Lưu Văn Tĩnh thân là người trong Mưu môn, đương nhiên lấy mưu kế xưng hùng.
Trong tám môn, Mưu môn xệp hạng thứ hai, Hòa môn xếp hạng thứ sáu, cái này đã nói rõ, Thái Bìiủi đạo vốn rất trọng mưu kế, truy bất đắc dĩ mới có thể vận dụng vũ lực.
Thượng binh phạt mưu, không chiến mà khuất người chi mới là tinh túy cùa binh pháp. Nếu như đến lúc vận dụng vũ lực. thi đà là hoàn cảnh lường bại câu thương.
Lý Tình dụng binh, mưu tính là trên hết. không chiến đà định thắng bại Lưu Văn Tình là mưu sĩ, chi cầu lao tâm, không cầu lao lực.
Nghĩ hôm nay. tại sĩ tộc. phiệt môn, tân quý khống chế thiên hạ, Lưu Văn Tình bắt quá chi là một kẻ hàn môn, ít có bối cảnh, nhưng lấy lòng tin của Khả Đôn, lại được Lý Thế Dàn thưởng thức, cho tới bây giờ thân là Dân bộ Thượng Thư. được phong Lỗ Quốc Công, có thể nói là bằng vào mưu lược bản thân, từng bước một đi đến vị trí hôm nay.
Nhưng hắn còn không phục, hắn tức giận. Bời vì hắn là người thòng minh như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ hạng người bình thường như Bùi Tịch cưỡi trên đầu của hắn. Địa vị của hắn, là dựa vào đầu óc của hắn, còn Bùi Tịch thì dựa vào cái gi? Cho nên hắn thống hặn Lý Uyên bất công!
Thiên hạ to lớn, có thề làm được nhưhắn. có mấy người?
Nhưng người thông minh như vậy, thì khi theo lên xe ngựa, lại chưa bao giờ hơn Bùi Mirih Thúy được một lẩn, từ đầu tới cuối hắn đều bó tay bó chân.
Hắn vốn tường rằng Bùi Minh Thúy tìm hắn, là muốn từ trèn người hắn tìm được những thứ gì đó, không ngờ Bùi Minh Thúy hiểu biết so với hắn còn nhiều hơn. Bùi Minh Thúy trong lúc hắn thất ý, lơ đàng lại cho hắn một gậy.
Lý Huyền Bá chưa có chết, tin tức này ẩm ẩm kích động ờ trong đằu Lưu Văn Tĩnh, khiển cho hắn không thể hô hấp.
Sau khi biết được tin tức này. hắn đà hoàn toàn rõ ràng dụng ý âm hiểm của Lý Uyên, Lý Uyên không phải không biết Thái Bình đạo, mà là hiểu biết quá nhiều. Cho nên Lý Uyên muốn mượn lực cùa Thái Bình đạo đăng cơ, sau đó sau khi xưng đế. gạt bò tất cả cố gắng của Thái Binh đạo. khiến cho Thái Bình đạo cuối cùng trên đòi này biến mất.
Mấy tĩăm năm qua, quân chù khai quốc các đời. đều là như thế!
Cho dù không có lá thư hắn đầu nhập vào Đông Đô. hắn cũng khó tránh khỏi cái chết, Lưu Văn Tĩnh thật ra trong lòng biết rõ, nhưng có lẽ khỏng nghĩ tới, Lý Uyên lại âm độc nhưthể!
Lý Uyên muốn giết ngươi không chút lưu tình, nhưng trước khi giết ngươi, còn muốn lấy của ngươi một chút mồ hôi cụối cùng. Lý Uyên thăng chức quan cho Lưu Văn Tĩnh, nhưng cuối cùng lại đem công lao của Lưu Văn Tình gạt bỏ. toàn bộ thu trờ về.
Lưu Văn Tình lúc này đã xuống xe ngựa, bốn phía Phồ Sơn vắng vẻ, tiếng vó ngựa đi xa, hắn trong lòng, đà lạrih lùng như tuyết.
Trách không được Lý Uyên mỗi lần dùng hắn, đều có vẻ rất tha thiết, đến khi được chuyện lại lạnh lùng như tuyết. Hắn vẫn cho là, thân phận của mình mơ hồ. nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, mình ờ trong mắt người khác, đã sớm nhưtrần truồng.
Lý Huyền Bá không chết, chết chính là Lưu Vàn Tĩnh hắn! Hắn vẫn đợi đến khi Lý Huyền Bá chết, lúc này mới lựa chọn Lý Uyên, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến. đày bất quá là một âm mưu.
Hắn bỗ bao công sức mấy năm, cạn kiệt tâm lực. không ngờ là làm bậc thang cho người khác. Hắn tự phụ bày mưu nghĩ kế. nhưng bất quá chỉ là quân cờ của người khác.
Toàn thân có chút rét run, đến khi Ârih từ cực lớn cùa dãy núi, rốt cuộc chậm rãi bao phủ hắn, ngẳng đầu trông qua, mới phát hiện mặt trời đà lặn về phía tây.
Thì ra, hoàng hôn đã đến gần.
Bằu trời tối đen. Lưu Văn Tình thống khổ không chịu nổi. hận ý càng đậm, hắn thoạt nhìn, cũng như mặt trời lặn, cuối cùng sẽ lâm vào hắc ám. Nhưng mặt trời cũng sẽ có lúc mọc lên ờ phương đông, mà Lưu Văn Tĩnh hắn, chẳng lẽ từ nay về sau chỉ sau một trận đấu đãbịxoátên?
Hắn ngơ ngác đứng, cho đến khi màn đêm hạ xuống, đem hắn bao phù lại. Hắn cũng không biết, trong Thái Bình đạo. giờ phút này thống khồ không chỉ một minh hắn, Từ Viên Làng còn đang thù một tòa cô thành, La Sĩ Tín đã như sơn dương lạc đường. Bùi Củ chí lớn xoay chuyển tròi đất lại không còn chút sức lực nào, Từ Hồng Khách kế cao sinh từ khỏng rõ, những người này, đều là hạng người tài năng khó được, nhưng không hợp thuỷ triều, đúng là vẫn sẽ bị dòng nước lịch sừ chôn vùi rùa sạch, không lưu tình chút nào!
Đêm cô tịch, xe ngựa cô tịch đi, đi về phía chân tròi cô tịch, khỏng có dừng lại nghi ngoi.
Bùi Minh Thúy trầm tư đã lâu, không có cừ động.
Ành từ rốt cuộc mờ miệng, nàng không sợ cô tịcti,'éhi sợ tiểu thư tịch mịch. Nàng là cái bóng của Bùi Minh Thúy, trong cả đời, có lẽ thân nhân, bằng hữu. người yêu, cừu địch thủy chung sẽ ròi ngươi mà đi, chỉ có cái bóng là không có.
“Tiểu thụ ta còn tưởng rằng người sẽ giết Lưu Văn Tĩnh”.
“Vì sao nghĩ như vậy?”
“Hắn là người trong Thái Bình đạo, cũng là nhân vật làm cục diện rối loạn”.
“Hắn chi có thể làm rọi, không thể nắm giữ, mặc dù có trí mưu. nhung chi là một quàn cờ” Bùi Minh Thúy ung dung nói: “Thật ra cho dù hắn không phải nhản vật của Thái Binh đạo, cách làm như thế, Lý Uyên cũng phải giết hắn”.
“Vì sao?” Ành từ ngạc nhiên hỏi.
Bùi Minh Thúy cưòi lộ lên, “Thật ra Lý Uyên trước khi đến Sơn Tây, Lưu Văn Tình đà thổi phồng tài năng của Lý Thế Dân. Lý Uyên ngôi vị hoàng đế mới ngồi không lâu, Lưu Văn Tĩnh đà âm thầm tuyên dương Lý Thế Dân là chân mệnh thiên từ. mưu đồ Lý Thế Dân đăng cơ, có thể tranh thủ thu hoạch lớn nhất. Thừ hòi cách làm như vậy, Lý Uyên, Lý Kiến Thành làm sao có thể dung? Cho dù Lý Uyên lấy được thiên hạ, thi chân mệnh thiên từ cũng là Lý Uyên hoặc là Lý Kiến Thành, mà không phải Lý Thế Dân.
Lưu Vãn Tĩnh tự phụ thông minh, lại không biết nặng nhẹ như thể. sớm dẫn đến Lý Uyên kiêng kị, Lý Uyên một mực không động thủ, chỉ là đang đợi thời cơ giết hắn mà thôi”.
Ârih từ có chút hiểu được gật đầu, thay Lưu Văn Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Hắn cũng là
không có cách nào. nghĩ tới bời vì hắn thân phận Thái Bình đạo đồ. một mực bị Lý Uyên cần thận sừ dụng. Nếu bàn về công lao, hắn vượt xa Bùi Tịch, nhung lại bị Bùi Tịch cưỡi lên trên đầu. Bùi Tịch không có năng lực gi, bản lãnh lớn nhất chính là hiểu rõ Lý Uyên nghĩ cái gi... Bùi Tịch hiểu rằng Lý Uyên đối với Lý Kiến Thành coi trọng, cho nên cực lực bồi dường Lý Kiến Thành. Nếu thiên hạ nhất thống, Lý Uyên sau khi chết, kế thừa ngôi vị hoàng đế không thể nghi ngờ là Lý Kiến Thành. Lưu Văn Tĩnh cùng Bùi Tịch thường hay bắt hòa, khi Lý Kiến Thành đăng cơ, chắc hẳn sẽ là ngày hắn bị mất mạng, đã như vậy. không bằng phá chìm thuyền”.
Bùi Minh Thúy gật gật đầu, “Lưu Văn Tĩnh xác thực cũng đà tiến thoái lường nan, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, hắn mặc dù thoát được tính mạng, lại lần nữa hai tay trống rỗng, chắc hẳn không cam lòng?”
“Tiểu thư, người nói cho Lưu Văn Tĩnh chuyện Lý Huyền Bá chưa chết, có muốn cho Lưu Văn Tĩnh đối phó Lý Huyền Bá hay không?”
Bùi Minh Thúy nhắm hai mắt lại. thật lâu mới nói: ‘Ta tìm Lưu Văn Tĩnh, là muốn xác nhận suy đoán của ta. Nhìn xem Thái Bình đạo có phải đã là mặt trời sắp lặn hay không, nhìn xem Lưu Văn Tũứi có biết được thân phận của Lý Huyền Bá hay không. Hiện tại tất cả đều rất rõ ràng, chúng ta suy đoán, cũng không có vắn đề. Lưu Văn Tình biết rõ thân phận của Lý Huyền Bá, cho nên lại một mực chờ Lý Huyền Bá sau khi chết, lúc này mới quay lại Trang Nguyên, đầu nhập vào Lý Uyên, về phần đối phó Lý Huyền Bá, Lưu Vãn Tình có muốn cũng không được. Dưới gầm tròi này nếu thật có một người có thể đối phó Lý Huyền Bá, không thể nghi ngờ chính là Tiêu Bố Y . Nhưng không biết, hắn hiện tại thế nào rồi?”
Nàng cũng thiệp đi. Àrih từ đau lòng thân thể cùa nàng, hiều rằng nàng còn có thể kiên trì, đơn giản là muốn gặp Lý Huyền Bá một lần cuối cùng.
Bùi Minh Thúy muốn nói thông minh, quả thực là không giống bình thường, nàng nếu chấp nhất, chín con trâu cũng kéo không trờ lại.
Bùi Minh Thúy đột nhiên cười nói: “Ảnh từ. ngươi nhắt định cảm thấy, ta phi thường ngu xuẩn?”
Ành từ roi lệ, chỉ nói: “Ta không biết người bên ngoài nhìn như thế nào, ta nếu là tiểu thư người, cũng sẽ làm như vậy. Cái này không quan hệ thiên hạ. không quan hệ tình ý, chỉ cầu một sự rõ ràng”.
Nàng nói tuy không rõ ràng, nhung Bùi Mirih Thúy đã rõ ràng ngụ ý cùa nàng, cảm thấy cảm động, thờ dài, không cần phải nhiều lời nữa.
Đêm càng sâu, sao đầy trời.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp, Ảnh tử thân hình lóe lên. đà xuất lập tời xe. Tiếng vó ngựa nghỉ. Ành từ lách minh tiến vào. đưa cho Bùi Minh Thúy một tờ giấy nói: “Tiểu thư. Tứ Thủy đã phân ra thắng bại, Tiêu Bố Y thắng!”
Tiêu Bố Y thắng!
Bùi Minh Thúy khi nghe thấy bốn chữ này thi thờ dài. Ảnh từ khó hiểu nói: “Tiểu thư. người một mực âm thẳm trọ giúp Tiêu Bố Y, cũng cực kỳ thường thức Tiêu Bố Y, nghe hắn chiến thắng, vì sao thở đài?”
“Ta chỉ là nghĩ. Tiêu Bố Y thắng, bốn chữ vô cùng đơn giản này, quá nừa là dùng tính mạng bốn vạn người đổi lấy” Bùi Minh Thúy mờ mắt ra nói: “Hôm nay Tứ Thủy đại chiến, quân Hà Bắc hơn mười vạn binh lực, thật ra quân Tây Lương cũng điều động chừng mười vạn. Hai mươi vạn quân này cứng đối cứng, tử thương mà thể tránh được”.
“Chi cần chiến tranh, sao không thương vong?” Ành tử nói.
Bùi Mirih Thúy thấp giọng nói:“Đúng vậy, chỉ cần chiến tranh, chết không thể tránh được, không biết... trong những năm ta còn sống, có thể nhìn thấy thiên hạ thái bình hay không?” Vươn tay tiệp nhận thu; Bùi Minh Thúy hiểu rẳng Tiêu Bố Y thắng, nhung vẫn muốn xem thừ hắn thắng như thế nào.
Kỳ nam từ này. là bằng hữu của nàng.
Bằng hữu cho dù cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, trong lòng vẫn nhớ tới. Nàng trợ giúp Tiêu Bố Y lấy Đông Đô. trong lòng thật sự hy vọng bằng hữu này. sớm ngày khôi phục an binh của thiên hạ.
Chi xem vài lần, Bùi Mirih Thúy vỗ cùa sổ thùng xe nói: “Hay cho môt Tiêu Bố Y, hay cho môt Lý Tĩnh!”
Ành từ khó hiểu nói: “Tiểu thư. Lý Tình chẳng lẽ cũng tham chiến?”
Bùi Minh Thúy lắc đầu nói: “Tiêu Bổ Y cố ý yếu thế, dụ địch xâm nhập, lại dùng hơn ngàn liên nò, vạn mũi tên thép bố thành nò trận ngăn địch, một hoi giết mấy ngàn quân địch, một đòn đánh tan quân Hà Bắc. Hôm nay quân Hà Bắc đà bại liên tiếp, lui thù Ngưu Khẩu, quân Tây Lương khí thế như hồng thủy, thoạt nhìn Tiêu Bố Y đem quân Hà Bắc đuổi ra Hà Nam cũng là sắp tới. Đậu Kiến Đức một khi bại, cùng Lý Mật năm đó cũng giống nhau, không còn lực xoay người nữa”.
“Liên nò?” Ânh từ rõ ràng. “Đây chính là Lý Tĩnh nghiên cứu chế tạo ra?”
Bùi Minh Thúy gật đầu, “Lý Tĩnh này đa tài, tuy tĩầnị mặc, lại cao ngạo như phượng hoàng, không chịu nước chảy bèo trôi, là nhân tài không được trọng dụng hơn mười năm. Nhưng cho tới bây giờ, bảo kiếm sắc bén đã xuất, lần này cùng Tiêu Bố Y liên thủ. là có thể mờ ra hùng tâm tráng chí”.
“Tiểu thư. người cùng Lý Tình cũng không tệ. thinh thoảng trợ hắn nghiên cứu chút ít vật kỳ lạ cồ quái gì đó, nếu không có tâm huỵết của người ngày đó, thi không có nò cơ hôm nay. Năm đó ờ Đông Đô, xem trọng hắn, chì có một mình người” Ảnh từ than thờ nói: “Hôm nay Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh, Từ Thể Tích đều được người trong thiên hạ kính ngưỡng, nhung người..
Nàng muốn nói lại thôi, thanh âm nghẹn ngào, Bùi Minh Thúy lại cười thản nhiên, “Xem huynh đệ bằng hữu, thiẻn hạ anh tài chỉ điểm núi sông, không cao hứng sao? Nhung ta mệt mòi. không thể cùng bọn hộ cùng một chỗ..
Nàng lần này rốt cuộc hai mắt nhắm nghiền, ngủ thật say.
Ảnh từ ngóng nhìn trên mặt của tiểu thư, hai mắt rưng rưng, kéo chăn lỏng qua đắt ờ trên người tiểu thư, lặng yên xuống xe ngựa.
Đêm hè lạrih lùng, côn trùng kêu vang, mang đến cho đêm hè một chút ý thu. Chỉ thấy được núi xa nguy nga, tạo nên bóng ảnh mịt mờ. Trăng đang huyền hảo. sao hiện rắt nhiều. Ảnh tử nhìn lên trời xanh, chi cảm thấy thiên địa to lớn, núi sông bao la hùng vĩ. nhưng đã không còn chỗ cho Bùi Minh Thúy cư trú. Trong lúc nhất thời buồn bà lệ rơi đầy vạt áo.
Ảnh từ cũng không biết, nàng sau khi xuống xe ngựa. Bùi Minh Thúy hai mắt mặc đù nhắm, nhung lông mi thật dài nháp nháy, trên khuôn mặt gầy gò lạnh lẽo. cũng chảy xuống hai giọ nước mắt.
Trăng sáng ngàn dặm, quan ải nhưbay.
TạiNgưu Khấu, dãy núi sừng sững, cây cối dày đặc.
Trăng mặc dù sáng, lại chiếu ra bóng đen dãy núi trùng trùng liên miên. Gió thổi cây cối rung động.
Đây vốn là một cảnh tượng sơn lâm u tĩnh, nhưng ai cũng biết, ờ đây ẩn chứa sát khí khôn cùng.
Ngưu Khẩu địa thế hiểm yểu, hình như lão ngưu há miệng, tĩnh đẳng chờ người đi vào. Hai bên cách đó không xa, có hai ngọn núi cao ngất, nhìn qua lại nhau. Miệng cốc giữa hai ngọn núi này, chính như hình đầu bò. Dọc theo sơn cốc hẹp dài mà đi qua, có khu vực hẹp lại, gọi là ngưu hầu, noi đó dốc thẳng đứng, địa hình gập ghềnh, cực kỳ hiềm yếu.
Đậu Kiến Đức ờ nơi đây, trọng binh thủ.
về phần noi miệng cốc, cũng bố trí vô số tirih binh, quân Tây Lương muốn tiến đến. cũng phải tĩả một cái giá thật lớn.
Thi ra một trận chiến Tứ Thủy, hầu như chiến một ngày, quàn Tây Lương trước lui sau công, tính kiên nhẫn rất mạnh. Quân Hà Bắc dù là dũng mãnh, tại bờ đông Tứ Thùy chống cự gần hai canh giờ, đến khi kiệt sức, rốt cuộc vẫn phải buông tha Tứ Thủy, lui giữ Ngưu Khẳu.
Lúc này một khi rút lui, có thể nói là sĩ khí đã giảm đi rất nhiều.
Từng binh sĩ độc đấu không được, đoàn thể tác chiến cũng không bằng quân Tây Lương, quân Hà Bắc trong lòng đã có sự bàng hoàng. Trận chiến này. phải đánh như thế nào?
Nhưng Đậu Kiến Đức hiển nhiên vẫn không muốn buông tha. La Sĩ Tín mặc dù rút lui, nhưng lại cũng không bại mà lui, trong khi lui lại có binh sĩ hai cánh đánh lén. giữ chân quán Tây Lương vọt lên mấy lần, hai bên đều có hao tổn. Chờ đến Ngưu Khẩu, căn cứ địa thể. Tiêu Bố Y thấy binh sĩ đà mòi mệt, cũng không cố công mà tuyên chỉ hạ trại, cùng quân Hà Bắc một lẩn nữa giằng co.
Ngưu Khẩu địa hình gập ghềnh, quân Hà Bắc tạm thời thờ dốc một hơi. nhung trong lòng còn đang ờ giữa không trung.
Đậu Kiến Đức người đang ờ trong cốc, cũng lo lắng khó giải.
Ngồi ờ trướng trung quân, Đậu Kiến Đức tâm phiền ý loạn, chinh chiến nhiều năm, cho dù khi đại quân Tiết Thế Hùng tiệp cận, hắn cũng không có hoảng loạn như thế.
Một lần trước đó, là trong hiểm cầu thắng, lúc này đây, cơ hội thắng ở nơi nào?
Mành trướng vén lên, La Sĩ Tín đi tới, trực tiệp quỳ xuống nói: “Trường Nhạc vương, thuộc hạ lùứi quân bất lọi, tội đáng chết vạn lần, kính xin Trường Nhạc vương trọng phạt”.
Chiến dịch này. quân Hà Bắc tổn thất thảm trọng. Lưu Nhã, Tô Định Phưcmg may mắn đào thoát tính mạng, ờ trong loạn quân còn sống, nhưng Thương Tần Mãi lại trúng tên bỏ mình, tướng lành Hà Bắc bị tên thệp bắn đánh chết, chờ Đậu Kiến Đức sau khi quay lại thống kê, thi đã chết bảy người.
B ảy người này đúng là không có vũ kỹ như Tô Định Phương, vận khí như Lưu Nhà, tử sĩ của Đậu Kiến Đức cho tới bây giờ, chỉ còn lại hơn bốn mươi người mà thôi.
Trừ cái đó ra, quân Hà Bắc nhân mã trong chiến dịch này cũng hao tổn hơn hai ngàn.
Hai quân giao chiến, birih sĩ cũng có thể chiêu mộ. nhung ngựa cùng đại tướng hao tồn, đó là rất khó đền bù. La Sĩ Tín thân là chủ tướng, thống lĩnh công thủ. lằn này thất bại. đương nhiên là có sai lầm.
Đậu Kiến Đức nhìn La Sĩ Tín thật lâu, vẻ mặt phúc tạp.
La Sĩ Tín tuy là cực đoan, nhưng xưa nay cũng không trốn tránh trách nhiệm, hắn thật ra thẹn trong lòng. Đậu Kiến Đức tín nhiệm hắn như thạ nhung hắn lại tổn binh hao tướng, cô phụ ưu ái.
Nghĩ lại trong cuộc đời, La Sĩ Tín có chút hứng thú rà rời, trong đằu lóe lẻn một ý niệm, năm đó... nếu cùng Trương tướng quân chết đi, cũng không cần lại đã bị những đau đớn này.
Còn sống... thật sự là chuyện có ý nghía gì?
Đậu Kiến Đức đứng lên, vỗ vỗ vai La Sĩ Tín, thờ dài nói: “Ta nếu như lình quân, cũng không làm tốt hơn ngươi. Ta không trách ngươi!” Hắn sau khi nói xong, đà rời doanh trướng. La Sĩ Tín quỳ gối tại chỗ, cũng không có đứng dậy. nhưng hai nắm đấm cũng đã nắm chặt. Hắn không có bi phẫn, cũng đà không biết đối thù là ai!
Đậu Kiến Đức ra khỏi doarih trướng, tràn đầy tiêu điều, dạo bước đi đến. chỉ thấy trăng sáng chiếu người, tạo nên cái bóng nghiêng nghiêng. Ánh trăng rắt sáng, nhung chiếu khỏng ra tâm tình tốt đẹp.
Ưu thương đầy cõi lòng, đột nhiên muốn đi thăm con gái.
Cả nhà cùa hắn bị triều đình giết chết, chỉ còn một đứa con gái Đặu Hồng Tuyển, hiện tại cùng hắn có huyết mạch tương truyền, chỉ có người con gái này. Thê từ Tào Thị trong lòng hắn, phân lượng còn xa mới bằng con gái.
Đậu Kiến Đức lựa noi ánh trắng không chiếu tới mà đi, đột nhiên ngừng bước lại, bời vì hắn nghe được có hai binh sĩ đang xì xào bàn tári.
Một người nói: “Thừa Hành, ngươi có nghe được lời đồn đãi không?”.
“Hiện tại còn không nghe được lời lời đồn đài sao?” Một người khác trả lòi: “Đậu nhập ngưu..
Hắn còn chưa nói dứt lời. một người thấp giọng quát nói: “Các ngươi làm cái gì?”
Hai cái binh sĩ cuống quít xoay người nói: “Lưu tướng quân”.
Người tới chính là Lưu Nhã, dưới ánh trăng, mặt giận dữ. hai binh sĩ sợ hài. không dám nhiều lời. Lưu Nhà mắng nhiếc nói: “Ta còn nghe các ngươi nói lung tung, cắt lười của các ngưai, lui ra”.
Binh sĩ cuống quít rời đi, Lưu Nhã thờ dài, mới định cất bước, đột nhiên dừng lại. Nhìn về phía chỗ tối, hồi lâu mới nói: “Trường Nhạc vương, là người?”
Đậu Kiến Đức chậm rãi đi tới, nhíu mày hòi, “Lưu Nhã, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lưu Nhà thần sắc do dự. “Trường Nhạc vương, ta không dám lắm miệng”.
Đậu Kiến Đức mỉm cười nói: “Ngươi khi nào thi cùng ta xa lạ vậy?”
Lưu NM cắn răng một cái, “Hiện tại trong quân có một lời đồn đãi. chỉ là từ nừa đèm đà càng lúc càng rộng, ta mặc dù không cho bọn họ nói. nhung vẫn là cấm không được. Ta thấy
Trường Nhạc vương nguời lo lắng, lúc này đây cũng không dám bẩm báo”.
“Cứ nói đừng ngại”.
Lưu NM hạ quyết tâm, “Trường Nhạc vuơng. trong quân mới bại, lui giữ Ngưu Khẩu, vốn mọi người đều là nhặt lại được tính mạng, cũng không có vấn đề gì. Nhưng không biết đứa khốn kiếp nào tung lời đồn đãi, nói cái gì "Đậu nhập Ngưu Khẩu, thế khỏng thể lâu". Mọi người đều cho rằng những lời này là điềm xấu, luùc này đây lòng người bàng hoàng, càng truyền càng hung”.
“Đậu nhập ngưu khẩu, thế không thể lâu?” Đậu Kiến Đức đọc lại hai lằn, thần sắc tuy thong dong, trong mắt đã có ý thống hận. Câu này ý nói Đậu Kiến Đức hắn tại Ngưu Khẩu, khả năng ngay cả tính mệnh đều để lại ờ đây.
Đứng ờ nơi đó không biết bao lâu, Đậu Kiến Đức lúc này mới đi động bước chân, “Đi theo ta”.
Hắn đi đến một trước trướng, nhìn thấy nơi đó còn lóe lẻn ánh đèn. cũng không nói nhiều lời, xốc mành trướng lên tiến vào.
Lưu Nhã có chút giật mình, hắn nhận thức đó là doanh trướng Vương Tiểu Hồ. Đậu Kiến Đức tuy là Trường Nhạc vương, nhưng chưa bao giờ huvnh đệ chưa đồng ý, mà đơn giản đi vào trướng bồng một huynh đệ, cừ động lẳn này của Đậu Kiến Đức. thật sự có chút thất thường.
Vương Tiểu Hồ đang ngồi ờ dưới ngọn đèn, giống như có chút ngẩn người, nhìn thấy mành trướng giở lên, đà nhảy dựng lên. Thần sắc hắn có chút bổi rối, vươn tay rút đao, nhưng đao ra một nừa, nhìn thấy là Đậu Kiến Đức, cười lớn nói: “Trường Nhạc vương, là người?”
Đậu Kiến Đức đối với Vương Tiểu Hồ kinh hoảng, làm như khỏng thấy. Đi qua ngồi xuống, trầm giọng hòi, “Ngươi cho rằng là ai?”
Vưang Tiểu Hồ tiếu dung là cứng ngắc, hồi lâu mới nói: “Ta... ta cho rằng..
Hắn thật sự tìm không ra lý do. bời vì nơi này là quàn doanh của quân Hà Bắc. không có quân tình khản cấp. hắn cũng không để lý nào để sợ hài. Nhưng bộ dáng của hắn, thật sự có chút không tính là bình thường.
Lưu Nhã cũng nhìn ra có chút không đúng, sắc mặt tái nhợt, nhung không nói một lời.
Đậu Kiến Đức ngày thường, làm cho người ta như tắm gió xuân, nhung khi hắn tức giận, so với sư từ bị thương còn đáng sợ hơn.
“Ngồi đi” Đậu Kiến Đức một ngón tay chi vào cái ghế trước người, đảo khách thành chù nói. Vương Tiểu Hồ ngượng ngùng ngồi xuống, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải. Đậu Kiến Đức đột nhiên hòi: ‘Tiểu Hồ. ngươi theo ta bao lâu?”
“Tám năm” Vương Tiểu Hồ đáp.
“Ta đối đài với ngươi như thế nào?” Đậu Kiến Đức hỗi.
Vương Tiểu Hồ do dự rồi mới nói: “Tốt!”
“Vậy ngươi vì sao bán rẻ ta?” Đậu Kiến Đức bình tĩnh hòi.
Vương Tiểu Hồ đã thay đổi sắc mặt. Hắn vốn đang hạ thân thể ngồi xuống, nghe được Đậu Kiến Đức chất vấn, bỗng nhiên đứng lên, tay đè chuôi đao. Đậu Kiến Đức không nhúc nhích, chi lạnh lùng nhìn sang hắn.
Dưới árih đèn, ánh mắt của Đậu Kiến Đức, thậm chí có chút âm trẳm đáng sợ.
Lưu Nhã thấy Vương Tiểu Hồ đứng lên, đã biết không đúng, lách mình lại đến sau lưng Vương Tiểu Hồ. Hắn chưa bao giờ sợ Vương Tiểu Hồ làm bị thương Đậu Kiến Đức. trên thực tế, Đậu Kiến Đức có thể phục chúng, ngoại trừ nhân nghĩa ra, đương nhiên còn có một thân vò công hơn người. Vương Tiểu Hồ dám hướng về phía động thù Đậu Kiến Đức, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hắn không động thủ. phản bội Trường Nhạc vương, còn có đường sống sao?
Vương Tiểu Hồ tay đè chuôi đao. sắc mặt tái nhợt, cũng đã nhìn rõ ràng tình thế. Đột nhiên buông lòng tay ra, giả bộ như khó hiểu nói: “Trường Nhạc vương, ta không biết... người đang ở đây nói cái gì? Mọi người đều nói người thời gian gần đây lòng nghi ngờ rất nặng, trên mặt cũng không cười, ta thấy sợ hãi, cho nên vừa rồi khần trương”.
Đậu Kiến Đức cười cười, trong nụ cười có sự lạnh lùng nói khỏng nên lời. “Ngươi chủ động xin canh giữ ờ Ngưu Khẩu, có phải là hiểu rõ ta hôm nay tất bại?”
Vương Tiểu Hồ sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có thể trấn tĩnh nói: “Trường Nhạc vương, người nếu thật muốn oan uổng ta, tùy tiện tìm lý do là tốt rồi, cằn gi phải lấy cớ như vậy? Ta đi theo người tám năm, ra sinh vào từ, ngờoi tâm tình không tốt, cũng không cằn trút giận lên trên người của ta”.
Đậu Kiến Đức nhìn chằm chằm vào hai mắt cùa Vương Tiểu Hồ. thật lâu mới nói: “Ngươi nếu như thùa nhận tất cả, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi nếu như chờ ta nói ra, ngươi đà biết hậu quả”.
Vương Tiểu Hồ mồ ầôi đã chảy ra, sắc mặt ờ dưới ánh đèn, có vẻ ảm đạm vô cùng.
Đậu Kiến Đức không hề ép hòi, lẳng lặng chờ. nhưng cho dù là Lưu Nhà, cũng đà chú ý tới, Đậu Kiến Đức sát khí cực thịnh. Không biết qua bao lâu. Vương Tiểu Hồ lớn tiếng nói: “Ta không thẹn với lương tâm! Trường Nhạc vương, ngươi không thể đối đãi với huvnh đệ nhưthế!”
Đậu Kiến Đức thờ dài, đà đứng lên Hói: “Lưu Nhã, giết hắn”. Hắn tiếng nói vừa dứt, Vương Tiểu Hồ rốt cuộc ngăn không nồi áp lực, đã quỳ xuống nói: “Đậu đại ca. tha mạng!”
Đậu Kiến Đức khi nghe được ba chữ Đậu đại ca. hoi ngần ra, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, “Lời đồn trọng quân, có phải là ngươi rải?”
Vương Tiểu Hồ sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: “Đúng”.
Hắn tharih âm vừa dứt, Lưu Nhã phẫn nộ quát: “Vương Tiểu Hồ. lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao?”
Đậu Kiến Đức thờ dài nói: “Lý Đạo Huyền bí mật tiến đến. đột nhiên để lộ tin tức làm mất mạng. Vương Tướng quân hoài nghi ba người có vắn đề. ba người này chính là Cao Nhã Hiền, Thương Tấn Mãi cùng ngươi! về sau Cao Nhã Hiền bị giết, đương nhiên bài trừ hiềm nghi, Thương Tần Mài hôm nay chết trận, chúng ta không có bất kỳ lý do hoài nghi hắn. Cao NM Hiền trước khi chết, viết một chữ, ngưai có biết là chữ gì không?”
VươngTiểu Hồ nói: “Ta không biết?”
“Ngươi nên biết” Đậu Kiến Đức thờ ra một hoi, “Trên giấy viết một chữ Vương, điều này có thể nói, người giết hắn, chính là Vương Tiểu Hồ ngươi? Ngươi rốt cuộc bị ai thu mua? Nói ra, ta sẽ không giết ngươi!”...