Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nội đường, ánh mặt trời ấm áp, nhưng trên mặt của Bùi Minh Thúy lại như ngưng kết thành băng.

Nàng bệnh mặc dù không nhẹ, nhưng nặng lại là tâm bệnh. Tâm bệnh thì phải có tâm dược để trị, chỉ tiếc, xem ra nàng đã không có thuốc để trì.

Nàng nhìn phụ thân, trong mắt lại không có bao nhiêu tình cảm ấm áp, Bùi Củ mặc dù là thân nhân của nàng, là phụ thân của nàng, máu mủ tình thâm, nhưng ánh mắt nàng nhìn Bùi Củlại giống như nhìn một người xa lạ.

Bùi Củ nhìn con gái, than nhẹ một tiếng nói: "Minh Thúy, chúng ta đã bao lâu không có mặt đối mặt nói chuyện giống như hôm nay?"

Bùi Minh Thúy ho nhẹ một tiến, khóe miệng lộ ra nụ cười, "Đã lâu, lâu không nhớ được".

Bùi Củ trên mặt cũng lộ ra vẻ cảm thán, "Minh Thúy, con cũng không có thay đổi".

"Cha cũng không có thay đổi" Bùi Minh Thúy dời ánh mắt đi, nhìn ra ngoài phòng, "Cha vẫn bề bộn công việc, bề bộn đến mức chẳng những không rảnh để nói chuyện với mẹ, bề bộn tới mức không rảnh cùng con nói chuyện, chủ động hỏi chuyện như lần này, con nhớ đây là lần thứ ba".

Hai người lâm vào trầm mặc, trầm mặc một cách chết chóc.

Bùi Củ trên mặt có chút co rút, than nhẹ một tiếng, "Cha lần này trở về, cũng không muốn cùng con tranh cãi".

Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: "Nhưng con nghĩ! Con nếu không cùng cha qua lại đôi câu, thì con làm sao ăn nói với mẹ đã quá thế?!"

Bùi Củ như bị trúng một quyền, lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay chụp lấy cái bàn, trong mắt không có phẫn nộ, chỉ có bi thương.

Ánh mặt trời ấm áp, nhưng chiếu vào trên người hai người, hình như không chút tình cảm ấm áp nào.

Bùi Minh Thúy lại bắt đầu ho, lấy tay che miệng kiệt lực không cho mình ho ra tiếng, Bùi Củ trông thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, rốt cuộc thở dài một tiếng, "Nếu như đâm bị thương cha có thể giảm bớt đau khổ trong lòng con, Minh Thúy, con cứ nói ra hết những gì phiền muộn ở trong long. Cha biết, cha trên đời này nếu còn có người phải xin lỗ, thì một là mẹ con, người còn lại chính là con! Nhưng vô luận như thế nào, con vẫn là con gái ruột của cha”.

Bùi Minh Thúy vẫn ho, cũng không nói lời châm chọc, trong mắt lại có sự thương cảm.

Thương tổn vốn chính là con dao hai lưỡi, khi thương tổn người khác, thì cũng là thương tổn chính mình.

Nàng mỗi lần đề cập tới chuyện cũ, trong lòng luôn đau đớn, nàng là một người cố chấp, rất nhiều chuyện đều không thể quên.

"Minh Thúy…" Bùi Củ lại nói: "Con hiện tại cần chính là nghỉ ngơi…"

"Cha cứ đi bận rộn đi" Bùi Minh Thúy nhẹ giọng trả lời.

Bùi Củ ngược lại ngồi xuống, ôn nhu nói: "Cha cũng không bận rộn".

Bùi Minh Thúy rốt cuộc xoay qua, trong nụ cười tràn đầy vẻ trào phúng, "Cha rốt cuộc cũng không bận rộn? Con nhớ cha cho tới bây giờ đèu bận rộn không thể tách khỏi, cho dù khi con sinh ra, cũng không thấy được cha…"

Giọng điệu của nàng có chút chùng xuống, Bùi Củ chỉ lẳng lặng nghe.

Bùi Minh Thúy ít khi kích động như thế, nàng cùng Bùi Củ giống nhau, cũng rất giỏi che dấu vẻ mặt của mình, đây vốn chính là một phương pháp bảo vệ chính mình.

"Cha ban ngày cũng bận rộn, buổi tối cũng bận rộn, trong một năm, về nhà bất quá chỉ vài ngày. Con khi còn bé, thậm chí rất khó nhớ bộ dáng của cha! Con chỉ nghĩ đến cha căn bản là không thèm để ý tới hai mẹ con, con cũng tưởng rằng, cha căn bản không phải là cha của con!"

Bùi Củ trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, vẻ mặt buồn bã.

"Nhưng mẹ lại luôn nói, cha lo cho cả nhà, cha chỉ là bận rộn. Cha vội vàng cho đại nghiệp của cha, cha vội vàng thăng quan tiến tước, cha bận rộn rốt cuộc có hồi báo, cha hiện tại xem như dưới một người, trên vạn người. Con vẫn mong lúc cha không bận rộn để cùng cha nói một câu. Nhưng chưa từng có cơ hội, sau này con cũng bắt buộc bản thân bận rộn, chỉ có trong bận rộn, con mới có thể quên nỗi đau mất mẹ, chỉ có trong bận rộn, mới có thể quên đi sự đau khổ nhớ di nương" Bùi Minh Thúy khẽ thở dài, nụ cười càng đậm, "Nhưng hôm nay, cha và con cũng không bận rộn, con lại phát hiện, không có gì muốn nói cùng cha".

Bùi Củ hạ ánh mắt xuống, "Minh Thúy, nam nhân luôn việc cần hoàn thành của nam nhân".

Bùi Minh Thúy gật đầu, "Vâng, mẫu thân cũng luôn nói như vậy, đến chết cũng nói như vậy, vậy cha đi làm chuyện của cha đi".

Bùi Củ rốt cuộc khó nhọc đứng lên, than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

Bùi Minh Thúy chỉ lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, trên mặt không có phẫn nộ, chỉ có bi ai, lẩm bẩm nói: "Cha bận rộn nhiều việc, con cũng bận rộn nhiều việc, đối với chúng ta bận rộn như thế, đến tột cùng để đổi lấy cái gì?"

Nàng khó nhọc đứng dậy, cầm lấy chén thuốc đem đổ đi, lúc này mới quay trở về trong khuê phòng của mình.

Ngồi ngẩn ra một lúc lâu, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ vài cái, Bùi Minh Thúy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi”, một bóng đen lắc mình tiến vào, là một Ảnh tử, "Bùi tiểu thư, chúng ta đã tìm được Từ Hồng Khách, đã đưa hắn trở về".

Bùi Minh Thúy ánh mắt lóe lên, chậm rãi đứng dậy, "Dẫn ta đi gặp hắn".

Ảnh tử đi trước dẫn đường, trực tiếp đi về phía hậu hoa viên, tới một ngọn núi giả, nhẹ nhàng xoay tròn một chỗ gồ lên, ngọn núi giả đột nhiên mở ra một cửa động tối đen.

Cửa động xếp đặt cực kỳ xảo diệu, khi khép lại bên ngoài cũng nhìn không ra bất cứ gì khác thường.

Hai người dọc theo một lối đi quanh co, cuối đường là một thạch thất lớn, bốn vách tường thắp đèn chiếu sáng rực, một người bị xích sắt khóa lại, xích sắt một đầu xuyên vào trong vách đá, cực kỳ chặt ché. Người bị xích ánh mắt đờ đẫn, không còn bộ dáng thong dong như lúc trước, lại đúng là đạo sĩ Từ Hồng Khách.

Hai người lần đầu gặp mặt là tại Thiên Hương Phường, khi đó Từ Hồng Khách phong lưu hào sảng, mà khi đó Bùi Minh Thúy cũng hăng hái.

Nhưng hôm nay hai người gặp mặt lại, một người thì bị tù đày, một người dung nhan tiều tụy.

"Từ tiên sinh, đã lâu không gặp" Bùi Minh Thúy cười cười, "Đối với người cũng chưa từng nghĩ đến, chúng ta lại gặp mặt bằng cách này".

Từ Hồng Khách cố gắng ngẩng đầu lên, "Bùi tiểu thư, ta cũng thật không ngờ, Bùi tiểu thư luôn lấy lý phục người mà lại dùng phương thức thô tục này".

"Đối với người nói lý, ta đương nhiên sẽ lấy lý lẽ để phục người. Còn đối với yêu nghiệt Thái Bình đạo, ta chỉ hận giết không hết. Từ Hồng Khách, rốt cuộc người nào bảo ngươi đến mê hoặc Thánh thượng?"

Từ Hồng Khách mỉm cười nói: "Là ông trời".

Bùi Minh Thúy cũng không tức giận, "Kế hoạch của các ngươi quả thực phải nói là một một kẽ hở, thừa dịp ta không có ở đây, trước chuẩn bị một Trần Tuyên Hoa giả hiến cho Thánh thượng, thừa dịp Lạc Thủy tập kích ám sát Trần Tuyên Hoa, làm cho Thánh thượng tâm tình đau khổ, không lòng dạ nào triều chính. Lại bởi vì chuyện Trần Tuyên Hoa, làm cho lòng ta lòng như tro bụi rời khỏi Đông Đô, lúc này mới mê hoặc Thánh thượng nam hạ. Lý Mật thống lĩnh Ngõa Cương chận lại yếu đạo từ Dương Châu quay về Đông Đô, lúc này giang sơn Đại Tùy thoạt nhìn đã không thể vãn hồi. Ta cũng đã đánh giá thấp ngươi, lúc đầu ở tại Thiên Hương Phường, giết ngươi cũng sẽ không có nhiều khúc chiết như vậy".

"Ta chỉ có thể nói, đây là ý trời, ý trời không thể trái" Từ Hồng Khách thản nhiên nói: "Giết ta, tất cả cũng sẽ dựa theo ý trời mà chấp hành".

"Là ý trời, hay là ý người? Trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng" Bùi Minh Thúy đột nhiên thở dài một hơi, "Thế nhân rộn ràng, đều vì danh lợi, ta chỉ không rõ, các ngươi dốc lòng khổ tâm như thế, rốt cuộc là vì cái gì?"

"Có một số việc, cô sao lại không rõ?" Từ Hồng Khách cười nói.

Hắn mặc dù thân ở lao tù, nhưng vẫn cười nói không chút phật lòng. Bùi Minh Thúy cũng không giận, lại thở dài nói: "Ý trời, cái gì là ý trời? Thánh thượng từ sau khi Nhạn Môn, cũng đã không nói tới chuyện chinh phạt Cao Lệ, các ngươi nếu thật là ý trời, chỉ cần Trần Tuyên Hoa giả còn sống, tiếp tục khuyên Thánh thượng xem dân là chính, giang sơn Đại Tùy sẽ có thể an ổn, dân chúng cũng sẽ không phải chịu khổ. Đáng tiếc các ngươi thật sự quá mức cố chấp, chỉ lấy lật đổ giang sơn Đại Tùy vì mình là chính, nào có chút nào lo lắng cho nỗi khổ của dân chúng. Đại Tùy sụp đổ, thiên hạ lần nữa phân tranh không ngớt, lại không biết bao nhiêu người dân sẽ chết trong loạn thế, cái này cũng xem như là ý trời sao?"

"Dân chúng hiện tại chẳng lẽ không khổ sao? Dân chúng mấy năm nay chết chẳng lẽ so với loạn thế ít hơn sao?" Từ Hồng Khách cười lạnh nói: "Bùi Minh Thúy, cô chớ có lừa mình dối người".

Bùi Minh Thúy cau mày nói: "Ít nhất theo ta được biết, một năm này Thánh thượng ít động thổ mộc, lo lắng dân sinh, chỉ cần nhẫn nại một thời gian nữa là ổn”.

"Người nào còn kiên nhẫn với hắn?" Từ Hồng Khách lạnh lùng nói: "So với để nước sôi phí phạm, chi bằng rút củi đáy nồi, Đại Tùy không ngã, dân chúng không có cuộc sống tốt".

Bùi Minh Thúy ho khan, một hồi lâu mới nói: "Chỉ có một mình ngươi tuyệt không thểcó kế hoạch tính toán tinh tế như thế, nói ra cùng với ai hợp mưu, ta sẽ để cho ngươi đi".

Từ Hồng Khách đột nhiên nở nụ cười, "Bùi Minh Thúy, cô vốn không phải ngây thơ như vậy chứ, đến bây giờ cô nghĩ rằng ta sẽ nói ra chân tướng sao? Cô bảo ta nói ra người trong thiên cơ?"

Bùi Minh Thúy chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.

Từ Hồng Khách lại nói: "Ta lúc đầu đi Thiên Hương Phường, có thể nói ba phần là đi xem Mộng Điệp, mà bảy phần là muốn đi tìm cô! Trong số phụ nữ của Đại Tùy, trừ Nghĩa Thành công chúa ra, thì cũng chỉ có Bùi Minh Thúy cô là có thế để cho ta động tâm, còn những phụ nữ khác, coi như là Trần Tuyên Hoa, thì có gì đáng nhắc tới? Nàng ta bất quá chỉ là một khối khô lâu có vẻ xinh đẹp mà thôi…"

Trong thần sắc của hắn có vẻ điên cuồng, Bùi Minh Thúy lưu ý cử động của hắn, mỉm cười nói: "Thì ra phụ nữ chúng ta trong mắt ngươi, bất quá chỉ là một khối khô lâu bạch cốt mà thôi, lời này ta hình như nghe ai nói qua…"

"Cô đương nhiên cũng là khô lâu bạch cốt, nhưng là khối khô lâu bạch cốt tràn ngập trí tuệ!" Từ Hồng Khách sửa lại cho tao nhã lịch sự, lớn tiếng nói: "Ta thấy trong số phụ nữ, cô không phải là đẹp nhất, nhưng trí tuệ tuyệt cao! Cô nếu cùng chúng ta liên thủ, lật đổ Đại Tùy, trở thành thiên cơ vĩ nghiệp, nhưng cô chấp mê bất ngộ, thật sự đáng tiếc".

Bùi Minh Thúy lại cau mày, "Ta và ngươi hình như chỉ gặp qua hai lần, ngươi hình như lại rất rõ ràng hành động của ta?"

"Nếu rõ ràng hành động của cô, ta sao có thể bị cô bắt?" Từ Hồng Khách thở dài một hơi, thần sắc trong nháy mắt đã bình tức xuống.

"Nói cũng đúng" Bùi Minh Thúy nhẹ nhàng gật đầu, "Các ngươi có đại nghiệp gì, không ngại nói nghe một chút".

Từ Hồng Khách trong mắt thoáng hiện lên vẻ quỷ dị, mỉm cười nói: "Thật ra cô không nên hỏi ta, mà hẳn là phải đi hỏi Tiêu Bố Y".

"Tại sao phải hỏi hắn?" Bùi Minh Thúy vẻ mặt có chút khó hiểu.

"Bởi vì hắn là thiên cơ, mà cố sớm nên biết rồi," Từ Hồng Khách thong thả nói: "Trong thiên thư, thiên cơ đóng một mắt xích quan trọng, chỉ có thiên cơ mới có thể phá giải thiên thư, mà tất cả những gì chúng ta làm, cũng là vì thiên cơ. Căn cứ theo thiên thư ghi lại, Tiêu Bố Y hắn…"

Hắn nói tới đây, muốn nói lại thôi, Bùi Minh Thúy lạnh lùng cười, "Ngươi đã nói ý trời không thể trái, nói ra thì có sao?"

Từ Hồng Khách cũng cười lạnh, "Ta cũng không sợ nói rõ với cô, cho cô biết ý trời không thể trái. Tiêu Bố Y căn cứ theo thiên thư ghi lại, là Đại tướng đệ nhất thủ hạ của Vô Thượng vương, bình Đột Quyết, đạp Liêu Đông, cô biết cái này thì có thể làm gì được hắn? Lại nói đến nhất thống thiên hạ, quả thật là triều đại nào cũng mơ tưởng được vạn dân xưng tụng, cô cho dù biết, thì làm sao có thể ngăn cản?"

Bùi Minh Thúy sắc mặt khẽ biến, "Ngươi nói trong thiên thư ghi lại, Vô Thượng vương thay thế Đại Tùy?"

"Không sai, đúng là như thế" Từ Hồng Khách chém đinh chặt sắt nói.

"Vậy cho tới nay câu Lý thị xưng vương thì giải thích thế nào?"

Từ Hồng Khách cười dài nói: "Bùi Minh Thúy, cô thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, đến bây giờ, ta cũng không sợ nói với cô. Lý thị xưng vương bất quá là chúng ta tung khói mù mà thôi, Lý thị quả thật là trở ngại cho đại nghiệp của Vô Thượng vương, chúng ta phải sắp xếp diệt trừ Lý thị".

"Thì ra là thế" Bùi Minh Thúy mỉm cười hỏi, "Vậy Vô Thượng vương là ai?"

Từ Hồng Khách mỉm cười nói: "Cô cảm thấy ta sẽ nói sao?"

Bùi Minh Thúy vẫn cười, nhưng trong nụ cười đã có sự âm lãnh nói không nên lời, "Trên đời này, đáng sợ nhất không phải là cái chết. Từ Hồng Khách, ngươi là một người thông minh, hẳn biết hậu quả của việc không nói".

Từ Hồng Khách thu liễm nụ cười, thản nhiên nói: "Có đôi khi người thông minh cũng sẽ làm chút chuyện hồ đồ!"

Bùi Minh Thúy chậm rãi đứng dậy, khi rời đi nói lại một câu, "Ngươi lúc nào muốn nói, có thể tìm ta" Nàng đi vào thông đạo, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Từ Hồng Khách. Bùi Minh Thúy không chút động lòng, đi ra khỏi mật thất, cửa đá phía sau khép lại, cắt đứt tất cả tiếng vang. Ảnh tử vẫn như bóng với hình, thấp giọng hỏi, "Bùi tiểu thư, kế tiếp ta nên làm cái gì?"

"Tiêu Bố Y hiện đang làm cái gì?"

"Hắn nhập chủ thành Tương Dương, lấy quận Ba Lăng, trọng ban Quân điền lệnh, Tô dong điều chế, dân chúng xưng tụng. Thoạt nhìn hắn quyết ý muốn phản".

Bùi Minh Thúy than nhẹ một tiếng, "Đáng tiếc Thánh thượng trúng quỷ kế của Thái Bình đạo, bức Tiêu Bố Y tạo phản…"

"Có lẽ Tiêu Bố Y vốn đã có cốt phản, hôm nay bất quá chỉ là sớm phát động?"

Bùi Minh Thúy trầm ngâm một hồi lâu, phân phó nói: "Hiện tại ta không phải vì triều đình mà làm việc, chỉ là phá giải nỗi băn khoăn trong lòng, Tiêu Bố Y muốn phản, thì cứ mặc hắv. Chúng ta làm sao quản quá nhiều được? Hơn nữa thiên hạ đại loạn, Tiêu Bố Y không phản, cũng có người khác sẽ phản. Ai có thể lấy được thiên hạ cũng không thể nói. Tiêu Bố Y nếu là thiên cơ, hiểu ý trời, hắn cắm cờ khởi nghĩa, là nói…"

Bùi Minh Thúy trong giọng điệu tràn đầy nghi hoặc, Ảnh tử lại nói tiếp: "Là nói hắn sẽ xưng vương, nếu không hắn sao lại làm chuyện nghịch thiên. Hắn hiện tại như diều gặp gió, tuyệt đối sẽ không chịu ở dưới người khác, Từ Hồng Khách nói hắn là cái gì Đại tướng quân của Vô Thượng vương, ta cũng không tin trên đời này còn có người nào có thể chỉ huy được Tiêu Bố Y!"

Bùi Minh Thúy gật đầu, "Ảnh tử, ngươi nói rất đúng. Bất quá Tiêu Bố Y rốt cuộc như thế nào, cũng không phải là chuyện chúng ta lo lắng. Chúng ta cũng đã tra ra Vô Thượng vương căn cứ ngầm của, chỉ tiếc bắt được đều là lâu la không rõ nội tình. Từ Hồng Khách này là nhân vật mấu chốt mà chúng ta bắt được, ngươi phải cẩn thận tra hỏi, đem những gì hắn nói ghi chép lại, một câu nói cũng không được bỏ sót. Người này nói cùng làm không gì là thật, chúng ta có lẽ không thể tra khảo ép hắn nói ra lời thật, nhưng ít nhất có thể từ trong lời nói của hắn phân tích ra dấu vết.."

Ảnh tử gật đầu, Bùi Minh Thúy lẩm bẩm nói: "Hồng phấn khô lâu?" đột nhiên trong lòng chợt động, Bùi Minh Thúy sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: "Ảnh tử, ngươi lập tức phát động lực lượng Ảnh tử minh đi tìm một người, giám thị hắn ở nơi nào".

"Người nào?" Ảnh tử hỏi.

Bùi Minh Thúy trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, nói ra hai chữ, "Đạo Tín!"

***

Ngoài thành Thái Nguyên trong một hương thôn, một tửu quán ven đường, hai người ngồi đối diện, một con ngựa trắng hí nhẹ đạp móng, nhìn chằm chằm vào bát rượu trên bàn.

Bông tuyết bay múa, như khoác một cái áo bạc, cảnh sắc tuy đẹp, khí trời lại lạnh thấu xương, trên đường không thấy người đi đường, trong tửu quán, bên cạnh hai người có một cái lò nhỏ dùng làm ấm rượu, lão nhân bán rượu cũng chẳng biết đi đâu, bởi vì lão thu một thỏi bạc, mà thỏi bạc này, đủ để cho lão mấy tháng này không cần bán rượu mà vẫn sống tốt.

"Nhị ca, chị dâu vẫn khỏe chứ?" Tiêu Bố Y rót đầy rượu cho Lý Tĩnh, thái độ nhiệt thành.

Lý Tĩnh nhìn bát rượu, trên mặt đầy vẻấm áp, "Nàng vãn khỏe, qua mấy tháng nữa sẽ sinh".

Tiêu Bố Y bưng bát rượu lên, "Vậy chúc mừng Nhị ca".

Lý Tĩnh bưng bát rượu lên, một hơi cạn sạch, "Cảm ơn".

Tiêu Bố Y cũng từ từ uống cạn rượu, nghĩ tới cái gì đó. Hắn từ Đồng quan xuất phát, dọc theo đường đi cũng không có gì trở ngại. Càng đến phương bắc, khí hậu càng lạnh, chưa tới Thái Nguyên bầu trời đã phủ kín bông tuyết.

Hắn tới thành Thái Nguyên, nhưng không có vào thành, trực tiếp đi tới một hương thôn ở phía tây cách thành mấy chục dặm, sau đó gặp Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh ở chỗ này chờ hắn đã lâu.

Nguyệt Quang mặc dù thần tuấn, mau lẹ phi thường, nhưng dù sao cũng không bằng chim bay, Lý Tĩnh sau khi nhận được tin tức Tiêu Bố Y đến, đã sớm đến đây chờ đợi, hâm nóng sẵn rượu.

Tiêu Bố Y rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Nguyệt Quang, Nguyệt Quang vui vẻ không thôi, thoáng cái đã đem rượu uống sạch, vui sướng phi thường. Tiêu Bố Y lại cho nó uống thêm ba bát nữa, rồi vỗ vỗ đầu của nó cười nói: "Đi qua một bên chơi đi".

Nguyệt Quang nghe lời mà tránh ra, Lý Tĩnh nhìn cử động của hắn, đột nhiên nói: "Tam đệ, ta rất hâm mộ sự vô câu vô thúc của ngươi".

Tiêu Bố Y cười nói: "Ta cũng hâm mộ bản sắc nam nhi của Nhị ca, nam nhi trên đời này ta bội phục, đều rất có trách nhiệm, Nhị ca trong mắt tất cả nữ nhân, là nam nhân tốt, còn ta thì không".

Lý Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phương xa, một hồi lâu lại nói: "Cảm ơn".

"Không nên nói cảm ơn, huynh lúc này đã nói quá nhiều lần cảm ơn" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Cái ny cũng không phải là Nhị ca mà ta đã quen từ lâu. Muốn nói cảm ơn, thật hẳn phải là ta cảm ơn huynh mới đúng, Nhị ca bày mưu nghĩ kế, giúp ta rất nhiều".

Lý Tĩnh cười cười, chuyển hướng đề tài, "Được rồi, khi ngươi đi Mã ấp tìm Phương Vô Hối, sau đó bắc thượng, nhân thủ cần thiết hẳn là đã chuẩn bị tốt rồi, hắn đã dẫn người đi. Ta chuẩn bị cho ngươi người cũng không nhiều, cũng chỉ ba trăm dũng sĩ, dù sao ngươi không phải đi chiến tranh, sử dụng những người này hẳn là cũng đủ, binh không ở nhiều mà là ở tinh. Nói đến các ngươi cũng muốn ẩn tránh hành tung, người nhiều ngược lại càng làm việc bất lợi. Bất quá trong đó có một người quen thuộc địa hình thảo nguyên, gọi là Đồ Lỗ, ngươi đối với địa hình thảo nguyên cũng không quen thuộc, nhất định phải cùng hắn làm quen địa hình thảo nguyên trước, về phần các nhân thủ đặc thù khác, thì là chuyện của Viên Lam. Bất quá ta nghĩ hiện tại quá nửa cũng đã tới Mã ấp".

Tiêu Bố Y lẳng lặng nghe, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.

Lý Tĩnh hỏi: "Bố Y, không biết ngươi đi thảo nguyên có tính toán gì không?"

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Tạm thời còn không có tính toán gì. Ta không phải thần tiên, có thể nói thì cũng chỉ là bốn chữ tùy cơ ứng biến".

Lý Tĩnh mỉm cười nói: "Nếu nói về tùy cơ ứng biến, ngươi thật sự là không nhượng một ai. Bất quá lần này ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, bởi vì người sẽ đối phó ngươi cũng không chỉ một Thủy Tất Khả Hãn".

Tiêu Bố Y cau mày, "Còn có ai nữa?"

Lý Tĩnh trầm tư nói: "Tam đệ, căn cứ theo ta biết, Mông Trần Tuyết cùng Viên Lam tại biên thùy quan sát, mặc dù Đại Tùy cùng Đột Quyết giao dịch bị ngăn trở, nhưng Khả Hãn lại chưa bao giờ đình chỉ buôn bán ngựa, hắn mặt ngoài cấm các bộ tộc cùng Trung Nguyên buôn bán ngựa, nhưng lại ép giá mua ngựa ở thảo nguyên. Mà Quan Lũng, Bắc Cương, thậm chí là Hà Bắc, đều có ngựa Đột Quyết thường lui tới".

Tiêu Bố Y nhíu mày, "Nhị ca, người nói các sĩ tộc nơi này qua lại cùng Khả Hãn?"

Lý Tĩnh gật đầu, "Quá nửa là như thế, cho nên ngươi đến Đột Quyết, sẽ đối phó cũng không chỉ một mình Thủy Tất Khả Hãn. Hôm nay mọi người đều có ý phản, quân mã trong chinh chiến tầm quan trọng là hàng đầu, tất cả mọi người đều muốn mượn chiến mã Đột Quyết phản Tùy, ngươi nếu như công nhiên cùng Thủy Tất Khả Hãn là địch, phá hủy đại kế của bọn họ, ta chỉ sợ người đầu tiên mà bọn họ sẽ đối phó chính là ngươi! Theo ta tính toán, Tiết gia Kim Thành, Lương gia Sóc Phương, Lý gia Vũ Uy cũng có thể cùng Thủy Tất Khả Hãn có qua lại, cho dù Lưu gia Mã ấp, cũng đã nhấp nhổm muốn động. Ngươi còn nhớ đại đầu lĩnh mà chúng ta lúc đi thảo nguyên tứ hôn gặp không?"

Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, "Hắn bị Nhị ca đánh bị thương, không còn thấy bóng dáng, huynh nói là hắn, cho rằng hắn cũng là nhân vật mấy nhà này sao?"

Lý Tĩnh gật đầu, "Tam đệ ngươi có thể nghĩ tới điểm này, ta cuối cùng cũng tính có thể buông chút tâm sự. Đại đầu lĩnh võ công kể ra cùng Trung Nguyên cũng phảng phất, ta lúc này mới nghĩ tới người này quá nửa cũng là nhân vật Trung Nguyên. Rất có thể trước khi Nhạn Môn bị vây, bọn họ vẫn liên lạc vói Thủy Tất Khả Hãn, chỉ là ta còn không biết gương mặt chân chính của người nọ. Bất quá căn cứ theo ta đánh giá, ngươi giờ phút này võ công cũng không kém hắn, nhưng phải đề phòng bọn họ người đông thếmạnh. Năm ngoái bọn họ còn có thểẩn nhẫn, nhưng tới hôm nay, không cần ta nói ngươi cũng có thể rõ ràng, Trương Tu Đà đã chết, Dương Quảng bị nhốt tại Dương Châu, thiên hạ đại loạn, người nào ra tay trước có thể đoạt được tiên cơ, các thứ khác cũng không cần quan tâm làm gì".

Tiêu Bố Y gật đầu, "Ta chuyến này tới thảo nguyên, cũng không nên va chạm trực tiếp với Thủy Tất Khả Hãn, tốt nhất là âm thầm trợ lực, làm cho Khả Đôn Khả Hãn đấu đá nhau là tốt nhất. Khả Hãn hậu viện bốc lửa, hiển nhiên không có tâm tình nam hạ, về phần ngựa cùng thiên hạ, vậy phải xem vào bản lãnh".

Lý Tĩnh cười rộ lên, "Tam đệ, ngươi quả thật không làm cho ta thất vọng, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, cẩn thận Khả Đôn!"

Tiêu Bố Y trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói: "Ta biết".

"Tốt lắm, cần nói cũng đã nói, cần làm cũng đã làm, chén rượu này, chúc ngươi bình an trở về" Lý Tĩnh bưng bát rượu lên.

Tiêu Bố Y uống một hơi cạn sạch, đứng dậy muốn đi, đột nhiên ngừng bước nói, "Nhị ca, ta biết huynh so với ta lo lắng còn nhiều hơn, nhưng huynh ở tại Thái Nguyên, nhất định phải cẩn thận Lý Uyên. Ta thấy người này rất có cốt phản, một đoạn thời gian này phỏng chừng cũng đã muốn phản, ta thấy hắn từ trước đến nay đều bất hòa cũng huynh, nếu tạo phản, sợ rằng sẽ đối với huynh đây bất lợi".

Lý Tĩnh cười nói: "Ta chỉ sợ hắn còn không dám, hắn nếu thật đối với ta gây bất lợi, như vậy chẳng khác nào kết thù với ngươi. Ngươi phát sau mà đến trước, hôm nay thế lực xem như không nhỏ, Lý Uyên lão mưu thâm tính, làm sao dám đoạt tiên mà cùng ngươi là địch? Hắn nếu cùng ngươi đối địch, chiêu thứ nhất của ngươi chính là nhập Quan Trung, công Thái Nguyên, hắn cũng ăn không nổi đâu".

Tiêu Bố Y cười cười, "Dù sao, cẩn thận khiến cho thuyền dùng ngàn năm, bất quá…" Hắn muốn nói lại thôi, muốn nói Lý Tĩnh quá nửa sẽ không có việc gì, nhưng lời đến bên mép lại nuốt trở về.

Lý Tĩnh cười nói: "Mới vừa rồi ngươi cũng [nói, hôm nay đều phải tự xem vào bản lãnh, đã không có Lý Uyên, thì cũng sẽ có Trương Uyên Vương Uyên, đất Thái Nguyên tiếp với Quan Lũng Hà Bắc, kà chỗ Đột Quyết cùng Quan Trung giáp kích, thật không thể xem là chỗ tốt, cơ hồ có thể nói là tứ phía thụ địch, để Lý Uyên giúp ngươi đánh Quan Lũng, Đột Quyết, cùng thế lực Hà Bắc, ngươin lại dễ dàng lấy Giang Nam trước, rồi mới tới phương bắc…"

Tiêu Bố Y cười rộ lên, gọi Nguyệt Quang qua, quay đầu nói: "Nhị ca, làm phiền huynh thay ta vấn an chị dâu, còn nữa, nếu như tính kế có biến, huynh lúc nào cũng có thể đến Tương Dương tìm ta, vạn lần chớ do dự".

Lý Tĩnh gật đầu, nhìn Tiêu Bố Y nghênh tuyết mà đi, thoáng qua đã biến vào trong vô hạn, khóe miệng mỉm cười, thoáng qua lại thở dài một hơi, chậm rãi cưỡi ngựa rời thôn, đi về phía thành Thái Nguyên.

Tuyết rơi mù trời, bầu trời là một mảng mờ mịt sáng trắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK