Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Bố Y buổi sáng rời giường, cảm thấy quay cuồng không có cái gì là rõ ràng.

Từ khi ở chỗ Mộng Điệp trở về cũng đã được bốn năm ngày, mà danh sách lễ vật các huynh đệ còn chưa lên được rõ ràng.

Loại hiệu suất làm việc này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút bất mãn, chẳng qua hắn cũng không chỉnh lý lại, hắn cũng không mấy quan tâm đến việc quản lý. Hắn có lúc thậm chí trong túi có bao nhiêu tiền cũng không rõ ràng lắm.

Tất cả mọi người đều là nam nhân, đánh nhau thì có thể, chứ nói đến quản lý tài sản, đó lại là vấn đề khác, cho dù là Dương Đắc Chí khi dính tới mấy cái này, cũng cảm thấy nhức đầu.

Cũng may trong bọn họ còn có Hàn Tuyết, nữ nhân tinh tế, nhiều ít cũng làm cho mọi người yên tâm.

Uất Trì Cung đi rồi cũng không thấy trở lại, Lão bang tử thấy có nhiều người đến như vậy, đã sớm chủ động dọn qua phòng khác.

Tuy nói bọn họ huynh đệ tình thâm, để ở cùng nhau cũng tiện, nhưng nói lại thì cũng là Lão bang tử cẩn thận, nhìn thấy hàng hóa chất như núi vậy, sợ có thiếu hụt thứ gì mình cũng khó mà ăn nói.

Chẳng qua hắn quá cẩn thận, chứ với cái kiểu không quan tâm của những người này, phỏng chừng có mất đi một nửa mới có thể phát hiện hàng hóa thiếu hụt.

Lão bang tử vừa đi, các huynh đệ càng tứ vô kiêng kị, đem không gian bên trong cấp cho Hàn Tuyết, sau đó ở trong đó mà cân nhắc làm sao có thể phát huy giá trị lớn nhất của hàng hóa.

Mở đôi mắt ngái ngủ ra, lại gặp phải một khuôn mặt cơ hồ dán sát trên mặt mình, Tiêu Bố Y không cần đoán cũng biết, đó là Mạc Phong, chỉ có hắn mới thích làm mấy cái trò tinh quái này.

"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y đẩy Mạc Phong ra, "Ngươi chuyển làm nghề nhìn tướng rồi sao?"

"Không phải" Mạc Phong ngồi ở trên giường đối diện, "Ta chỉ là ở đây xem thử tiểu tử ngươi có phải là tài thần hay không, bằng không tiền tài sao cứ bay tới như vậy?"

"Vậy ngươi nhìn ra cái gì?" Tiêu Bố Y ngồi dậy cười hỏi.

"Không có, ta chỉ nhìn ra tiểu tử ngươi ấn đường phát hồng, mệnh phạm đào hoa" Mạc Phong cũng cười rộ lên, "Bố Y, Lộ Khắc (Lucky)".

Hắn đưa ngón tay chỉ, Tiêu Bố Y mới phát hiện mấy huynh đệ đều đang giương mắt nhìn chằm chằm vào một cái rương.

Lộ Khắc cũng là do Thiếu đương gia dạy, người trong sơn trại cảm thấy Thiếu đương gia nói chuyện so với người ở trên đường còn cổ quái hơn, Lộ Khắc nghĩa là gì, hắn đương nhiên cũng không biết.

Tiêu Bố Y nhận ra cái rương kia, nó vốn chứa mấy trăm điếu tiền, đó là tâm ý của ba nhà Ân gia, Mai gia cùng Viên gia Nhữ Nam hợp lại đưa tới.

"Cái thùng có gì hay mà xem?" Tiêu Bố Y lắc lắn đầu, cảm thấy Mạc Phong kinh ngạc, lại thấy Hàn Tuyết cũng giương mắt nhìn cái rương kia ngẩn người ra, lúc này mới cảm thấy có chút môn đạo.

"Trong thùng vốn có mấy trăm điếu tiền" Mạc Phong nói.

"Đúng vậy" Tiêu Bố Y gật đầu nói, đột nhiên chụp lấy cổ Mạc Phong, "Tiểu tử ngươi không phải muốn nói cho ta tiền không thấy nữa".

"Tiền không phải là không thấy" Mạc Phong thở không nỗi, "Gần đây mọi người vất vả, cho nên có phân chia mỗi người vài điếu, trong đó vẫn còn hơn hai trăm điếu".

Nhìn thấy Tiêu Bố Y thả lỏng cái cổ của mình ra, Mạc Phong mới thở ra một hơi dài nói: "Thiếu đương gia, người thật sự quá khẩn trương rồi, hiện tại chúng ta đối với tiền cũng xem như là phân trâu vậy, nhưng chỉ là…"

Các huynh đệ đều mặt mày hớn hở, bộ dáng như thấy tiền sáng mắt vậy, "Bố Y, đừng khẩn trương, chẳng những tiền còn, mà còn có thêm một số thứ".

Tiêu Bố Y buông tay ra, "Thêm cái gì?"

Khi hắn hỏi, cũng đã cẩn thận nhìn cái rương, đột nhiên hít một hơi nói: "Các ngươi không phải muốn nói cho ta, cái thùng này làm bằng bạc chứ?"

"Ngươi nghĩ thì hay rồi" Mạc Phong khinh thường nói, đưa tay lấy ra một cái khóa, "Chúng ta mới phát hiện, cái khóa này không ngờ lại là khóa vàng!"

Tiêu Bố Y cầm lấy cái khóa, tung tung xem thử sức nặng, lúc này mới chú ý trên khóa có mấy vết ngấn, vốn cái khóa đen thui, nay lại có vài vết khắc lên, lộ ra ánh vàng rực rỡ, Tiêu Bố Y khó có thể tin được, "Thật sự là dùng vàng tạo thành khóa?"

Hắn chẳng những kinh ngạc về giá trị của nó, còn cảm khái về thủ nghệ của thời đại này.

Tất cả mọi người đều gật đầu, Chu Mộ Nho nói, "Đây là công lao của Tiễn Đầu".

"Sao lại quy công cho hắn?" Mạc Phong không phục nói: "Nếu không phải ta đánh mất chìa khóa, Tiễn Đầu làm sao mà dùng biện pháp này để phá khóa, ai có thể nghĩ đến cái khóa lại làm bằng vàng? Con mẹ nó, một cái khóa bằng vàng lớn như vậy, nói như thế nào cũng phải hơn mười lượng. Đều nói bảy nhà Nhữ Nam mỗi nàh gia tài cự vạn, nhưng đối với ngươi nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ ra tay lại hào phóng đến như vậy".

Tiêu Bố Y trong lòng vừa động, còn chưa kịp nói gì, Tiễn Đầu đã rút đao ra, như là nổi điên chém lên rương tiền vài nhát đao, mọi người ngẩn ra, trong giây lát tất cả đều yên lặng.

Bởi vì mọi người đều thấy rõ ràng, màu đen của rương sau khi bị Tiễn Đầu chém lên vài nhát, trên mặt xuất hiện những vạch màu trắng lóe lên hào quang, tay của Tiễn Đầu cũng có chút phát run, lại chém thêm mấy nhát, lộ ra càng nhiều vạch trắng, rồi dùng một giọng khó có thể tin được hô lên, "Đúng là dùng bạc làm rương sao?"

"Mẹ ta ơi" Mạc Phong nhịn không được kích động, đã xông tới, dùng sức ôm cái rương lên, "Thảo nào ta lại thấy nặng như vậy!"

Mọi người cùng hoan hô, Tiêu Bố Y lại được một số tiền lớn, trong lòng cũng run sợ, mấy hào môn sĩ tộc này giàu có quả thực làm cho bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đám người Mạc Phong hưng phấn cũng có nguyên do. Bởi vì hàng hóa được tặng tuy quý trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là hàng hóa, làm sao có thể so được với vàng thật bạc thật.

Lần này bỗng nhiên lại được một khoản lớn như vậy, trách không được sao bọn họ lại điên cuồng.

Lấy vàng làm khóa, bạc làm rương, lễ vật biểu hiện chẳng qua chỉ là mấy trăm điếu tiền, trên thực tế lễ vật tuyệt đối là nặng bậc nhất.

Trách không được Tiểu Lục Tử nhắc nhở mình, lễ vật mà bảy nhà Nhữ Nam tặng tuyệt đối không nhẹ, Tiểu Lục Tử so với bọn họ mà nói, đương nhiên là kiến thức rộng rãi, biết nhiều môn đạo hơn hẳn.

Tiêu Bố Y tuy đánh cuộc bốn mươi lượng vàng, biết sẽ có hồi báo, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến hồi báo lại hậu hĩnh như vậy, một lượng tiền tài lớn như thế, cho dù là Tiêu Bố Y cũng có chút khát khao. Nhưng càng nghi hoặc thêm sâu, hắn chẳng qua chỉ là một Phó lĩnh đội nho nhỏ, mà Tiểu Lục Tử chỉ nói một tiếng, ba nhà đối với mình không hề quen biết, mà đã tặng lễ vật quý trọng đến như thế, chẳng lẽ là bởi vì một câu nói của Bùi Minh Thúy?

"Thống kê lại một chút, rồi đem về sơn trại, mấy cái này dùng để làm tài chính để phát triển mục trường của sơn trại" Tiêu Bố Y rất nhanh đưa ra quyết định.

"Ai đưa đi?" Tất cả mọi người đều gãi đầu, trong thành so với sơn trại tốt hơn nhiều, bọn họ không muốn lập tức trở về.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, mọi người không hẹn mà cùng che ở phía trước cái rương.

Tiễn Đầu đi ra mở cửa, nhìn thấy là Lý Chí Hùng, bĩu môi nói, "Ngươi đến làm gì?"

Tiễn Đầu không có sự trầm ổn như Tiêu Bố Y, vui giận chán ghét đều biểu hiện lên mặt.

Lý Chí Hùng gật đầu cúi người, "Có hai vị nói đến tìm Tiêu gia, ta liền dẫn đến nơi này".

"Là ai?" Tiễn Đầu nhìn về phía sau hắn, thấy hai người đội mũ cỏ, che kín cả khuôn mặt, cảm thấy có chút quen mắt, Dương Đắc Chí cũng đi ra, vẻ buồn chán trên mặt lại lộ ra nụ cười, "Lý huynh, đa tạ, đây là người thân của ta".

Lý Chí Hùng có chút cảm giác được yêu lại sợ, chẳng qua khi Tiễn Đầu né người qua, thì ánh mắt đã đảo qua bên trong phòng, "Các người đang có việc, ta cũng có chuyện phải đi".

Hai người kia tiến vào, mọi người còn chưa kịp nhận ra là ai, Tiêu Bố Y ánh mắt đã sáng ngời, "Nhị đương gia, người sao lại đến đây?"

Tiết Bố Nhân lấy mũ cỏ ra, lộ ra nụ cười, "Trại chủ lo lắng cho các ngươi, bảo ta đến xem sao".

Người kia cũng bỏ mũ ra, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, rõ ràng là Tiêu Tác.

Hai người cũng đều hóa trang đơn giản, Tiễn Đầu chỉ nhìn sơ qua dĩ nhiên là không nhận ra.

"Hai người đến cũng vừa lúc" Tiêu Bố Y thầm nghĩ hai vị này so với Tào Tháo còn tích cực hơn, chưa kịp nhắc đã đến rồi, "Trong này có vài thứ muốn nhờ hai người mang về".

Thấy hàng hóa chất đầy trong phòng, Tiết Bố Nhân tuy bình tĩnh, cũng hít vào một hơi khí lạnh, "Bố Y, đây là ngươi mua sao? Ngươi sao có nhiều tiền vậy?"

Tiết Bố Nhân là người trầm ổn cẩn thận, lại giỏi về quản gia, mấy năm nay duy trì sinh kế của gần trăm người, vẫn có thể quản lý một cách gọn gàng. Hắn lần này xuất ra số tiền nhiều năm tích góp cho Tiêu Bố Y, đối với Tiêu Bố Y cũng là tín nhiệm tuyệt đối.

Với sự tinh minh của hắn, chỉ cần liếc mắt nhìn qua số hàng hóa này đã biết, giá trị của chúng so với số tiền mà hắn đưa cho Tiêu Bố Y quý trọng gấp không chỉ trăm lần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK