Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn hiện tại lo lắng giúp hay không giúp, đã là thay đổi rất lớn so với trước kia. Hắn hiện tại dã giảm đi nhiều xúc động, biết trên đời này người nghèo kẻ đáng thương rất nhiều, hắn nếu ai cũng giúp, râu có bạc cũng không xong, hắn trước mắt phải lấy lợi ích của sơn trại làm trọng, Lý Trụ Quốc này là vật hi sinh đương nhiên là khẳng định rồi, nhưng trước khi hắn trở thành vật hi sinh, mình không thành vật hi sinh mới là tốt nhất, trợ giúp Đổng Trung Tướng đắc tội với Lý phiệt, đây là chuyện mà hắn phải cân nhắc...

Thiếu Khanh nếu rảnh, năm nay mời đến nhà của ta.

Tiêu Bố Y khi ngồi ở dinh thự, tràn đầy cảm khái. Vốn nghĩ đến loại người như Vũ Văn Hóa Cập cũng có thể làm quan, vậy đối với mình mà nói, còn không phải là chuyện dễ dàng sao? Nhưng thật sự là làm quan mới biết làm quan khổ, làm ruộng mới biết trâu cũng mệt, hắn mới chỉ ngồi tại vị trí Thái Phó Thiếu Khanh vài ngày, đã ứng phó mệt mỏi, liên tục kêu khổ.

Trước mắt là một chồng thiếp mời so với công văn còn muốn cao hơn, cũng còn một thời gian nữa mới tới khai xuân năm mới, nhưng thiếp mời của người nào xem ra cũng đều có chút phân lượng, muốn chối từ tuy không thể nói là làm mếch lòng người khác, nhưng chỉ sợ làm cho người khác hiểu lầm.

Trong tay lật ra một thiếp mời màu hồng mạ vàng, Tiêu Bố Y thầm nhíu mày, hắn không nghĩ đến người đầu tiên mời hắn chính là Lý Trụ Quốc đương triều! Lấy bản tính của hắn mà nói, đối với người như Lý Trụ Quốc cũng sẽ không có hảo cảm gì, nhưng trong đầu hắn lại nói, biết cuộc này nhất định phải đi. Hắn hàm hàm hồ hồứng đối với Đổng Trung Tướng xong, trở về cũng một mực suy nghĩ là nên giúp hay không!

Hắn hiện tại lo lắng giúp hay không giúp, đã là thay đổi rất lớn so với trước kia. Hắn hiện tại dã giảm đi nhiều xúc động, biết trên đời này người nghèo kẻ đáng thương rất nhiều, hắn nếu ai cũng giúp, râu có bạc cũng không xong, hắn trước mắt phải lấy lợi ích của sơn trại làm trọng, Lý Trụ Quốc này là vật hi sinh đương nhiên là khẳng định rồi, nhưng trước khi hắn trở thành vật hi sinh, mình không thành vật hi sinh mới là tốt nhất, trợ giúp Đổng Trung Tướng đắc tội với Lý phiệt, đây là chuyện mà hắn phải cân nhắc.

Thiếp mời thứ hai có chút ngoài dự kiến của Tiêu Bố Y, đó là thiếp mời của Bùi Ngự Sử, coi như là tín hiệu Bùi phiệt chính thức mời hắn. Nhìn thấy Bùi Ngự Sử hé ra khuôn mặt trời đông giá rét, Tiêu Bố Y vốn nghĩ rằng mình cùng hắn liên hệ gặp mặt đầu tiên mới được, nhưng không nghĩ đến mình sau khi thăng quan, rất nhanh nhận được thiếp mời của hắn. Còn các thiếp mời còn lại cấp bậc đều hơi thấp một chút, bất quá cũng coi như là những nhân vật Tiêu Bố Y ngày thường khó gặp. Ví dụ như Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng, Dân bộ Thượng thư Phiền Tử Cái, Thượng thư Tả Thừa, Hữu Thừa… Tiêu Bố Y một một người cũng không rõ những người này thuộc phe phái nào. Thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải hỏi Lý Tĩnh cùng Viên Lam mới được. Gần đây thăng quan, công vụ không dứt, giao tình ngày thường cũng nhạt đi nhiều, cũng là khó tránh. Khi Tiêu Bố Y nghĩ vậy cũng lật qua thiếp mời của Bang Đại Phu.

Trong này đại phu mời hắn cũng không ít, Đại Tùy có Tả Hữu Quang Lộc Đại Phu, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, Hướng Nghị Đại Phu, Hướng Tán Đại Phu vân vân, Lý Trụ Quốc chính là kiêm nhiệm thêm địa vị Tả Quang Lộc Đại Phu, Tiêu Bố Y là Thái Phó Thiếu Khanh, cũng có địa vị Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, cho nên Đại Phu của Đại Tùy rất nhiều, Tiêu Bố Y quá nửa không biết hết được, thầm nghĩ mình không bệnh, không cần đi gặp Đại Phu, tạm thời từ từ hãy nói.

Lấy đến xấp thiếp mời thứ hai, Tiêu Bố Y có chút sửng sốt. Thừa Hoàng Lệnh khi không có chuyện ở bên ngoài, phụ trách sắp xếp chuyện thường ngày ở đây cho hắn, khi hắn đem thiếp mời giao cho mình, đã phân rõ ràng nặng nhẹ, có gấp hay không, quan chức lớn nhỏ, thiếp mời đặt ở dưới cùng đương nhiên là quan vị không tính là cao, nhưng ba chữ Lý Huyền Bá ở trên cũng làm hắn động tâm. Hắn không nghĩ đến Lý Huyền Bá sẽ tìm hắn, có người thượng vị, tự nhiên có người hạ đài, hắn đạp Sài Thiệu, chẳng lẽ đệ nhất mãnh nam Tùy triều Lý Huyền Bá này nên vì đại cữu tử (anh cột chèo) mà bất bình chứ?

Buông thiếp mời của Lý Huyền Bá xuống, khi Tiêu Bố Y cầm lấy thiếp mời cuối cùng thì lại nhíu mày, thiếp mời này lại là của Dương Tiếu Phật, Dương Tiếu Phật này xem ra âm dương quái khí, cân nhắc không ra môn đạo của hắn, hắn mời mình làm cái gì? Tiêu Bố Y day day huyệt Thái Dương, buông thiếp mời xuống, chỉ cảm thấy làm quan mệt chết được, hắn xem ra quan vị tăng cao, liên tục thăng chín cấp, nhưng trước mấy cái thiếp mời này cũng không tính là gì, quan viên trong này rất nhiều đều là nhân vật hàng đầu trên miếu đường, hắn chỉ là quan tứ phẩm sao lại được nhiều nhân vật như thế mời, cũng coi như là chuyện lạ từ khi Đại Tùy khai quốc?

Dẹp toàn bộ thiếp mời sang một bên, Tiêu Bố Y ngồi ở trên ghế, thầm nghĩ cũng đã trót lọt vượt qua một ngày, trước kia nói làm quan bề bộn hắn cũng không tin, hiện tại bản thân lạc vào, mới phát hiện làm quan thực sự là bề bộn nhiều việc, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi được để ý tới. Trước đi gặp Lý Hồn, sau đó đi gặp Lý Huyền Bá, thứ ba đi gặp Bùi Uẩn, Tiêu Bố Y trong lòng thầm cân nhắc. Lý Hồn dù sao cũng là Trụ Quốc, thế nào thì cũng phải đứng đầu, Lý Huyền Bá là mãnh nam, quen biết dò xét một chút cũng tốt, gặp Bùi Uẩn là phải làm, đã lâu không nghe thấy động tĩnh của Bùi Minh Thúy, cũng không biết nàng ta gần đây đang làm cái gì.

Cửa phòng ‘phành’ một tiếng lớn, phá vỡ suy nghĩ của Tiêu Bố Y, ngẩng đầu nhìn lên, Thừa Hoàng Lệnh tràn đầy khẩn trương nói: "Ta muốn hướng tới đại nhân nói một tiếng…"

Không đợi Triệu Thành Bằng nói tiếp, một người đã hấp tấp đứng ở trước mặt Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y nhìn thấy có chút kinh ngạc, phất tay nói: "Thừa Hoàng Lệnh, ngươi lui xuống đi, không có việc gì".

"Tam đệ, chỗ làm của ngươi xem ra so với nhị ca ngươi tốt hơn rất nhiều, chỉ là hôm nay muốn gặp mặt ngươi, cũng thực khó khăn" Hồng Phất nữ mỉm cười nhìn Tiêu Bố Y, bộ dáng xấu hổ, đã sớm không còn vẻ mạnh mẽ của ngày đó, cũng không phải là Hồng Phất nữ đã sớm định hình trong mắt Tiêu Bố Y, người khác nói Hồng Phất nữ là kê bà nói không chừng hắn sẽ huy quyền đánh. Xem ra không phải nữ mười tám biến hóa lớn, mà phải nói nữ nhân vẫn luôn không ngừng biến hóa.

"Tẩu tử, ta đích thực có chút bận rộn" Tiêu Bố Y vỗ vỗ đống thiếp mời ở trên bàn, cười khổ nói: "Người xem mấy cái này thì biết, hiện tại ta không có nhiều thời giờ".

Hồng Phất nữ làm bộ như không có nghe ra ngụ ý của Tiêu Bố Y, ngồi xuống nói, "Tam đệ, lúc trước khi ta nhìn thấy ngươi, đã biết ngươi tuyệt không phải vật ở trong ao…"

"Tẩu tử có chuyện thì cứ nói thẳng ra đi" Tiêu Bố Y chỉ có thể ngăn đón đoạn mào đầu của nàng ta.

"Thật ra ta lần này đến, gặp Tam đệ chủ yếu là có một mục đích" Hồng Phất nữ mặt không đổi sắc, chậm rãi nói, "Những ngày trước đây ngươi cũng biết, tẩu tử chỉ sợở tại Lý gia sẽủy khuất cho ngươi, kết quả quả nhiên giống như tẩu tử thấy, tam đệ qua lôi luyện, sẽ thành đại khí".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ ngươi còn xa mới thấy được phải cùng Dương Quảng liều mạng, "Vậy tẩu tử đến đây còn mục đích gì khác?"

"Mục đích thứ hai," Hồng Phất nữ cho tay vào trong tay áo lấy ra một khối ngọc xanh lờ mờ, "Tam đệ, khối ngọc này là ngọc phú quý ta đặc biệt cầu cho ngươi, chỉ cần ngươi mang nó, ta nghĩ về sau nhất định đại phú đại quý, quý không thể nói".

Tiêu Bố Y nhìn khối ngọc kia, hoài nghi là phiên bản của khối ngọc đằng sau cánh cửa, đứng dậy chối từ nói: "Cảm ơn ý tốt của tẩu tử, chỉ là làm sao để người phí phạm như thế?"

"Có cái gì mà phí hay không phí, trong nhà có rất nhiều…" Hồng Phất nữ đột nhiên bịt miệng, "Ta nói trong nhà rất nhiều, cũng là nhiều ngọc phú quý mới phát đạt được. Tam đệ, ngươi nhất định phải thu lấy, bằng không chính là xem thường tẩu tử này".

Tiêu Bố Y vẻ mặt có chút đau khổ tiếp nhận cái gọi là ngọc phú quý, chỉ sợ từ nay về sau vận xấu vào thân. Nếu nhà của Lý Tĩnh kia cũng gọi là phát đạt, thì Uyển Nhi ở tại gian nhà củi kia cũng có thể gọi là cung điện. Nhớ tới Uyển Nhi, Tiêu Bố Y trong lòng suy nghĩ, dù sao Thái Phó phủ của mình phòng cũng nhiều, không bằng cho Uyển Nhi dọn tới đây cũng tốt. Hiện tại xem tình hình, cho dù hắn có xuyên việt tới đây, cũng thật sự không hiểu là thiên hạ đại loạn sẽ như thế nào. Nhưng trước mắt hưởng phúc được ngày nào thì tính ngày đó đi cái đã.

Thấy Tiêu Bố Y tiếp nhận ngọc, Hồng Phất nữlại giúp hắn đeo lên trên cổ, lại giúp Tiêu Bố Y sửa sang lại quần áo, "Tam đệ, ta nghe nhị ca ngươi nói, ngươi thuở nhỏ không có mẹ, chỉ có phụ thân ngươi một mình nuôi lớn?"

Tiêu Bố Y khó có thể hô hấp, "Nhị ca nói đúng".

"Trưởng huynh vi phụ, trưởng tẩu vi mẫu" Hồng Phất nữ dứt khoát nói: "Hôn nhân đại sự của tam đệ đã định hay chưa?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Cái này nhị ca không có nói sao? Thật ra đã có mấy nhà đã đánh tiếng. Ta hiện tại còn đang chọn lựa, cũng không làm cho tẩu tử hao phí tâm tư".

"Ồ?" Hồng Phất nữ thất vọng, cảm giác được Tiêu Bố Y đã tước đoạt quyền lợi làm bà mai của nàng ta, "Vậy đến lúc đó cần phải cho tẩu tử xem một chút, tẩu tử giúp ngươi giữ cửa".

"Nhất định nhất định" Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, "Đúng rồi, tẩu tử, ta còn có chuyện, người nếu không có việc gì nữa…"

"Ta biết ngươi có việc, ta đây chỉ nói ngắn gọn thôi" Hồng Phất nữ rốt cuộc đã nói đến chuyện chính, "Bố Y, ngươi biết nhị ca ngươi có năng lực, nhưng đầu óc không linh hoạt, làm mười năm cũng không khá lên nổi, Huyện lệnh cùng Viên Ngoại Lang cứ qua lại, làm sao giống như Tam đệ, chỉ mới mấy tháng đã lên được vị trí Thái Phó Thiếu Khanh?"

Tiêu Bố Y không biết nàng ta muốn nói gì, đành phải nói: "Tẩu tử, nhị ca cùng ta khác công việc, ta rất nhiều chuyện cũng là hữu tâm vô lực. Bất quá nhị ca cũng là người đại tài, người yên tâm, một ngày nào đó cũng có thể nổi danh thiên hạ".

"Cái gì nổi danh thiên hạ?" Hồng Phất nữ thở dài một tiếng, trên mặt rốt cuộc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Ta mười năm trước cũng nghĩ hắn có thể nổi danh thiên hạ, nhưng mười năm ngươi cũng biết dài như thế nào không?"

Tiêu Bố Y gật gật đầu, dò xét nhìn mọi nơi, an tâm mà chờ đợi, cũng không rõ Vệ Văn Thăng đi đâu. Bất quá hắn tuy có thiếp mời, nhưng trên thiếp mời cũng không có ghi thời gian, nhưng dựa theo quy củ, nếu có chuyện quan trọng thì luôn thông báo với chủ nhân trước để chuẩn bị, hắn chỉ sợ đám người Tần Thúc Bảo sẽ khởi hành, chậm trễ chuyện của Lý Tĩnh, cho nên mới tới mà không báo trước...

Tiêu Bố Y lần đầu nhìn kỹ nữ nhân trước mắt, nói lời thật, hắn thực không thưởng thức tác phong của Hồng Phất nữ , nhưng hắn không thể không nói, Hồng Phất nữ này thật sự là một nữ nhân thực tế đến không thể thực tế hơn được, cũng là một nữ nhân rất cứng cỏi. Coi tác phong của nàng bỏ trốn theo Lý Tĩnh, có thể cùng Lý Tĩnh chịu đựng nghèo khó mười năm như một ngày, không rời bỏ, đây cũng đã là chuyện mà rất nhiều nữ nhân không thể làm được. Nàng ta có thể nói Lý Tĩnh vô năng, có thể đối với Lý Tĩnh bất mãn, nhưng nàng ta vẫn chờ đợi, hoặc là hy vọng, hoặc là bởi vì thương yêu.

"Mười năm" Hồng Phất nữ duỗi bàn tay, vuốt ve khóe mắt khóe miệng nói: "Mười năm chỉ đổi được sự chờ đợi, đổi được những nếp nhăn, đổi được thanh danh Trương kê bà này, mười năm đối với ta mà nói, chỉ là một cái chớp mắt, mười năm đối với ta mà nói, lại so với cả đời còn muốn dài hơn!"

Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Tẩu tử, mọi chuyện không như ý mười thì đã hết tám chín, ta xem người vẫn rất chuẩn, ta tin tưởng rằng nhị ca về sau thành tựu tất còn trên ta".

"Ta cũng tin Lý Tĩnh, nhưng lại không chờ được cơ hội đến," Hồng Phất nữ cười cô độc, "Ta chỉ xin tam đệ cho nhị ca người một cơ hội".

"Ồ?" Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Tẩu tử nói quá lời rồi, chỉ cần nằm trong khả năng, nếu có thể trợ giúp nhị ca, ta tuyệt đối không lý nào không giúp. Tẩu tử có tin tức gì cứ nói, chúng ta có thể thương lượng".

Hồng Phất mừng rỡ nhướn mày nói, "Tam đệ quả nhiên sảng khoái, ta sẽ nói ngay. Lần này Trương tướng quân phái thủ hạ tới xin bổ sung ngựa, còn có khí giới lương thảo vận chuyển đi. Ngựa đã chuẩn bị tốt, nhưng khí giới lương thảo còn phải chuẩn bị, Binh bộ sẽ xuất binh hộ vệ, Giá bộ cũng cũng không có quan hệ. Đại trượng phu thủ tại Đông Đô không thành đại sự, giống như tam đệ đi Phó Cốt như vậy mới có thể nổi danh thiên hạ".

Tiêu Bố Y đã hiểu được, "Tẩu tử muốn đại ca đi Tề quận, nếu có cơ hội gì, nói không chừng sẽ tìm được đường một bước lên trời?"

Hồng Phất nữ gật đầu, "Ta chỉ nghĩ như vậy, chứở tại Đông Đô mười năm không được kỳ ngộ, đi ra ngoài có lẽ sẽ tốt hơn. Chỉ là Binh bộ điều độ có Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng chưởng quản, ta sợ nhị ca ngươi chỉ nghĩ đến trong ngực mình có trăm vạn hùng binh, lại không biết đạo giao tiếp cùng người khác…"

"Nhưng cũng cần phải qua năm chứ, lúc này đi ra ngoài sao?" Tiêu Bố Y có chút do dự.

"Qua năm?" Hồng Phất nữ nhẹ nhàng thở dài, "Chúng ta có năm sao? Cho dù có năm, qua hay không có gì khác nhau? Nếu nhị ca ngươi lần này có thể đi. Ta nguyện ý cùng đi với hắn".

Tiêu Bố Y cũng không do dự, chọn lấy thiếp mời, thay đổi kế hoạch, trước tiên chọn lấy thiếp mời của Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng, "Tẩu tử không cần lo lắng, ta sẽ đi tìm Binh bộ Thượng thư, đem chuyện này nói một chút".

Hồng Phất nữ mừng rỡ, "Đa tạ tam đệ" Nhìn thấy Tiêu Bố Y muốn đi, Hồng Phất nữ đột nhiên kêu lên: "Tam đệ…"

"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y dừng bước.

"Nếu Lý Tĩnh hỏi ngươi, ngươi đừng nói là ta nói, ta chỉ sợ hắn sẽ giận ta, hắn không muốn phiền tới ngươi" Hồng Phất nữấp úng nói.

"Ta biết" Tiêu Bố Y cười nói: "Chuyện có thành hay không ta cũng không biết, bất quá ta sẽ làm hết sức".

***

Đại Tùy Binh bộ quản lý quân tịch các loại như mã, lang, khố bộ thị lang. Viên Ngoại Lang như Lý Tĩnh, Thừa Vụ Lang như Bùi Tịch đều thuộc Giá bộ xử lý nhân viên làm việc thực tế. Đại Tùy thiết lập mười hai Vệ phủ, cùng Binh bộ qua lại lẫn nhau, quan hệ kiềm chế nhau, chủ yếu là để Hoàng Thượng khống chế quân đội cùng giữ gìn sự thống nhất của Đại Tùy.

Binh bộ Thượng thư thuộc Thượng Thư Tỉnh, Vệ Văn Thăng tuy quyền lợi không nhỏ, nhưng so với Vũ Văn Thuật Lý Hồn, thì vẫn kém hơn. Tiêu Bố Y trong đầu có mấy tư liệu này đi phủ đệ Vệ Văn Thăng.

Hắn tuy lấy Thiếp mời, vẫn dẫn theo Thừa Hoàng Lệnh Triệu Thành Bằng đi Binh bộ trước, chủ yếu là muốn đem chuyện Tần Thúc Bảo tại Thái Phó tự báo cho Binh bộ, bất đắc dĩ Vệ Văn Thăng không ở tại Binh bộ. Tiêu Bố Y để cho Triệu Thành Bằng xử lý các chuyện thông thường. bản thân thì xem sắc trời đã muộn, cũng là là lúc đi thăm hỏi, nên hỏi thăm đường đến phủ đệ Vệ Văn Thăng, rồi lập tức lên đường.

Nếu có thể trợ giúp Lý Tĩnh một chút, hắn thật ra cũng rất muốn.

Phủ đệ của Vệ thượng thư ở Thì Thái phường, Tiêu Bố Y ở trong này đã từng giết người, nên cũng xem như là ngựa quen đường cũ.

Chẳng qua Lý phủ cùng Vệ phủ cách nhau cũng khá xa, Tiêu Bố Y khi giục ngựa đi tới, nhìn thấy phía trước có một cái kiệu nhỏ đi vội, cùng đường với hắn, đành phải đi theo sau kiệu.

Kiệu tuy không phải đỉnh vàng rèm ngọc, nhưng cũng khá là xa hoa, chỉ là xem quy mô hình dạng thì có vẻ dành cho nữ, bên cạnh có hai nha hoàn đi theo lại càng xác định suy nghĩ của Tiêu Bố Y. Nơi này chỉ có một đường đi tới Vệ phủ, Tiêu Bố Y chỉ nghĩ đến đây quá nửa là gia quyến của Vệ Văn Thăng trở về, mình cũng không tiện quấy rầy.

Kiệu đến trước Vệ phủ, mấy hạ nhân rất nhanh mở cửa đi vào, lại càng xác định suy nghĩ của Tiêu Bố Y, đợi khi hắn đến trước cửa Vệ phủ, hạ nhân ra đón, cung kính nói: "Xin hỏi đại nhân muốn tìm ai?"

Hạ nhân cung kính chỉ vì quan phục của Tiêu Bố Y, cũng không biết Tiêu Bố Y là người nào.

Tiêu Bố Y đem thiếp mời đưa ra nói: "Tiêu Bố Y ứng lời của Vệ đại nhân đến bái phỏng, mong thông báo".

Hạ nhân tiếp nhận thiếp mời nhìn thoáng qua, có chút ngoài ý muốn nói: "Thì ra là Tiêu đại nhân Thái Phó tự, lão gia đã đặc ý phân phó qua, Tiêu đại nhân mời vào".

Tiêu Bố Y xuống ngựa, sớm đã có hạ nhân dẫn ngựa, một hạ nhân dẫn Tiêu Bố Y tiến vào chính đường, sau khi dâng trà nói: "Tiêu đại nhân xin chờở đây, lão gia không có ở đây, ta đã cho người đi thông báo rồi”.

Tiêu Bố Y gật gật đầu, dò xét nhìn mọi nơi, an tâm mà chờ đợi, cũng không rõ Vệ Văn Thăng đi đâu. Bất quá hắn tuy có thiếp mời, nhưng trên thiếp mời cũng không có ghi thời gian, nhưng dựa theo quy củ, nếu có chuyện quan trọng thì luôn thông báo với chủ nhân trước để chuẩn bị, hắn chỉ sợ đám người Tần Thúc Bảo sẽ khởi hành, chậm trễ chuyện của Lý Tĩnh, cho nên mới tới mà không báo trước.

Chiếc kiệu nhỏ dựng ở trước sân, kiệu phu cùng nha hoàn đều đã không thấy, hạ nhân đứng ở bên canh hắn như khúc gỗ, Tiêu Bố Y cảm thấy nhàm chán, trên mặt lại không chút biểu hiện không kiên nhẫn nào.

Đợi một hồi nữa, có tiếng bước chân vang lên từ hành lang, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấy có một công tử đang đi tới. Công tử này cùng loại hàng giả như Viên Hi hoàn toàn khác, thân áo bào trắng như tuyết, vóc dáng ngọc thụ lâm phong, cho dù Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng thầm ủng hộ, đoán đây có thể là con của Vệ Văn Thăng, Tiêu Bố Y liền đứng lên.

Người nọ sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, trên mặt nở ra nụ cười mười phần nhiệt tình, "Là Tiêu đại nhân sao? Tại hạ họ Vệ, khi gia phụ nhắc tới Tiêu đại nhân, khen ngợi không thôi, Vệ Tuyển chỉ hận không thể tận mắt thấy thần uy của Tiêu đại nhân, hôm nay được gặp, thật sự tam sinh hữu hạnh".

Tiêu Bố Y lại cảm thấy ánh mắt của Vệ Tuyển này không phối hợp với nụ cười, nói trắng ra có cảm giác ngoài mặt cười mà tâm thì không, thậm chí đối với hắn có chút địch ý, trong lòng kinh ngạc, lại chỉ có thể chắp tay nói: "Thì ra là Vệ huynh, ta tuy không có nghe Vệ đại nhân nói tới, nhưng hôm nay gặp cũng cảm thấy Vệ huynh biểu hiện không tầm thường, thật sự là không giống người thường".

"Tiêu đại nhân xưng hô vậy thực muốn giết ta" Vệ Tuyển tràn đầy sợ hãi, "Tiêu đại nhân mời ngồi, gia phụ không ở đây, nhưng gia phụ nếu biết ta không tiếp đãi Tiêu đại nhân cho tốt, nhất định sẽ mắng ta không hiểu quy củ. Ta đã cho hạ nhân chuẩn bị rượu, mời đại nhân thưởng thức".

Tiêu Bố Y nghe được tiền viện có động tĩnh, cái kiệu nhỏ kia đã được nâng lên, lại ra khỏi Vệ phủ, không khỏi kinh ngạc. Khi hắn nghe hạ nhân nói Vệ Văn Thăng không ở đây, đã muốn đi, nhưng không tiện không từ mà biệt, thấy Vệ Tuyển muốn trì hoãn thời gian, cũng không muốn chậm trễ nữa mà đứng dậy nói: "Một khi Vệ đại nhân đã không ở đây. Vậy ta sẽ chuyển sang ngày khác đến bái phỏng. Hôm nay thực có chút đường đột".

"Tiêu đại nhân nếu không có chuyện quan trọng, thì hãy lưu lại uống chút rượu, bằng không gia phụ trở về…" Vệ Tuyển lộ ra vẻ khó xử.

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ngươi chiêu đãi vậy là đã tốt lắm rồi, chỉ là ta thật sự có việc, Vệ công tử, hy vọng sau này gặp lại".

Vệ Tuyển lộ ra vẻ thất vọng, "Một khi đã như vậy. Xin cho Vệ Tuyển tiễn Tiêu đại nhân một đoạn".

Vệ Tuyển này chiêu đãi thật ra cũng không tệ, nhưng Tiêu Bố Y lại vẫn cảm thấy trong thái độ của hắn có ẩn giấu cái gì đó, chỉ là nghĩ đến mình cùng hắn đại bác bắn cũng không tới, cũng cảm thấy mình gần đây thật sự có chút đa nghi.

Vệ Tuyển tiễn Tiêu Bố Y đến trước cửa Vệ phủ, Tiêu Bố Y cáo từ rời đi, nghe được phía sau đại môn rất nhanh đóng lại, cũng có chút kinh ngạc.

Hắn thúc ngựa đi tới, con đường này chính là thông tới Vệ phủ, cũng không có con đường nào khác. ĐI được một lát, Tiêu Bố Y ghìm ngựa, phát hiện phía trước lại xuất hiện cái kiệu nhỏ kia, chỉ là lại đứng ở giữa đường, một kiệu phu đang ôm chân rên hừ hừ ngồi ở giữa đường, thần sắc phi thường thống khổ, có lẽ là không lưu ý đã bị thương ở chân.

Tiêu Bố Y chậm rãi giục ngựa đi tới, phát hiện mấy người này không có ý nhường đường, lập tức ôm quyền nói: "Xin nhường đường cho".

Một kiệu phu tức giận nói: "Ngươi không biết đây là kiệu của ai sao? Ngươi gấp như vậy, muốn đi chết chắc?"

Tiêu Bố Y gật gật đầu, dò xét nhìn mọi nơi, an tâm mà chờ đợi, cũng không rõ Vệ Văn Thăng đi đâu. Bất quá hắn tuy có thiếp mời, nhưng trên thiếp mời cũng không có ghi thời gian, nhưng dựa theo quy củ, nếu có chuyện quan trọng thì luôn thông báo với chủ nhân trước để chuẩn bị, hắn chỉ sợ đám người Tần Thúc Bảo sẽ khởi hành, chậm trễ chuyện của Lý Tĩnh, cho nên mới tới mà không báo trước...

Tiêu Bố Y nụ cười không giảm, nhẹ giọng nói: "Ta không biết là kiệu của ai, ta chỉ biết là, ngươi nói như thế, chính là thể hiện chủ nhân không có hàm dưỡng mà thôi".

Ba kiệu phu đột nhiên đứng lên, xem ra muốn xông tới đem Tiêu Bố Y đánh một trận, trong kiệu đột nhiên truyền đến một tiếng hô khẽ, "Không được vô lễ".

Kiệu phu dừng lại, đều trợn mắt nhìn tới, Tiêu Bố Y vẫn thảnh thơi ngồi trên ngựa, thầm nghĩ theo bộ dáng của bọn này thì biết, bọn họ khẳng định có chút hậu đài, đây là Thì Thái phường, cùng với các phường bên cạnh đều là chỗ của các cao quan đại viên trong triều ở, cũng không biết những người này là nô phó của cao quan nào.

"Còn không dám thỉnh giáo danh tính đại nhân" Bên trong kiệu là giọng nữ, thanh âm trầm trầm.

"Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y".

"A? Thì ra là Thái Phó Thiếu Khanh, ngượng mộ đại danh đã lâu" Bên trong kiệu sau nói câu này, trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Các ngươi còn không nhanh chóng tránh đường cho Tiêu đại nhân, ngăn đón ở trên đường chẳng giống ai cả".

Kiệu phu đau chân đã đứng lên, lớn tiếng nói: "Tiểu thư, ta đã không sao, có thể đi được rồi".

"Vậy mời tiểu thư đi trước" Tiêu Bố Y lập tức nói.

"Vậy cảm ơn Tiêu đại nhân" Tiểu thư bên trong kiệu thấp giọng nói, làm cho người ta nghe không ra khúc chiết, hai nha hoàn cũng đi tới, dáng người thướt tha, lay động tâm tư. Tiêu Bố Y không tiện giục ngựa đi theo sau, đành phải lại đợi một lát, mới thúc ngựa đi tiếp, đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Trên tường cao ngõ nhỏ đột nhiên nhảy lên mấy người, đều lấy khăn đen bịt mặt, một thân áo đen, trong tay ánh đao lấp lánh, khi nhảy lên tường, không nói một lời đã huy đao vọt tới. Trong đó một người hung hãn nhất, không phải từtrên tường nhảy xuống đất rồi mới vọt tới, mà là từ trên tường cao nhảy lên, rút ra một thanh kiếm sắc bén đâm tới, hận không thể một kiếm đem Tiêu Bố Y đâm xuyên suốt.

Tiêu Bố Y người ở trên ngựa, tay không tấc sắt, nhìn thấy kiếm pháp người nọ sắc bén, đồng tử hơi co lại, trên tay vung ra, cương ngựa đã đứt. Hắn cầm trong tay dây cương, phất tay vung tới đã đánh trúng cổ tay người nọ. Người nọ không nghĩ đến võ công của Tiêu Bố Y lại tinh thuần như thế, chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, trường kiếm đã rời tay bay ra ngoài, cắm trúng vai một người đang xông tới. Người nọ trường kiếm bị mất, gầm nhẹ một tiếng, hai nắm đấm vung ra, trong không trung tư thế không thay đổi, như cuồng phong bạo vũ đánh về phía Tiêu Bố Y.

Nếu là trước kia, Tiêu Bố Y quá nửa là thấy chiêu đỡ chiêu, nhưng hôm nay ánh mắt sắc bén, sớm đã thấy rõ hư thực của đối phương, quyền trái chém xuống, đã chặn ngang cánh tay của người nọ, chưởng phải cũng đột nhiên xuyên ra, một chưởng ấn ngay ngực người nọ, người nọ chỉ cảm thấy một cổ lực lượng chụp tới, trước ngực khí huyết sôi trào, một ngụm máu đã muốn phun ra, đột nhiên cảm thấy trên mặt chợt lạnh, người nọ trong lòng cả kinh, biết sau khi bị Tiêu Bố Y đánh trúng một chưởng, đã thuận tay tước lấy khăn bịt mặt của hắn, cũng không công kích nữa mà vội ôm lấy mặt, sau khi rơi xuống đất mũi chân dùng sức, lui nhanh lại đầu tường, cúi đầu nhìn xuống ngực, phát hiện vạt áo sớm đã rách tung, lộ ra nội y, không khỏi hoảng sợ uy lực một chưởng của Tiêu Bố Y.

Hắn cùng Tiêu Bố Y giao thủ động tác mau lẹ, thích khách sau khi lui ra tới đầu tường thì những người khác mới vọt tới trước ngựa Tiêu Bố Y, bỗng nhiên thấy hoa mắt, đã mất đi tung tích của Tiêu Bố Y, không khỏi nhìn nhau. Tiêu Bố Y đã sớm từ dưới bụng ngựa lao ra, một quyền đánh về phía một gã thích khách cầm đao.

Người nọ còn chưa kịp huy đao, chỉ nghe ‘phành’ một tiếng, đã bị một quyền của Tiêu Bố Y đánh thẳng vào mặt, kêu thảm thiết một tiếng, cả người lẫn đao bay ra xa, khi rơi xuống trên mặt đất, run rẩy hai cái thì đã không còn tiếng động.

Các thích khách hoảng sợ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến nắm tay của một người lại uy mãnh đến như thế, mới vung đao lên đã sợ hãi liên tục lui về phía sau. Đều biết bọn họ người tuy đông, nhưng luận công phu thật sự so với Tiêu Bố Y thì kém quá xa, nghe được trên tường hô lên một tiếng, đều đồng loạt nhảy qua tường, không còn tung tích, người nọở trên tường cũng biến mất.

Tiêu Bố Y cũng không đuổi theo, chỉ nhìn trên tay mình, nơi đó ngoại trừ một miếng vạt áo ra, lại còn có khối ngọc ở trong tay, mặt trên có ghi một chữ Vệ. Hắn vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, bởi vì mới vừa rồi khi tước đi khăn bịt mặt của thích khách, tuy thích khách đã nhanh chóng che lại, nhưng hắn cũng đã nhìn thấy rõ người nọ chính là Vệ Tuyển!

Vệ Tuyển vì cái gì mà muốn giết hắn? Tiêu Bố Y đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra. Khi hắn đang nhìn khối ngọc kia, đột nhiên nghe được tiếng ho khan, ngẩng đầu nhìn về lối đi, thấy có một người đang đứng nhẹ nhàng ho.

Tiêu Bố Y ánh mắt chớp động, cũng chậm rãi đi tới, "Không nghĩ đến Lý huynh cũng đi tới chỗ này".

Lý Huyền Bá cũng mặc một cái áo da cừu mỏng, nưhng trông thế nào cũng không có tiêu sái gì, chỉ giống như một cô linh linh khoác lên áo da cừu mà thôi.

Tiêu Bố Y chỉ sợ một trận gió thổi qua cũng có thể đem hắn thổi bay đi, lối đi gió lạnh khá mạnh, Lý Huyền Bá vẫn đứng bất động.

"Thiếu Khanh võ công thực sự tốt" Lý Huyền Bá sau khi ho một trận kịch liệt, lấy tay che miệng, nói không nên lời. Hai gò má của hắn đỏ lên như lửa, một trận ho khan này Tiêu Bố Y chỉ sợ hắn ho đến bay cả phổi ra ngoài, không khỏi có lòng thương xót.

"Gió lớn trời giá rét, Lý huynh nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng".

Lý Huyền Bá đi vài bước, vào trong một ngõ nhõ tránh gió, rốt cuộc đã thở đều lại, khẽ cười nói: "Nếu chỉở trong nhà nghỉ ngơi, làm sao thấy được thân thủ vừa rồi của Tiêu huynh?"

Tiêu Bố Y đem khối ngọc kia thả vào trong lòng, không nói chuyện võ công, chỉ hỏi, "Lý huynh tới nơi này làm gì? Cũng không phải đoán được có người muốn giết ta, nên đặc biệt đến chỗ này xem náo nhiệt?"

Lý Huyền Bá vừa cười vừa ho nói, "Tiêu huynh giọng điệu hình như xem ta cùng thích khách này là một, lần này chuyên môn đối phó ngươi mà đến?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Cái này nói không chính xác, hiện tại ta phát hiện vô luận là ai, đều muốn lấy mạng của ta, quen biết cũng tốt, không quen biết cũng thế".

"Ồ. Vậy mới vừa rồi, là Tiêu huynh quen biết hay không?" Lý Huyền Bá khẽ cười hỏi: "Nơi đây có một thích khách bị ngươi giết chết, ta nghĩ muốn đi xem xét, chắc cũng có chút dấu vết để lại. Tiêu huynh không xem, là bởi vì khí lượng khoan dung, không để ý tới ám sát, hay là bởi vì sớm đã biết thích khách là ai?"

"Biết cũng tốt, không biết cũng thế," Tiêu Bố Y cười nói: "Tiêu Bố Y ta không muốn cùng với bất luận kẻ nào là địch, nhưng cũng không sợlà địch đối với bất luận kẻ nào".

"Chỉ sợ ai đem Tiêu huynh làm địch đều là một chuyện đau đầu" Lý Huyền Bá ho nhẹ hai tiếng, trong mắt rực lên như ánh lửa, "Chỉ là cùng Tiêu huynh là địch cũng là một chuyện ngàn năm một thuở".

"Ồ?" Tiêu Bố Y cau mày, tâm tư xoay chuyển.

Hắn mới vừa rồi hai lần thấy chiếc kiệu nhỏ, đã cảm thấy có chút quá vừa khéo, kiệu sau khi đến Vệ phủ, rời đi trước khi hắn đi, lại bởi vì kiệu phu chân bị đau mà dừng lại giữa đường. Nhưng hắn hiện tại hoài nghi kiệu phu chân có thể không bị thương, bất quá là người khác cố ý an bài. Nữ tử ngồi trong kiệu làm chậm trễ thời gian của hắn, chính là bởi vì nơi này chỉ có một lối đi, nàng ta là vì tranh thủ thời gian cho Vệ Tuyển đổi quần áo tới rồi phục giết hắn. Nói như vậy, nữ nhân trong kiệu là đồng bọn với Vệ Tuyển, mọi chuyện Tiêu Bố Y đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng bọn họ vì cái gì mà muốn giết mình, cũng là chuyện mà hắn nghĩ không ra được.

"Ngàn vàng dễ kiếm, đối thủ khó cầu" Lý Huyền Bá trong sự cuồng nhiệt có vẻ tịch mịch, "Ta thật rất muốn xem Tiêu huynh là đối thủ, chỉ là chúng ta thật sự không có xung đột gì. Tiêu huynh tuy người tại cao vị, đối với ngươi cũng biết tâm cũng không ở tại miếu đường. Ta đời này cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm quan".

Tiêu Bố Y đột nhiên cười không nổi: "Chẳng lẽ ta như vậy không làm cho người ta thích, mà lại đến để nói muốn cùng ta đối nghịch?"

Lý Huyền Bá ôm bụng cười, "Tiêu huynh quá khiêm tốn rồi, ngươi kẻ địch không ít, bằng hữu càng nhiều. Chỉ là trong này đột nhiên xuất hiện nhiều thích khách mai phục như vậy cũng là chuyện rất kỳ quái, Tiêu huynh lộ tuyến quỷ dị, người lại linh mẫn, muốn theo dõi ngươi là chuyện không dễ dàng. Nói như vậy thích khách khẳng định đã dự tính được lộ tuyến của ngươi, nhưng hình như người biết lại rất ít?"

Hắn nói bình thản, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy bội phục, biết Lý Huyền Bá người này nhìn như bệnh yếu ớt, nhưng cũng thông minh tuyệt đỉnh, hắn nói ý ám chỉ chính là, trừ Vệ Tuyển, phù hợp loại điều kiện này thật sự rất ít, hắn tuy không tự thân trải qua, chỉ suy đoán cũng không chút sai biệt, chỉ bằng điểm ấy cũng đã là nhân vật hiếm thấy.

"Chỉ là kế hoạch của bọn họ có vấn đề, nếu thành công, nói vậy có cơ hội đặt mình ở bên ngoài, nhưng nếu thất bại, ta nghĩ nhất định sẽ xuất hiện cả trăm sơ hở" Lý Huyền Bá lại nói: "Bọn họ ám sát cẩn thận, thời gian lại có chút vội vàng, quá nửa là cảm thấy cơ hội cũng là ngàn năm một thuở, lúc này mới vội vàng ra tay. Bọn họ quá tự đề cao võ công bản thân, lại xem nhẹ thân thủ của Tiêu huynh, khó tránh sẽ thất bại" Lý Huyền Bá thở dài một tiếng, "Bất quá bọn họ tuy thất bại, ta lại nhìn ra điểm ngoài ý muốn, võ công của Tiêu huynh khi ngăn đón thích khách, đối với khi so đao với Phùng Lang tướng cao minh hơn rất nhiều, Tiêu huynh thì ra vẫn là ẩn giấu bản thân là một cao thủ, chỉ khi giao đấu sinh tử mới có thể dùng hết toàn lực. Đương nhiên, Tiêu huynh hiện tại đã là toàn lực hay không ta cũng nhìn không ra. Khi so đao với Phùng Lang tướng, chúng ta còn có thể cho rằng Tiêu huynh trạch tâm nhân hậu, không muốn làm cho Phùng Lang tướng đánh mất thể diện, nhưng khi ngăn đón thích khách, vẫn giấu diếm võ công xuất ra đối phó với thích khách, lại là vì cái gì?"

Tiêu Bố Y im lặng, nụ cười không giảm.

Lý Huyền Bá lại nói: "Điều này làm cho ta nghĩ tới mấy tháng trước có người ám sát Lý công tử, người nọ võ công cao cường, xa xa chỉ một mâu đã phóng giết Lý công tử, võ công cực kỳ bá đạo, Huyền Bá cũng bội phục, chỉ là người nọ rốt cuộc không thấy đâu cả, thật sự làm cho người ta kinh ngạc" Lý Huyền Bá hai mắt chợt chuyển, như đốm lửa nhìn Tiêu Bố Y nói: "Có lẽ người nọ tất cả mọi người đều biết, hắn chỉ sợ tiết lộ võ công làm cho người ta hoài nghi, lúc này mới cố ý che dấu võ công của mình. Nhưng hắn lại muốn thả đi người ám sát Lý Trụ Quốc, nên khi ra tay mới có sự giấu diếm, Tiêu huynh, không biết ta đoán có đúng không?"

Gió lạnh gào thét, cũng đông không được ánh lửa trong mắt Lý Huyền Bá, ánh mắt sáng rực, lại nhìn không thấu tâm tư của Tiêu Bố Y. Chỉ là trong ánh mắt của hai người nhiều ít đều có hương vị hiểu rõ lẫn nhau. Tiêu Bố Y rốt cuộc cười nói: "Lý huynh thông minh mười phần, siêu tưởng như thế cho dù là ta cũng bội phục".

Lý Huyền Bá cười, "Siêu tưởng?"

"Ta tuy chưa từng gặp qua Lý huynh ra tay, lại biết có thể vô thanh vô tức xuất hiện trên đường, mà ta lại không phát hiện thì tuyệt không thể xem là yếu ớt nhiều bệnh được" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Lý huynh võ công cao cho dù ta cũng nhìn không thấu nông sâu, nhưng ta nghĩ cũng ít có người biết, chẳng lẽ cũng là vì che dấu cái gì? Ngươi hỏi ta cố ý thả đi hung thủ ám sát Lý đại nhân là vì cái gì, nhưng hôm nay ta thả đi hung thủ muốn giết ta lại là vì cái gì? Lý huynh sớm đã ở cửa ngõ, chỉ bằng hiệp can nghĩa đảm muốn bắt mấy thích khách cũng không phải là vấn đề, nhưng lại thả hung thủ đi lại là vì cái gì? Chẳng lẽ bởi vì Lý huynh thả thích khách đi, ta liền bằng vào cái này để suy đoán, Lý huynh là cùng thích khách đến giết ta, nên mới cố ý thả thích khách đi?"

Lý Huyền Bá sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK