Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thế Dân thở dài nói: "Huyền Bá đã cảnh cáo ta, nói trên đời này Thế Dân không nên lừa dối một người, đó chính là Tiêu đại nhân. Hắn nói với ta, cùng Tiêu đại nhân phải nói lời thật, so với nói dối Tiêu đại nhân thì sẽ được ưu đãi hơn nhiều, Thế Dân không dám quên"...

Bùi Minh Thúy trong mắt Tiêu Bố Y đã biến hóa rất lớn. Khi mới gặp Bùi Minh Thúy, Tiêu Bố Y còn có thể phát hiện sự bi thương của nàng, nhưng khi ở tại Doanh Châu điện, Bùi Minh Thúy đã trở nên bình tĩnh một cách thần kỳ.

Nàng hiện tại giống như chỉ còn có một mục đích, giết Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi, tế điện Lý Huyền Bá. Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi tuy võ công không kém, nhưng nếu đụng phải loại nữ nhân tinh tế kỳ mưu như Bùi Minh Thúy, cũng không là điều tốt lành gì.

"Tiêu Bố Y, tối nay bình loạn ngươi công lao xếp thứ ba, không biết ngươi có yêu cầu gì?" Dương Quảng rốt cuộc hỏi đến Tiêu Bố Y.

Tuy là công lao xếp thứ ba, Dương Quảng cũng cấp cho Tiêu Bố Y mặt mũi, ít nhất Vương Thế Sung, Đổng Kỳ Phong lãnh binh chém giết, còn có công lao của Độc Cô Cơ đều xếp sau hắn. Tiêu Bố Y khi nghe được Lý Huyền Bá muốn chôn tại Thái Nguyên, đã cân nhắc đường lui của mình, nghe được Dương Quảng hỏi, đành phải bước ra khỏi hàng nói: "Thần chỉ làm theo bổn phận, nhưng nếu nói muốn cầu, thần cảm thấy ở tại kinh đô cũng cô phụ Thánh Thượng đã phong thưởng Thái Phó Thiếu Khanh, hạ thần cũng muốn Nam hạ Giang Nam, khảo sát ngũ đại mục trường của Đại Tùy".

Vốn nghĩ mình cầu cũng là bổn phận, Dương Quảng thấy hắn trung tâm cảnh cảnh nhất định sẽ chuẩn tấu, mình về sau sẽ là chim bay trời cao, tự do tự tại, không nghĩ đến Dương Quảng lại không vui nói: "Trẫm lưu ngươi ở tại kinh đô tự nhiên có ý của trẫm, không chuẩn".

Tiêu Bố Y ngạc nhiên, quần thần lại đều hiểu được ý của Dương Quảng, Tiêu Bố Y này lại lập kỳ công, lại không cư công, an ổn ngồi ở vị trí Thái Phó Thiếu Khanh, cũng giống như Bùi Minh Thúy, đối với Dương Quảng lại đang cần nhân thủ, đương nhiên phải lưu ở tại bên người trọng dụng. Hôm nay Lý phiệt hạ đài, các thế lực tại kinh đô đã bị lật bài, Bùi phiệt tuy có chừng mực vô thanh vô tức, xem ra cũng như mặt trời giữa trưa, Tiêu Bố Y này hiện tại, quan chức tuy không cao, lại tuyệt đối tính là nhân vật có tiếng nói trước mặt Dương Quảng, nếu hắn thực ở lại kinh đô, về sau cũng phải tạo quan hệ tốt với hắn mới được.

***

Ba đầu não của Lý phiệt một chết hai bị hạ ngục, oanh động cả kinh đô. Từ triều thần cho tới dân chúng, khi trà dư tửu hậu đều nghị luận.

Bất quá nghị luận cũng chỉ là riêng tư, người họ Lý ai cũng đều cảm thấy bất an, sợ gặp họa trên thân. Quần thần đối với án này đều giữ bí mật, cũng không dám phát biểu suy nghĩ, chỉ sợ bị liên lụy.

Tiêu Bố Y không sợ bị liên lụy. Trên thực tế hắn đã trở thành tiêu điểm, ở đâu có hắn, thoạt nhìn ở đó sẽ xảy ra chuyện, ở đâu xảy ra chuyện, ở đó lại có công lao của hắn, lần này Lý phiệt phản loạn, hắn lại lập công lớn. Dân gian đều truyền lưu, Lý Mẫn dẫn mấy ngàn thiết giáp vệ binh vây khốn Thượng Lâm uyển, lại bị Tiêu Bố Y đổ máu đưa Thánh Thượng ra khỏi trùng vây, bảo toàn được tính mạng của Thánh Thượng. Dù sao Tiêu Bố Y trong mắt dân chúng là đơn kỵ cứu chủ, lần này toàn bộ công lao đều tính lên trên người hắn, dân chúng cũng không có nghi vấn gì. Sau khi nghe những điều này, dân chúng có hâm mộ, có thống hận, có ghen tị, không đồng nhất, nhưng không ngoại lệ đều cảm thấy Tiêu Bố Y này không khác gì thần.

Tiêu Bố Y khi nghe tin tức này, dở khóc dở cười, nhớ rõ mình khi đó có nghe danh nhân nói qua một câu như vậy, tri giả bất liền đàm, đàm giả bất tất tri (biết thì chưa chắc nói, nói thì chưa chắc biết). Niên đại này, người biết mà không nói đều đã chết hết rồi, chỉ còn lại có người không biết lại nói. Hiểu được đạo lý này, thì có thể biết lịch sử hoặc anh hùng xưa nay làm sao được sáng tạo ra. Mình hiện tại đã hoàn toàn lĩnh hội, đừng xem hắn hiện tại rất vui vẻ, nhưng nếu thực giống như Lý Mẫn, rất nhanh sẽ trở thành loại biết mà không nói này, đợi khi biết mà không tiện nói chết hết, hắn cũng chính là một cành hoa ở trong biển, yên lặng vô ảnh vô tung, Lý phiệt mấy chục năm thâm căn cố đế, khi mình mới đến Đông Đô thế lực to lớn, nghe đến ai cũng biến sắc, dân chúng ở kinh đô đều kính ngưỡng cùng sợ hãi, nhưng đến ngàn năm sau vào niên đại của hắn, thì còn lại cái gì?

Thánh Thượng cho Thượng thư Tả thừa Nguyên Văn Đô, Ngự sử Đại phu Bùi Uẩn cùng Tả vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, tính cả Hình bộ, Đại Lý tự cùng thẩm tra án này, lại cho Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng phụ trách xét nhà tìm chứng cứ, Tiêu Bố Y cảm thấy lão tiểu tử Dương Quảng này làm việc cũng rất tàn nhẫn, cho lão công công đi bắt vợ tương lai của con mình, thật sự là chuyện khá tàn nhẫn. Chẳng qua Lý Mị Nhi nói không chừng cũng khó tránh khỏi cái chết, lão công công này vì con mình, nói vậy cũng cố không được nhiều. Hắn nghe nói Vệ Văn Thăng khi bắt người Lý gia, Nga Anh, cũng chính là Vũ Văn Thị cháu gái Dương Quảng, chỉ vào mặt Vệ Văn Thăng mắng, làm cho Vệ Văn Thăng không còn mặt mũi, bởi vì Nga Anh dù sao cũng là hoàng thân, cho dù trượng phu của nàng ta phản loạn, án theo lẽ thường mà nói, nàng ta cũng sẽ không có việc gì. Không nghĩ đến chỉ ngày hôm sau, Nga Anh đã bị Dương Quảng mời vào trong cung, hiện cũng không có tin tức!

Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy trong cung bùn nước rất sâu, làm việc âm độc, tuyệt không phải thứ mà hắn thừa nhận được, hôm nay hắn đã sớm muốn rời đi, chỉ là không nghĩ tới muốn rời khỏi kinh đô cũng chẳng khác nào tạo phản vậy. Hắn một đường đi tới, chỉ nghĩ biện pháp nào có thể rời khỏi vũng nước đục này mới là tốt nhất.

Hắn lần này đi chính là Lý gia, hắn đương nhiên không phải đi xét nhà, mà là đi đến nhà của Lý Uyên.

Lý Huyền Bá chết, hắn cũng muốn đi thắp một nén hương, vô luận thế nào, bọn họ cũng đã kết giao qua, tuy cũng chỉ mới vài lần, nhưng người này đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

Chỉ kỳ quái chính là, đối với việc Lý Huyền Bá chết, hắn thực không có thương cảm nhiều lắm. Hắn khác với Bùi Minh Thúy, Bùi Minh Thúy cùng Lý Huyền Bá tính là thanh mai trúc mã, hắn cùng Lý Huyền Bá xem như là địch cũng là bạn, cũng cảm thấy Lý Huyền Bá sống thực rất khổ sở, chết như vậy cũng coi như là giải thoát. Hắn đột nhiên có loại ý tưởng kỳ quái, Lý Huyền Bá chết như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng vì phụ thân Lý Uyên có được sinh cơ. Lý Huyền Bá không chết, Lý Uyên chỉ có thể như thịt ở trong nồi, thành không nổi cao tổ, Lý Thế Dân trước mặt Dương Quảng khóc đỏ hai mắt, nói ra di ngôn của Lý Huyền Bá rõ ràng như thế, cũng là một chuyện cổ quái.

Chỉ là quản hắn thực cũng tốt, giả cũng thế, thì có quan hệ gì tới mình? Tiêu Bố Y nghĩ như vậy, chỉ lắc đầu.

Đi tới trước cửa Lý gia, hạ nhân cũng đã biết Tiêu Bố Y, lập tức dẫn hắn đi vào linh đường, sau đó đi tìm Đại công tử Lý Kiến Thành.

Lý Huyền Bá tuy võ công cái thế, sau khi chết cũng không khác gì người thường, linh đường của hắn người đến cũng rất thưa thớt, trong bồn lửa đang đốt giấy tiền vàng mã, sương khói tràn ngập, trước linh vị có một người đang đứng, chính là Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân đối mặt với linh vị, nhẹ nhàng nức nở, hiển nhiên vẫn không thể chấp nhận sự thật là huynh đệ song sinh đã chết.

Tiêu Bố Y tuy không cố ý nghe, nhưng tai lại rất tốt, chỉ nghe được Lý Thế Dân khóc nói: "Huyền Bá, chẳng lẽ không còn phương pháp gì tốt hơn sao chứ? Chỉ cần ngươi sống, ta tình nguyện đi con đường khác".

Tiêu Bố Y ở xa xa ho khan, không muốn nghe nhiều. Lý Thế Dân nghe thấy tiếng ho khan chậm rãi xoay người lại, có chút ngạc nhiên nói: "Tiêu đại nhân, là người?"

Tiêu Bố Y sắc mặt ngưng trọng, gật đầu nói: "Ta cùng Huyền Bá huynh cũng có sự tương giao, cho nên đặc biệt đến tế điện".

Lý Thế Dân đã sớm lấy tế hương, cung kính hai tay đưa cho Tiêu Bố Y: "Huyền Bá thường nói với Thế Dân. Đời này may mắn được kết giao vói người như Tiêu đại nhân. Hắn từng nói với ta, hắn nếu chết, trừ người thân, người đầu tiên tới tế điện nhất định là Tiêu đại nhân".

"Ồ?" Tiêu Bố Y lấy tế hương, cảm thấy trong lời của Lý Thế Dân có chuyện, nhưng vẫn đốt hương, cắm ở trong hương lô, thi lễ tế điện xong mới xoay người nói, "Thế Dân, người ai mà không chết, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi, Huyền Bá huynh tật bệnh triền miên, mỗi lần cùng hắn kết giao, chỉ thấy hắn thống khổ. Hắn hôm nay chết, tuy bất hạnh, nhưng đối với hắn mà nói có lẽ cũng là một sự giải thoát. Mong ngươi chớ quá bi thương".

Lý Thế Dân mắt đỏ ngầu, thấp giọng nói: "Đa tạ Tiêu đại nhân quan tâm".

"Ngươi nói ta là người đầu tiên đến tế điện, vậy Bùi tiểu thư không có đến sao?" Tiêu Bố Y có chút kỳ quái hỏi.

Lý Thế Dân lắc đầu nói: "Bùi tiểu thư đã không còn ở kinh đô, người không có nói với Tiêu đại nhân là phải rời đi sao?"

Tiêu Bố Y thất thanh nói: "Chẳng lẽ nàng đã bắt đầu truy tìm Ngụy Đao Nhi cùng Vương Tu Bạt sao?"

"Hai cẩu tặc này, ta hận không thể đem bọn chúng băm thành vạn mảnh" Lý Thế Dân cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt phun ra lửa giận, "Chỉ là ta tìm không ra bọn chúng, mà có tìm được cũng không đánh lại bọn chúng, Bùi tiểu thư tại Doanh Châu điện đêm đó đã tìm ta, nói ta nhẫn nại, an tâm quay về, nàng sẽ báo thù huyết hận cho ta, sau đêm đó nàng liền rời khỏi Đông Đô, chỉ thật giận ta thân là nam nhi…"

Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai hắn nói: "Thế Dân, nhân lực có hạn, đều không phải chuyện nào ngươi cũng có thể làm được, Bùi tiểu thư một khi đã nói phải bắt Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi, thì để nàng ta đi làm là tốt nhất, Huyền Bá huynh nếu có linh thiêng, cũng sẽ không cho ngươi đi liều mạng".

Lý Thế Dân đôi mắt lại có chút đỏ lên nói: "Tiêu đại nhân không phải muốn hỏi điều gì sao?"

Tiêu Bố Y ngạc nhiên nói: "Ta hỏi cái gì?"

"Huyền Bá nói, tâm tư của hắn có thể lừa được bất luận kẻ nào, cũng lừa không qua Bùi tiểu thư cùng người" Lý Thế Dân liếc nhìn mọi nơi, áp thấp thanh âm.

Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Ta thực không biết Huyền Bá huynh còn có tâm tư gì, nhưng nếu hắn có tâm nguyện gì, ta nếu có thể sẽ làm giúp hắn".

Lý Thế Dân mắt lộ vẻ cảm động, hạ quyết tâm nói: "Tiêu đại nhân, thật ra Huyền Bá trước khi ta nhìn thấy, thì đã qua đời. Thật giận là ta trước khi Huyền Bá chết lại nghe không được lời cuối của hắn".

Tiêu Bố Y chỉồ một tiếng, thực không có nhiều lời.

"Nhưng những lời ở tại Doanh Châu điện, đều không phải là giả" Lý Thế Dân chân thành nói: "Mong Tiêu đại nhân tin tưởng".

Tiêu Bố Y thản nhiên cười, "Ta tin hay không thực quan trọng như vậy sao?"

Lý Thế Dân thở dài nói: "Huyền Bá đã cảnh cáo ta, nói trên đời này Thế Dân không nên lừa dối một người, đó chính là Tiêu đại nhân. Hắn nói với ta, cùng Tiêu đại nhân phải nói lời thật, so với nói dối Tiêu đại nhân thì sẽ được ưu đãi hơn nhiều, Thế Dân không dám quên".

Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, cảm giác được Lý Huyền Bá tuy chết, nhưng hình như đã tính toán hết mọi chuyện sau khi chết.

"Chẳng lẽ Huyền Bá huynh cũng có khả năng bói toán, biết mình hẳn phải chết, lúc này mới để lại di ngôn?"

Lý Thế Dân khâm phục nói: "Tiêu đại nhân đoán là trúng, chỉ là Huyền Bá cũng không phải biết bản thân hẳn phải chết, mà là nhận thấy nguy cơ của Lý gia rất lớn, hắn nói nếu bản thân chết nếu có thể hóa giải nguy cơ này, hắn cho dù chết cũng không sao cả".

Tiêu Bố Y đột nhiên đổi sắc, trước kia hắn chẳng qua chỉ đoán rằng, cảm thấy Lý Huyền Bá chết đối với Lý gia phải nói là phúc họa cộng tồn, chỉ là chính tai nghe được Lý Thế Dân chứng thực, hắn cũng nhịn không được kinh hãi lựa chọn của Lý Huyền Bá.

Nguyên Cát cứng đầu cứng cổ, không phục nói: "Các ngươi nghĩ có thể che mắt ta sao chứ, Lý Huyền Bá Lý Thế Dân nếu không phải là con của Hoàng Thượng, làm sao lại được Hoàng Thượng sủng ái, Lý Huyền Bá nếu không biết Hoàng đế là cha của hắn, thì làm sao mà liều chết ra cứu? Hắn lâu nay vẫn đè đầu ta, một khi đã không phải huynh đệ của ta, chẳng lẽ cho dù chết cũng phải bắt ta cúi đầu trước hắn"...

"Tiêu đại nhân cũng biết, Lý phiệt là đại phiệt cựu phiệt, thâm căn cố đế, nhưng cũng chỉở tại Đông Đô, người làm quan họ Lý cũng phải mấy trăm người" Lý Thế Dân bất đắc dĩ nói: "Ai cũng biết sau khi Dương Huyền Cảm bạo loạn, Thánh Thượng đối với cựu phiệt nghi kỵ đã tới mức trước đó chưa từng có, người xuống tay đối với Lý phiệt cũng là chuyện sớm muộn, chúng ta cũng họ Lý, một đoạn thời gian trước Đông Đô truyền lưu cái gì Lý thị đương vi thiên tử, đều nói là Thánh Thượng tự mình cho Vũ Văn Thuật truyền ra, nếu đây là thực, dụng ý của Thánh Thượng có thể thấy được".

Tiêu Bố Y cùng Lý Thế Dân lời nói qua lại cũng không tính là nhiều, lại không thể không thừa nhận, Lý Thế Dân nói lời thật đúng là đã dành được sự tín nhiệm của mình. Ít nhất trước mắt mà nói, hắn đối với Lý Thế Dân cũng rất có hảo cảm.

"Tiêu đại nhân cũng thấy được. Hôm nay Lý Mẫn Lý Hồn Lý Thiện Hành đều không tốt đẹp gì, Thánh Thượng nói là không xét tới liên quan, người bị tội đáng chém cũng chỉ chừng ba mươi người, nhưng mấy ngày gần nhất người họ Lý bị lưu đày đến nơi hoang dã cũng đã có cả trăm người. Huyền Bá nói, nếu hắn chết, Thánh Thượng nếu ký công vấn thưởng, sẽ cầu quay về Thái Nguyên, cách xa Thiên tử thì mới có thể bảo toàn gia đình. Ta chỉ nghĩ hắn chỉ thuận miệng nói, nào ngờ lời tiên đoán của hắn lại thành sự thật" Lý Thế Dân thanh âm nghẹn ngào nói.

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Huyền Bá huynh thực là hào kiệt. Tiêu mỗ khâm phục vạn phần, chỉ hận cùng hắn qua lại cũng ít, thật ra cũng là chuyện ăn năn".

"Trước khi Huyền Bá đến Thượng Lâm uyển, từng nói sau khi chết, nhờ Thế Dân chuyển giao cho Tiêu đại nhân một món đồ" Lý Thế Dân đột nhiên nhớ tới điều gì.

"Ồ, là cái gì?" Tiêu Bố Y có chút kỳ quái.

"Tiêu đại nhân chờ một chút" Lý Thế Dân vội vàng chạy ra linh đường, Tiêu Bố Y nhìn linh vị của Lý Huyền Bá cũng kính ngưỡng phát ra từ nội tâm. Đều nói xá sinh thủ nghĩa (chết vì một điều gì đó) rất là gian nan, nhưng giống như Lý Huyền Bá, bỏ tính mạng của mình, để đổi lấy sinh kế của Lý thì có mấy người?

Bên ngoài linh đường truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Bố Y chỉ nghĩ là Lý Thế Dân quay lại, nhưng khi quay đầu nhìn lại phát hiện một nữ nhân mặc đồ trắng hai mắt sưng đỏ nhìn mình, tràn đầy kinh ngạc.

Nữ nhân xinh xắn dể thương, dáng người yểu điệu, trong đôi mắt đẹp có vẻ ngạc nhiên, tựa hồ kỳ quái Tiêu Bố Y là ai.

"Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y đến tế điện Huyền Bá huynh," Tiêu Bố Y thi lễ nói: "Thế Dân có việc đi ra ngoài, xin hỏi cô nương cùng Huyền Bá huynh…"

"Thì ra là Tiêu đại nhân" Nữ nhân trong sự ngạc nhiên có chứa sự tôn kính, "Sớm nghe Huyền Bá nói Tiêu đại nhân phong thái hào hiệp, hôm nay được gặp, Thải Ngọc tam sinh hữu hạnh".

"Tỷ tỷ…" Lý Thế Dân vội vã chạy trở lại, nhìn thấy nữ nhân liền hướng tới Tiêu Bố Y giới thiệu: "Tiêu đại nhân, đây là gia tỷ Lý Thải Ngọc".

Tiêu Bố Y gật đầu tính tính bắt chuyện, nhưng còn chưa biết nói cái gì, Lý Thế Dân đã đưa ra một vật nói: "Tiêu đại nhân, đây là vật mà Huyền Bá muốn Thế Dân đưa cho Tiêu đại nhân, hắn nói cùng Tiêu đại nhân quen biết nên biết thứ này đối với Tiêu đại nhân có thể sẽ có tác dụng!"

Lý Thế Dân thì bình tĩnh, nhưng Tiêu Bố Y nhìn thấy vật này thì trong lòng chấn động, bởi vì vật này là một mảnh mai rùa.

Mảnh cuối cùng của Thiên thư sao lại ở trong tay Lý Huyền Bá?!

Nghi ngờ ngẫm nghĩ, Tiêu Bố Y liền nhớ tới lời của Bối Bồi, lúc trước Bùi Minh Thúy đi Trương Dịch, chính là vì tìm kiếm một mảnh mai rùa. Đương nhiên, Bùi Minh Thúy đi tìm nhất định là mảnh thứ tư của Thiên thư, mình lúc trước đoán Bùi Minh Thúy sau khi tìm được thì sẽ hủy đi, Thiên thư gì đó trong mắt Bùi Minh Thúy đương nhiên đều là vật tạo phản. Nhưng hôm nay mảnh mau rùa thứ tư xuất hiện, chẳng lẽ nói Bùi Minh Thúy sau khi tìm được thực không có hủy, mà đã đưa cho Lý Huyền Bá?

Bùi Minh Thúy vì sao đem mảnh mai rùa đưa cho Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá lại vì cái gì mà lại muốn đưa nó cho mình? Tiêu Bố Y nhíu mày không nói.

"Tiêu đại nhân nhất định phải thu lấy, cái này coi như là di nguyện của Huyền Bá" Lý Thế Dân nhìn thấy Tiêu Bố Y không nhận, có chút gấp gáp kêu lên.

"Thế Dân, Huyền Bá đưa cho Tiêu đại nhân thứ này làm cái gì?" Lý Thải Ngọc kỳ quái hỏi.

Lý Thế Dân lắc đầu, "Ta làm sao biết được, nhưng Huyền Bá nhờ ta làm chính là hai việc này, ta nhất định phải giúp hắn hoàn thành".

"Huyền Bá huynh hậu ái, ta có chút hổ thẹn" Tiêu Bố Y rốt cuộc nhận lấy khối mai rùa, bỏ vào trong lòng, Lý Thế Dân thở ra một hơi, "Ta rốt cuộc đã hoàn thành hai tâm nguyện của Huyền Bá, trong lòng cuối cùng cũng đã thư thái được một ít. Tiêu đại nhân, trong nhà có chuẩn bị đồ ăn…"

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Ta biết các ngươi chiêu đãi chu đáo, chỉ là ta còn có chuyện khác, ngày sau còn gặp lại".

Lý Thế Dân cũng không cố lưu, cùng Lý Thải Ngọc tiễn Tiêu Bố Y ra cửa, Lý Thải Ngọc tuy cùng Tiêu Bố Y lần đầu gặp mặt, nhưng cũng không mất tự nhiên, khá là hào phóng.

Ba người ra khỏi linh đường, đi không xa đã nghe được phía trước truyền đến tiếng tranh cãi, các người hầu đều đứng ở một bên xem náo nhiệt, trong những người đang tranh cãi có một người Tiêu Bố Y cũng quen, đó là Lý Kiến Thành.

Đều nói một bàn tay vỗ không vang, Lý Kiến Thành cho dù trầm mặc, nhưng người đối diện Tiêu Bố Y lại kêu to: "Ta không đi, ta không đi, đại ca, Lý Huyền Bá cùng ta không có quan hệ gì, vì cái gì ta phải đi tế bái hắn?"

Lý Thải Ngọc nhíu mày, Lý Thế Dân cũng nắm chặt nắm tay, Tiêu Bố Y không biết người nọ là ai, lại cảm giác người này tuổi không tính là quá lớn.

Lý Kiến Thành không có nhìn thấy ba người đi tới, chỉ nói: "Nguyên Cát, ngươi nói vậy là có ý gì, Huyền Bá là huynh trưởng của ngươi, có tình cảm huynh đệ sao lại nói là không có quan hệ?"

"Huynh đệ cái chó má gì, hắn không phải là con của cha, bằng cái gì khi còn sống thì phong quang, khi chết cũng bắt ta cúi đầu trước hắn" Nguyên Cát liên tục lắc đầu, "Đại ca, ngươi có tỉnh táo không, ngươi và ta trong lòng đều biết rõ ràng".

Lý Kiến Thành còn chưa kịp nói, Lý Thế Dân đã nổi giận gầm lên một tiếng, "Lão tứ, ngươi nói cái gì? Huyền Bá mà không phải con của cha, ngươi thúi lắm!"

Hắn sớm vọt tới, huy quyền đánh. Lý Thải Ngọc ngăn đón không kịp, cao giọng kêu lên: "Thế Dân, không cần động thủ, chuyện đâu còn có đó".

Nguyên Cát đang nói nước miếng bay tứ tung, làm sao nghĩ đến sau lưng sinh biến, bị Lý Thế Dân một quyền đánh ở sau lưng, làm cho cắm đầu xuống đấu. Hắn lồm cồm bò dậy, trong mắt chỉ có Lý Thế Dân, cả giận nói: "Tốt lắm. Lý Thế Dân, ngươi dám đánh ta?"

"Ta đánh ngươi thì sao, ta còn muốn đánh chết ngươi. Huyền Bá vừa mới ra đi, ngươi đã hắt cho hắn bát nước bẩn, ngươi có phải là người không?" Lý Thế Dân giận không thể át, lại muốn xông lên, lại bị Lý Thải Ngọc kéo lại, "Thế Dân, đừng động võ. Có việc gì thì thương lượng là được".

Nguyên Cát bị khí thế như hổ điên của Lý Thế Dân làm cho sợ hãi, thối lui vài bước, nhìn thấy Lý Thế Dân bị Lý Thải Ngọc giữ chặt, thì lá gan lại to ra, cười lạnh nói: "Đúng rồi, ta quên, ngươi cùng Lý Huyền Bá là song sinh, Lý Huyền Bá không phải là con của cha, ngươi đương nhiên cũng không phải!"

"Nguyên Cát" Lý Kiến Thành lớn tiếng quát: "Ngươi rốt cuộc ăn nói bậy bạ gì đó? Ngươi còn không câm miệng, có tin sẽ dùng gia pháp xử trí ngươi hay không?"

Nguyên Cát cứng đầu cứng cổ, không phục nói: "Các ngươi nghĩ có thể che mắt ta sao chứ, Lý Huyền Bá Lý Thế Dân nếu không phải là con của Hoàng Thượng, làm sao lại được Hoàng Thượng sủng ái, Lý Huyền Bá nếu không biết Hoàng đế là cha của hắn, thì làm sao mà liều chết ra cứu? Hắn lâu nay vẫn đè đầu ta, một khi đã không phải huynh đệ của ta, chẳng lẽ cho dù chết cũng phải bắt ta cúi đầu trước hắn".

Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên bị sự yên tĩnh bất thường từ bốn phía chấn nhiếp, quay đầu nhìn lại thì thấy bộ mặt âm trầm lạnh như băng của Lý Uyên!

"Cha" Nguyên Cát có chút khiếp đảm, lo sợ nói.

Lý Uyên một cái tát tung ra, ‘bốp’ một tiếng, phá vỡ sự yên lặng, Nguyên Cát bị tát một cái quay vài vòng, rồi té ngã trên đất, đợi khi tỉnh táo lại, trên mặt đau đớn, khóe miệng đã trào máu tươi, có thể thấy được sức mạnh cú tát của Lý Uyên.

"Cha, người đánh ta?" Nguyên Cát ôm mặt, khó có thể tin hỏi.

"Ta chẳng những đánh ngươi, ta còn muốn đánh chết ngươi," Lý Uyên mặt giận dữ nói: "Ta không có đứa con ngỗ ngược như ngươi".

Nguyên cát đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Các ngươi đều khi dễ ta, được, ta đi tìm mẹ ta" Hắn sau khi nói xong, xoay người bước đi, Lý Uyên đứng tại chỗ, giận đến cả người phát run, lớn tiếng nói: "Thải Ngọc!"

"Cha, chuyện gì?" Lý Thải Ngọc hỏi.

"Đi đưa lão tứ trở về, đóng cửa bắt diện bích" Lý Uyên giận không thể át, Lý Thải Ngọc gật đầu, chạy nhanh đuổi theo Lý Nguyên Cát, Lý Uyên sau một lúc mới quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Bố Y mặt lộ vẻ xấu hổ.

"Tiêu đại nhân, khuyển tử không biết nên nói loạn, đã làm Tiêu đại nhân chê cười" Lý Uyên khóe miệng run rẩy, có vẻ xấu hổ.

Hai người nhìn nhau, Tiêu Bố Y rốt cuộc nhếch miệng cười cười, "Cha ta có đôi khi tức giận đối với ta, cũng luôn nói ta là nhặt được, không phải con ruột, chỉ là tức giận nhất thời, Lý đại nhân cần gì cho là thật".

Lý Uyên cũng cười nói, "Tiêu đại nhân thực biết nói đùa, trách không được Thánh Thượng xem là tri kỷ, Tiêu đại nhân là long phượng trong loài người, lệnh tôn quá nửa là yêu còn không hết, làm sao mà nói là nhặt được. Ta biết Tiêu đại nhân đến đây, đặc biệt cho hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn rượu nhạt, mong Tiêu đại nhân cấp cho Lý mỗ mặt mũi, chớ có chối từ".

"Cha, mới vừa rồi con đã mời qua, Tiêu đại nhân nói còn có chuyện" Lý Thế Dân ở một bên nói.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lúc này là lúc các ngươi giải quyết nội loạn, ta mà ở lại ăn cơm chỉ sợ bị nghẹn chết, "Lý đại nhân, ta thật có việc tại thân, không bằng để ngày khác đi".

Lý Uyên rất thất vọng, liếc nhìn Lý Thế Dân, "Một khi đã như vậy, mong lần sau ta mời Tiêu đại nhân đừng có chối từ".

"Nhất định, nhất định" Tiêu Bố Y mỉm cười cáo từ, khi ra khỏi Lý phủ chân như có mỡ, thoáng cái đã chuồn mất.

Lý Uyên sau khi tiễn Tiêu Bố Y, sắc mặt âm trầm, Lý Thế Dân cũng ủy khuất nói: "Cha, Nguyên Cát hắn càng ngày càng quá phận! Trước mặt người ngoài mà không biết nặng nhẹ nói như vậy, thực sự làm cho hài nhi chịu không nổi".

Lý Uyên vỗ vỗ vai con trai, trầm giọng nói: "Thế Dân, miễn là không thẹn với lòng, thì sợ gì lời đồn đãi? Con cùng Huyền Bá đều là nhưng người con tốt của cha, Nguyên Cát còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, khó tránh khỏi cực đoan, con đã lớn cũng phải nhường nó một chút".

Lý Thế Dân thở dài một hơi, Lý Uyên lại nhíu mày nhìn Lý Kiến Thành nói: "Kiến Thành, hôm nay cũng là con không đúng, con thân là huynh trưởng, sao lại để cho Nguyên Cát nói bậy bạ mà quản không được, làm hỏng kế hoạch của ta".

Lý Kiến Thành sớm đã phân phó hạnhân tản ra, khi nghe được phụ thân trách hỏi, cười khổ nói: "Cha, con cũng không nghĩ đến lại như thế, Nguyên Cát hôm nay làm sao ấy, bất quá cũng là trách nhiệm của con".

Lý Uyên thở dài, nắm chặt tay hai con trai nói: "Kiến Thành, Thế Dân, Huyền Bá chết, cũng là chuyện không ai nghĩ tới" Nói tới đây trong mắt Lý Uyên như có nước mắt, nức nở nói: "Hiện tại vi phụ chỉ có thể dựa vào các con. Các con ngàn vạn lần không thể huynh đệ va chạm nhau, làm cho vi phụ thất vọng. Các con là tay trái tay phải của cha, Nguyên Cát còn nhỏ, nếu làm không tốt, các con là huynh trưởng ngoại trừ trách phạt, khoan dung, còn phải khuyên nữa".

"Cha, con biết" Lý Thế Dân gật đầu nói: "Lời của Nguyên Cát, con sẽ không đểở trong lòng".

Lý Kiến Thành khẽ cười nói: "Nguyên Cát thích mạnh, Thế Dân đại lượng, đều là con tốt của cha, chỉ là mới vừa rồi cha nói cái gì phá hỏng kế hoạch của cha, là vì sao?"

Lý Uyên thở dài nói: "Tiêu Bố Y là long phượng trong loài người, vượt xa Sài Thiệu. Ta vốn muốn cho Thải Ngọc gặp mặt hắn, sau đó trong tiệc rượu sẽ nói chuyện, nếu hắn đối với Thải Ngọc có ý…" Nói tới đây Lý Uyên chỉ lắc đầu, "Đáng tiếc Tiêu Bố Y có việc, cơ hội lần này phải bỏ qua, muốn làm cũng khó".

Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân nhìn nhau, đều hỏi, "Vậy Sài Thiệu thì sao bây giờ?"

Lý Uyên sắc mặt nhăn nhó, "Dưới bụng chim, thì trứng mới yên ổn, chúng ta hiện tại bản thân còn lo chưa xong, Tiêu Bố Y là hoàng thân, rất được Thánh Thượng thưởng thức, chúng ta lần này nếu về lại Thái Nguyên, có hắn tại kinh đô, vậy sẽ yên tâm mà kê cao gối. Sài Thiệu bất quá chỉ là thứ có tiếng mà không có miếng, ta hiện tại cũng có chút hối hận ám chỉ hắn theo đuổi Thải Ngọc".

Lý Kiến Thành do dự nói: "Cha, con chỉ sợ Thải Ngọc rất có chủ trương, nó cùng Sài Thiệu nhất mực tình thâm, cũng khó mà di chuyển được".

Lý Uyên suy nghĩ thật lâu sau mới nói: "Chuyện này các con không được nói với Thải Ngọc, để ta suy nghĩ rồi mới ra quyết định".

Bối Bồi có chút bi ai nhìn Hòe mập nói: "Ngươi hết thuốc chữa rồi" Sau khi nói xong những lời này, Bối Bồi xoay người rời đi, Hòe mập bĩu môi nói, "Tay mơ mà dám theo ta bàn chuyện tán gái, không biết ngươi đời này đã nắm được bao nhiêu tay nữ nhân? Ta nếu học ngươi, đến bây giờ còn độc thân sao?"...

Tiêu Bố Y tuy nói có việc, nhưng đi dạo nửa buổi mới trở về Thái Phó phủ, lại nghĩ đến làm sao để Nam hạ, thầm nghĩ thì ra được trọng dụng cũng là chuyện nhức đầu, tiến vào Thái Phó phủ, chợt nghe sau hậu hoa viên có teiesng ồn ào, Tiêu Bố Y thong thả đi qua, xa xa trông thấy tiểu đệ như con khỉ đang nhảy nhót trên lưng con ngựa con, có chút linh hoạt.

Bộ dáng của tiểu đệ hiện đã không còn vàng vọt gày gò như trước đây, tuy làn da vẫn ngăm đen, nhưng thân thể đã cường tráng hơn rất nhiều. Tiêu Bố Y xa xa nhìn thấy hắn cưỡi ngựa linh hoạt, không bám vào khuôn mẫu, thầm gật đầu.

Uyển Nhi sớm đã ra đón, "Tiêu đại ca, đa tạ người, tiểu đệ hiện tại rất vui vẻ, mỗi ngày đều phải ôm ngựa mới có thể ngủ được. Ta nói mãi không được, phải nói làm bẩn phòng của Thái Phó phủ, hắn lại đến chuồng ngựa ngủ".

Tuy là trách cứ, Uyển Nhi trong mắt lại có chút mừng rỡ, Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Cứ để hắn tự do đi, nếu muốn thuần ngựa, đương nhiên phải biết tập tính của ngựa, chỉ cần vui vẻ mà khổ công, nhất định có thể có thành tựu".

"Thực sao?" Uyển Nhi vui sướng nói: "Tiêu đại ca, tiểu đệ nghe được lời khen của người, thì so với bất cứ cái gì cũng đều tốt hơn".

Tiêu Bố Y mỉm cười, mới tính rời đi, Uyển Nhi đột nhiên nói: "Tiêu đại ca, có người muốn gặp đại ca" Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Là ai?"

Uyển Nhi áp thấp thanh âm, "Là nữ nhân áo hồng lúc trước đụng vào thuyền của ta, còn có một nam nhân, ta nghĩ…"

Tiêu Bố Y nghe được thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chụp lấy cổ tay của nàng nói, "Bọn họở đâu?"

"Bọn họ đang xem tiểu đệ thuần ngựa, ở trong hoa viên" Uyển Nhi kinh ngạc đầy mặt, "Tiêu đại ca, người làm sao vậy, bọn họ chẳng lẽ là muốn tầm cừu, nhưng bọn họ đối với ta tốt lắm, nữ nhân kia còn chủ động giải thích với ta".

Tiêu Bố Y ha hả cười lớn, "Tầm cừu thì cũng không cần thiết, giải thích thì sớm nên có".

Hắn mừng rỡ quên hết mọi chuyện, buông tay Uyển Nhi ra, bước nhanh hướng tới hoa viên, Uyển Nhi nhìn cổ tay mình, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ, nàng cung không có mơ mộng xa xôi, chỉ mong mỗi ngày có thể thấy được Tiêu Bố Y, nói một hai câu, vậy đối với nàng mà nói, đã là chuyện vui vẻ nhất trong ngày rồi.

"Uyển Nhi" Hòe mập không biết từ khi nào đã đi ra.

"Chuyện gì?" Uyển Nhi hoảng sợ, "Hòe mập, ngươi gần đây sao lại luôn xuất quỷ nhập thần như vậy?"

"Gần mực thì đen thôi…" Hòe mập gãi đầu nói.

Uyển Nhi cũng hiểu được, "Người nào là mực, ngươi nói là Bối tiên sinh sao chứ? Ta cảm thấy hắn đối với người khác thái độ cũng không tệ, hắn đối với ta cùng tiểu đệ đều tốt lắm mà".

Hòe mập lắc đầu nói: "Bởi vì cô là nữ nhân, quan hệ của Tiểu Hồ Tử cùng ta đó là cái gì như Tiêu lão Đại nói, đúng rồi, đồng tính bài xích".

Uyển Nhi che miệng cười nói: "Tiêu đại ca nói thật hay".

Hòe mập thầm nghĩ buồn bực, lần sau không cần dẫn ra cái gì cả, nói mình nói là được rồi, con mắt chợt chuyển, Hòe mập hỏi: "Uyển Nhi, Tiêu lão Đại đã trở lại sao?"

"Đã trở lại" Uyển Nhi gật đầu.

"Hắn ở nơi nào?" Hòe mập kích động chụp cổ tay Uyển Nhi.

Uyển Nhi đưa tay chỉ vào hoa viên Thái Phó phủ nói: "Ở đó, ta phải đi đây, Hòe mập, ngươi muốn tìm Tiêu đại ca sao?"

Hòe mập chủ mưu đã lâu lại chỉ chụp vào khoảng không, buồn bực nói không nên lời, thuận thế gãi gãi đầu nói: "Cũng không có chuyện gì, cô cứ đi đi. Ta còn có chút việc, lát nữa sẽ tìm hắn".

Nhìn thấy Uyển Nhi đi xa, Hòe mập lại quơ tay chụp bắt, luyện hơn mười lần, thì thào lẩm bẩm: "Vì cái gì mà Thiếu đương gia một phát là có thể bắt lấy tay của Uyển Nhi, mà ta lại không được, xem ra võ công rất quan trọng, ta phải luyện công phu cho tốt mới được".

"Cái này cùng võ công không quan hệ" Một thanh âm vang lên sau lưng Hòe mập.

"Là ai?" Hòe mập giật mình nhảy dựng, đột nhiên xoay người, lùi hai bước, nhịn không được nói: "Bối tiên sinh, sao lại là ngươi?"

"Tiểu Hồ Tử nếu không xuất hiện bên cạnh ngươi, thì làm sao có thể nhiễm đen ngươi được?" Bối Bồi không lạnh không nóng nói.

Hòe mập có vẻ xấu hổ, biết người này khẳng định đã đến đây một đoạn thời gian, nghe được lời nói xấu của mình, cuống quít nói sang chuyện khác: "Bối tiên sinh nói cái gì cùng võ công không có quan hệ?"

Bối Bồi thản nhiên nói: "Ngươi cho dù luyện cầm nã thủ đến cửu thiên thập địa, thần quỷ khó thoát. Muốn bắt lấy tay của Uyển Nhi chỉ sợ khó hơn lên trời. Ngươi muốn bắt lấy tay nữ nhân, đầu tiên phải bắt lấy trái tim của cô ta. Bắt được trái tim của cô ta, thì có muốn đuổi cô ta đi cũng đuổi không được".

Hòe mập ngẩn ra đưa tay hướng tới ngực của Bối Bồi chộp tới, "Tim thì phải chụp như thế nào?"

Bối Bồi đưa tay đánh vào cổ tay hắn, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn, rút móng vuốt của ngươi đi".

Hòe mập cổ tay như có điện kích, không ngừng xoay tay, "Ta chỉ là thử nghiệm trên người Bối tiên sinh chút thôi, ngươi nói phải bắt lấy tim, nhưng tim thì làm sao mới bắt được?"

Bối Bồi có chút bi ai nhìn Hòe mập nói: "Ngươi hết thuốc chữa rồi" Sau khi nói xong những lời này, Bối Bồi xoay người rời đi, Hòe mập bĩu môi nói, "Tay mơ mà dám theo ta bàn chuyện tán gái, không biết ngươi đời này đã nắm được bao nhiêu tay nữ nhân? Ta nếu học ngươi, đến bây giờ còn độc thân sao?"

***

Tiêu Bố Y đến hoa viên, tiểu đệ sớm đã nhìn thấy, phóng ngựa tới, không đợi ngựa dừng lại đã sớm đứng lên trên lưng ngựa, phi thân nhảy về phía Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y mỉm cười ôm lấy giơ lên cao ba lần mới buông xuống, quay đầu nhìn quanh, không ngoài dự liệu, Lý Tĩnh cùng Hồng Phất nữ đang đứng nhìn hắn mỉm cười.

"Nhị ca tẩu tử đến từ lúc nào" Tiêu Bố Y có chút ngạc nhiên nói: "Đi Tề quận coi như thuận lợi chứ?"

Lý Tĩnh vẫn trầm ổn như trước, "Cũng được, chúng ta đến Binh bộ giao công văn xong, thuận đường đến chỗ tam đệ thăm. Nói đến buồn cười, tam đệ sau khi làm Thái Phó Thiếu Khanh, ta cũng chưa từng tới nơi này" Hồng Phất nữ mặ mày vui vẻ nói: "Tam đệ, ngươi không biết Nhị ca ngươi một đường uy phong…"

"Hồng Phất" Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Chuyện quá khứ, nhắc lại làm chi?"

Hồng Phất nữ sửng sốt, có chút ngượng ngùng, Tiêu Bố Y cũng đến đối diện ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt của Hồng Phất, khẽ cười nói: "Không được, nhất định phải nói, ta ở tại Đông Đô buồn đến mốc meo, cũng để ta mở mang kiến thức mới được chứ".

Lý Tĩnh lắc đầu cười nói: "Tẩu tử nổi cơn, ngươi cũng đừng hòa với nàng ta như vậy chứ, có gì đáng nói đâu, chỉ là đánh lui chút tặc phỉ mà thôi".

Hồng Phất nữ lại lắc đầu nói, "Cái gì mà chỉ đánh lui một ít tặc phỉ, Từ Thế Tích, Đan Hùng Tín người nào không phải là nhân vật hiện tại đỉnh đỉnh nổi danh tại Ngõa Cương? Bố Y, đến đây, tẩu tử cùng ngươi nói chuyện một chút. Nhị ca ngươi khi tới Đông quận liền đụng Đan Hùng Tín Ngõa Cương dẫn cả ngàn người đến đánh cướp, Nhị ca ngươi chỉ nhử cho bọn chúng tới cướp hàng, sau đó dùng chiêu hồi mã thương mà giết bọn chúng, chỉ dùng trăm người đánh đuổi cả ngàn người của Đan Hùng Tín, ngươi nói có tính là mưu kế hơn người không?"

"Đương nhiên là tính" Tiêu Bố Y nghe cười vui vẻ nói, "Tẩu tử, còn nữa sao?"

"Đương nhiên là còn, Từ Thế Tích Ngõa Cương không phục, phục ở trong rừng đánh cướp, Nhị ca ngươi chỉ nói câu phóng hỏa, hắn liền như con thỏ nhảy ra mà chạy" Hồng Phất nữ cười ha hả, "Một đường đến Đông quận, trừ Ngõa Cương ra, thì cũng gặp đạo phỉ vô số, chỉ là đều bị Nhị ca ngươi dễ dàng đánh bại. Nhưng khi đuổi tới Tề quận, mới phát hiện Lô Minh Nguyệt đang dẫn mười vạn tặc binh cùng Trương tướng quân đối chiến. Trương tướng quân tuy võ công cái thế, nhưng trên tay lại chỉ có mấy vạn binh lính, quân lương hao hết. Lô Minh Nguyệt coi như là lão gian cự hoạt, ngay cả Trương tướng quân cũng khó mà ngăn cản được hắn. Nhị ca ngươi vừa đến, thừa dịp Trương tướng quân yếu thế lui bước, Lô Minh Nguyệt đuổi theo, cùng Tần Thúc Bảo Trình Giảo Kim dẫn hơn mười tinh kỵ đi thiêu doanh trại của Lô Minh Nguyệt, Lô Minh Nguyệt phải quay lại, Trương tướng quân thừa dịp đánh ngược lại, mười vạn quân của Lô Minh Nguyệt bị phá, cuối cùng chỉ có hơn trăm kỵ binh bỏ chạy, Nhị đệ, ngươi nói có thống khoái không?!"

Tiêu Bố Y nghe rất là vui vẻ, vỗ bàn nói: "Đương nhiên là thống khoái, chỉ tiếc ta không thể thấy được phong thái của Nhị ca, hiện nghe tâm thần cũng mê hoặc".

Hai người một vỗ một hòa, nói rất hưng khởi, Tiêu Bố Y nghe được Lý Tĩnh nhiều lần lấy ít thắng nhiều, không khỏi rất thán phục. Hắn hôm nay coi như là đã thấy những trường hợp nhiều người, nhưng so với dẫn binh đánh giặc mà nói, thì còn kém rất nhiều, cho dù bắt sống Mạc Cổ Đức, bất quá cũng may mắn là nhiều, nhưng nghe được Lý Tĩnh dẫn binh rất có bản lĩnh đánh trận thực chiến, thầm tán thưởng Lý Tĩnh Đại đường Vệ quốc công chiến công hách hách, quả nhiên là danh bất hư truyền.

"Muội tử đứng ở đó làm gì, mau tới đây ngồi chơi với tẩu tử" Hồng Phất nữ liếc mắt nhìn thấy Uyển Nhi ở cửa hoa viên, liền đứng dây đi qua kéo lại ngồi.

Uyển Nhi cũng có chút lo lắng, sợ sệt nói: "Ta tới tìm tiểu đệ, chỉ sợ hắn quấy rầy các người, cũng không biết là mọi người quen nhau".

Hồng Phất nữ cười khổ nói: "Lần trước rơi xuống nước, thật sự là ta không đúng, đối với muôin cái gì cũng không làm, chỉ là do khi rơi xuống Lạc Thủy, đầu óc choáng váng, lại có tật giật mình nên sớm lén chạy đi, thực đối với muội tử như vậy là không đúng".

"Quá khứ là quá khứ" Uyển Nhi liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Nếu không phải rơi xuống nước, ta cũng không thể quen được với Tiêu đại ca".

"Muội tử nói không sai, nếu không lật thuyền, chúng ta cũng không thể quen được hắn" Hồng Phất nữ đỏ mặt nói: "Từ khi nhìn thấy Tam đệ, ta đã bị phong thái của hắn cảm hóa, cái này cũng là đặc ý hướng tới muội mà bồi tội".

Tiêu Bố Y biết Hồng Phất nữ vô sự mà ân cần, không phải gian thì cũng là đạo, nàng ta trong mười câu, cũng phải có chút tính kế, vô luận là từ đâu thì động cơ của nàng cũng đáng quan tâm tới.

"Tẩu tử, ngươi ngoại trừ giải thích cho Uyển Nhi ra, quá nửa là còn có chuyện khác?"

"Tam đệ chính là thông minh" Hồng Phất nữ cười nói, đưa cho Uyển Nhi một khối ngọc, "Uyển Nhi, đây là mỹ ngọc gia truyền của Lý gia ta, có tác dụng trừ tà, ta tặng cho muội, muội nhất định phải thu lấy, bằng không ta coi như muội chưa có tha thứ cho ta".

Nhìn thấy Uyển Nhi đã thu lấy mỹ ngọc trừ tà xong, Hồng Phất lúc này mới nói: "Tam đệ, hôm nay Nhị ca ngươi nhìn thấy Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng, khuôn mặt hắn dài như mặt lừa vậy, chúng ta cũng không biết có đắc tội với hắn hay không, chỉ sợ hắn bởi vì điều này mà gạt bỏ đi công lao của Nhị ca ngươi, không báo cáo chi tiết cho Thánh Thượng. Nhưng lần này tẩu tử dám mạnh miệng, cho dù là Trương tướng quân đối với Lý Tĩnh cũng khen mãi không dứt".

Tiêu Bố Y đã hiểu được, thầm nghĩ Vệ Văn Thăng hiện tại tâm trí đang lộn xộn, thì sao mà mặt mày cho tốt được, khẽ cười nói: "Tẩu tử cứ yên tâm, cái gì của chúng ta thì sẽ là của chúng ta, không ai chiếm đi được, Bố Y nhất định sẽ làm hết sức, Nhị ca, người khong cần nói tẩu tử nhiều chuyện, có những lúc, nên tranh thủ thì phải tranh thủ".

Lý Tĩnh đối với việc Hồng Phất nữ yêu cầu thẳng thắn như vậy vốn có chút bất mãn, nghe được Tiêu Bố Y khuyên giải, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Một khi đã như vậy, đa tạ Tam đệ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK