Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Bố Y cảm thấy mình là một con người, Vương Thế Sung vì quyền vị thế lực mà đã nhập ma, trong khi Lý Trụ Quốc mưu nghịch, Vương Thế Sung tàn nhẫn thiêu chết hơn ngàn binh sĩ như là ngắm đèn, làm cho Dương Quảng mặt rồng vui vẻ. Tiêu Bố Y liền biết, hắn cùng Vương Thế Sung sẽ không cùng một đường, cho dù tạm thời là một đường, nhưng cũng nhất định phải tách ra...

Tiêu Bố Y cùng Vương Thế Sung chẳng qua chỉ mới gặp mặt không đến canh giờ, bình thản nói chuyện với nhau, cũng chỉ vài lần qua lại. Tiêu Bố Y biết Vương Thế Sung một mực quan sát mình, hơn nữa không ngừng dùng các loại phương pháp thử hắn.

Vương Thế Sung đương nhiên là một người siểm nịnh vô sỉ, lúc trước chuyện hôn chân cũng có thể làm ra, điều này làm cho Tiêu Bố Y thực hoài nghi hắn có chuyện gì mà không thể làm, nhưng Vương Thế Sung lại là một người cực kỳ thông minh, hắn luôn thích để cho người ta nhìn thấy mặt vô sỉ của hắn, đem mặt tinh minh che dấu lại.

Tiêu Bố Y nghĩ đến một câu nói vào thời đại mình, ‘Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch’ (nước quá trong tất không cá, người quá hèn mọn tất vô địch).

Hắn vẫn là thờ ơ bàng quan, cũng không thể đặt thân ở bên ngoài vũng nước đục đó, nhưng Vương Thế Sung lại đã đem cái sự hèn mọn phát huy đến cảnh giới vô địch. Khi Vương Thế Sung cho người móc mắt của tên đội trưởng, Tiêu Bố Y liền biết Vương Thế Sung đang thử hắn. Vương Thế Sung đang thử tâm tính của Tiêu Bố Y hắn, phỏng chừng cũng nghĩ Tiêu Bố Y hắn không đủ độc ác, Tiêu Bố Y cảm thấy bản thân cũng có thể tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không làm cái loại tàn nhẫn như Vương Thế Sung, Vương Thế Sung có thể dễ dàng thiêu cháy cả ngàn binh sĩ Vũ vệ phủ đã đầu hàng, hắn cũng không thể. Tiêu BốY hắn thậm chí cũng không thể trơ mắt nhìn tên đội trưởng kia bị móc mất mắt. Vương Thế Sung có thể vì quan vị cùng thế lực mà vu cáo hãm hại người khác, Tiêu Bố Y cũng làm không được điểm ấy. Vương Thế Sung có thể cùng Vũ Văn Hóa Cập mới vừa uống rượu cười nói vui vẻ, giây lát lại mắng chửi Vũ Văn Hóa Cập, Tiêu Bố Y hắn cũng không thể làm được.

Có một số việc có những người cả đời cũng làm không được. Không phải là hắn không thể, mà là bởi vì hắn là một con người mà thôi.

Tiêu Bố Y cảm thấy mình là một con người, Vương Thế Sung vì quyền vị thế lực mà đã nhập ma, trong khi Lý Trụ Quốc mưu nghịch, Vương Thế Sung tàn nhẫn thiêu chết hơn ngàn binh sĩ như là ngắm đèn, làm cho Dương Quảng mặt rồng vui vẻ. Tiêu Bố Y liền biết, hắn cùng Vương Thế Sung sẽ không cùng một đường, cho dù tạm thời là một đường, nhưng cũng nhất định phải tách ra.

Nhưng mấy cái này cũng không trở ngại Tiêu Bố Y cùng Vương Thế Sung tiệc tùng vui vẻ với nhau, khi cùng Vương Thế Sung nói chuyện, Tiêu Bố Y vẫn kiêng kỵ là trên hết. Trong quá trình hắn nói chuyện luôn muốn cho Vương Thế Sung cảm giác được, Tiêu Bố Y hắn đi tới Giang Đô là có ý của Thánh Thượng, hơn nữa là muốn xem ai đối với Thánh Thượng trung tâm. Loại ám chỉ này của hắn làm cho Vương Thế Sung lâu nay vẫn làm giỏi xem sắc mặt rất nhanh lựa chọn mượn sức hắn. Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên chính là lợi thế để Vương Thế Sung bán đứng. Vương Thế Sung một khi đã có thể đứng về phía hắn bán đứng Vũ Văn Hóa Cập. Tiêu Bố Y cũng phải lo lắng hắn cũng sẽ bán đứng mình cho Vũ Văn Hóa Cập.

Bất quá Tiêu Bố Y không nghĩ đến từ chỗ Vương Thế Sung lại có được tin tức của Lý Uyên, cho nên cũng bàn tán vài câu.

Tiêu Bố Y cảm thấy bản thân có thể nhẫn nại, nhưng so với Lý Uyên này mà nói, thì vẫn không bì kịp. Lý Uyên hiện tại nhẫn nại cũng không khác gì rùa thần vậy.

Lý Uyên vốn cũng không tính là đắc chí, hắn tuy là có thân thích với Dương Quảng, nhưng trong mắt Dương Quảng, hắn cùng một gái điếm cũng không có gì khác nhau, khi cao hứng thì đùa giỡn vài câu, khi mất hứng thì mắng hai câu. Căn cứ theo tin tức Tiêu Bố Y có được, Lý Uyên sau khi Dương Quảng lên đài, coi như là lên xuống vô chừng. Hắn nguyên đã làm tới Thứ Sử, đợi sau khi Dương Quảng thượng đài, phỏng chừng cũng muốn nâng đỡ thân tín, cho hắn làm Thái Thú Huỳnh Dương, nơi này thật ra cũng không tệ, Huỳnh Dương khí hậu không tệ, lương thực sung túc, vị trí chiến lược cũng quan trọng. Đáng tiếc Lý Uyên làm không bao lâu đã bị phái đi Lâu Phiền Sơn Tây làm Thái Thú. Nơi đây so với Huỳnh Dương thì kém hơn nhiều, khí hậu khắc nghiệt. Dương Quảng đem hắn phái đến nơi đây, chính là bởi vì Lý Uyên không vỗ mông ngựa, cũng không cảm ân báo đáp. Nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất chính là Lý Uyên lưu lại mấy thớt ngựa quý cho bản thân dùng, cũng không có đưa cho Dương Quảng, điều này làm cho Dương Quảng cực kỳ không thích.

Lý Uyên tại Lâu Phiền làm Thái Thú mấy năm, Dương Quảng lại nghĩ tới biểu đệ giống như gái điếm này, đem hắn điều về bên cạnh làm một Chưởng kỳ Vệ úy Thiếu Khanh. Quan thì tăng nhưng thực quyền lại không có. Dương Quảng đem Lý Uyên điều về bên cạnh một mặt là để dạy dỗ tâm tính, mặt khác cũng bởi vì Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân.

Cho dù Tiêu Bố Y là người ngoài cũng xem ra, Dương Quảng cùng Tiêu Hoàng hậu đối với Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân đều phi thường sủng ái chẳng khác gì con của mình. Dương Quảng đối với con mình có khi còn không quan tâm đến như vậy. Lúc trước Nguyên Đức Thái tử chết, Dương Quảng chẳng qua chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, sau lại chỉ lo đại nghiệp. Nhưng hiện tại Lý Huyền Bá chết, nói mình muốn chôn tại Thái Nguyên, Dương Quảng biểu hiện trên mặt thì không có gì, nhưng không bao lâu liền xuất tuần Thái Nguyên. Đại nghiệp của Dương Quảng bị trở ngại, quá nửa cũng là mệt mỏi. Ý nghĩ về đại nghiệp trong đầu trầm xuống, tình cảm rốt cuộc cũng đã nổi lên, đối với cái chết của Lý Huyền Bá mà mình rất sủng ái này, hắn rốt cuộc có thương tâm hay không thì không ai biết. Nhưng biểu hiện của Dương Quảng thậm chí làm cho đến cả Vương Thế Sung cũng cảm thấy rất là kỳ quái, nghĩ Thánh Thượng đã đổi tính.

Lý Uyên cuối cùng cũng nhờ vào Lý Huyền Bá, thăng chức Sơn Tây, Hà Đông Phủ úy Đại sử. Cái này đương nhiên so với ở tại Đông Đô cầm cờ thì mạnh hơn rất nhiều.

Có những người tuy chết, nhưng sức ảnh hưởng vẫn rất sâu rộng. Trần Tuyên Hoa như thế, Lý Huyền Bá cũng giống vậy.

Lý Uyên có thể có vị trí như hôm nay, cũng có quan hệ rất lớn đến sự nhẫn nại của Lý Uyên, bằng không cũng sẽ như Lý phiệt ở Đông Đô người chết kẻ lưu đày, còn đồ đệ tửu sắc như hắn lại vẫn bình yên không việc gì. Nhưng Lý Uyên có thể thăng thiên, Lý Huyền Bá thật sự công không nhỏ.

Nghĩ đến sự biến chuyển ở phía sau của lịch sử nhìn như không quan trọng, nhưng cũng ảnh hưởng rất sâu xa, Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Vương Thế Sung nhìn thấy Tiêu Bố Y thở dài, chỉ nghĩ hắn đang ưu tư chuyện Vũ Văn Hóa Cập tính kế, ở một bên nói: "Thiếu Khanh, vô luận thế nào, ta cũng sẽở bên ngươi. Thánh Thượng anh minh, đối với Thiếu Khanh cũng rất coi trọng, ta nghĩ Thiếu Khanh ngươi cũng đừng quá lo lắng".

"Đa tạ Vương đại nhân quan tâm" Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, bắt đầu tính toán mình sẽứng đối chuyện trước mắt như thế nào.

"Tiêu đại nhân thật sự quá khách khí rồi" Vương Thế Sung vỗ ngực nói: "Thật ra ta thấy, Thánh Thượng đối với Tiêu đại nhân cũng không tệ, Tiêu đại nhân lại đối với Thánh Thượng trung tâm cảnh cảnh, hai người chúng ta đều có trung tâm, có đôi khi bị tiểu nhân ghen tị cũng là bình thường. Nhưng lúc này, càng cần ngươi và ta cùng đối địch mới đúng".

Tiêu Bố Y cũng cảm thấy Vương Thế Sung giống như có chút hương vị châm ngòi mình cùng Vũ Văn Hóa Cập đối địch trong lòng khẽ động, thầm nghĩ không phải là Vũ Văn Hóa Cập đắc tội với Vương Thế Sung, Vương Thế Sung lấy mình để xử lý đấy chứ?

Hai người gặp mặt cũng không nhiều lắm, nhưng lúc này xem lại như là bạn thân cùng mặc chung đồ, lại chuyện trò vài câu, Vương Thế Sung nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng mông mông lung lung, biết nếu muốn cùng hắn thân cận thêm bước nữa thì còn phải bỏ công mới được, liền đứng lên mời Tiêu Bố Y ra phòng khách, lập tức đi tới phòn tiệc. Sơn trân hải vị sớm đã bày đầy bàn, A Tú cùng Chu Mộ Nho đều ở đó. Tuy mới vừa rồi có ăn một chút, nhưng nhìn thấy cả một bàn đồ ăn đều là thức chưa từng nghe thấy, đều không khỏi ngón trỏ đại động.

Vương Thế Sung chẳng những đối với Dương Quảng vỗ mông ngựa mười phần, nếu muốn mượn sức một người nào đó, thủ đoạn cũng đều dùng tới cùng cực. Hắn sớm đã nhìn ra A Tú cùng Chu Mộ Nho đều là thân tín của Tiêu Bố Y, cho nên đối với hai người cũng không lãnh đạm. Nơi đây chỉ có Quận thừa hắn đến dự, thứ nhất có ý nghĩa đây là tiệc riêng, thứ hai cũng cấp cho ba người mặt mũi.

Đương nhiên tiệc tùng ca múa cũng không thể thiếu, mấy người uống đến sương sương, không đợi Vương Thế Sung phân phó, đã sớm có ca cơ biểu diễn trợ hứng. A Tú cùng Chu Mộ Nho làm sao thấy qua loại xa xỉ, ăn uống ở một bên còn có người châm rượu gắp đồ ăn, trong lúc nhất thời cũng có chút mê mang, tựa hồ cảm thấy đây mới là cuộc sống chân chính.

Tiêu Bố Y thầm cảnh giác, nhưng vẫn bất động thanh sắc, Vương Thế Sung thấy vậy thầm nghĩ Tiêu Bố Y ngươi thật giống như một khối thiết bản vậy, không có kẽ hở. Nhưng không phải thủ hạ của ngươi cũng như thế, nghĩ như vậy trên mặt cũng nở nụ cười.

Tiếng nhạc chợt vút cao, một nữ nhân đã múa đi ra. Nữ nhân kia trông thế nào còn chưa rõ ràng lắm, chỉ thấy được như một ngọn lửa vũ động ở trước bàn.

Hai huynh đệ nhìn thấy nữ nhân kỹ thuật múa cực kỳ cao, đều không khỏi lớn tiếng hò hét, Tiêu Bố Y cũng có chút đề phòng, nhớ tới lúc trước Bùi Bội cũng lấy nhảy múa để ám sát Lý Hồn.

Nếu chỉ luận về kỹ thuật mua, nữ nhân này múa cực tốt, nhưng nàng giơ tay nhấc chân đều không phải là mềm mại, mà là cương kình. Điều này làm cho Tiêu Bố Y cảm thấy nàng ta quá nửa có chút công phu. Một ca cơ thân mang võ công cũng là chuyện làm cho người ta kinh ngạc.

Hắn trong lòng cẩn thận, lại nhìn thấy Vương Thế Sung từ phía sau nữ nhân kia đi ra, nhìn cũng rất có mùi có vị, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười, trong lòng khó tránh cân nhắc, Vương Thế Sung xem ra đối với vũ nữ có quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Tiếng nhạc chuyển nhanh, vũ nữ đột nhiên chuyển đến, hai tay áo huy động như rồng bay như rắn cuộn, rất phiêu dật. Đợi khi tiếng nhạc chấm dứt, vũ nữ đột nhiên nhảy bắn lên, lăng không hướng về phía Vương Thế Sung đánh tới, A Tú Chu Mộ Nho đều giật mình đứng lên, thủ tại bên cạnh Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y lại một chút cử động cũng không có, chính là bởi vì nhìn thấy Vương Thế Sung đưa hai tay ra đón, đã đem nàng kia ôm ở trong lòng, rất là thân thiết.

Vương Thế Sung ôm vũ nữ, nhìn thấy A Tú cùng Chu Mộ Nho đều động, nghĩ đến Tiêu Bố Y võ công sâu không lường được, hai thủ hạ này vẫn hộ vệở bên canh hắn, cũng có thể thấy được huynh đệ tình thâm. Tiêu Bố Y này cũng rất biết mượn sức người.

Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tiêu Bố Y, Vương Thế Sung đứng dậy, kéo tay vũ nữ ha hả cười lớn nói: "Cơ Nhi, đến đây, đến đây. Con không phải đã kính uy danh Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân từ lâu, cả ngày quấn quít lấy ta muốn nghe chuyện của Tiêu đại nhân sao. Lúc này chánh chủ đã đến, cũng phải gặp mặt mới được".

Nữ tử ăn mặc như ngọn lửa, xem ra cũng nhiệt tình còn hơn lửa, nghe được Vương Thế Sung nói chuyện, đôi mắt linh động đã nhìn chăm chú lên trên người Tiêu Bố Y, tràn đầy tò mò cùng kinh ngạc.

Vương Thế Sung lại nắm tay con gái nói với Tiêu Bố Y: "Tiêu đại nhân, đây là tiểu nữ Vương Cơ Nhi, trời sanh tính như thế, không chịu quản giáo. Chỉ là nghe nói qua thần uy của Tiêu đại nhân, rất là kính ngưỡng, vẫn luôn quấn quít lấy ta hỏi về chuyện của Tiêu đại nhân, nhưng sao ta biết được? Thật ra ta mới nói là trông sao mong trăng, thật ra cũng bị đứa con gái này bức bách, ta sau khi trở lại Giang Đô vẫn cho người lưu ý Tiêu đại nhân có giá lâm hay không. Hôm nay đến giám sát chém Trương Nhai, nghe nói có người giả mạo Thái Phó Thiếu Khanh, lúc này mới bất chấp chuyện chém Trương Nhai mà đuổi tới xem. Nói trái nói phải là cũng vì bản thân ba phần, vì vì đứa con gái bảo bối này thật ra có tới bảy phần".

Hắn nói thông suốt, Tiêu Bố Y cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Nhưng mỗi câu nghe đến đều rất thoải mái, không khỏi thầm cảm khái nói chuyện cũng là một môn học vấn, còn hơn Bạch Vạn Sơn nói nhiều. Vương Thế Sung này bản lãnh đưa đẩy con gái vượt hơn không chỉ một hai bậc. Chỉ là hiện tại hắn giống như có chút mệt mỏi ứng phó, mỗi người mà có con gái đều muốn gả cho hắn, cũng là chuyện làm cho hắn rất đau đầu.

Cái này cũng không phải là hắn tự tác đa tình, mà là lo Vương Thế Sung này không phải thương nhân, mà còn hơn thương nhân, có lợi là làm. Không cần nói là con gái, ngay cả cha hắn cũng có thể bán. Lần này Vương Cơ Nhi xuất hiện, quá nửa cũng có chủ ý của Vương Thế Sung.

Vương Cơ Nhi nghe phụ thân nói, che mặt e thẹn nói: "Phụ thân, người lại nói loạn rồi, người ta không đến đây nữa đâu".

Nàng ta nói không đến, hai chân lại như đóng đinh trên mặt đất, không chút ý tứ di động.

Tiêu Bố Y thấy thế đành phải nói: "Vẫn là hổ phụ vô khuyển nữ, hôm nay được nhìn thấy Cơ Nhi cô nương, cũng là tam sinh hữu hạnh".

Hắn một lời hai nghĩa, nói Vương Thế Sung là diễn trò, Vương Cơ Nhi này cũng không chút nào kém, Vương Cơ Nhi bất chấp thẹn thùng, hai tay mở ra, hai mắt tràn đầy vẻ khâm phục, lấp lánh như ánh nắng, "Cha, người nghe Tiêu đại nhân nói chưa. Hổ phụ vô khuyển nữ, hắn là khen người cũng là khen con. Tiêu đại nhân nói rất hay, còn hơn mấy lời văn nhã của cha nhiều".

Vương Thế Sung cười lớn nói: "Con gái hướng ngoại một chút cũng không sai, đây mới là mới gặp mặt đã muốn đẩy cha đây ra rồi, nếu gặp mặt tám mười lần thì còn thế nào nữa?"

Chu Mộ Nho ở một bên thấp giọng nói: "A Tú, lão Đại nói thực có thể làm nữ nhân động tâm vậy sao. Chúng ta cũng cần phải học hỏi cho tốt, về sau tìm vợ cũng không sầu".

A Tú thở dài nói: "Ta lại cảm thấy hơi bị ướt át".

Tiêu Bố Y cơ hồ muốn hòa tan vào trong nhiệt tình của Vương Cơ Nhi, lúc này mới có cơ hội nhìn ngắm Vương Cơ Nhi này.

Vương Cơ Nhi một thân trang phục đỏ rực như lửa, cũng làm tôn lên làn da hơi ngăm đen của nàng. Cô gái này mắt hạnh má đào, cái mũi cao ngất, cũng có nhìn ra được dung mạo của Vương Thế Sung. Đối với nữ tử Trung Nguyên mà nói thì thực có chút dịvực phong tình.

Khi nhớ tới dị vực phong tình này, Tiêu Bố Y không biết tại sao lại nhớ tới Mông Trần Tuyết, cũng là một cô gái thảo nguyên, nhìn cũng không sai biệt lắm. Chỉ là hiện tại như vậy, chuyện tại Giang Đô xử lý xong, mình cũng có thể lại đi thảo nguyên một chuyến.

Mọi người quay đầu nhìn ra phương xa, chỉ thấy được ở phương xa chậm rãi chạy tới một con ngựa, trên lưng nằm sấp một người, thấy không rõ khuôn mặt...

Thảo nguyên tháng tư, trời một màu lam, cỏ non vẫn hoàn toàn chưa hiển lộ ra tư thếxinh đẹp, nhưng chỉ cần gió xuân thổi qua, cả mặt đất phảng phất như trong một khắc được nhuộm màu xanh lục, như hướng vào trong trái tim con người vậy.

Phương xa núi non trùng điệp, dung nhập trời xanh, trời cao mây nhạt, có một loại phong tình.

‘Ba’ một tiếng kêu lên, một đám dê trắng đã như đám mây từ xa bay tới, đuổi dê là một cô nương mi cong vút, khóe miệng cười nhẹ nhàng. Tư thế vung roi của nàng có chút thoải mái, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đôi mi thanh tú đang nhíu lại, như khóa sự ưu sầu.

Mông Trần Tuyết vẫn trầm tĩnh như trước, nàng không biết ở ngoài ngàn dặm Tiêu Bố Y thời khắc này cũng đang nhớ tới nàng. Nàng chỉ biết là mình mà cứ có chút rảnh rỗi, sẽ lại nghĩ đến nam nhân đã chiếm cứ thân tâm của nàng.

Nàng rốt cuộc đã có chút hối hận, nàng không phải hối hận chuyện đêm đó phát sinh, nàng hối hận chính là không có đi theo Tiêu Bố Y. Thu đi xuân đến, hôm nay đã trải qua nửa năm, nhưng nam nhân trong mộng cũng không có xuất hiện.

Nhưng trên đời này có khi cho dù biết rõ là sẽ hối hận cũng phải đi làm một chuyện, tựa như nàng vậy.

Khi về lại tộc nàng thực làm cho tộc dân Mông Trần tộc vui sướng cùng hưng phấn. Nàng dù sao cũng là con gái của tộc trưởng, càng huống chi uy vọng của phụ thân vẫn không tệ. Tuy người trong tộc mất hứng vì nàng trở về đương nhiên cũng có, nhưng khi Khả Đôn tự mình đến Mông Trần tộc, tự mình chỉ định Mông Trần Tuyết xử lý sự vụ Mông Trần tộc, thì không ai dám nhiều lời nữa.

Nữ nhân tại thảo nguyên thực không có quyền thế gì, vẫn như là hàng hóa, nhưng Khả Đôn là một ngoại lệ. Mông Trần Tuyết hôm nay là người ngoại lệ thứ hai.

Mông Trần tộc ở tại Phó Cốt vẫn cùng Xích Tháp du mục, tuy nói là dân tộc du mục thì không có nơi ở cố định, ở đâu có cỏ cây gió nước là tới đó. Nhưng dù sao cả thảo nguyên cũng có phạm vi thế lực của mình. Mông Trần tộc lại không có, nhìn tộc nhân bần khốn cùng bất đắc dĩ, Mông Trần Tuyết trong lòng cũng có chút phẫn nộ, nhưng nàng rất nhiều khi phải dùng thủ đoạn mềm dẻo. Nàng tại nửa năm này chậm rãi phát triển thế lực của mình, bởi vì nàng có Khả Đôn làm hậu thuẫn, lại tích cực vì tộc nhân tranh thủ quyền lợi, trừ một số thúc phụ trong tộc, người trẻ tuổi đối với nàng rất có hảo cảm, thậm chí có thể nói là tôn kính.

Nhưng Mông Trần Tuyết biết, nguy cơ trong tộc còn tồn tại. Thúc phụ trong tộc vẫn nghĩ đến lật đổ mình, cho dù trong tộc vô sự, thì tranh đấu bên ngoài tộc cũng làm cho người ta lo lắng.

Có khi, nàng cũng chỉ muốn đem mọi chuyện giao cho nam nhân đi làm. Bản thân không thích, cũng không thích ứng với loại cuộc sống này, nhưng nhìn núi xanh mây trắng ở phương xa, nàng lại không biết mình có thể đi nơi nào?

Trời đất to lớn, nhưng không có chỗ cho nàng đặt chân, nữ nhân, đúng là vẫn còn hy vọng tìm được một chỗ dựa, chỗ dựa cả đời, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng quên Tiêu Bố Y. Nhưng Tiêu Bố Y đã quên nàng sao? Mông Trần Tuyết khi nghĩ vậy, lòng có chút chua xót, nhẹ nhàng thở dài.

"Thiếu phu nhân, tự mình thả dê sao" Bên cạnh không biết từ khi nào truyền đến một tiếng kêu to, phá tan sự ưu tư của Mông Trần Tuyết.

Mông Trần Tuyết không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cả thảo nguyên gọi nàng là Thiếu phu nhân chỉ có hai người, một trong đó chính là Mạc Phong nghịch ngợm hay gây sự!

Mạc Phong vẻ mặt cười vẫn xấu xa như trước, chỉ là vô luận từ quần áo cho đến cái mũ chụp trên đầu, hắn đều rất có khí tức của người thảo nguyên.

Mạc Phong rất thông minh, nửa năm nay, tiếng Đột Quyết cũng đã học được bảy tám phần. Trước mặt cô nương âu yếm cũng đã có thể thao thao bất tuyệt như nước Khắc Lỗ Luân Hà. Mỗi lần nhìn thấy Mạc Phong, Mông Trần Tuyết đều rất vui vẻ, bởi vì nàng nhớ tới những ngày ở tại sơn trại.

Nàng hiện tại tin tưởng rằng Tiêu Bố Y sẽ đến, bởi vì thảo nguyên có Mạc Phong!

"Ta không thả dê thì ngươi đến thả sao?" Mông Trần Tuyết mỉm cười nhìn Mạc Phong.

Mạc Phong bĩu bĩu môi,"Thiếu phu nhân, thật ra có rất nhiều chuyện bảo người trong tộc làm là được rồi, người quá tốt, nhưng bởi vì quá tốt, cho nên thiếu uy nghiêm, không phải là người quản lý tộc nhân tốt".

Mông Trần Tuyết thực không tức giận, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không muốn quản lý ai. Hiện tại còn không phải tốt hơn trước kia rất nhiều sao".

"Chẳng qua chỉ tốt một ít mà thôi" Mạc Phong nhìn sắc mặt Mông Trần Tuyết, đột nhiên nói: "Thiếu phu nhân, Thiếu đương gia sắp đến đây".

Mông Trần Tuyết tim đập kịch liệt, rất kỳ quái như thể là tiếng vang của người khác không có nghe được, máu tràn lên như thủy triều rồi lại lui xuống, hồi lâu mới nói: "Ồ".

"Cô mất hứng?" Mạc Phong kỳ quái hỏi.

Mông Trần Tuyết không đáp, chỉ hỏi, "Hắn khi nào thì sẽ đến?"

"Ta không biết" Mạc Phong cười nói.

Mông Trần Tuyết khó nén vẻ mặt thất vọng, quay đầu nhìn về núi xa, hồi lâu mới nói: "Ồ".

Mạc Phong thở dài nói: "Thiếu phu nhân, Thiếu đương gia không phải quên người đâu, mà là bởi vì quá bận rộn. Tin tức phía sơn trại mấy ngày hôm trước đến, nói hắn hiện tại đã Nam hạ".

Mông Trần Tuyết tạm thời quên Tiêu Bố Y khi nào sẽ đến, quan tâm hỏi: "Hắn Nam hạ làm cái gì, rất nguy hiểm sao?"

"Ai mà biết, cô còn quan tâm đến hắn như vậy làm gì" Mạc Phong bĩu môi nói: "Ta chỉ sợ hắn đã quên mất chúng ta rồi".

"Hắn có lẽ quên ta, nhưng sẽ không quên ngươi" Mông Trần Tuyết an ủi nói.

Mạc Phong cực kỳ xấu hổ, cũng cảm thấy mình cũng không nên trên chọc, "Thiếu phu nhân, ta chỉ là trêu chọc người mà thôi, hắn ai cũng sẽ không quên, chỉ là quá bận rộn, hắn hiện đang là Thái Phó Thiếu Khanh, bị Hoàng Thượng phái đến phương Nam, ai biết làm cái gì. Trại chủ đã đi Đông Đô, bảo hắn mau đi tới thảo nguyên, chỉ là hiện tại tin tức bế tắc, nói không chừng hắn cũng đã đang trên đường tới đây rồi".

Mông Trần Tuyết dùng nụ cười che dấu nội tâm thất vọng, "Hắn là người làm đại sự, xong việc thì hãy tính".

"Cái gì làm đại sự" Mạc Phong bĩu bĩu môi, "Hắn cả ngày nói buôn bán ngựa, hôm nay lại làm một mã quan, cũng là việc đàng hoàng. Đợi khi hắn đến đây, ta sẽ nói với hắn, không thể chạy đông chạy tây như vậy được nữa. Thảo nguyên thật ra cũng không tệ, không bằng tất cả mọi người đến đây an gia là tốt nhất".

Mông Trần Tuyết nhịn không được cười, "Ngươi cùng Đóa Lan chẳng lẽ bắt đầu nói chuyện hôn nhân rồi sao?"

Mạc Phong ra vẻ không cần: "Ta, ta, ta chưa muốn kết hôn, lấy vợ như vậy là sự trói buộc" Nhìn thấy Mông Trần Tuyết ảm đạm, Mạc Phong ý thức được mình đã quá thổi phồng, cuống quít sữa chữa: "Đương nhiên, tìm nữ nhân như Thiếu phu nhân là may mắn tu được từ kiếp trước".

Mông Trần Tuyết trong mắt đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt cười nói, "Ngươi nói không muốn cưới Đóa Lan, bởi vì sao?"

"Nàng ta tính tình nóng nảy, không có ôn nhu như Thiếu phu nhân," Mạc Phong vòng tay trước ngực nói: "Nếu không nể mặt Đằng Đồ lão gia tử, ta đã sớm…"

Bỗng nhiên lỗ tai đau nhói, một thanh âm vang lên bên tai Mạc Phong: "Nếu không thì thế nào?"

Mạc Phong ‘ái u’ một tiếng, ôm lỗ tai không dám giãy dụa, cuống quít nói: "Nếu không phải lão gia tử còn phản đối, ta đã sớm cưới nàng".

Cô gái nắm lỗ tai của Mạc Phong khuôn mặt giống như quả táo, mắt to, mái tóc dài đen bóng, cả người đều tràn ngập khí tức thanh xuân.

"Ngươi mới nói ai tính tình nóng nảy, không có ôn nhu như Tuyết Nhi Tháp Cách?"

"Ta không phải nói nàng" Mạc Phong cuống quít biện giải, chủ nghĩa nam nhân mới vừa rồi đã sớm không thấy.

"Tốt lắm, thì ra ngươi lại có nữ nhân khác" Đóa Lan tức giận hỏi: "Là ai?"

Mạc Phong đầu muốn phình to lên, "Đóa Lan, trong lòng ta chỉ có mình nàng, làm sao còn có nữ nhân khác được?"

Hắn chỉ nói một câu này, Đóa Lan trên mặt đã hiện ra nụ cười hạnh phúc, Mạc Phong có chút xấu hổ, "Đóa Lan, ta mới vừa rồi nói là nữ nhân của Tiễn Đầu…"

"Nữ nhân của ta thế nào?" Một cái thứ cứng cứng nhọn nhọn đã kềở phía sau Mạc Phong.

Mạc Phong hoảng sợ, "Nữ nhân của ngươi là nữ nhân ôn nhu nhất trên đời này".

"Còn ta?" Đóa Lan trừng mắt.

Mạc Phong đã vọt sang một bên, cười khổ nói: "Nàng đương nhiên cũng là nữ nhân ôn nhu nhất".

Đóa Lan phì cười, "Miệng lưỡi trơn tru, nếu không có chính sự, ta hôm nay sẽ không buông tha cho chàng".

"Chuyện gì?" Mạc Phong hỏi Tiễn Đầu.

Tiễn Đầu cau mày, "Thiếu phu nhân, Cổ Luân Đặc đến rồi phụ cận Xích Tháp chăn thả vẫn chưa trả lại, có phải là xảy ra chuyện gì không?"

Mông Trần Tuyết nghe xong cũng nhíu mày, "Cổ Luân Đặc là người luôn luôn ổn trọng, gần nhất quan hệ của chúng ta cùng Phó Cốt Bạt Dã Cổ đều đã làm dịu đi. Theo lý thuyết thì cũng nên không có chuyện gì".

Nàng tuy là nói như vậy, nhưng cũng hướng tới Đóa Lan hỏi: "Đóa Lan, A Lạp Mục Thản cùng Ba Nhĩ Đồ có tin tức gì không?"

Cổ Luân Đặc, A Lạp Mục Thản cùng Ba Nhĩ Đồ đều là mục dân của Mông Trần tộc, chuyên chăn thả ngựa cho ngựa của sơn trại, Mông Trần Tuyết trong lòng cũng không rõ lắm.

"Hai người bọn họ thật ra đã trở lại" Đóa Lan nói, "Nhưng ổn trọng nhất ngược lại lại không có tin tức, rất là kỳ quái".

Mông Trần Tuyết còn chưa nói gì, Mạc Phong đột nhiên đưa tay chỉ ra phương xa nói: "Mọi người nhìn kìa".

Mọi người quay đầu nhìn ra phương xa, chỉ thấy được ở phương xa chậm rãi chạy tới một con ngựa, trên lưng nằm sấp một người, thấy không rõ khuôn mặt.

Mạc Phong đột nhiên kêu to một tiếng: "Là Cổ Luân Đặc".

Mọi người chạy tới, đều kinh hãi không hiểu. Trên lưng ngựa quả nhiên chính là Cổ Luân Đặc, chỉ là hai mắt hắn nhắm chặt, cả người vết máu loang lỗ, cũng không biết dã bị bao nhiêu vết thương. Ngựa vốn là thanh mã, nhưng trên người cũng bị máu tươi nhiễm cơ hồ thành màu tím.

Mông Trần Tuyết tuy lo lắng, nhưng không có rối loạn phân tấc, cho Mạc Phong cùng Tiễn Đầu đem Cổ Luân Đặc đang hôn mê đỡ xuống ngựa, bản thân thì đi lấy ông nước trong. Mạc Phong ấn ấn vào nhân trung của Cổ Luân Đặc. Một lúc lâu sau, Cổ Luân Đặc mở hai mắt thất thần ra.

"Cổ Luân Đặc, sao lại thế này?" Mạc Phong hỏi trước tiên.

Cổ Luân Đặc quay đầu, nhìn về phía Mông Trần Tuyết, bi thảm nói: "Tháp, Tháp Cách. Ngựa bị cướp rồi".

Mông Trần Tuyết sớm đã có đoán trước, trầm giọng hỏi: "Là ai?"

"Nhất trận phong" Cổ Luân Đặc trong mắt tràn đầy bi phẫn, "Bọn chúng nhiều người, chúng ta liều chết chống cự, cuối cùng chỉ còn lại mình ta chạy về báo tin".

Mông Trần Tuyết thay đổi sắc mặt, Nhất trận phong không phải nói đến gió, mà là nói một nhóm người, mã phỉ trên thảo nguyên. Bọn chúng vẫn là đến và đi như gió, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Có những khi thậm chí còn huyết tẩy một số bộ tộc nhỏ. Người thảo nguyên đều cực kỳ căm ghét bọn chúng, cho dù Thủy Tất Khả Hãn cũng đều treo thưởng cho ai bắt được chúng, nhưng bọn chúng vẫn hoạt động tại khu vực phụ cận Kim Sơn, ai cũng không ngờ bọn chúng băng qua cả nửa thảo nguyên để cướp ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK