu giúp ta?"

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta không phải đồng ý giúp ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi, lấy năng lực của ngươi mà muốn ở tại Đông Đô giết Trường Tôn Thuận Đức, tuyệt đối là không thể. đối với chúng ta dù sao cũng đã quen biết một hồi, ta muốn nói cho ngươi, có đôi khi lùi một bước là biển rộng trời cao".

Văn Vũ Chu lắc đầu, "Đa tạ ngươi nhắc nhở, nhưng ta đã không còn đường thối lui. Cả đời này của ta nếu như ngay cả An Toại Gia cũng giết không được, thì còn có mặt mũi nào đi gặp nhị cô mẫu?"

Tiêu Bố Y trầm ngâm chốc lát, "Ngươi thật ra có thể thối lui đến Đồng Quan".

Văn Vũ Chu sửng sốt, "Huynh nói cái gì, lùi tới đó thì có thể không thẹn với lương tâm sao?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Muốn giết Trường Tôn Thuận Đức cơ hội khẳng định vẫn có, ngươi hiện tại ưu thế là ở chỗ tối, bọn họ rời Đông Đô khẳng định là sẽ tới Đồng Quan. Sau khi qua Đồng Quan, rất có thể sẽỏ tại phụ cận Tây Kinh phát triển chiêu mộ nghĩa quân. Ngươi nếu không có việc gì, lấy thân thủ của ngươi mà đầu nhập vào thì chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?"

Văn Vũ Chu cả giận nói: "Ta hận không thể giết hắn, sao còn có thể đầu nhập vào bọn họ?"

Tiêu Bố Y chỉ có thể thở dài, "Ngươi sao có thể ngốc như vậy? Ngươi chẳng phải là chỉ lẫn vào đội ngũ của bọn họ, đợi đến thời điểm mấu chốt mà cấp cho Trường Tôn Thuận Đức một kích cho ngã ngựa, chẳng phải so với giết hắn thống khoái thì hơn nhiều sao?"

Văn Vũ Chu lúc này mới trầm ngâm một hồi lâu, "Tốt, ta nghe huynh một lần".

Hắn xoay người rời khỏi, lại ngừng bước, "Tiêu Bố Y, ta muốn nói một câu".

"Xin cứ nói".

"Huynh thật sự so với ta còn âm hiểm hơn nhiều" Văn Vũ Chu sau khi nói xong, thì sải bước mà rời đi.

"Quá khen rồi" Tiêu Bố Y cười khẽ, rồi chậm rãi ngồi xuống, lại thở dài.

Biển Bức ở ngoài cửa thấp giọng nói: "Tiêu tướng quân… tối nay Tương Dương có quân tình khẩn cấp bẩm báo".

Tiêu Bố Y tinh thần rung lên, hắn hiện tại có ưu thế về thông tin rất lớn, ít nhất tại Đông Đô khi cửa thành đóng chặt, thì cũng không ảnh hưởng đến hắn cùng Từ Thế Tích ở Tương Dương tiến hành liên lạc.

Thật ra hắn vẫn quan tâm đến tình hình ở Tương Dương, cũng may Từ Thế Tích không phụ kỳ vọng củ hắn, hiện nay Tương Dương trấn giữ nhiều ngã, các vùng quanh Giang Nam đã có nhiều nơi về quy phụ, có thể nói mỗi ngày đều có huyện thành mới đến phụ thuộc, muốn ôm bắp đùi của hắn.

Có đôi khi không cần thiết đánh thì mới có thể chiếm lĩnh địa bàn, Tiêu Bố Y, Từ Thế Tích hai người vẫn hay dùng sựảnh hưởng cùng uy vọng đánh động các quận huyện phụ cận Giang Nam đến tìm nơi nương tựa. Bọn họ chiếm cứ một nơi không tệ, chiến hỏa của Đại Tùy ở phía nam Tương Dương cũng không bắt lớn lên được, các đại tặc đại đạo trong thiên hạ đều đang ở tại Hà Nam, Hà Bắc cùng với Giang Hoài câu tâm đấu giác, điều này làm cho Tiêu Bố Y dễ dàng phát triển thế lực.

Nhưng các nơi ở Giang Nam đa số đều là dựa vào sông mà thủ, cũng không phải là nơi tứ tắc như Quan Trung hoặc Hà Bắc, sau khi qua sông địa thế trống trải, nếu bị người tấn công, thủ thành không thể có ưu thế được như Quan Trung, cho nên hắn muốn phát triển địa bàn đến trình độ lớn nhất, đối với Quan Trung hình thành thế hợp vây.

Lý Tĩnh đã nói với hắn, biện pháp tốt nhất để trấn giữ Quan Trung chính là không để cho bọn họ xuất binh!

Những gì mà hắn làm hiện tại, chỉ là tổng hợp kết tinh trí tuệ của ba người, hắn cho hai người sự tín nhiệm hoàn toàn.

Trước mắt đối phó với Lý Mật là chuyện mà hắn đầu nhập tinh lực nhiều nhất, sau khi bình Lý Mật, hắn mới có cơ hội đoạt lấy Hà Bắc, Giang Hoài. Lúc này hậu phương đã không còn lo lắng, hắn mới có thể chuyên tâm đối kháng thế lực Quan Lũng.

Tất cả sách lược đã thương định vô số lần, trong khi trong đầu nghĩ sơ lược qua, Tiêu Bố Y tiếp nhận lá thư.

Mở thư ra xem, vẻ mặt Tiêu Bố Y dường như quái dị, Biển Bức hiện tại đã xem Tiêu Bố Y như huynh đệ của mình, vui buồn đều liên quan, không nhịn được hỏi: "Tương Dương vẫn bình an chứ?"

Tiêu Bố Y đem thư giao cho Biển Bức, Biển Bức nhìn qua trên mặt cũng biến sắc, hắn chỉ trên thư trên hết nói Bùi Hành Quảng ba trận đều bại, thối lui thủ chín mươi dặm. Đại quân La Sĩ Tín đóng quân tại Thước Đầu trấn kháng cự quân ta, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bờ Trường Giang mà tiến về phía tây!

***

Bùi Hành Quảng binh bại, thành Tương Dương thành vẫn không có hoảng loạn gì nhiều lắm. Ngược lại, thành Tương Dương hiện đã hiện ra vẻ phồn vinh.

Bốn phía ngã tư đường đều phi thường phồn hoa, dân chúng trên mặt đều là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, ngựa xe như nước, thuyền qua lại tấp nập, vô luận khách thương nam hạ hay bắc thượng, điểm đặt chân đầu tiên đều chính là Tương Dương.

Tương Dương hướng tới người trong thiên hạ công bố, có Tiêu tướng quân tọa trấn, đây là nơi hạnh phúc nhất ở trong loạn thế. Tương Dương vô luận vận chuyển hay mua bán, đều đã đạt tới tình trạng phồn vinh như trước đây. Đương nhiên những tiện lợi này cũng không phải là cho không. Buôn bán ở đây đều được thu thuế một thành, Từ Thế Tích đương nhiên rõ ràng đạo lý tát ao bắt cá, tích cực phát triển kinh tế của Tương Dương, là tích lũy tư bản phong phú để cho tiếp tục tác chiến.

Bọn họ không có kho lúa, bất quá cũng không có vấn đề gì, chỉ là ngắn ngủn trong nửa năm, Tương Dương Giang Nam mưa thuận gió hòa, dân chúng đã dư lương.

Trong phủ tướng quân, Đỗ Như Hối đem dâm chính văn quyển mới sửa sang lại giao cho Từ Thế Tích xem qua, Từ Thế Tích lại đem văn quyển giao cho Đậu Dật.

Đậu Dật cười khoát khoát tay nói: "Có Đỗ tiên sinh tọa trấn, lão phu không cần xem".

"Đỗ tiên sinh là đại tài, mấy ngày nay đề bạt người hay đuổi người cũng ít có sai lệch, thật sự làm cho chúng ta cảm thấy mặc cảm" Khổng Thiệu An ở một bên cũng nói, tràn đầy tôn kính.

Đỗ Như Hối cười cười, trong lòng nhiều ít cũng có chút vui vẻ, hắn thoạt nhìn chỉ là một người nhìn không lọt mắt, nhưng tất cả mọi người đối với hắn rất tôn trọng, điều này làm cho tự tin của hắn đã từ từ tích lũy lại, cũng không cảm thấy thư sinh không có chỗ dùng nữa.

"Từ tướng quân, quan viên được đề bạt trên tay Đỗ tiên sinh rất nhiều, hôm nay các quận đều thông suốt, nhưng hình như Đỗ tiên sinh vẫn chưa có quan chức gì?" Đậu Dật thiện ý nhắc nhở.

Đỗ Như Hối vội vàng khoát tay, "Không vội không vội, cũng không thành vấn đề mà".

Hắn tuy nói không thành vấn đề, nhưng trong lòng lại cũng có chút mất mác, dù sao mọi người bán mạng, cũng là muốn giành được chút danh cho sau này. Từ Thế Tích lại cười cười, mới muốn nói cái gì, thì Ngụy Chinh đã vội vã tiến vào phủ tướng quân, nhìn thấy mọi người đều ở đây, mỉm cười nói: "Thế Tích, tìm ta từ Nghĩa Dương trở về là có chuyện gì?"

Ngụy Chinh từ trước đến nay vẫn cùng đám người Bùi Bội trấn thủ Nghĩa Dương, Tiêu Bố Y từ sau khi đi Đông Đô, cũng đã làm cho áp lực ở Nghĩa Dương giảm đi. Dù sao đối với Lý Mật mà nói, Nghĩa Dương lúc này không quan hệ tới đại cuộc, cũng không đấu khí vô bổ, toàn bộ binh lực của hắn hiện tại đều dùng để đối kháng Đông Đô, cùng Từ Thế Tích thật ra vẫn lấy Hào Thủy, Hoài Thủy làm giới hạn.

Thật ra khi Từ Thế Tích phòng bị Lý Mật đến tấn công, Lý Mật làm sao mà không cảnh giác nơi này lúc nào cũng có thể có lực lượng công kích hắn!

Từ Thế Tích nhìn thấy Ngụy Chinh chạy tới, mỉm cười nói: "Đương nhiên là có chuyện cùng lão Ngụy người thương lượng".

"Cũng nên gọi ta là Ngụy Bí thư" Ngụy Chinh đùa giỡn nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươi như đang gọi người trong chợ vậy?"

Từ Thế Tích ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Thoạt nhìn mọi người đối với Tiêu tướng quân cũng có sự bất mãn".

Mọi người hơi ngạc nhiên, "Từ tướng quân sao lại nói như vậy?"

"Ít nhất mọi người làm lâu như vậy sao, quan chức cũng ít có phong thưởng" Từ Thế Tích nói.

Đỗ Như Hối lắc đầu, "Chúng ta biết Tiêu tướng quân tâm sáng như gương, càng biết Tiêu tướng quân sẽ không bạc đãi chúng ta" Hắn tuy là thư sinh, nhưng mỗi lần nói chuyện lại cực kỳ cứng cỏi, như chém đinh chặt sắt không thể nghi ngờ. Ngụy Chinh cũng nở nụ cười, "Thế Tích, nói đùa mà ngươi tưởng là thật sao, Như Hối nói không sai, chúng ta tin tưởng Tiêu tướng quân, như vậy là đủ rồi. Chúng ta đều biết hiện tại thời cơ xưng vương còn chưa tới, càng biết Tiêu tướng quân cho chúng ta quyền lợi đã là rất lớn rồi, đã như vậy, hư danh cũng là không quan trọng".

Từ Thế Tích lộ ra vẻ cảm động, một lúc lâu mới nói: "Các người không cần chờ nữa, thời cơ đã tới rồi".

Tất cả mọi người đều giật mình, đồng thanh nói: "Tiêu tướng quân chuẩn bị xưng đế sao?"

Từ Thế Tích lắc đầu, "Vậy thì còn chưa có, bất quá Tiêu tướng quân ở tại Đông Đô uy danh hiển hách, Việt vương đã có ý thoái vị, hôm nay gia phong người làm Lương Quốc Công, thống quản bách quan Đông Đô, có thể tự thiết quan lại".

"Tự thiết quan lại là ý tứ gì?" Khổng Thiệu An khó hiểu hỏi.

Từ Thế Tích đáp: "Ý tứ này chính là, người có thể tự phong quan, hơn nữa cho dù quan viên Đông Đô cũng phải về dưới trướng của người".

Mọi người nhìn nhau, đều phát hiện sự phấn chấn lẫn nhau, "Như vậy có nghĩa là Tiêu tướng quân hiện tại có thể phong thưởng bách quan?"

Từ Thế Tích gật đầu nói: "Không sai, đúng là như thế".

"Việt vương dùng chiêu này coi như là không tệ" Ngụy Chinh gật đầu nói: "Ít nhất chiêu này của hắn có thể bảo vệ tính mạng, Tiêu tướng quân nhân hậu hơn người, đối với hắn tuyệt đối sẽ không làm khó".

Từ Thế Tích lại lấy ra một phong thư, trầm giọng nói: "Tiêu tướng quân có lệnh…"

Mọi người đều đứng lên, chăm chú nghe theo, Từ Thế Tích đọc lên: "Tiêu tướng quân có lệnh, phong Đỗ Như Hối làm Lại Bộ Thị Lang, phong Ngụy Chinh làm Trì Thư Thị Ngự Sử, Thái Thú Tương Dương Đậu Dật gia phong làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Khổng Thiệu An làm Giám Sát Ngự Sử, gia phong Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, lập tức thượng nhiệm, không được sai lầm. Phàm công thần thủ nghĩa, quân quan thăng lên một bậc, hy vọng mọi người dốc cạn tâm lực, theo công lao mà định, ngày sau sẽ phong thưởng".

Mọi người nghe lệnh, đèu thở phào một hơi, tràn đầy phấn chấn, biết bắt đầu từ hôm nay, thân phận cũng đã lặng yên mà chuyển biến.

Đỗ Như Hối phấn chấn nhất, Lại Bộ Thị Lang vốn là phó của Lại Bộ Thượng Thư, nhưng lúc này hiển nhiên là lấy một Thị Lang như hắn là lớn nhất. Ngụy Chinh cũng có chút hài lòng, thầm nghĩ cơ cấu giám sát của Đại Tùy thiết trí Ngự Sử đài, trưởng quan là Ngự Sử Đại Phu, hắn là một Trì Thư Thị Ngự Sử so với Ngự Sử Đại Phu cũng chỉ thua một bậc mà thôi, từ một Bí thư nhảy lên làm Ngự Sử, có thể thấy được Tiêu Bố Y đối với hắn cực kỳ coi trọng. Khổng Thiệu An ở một bên có chút tò mò hỏi, "Từ tướng quân, vậy còn người, còn có Bùi tướng quân nữa cũng đều có quan chức chứ?"

Từ Thế Tích mỉm cười nói: "Tại hạ là Trấn Nam tướng quân, về phần Bùi tướng quân được Tiêu tướng quân phong làm Bình Đông tướng quân. Bất quá Tiêu tướng quân bận rộn nhiều việc, cho nên nói khó tránh khỏi lo lắng chưa được chu toàn, người còn cho Đỗ Thị Lang, Đậu Thái Thú cùng ta lo lắng về việc nhận và miễn nhân thủ… Về phần Ngụy Ngự Sử, thì phải đi Đông Đô, hiệp trợ Tiêu tướng quân".

Ngụy Chinh tinh thần rung lên, chắp tay nói: "Tuân lệnh".

Từ Thế Tích gật đầu nói: "Ta sẽ an bài nhân thủ đưa Ngụy Ngự Sử đi Đông Đô, về phần khi nào lên đường…"

Hắn lời còn chưa dứt, bên ngoài phủ tướng quân có binh sĩ tiến vào nói: "Báo cáo Từ tướng quân, Bùi tướng quân có quân tình bẩm báo".

Từ Thế Tích mở ra xem, trầm giọng đọc: "La Sĩ Tín đã đem binh rời Thước Đầu trấn, binh bức Bùi tướng quân đóng quân tại Lăng Dương sơn, Bùi tướng quân xin lệnh, có đánh một trận hay không?"

Đậu Dật ở một bên trầm giọng nói: "Từ tướng quân, người cho Bùi tướng quân yếu thế, liên tiếp bại ba trận, cũng không biết có dụng ý gì? Hôm nay La Sĩ Tín đại binh áp cảnh, chúng ta phải làm là phấn khởi mới đúng. Nếu còn lùi thủ, chỉ sợ quận Tuyên Thành sẽ không còn chỗ đứng, nếu từ Tuyên Thành lui quân, La Sĩ Tín một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thẳng bức Cửu Giang, Dự Chương, đến lúc đó khí thế nếu thành, chúng ta sẽ nguy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK