Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Xảo Hề qua thật lâu sau, màu đỏ trên mặt không lùi, mà còn lan tràn đến tận cổ, "Nữ nhi không dám giấu diếm, nữ nhi tối hôm qua… tối hôm qua đã cùng Tiêu… Tiêu công tử… trên một giường"...

Khi Xảo Hề tỉnh lại, mới phát hiện mình đang nằm trên giường của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y cũng không có nằm ở bên cạnh nàng, trên giường chỉ có một mình nàng, nhìn thấy hai nha hoàn cũng phục lên trên án mà ngủ, Viên Xảo Hề có chút sững sờ, chậm rãi ngồi xuống, phát hiện mình được đắp mền, rất ấm áp, chỉ là ngủ thiếp đi từ lúc nào, nàng cũng không biết.

Chỉ nhớ mình đợi Tiêu Bố Y, nghĩ tới nghĩ lui, mông mông lung lung tựa ở bên mép giường, không nghĩ đến vừa tựa xuống đã ngủ thiếp đi. Viên Xảo Hề tỉnh lại, hai nha hoàn cũng giạt mình, đều đứng lên nói: "Tiểu thư đã tỉnh".

"Hắn đâu?" Viên Xảo Hề lại đỏ mặt đỏ, ba chữ Tiêu Bố Y cũng không tiện nói ra.

"Tiêu công tử sáng sớm đã đi ra ngoài" Một nha hoàn nhanh miệng nói.

"Hắn tỉnh dậy, vậy các ngươi sao không đánh thức ta?" Viên Xảo Hề sốt ruột nói.

"Tiêu công tử không cho chúng ta đánh thức người" Một nha hoàn khác che miệng cười nói: "Tiểu thư, Tiêu công tử thực quan tâm tới người, hắn thấy người đang ngủ, liền đem người ôm lên trên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho người, hắn tựa ở một bên đến khi trời mờ sáng, đã ra khỏi cửa, hắn bảo chúng ta ở đây chiếu cố cho người, chúng ta đợi người cho tới giờ cũng mệt, nên mới ngủ quên mất".

Viên Xảo Hề mặt lại đỏ lên, cúi đầu nói: "Hắn, hắn cùng ta vẫn ở trên một giường?"

Hai nha hoàn đều cười trộm, cũng gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu công tử cùng tiểu thư đã ngủ cùng một giường" Các nàng đều cùng Viên Xảo Hề lớn lên từ nhỏ, hơn nữa tiểu thư này cũng không có uy nghiêm, đối đãi với các nàng cũng như tỷ muội, nên cùng tiểu thư không phân nặng nhẹ.

Viên Xảo Hề mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, tay chân không biết để đâu, thì thào lẩm bẩm: "Ta, ta…" Nàng xấu hổ khó có thể nói ra, chỉ nghĩ như vậy là phải cưới Tiêu Bố Y rồi. Nàng từ nhỏ đến giờ, đối với mấy cái này đều chưa hiểu được, chờ đợi bên cạnh một nam nhân say rượu đều là lần đầu tiên phá lệ, cùng nam nhân nói chuyện cũng là hiếm thấy, lần này cùng một nam nhân ngủ trên một giường. Những suy nghĩ này cuống quít quay cuồng xoay chuyển ở trong đầu.

Chỉ là sau khi biết những chuyện này phát sinh, Viên Xảo Hề trong lòng ngoại trừ xấu hổ, sợ hãi ra, còn có một loại thích thú. Nàng rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm, lại cũng biết không ít chuyện, nàng hiểu được phụ thân bề ngoài xem ra rất chừng mưch, thậm chí có chút yếu đuối, nhưng nếu thực quyết định một việc, tại Viên gia ai cũng không thể ngăn cản. Nàng đến chiếu cố Tiêu Bố Y say rượu, nhìn như ngẫu nhiên, lại là do phụ thân sắp đặt, loại tình huống này, cũng là do phụ thân sắp xếp sai? Viên Xảo Hề nghĩ vậy, trong lòng lại ngượng ngùng, bình thường tay cũng không có bị nam nhân chạm qua, lần này lại bị một nam nhân ôm lấy, lại còn cùng ngủ một giường, nhưng sao cảm giác gì cũng không có?

Các nha hoàn thấy tiểu thư xấu hổ, lần này không dám nói gì, đều biết tiểu thư này da mặt mỏng, vui đùa thì được, chứ dưới sự tình này mà cười đùa thì là hạ nhân không biết quy củ.

Viên Xảo Hề đứng dậy, nha hoàn đưa lên đưa nước nóng trang điểm sơ, nàng cũng không nói nhiều, ở trong phòng Tiêu Bố Y trang điểm sơ xong, nhìn mọi nơi, trong lạ lẫm lại dần dần quen thuộc, cửa phòng chợt kêu lên, nha hoàn mở cửa đều thi lễ nói: "Lão gia".

Viên Lam phất tay cho nha hoàn lui ra, ngồi đối diện Viên Xảo Hề, mặt cười cười.

Viên Xảo Hề có chút thấp thỏm, thấp giọng hỏi: "Phụ thân, người tìm con có việc sao?"

"Xảo Hề, con cảm thấy Tiêu Bố Y thế nào?" Viên Lam lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.

Viên Xảo Hề cúi đầu, "Cha, nữnhi không dám tự tiện làm chủ".

Viên Lam nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Xảo Hề, ta biết trước kia đối với con có hơi bạc đãi, đối với Nhược Hề có hơn, nguyên nhân thì con cũng biết, ta đối với nó vẫn có chút yêu thương nuông chiều, cũng khó tránh làm cho con trong lòng bất mãn".

"Phụ thân," Viên Xảo Hề đứng lên, "Con còn nhỏ, nhường cho tỷ tỷ cũng là nên làm, có cái gì mà nói bạc đãi? Phụ thân, Xảo Hề không có nửa câu oán hận".

Viên Lam khoát tay bảo Viên Xảo Hề ngồi xuống, lúc này mới nói: "Ta cũng biết con từ nhỏ tính cách đã nhu thuận, tuy Nhược Hề so với con lớn hơn một ít, nhưng xem ra ngược lại không bằng con. Nhưng nếu con nghĩ vi phụ lựa chọn Tiêu Bố Y cho con, con sẽ không có đường lựa chọn, vậy con sai lầm rồi. Con dù sao cũng là con ruột của vi phụ, ích lợi của Viên gia dĩ nhiên là ta phải lo lắng, nhưng hạnh phúc của con, cũng là chuyện phụ thân quan tâm như vậy. Vi phụ sẽ không bá đạo đến mức không cho con lựa chọn, bằng không khi Nhược Hề lúc trước phản đối ta đem Tiêu Bố Y giới thiệu cho nó, ta cũng không có quá mức tức giận. Đứa nhỏ này quá ngang ngược, chỉ cảm thấy người ta chọn nhất định không tốt, nhưng cơ hội chỉ đến có một lần, lựa chọn cũng chỉ có một lần. Trên đời này thực không có bán thuốc hối hận, con cùng Tiêu Bố Y ở chung một đêm, ta nghĩ đối với hắn nhiều ít cũng có chút hiểu rõ, con nếu cảm thấy hắn không tốt, hôm nay chỉ cần lắc đầu, vi phụ tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng".

Viên Lam ánh mắt lấp lánh, Viên Xảo Hề đầu cũng không ngẩng lên, giọng như muỗi nói, "Cha, nữ nhi còn có thểlựa chọn lắc đầu sao?"

Viên Lam ngẩn ra, "Vì sao?"

Viên Xảo Hề qua thật lâu sau, màu đỏ trên mặt không lùi, mà còn lan tràn đến tận cổ, "Nữ nhi không dám giấu diếm, nữ nhi tối hôm qua… tối hôm qua đã cùng Tiêu… Tiêu công tử… trên một giường".

Nàng lời vừa nói ra, cả người như đã muốn mềm nhũn ra trên ghế, thật sự đã dùng hết khí lực toàn thân.

Viên Lam ngạc nhiên, giây lát lại bật cười, "Ở trên một giường thì thế nào? Tiêu Bố Y chẳng lẽ rượu vào loạn tính, làm gì Xảo Hề con?"

"Cha!" Viên Xảo Hề cơ hồ hô lên, chỉ là nàng cho dù hô to, thật sự cũng không so với người thường nói chuyện lớn hơn là bao nhiêu.

"Thật ra ta có thể nói cho con một bí mật" Viên Lam cười nói: "Con sau khi nghe được, nói vậy đối với Tiêu Bố Y này sẽ có một cái nhìn khác".

"Ừm" Viên Xảo Hề gật đầu.

"Tối hôm qua Tiêu Bố Y quá nửa là không có say," Viên Lam thản nhiên nói: "Ta biết tửu lượng của hắn ít người có thể bằng. Hắn tối hôm qua uống tuy không ít, nhưng còn xa mới đến mức say".

"Không có say?" Viên Xảo Hề ngẩng đầu lên, khó hiểu cùng ngượng ngập nói: "Hắn vì cái gì phải giả say?"

"Hắn giả say đương nhiên là không vì con, hắn còn không biết con sẽ đến, hắn say chỉ là vì muốn cùng các thương nhân kết thành một khối" Viên Lam câu nói đầu tiên đã làm tiêu biến nghi hoặc của Viên Xảo Hề, "Thế nhân thường nói Khuất Nguyên cho rằng trên đời đều đục chỉ có ta trong, mọi người đều say chỉ ta tỉnh thì rất đáng khen, nhưng không ý thức được phương pháp xử thế của hắn cũng không cao minh. Tiêu Bố Y có thể làm được như say mà không say, say tỉnh không phân biệt được mới là thủ đoạn xử thế chân chính cao minh. Phạm Trung nghĩ đến quốc gia, trí lấy bảo thân, thương lấy cự vạn, có thể thành danh thiên hạ, chính là bởi vì xử sự tinh minh, văn chương mưu lược hơn người. Công cao cái thế thì thế nào, hay là bởi vì không biết tiến thối, lại như Câu Tiễn ban cho kiếm mà tự chết? Tiêu Bố Y chính mà không cong, linh hoạt biến hóa mới là chỗ ta thưởng thức nhất. Hắn cái gì có thể loạn, nhưng sẽ không loạn tính, hắn tối hôm qua cho dù cùng nữ nhi ngủ cùng giường, ta nghĩ cũng là giữ lễ quân tử, cho nên con cùng hắn quan hệ trước mắt còn chưa có định hình. Loại nam nhân như hắn, trên đời này cũng không gặp nhiều, vi phụ tuy không muốn ảnh hưởng đến con, lại cũng nhịn không được nói cho con một câu, bỏ qua hắn, con nếu muốn tìm nam nhân mà quan tâm hiểu được nữ nhân như hắn, chỉ sợ cơ hội cực kỳ thấp".

Viên Xảo Hề khi nghe được Tiêu Bố Y không say, nhịn không được nghĩ lại mọi chuyện tối hôm qua, giật mình hiểu ra.

"Nữ nhi, con nếu không thích tính cách của Tiêu Bố Y, vậy cũng là chuyện không thể ép được," Viên Lam nhìn thấy nữ nhi cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười khó có thể nắm bắt, "Thiên hạ ngày nay, là lấy mạnh hiếp yếu, sĩ tộc môn phiệt, hoa môn cao tộc hiện tại đều tìm cách mượn sức các thanh niên có tài, Viên gia chúng ta tại Nhữ Nam bảy nhà cũng không phải là đệ nhất, trong mắt người bên ngoài, cũng tính không là gì. Cao Sĩ Liêm đã sớm mượn sức Lý Thế Dân, Lý Uyên cũng có ý với Sài Thiệu, đều là lấy thủ đoạn hôn nhân. Giang đô quận thừa Vương Thế Sung người này, Xảo Hề nói vậy cũng đã nghe qua?"

"Vâng, vậy không phải là người của Vương gia Hoa tộc Giang Nam sao? Hắn vốn người Hồ, sau đó mẫu thân hắn gả cho Vương gia mới cải sang họ Vương, phụ thân cùng hắn hình như quan hệ cũng không tệ?"

"Ta cùng hắn quan hệ chỉ có thể xem như biểu hiện trên mặt thôi," Viên Lam lắc đầu nói: "Vương Thế Sung này tính tình xảo trá, có chút miệng lưỡi, thông thạo binh pháp, hiểu rõ luật lệ, ta biết hắn cũng không phải là vật trong ao, nhưng đối với hắn vẫn không thể yên tâm, chỉ bởi vì ngươi này phản phúc vô thường, nếu mượn sức người này, chỉ sợ sẽ đem bán cả Viên gia. Chỉ là nghe nói hắn tại Hoài Thủy kích phá mười vạn đại quân giặc, Thánh Thượng mặt rồng đại duyệt, triệu hắn đến Đông Đô diện thánh, Vương gia hiện tại thanh thế lón mạnh, hiện tại mọi thương nhân đều lấy Vương gia làm đầu, chúng ta nếu không cố gắng, chỉ sợ sau khi thế đạo rối loạn, không nói tới tiến lên, cho dù tự bảo vệ cũng đều khó khăn, Xảo Hề, một khi con đã không trúng ý Tiêu Bố Y, ta sẽ nhanh chóng tìm một người khác".

Hắn nói tới đây, đã đứng lên chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Viên Xảo Hề cũng đã đứng lên theo, "Cha…"

"Chuyện gì?" Viên Lam biết rõ còn cố hỏi.

"Nữ nhi cũng không nói nói là không nguyện ý mà" Viên Xảo Hề lại cúi đầu, thanh âm có chút phát run.

"Cũng không nói gì là không nguyện ý, vậy là có ý gì?" Viên Lam thở dài nói: "Ta biết con nghĩ cho vi phụ, quá nửa là ủy khuất, ta…"

"Cũng không nói là không nguyện ý, thì là nguyện ý" Viên Xảo Hề tức giận giậm chân nói: "Cha, người cố ý…"

Viên Lam ha hả cười to, "Vi phụ bất quá chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi".

"Vậy Nhược Hề tỷ thì làm sao bây giờ?" Viên Xảo Hề nhìn thấy phụ thân muốn ra khỏi cửa, cuống quít hỏi.

Viên Lam hừ lạnh một tiếng, "Một đấu gạo nuôi được một ân nhân, một thạch gạo ngược lại nuôi ra một cừu nhân, nó nghĩ mọi chuyện đều phải hoàn hảo, lại không biết đạo tiến thoái cảm ân, một khi đã như vậy, ta nuôi nó có tác dụng gì?"

Viên Xảo Hề chợt rùng mình, "Cha, Nhược Hề tỷ cũng không phải cố ý, tỷ có thể là nhất thời nghĩ không thông mà thôi".

Viên Lam thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Xảo Hề, con không cần suy nghĩ nhiều, mọi chuyện vi phụ đều sẽ giải quyết tốt. Con thu thập trong này xong, thì cứ về nhà trước, mọi chuyện không cần gấp, cứ từ từ mà làm".

Viên Xảo Hềồ một tiếng, nhìn phụ thân ra khỏi phòng, cũng không có vội vã trở về, mà đơn giản thu xếp phòng Tiêu Bố Y một chút, khi sửa sang lại gối đầu, trên mặt lại có chút thẹn thùng, vỗ vỗ gối, nhớ tới đêm qua nhìn thấy Tiêu Bố Y, khóe miệng lại có nụ cười ấm áp.

Tiêu Bố Y gật đầu, cảm giác đối với Lý Kiến Thành cũng không tệ. Sau khi vào phòng Lý Huyền Bá, phát hiện phòng này phi thường cổ quái, cũng có thể nói là đơn giản. Bởi vì trừ một chiếc giường cùng một cái bàn ra, cũng nhìn không ra vẻ gì là phòng ở, cả phòng tràn ngập sách vở, trúc giản, thậm chí còn có một khối mai rùa lớn!...

Tiêu Bố Y sớm ra khỏi cửa, chỉ sợ Viên Xảo Hề tỉnh lại sẽ xấu hổ, đối với cô gái rất dể đỏ mặt này, trong lòng hắn cũng rất có hảo cảm.

Khi đi vào Lý phủ, thì vẫn còn sớm. Lý phủ này không phải chỗ của Lý Tĩnh, cũng không phải là phủ đệ của Lý Mẫn, mà là chỗ của Lý Uyên. Hắn lần này đến, cũng không phải muốn gặp Cao tổ thái tông trong tương lai, mà chủ yếu là muốn gặp Lý Huyền Bá.

Hắn hiện tại thân là Thái Phó Thiếu Khanh, quan tuy chưa là gì, chỉ nuôi ngựa mà thôi, nhưng quan bậc cũng không kém Lý Uyên, đi vào Lý phủ cũng không tính là cao gì, thậm chí có thể nói là cấp cho Lý Uyên mặt mũi. Dù sao Lý Uyên tuy có quan hệ với Thánh Thượng, Tiêu Bố Y hắn cùng Dương Quảng cũng là thân thích, càng huống chi mấy tháng này nếu luận hồng nhân trước mặt Thánh Thượng, Tiêu Bố Y tuyệt đối phải xếp trước Lý Uyên.

Hắn khi bắt đầu chẳng qua chỉ muốn buôn bán ngựa, hoặc đi ôm đùi Lý Uyên. Cho dù Lý Uyên cùng mình không mấy hợp tính, hắn cũng lo lắng mượn sức Lý Thế Dân trước. Hiện Lý Thế Dân còn rất trẻ, lại nghe nói người này sau khi trở thành Đường Thái tông, cho dù bị Ngụy Chinh chỉ vào mặt mắng cũng không giận, khác hẳn với Dương Quảng. Ngươi không nói tới mắng Dương Quảng, chỉ cần ngươi không hợp với tâm tư của hắn, hắn cũng có thể sẽ chém đầu của ngươi. Lý Thế Dân so với Dương Quảng, cũng xem như là quân vương tính tình đỡ hơn? Nhưng thế sự rất nhiều thứ không theo ý của người, hắn muốn đi mượn sức Lý Thế Dân, nhưng lại đắc tội với tỷ phu của hắn, Lý Uyên muốn dùng ngựa của Lý Tĩnh, nhưng hôm nay Nguyệt Quang cũng đưa đến phủ của mình. Hắn hiện tại cho dù muốn mượn sức, nhưng xem ra quan hệ với hai cha con này càng lúc càng xa, hơn nữa đa có tích oán. Cái này còn chưa tính là gì, tuy hắn hiện tại không ảnh hưởng, nhưng cảm thấy đắc tội vợi vị Hoàng Thượng trong tương lai dù sao cũng là chuyện không hay gì. Hắn hiện tới chỗ này, cũng có suy nghĩ kéo gần lại quan hệ với hai người này.

Đến Lý phủ, phát hiện đại môn đã mở rộng, đình viện hạ nhân bận rộn công việc lui tới, Tiêu Bố Y có chút do dự, không biết bọn họ đang làm cái gì, mình đến đây có quấy rầy hay không, đang do dự thì phía sau có một thanh âm nói: "Không biết đại nhân tới có việc gì?"

Thanh âm ôn hòa điềm tĩnh. Tiêu Bố Y nghe xong xoay người lại, nhìn thấy một người đẹp trai cao lớn, mặt mũi ôn hòa, khi nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới trên mặt có vẻ ngạc nhiên nói: "Đại nhân chính là Tiêu Thiếu Khanh Thái Phó tự?"

Tiêu Bố Y biết hắn nhìn y phục mà đoán ra, khẽ cười nói: "Đúng vậy, còn không biết huynh đài họ gì?"

Người nọ tuổi chưa đến ba mươi, xem ra có vẻ lão thành, Tiêu Bố Y xưng hô huynh đài cũng là vì thế.

Người nọ ánh mắt lại kinh ngạc, "Nghe Huyền Bá nói, Tiêu đại nhân khiêm tốn khoát đạt, người lại tuấn lãng phi thường, quả thật là nhân vật trong đời mới thấy, hôm nay được gặp, mới biết được đều không phải là hư ngôn".

"Lý huynh nói như vậy sao?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ Lý Huyền Bá này thật ra cũng đánh giá cao mình.

Người nọ mỉm cười ôm quyền thi lễ nói: "Tại hạ là con cả của Lý gia Lý Kiến Thành, hôm nay được gặp Tiêu đại nhân, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Đại nhân đến tìm Huyền Bá? Ta nghe Huyền Bá nói, đại nhân chẳng những vui tính, hơn nữa kiến thức cao minh, cho nên Huyền Bá mới muốn mời đại nhân tới một chuyến, để giải đáp nghi hoặc?"

Tiêu Bố Y nghe đến đó đã xác định một điểm, Lý Huyền Bá cùng Lý Kiến Thành quan hệ không tệ, bằng không cũng sẽ không biết mình vì Lý Huyền Bá mà đến, "Ta chỉ nghe thấy hắn nói tốt, chẳng lẽ hắn không nói gì xấu ta sao?" Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm, ra vẻ thần bí nói.

Lý Kiến Thành kinh ngạc, nhìn thấy vẻ cười trong mắt Tiêu Bố Y, giật mình nói: "Có, đương nhiên là có, hắn nói Tiêu đại nhân làm người có chút quá thông minh, vì thế thoạt nhìn có chút ngu xuẩn, cũng chính là cái gọi là đại trí giả ngu, cho nên bảo ta ngàn vạn lần đừng để Tiêu đại nhân làm cho mê hoặc".

Tiêu Bố Y nhịn không được lắc đầu, "Lý huynh cũng thật hay đùa".

"Vậy mời Tiêu đại nhân đi theo ta," Lý Kiến Thành xưng hô Tiêu Bố Y là đại nhân, nhìn thấy hắn còn trẻ, cũng không câu nệ, kéo tay hắn đi vào phủ đệ Lý gia, hạ nhân nhìn thấy, đều cung kính nói: "Đại công tử mạnh khỏe".

Lý Kiến Thành thuận miệng phân phó hạ nhân vài việc, đều có quan hệ tới tế điện, Lý Kiến Thành hướng tới Tiêu Bố Y giải thích: "Tiêu đại nhân, hôm nay là này tế gia mẫu, hạ nhân đang chuẩn bị, chỉ sợ ta cùng Huyền Bá trong chốc lát đều không thể phụng bồi. Bất quá chừng canh giờ nữa, cũng muốn mời Tiêu đại nhân uống chén rượu".

"Ồ, ta đến cũng không đúng lúc," Tiêu Bố Y có chút áy náy nói: "Mong đại công tử thứ lỗi".

"Tiêu đại nhân không biết, thì có trách gì?" Lý Kiến Thành lắc đầu nói: "Nói đến rất nhiều người đụng tới việc này đều có sự kiêng kị, mong Tiêu đại nhân không cần để ý mới được".

Hai người vừa đi vừa nói, đi tới một gian phòng, Lý Kiến Thành nhẹ nhàng gõ cửa phòng hỏi: "Huyền Bá có đó không? Tiêu đại nhân đến tìm".

Hắn hỏi một tiếng, phòng không có tiếng ai, Lý Kiến Thành đẩy cửa phòng ra xem, lắc đầu nói: "Huyền Bá không ở đây, mời Tiêu đại nhân đợi một lúc, ta đi tìm hắn".

Tiêu Bố Y gật đầu, cảm giác đối với Lý Kiến Thành cũng không tệ. Sau khi vào phòng Lý Huyền Bá, phát hiện phòng này phi thường cổ quái, cũng có thể nói là đơn giản. Bởi vì trừ một chiếc giường cùng một cái bàn ra, cũng nhìn không ra vẻ gì là phòng ở, cả phòng tràn ngập sách vở, trúc giản, thậm chí còn có một khối mai rùa lớn!

Trúc giản chất như núi, sách tán loạn chung quanh, giống như Lý Huyền Bá khi đọc sách thì nhớ tới cái gì đó, liền đi đọc cái gì khác. Rất khó tưởng tượng hắn bị bệnh như vậy, thế nhưng lại là người thích đọc sách như thế.

Tiêu Bố Y khi trông thấy khối mai rùa, trong lòng nghĩ tới thiên thư, trong giây lát lại cảm thấy có chút buồn cười, dưới sự nhàm chán lật vài quyển sách, phần lớn đều không hiểu. Thiên văn địa lý, bói toán tinh tượng, nhìn thấy liền làm cho người ta choáng váng đầu óc. Trên bàn có mấy tờ giấy, mặt trên viết mấy chữ, Tiêu Bố Y nhìn thoáng qua, lập tức nhận đi ra, Hoàng, Tuế, Ngô, Vạn…

Khi thấy mấy chữ này ở trên bàn, Tiêu Bố Y không biết vì sao, trong lòng rất là cổ quái, mỗi lần hắn có loại cảm giác này, đều cảm thấy băn khoănư nhưng lại không hiểu tại sao, Tiêu Bố Y cau mày, chỉ suy nghĩ đến nguồn gốc phát ra sự nghi hoặc.

Thư phòng không có vấn đề, sách vở không có vấn đề, chữ trên giấy to như móc câu, lực thấu cả giấy, Tiêu Bố Y không hiểu thư pháp, nhưng nhìn qua cũng cảm thấy người này viết rất tốt, đây là thư phòng của Lý Huyền Bá, thuyết minh chính là Lý Huyền Bá viết mấy chữ này. Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, đột nhiên nghĩ tới chỗ nghi hoặc!

Mấy chữ này lại là chữ giản thể, cũng chính là những chữ khi hắn ở trên Vũ Đức điện đã từng viết qua!

Khi đó hắn viết Lợi tại đương đại, Công tại thiên thu, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Lúc trước nếu bảo hắn viết một chữ vạn theo kiểu chữ cổ này, đã là cốhết sức, muốn nói lập tức bảo hắn viết ra chữ tuế theo kiểu chữ cổ, đó là đánh vỡ đầu hắn cũng khó mà viết ra được. Hắn tại Vũ Đức điện, trước thì viết mấy chữ này không được, sau cũng ráng viết cho có hình có dạng, trừ hai chữ Ngô Hoàng ra, mấy chữ còn lại chắc là Ngu Thế Nam dựa theo nét chữ mà đoán ra, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lý Huyền Bá lại có thể đem mấy chữ này của hắn nhớ mà viết lại, hơn nữa chiếu theo những chữ giản thể này, hắn không ở tại Vũ Đức điện, làm sao nhớ rõ mấy chữ này, thư pháp của hắn rất tốt, vì sao lại phải viết những chữ giản thể này, hắn muốn nghiên cứu cái gì?

Khi Tiêu Bố Y nhìn mấy chữ này trên giấy, nghi hoặc càng thêm mãnh liệt, chợt nghe được cửa phòng có tiếng động, quay đầu nhìn lại, phát hiện Lý Huyền Bá cũng đang nhìn mình, hai má như lửa, ánh mắt cũng bình tĩnh.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng ở trước tờ giấy, Lý Huyền Bá chậm rãi đi tới, "Nghe nói Tiêu huynh tìm đến, lại vừa lúc ta đi an bài chút chuyện, đã chậm trễ đón tiếp Tiêu huynh, mong đừng trách".

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Ta là theo hẹn mà đến, lại không biết là ngày tế bá mẫu, có chỗ không tiện, cũng phải mong mọi người lượng thứ".

Lý Huyền Bá chậm rãi lắc đầu, "Tiêu huynh quá khách khí rồi, bất quá ta thực phải bái tế mẫu thân, gia huynh gia phụ đều đang đợi, ta…"

"Vậy ngươi hãy đi đi" Tiêu Bố Y nói: "Lý huynh nếu thực không rảnh, không bằng ta đổi sang ngày khác lại đến bái phỏng".

"Chỉ mời Tiêu huynh đợi một lát thôi," Lý Huyền Bá lắc đầu nói: "Thật ra tế điện, ừm, thì Tiêu huynh cũng không nhất định phải đợi".

Lý Huyền Bá trong giọng điệu nhiều ít có chứa sự thỉnh cầu, Tiêu Bố Y không tiện cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu. Lý Huyền Bá có chút vui mừng, vội vàng ra ngoài, Tiêu Bố Y cho tới bây giờ chưa từng thấy Lý Huyền Bá có khi lại vội vàng như thế, không khỏi tò mò, ánh mắt lại dừng ở trên giấy, lại trăm mối không thông.

Hạ nhân sau khi dâng trà lên liền rời khỏi phòng của Lý Huyền Bá, Tiêu Bố Y uống khi trà lạnh, cửa phòng lại có tiếng động, tiếng ho nhẹ của Lý Huyền Bá truyền tới, đi vào cũng chỉ một mình hắn, Lý Kiến Thành không có đi theo.

"Ta biết Tiêu huynh nhất định rất kỳ quái tại sao ta viết mấy chữ này?" Lý Huyền Bá chắc sau khi tế điện xong, liền đi vào không có che che dấu dấu, lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y gật đầu, "Lý huynh biết là tốt rồi".

Lý Huyền Bá nhẹ nhàng thở dài, "Đều nói Tiêu huynh thông minh phi thường, mọi chuyện thường thường đoán là trúng, hôm nay xem ra, thực danh bất hư truyền. Chỉ là mai rùa có bốn mảnh, phải thu được cả bốn mới có thể biết được chỗ của Thiên thư, ta dùng cả đời, bất quá cũng chỉ tìm được một khối trong đó mà thôi"...

"Thật ra khi Tiêu huynh ở tại Vũ Đức điện viết chữ, ta không có ở đó" Lý Huyền Bá ngồi xuống, nhìn thấy trà lạnh, lại ra ngoài phân phó hạ nhân đem trà, sau khi vào lại mới giải thích: "Phòng của Huyền Bá ít có người vào, nên chiêu đãi cái gì cũng đều đơn giản, mấy hạ nhân này đã thành quen, cho nên tiếp đãi Tiêu huynh chậm trễ".

Tiêu Bố Y cũng cảm thấy Lý Huyền Bá cùng Bùi Minh Thúy có kiểu sống giống nhau, bọn họ đối với cuộc sống có những cái nhìn cùng sự theo đuổi khác biệt với người bình thường.

"Bất quá khi ta nghe đến thư pháp của Tiêu huynh, cũng hứng thú, đã cầu Thánh Thượng đem những chữ của Tiêu huynh cho ta xem qua một lần, lúc này mới nhớ rõ chữ của Tiêu huynh viết".

"Ồ?" Tiêu Bố Y thầm nghĩ Viên Lam nói không giả, Lý Thế Dân cùng Lý Huyền Bá quả nhiên rất được Dương Quảng sủng ái, có thểở trước mặt Dương Quảng nói vài lời.

"Ta bằng vào trí nhớ mà viết mấy chữ này, không biết Tiêu huynh cảm thấy có gì sai không?" Lý Huyền Bá thuận miệng hỏi.

Tiêu Bố Y trong lòng cũng chợt động, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, "Thật không dám dấu, ta chữ to cũng không biết mấy, viết chữ cũng rất khó khăn, lúc trước tại Vũ Đức điện viết mấy chữ này, thật ra là viết ít mà vẽ nhiều, bản thân cũng không nhớ rõ là viết cái gì, làm sao mà dám nói Lý huynh viết có gì sai?"

"Ồ? Thì ra là như thế" Lý Huyền Bá đột nhiên kịch liệt ho khan, lấy khăn tay ra che miệng, khi buông khăn tay xuống, trên tay lại có vết máu tươi ửng hồng.

Tiêu Bố Y nhìn thấy kinh ngạc, "Lý huynh phải chú ý tới thân thể, có cần mời ngự y không?"

"Vô dụng thôi," Lý Huyền Bá chậm rãi ngồi xuống, thần sắc tịch mịch, thản nhiên nói: "Ta sắp chết rồi".

"Cái gì?" Tiêu Bố Y thiếu chút nữa nghĩ mình nghe lầm.

"Ta nói ta sắp chết rồi" Lý Huyền Bá trong mắt nhiệt hỏa bừng bừng, nhưng trên mặt đã sớm hiện vẻ tiêu điều, "Tiêu huynh cũng biết, ta cùng Thế Dân là song sinh một mẹ, nhưng hắn sinh ra thể chất không tệ, thể chất của ta lại tiên thiên không đủ, sớm có thần y năm đó phí tâm lực cứu sống ta, lại nói loại bệnh này của ta hắn trị không được. Hắn đã nói với mẫu thân ta, cho dù ta kiệt lực dưỡng sinh kiện thể, cũng tuyệt đối không thể sống qua được năm nay".

Khi hắn nói đến năm nay, không có phẫn nộ thương tâm, cũng chỉ có sự tịch mịch bất đắc dĩ. Hôm nay tuy là năm mới, nhưng cho dù tính thế nào thì hắn bất quá cũng chỉ còn một năm nữa thôi.

Tiêu Bố Y nghe kinh ngạc, lại đành phải an ủi: "Nói không chừng thần y kia không thể trị, còn có người khác có thể chữa khỏi".

"Thần y kia tên là Tôn Tư Mạc" Lý Huyền Bá sau khi nói xong mấy chữ này, lại kịch liệt ho khan, Tiêu Bố Y cũng sửng sốt. Hắn chính mắt thấy chỉ với hai viên thuốc của Tôn Tư Mạc đã cứu sống được hai người, hắn đã nói Lý Huyền Bá sống không qua được năm nay, vậy thực ít có người cảm thấy Lý Huyền Bá sẽ sống qua sang năm. Biết Lý Huyền Bá chỉ có thể sống được một năm nữa, Tiêu Bố Y đối với hắn đã rất có ý đồng tình.

"Tôn thần y cứu người, diệu thủ nhân tâm, ta thuở nhỏ rất kính ngưỡng" Lý Huyền Bá trên mặt nghiêm túc, Tiêu BốY trong lòng thầm nghĩ. Lý Huyền Bá này thoạt nhìn khiêm tốn, nhưng bên trong lại cuồng ngạo, người có thể làm cho hắn kính ngưỡng tự nhiên có thể nói trên đời ít có, Tôn thần y thật ra cũng tính là đã cứu mình, không biết khi nào thì có duyên gặp mặt.

"Hắn nói với mẫu thân ta rằng ta sống không qua năm nay, bất quá lại dạy cho ta một bộ pháp môn cường thân kiện thể, ta thuở nhỏ tập luyện, bệnh tuy không hết, nhưng cũng đỡ đi rất nhiều thống khổ, cho nên Tiêu huynh nói võ công cao minh, chẳng qua xem như là thu hoạch ngoài ý muốn" Lý Huyền Bá cười khổ nói: "Bùi tiểu thư cùng ta quen biết từ nhỏ, cho đến nay vẫn không tin số mệnh, hao hết tâm lực cứu ta, nàng ta là cô gái tốt, Lý Huyền Bá ta đời này rất ít thiếu người khác cái gì, thiếu của Tôn thần y, cũng không thể báo, thiếu của Bùi tiểu thư, cũng không thể báo. Nàng vẫn tìm kiếm Tôn thần y cho ta, chỉ nghĩ đến khắp thiên hạ duy có Tôn thần y là có thể cứu ta, lại không biết Tôn thần y cũng đã thúc thủ vô sách, Tôn thần y nếu nghĩ ra biện pháp, với tâm tính nhân từ của hắn, quyết sẽ không quên bệnh tình của ta, hắn nếu không đến, chỉ có thể nói rõ hắn cũng đã không thể. Việc này, ít có người biết, ta nói ra, chỉ mong Tiêu huynh đừng nói lại với Bùi tiểu thư, để tránh làm cho nàng thương tâm, Huyền Bá rất cảm ơn tình nghĩa của Tiêu huynh".

Tiêu Bố Y rốt cuộc đã đổi sắc, ánh mắt đối với Lý Huyền Bá đã không giống, "Vậy Lý huynh vì sao lại nói với ta chuyện này?"

"Nói cùng ngươi, là quan hệ đến một việc khác" Lý Huyền Bá lại ho một lúc thật lâu, thoạt nhìn như đã muốn mất mạng, nhưng rốt cuộc vẫn phục hồi tinh thần lại, nắm chặt nắm tay, "Tiêu huynh cũng biết chuyện Thiên thư chứ?"

Tiêu Bố Y sửng sốt một lúc mới hỏi: "Thiên thư gì?"

"Ta biết Tiêu huynh khi nhìn thấy ta bắt chước văn tự của Tiêu huynh, quá nửa là nghĩ ta đang nghiên cứu tính kế ngươi" Lý Huyền Bá cười khổ nói: "Cho nên ta không thể không nói rõ ra bệnh tình của mình, chỉ mong Tiêu huynh hiểu rõ".

Tiêu Bố Y không khỏi cảm khái Lý Huyền Bá này phân tích tinh chuẩn, khi lúc đầu nhìn thấy mấy chữở trên bàn, hắn đích xác có sự nghi ngờ này. Hắn đương nhiên biết Thiên thư, nhưng lại nói không biết, chính là bởi vì đối với Lý Huyền Bá có tâm cảnh giác.

"Thiên thư là cái gì, thực rất ít người biết" Lý Huyền Bá trong ánh mắt có mê hoặc, "Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chẳng qua Tiêu huynh nếu có hứng thú, ta cũng có thể cùng ngươi nói một chút".

Tiêu Bố Y thầm kêu hổ thẹn, đành phải nói, "Chỉ cần Lý huynh không mệt, ta thật ra cũng muốn nghe xem".

"Thiên thư vốn do Tông sư Trương Giác Thái Bình đạo viết ra" Lý Huyền Bá nhẹ giọng nói: "Đều nói một sách phân thượng trung hạ ba quyển, lại phân Thiên cơ, Địa thế, Nhân mệnh. Thiên cơ có thể biết thiên hạ đại thế, đến mỗi thời gian nhất định, đều có lời tiên đoán kinh thiên xuất hiện, tuyệt đối là chuẩn, Địa thế là nói về hành quân bố trận, pháp môn ngũ hành bát quái, được có thể nói đánh đâu thắng đó. Mà Nhân mệnh thì ghi lại mệnh số của người trong thiên hạ, sinh tử tinh chuẩn" Nói tới đây Lý Huyền Bá đặt tay lên bàn, khi dời đi trên bàn lại có thêm một khối mai rùa, Tiêu Bố Y nhìn thấy, trong lòng thấp thỏm, đơn giản là không ai so với hắn quen thuộc hơn về khối mai rùa này, chỉ là bởi vì trên tay hắn cũng có hai khối!

"Thế nhân đều nói người được Thiên thư là được thiên hạ," Lý Huyền Bá trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, trong giây lát lại tản đi, cười khổ nói: "Địa điểm chôn giấu Thiên thư chính là ghi ở trên mảnh mai rùa này".

"Ồ?" Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Chẳng lẽ vẽở trên mai rùa chính là địa điểm chôn giấu Thiên thư? Lý huynh muốn án theo nó tìm được chỗ của Thiên thư, thì cũng có thể tìm được cuốn Nhân mệnh, để xem bản thân khi nào thì chết chăng?"

Lý Huyền Bá nhẹ nhàng thở dài, "Đều nói Tiêu huynh thông minh phi thường, mọi chuyện thường thường đoán là trúng, hôm nay xem ra, thực danh bất hư truyền. Chỉ là mai rùa có bốn mảnh, phải thu được cả bốn mới có thể biết được chỗ của Thiên thư, ta dùng cả đời, bất quá cũng chỉ tìm được một khối trong đó mà thôi".

Tiêu Bố Y đột nhiên cười, ngửa tới ngửa lui, tựa hồ rất vui vẻ. Lý Huyền Bá ngạc nhiên nói: "Tiêu huynh chẳng lẽ không tin sao chứ, hay là cảm thấy ta bệnh không nhẹ, lúc này mới nghĩ là ta nghĩ ra chuyện hoang đường?"

Tiêu Bố Y tiếng cười dừng lại, thản nhiên nói: "Ta tin những gì Lý huynh nói, ta chỉ không rõ tất cả những gì Lý huynh làm".

"Ồ?" Lý Huyền Bá cau mày, "Tiêu huynh lời ấy là ý gì?"

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi nếu biết chết vào năm nào tháng nào, thì sẽ chuẩn bị thế nào? An bài hậu sự sao? Hay là sống cùng tuế nguyệt, hưởng thú an nhàn?" Tiêu Bố Y hỏi.

Lý Huyền Bá không nói.

"Thiên cơ, Địa thế, Nhân mệnh, rất cao thâm!" Tiêu Bố Y thì thào lẩm bẩm: "Bất quá Lý huynh chẳng lẽ không biết, người ta thật ra không phải vì không biết mà thống khổ, chính là bởi vì biết mà phiền não. Cho dù để Lý huynh tìm được ba cuốn sách nọ, biết thiên hạ đại thế thì thế nào? Ngươi nếu biết bản thân phải chết, biết thiên hạ là của người khác, những gì mình làm đều là cho người khác, không biết sẽ cảm tưởng thế nào?"

Lý Huyền Bá mặt lộ vẻ trầm tư, mơ hồ có thống khổ.

"Càng mấu chốt là, Thiên thư một khi đã do cổ nhân Trương Giác viết, đến bây giờ đã cả trăm năm, ngươi nói qua một đoạn thời gian đều có lời tiên đoán kinh thiên. Vậy ta hỏi ngươi, chẳng lẽ là Trương Giác tá thi hoàn hồn, đem thiên cơ này nói ra, hay là có người đã thấy Thiên thư, đem nội dung tiết lộ? Nếu có người tiết lộ, vậy người này nói vậy đã có Thiên Địa Nhân tam thư nơi tay, nhưng hắn ngoại trừ nói ra lời tiên đoán kinh thiên, thì còn có thể làm gì? Hắn một khi đã cái gì cũng đều không có làm, bất quá cũng chỉ có thể làm một thuật sĩ, có thể thấy được chỗ thất bại của Thiên thư".

Lý Huyền Bá sửng sốt.

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Cho nên theo ta thấy, thế nhân mong chờ Thiên thư là một chuyện thật sự buồn cười, chỉ là lấy sự tiêu sái của Lý huynh, lại cũng chấp nhất về chuyện này, thật ra cũng làm ta khó hiểu, thật sự cảm khái ma lực của Thiên thư, làm người trong cuộc cho dù là Lý huynh, cũng không thể tự kềm chế".

Lý Huyền Bá ngẩn ra ngồi ở trên ghế, thật lâu sau không nói gì, hồi lâu mới nói: "Tiêu huynh cao kiến, ta hiện tại lại cảm thấy Tiêu huynh cùng Thiên thư có quan hệ rất lớn, bằng không làm sao có thể tiêu sái như thế, nghe được ma lực của ba cuốn sách này lại có thể không chút động lòng, bình tĩnh phân tích?"

Tiêu Bố Y nhíu mày, "Lý huynh lời ấy là sao?"

Lý Huyền Bá nhìn tờ giấy, lộ ra thần sắc kỳ quái, "Chỉ bởi vì ta so với người khác biết nhiều hơn một chút, ta biết Thiên thư thần bí, chính là bởi vì văn tự ghi lại quái dị, cực kỳ khó hiểu. Cho nên cho dù có người có thể xem, cũng không hiểu rõ hết được".

"Ồ?" Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Thì sao?"

"Tiêu huynh chẳng lẽ không biết?" Lý Huyền Bá trong mắt lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cho dù Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng hồi hộp, "Văn tự ghi lại Thiên thư thật ra cùng với văn tự mà Tiêu huynh viết giống nhau như đúc, ta nghĩ với sự tiêu sái cùng khinh thường của Tiêu huynh làm cho người ta khó có thể tin được, Thiên thư này chỉ sợ là do Tiêu huynh viết ra".

Tiêu Bố Y lúc này mới chân chính sửng sốt.

Khuất Nguyên:

Câu Tiễn:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK