Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Quân Nhã khi nghe được ba chữ Thái Bình Đạo, khóe miệng khẽ run rẩy, mắt có vẻ run sợ.

Chỉ là tất cả đều lướt qua trong giây lát, thay thế vào đó là nụ cười lạnh không ngừng, "Thái Bình Đạo, trên đời này còn có Thái Bình Đạo sao?"

Ngô Công Bố đột nhiên cười điên cuồng, "Cao Quân Nhã, ngươi nếu cảm thấy không có Thái Bình Đạo, vì sao phải sợ hãi nắm chặt nắm tay? Ngươi tự tung tự tác, người trong Thái Bình Đạo chỉ cần còn có một người tồn tại, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi".

Cao Quân Nhã ngẩn ra, đi tới hai bước, ngồi xổm xuống nhìn Ngô Công Bố, "Ta sợ? Có lẽ ta nắm quyền chẳng qua chỉ là muốn đánh ngươi một trận mà thôi".

Ngô Công Bố lại cười ha hả, thần sắc có chút điên cuồng, "Vậy ngươi đến đánh ta đi".

Tiếng khóa sắt loảng xoảng vang lên, Ngô Công Bố suy yếu không chịu nổi, nhưng cũng ra sức mang xiềng xích đứng lên.

Cao Quân Nhã như con thỏ nhảy lui ra phía sau một bước, trông thấy Ngô Công Bố lại té ngã ra trên đất, đột nhiên buông tiếng thở dài, "Ngươi cần gì phải chịu khổ như vậy?"

Ngô Công Bố té ngã trên đất, tựa hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn.

Cao Quân Nhã con ngươi xoay chuyển, thấp giọng nói: "Thật ra ta cũng không muốn làm như thế đối với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra nơi tàng giáp, ta nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi. Cao Quân Nhã ta nhìn trời thề, chỉ cần Ngô Công Bố nói ra chỗ tàng giáp, Cao Quân Nhã ta nhất định sẽ phù hộ hắn bình an, nếu không thực hiện, nhất định sẽ bị trời đánh".

Ngô Công Bố vẫn không nói gì, Cao Quân Nhã đột nhiên nở nụ cười, "Xem ra ngươi đã có chút thay đổi, ít nhất hôm nay mắng ta không tính là quá hung. Chỉ là ta khuyên ngươi tốt nhất nói ra, bởi vì hiện tại có bảo đao của Vô Hoài Văn đã không chỉ một mình ngươi".

"Ngươi nói cái gì?" Ngô Công Bố suy yếu hỏi.

"Thái Bình Đạo cho tới nay vẫn là phạm thượng làm loạn, đại nghịch bất đạo, từ khi lập ra tới nay đều bị triều đình chán ghét cùng tiễu trừ. Vốn từ thời Trương Giác tới nay, cường thịnh một thời, rồi dần dần suy bại, ngươi hiện tại cũng như thế" Cao Quân Nhã thở dài nói: "Ta biết tuy không nhiều lắm, lại cũng biết Thái Bình Đạo đã suy yếu, thành không được cái gì, ngươi mang đao xuất thế, vốn cũng không phải muốn tìm đồng bạn phản loạn, ta chẳng lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất của Thái Bình các ngươi sao? Hôm nay trong thành Thái Nguyên lại xuất hiện một hán tử bán đao, trong tay cầm đúng là bảo đao do truyền nhân Vô Hoài Văn luyện ra, nói vậy Thái Bình Đạo đã biết ngươi đã xảy ra chuyện, cũng đã mặc kệ ngươi. Một khi đã như vậy, ngươi cùng ta hợp tác lấy tàng giáp, làm một phen đại sự, để cho bọn họ hiểu được cái giá để mặc kệ ngươi cũng không phải là nhỏ?"

Trong phòng giam một mảng tĩnh lặng, các binh sĩ đều đứng cách xa, đương nhiên là bởi vì đây là chuyện cơ mật, Cao Quân Nhã không muốn người ngoài nghe được.

Ngô Công Bố rốt cuộc mở miệng nói: "Nước, cho ta uống nước".

Cao Quân Nhã trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đưa tay múc từ trong thùng nước trong phòng giam một chén nước, đưa tới trước mặt Ngô Công Bố, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi cũng không muốn chết, ngươi nếu muốn chết, chỉ cần không ăn cơm uống nước là đã chết rồi. Nói cho ta chỗ tàng giáp, ta sẽ thả ngươi".

Hắn nói thanh âm mang theo sự hấp dẫn nói không nên lời, Ngô Công Bố suy yếu nói: "Được rồi, ta nói cho ngươi, tàng giáp phân tại hai nơi, một là ở tại…"

Thanh âm suy yếu của hắn cực thấp, Cao Quân Nhã nhịn không được tiến sát tới, kiên nhẫn hỏi: "Ở nơi nào?"

Đột nhiên Ngô Công Bố đưa tay ôm lấy Cao Quân Nhã cắn tới một nhát, Cao Quân Nhã sốt ruột vì lợi, nên quên đề phòng, bị Ngô Công Bố ôm chặt lấy mà cắn cho một nhát lên trên mặt. Cao Quân Nhã giật mình rống giận thoát khỏi sự khói buộc của Ngô Công Bố, lăn sang một bên ra khỏi phòng giam, đưa tay sờ lên trên mặt thấy ướt sũng máu. Các ngục tốt vội chạy tới, Ngô Công Bố khóe miệng máu tươi ròng ròng, lên tiếng cười lớn nói: "Ta đương nhiên không muốn chết, ta chẳng qua chỉ muốn ăn của ngươi mấy miếng thịt mà thôi".

Cao Quân Nhã giận không thể át, các ngục tốt xông vào muốn đánh, lại bị Cao Quân Nhã phất tay ngăn lại, ra lệnh cho bọn họ lui ra phía sau, con mắt chuyển chuyển, cố nén tức giận. Ngô Công Bố này đã phi thường suy yếu, đánh nữa là có thể chết ngay lập tức. Hắn tuy trong lòng rất hận, nhưng bởi vì tàng giáp còn chưa tới tay, tự nhiên không muốn cho hắn dễ dàng chết như vậy.

Thở dài một hơi, Cao Quân Nhã trầm giọng nói: "Ngô Công Bố, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi cứ cẩn thận mà suy nghĩ, ba ngày sau ta đến mà không nhận được câu trả lời thuyết phục của ngươi, ta đối với ngươi đã xem như là tận tình tận nghĩa, cũng sẽ không lưu lại tính mạng của ngươi nữa".

Hắn sau khi nói xong thì xoay người ra khỏi phòng giam, Ngô Công Bố cũng đã hao hết khí lực toàn thân, lẩm bẩm nói: "Ba ngày, ta thật ra nên sớm chết rồi".

Ý thức của hắn có chút mơ hồ, lại nghe được ngục tốt bên ngoài phòng giam nói: "Lão Lý, mặt của ngươi làm sao vậy, cũng bị cắn giống như Cao đại nhân sao?"

Lão Lý ậm ừ, ngục tốt lại cười nói, "Ngươi nói sao lại hữu khí vô lực như vậy, có phải tối hôm qua bị gái nó hút khô người đi…"

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ‘phành’ một tiếng, bên ngoài phòng giam nghe hô lên vài tiếng, giây lát lại tĩnh lặng.

Cửa phòng giam kẹt một tiếng, Ngô Công Bố nhìn thấy một khuôn mặt dán thuốc cao, cũng không phải là Cao Quân Nhã, suy yếu hỏi, "Ngươi là ai?"

Người nọ lấy chìa khóa mở xích, khẽ cười nói: "Ta là người tới cứu ngươi".

***

Tiêu Bố Y sau khi quay về phủ tướng quân, vẫn lẳng lặng chờ đợi tin tức, Lý Tĩnh cũng ở bên cạnh hắn.

"Cao Quân Nhã hẳn là mắc mưu" Lý Tĩnh cười nói: "Chiêu dẫn xà xuất động này của ngươi thực có hiệu quả, diễn tại tửu lâu một phen, lại lôi ra một người bán đao, hắn cũng không thể kiên nhẫn được, trước phải đi tìm Lưu Đại Kháng, sau đó đi nhà giam, đại ca đã đi tới đó, nói vậy cũng có thể đã có phát hiện".

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Đại ca không phải dịch dung, mà là dịch hình, với bản lĩnh của đại ca, lẫn vào lao ngục cũng không thành vấn đề. Chỉ là Cao Quân Nhã tặng cho chúng ta bảo đao, chúng ta lại đâm cho hắn một đao, không khỏi có chút không trượng nghĩa".

Lý Tĩnh cười nói, "Không biết Tiêu đại tham quan từ khi nào phát hiện ra có lương tâm vậy, mọi chuyện đều là dựa theo kế hoạch của người tiến hành không chút lộn xộn mà".

Hai người trong khi đàm tiếu, Phương Vô Hối đã vội vàng chạy tới, "Tiêu đại nhân, ngoài phủ tướng quân có người cầu kiến".

"Là ai?"

Phương Vô Hối gãi đầu nói: "Chỉ có một người, cũng không có bái thiếp, chỉ nói cầu kiến Tiêu đại nhân. Người nọ ăn mặc sạch sẽ, mắt lớn mày rậm, tuổi còn rất trẻ, bất quá cũng không phải là quan viên của thành Thái Nguyên, bởi vì bọn họ mỗi lần đến, đều là đưa danh sách lễ vật lên trước".

"Cho hắn vào đi" Tiêu Bố Y không thể nghĩ ra người này là ai, đoán nói: "Quá nửa là người của sơn trại".

Phương Vô Hối nhanh chóng đi ra, rất nhanh đã dẫn vào một người.

Người nọ đầu đội nón che cả nửa mặt, dáng người tầm thước, bước đi trông khá phiêu dật, cái gì cũng không đểở trong lòng. Tiêu Bố Y chỉ liếc mắt nhìn qua, "Vô Hối, hôm nay phủ tướng quân đóng cửa không tiếp khách, không gặp người nào".

Lý Tĩnh cũng nâng chung trà lên uống một ngụm, ánh mắt xẹt qua trên người người nọ, có vẻ kinh ngạc.

Người nọ giở nón lên, lộ ra mái tóc đen, hai mắt khá lớn, hắn có lẽ cũng không tính là anh tuấn, nhưng khuôn mặt luôn tràn đầy sự tự tin, làm cho hắn có rất nhiều mị lực.

"Tiêu đại nhân, đã lâu không gặp".

Tiêu Bố Y cười nói: "Từ Thế Tích, lá gan của ngươi cũng rất lớn, trong này cũng dám đến sao chứ?" Tiêu Bố Y suy nghĩ rất nhiều người có thể đến gặp hắn, duy không có nghĩ đến là Từ Thế Tích sẽ tìm đến hắn.

Lúc trước khi từ biệt ở Thái bình thôn, hắn cùng Từ Thế Tích cũng không còn gặp qua, tuy nói hắn là quan, Từ Thế Tích là giặc, nhưng giặc này cũng không tính là chán ghét, thậm chí có thể nói đối với Từ Thế Tích thì Tiêu Bố Y cũng có chút hảo cảm.

"Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Lúc trước tại Thanh Giang mã trường Tiêu đại nhân một khi đã không có giết ta, hôm nay tới đây nói vậy cũng không có gì đáng ngại" Từ Thế Tích lại cười nói.

"Ngươi tìm ta làm gì?"

Từ Thế Tích lắc đầu, "Thật ra ta đến gặp Tiêu đại nhân là có mục đích, nói là đến gặp Lý tướng quân cũng không sai" Nói xong, Từ Thế Tích xoay người hướng tới Lý Tĩnh nói: "Lý tướng quân, từ khi từ biệt ở Đông quận, Thế tích rất là nhớ tới người, hôm nay lại được gặp, quả thật là chuyện may mắn trong đời".

Lý Tĩnh nhướng mày, "Ta lại cảm thấy cực kỳ bất hạnh, Từ tướng giáo hôm nay đến, không biết có thể có đao phủ thủ hầu hạở một bên? Đan tướng giáo sao lại không thấy đến đây?"

Từ Thế Tích có chút đỏ mặt, biết Lý Tĩnh đang nói đến việc ở Đông quận, tiến lên hai bước cúi người thi lễ nói: "Thế Tích lúc trước không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng cùng Lý tướng quân tranh phong, quả thật không biết tự lượng sức mình. Hôm nay Thế Tích một lễ này chính là hướng tới Lý tướng quân bồi tội, mong Lý tướng quân đại nhân đại lượng, không so đo cùng Thế Tích. Lý tướng quân có lẽ không biết, Thế Tích đã sớm không còn ở tại Ngõa Cương".

Lý Tĩnh đương nhiên biết Từ Thế Tích đã không còn ở tại Ngõa Cương, nhìn thấy hắn thi lễ rất cung kính, cũng không tiện nói cái gì.

"Ngươi hôm nay một khi đã không muốn cùng ta tỷ thí, vậy tìm đến ta làm cái gì?"

"Thế Tích rời Ngõa Cương, thật ra vẫn âm thầm đi theo Tiêu đại nhân, vốn định đi theo hầu Tiêu đại nhân báo đáp ơn lúc trước Tiêu đại nhân đã không giết. Ta đời này cái gì cũng có thể thiếu, nhưng không muốn thiếu nhất chính là nhân tình, sau khi rời Ngõa Cương cũng không có chuyện gì làm, cũng muốn trước tiên hoàn lại phần nhân tình này. Không có nghĩ đến Tiêu đại nhân võ công trác tuyệt, vẫn không đem Thế Tích xem ở trong mắt," Từ Thế Tích cười khổ nói: "Tại hạ bất đắc dĩ, không tiện theo hầu, đành phải đi đông đi tây kiếm chỗ dựa lưng, nhưng không nghĩ đến chỗ dựa chưa có tìm được, ngược lại biết Tiêu đại nhân nổi danh Dương Châu, vây bắt tội phạm Giang Hoài Đỗ Phục Uy cùng Lý Tử Thông, không khỏi cảm thấy khâm phục".

"Ngươi có chuyện cứ nói thẳng ra đi," Tiêu Bố Y ở một bên nói: "Ta gần đây khong muốn động não, rất không thích người khác làm cho đau đầu".

Từ Thế Tích cũng bật cười, "Thật ra ta cũng biết, Tiêu đại nhân cùng Lý tướng quân đều là nhân vật giả heo ăn thịt hổ, so với ta cứ kiêu ngạo không kềm chế được còn mạnh hơn nhiều lần. Tiêu đại nhân hiện tại quá nửa là đã đoán được ý định của ta đến đây, đối với người chỉ có thể nói, Từ Thế Tích hôm nay đến đây, tuyệt không có ác ý".

Lý Tĩnh ngáp một cái, "Từ Thế Tích, ngươi bộ lo không có việc gì làm thì nhàm chán sao, ta cũng không muốn cùng ngươi nói lời vô nghĩa".

Từ Thế Tích có chút cười khổ, "Thật ra Tiêu đại nhân sau khi rời Dương Châu, Giang Hoài đã hơi có chút biến hóa, Đỗ Phục Uy bị Tiêu đại nhân đánh bị thương, lại bị Lý Tử Thông thừa dịp này đem thế lực mà Đỗ Phục Uy vất vả mấy năm tích lũy chiếm lấy, Tiêu đại nhân một chút cũng không ngoài ý muốn?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Lý Tử Thông là kẻ hám lợi, gian trá giảo hoạt, một cơ hội tốt đến như thế nếu mà bỏ qua, vậy cũng sẽ không phải là Lý Tử Thông".

Từ Thế Tích ánh mắt lấp lánh, "Nói không chừng Tiêu đại nhân lúc trước thả Đỗ Phục Uy Lý Tử Thông đi, đã nghĩ tới kết quả này. Cũng như Tiêu đại nhân biết thả Địch Hoằng đi so với giết chết hắn thì có tác dụng lớn hơn nhiều".

"Ta khả không có lão mưu thâm tính như ngươi nghĩ đâu, ta có lúc bất quá chỉ là nhân từ nương tay thôi" Tiêu Bố Y thuận miệng nói.

"Nhưng Tiêu đại nhân quá nửa không có nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve, sau lưng có hoàng tước, công lao này lại lọt vào tay Vương Thế Sung. Lý Tử Thông vừa mới chiếm địa bàn của Đỗ Phục Uy, chưa kịp yên ỏn thì Vương Thế Sung đã phái người tấn công, kết quả Lý Tử Thông căn cơ chưa vững, khó có thể ước thúc thủ hạ, bị đánh cho chạy trối chết, nhằm hướng đông mà chạy trốn.

Giang Hoài hai thế lực lớn lâu ngày là tâm phúc đại họa của triều đình, nhưng không nghĩ đến đều bị Tiêu đại nhân trong khi cười nói lại châm ngòi thành ra hóa thành tro bụi, muốn trọng chỉnh chỉ sợ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Thế Tích suy nghĩ mãi mới biết được Tiêu đại nhân nam hạ tuy khong phải là bình loạn, lại trước sau làm tan rả ba thế lực lớn của Ngõa Cương, Giang Hoài, làm việc phiêu dật không kềm chế được, dụng tâm cao thâm khó dò, thật sự làm Thế Tích xấu hổ".

Tiêu Bố Y chỉ có thể cười một cách cao thâm khó lường, thầm nghĩ Từ Thế Tích này không phải là nghĩ quá ít, mà là nghĩ quá nhiều rồi.

"Bất quá mưu kế của Tiêu đại nhân làm ta bội phục, nhưng để cho ta khâm phục cũng chính là phép dùng binh của Lý tướng quân" Từ Thế Tích đề tài chợt chuyển, thở dài nói: "Ta ở tại Dương Châu lưu lại một đoạn thời gian, vốn tưởng rằng Tiêu đại nhân sẽ về lại Đông Đô, nhưng không nghĩ đến đến khi đến Đông Đô, mới nghe nói quân Đột Quyết phạm biên giới, ta nhất thời ý động, lập tức bắc thượng, vốn định tòng quân đánh một trận".

Tiêu Bố Y lần này thực có chút kinh ngạc, "Ngươi muốn tòng quân?"

Từ Thế Tích cười nói: "Tiêu đại nhân quá nửa là cảm thấy khó hiểu, Từ Thế Tích tuy nhiên ta tuy không mặc cho Dương Quảng muốn làm gì thì làm, nhưng thấy quốc nạn đương đầu, Thế Tích nếu ở tại Ngõa Cương cũng không tính, nhiều nhất là đứng xa trông lửa mà thôi. Nhưng một khi đã là một con dân của Trung Nguyên, đương nhiên phải dốc sức đem Đột Quyết đuổi ra khỏi Trung Nguyên. Những kẻ muốn trợ giúp Đột Quyết, dồn dân chúng vào cảnh nước sối lửa bỏng, ta cho tới bây giờ vẫn khinh thường".

Tiêu BốY vỗ bàn nói: "Nói rất đúng".

Lý Tĩnh cũng gật đầu. Từ Thế Tích nhìn thấy hai người nhiều ít cũng đã bắt đầu nghe mình nói, không khỏi mừng rỡ, "Ta vốn gia nhập vào đội ngũ của Lý Uyên, nhưng phát hiện lão nhân này chỉ có khua chiêng gióng trống chứ không có bán mạng, nói vậy cũng hy vọng Dương Quảng bị bắt" Nhìn thấy Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh đều bất động thanh sắc, Từ Thế Tích nhíu mày nói: "Hai vị đại nhân bộ không tin ta nói là thật tình sao?"

Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Tin hay không thì thế nào?"

Từ ThếTích hiểu được, "Thì ra Tiêu đại nhân trong lòng đã sớm biết rõ ràng, buồn cười Thế Tích mông ở trong cổ. Bất quá ta nghĩ cho dù biết bọn họ không bán mạng, hiện nay Dương Quảng cũng không thể làm gì được. Lũng Tây Quan Đông chư phiệt lần này biểu hiện đều không phải giống con người, cũng làm ta thất vọng. Xem ra người bán mạng cho Dương Quảng càng ngày càng ít, Tiêu đại nhân cùng Lý tướng quân đều là người thông minh, chẳng lẽ còn muốn vì Đại Tùy mà bán mạng?"

Nhìn thấy hai người sắc mặt đều không thay đổi chút nào, Từ Thế Tích thầm bội phục, nếu nói Lý Tĩnh trầm ổn thì cũng không tính, dù sao Lý Tĩnh cũng đã cả đời khúc chiết, thăng trầm nhiều. Nhưng Tiêu Bố Y tuổi cũng sàng sàng như hắn, làm việc tính kế sâu xa, cho tới bây giờ không ai biết được tâm ý của hắn, trong mắt Từ Thế Tích có thể xem như là người làm đại sự.

"Ta đối với Lý Uyên có chút thất vọng, bất quá chỉ một thân một mình cũng làm không được cái gì. Nhưng một đường đi tới, cũng đã nghe thấy Lý tướng quân uy danh lan xa, ta chỉ nghĩ bản thân cũng thuộc binh thư, thiện dụng binh, bất hạnh Ngõa Cương chỉ là một đám ô hợp, thường thường chỉ tự oán không có đất dụng võ, Ngõa Cương dưới sự lãnh binh của ta, bất quá chỉ có chút hơi tàn, chẳng làm nên nổi chuyện gì. Đối với người cho tới nay vẫn không biết hối cải, oán trời trách người. Nhưng khi nghe nói Lý tướng quân chỉ dùng ba trăm binh sĩ, đã quét ngang man di thảo nguyên, làm cho người Đột Quyết đều sợ hãi run rầy, mấy ngày trước đây Lịch Sơn Phi tấn công Thái Nguyên, Lý tướng quân lại dùng mấy ngàn Tùy quân liền phá mười mấy vạn đại quân của Lịch Sơn Phi. Thế Tích lúc này mới hiểu được, ta dùng là quân để chế địch, Lý tướng quân dùng là quân để trị quốc, so sánh với nhau, thật sự là làm cho ta xấu hổ không thôi".

Từ Thế Tích khi nói tới đây, thành khẩn nói: "Thế Tích vốn tưởng rằng mình rất có tài lĩnh quân, nhưng so với Lý tướng quân mới biết chỉ là ếch ngồi đáy giếng, sói đêm tự đại. Hôm nay nghe nói Lý tướng quân ở đây, nên mới đặc biệt tới, chỉ hy vọng Lý tướng quân bất kể hiềm khích trước đây, thu Từ Thế Tích làm đồ đệ!"

Từ Thế Tích cúi người thi lễ, thần sắc nghiêm túc, Lý Tĩnh lại sửng sốt.

***

Ngô Công Bố khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy thoáng như đã rời khỏi thế giới.

Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được sẽ rời khỏi lao ngục, đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra vì sao mà khỏi được khỏi lao ngục.

Nhân sinh chính là như thế, sóng đào lơ đãng cũng có thể đem ngươi đẩy lên đỉnh, nhưng sự mãnh liệt ẩn trong đó lại cũng có thể đem ngươi đánh cho vạn kiếp bất phục!

Trong phòng không tính là xa hoa, đơn giản sạch sẽ, nhưng so với lao ngục thì đã là một trời một đất.

Hắn nhớ rõ mình đã tỉnh lại một lần, lại có một người bộ dáng tỳ nữ đút cháo cho hắn, hắn thật sự quá mức suy yếu, chỉ muốn ngủ đi, trong mơ mơ màng màng suy nghĩ, sao lại thế này, chẳng lẽ lại là Cao Quân Nhã muốn giở quỷ kế?

Nhưng hình như là không phải, trong trí nhớ của hắn, là một hắn tử râu ria trên mặt dán thuốc dán đã cứu mình.

Lão Lý mặt mày cũng đầy râu, nhưng lão Lý sao lại cứu hắn? Lão Lý đánh bất tỉnh người canh ngục, sau khi dùng chìa khóa mở xiềng xích của hắn ra, liền giúp hắn thay đổi quần áo của người canh ngục, sau khi sửa sang cho hắn một chút thì giúp hắn rời khỏi phòng giam, đối với lính canh nói hắn bị bệnh. Bất quá động tác này cũng không có lừa được lính canh ngục, khi vừa ra khỏi đại lao thì đã có hơn mười binh sĩ đã vây lấy, gấp giọng quát lớn. Ngô Công Bố còn chưa kịp nghĩ gì thì lão Lý đột nhiên ra tay. Ngô Công Bố cũng tính là gặp qua nhiều người, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đến lại có người võ công cao minh như thế. Lão Lý phất tay thì đã có mấy tên binh lính đã ngã lăn ra ngoài, hắn đoạt lấy trường mâu chỉ quất ngang một cái, lại đánh ngã bảy tám binh sĩ nữa. Các binh sĩ khi đang còn kinh hãi, lão Lý đã dẫn theo hắn nhẹ nhàng vọt lên đầu tường, hết sức dễ dàng, làm cho hắn cảm thấy như là trong mộng vậy.

Hắn ở trong mộng không muốn tỉnh lại, nhưng không thể không tỉnh lại, khi tỉnh lại nhìn nóc nhà cũng có chút ngẩn người, không biết là có phải là còn trong mộng hay không.

Lão Lý vì sao muốn cứu hắn, là hiệp nghĩa mà hành động, hay là có dã tâm, cái này đối với Ngô Công Bố mà nói, là một vấn đề.

"Ngươi đã tỉnh lại?" Một thanh âm vang lên, tràn đầy thiện ý.

Ngô Công Bố dời ánh mắt, nhìn thấy có một người đang đứng ở cửa sổ, chì là bóng dáng này Ngô Công Bố ngưng thần suy tư, thấy trong trí nhớ tuyệt đối không biết người này.

"Ngươi là ai?" Ngô Công Bố giãy dụa ngồi dậy, mới phát hiện mình đã sớm thay đổi quần áo mới, vết thương cũng đã được băng bó cẩn thận, trong lòng cũng cảm kích, giây lát lại biến thành cười lạnh. Lao ngục nhiều đã làm cho hắn phi thường cẩn thận, cái này rất có thể là quỷ kế của Cao Quân Nhã, Cao Quân Nhã biết cứng không được, lúc này mới chuyển sang dùng mềm, muốn dụ hắn nói ra bí mật tàng giáp. Bởi vì nếu không phải Cao Quân Nhã an bài, ai có thể dễ dàng dẫn hắn rời khỏi phòng giam?

"Ngươi có thể gọi ta là Tiêu Bố Y".

Tiêu Bố Y xoay người lại, khẽ cười nói: "Ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Ngô Công Bố giương mắt nhìn mặt Tiêu Bố Y, phát hiện hắn rất trẻ, lại càng kinh ngạc.

Tiêu Bố Y? Ngô Công Bố lẩm bẩm, hắn bị nhốt trong ngục thật sự có chút lâu, cái tên Tiêu Bố Y này đối với hắn mà nói, mười phần lạ lẫm.

"Ta ở nơi nào?"

"Phủ tướng quân thành Thái Nguyên".

"Ngươi gạt ta, thành Thái Nguyên cho tới bây giờ không Phủ tướng quân gì cả!"

"Ồ, ta đến đâu, thì nơi đó chính là Phủ tướng quân" Tiêu Bố Y thản nhiên cười nói.

Ngô Công Bố nhíu mày nói: "Vì sao?"

"Bởi vì ta là một tướng quân! Nơi tướng quân ở đương nhiên chính là phủ tướng quân!"

Ngô Công Bố há hốc miệng, cảm giác cú lừa này thật sự là có chút ngây thơ, Đại Tùy từ khi khai quốc cho tới nay, tướng quân nào mà không phải bảy tám mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, đâu có trẻ trung như người trước mắt này?

"Ngươi là tướng quân, ngươi là thứ tướng quân chó má gì?" Ngô Công Bố tràn đầy chế nhạo.

Tiêu Bố Y cười cười, lơ đểnh nói: "Ta không phải là tướng quân chó má, ta là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Đại Tùy! Ngươi nếu đi ra khỏi gian phòng này mà nói Tiêu Bố Y là tướng quân chó má. Ta chỉ sợ không đợi Cao Quân Nhã bắt ngươi, mà dân chúng cũng sẽ đánh chết ngươi".

Trong phòng tĩnh lặng một mảng, Ngô Công Bố không thể tin, mà cũng không thể không tin, bởi vì hắn nhìn vào mắt của Tiêu Bố Y, phát hiện bên trong ẩn chứa sự tự tin mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

"Cho dù ngươi là một tướng quân, ngươi vì sao muốn cứu ta? Cao Quân Nhã có biết ta ở trong này không?"

Tiêu Bố Y trong nụ cười có chứa sự chế nhạo, "Ngươi có phải cảm thấy ta muốn hại ngươi hay không? Hoặc là muốn lừa ngươi nói ra bí mật tàng giáp?"

Ngô Công Bố hoảng sợ nói: "Ngươi sao lại biết bí mật tàng giáp?"

Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài nói, "Ta chẳng những biết bí mật tàng giáp, ta còn biết, ngươi không phải là Ngô Công Bố, tên của ngươi vốn là Vô Công Bố, là con cháu của đại tượng Vô Hoài Văn tiền triều, đao này là của ngươi, cũng là do ngươi tự tay luyện chế ra".

Tiêu Bố Y cổ tay vừa lật, một thanh đon đao tinh quang lập lòe đã đưa đến trước mặt Ngô Công Bố, đúng là thanh đao mà Cao Quân Nhã đã tặng.

Ngô Công Bố hô hấp dồn dập, khó có thể tin nhìn Tiêu Bố Y, "Ngươi là ai, ngươi sao lại biết chi tiết về ta?" Hắn lời vừa nói ra, vô hình trung thừa nhận thân phận của mình. Tiêu Bố Y cũng không ngoài ý muốn, "Ta mới vừa nói xong, ta là Tiêu Bố Y".

Ngô Công Bố lấy tay ôm đầu suy nghĩ, đột nhiên quát lớn một tiếng, từ trên giường nhảy lên, hướng tới đầu của Tiêu Bố Y mà đánh tới.

Cú nhảy của hắn kình đạo không đủ, nhưng có thể nhìn ra hắn muốn đoạt lại bảo đao, thuận tiện giết Tiêu Bố Y!

Tiêu Bố Y tay vẩy ra, Ngô Công Bố chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo hòa nhã truyền tới. Hắn bị đảy bay ra sau, đến khi lực tận phát hiện đã quay lại trên giường, không khỏi càng thêm hoảng sợ.

Đại tướng quân này chẳng những quan chức hiển hách, võ công lại khó dò, tùy ý ra tay mà đã làm hắn không thể ngăn cản.

Trước giờ người bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng không có nghĩ tới cho tới bây giờở trước mặt Tiêu Bố Y một chút lực hoàn thủ cũng không có.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Vô Công Bố giọng căm hận nói.

Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng, ta cứu ngươi từ trên tay Cao Quân Nhã ra, cho ngươi ở đây an tâm dưỡng thương, lại tìm người chiếu cố ngươi, nhưng ngươi đối đãi với người cứu ngươi như vậy sao?"

"Đối phó với người trong lòng có quỷ, ta không có khách khí" Vô Công Bố cảm thấy sự đe dọa của mình có chút suy yếu.

Tiêu Bố Y chậm rãi đi tới, đem đơn đao đặt ở trên giường, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói rất là sai, ta cứu ngươi đến đây, chỉ là muốn cho ngươi an tâm dưỡng thương, đao này là của ngươi, vật quy nguyên chủ, ngươi cứ an tâm dưỡng thương ở đây, khi nào cảm thấy có thể đi lại, muốn đi thì đi, ta sẽ không ngăn trở ngươi. Còn ngày ba bữa cơm, sẽ có người đưa tới, ngươi nếu có nhu cầu gì khác, bảo tỳ nữ nói với ta là được".

Tiêu Bố Y lời vừa nói xong, đã xoay người rời phòng, Vô Công Bố sửng sốt, đưa tay cầm lấy trường đao, giống như gặp lại người tình cũ vậy, đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn bóng dáng của Tiêu Bố Y đi xa, suy yếu mắng, "Giả nhân giả nghĩa".

***

"Nhị ca, huynh nói ta có tính là giả nhân giả nghĩa không?"

"Có chút".

Tiêu Bố Y xoay hộp lễ vật ở trên bàn, bất mãn nói: "Ta cứu hắn, lại để cho hắn dưỡng thương, hắn muốn đi thì đi, cái này cũng tính là giả nhân giả nghĩa sao?"

"Nhưng ngươi cũng là biết hắn hữu dụng, cho nên mới đi cứu hắn, ngươi cũng hy vọng hắn lưu lại giúp ngươi, tựa như ngươi đồng ý cho Từ Thế Tích bái ta ta làm sư phụ vậy" Lý Tĩnh cười nói: "Bằng không đầu đường nhiều người bị thương như vậy, sao không thấy ngươi đưa về phủ tướng quân? Nhưng ngươi so với Cao Quân Nhã mà nói, đương nhiên là tốt hơn nhiều, cho nên ta chỉ nói ngươi có chút giả nhân giả nghĩa mà thôi".

Tiêu Bố Y có chút xấu hổ, "Vậy nhắm chừng ta cả đời cũng nhân nghĩa không được, cái loại sự tình đại từ đại bi này cũng chỉ có Đạo Tín mới có thể làm được".

Lý Tĩnh cười cười, không nói nhiều, Tiêu Bố Y lại cau mày, "Lễ vật thiếu mất một phần".

"Lão Tam, ngươi không thấy đủ sao, ngươi phải biết rằng, ngươi ở tại thành Thái Nguyên mấy ngày, thành Thái Nguyên cũng muốn thiếu đi ba thước. Tuy nói dân chúng đối với ngươi cũng rất yêu quý, nhưng có một số tự phát đem tới, thu tay được thì cũng nên thu tay".

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Nhị ca, người không quản sự thì làm sao mà biết sự vất vả của ta. Hiện nay đâu cũng dùng tiền, ta có cơ hội thì cứ tích lũy, chứ đợi khi hạ đài có muốn tích lũy cũng khó".

"Là ai không tặng lễ?" Lý Tĩnh hỏi.

"Lý Uyên".

Lý Tĩnh còn chưa nói gì, Phương Vô Hối đã từ bên ngoài vội vã chạy vào, "Tiêu đại nhân, Lý Uyên bệnh rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK