Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đậu Kiến Đức nhìn thấy hùng ưng giương cánh trên bằu trời, trong lòng xuất hiện nghi hoặc.

Nhưng mà ngựa vẫn chạy như điên về phía trước, Hải Đông Thanh đi ngược lại. thoáng qua hùng ưng trên bầu tròi biến thành một chẩm đen, chui vào trong Thái Hành Sơn, Đậu Kiến Đức không muốn chậm trễ lộ trình, cùng mọi người tiệp tục đi về phía trước.

Hùng ưng nắn ná trong Thái Hành Sơn, qua thời gian uống cạn chung trà, đột nhiên cánh chắn động, nhanh chóng hạ xuống, đến một đỉnh núi, đậu bên cạnh một người.

Người nọ đúng là Tôn Thiểu Phương!

Tôn Thiếu Phương thấy hùng ưng bay thấp, vươn tay hô: “Tiểu Thanh, khồ cực rồi, nhờ có ngươi phát hiện hàrih tung của Trường Nhạc vương, đi thông tri cho bọn họ đi”.

Hắn mau lẹ dùng mảnh than viết mấy chữ trên giấy, cột vào trên đùi ưng. chỉ một ngón tay về phương bắc, hùng ưng lại như nghe hiểu mà chấn cánh bay lên. mang theo tờ giấy biến mất không thấy. Tôn Thiếu Phương lắc đầu, thẳm nghĩ nếu không phải tự mình lạc vào kỳ cảnh, người khác nói ra tình hình hiện tại, hắn quá nừa coi như là nói xạo.

Hắn vâng mệnh đến tra hướng đicủa quân Hà Bắc ờ quặn Hà Nội, thật ra đà theo dõi hành tung cùa Tô Định Phương, nhưng mà Tiêu Bố Y một mực không có mệnh lệnh công kích, chỉ cần sưu tầm, lúc này đây hắn trừ phái người giám thị động tình của Tô Định Phương ra, những người còn lại tiệp tục về hướng đông. Phái đông Hà Nội đã ờ trong phạm vi thế lực cùa quân Hà Bắc, đám người Tôn Thiểu Phương hoặc giả trang, hoặc ngày nấp đêm ra giám thị động tĩnh của Cộng Thành.

Tôn Thiếu Phương mang theo một đám người gọi là Ưng Nhàn, giờ đây thật có thể nói là danh xứng với thực, bời vì bọn họ trên tay có một con Hải Đông Thanh có thể sừ dụng. Hải Đông Tharih tấm mắt khoáng đạt, khi đám người Đậu Kiến Đức vừa mới ra khỏi thành, đà bị Tôn Thiểu Phương phát hiện. Hải Đông Thanh đương nhiên không nhìn được Đậu Kiến Đức, chỉ nhận có người ẩn hiện, nhận ra Đậu Kiến Đức lại là Tôn Thiếu Phương ở sườn núi quan sát.

Hải Đông Tharih có bản lành Tìhận biết có người ẩn hiện, mang đến'cho Ưng Nhãn dưới tay Tiêu Bố Y tiện lọi thật lớn. Dù sao ờ tại niên đại này. trinh sát không trung vẫn là chuyện không thể tường tượng nồi, đương nhiên loại trinh sát này cụng cực kv nông cạn, còn cần mắt người để xác định.

Cái này cũng phải nhờ sự giúp đỡ cùa tài nghệ vô cùng kì diệu của Bạch Đầu ông. nhưng mà muốn đem Hải Đông Thanh chuyển hóa thành công cụ quân sự, còn phải có y tưởng không thể tưởng tượng nối của Tiêu Bố Y duy tri

Tây Lương vương dưới cái nhìn của thủ hạ, chẳng những tác chiến dũng cảm, suy nghĩ thông minh, còn có thể nghĩ nhưng điều mả người khác không dám nghĩ. Dùng loài chim bay để truyền tin tức. dùng loài chim bay để phát hiện tung tích của địch, những ý nghĩ này cho dù Bách Đằu ông nghe được, cũng phẩn chắn không thôi.

May mắn là, ý tưởng Của TÌêu Bố Y, Bạch Đầu ông có thể đáp ứng một bộ phận. Hải Đông Thanh phát hiện tung tích địch, thông báo cho Tôn Thiếu Phương. Tôn Thiếu Phương lập tức dẫn người đến lộ tuyến dự đoán đối phương có thể đi qua chờ đợi. thấy Đậu Kiến Đức đi về hướng bắc, viết lại suy nghĩ về hành tung, lại cho Hải Đông Thanh thòng báo cho Biển Bức ờ Trường Bình.

Quay đầu trông qua, nhìn thấy Tư Nam đang nhìn mình, Tôn Thiếu Phương nói: “Đậu Kiến Đức đi Trường Bình. Ai cũng đều nói người này võ công cực kỳ cao minh, cô... cũng phải cần thận”.

Tư Nam gật đầu, không nhanh không chậm xuống núi, theo dấu vó ngựa một đường đi về hướng bắc. dẳn dẳnbiến thành cái chắm đen, biến mắt trong bình nguyên mênh mông.

Nàng cũng không cưỡi ngựa, tiến độ thoải mái, giống như khỏng đem gió tuyết để ở trong mắt, Tôn Thiểu Phương thấy vậy lắc đầu cười khổ. thẳm nghĩ những cô gái một mình, luôn mang theo sự mê hoặc nói không nên. Loại đất tuyết này, nam nhân gặp được cũng đầu đau. nàng lại coi nhưbìrih thường!

***

Ba quận Hà Nội, Trường Bình, Thượng Đảng. Đều bị quần sơn vờn quanh, địa thế gập ghềnh, thổ địa có thể nói là cằn cỗi, dân chúng cũng không tính là nhiều. Trong quận Trường Bình xây hai tòa thành lớn. Từ nam đến bắc cũng thành một đường, một là Đan Xuyên, một là Trường Bình Quan. Trường Bình Quan bộp chăt chỗ hiểm yếu. cùng Thượng Đảng cách dày núi nhìn nhau, Tiêu Bố Y sớm phái trọng binh canh gác. Đan Xuyên cũng xem như là noi tập trung nhân khầu của quận Trường Bình, Tiêu Bố Y cũng phái Ân Thiện Đạt dẫn trọng binh đóng quân.

Ngoại trừ hai tòa thành lớn này ra, còn lại các huyện như Lăng Xuyên, Đoan Thị. Thấm Thủy ba huyện quân phòng thù cũng yếu. dân cư không nhiều lắm. Vương Phục Bảo. Cao Nhã Hiền dễ dàng phá ba huyện, nhung Ân Thiện Đạt thù thành không ra, Vương Phục Bào tạm thòi vô năng vô lực.

Lăng Xuyên ờ phía đông ngoải mấy chục dặm Đan Xuyên, Vương Phục Bảo sau khi phá Lăng Xuyên, thì tạm thời trú đóng ờ noi đây.

Đậu Kiến Đức khi lấy được Lãng Xuyên, bầu trời mới sáng lờ mờ. Quản Hà Bắc thấy Trường Nhạc vương đích thân tới, đều hoan hô một màng, sĩ khí đại chấn. Từ điểm đó cho thấy, Đậu Kiến Đức cùng Lý Mật khác nhau rất lớn, Lý Mật dùng uy tạo niềm tin. Đậu Kiến Đức lại lấy đức thu phục người.

Binh sĩ thông báo, Vương Phục Bảo dẫn các tướng ra nghênh đón, đem Đậu Kiến Đức đón vào đại trướng trung quân. Không đợi iiàn huyên, Đậu Kiến Đức đã cho tướng lành không liên quan lui ra, trong trướng chỉ để lại Vương Phục Bảo cùng vài cái tâm phúc, nhẹ giọng hòi: “Tình hình hiện tại thế nào?”

Vương Phục Bão cau chặt chân mày. “Trường Nhạc vương. Ân Thiện Đạt bế quan không ra, mạt tướng vô năng..

“Cũng là trong dự liệu, không sao. lần này có thể coi như chúng ta lằn đằu giao phong, à thừ hư thực” Đậu Kiến Đức khoát khoát tay nói: ‘Ta muốn biết là... phía bên Lý Kiến Thành như thế nào?”

Lý Kiến Thành bí mật tiến đến Thượng Đảng, đang ờ tại phía bắc Trường Bình, trong quân Hà Bắc cũng ít có người biết. Nhưng mà đám người Vương Phục Bảo, Tô Định Phương. Lưu Hắc Thát đều biết được. Lẳn này quân Hà Bắc xuất binh, ngoại trừ lợi dụng La Sĩ Tín liên lạc Từ Viên Làng ra, phía Lý Kiến Thành xem như kì binh.

Vương Phục Bảo cau mày nói: “Trường Nhạc vương, Lý Đạo Huyền chết, đối với chúng ta tình thế cực kỳ bất lọi. Ta nhận sau khi nhận được tin tức của Cao Nhà Hiền, trước tiên phái người đi tới Thượng Đảng... Nhưng lại bị Khâu Hành Cung giết chết!”

Cao NM Hiền mới đến Trường Bình, thời khắc này đang đứng ở một bẽn. nghe vậy nói: “Khâu Hành Cung này, thật sự khinh người quá đáng!”

Có tướng lãrih Tào Triển phụ họa nói: “Xác thực như thế. Cao Tướng quân đối với hắn đã hết lòng, Lý Đạo Huyền chết, cũng không phải là chúng ta mong muốn. Nhưng hắn chẳng những muốn giết Cao Tướng quân, còn đoạt tọa kỵ cùa tướng quân, hỏm nay lại giết sứ của chúng ta, cái này rốt cuộc mà muốn tính gì đây?”

Các tướng Hà Bắc đều phẫn nộ nghị luận, Đậu Kiến Đức tay hạ xuống, mọi người lập tức không có lên tiếng nữa.

ở trong này, Đậu Kiến Đức không thể nghi ngờ có uy tín cao nhất. “Nhà Hiền, ngươi đem chuyện xảy ra tối hôm qua, nói kỹ cho ta nghe” Hắn trầm ngâm khỏng nói, sau khi nghe được Cao Nhã Hiền nói xong tất cả, thờ dài nói: “Vấn đề này vốn sẽ không sinh ra, Định Phương thật sự có phần xúc động. Nhưng mà đến bây giờ, có oán hận cũng vô bồ, chỉ lo tìm biện pháp đền bù. Chỉ là Lý Đạo Huyền tiến hay lùi đều là đột nhiên quyết định, tại sao có thể có người trên đường chận giết?”

Vương Phục Bảo nói: “Trường Nhạc vương, ngươi là nói... ” Hắn muốn nói lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, Cao Quân NM nhưng lại hoảng sợ nói: “Trường Nhạc vương, ngươi nói trong quân có gian tế?”

Lòi vừa nói ra, các tướng xôn xao. Tất cả tướng lãnh ở đây. đều là đi theo Đậu Kiến Đức ra sinh vào từ, muốn nói có gian tế, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Đậu Kiến Đức trầm ngâm thật lâu. “Lý Đạo Huyền đến hiểu rõ hành tung của hắn xác thực chi có chúng ta, Lý Đạo Huyền bị giết, Khâu Hành Cung quờ trách chúng ta, cũng là chuyện có thể hiểu được”.

“Nếu là kẻ nào là gian tế, lão từ sẽ lột da hắn!” Cao Nhã Hiền vỗ bàn, phẫn nộ quát: “Hắn thật không biết là ai?”

Đậu Kiến Đức thờ dài nói: “Nhã Hiền, ngươi đà làm rất tốt. Chớ có tức giận. Thực có gian tế, chì sợ là ta có lỗi với hắn!”

Hắn lòi vừa nói ra, các tướng xôn xao, Vương Phục Bão quỳ rạp xuống đất nói: “Trường Nhạc vương đối với chúng ta ân trọng như núi, nếu có người phản bội, chì có thể nói lương tâm đã bị chó ăn”.

Các tướng đều quỳ xuống nói: “Trường Nhạc vương sao lại nói ra lòi ấy. chúng ta nếu tìm ra phản nghịch..

Trường Nhạc vương khoát tay chặn lại, “Chuyện phản nghịch, đừng nhắc tới nữa! ”

Mọi người tuy không muốn, nhưng cũng không kinh ngạc. Đậu Kiến Đức nhiều khi đều là lấy đức thu phục người, hắn không muốn nhắc lại việc này. người nào cũng biết hắn là thật tinh chân ý hy vọng huynh đệ lỉối cải, chỉ là như vậy, ngược lại tiện nghi cho gian tế kia.

Cao Nhà Hiền thở dài nói: “Nếu như người nọ... ”

Đậu Kiến Đức lắc đầu. chuyển chù đề. trầm giọng nói: “Lý Đạo Huyền chết, khỏng phải chuyện đùa, Phục Bảo, Nhã Hiền, các ngươi an bài nhân thủ, ta muốn đích thân đi gặp Lý Kiến Thành một chuyến!”

Vương Phục Bảo kinh ngạc nói: “Trường Nhạc vương. Người chính là thân thể ngàn vàng. Có thể nào đơn giản lấy thân phạm hiểm?”

Đậu Kiến Đức trầm ngâm hồi lâu, “Nếu không có ta đi hoà đàm, chỉ sợ cùng Lý Đường liên minh rất nhanh sẽ sụp đổ. Mọi người yên tâm. Lý Kiến Thành làm người thành thục ồn trọng, nhận biết đại thạ đương nhiên sẽ rõ ràng tâm ý cùa ta”.

Mọi người thấy hắn tâm ý đã quyết, chỉ có thể an bài việc đàm phán, Vương Phục Bảo đợi sau khi các tướng rời đi, thấy Đậu Kiến Đức vẫn trầm ngâm, thấp giọng nói: “Trường Nhạc vương, Lý Đạo Huyền tự phụ cực cao, vi thuận tiện bí mật làm việc, khi đến Trường Bình chỉ dẫn theo Khâu Hành Cung cùng Sừ Vạn Bảo ờ bên người. Khi đi Hà Nội, ta sợ ra ngoải ý muốn, cố ý để cho Cao Nhã Hiền, Vương Tiểu Hồ. Đồng Khang Mài mấy người hộ tống. Cùng đi, còn có mười hai người của quân Hà Bắc..

“Ngươi muốn nói cái gì?” Đậu Kiến Đức hòi.

Vương Phục Bảo cười khổ nói: “Bọn họ hành tung ần núp. nếu là thật sự có gian tế, khẳng định chính là ờ trong mười hai người này. Bất quá ta cảm thấy... Cao Nhà Hiền. Vương Tiểu Hồ, Đồng Khang Mài hiềm nghi lớn nhất!”

“Tanói... việc này không truy cứu nữa”Đậu Kiến Đức trẳm giọng nói.

Vương Phục Bảo khó hiểu nói: “Trường Nhạc vương, người này nếu không bắt được, ta chi sợ đối với người bất lọi”.

Đậu Kiến Đức cười cười, “Không sao sự, ta tin tướng... những người này theo ta ra sinh vào tử, chi là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chúng ta... hẳn là nên cho hắn một cơ hội”.

Vương Phục Bảo căm giận nói: “Trường Nhạc vương tốt bụng nhân hậu, chỉ trông mong người nọ lạc đường biết quay lại, bằng không ta sẽ là người đầu tiên giết hắn!”

Đậu Kiến Đức cười cười, “Phục Bảo, ngươi theo ta cũng rất lâu?”

VươngPhục Bảo hơi ngạc nhiên, “Đúngvậy, Trường Nhạc vươngvì sao hỏi nhưvậy?”

“Ta nhớ rõ ràrih... lúc trước khi chúng ta phục kích Tiết Thế Hùng, ngươi cũng ở bên cạnh ta. Khi đó, hai trăm tám mươi ba huynh đệ đi, trò về chỉ có một trăm bảy mươi bảy người” Đậu Kiến Đức buồn buồn nói: “Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng hẳn phải chết, nhưng đến trước doarih trại của Tiết Thế Hùng, không ai tụt lại phía sau”.

VươngPhục Bảo bùi ngùi nói: “Bời vì lúc ấy tất cả mọi người là theo ngườ!”

“Ta nhớ được lúc ấy ngươi cũng đi theo phía sau ta, mà chúng ta chinh chiến Hà Bắc. một tĩăm bảy mưoi bảy người này cho tới bây giờ còn lại chi có một trăm lẻ hai người! Phạm Nguyện bị Tiêu Bố Y giết chết, huynh đệ kết nghía chúng ta lúc trước lại mất đi một. Những người này về sau đều là trụ cột của quân Hà Bắc chúng ta, mỗi người có thể địch trăm người” Đậu Kiến Đức nói: “Ngưai mới vừa nói Nhà Hiền. Tiểu Hồ. Khang Mãi cũng là một thành viên trong đó. Phục Bảo, chỉ bằng chuyện hy sinh vì nghĩa ngày đó, chuyện này. chúng ta không tra cũng được!”

Vương Phục Bảo thờ dài nói:“Không ngờ Trường Nhạc vương mỗi người đều nhớ rõ. Nhưng nay khác với trước kia, Trường Nhạc vương không thay đổi, cũng không thể cam đoan người khác không thay đỗi. Mạnh Hải Công đà hàng, bẳng không chúng ta cũng sẽ không đánh Tiêu Bố Y. Nhưng ta nghe nói lúc trước khi đánh Mạnh Hải Công, trừ La Sĩ Tín không lấy một xu ra, không ít huynh đệ đều là trung gian lại lấy tiền bò vào tiền riêng, nhung lại không có bầm báo cho Trường Nhạc vương”.

Đậu Kiến Đức cau mày, sau hồi lâu mới nói: “Ngươi là nóiTào Đán sao?”

Vương Phục Bảo im lặng, có đôi khi tiẵm mặc đương nhiên mang ý nghĩa cam chịu. Trong quân thật ra không người nào dám nói chỗ xấu cùa Tào Đán, tất cả mọi người đều xem mặt mũi của Đậu Kiến Đức, nhiều khi cũng chỉ là mờ một mắt nhắm một mắt. Tào Đán làm người tầm thường, nhưng mà lại là đại ca vợ sau của Đậu Kiến Đức. Tào Đán vô năng, nhưng mà Tào thị lại là một nhân vật lợi hại, cho dù là Đậu Kiến Đức cũng ít cùng nàng tranh luận.

Đậu Kiến Đức chirih chiến cả đời, cho tới bây giờ vì thiên hạ bá chủ. lại chi có một người vợ. nhưng cũng có thể thấy chỗ khôn khéo cùa Tào thị.

Vương Phục Bảo nếu không phải cảm khái vì Đậu Kiến Đức, thặt ra cũng khỏng muốn nói. Nhưng mà hắn một lòng trung thành, thật sự không đành lòng núi sông của Đậu Kiến Đức bị hủy trong tay phụ nhân.

Không biết qua bao lâu. Đậu Kiến Đức mới nói: “Phục Bảo. ta trờ về sẽ nói cùng nàng, ngươi không cần phải để ở trong lòng”.

Vương Phục Bảo cuống quít nói: “Thuộc hạ không dám?”

“Lý Kiến Thành nếu có tin tức, cho ta biết” Đậu Kiến Đức đứng dậy ra khỏi trướng, bóng người có chút cô đơn. Vương Phục Bảo thờ dài lắc đầu.

Lăng Xuyên cách Thượng Đảng cũng không tírih là xa. Vương Phục Bảo phái thân tín ra roi thúc ngựa, không đến ban đêm đà mang về tin tức tốt, đó chính là Lý Kiến Thành đồng ý gặp mặt.

Nhưng mà địa điểm định ngày hẹn không tại Thượng Đảng, cũng khỏng tại Lăng Xuyên, mà là buổi trua ngày mai. tại Dương Đằu Sơn phụ cận giao giới hai quận gặp mặt.

Lý Kiến Thành hẹn gấp, chắc hẳn cũng lo lắng chậm thì sinh biến, sớm ngày khỏi phục vết rạn nứt. Nhưng mà Lý Kiến Thành ngược lại rõ ràng sự việc hiều rằng Đậu Kiến Đức sẽ không đến Thượng Đảng, hắn cũng sẽ không đi tới Lăng Xuyên, cho nên tuyển chọn địa điểm giao giới, đều là đề phòng lẫn nhau.

Đậu Kiến Đức sau khi nhận được tin tức, trẳm mặc hồi lâu mới nói: “Tốt!”

Vương Phục Bảo không yên lòng, “Trường Nhạc vương, chúng ta cần dẫn bao nhiêu người đi?”

Đậu Kiến Đức cười cưòi ỉịóí: “Lý Kiến Thành là người thông minh, cũng là một người công bình, tuyển một tiăm huynh đệ đi thôi, nhiều hơn yếu thề. thiểu sợ sinh ngoài ý muốn. Còn nữa, ngươi dẫn ba nghìn thiết kỵ lưu thù tại mười dặm phía nam Dương Đầu Sơn là được. Nếu có gì ngoài ý muốn, cứu viện cũng tới kịp. Ta nhắm chừng, Lý Kiến Thành cũng sẽ làm giống như ta”.

Vương Phục Bảo nghiêm nghị vâng theo, một đêm vô sự. Binh minh ngày hỏm sau, Vương Phục Bảo đà sớm điểm đù binh mã, chuần bị chờ đợi. Từ Lăng Xuyên đi tới Dương Đằu Sơn, cũng cần chừng một canh giờ. Đậu Kiến Đức lựa chọn sớm xuất hành, nhìn về phía chúng thủ hạ nói: “Đã lâu không thấy cảnh tuyết, đoạn đường này, chậm rãi đi thôi”.

Tất cả mọi người đều cười, không khí khẩn trương đà bị quét sạch. Đặu Kiến Đức không thể nghi ngờ là một người có thể làm cho thủ hạ an tâm, ra sinh vào tử đã lâu. hắn đà dường thành sựbìrih tĩnh người thường khó có.

Vương Phục Bảo ánh mắt quét qua, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nói: “Cao Tướng quân đâu?”

Lần này Vương Phục Bảo dẫn thiết kỵ ở phía sau tiệp ứng. đi theo Đậu Kiến Đức là hảo thù trong quân, Cao Nhã Hiền cũng đi theo. Thời gian đi sớm đà định, cho dù Trường Nhạc vương cũng đà đến, Cao Nhã Hiền thật sự không có lý nào không đến.

Có tướng lãrih cười nói: “Quá nưa ăn xấu bụng, đang ở tại nhà xí, Cao Tướng quản thường rất đúng giờ”.

Mọi người lại cười, hiểu rằng đây là vì Cao NM Hiền cầu tình, Đậu Kiến Đức sắc mặt như thường, chỉ nói nói: “Dù sao cũng còn sớm”. Các tướng thở phào một cái, Vương Phục Bảo gọi qua một binh sĩ. đi tới doarih trướng Cao Nhã Hiền. Mặt trời đò đà lên. gió tuyết dần dần đà ngừng, không trung tuy còn lạnh lẽo, nhưng đà có cái ấm áp của mùa xuân.

Đậu Kiến Đức nhìn về phía phương xa, mắt lộ ra vẻ trầm tư. Đột nhiên hắn quay đằu nhìn lại, chỉ thấy binh sĩ vừa rồi phái đi vội vã đuổi tới. nhung có thể vì trong lòng quá mức bối rối, đột nhiên té ngã một cái.

Mọi người trong lòng đều rùng mình, Vương Phục Bảo quát: “Làm sao vậy?”

Birih sĩ hàm răng run lên, hoảng sợ nói: “Cao Tướng quân... chết... đã chết rồi!”

Mọi người kinh hài, không đợi phản ứng. đà thắy Đậu Kiến Đức thản hình tung lẻn. đà roi ờ ngoài mấy trượng, lại nhoáng một cái, đã chui vào doanh trại. Các tướng đều đuổi theo, chờ đến trướng bồng Cao NM Hiền, chỉ thấy được Đậu Kiến Đức ngồi xổm xuống, hai nắm đắm nắm chặt.

Cao NM Hiền ngừa mặt lên trời té trên mặt đất, vết thương trí mệnh nhìn qua là có thể biết ngay, đó là một kiếm trên cồ họng!

Một kiếm mất mạng! Thặm chí đến kêu to cũng không kịp. sát thủ kiếm thật nharih. kiếm thật ác độc! X

Cao Nhà Hiền trong mắt tràn đầy kirih ngạc không tin, trên tay lại nắm một cây bút, bàn bay đi, một trang giấy còn rơi ờ bên cạnh hắn không xa. Hắn quá nửa là không ngờ, còn có người tới quân doanh Hà Bắc hành thích mình.

Đậu Kiến Đức ngóng nhìn hai mắt của Cao Nhà Hiền, rốt cuộc lộ ra vẻ thống hận, vươn tay áp lên hai mắt của Cao NM Hiền, để cho hắn khép hai mắt lại.

Các tướng im lặng mà đóng, trong mắt không có sợ hài, chỉ có lừa giận, thậm chí có người lẻn vào đại doanh quân Hà Bắc. hơn nữa vô thanh vô tức giết Cao Nhà Hiền, đây là tuyên chiến, hay là thị uy?

“Trường Nhạc vương, người xem!” Tào Triển ctiỉ một ngón tay, mọi người theo phía tay hắn chỉ trông qua, nhìn thấy doarih trướng đối diện viết năm chữ máu to.

Nợ mấu trả bằng máu!

Các tướng vừa rồi đều bị các chết cùa Cao Nhã Hiền hấp dẫn, cũng khỏng có lưu ý, lúc này nhìn thấy, đều phẫn nộ nói: “Là Lý Kiến Thành, nhất định là Lý Kiến Thành! Hắn phái

Khâu Hành Cung giết chết Cao tướng quân”.

Lý Đạo Huyền mới chết, Khâu Hành Cung lại giết sứ thẳn Vương Phục Bảo phái đi, Lý Đường bời vì Lý Đạo Huyền chết, đối với quân Hà Bắc trả thù. đây là việc trong dự kiến.

Đổng Khang Mãi phẫn nộ quát: “Lý Kiến Thành quả thực coi trời bằng vung. Hắn thật cho rằng quân Hà Bắc không có bọn họ là không được sao? Trường Nhạc vương. Mạt tướng thỉnh mang một đạo binh, đi giết Lý Kiến Thành không lưu một manh giáp”.

Đậu Kiến Đức chậm rãi đóng lên. nhặt lấy tờ giấy trên mặt đắt kia lẽn trèn tay. chà xát thảnh từng mảnh nhò.

Tờ giấy kia mơ hồ có chút chữ viết, nhưng mà mặt sau hướng lên. không biết Cao Nhà Hiền trước khi chết viết cái gi. Các tướng chờ lmh lệnh. Đậu Kiến Đức thở ra một hơi mới nói: “Đi gặp Lý Kiến Thành”.

Hắn đi ra khỏi doanh trại, nhìn quarih bốn phía, nhìn thấy chung quarih doanh trại dấu chân phức tạp. thấp giọng nói: “Phục Bảo, lênh cho ngươi dẫn người ở ngoài doanh trại điều tra dấu chân. Tuyết lớn đà ngừng, người nọ nếu là bên ngoài mà đến. ắt phải có dấu chân”.

VươngPhục Bảo hỏi: “Nếu không có dấu chân?”

Đậu Kiến Đức sừng sốt hồi lâu rồi mới nói: “Đi tìm trước đi”.

Nhìn thấy Cao Nhã Hiền đã chết. Đậu Kiến Đức mặc dù mặt ngoài trển tĩnh, nhung trong lòng tràn đầy đau xót, Phạm Nguyện đã chết, Cao Nhã Hiền đã chết, Lý Đạo Huyền đà chết. Tiêu Bố Y ung dung thản nhiên, một mực ẩn mà không phát, những chuyện này đều là do hắn gây nên sao?

Đậu Kiến Đức căn bản không tin tường sẽ do Lý Kiến Thành gây nên!

Ra khòi doarih trại, dẫn theo thù hạ một đường nhằm hướng bắc. các tướng đều im lặng, đến khi mặt tròi lên cap, chừng trăm người đã chạy tới địa điểm ước định tại Dương Đầu Sơn.

Xa xa trông đi qua, chỉ thấy ờ đối diện cùng có chừng trăm người, Khâu Hành Cung không ngờ cũng ờ trong đó. Khâu Hành Cung mặc dù khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhọt, nhưng hai mắt tràn đầy lùa giận, thoạt nhìn nếu không có Lý Kiến Thành ước thúc, quá nửa đà xông tới chém giết.

Hắn bị thương rất nặng, nhưng hôm nay còn có thể xùất hành, có thể thấy dũng mãnh như sắt thệp luyện thành vậy.

Các tướng Hà Bắc nhìn thấy Khâu Hành Cung, hai mắt cũng phóng hỏa, Đậu Kiến Đức trầm giọng nói: “Không được hiệu lệnh cùa ta, tự tiện động thủ. nhất định chém!”

Thanh âm của hắn vừa đứt, các tướng nghiêm nghị nghe lệnh. Đậu Kiến Đức cũng đà giục ngựa tiến lên, Lý Kiến Thành cũng nghênh đón, các tướng muốn hộ tống. Lý Kiến Thành lại khoát tay bảo ngừng.

Một là Thái từ Lý Đường, một là bá chủ Hà Bắc. hai người gặp mặt, tuyết dừng gió ngừng. Đậu Kiến Đức thần sắc bình tĩnh, Lý Kiến Thành cử chỉ thong dong. Đậu Kiến Đức thấy vậy, trong lòng cũng tán thưởng, thẳm nghĩ Lý Uyên tuyển người thùa kế ngôi vị hoàng đế, quả nhiên danh bất hư truyền!

Lý Kiến Thành tuy văn võ song toàn, dựa theo tin tức, võ công tuyệt không phải hàng cao thù, nhưng hắn lại có thể một mình tới gặp mình, có thể thấy được không thẹn với lương tâm, càng có đảm lược hiểu biết.

Đậu Kiến Đức đa phẳn là tin tường vào đôi mắt của mình, cũng tin tưởng vào phán đoán cùa mình. Lý Đạo Huyền chết, Cao Nhã Hiền chết, hắn hiểu rò trước mắt là khó khăn nhất của quân Hà Bắc cùng quân Lý Đường, hắn nhất định phải vượt qua cùa ải khó khăn này, không có Lý Đường giúp đỡ, hắn rất khó rung chuyển được Tiêu Bố Y, cũng nhưvậy, nếu như không có Đậu Kiến Đức hắn, Lý Đường chỉ sợ thoáng qua sẽ bị Tiêu Bố Y công kích, điểm ấy Đậu Kiến Đức rõ ràng, Lý Kiến Thành đương nhiên cũng rõ ràng!

“Lý Thái từ, bổn vương có việc trì hoãn, hơi trễ một lát, xin tha lỗi” Đậu Kiến Đức mim cười nói.

Lý Kiến Thành cách Đậu Kiến Đức chừng mấy trượng, lúc này mới ghìm ngựa, ân cần hòi, “Trường Nhạc vương, không biết chuyện gi trì hoàn, ta còn thể giúp đờ không?”

Thần sắc hắn khiêm cung, không có chút nào ngạo khí, các tướng Hà Bắc nhìn thấy, ngược lại có chút hoài nghi nàng về phán đoán vừa rồi. Đậu Kiến Đức mặt lộ vẻ bi sắc, “Cao NM Hiền tướng quân tại quân doanh bị đâm, hung thủ lưu lại năm chữ Nợ máu trả bằng máu. Ta bởi vì xừ lý việc này, cho nên hoi trì hoàn” Hắn nói bình tinh, hai mắt lại nhìn chẳm chằm vào hai mắt cùa Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành thất thanh nói: “Cao Tướng quân tại quản doanh bị đâm? Là ở khi nào?”.

Đậu Kiến Đức thấy Lý Kiến Thành biểu hiện như thường, khẽ thở dài: “Không sai, ngày hôm trước Ung vương bị đâm, sáng nay Cao Tướng quân lạit ao ngộ gặp ám toán, chắc hẳn... là Tiêu Bố Y giờ trò quỷ”.

Khâu Hành Cung nghiêm nghị quát: “Đậu Kiến Đức! Cao Nhà Hiền làm sao có thể so sánh với Ung vương. ngươi cho rằng bồi một mạng là vọng tường từ chối khỏi trách nhiệm sao?”

Hà Các tướng Bắc quát: “Khâu Hành Cung, quá nừa là ngươi giết Cao Tướng quân, bằng không nợ máu tĩã bằng máu giải thích như thế nào?”

Hai bên lừa giận vừa chạm vào, không hẹn mà cùng tiến lên mấy bước, thoạt nhìn một phen hỗn chiến là không thể tránh được. Đậu Kiến Đức cũng không quay đằu lại, chỉ nhấc tay một cái, các tướng Hà Bắc đà không dám tiến lên. Lý Kiến Thành quay đầu lại quát: “Ai dám tiến lên, tất chém không buông tha!”

Hai người một thù thế một câu, một lần nữa khống chế được cục diện, Lý Kiến Thành thờ dài nói: “Trường Nhạc vương nhân trung hào kiệt, bá chủ một phương, thật ra đương nhiên hiểu rõ, bọn họ trước ám sát Ung vương, lại ám toán Cao Tướng quân, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là châm ngòi quan hệ giữa Đường hoàng cùng Trường Nhạc vương. Hung thù là ai. không cần nói cũng biết”.

Đậu Kiến Đức thờ phào một hơi, “Thái từ có lời như vậy. bồn vương cũng không lo nữa”.

Hai người nhìn nhau cười, thoạt nhìn như băng tuyết tan rã, Khâu Hành Cung, quản Hà Bắc tuy có hoài nghi, lại không thể một lần nữa nói chen vào.

Đậu Kiến Đức nói:“Nầi Lý Thái từ đã rõ ràng tất cả, lại khỏng biết người chuần bị khi nào xuất binh?”

“Xuất binh?” Lý Kiến Thành mặt lộ vẻ cười khổ. “Trường Nhạc vương, việc này cần bàn bạc kỹ hơn!”

Đậu Kiến Đức khẽ cau mày. mỉm cười nói: “Đến bây giờ. binh đà đến dưới thành, Lý Thái từ lại nói muốn bàn bạc kỳ hơn, không biết đó là chuyện nực cười sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK