Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa to như trút nước, Uất Trì Cung đứng tại chỗ, những đường gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn.

Hắn sớm đã cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng hắn không ngờ rằng mối nguy đó lại tới nhanh như vậy, Tiêu Bố Y là Thiên cơ? Là dư nghiệt của Thái Bình đạo? nghĩ tới đây, Uất Trì Cung mặt tối sầm cau mày lại, Thái Bình Đạo hắn cũng không biết nhiều lắm chỉ biết đó là một giáo phái rất thần bí, triều đình thảo mãng đều không biết, hắn cũng không rõ lắm, hai năm trước Tiêu Bố Y còn đi cùng hắn tới Bùi gia thương đội. Lúc đó tuy rằng chân thành, nhưng cũng chỉ mà người bình thường mà thôi, làm sao có thểliên quan đến Thái Bình Đạo được?

Võ công của Tiêu Bố Y đột nhiên tăng mạnh, thật sự cũng là chuyện mà Uất Trì Cung cũng không thể nghờ tới.

Tuy rằng từ khi từ biệt chưa từng thấy Tiêu Bố Y ra tay nhưng chỉ dựa vào sức hắn mà hàng phục được Ngõa Cương chư đạo, có thể thấy võ công của Tiêu Bố Y tuyệt đối là không tệ.

Cho dù như thế nào, Tiêu Bố Y cũng là huynh đệ của hắn, đầu hàng? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Uất Trì Cung, hắn càng nắm chặt lấy trường đao.

“Uất Trì Kính Đức, ngươi thật sự làm lão phu thất vọng” Dương Thái phó nhìn thấy Uất Trì Cung do dự không quyết, thở dài nói: “Lão phu đã phải lao tâm khổ tứ để giữ lấy tính mạng của ngươi, chỉ mong ngươi sau này có tiền đồ rộng mở, trở thành…”

“Trở thành Tiêu Bố Y thứ hai? Tùy ý để những người như ngươi tru sát một cách oan uổng?” Uất Trì Cung lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt Dương Nghĩa Thần lóe lên, vẻ mặt có vẻ phức tạp. Trên lầu cửa thành Tần Thúc Bảo đầu đội chiến mạo, từ dưới nhìn lên trên cũng nhìn không rõ vẻ mặt.

Mưa to như trút nước, như đánh mạnh vào mặt mọi người, không phân biệt rõ là mồ hôi, nước mưa, hay là nước mắt.

Các binh sĩ tuy không nói gì, tuy nghe theo lệnh của Dương Nghĩa Thần, nhưng ai cũng biết rằng Uất Trì Cung mới là kẻ dẫn quân đi tiêu diệt kẻ thù. Trong cảnh đao kiếm gặp nhau này, khó tránh khỏi cảm giác thỏ tử hồ bi.

Dương Nghĩa Thần một lúc lâu mới nói:” Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì,” Uất Trì Cung đột nhiên cười rộ lên một tiếng dài, tiếng cười như động tới trời: “Dương đại nhân, ngươi không cảm thấy chuyện này làm cho người ta trong lòng lạnh lẽo sao?”

Không đợi Dương Nghĩa Thần nói cái gì, Uất Trì Cung đã cao giọng nói: “Tiêu Đại tướng quân công lao hiển hách, những thứ khác không nói, chỉ nói thảo nguyên ngàn dặm đưa tin, Nhạn Môn lực kháng cứu chủ. Đối với Thánh thượng vẫn luôn trung thành tận tụy, nếu hắn có ý đồ đối với Thánh thượng, không cần tạo phản chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được. Dương đại nhân ngài có thể đổi trắng thay đen, Uất Trì Cung và bách tính chẳng lẽ cũng không có mắt! Nếu như hắn là chủ mưu tập kích ở Lạc Thủy, sao còn có thể một mình đi hộ giá Thánh thượng? Tiêu tướng quân đối với Đại Tùy ta trung thành tận tâm, trước đây không lâu đã diệt trừ Ngõa Cương, như hôm nay không quan đêm tối cũng vội vàng chạy tới cứu viện Dương đại nhân tấn công Vô Thượng Vương quả thật là cơ thạch đỉnh lương của Đại Tùy! Ngươi một câu phạm thượng tác loạn, cư tâm hiểm ác chẳng lẽ nghĩ có thể qua mắt được người trong thiên hạ?”

Dương Nghĩa Thần trầm mặc không nói gì, cũng không ngăn cản để cho Uất Trì Cung nói hết.

Trên gương mặt các binh tướng không còn phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt, nhưng trên mặt ai cũng có vẻ mờ mịt

“Hay cho một dư nghiệt Thái Bình Đạo, chủ mưu tập kích Lạc Thủy” Uất Trì Cung hít một hơi dài nói: “Bên cạnh Thánh thượng có nịnh thần che mắt, không phân biệt được trung gian chỉ tin lời gièm pha, Dương đại nhân hẳn là hiểu rõ. Hôm nay là Tiêu Bố Y, ngày mai là Dương Nghĩa Thần, cũng không có gì khác nhau. Những kẻ khác nếu như không phải tạo phản thì không cần phải truy cứu, nhưng Uất Trì Cung thấy Tiêu tướng quân bị oan uổng, nếu không phản kháng giải thích thì còn mặt mũi nào đứng trong thiên hạ này?”

Tần Thúc Bảo ở cửa thành trên lầu ánh mắt lóe lên, lại cảm giác trên mặt mình nóng lên.

Dương Nghĩa Thần lạnh nhạt nói:"Nói như vậy nghĩa là ngươi quyết tạo phản?"

“Quân bức thần phản, thần không thể không phản" Uất Trì Cung ngưng thành từng tiếng một.

Dương Nghĩa Thần cau mày nói: “Uất Trì Cung, ngươi cũng biết lần này Tiêu Bố Y hẳn phải chết. Cho dù ngươi chạy ra khỏi thành, cũng cứu không được Tiêu Bố Y. Có Trương tướng quân tính kế chu đáo, thậm chí ngay cả xương cốt của ngươi có đảo ngược lại cũng lo lắng đến, đặc biệt cho Tần tướng quân lưu thủở đây bắt ngươi, Tiêu Bố Y có muốn muốn sống, khó như lên trời! Đã như vậy ngươi vẫn chấp mê bất ngộ sao?”

Uất Trì Cung cười rộ lên: “Tiêu tướng quân sống hay không là một chuyện, ta quyết định làm như thế nào lại là chuyện khác. Uất Trì Cung nếu có thể lấy máu của mình để cảnh tỉnh những người này cũng xem như chết không hối tiếc, chỉ tiếc rằng có những người tới giờ thủy chung vẫn chấp mê bất ngộ”.

Dương Nghĩa Thần thở dài một tiếng: “Bắn tên!”

Một lời của hắn thốt ra, Uất Trì Cung đã hướng cửa thành lâu tiến lên, huy đao quát lớn: “Tần Thúc Bảo, ta kính ngươi là một anh hùng, Uất Trì Cung chết trong tay ngươi cũng xem như thiếu đi phần tiếc nuối”.

Tiếng của hắn vừa tới thì đao cũng tới, đầy trời cung tiễn như mưa bay đến giống như là những ngọn lửa bạc.

Uất Trì Cung như con thiêu thân bay vào lửa, không chút quay đầu! Tần Thúc Bảo đứng trên thành mô hai tay cầm thương, hai mắt ảm đạm!

***

Những thuyền bè nối với nhau trên sông, gió tuy mạnh nhưng không thể nào làm lay động thuyền rồng, thuyền rồng ở trên mặt sông cũng không chòng chành.

Dương Quảng thích cái cảm giác ổn định này, bất luận là Kim Căn Xa, Lục Hợp Thành hay thuyền rồng đều yêu cầu phải an ổn. Trong hoàn cảnh như vậy, bất luận có điều gì xảy ra hắn cũng có thể ung dung tự tại. Nhưng cho dù hắn không thích nghe tin tức có đạo phỉ, cho dù xem nhẹ việc Trung Nguyên gió lửa tứ khởi, nhìn không khí âm u trầm lặng, hắn cũng biết Đại Tùy bây giờ mưa gió phiêu diêu!

Nhìn trời mưa to như trút nước, Dương Quảng thì thào hỏi: “Tiêu Bố Y đã chết chưa?”

Nét mặt Bùi Ẩn có chút khác thường, còn chưa trả lời, Ngu Thế Cơ đã tiến lên nói: “Hồi Thánh thượng, Tiêu Bố Y tuy lúc này chưa chết nhưng hắn cách cái chết cũng không xa! Tiêu Bố Y nóng lòng muốn lập công, vì muốn che dấu thân phận thiên cơ không thể tiết lộ, phỏng chừng đã đi bắt Lô Minh Nguyệt, vọng tưởng tự bảo mà qua được ải này. Nhưng không nghĩ tới lại có Đường lang bộ thiền hoàng tước theo phía sau, cho dù hắn có gian trá giảo hoạt, có Trương tướng quân như Định hải thần châm ở đây Tiêu Bố Y khó mà thoát được một mạng này”.

“Tiêu Bố Y đi bắt Lô Minh Nguyệt?" Dương Quảng cau mày nói:"Nói như vậy hắn đối với Trẫm vẫn là trung thành tận tâm?”.

Ngu Thế Cơ sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ Thánh thượng đầu óc không rõ, hình như không hiểu rõ điều mình vừa nói. Vũ Văn Thuật chỉ có thể tiến lên nói: “Hồi Thánh thượng, lệnh tru sát Tiêu Bố Y là do chính Thánh thượng hạ xuống. Từ đạo trưởng, Hoàn đạo trưởng…"

Hai người đứng bên cạnh hắn, một người hùng dũng kiên nghị, một người cử chỉ thong dong, chính là Hoàn Pháp Tự cùng Từ Hồng Khách ở Đông Đô đã nói có thể giúp cho Trần Tuyên Hoa hoàn dương.

Hoàn Pháp Tự mặc dù là tiên phong đạo cốt, nhưng lại có chút e ngại, còn Từ Hồng Khách lại bình tĩnh tự nhiên, đối mặt Dương Quảng cũng không có gì bối rối.

“Thánh thượng, căn cứ theo thần và Hoàn đạo trưởng xem thiên tướng, Thái Bình đạo yêu tinh lờ mờ không ánh sáng. Nhưng Thiên Cơ tinh bên cạnh cứ đàn áp ánh sáng của Đế Tinh, chẳng những sẽ khắc chuyện hoàn dương của Trần nương nương còn dao động đến căn cơ của Đế Tinh. Bần đạo cùng Hoàn đạo trưởng tính toán, đều thấy rằng Thiên Cơ này nên ứng lên trên người Tiêu Bố Y, muốn cho Trần nương nương hoàn dương, muốn bảo vệ giang sơn Đại Tùy ổn định, Thánh thượng lúc này mới triệu gấp Trương tướng quân vào triều, truy sát Tiêu Bố Y”.

Dương Quảng có chút vô thần nhìn ra phía mặt sông, cũng không rõ có nghe thấy gì không.

Vũ Văn Thuật âm thầm cau mày, ho một tiếng rồi mới nói: “Thánh thượng, theo lão thần biết, mỗi lần loạn thế đều có dư nghiệt Thái Bình đạo tác loạn, mà Thiên cơ cũng chính là ngọn nguồn của Thái Bình đạo. Thái Bình đạo tuy thế yếu nhưng không thểkhông đề phòng, Thiên cơ mà bọn họ nói tuy có chút mơ hồ, nhưng Thiên thư lại vọng xưng biết đại sự ngàn năm, không biết tự lượng sức mình. Hoàng thượng loại trừ Thiên cơ, không chỉ giáng một đòn mạnh vào Thái Bình đạo, Thiên cơ mất đi Thái Bình đạo ắt phải tan, giang sơn Đại Tùy mới có thể vững chắc như núi Thái Sơn, lưu truyền vĩnh viễn”.

“Giang sơn Đại Tùy vững như núi Thái Sơn, như vậy thì chắc Tuyên Hoa sẽ rất thích rồi? ” Tinh thần Dương Quảng có chút phấn chấn hơn.

Vũ Văn Thuật âm thầm kêu khổ, chỉ có thể nói: “Đúng là như thế”.

Dương Quảng lại hỏi: “Đúng rồi, Vũ Văn ái khanh, Tuyên Hoa lúc nào thì hoàn dương?”

“Hồi Thánh thượng, theo như hai vị đạo trưởng nói, diệt trừ Tiêu Bố Y xong, tới cuối năm là có thể hoàn dương” Mưa to như trút nước, trong điện cũng là mát mẻ, nhưng Vũ Văn Thuật lại ướt đẫm mồ hôi. Dương Quảng lẩm bẩm nói: “Cuối năm, cũng tốt, vậy thì chờ đến cuối năm. Ngăn cản trẫm gặp Tuyên Hoa, giết không tha!”

Vũ Văn Thuật kinh hãi không giám nói, vờ như không hiểu Dương quảng vừa nói gì! Nếu như quả thật cuối năm không thể hiến Trần Tuyên Hoa ra, hắn liệu có phải là người ngăn cản Dương Quảng gặp Trần Tuyên Hoa?

Bùi Uẩn vẫn không nói, Tiêu Bố y dù sao cũng là người của Bùi phiệt. Nhưng tất cả đều do Bùi Minh Thúy mà ra, hôm nay rước họa hắn chỉ có thể tự đặt mình ra ngoài. Ngu Thế Cơ cảm giác đè đầu được được Bùi Uẩn không khỏi dương dương tự đắc, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Thánh thượng, cha của Tiêu Bố Y là Tiêu Đại Bằng vẫn đang đi theo, liệu có nên…”

Hắn muốn nói lại thôi, cân nhắc tâm tư của Dương Quảng. Dương Quảng cau mày nói: “Trẫm khoan dung độ lượng, hủy bỏ tội liên đới lẽ nào ngươi đã quên rồi? Tiêu Bố Y tuy là Thiên cơ, nhưng có liên quan gì tới cha hắn chứ? Tiêu Bố Y phải chết, những chuyện còn lại không nhắc tới nữa”.

Nhìn thấy quần thần cung kính nghe lệnh, Dương Quảng lại nghĩ, Tiêu Bố Y được Hoàng hậu yêu quý, mình không thương lượng gì với nàng ấy đã vội vàng ra lệnh cho Trương Tu Đà đi truy sát Tiêu Bố Y, dù sao cũng khó bề ăn nói với Hoàng hậu. Nàng đã theo mình hơn ba mươi năm, công lao cũng không nhỏ, khó có lúc nào được vui vẻ, nếu biết Tiêu Bố Y chết chắc chắn sẽ không vui. Ài, nhớ năm ấy nàng gả cho mình, đối với mình thật tình chân ý, lo giữ phụ đạo, lại giúp ta che mắt cha già đoạt được ngôi Hoàng đế, thực sự công lao không thể kể siết. Trong đời mình nữ nhân vô số, nhưng trừ Trần Tuyên Hoa cũng chỉ có Hoàng hậu là thật lòng với mình, Tiêu Đại Bằng trước tiên không giết, để hắn chuyện trò với Hoàng hậu cũng xem như giúp trẫm bồi hoàn vậy.

Vũ Văn Thuật ra đại điện, vội vàng kéo Từ Hồng Khách ra một chỗ không người.

Vào lúc này trong lòng hắn nóng như lửa đốt, sống trên đời này hơn bảy mươi năm, hắn cũng không thấy lúc nào mà gian nan như mấy tháng gần đây. Dương Quảng mỗi lần nhìn thấy hắn, lại hỏi một câu Trần Tuyên Hoa lúc nào hoàn dương, đêm hắn không thể ngủ ngon giấc, chỉ hối hận lúc đầu hắn quỷ mê tâm hồn mà hiến Trần Tuyên Hoa, chỉ muốn lợi dụng Trần Tuyên Hoa để lật đổ Bùi phiệt, diệt trừ Tiêu Bố Y. Xem ra mục đích của hắn cũng dần dần sắp đạt được, Bùi Minh Thúy không biết tung tích, hắn so với Bùi Uẩn càng được Thánh thượng tín nhiệm hơn, Tiêu Bố Y cách cái chết cũng không xa nhưng nếu cho hắn lựa chon lại một lần nữa, hắn nhất quyết không đi theo con đường hiến Trần Tuyên Hoa.

“Từ đạo trưởng, có thật tới cuối năm người có thể đưa Trần phu nhân hoàn dương không? Ngươi chớ gạt ta, nếu ngươi lừa ta, ta chỉ sợ tính mệnh của ngươi khó giữ được" Vũ Văn Thuật tự dối mình gạt người mà hỏi.

Từ Hồng Khách ngược lại không chút gì lo lắng: “Vũ Văn tướng quân, bây giờ ngươi và ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nếu lừa ngươi, ta được ưu đãi gì đây?”

Vũ Văn Thuật gật đầu, thầm nghĩ hắn nói cũng không sai, hắn vẫn tín nhiệm Từ Hồng Khách nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, cũng bởi vì hắn nghĩ rằng Từ Hồng Khách nhất định không lừa hắn, loại chuyện gây hại cho người khác không có lý do, làm sao có người làm chứ?

“Vũ Văn tướng quân cứ yên tâm đi, bần đạo đến lúc đó ắt sẽ đưa được Trần phu nhân cho người, quyết không nuốt lời, chỉ là lúc này thiên cơ không thể tiết lộ”.

“Nhưng muốn giết Tiêu Bố Y, chắc chắn phải lừa hắn quay lại” Vũ Văn Thuật cau mày nói:"Hôm nay đã ra lệnh cho Trương Tu Đà xuất mã ra ngoài, chỉ sợ không dễ dàng gì giết được hắn. Ngươi khuyên Thánh thượng lệnh cho Trương Tu Đà ra tay, chỉ e rằng lại là hạ sách”.

Từ Hồng Khách thở dài nói: “Vũ Văn tướng quân, Tiêu Bố Y hôm nay quyền cao chức trọng, Thánh thượng lại trước sau bất nhất, nếu như lừa Tiêu Bố y quay lại đây ta chỉ sợ Thánh thượng lại thay đổi ý định, lại nói Hoàng hậu lẽ nào không cầu xin cho hắn? Trước mắt Trương tướng quân ra tay đem mọi việc ở ngoài tuân theo quân lệnh, Thánh thượng có muốn thay đổi cũng không kịp nữa. Hơn nữa Trương tướng quân võ công cái thế lại có kinh nghiệm lâu năm, ta nghĩ Tiêu Bố Y khó lòng thoát được. Vũ Văn tướng quân cứ yên tâm, đến lúc đó Tiêu Bố Y chết, Trần phu nhân hoàn dương, giang sơn Đại Tùy ổn định. Vũ Văn tướng quân chắc chắn là người lập công đầu!”

Vũ Văn Thuật tâm loạn như ma, phất tay nói: “Vậy đạo trưởng hãy tự thu xếp cho tốt”.

Nhìn thấy Từ Hồng Khách trở về, Vũ Văn Thuật gọi mấy vệ binh, thấp giọng nói: "Các ngươi từ hôm nay, ngày đêm không ngừng giám thị Từ đạo trưởng, nếu hắn có gì không hay xảy ra hoặc là biến mất không thấy, các ngươi hãy tự lo liệu cái đầu của mình".

Vũ Văn Thuật an bài tất cả, vẫn không thể an tâm. Quay trở về thuyền Bạch Hổ, ngóng nhìn mặt sông phía trước, ruột nóng như lửa đốt.

Mưa lớn liên miên, gió sông lạnh lẽo, lại càng làm cho hắn thêm rối loạn, đột nhiên cảm thấy có người tiếp cận, Vũ Văn Thuật hét lớn một tiếng, rút bảo kiếm ra nói: "Là ai?"

Vũ Văn Hóa Cập ngã thịch xuống đất: "Cha, là con…"

"Hóa Cập, con đến làm gì?" Vũ Văn Thuật nhíu mày hỏi. Ba đứa con trai chẳng có ai nên hồn, Sĩ Cập hiện nay đã không thể làm người, công chúa kia mặt mũi cũng ngày càng khó coi, bộ dáng như dục vọng không chỗ phát tiết. Trí Cập lại càng không ra sao, cả ngày ở trên thuyền cùng thị vệ uống rượu đánh bạc, Hóa Cập này là đứa mà hắn phí tâm huyết nhất nhưng cũng làm cho hắn thất vọng nhất!

"Cha, con đến thăm cha. Hôm nay gió lớn, cha tuổi đã cao, phải chú ý nhiều".

Vũ Văn Hóa Cập nói một câu làm Vũ Văn Thuật mềm lòng xuống, khẽ ho khan vài tiếng, Vũ Văn Hóa Cập dìu hắn trở lại khoang thuyền, sau khi rót cho cha một ly trà nóng, đột nhiên nói: "Cha, cứ tính như vậy sao?"

"Cái gì mà cứ tính như vậy?" Vũ Văn Thuật hỏi.

Vũ Văn Hóa Cập do do dự dự: "Cha, con nghĩ thật lâu, Tiêu Bố Y này rất là cổ quái, hắn nếu thực chính là Thiên cơ, chúng ta cũng đắc tội không nổi. Cha tuổi đã cao, cha cũng không thể có chuyện không hay xảy ra, không bằng chúng ta…"

"Súc sinh không dùng được!" Vũ Văn Thuật đột nhiên giận dữ, ném chén trà đi, tức giận đến râu cũng nhếch lên, "Ta nghĩ ngươi là thật tình quan tâm đến thân thể của cha ngươi, thì ra vẫn là nghĩ cho bản thân. Đến bước như hôm nay, còn tính cái gì nữa! Sĩ Cập chẳng lẽ cứ thế mà để hắn bị thương oan ức, đây chính là chuyện cả đời! Tiêu Bố Y cho dù là thiên cơ, Trương Tu Đà thân là Đại Tùy đệ nhất cao thủ, cho dù Lý Huyền Bá đã chết cũng không thể tranh phong, hôm nay tinh tâm tính kế, bày ra thiên la địa võng Tiêu Bố Y làm sao có thể địch lại? Nói đến hôm nay Thánh thượng hạ chỉ, Trương Tu Đà xuất mã, cha của ngươi cho dù muốn tính, thì có thể tính cái gì?!"

"Nhưng nếu Tiêu Bố Y không chết? Hắn một khi đã là Thiên cơ, người của Thái Bình đạo làm sao để hắn dễ dàng chết?" Vũ Văn Hóa Cập mếu máo nói: "Con chỉ sợ hắn thoát được tính mạng, đối với chúng ta sẽ càng thêm trả thù điên cuồng!"

"Tiêu Bố Y sao có thể không chết?" Vũ Văn Thuật cảm thấy ớn lạnh, thất thần nhìn bên ngoài, trong mắt cũng lộ ra vẻ lo sợ, "Hắn nếu không chết…"

***

Một tia sét đánh xuống, xé rách màn đêm, khắp nơi cây cối lay động, mưa rào tào rơi xuống, cả núi đá như là quái thú chiếm cứ, tia chớp qua đi, khắp nơi lại lâm vào trong bóng đêm khôn cùng.

Mưa lớn ào ào một trận, rốt cuộc đã tạnh. Tôn Thiếu Phương ẩn thân trong bụi cỏ bên hồ, mày cau lại, Tiêu Bố Y sau khi cùng thuyền nương vào hồ thì vẫn không có động tĩnh, hắn nghe theo phân phó của Tiêu Bố Y vẫn chờ đợi. Thuyền nương trở về đã lâu, sao lại Tiêu Bố Y vẫn không trở về?

Trong lòng thấp thỏm bất an, Tôn Thiếu Phương vẫn có thể tiếp tục kiên trì, chính là bởi vì sự tự tin của Tiêu Bố Y khi rời đi.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tôn Thiếu Phương quay đầu nhìn lại, thấy là Trương Khánh, vội thấp giọng hỏi: "Trương Khánh, sao vậy?"

"Tôn đại ca, có một người xâm nhập vào trong vòng mai phục của chúng ta, đã ngất đi".

"Giết là tốt rồi, không để cho hắn đi tiết lộ, thông báo với ta làm cái gì!" Tôn Thiếu Phương lạnh lùng nói.

"Người nọ là một nữ tử, trước khi hôn mê có nói là Mộng Điệp, nói đến tên của Tiêu đại ca, nói có chuyện khẩn cấp cần thông báo" Trương Khánh trả lời.

Tôn Thiếu Phương nhíu mày, "Ai là Mộng Điệp? Nàng ta biết tên của Tiêu lão Đại, A Tú, các ngươi biết không?" Hắn cùng Tiêu Bố Y quen biết tuy lâu nhưng nhớ rõ các cô gái bên người Tiêu Bố Y thực không có ai tên là Mộng Điệp, trong lòng lo lắng thầm nghĩ người này chẳng lẽ là gian tế. Hiện nay cũng không nên nhiều chuyện, cẩn thận là trên hết.

A Tú, Chu Mộ Nho đều ở bên cạnh hắn, Chu Mộ Nho kinh ngạc nói: "Chậm đã, ta biết Mộng Điệp. Nàng ta là nữ tử tốt, chúng ta quen khi ở tại Mã ấp, nhưng nghe Tiêu lão Đại nói, nàng hình như ở tại Đông Đô, sao lại ngàn dặm mà tới Hồng Trạch hồ này?"

"Dẫn ta đi gặp nàng ta" Tôn Thiếu Phương quyết định thật nhanh, "A Tú, ngươi lưu lại nơi này tiếp ứng lão Đại, ta cùng Mộ Nho đi xem sao".

Khi hai người đi theo Trương Khánh gặp Mộng Điệp, Chu Mộ Nho nhìn thấy người trước mắt phảng phất như bò từ trong bùn ra, không khỏi có chút do dự, người nọ là nam trang, bất quá lại thật là nữ tử. Hắn chỉ gặp qua Mộng Điệp một lần, trong lúc nhất thời cũng không dám khẳng định.

Nữ tử khẽ mở to mắt, suy yếu không chịu nổi, nhìn thấy Chu Mộ Nho, trước mắt sáng ngời, đột nhiên bắt lấy cánh tay của Chu Mộ Nho, khóc nói: "Mộ Nho, mau dẫn ta đi gặp Tiêu công tử, hắn đang gặp nguy hiểm, Thánh thượng đang muốn giết hắn!"

Mọi người cả kinh, Chu Mộ Nho nhíu mày, lại không dám xác nhận nhưng chuyện Thánh thượng muốn giết Tiêu đại ca, Chu Mộ Nho cũng mơ hồ cảm thấy không sai.

"Cô là Mộng Điệp?"

"Thiên hương phường, loa tử đại" Cô gái rốt cuộc bình tĩnh lại, nói ra sáu chữ. Người bên ngoài tuy không rõ, nhưng Chu Mộ Nho lại tỉnh ngộ ra, hắn đã gặp Mộng Điệp tại nơi này, Mộng Điệp đã dạy bọn họ biết loa tử đại là cái gì, "Cô thực chính là Mộng Điệp!"

Mộng Điệp thở phào một hơi: "Mộ Nho, ta đi theo Thánh thượng đến Giang Nam, trên thuyền nghe được tỷ muội tốt nói, Thánh thượng trong mộng nói muốn giết Tiêu công tử, hơn nữa còn phái Trương Tu Đà đi bắt. Ta thông báo cho Hoàng hậu, người bảo ta lén trốn ra báo tin. Ta một đường tới đây, may mắn là gặp được các người, Tiêu công tử đâu?"

Nhìn thấy Chu Mộ Nho cau mày, Mộng Điệp lo lắng nói: "Mộ Nho, không thể không tin, mau thông báo cho Tiêu công tử để phòng. Ta chỉ sợ nếu là thực, Tiêu công tử cũng đề phòng không được ám tiễn của người khác".

Tôn Thiếu Phương nhíu mày: "Tiêu lão Đại đi vào trong hồ, chúng ta cũng tìm không thấy hắn, hiện tại đều ở đây mà chờ đợi".

"Vậy phải làm sao bây giờ? Trương Tu Đà có thể cũng đi vào trong hồ hay không?" Mộng Điệp vội vàng hỏi.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau, Trương Khánh nói: "Không bằng chúng ta đi vào trong hồ tìm Tiêu lão Đại?"

Tôn Thiếu Phương lắc đầu: "Không được, Tiêu lão Đại bảo chúng ta ở đây đợi, vô luận như thế nào, hắn nhất định có chủ ý của hắn!"

"Nhưng Tiêu lão Đại gặp nguy hiểm!" Chu Mộ Nho vội la lên: "Thiếu Phương, không bằng để ta đi, Tiêu lão Đại sẽ không trách ta".

Tôn Thiếu Phương thở dài nói: "Mộ Nho, Tiêu lão Đại đã nói qua, bảo ngươi nghe theo ta phân phó, ta phân phó ngươi chính là không được đi vào trong hồ!"

Chu Mộ Nho nắm chặt nắm tay, hồi lâu lại buông ra: "Được, ta nghe lời ngươi, Thiếu Phương, rốt cuộc phải làm thế nào?"

"Kế hoạch của chúng ta không thay đổi" Tôn Thiếu Phương thật ra trong lòng cũng nổi sóng, biết nguy cơ trước mắt cực kỳ khó hóa giải, "Bất quá Bùi tướng quân đang thủ tại Quy Sơn, phụ cận Lão Quân Sơn, Tiêu lão Đại có chúng ta thông báo, Bùi tướng quân lại không biết nguy hiểm, chúng ta phải thông báo cho Bùi tướng quân để phòng".

"Để ta đi" Chu Mộ Nho nói.

Tôn Thiếu Phương gật đầu: "Mộ Nho, ngươi đem mọi chuyện nói cho Bùi tướng quân, bảo hắn ngàn vạn lần phải cẩn thận tùy cơ ứng biến, không để bị người bên ngoài đánh, ứng phó không kịp. Tiêu lão Đại trở về, chúng ta sẽ cùng Tiêu lão Đại, Bùi tướng quân nghĩ đối sách".

Chu Mộ Nho gật đầu, đội mưa đi về phía Lão Quân Sơn, Tôn Thiếu Phương trông thấy Chu Mộ Nho biến mất, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Tiêu lão Đại, người mau trở về đi, bây giờ còn đi tìm Vô Thượng vương làm chi nữa!"

Chu Mộ Nho một đường chạy nhanh, rất nhanh đến Lão Quân Sơn. Lão Quân Sơn ở phía nam Hồng Trạch Hồ không xa, cũng là lối của Hoài Hà vào Hồng Trạch hồ, tương truyền Lão Tử từng ở đây luyện đan. Qua Lão Quân Sơn chính là Quy Sơn, bởi vì núi hình như rùa cho nên mới có cái tên đó, chỉ là Quy Sơn địa hình hiểm yếu, ngăn đường ra Hoài Thủy, Bùi Hành Quảng dẫn binh đóng ở nơi đây như hổ rình mồi nhìn Hồng Trạch Hồ.

Nhìn thấy Chu Mộ Nho đi tới, Bùi Hành Quảng tràn đầy kinh ngạc, nghe được Chu Mộ Nho nói trước sau, Bùi Hành Quảng cau mày: "Thánh thượng lại tự hủy trường thành? Nhất định có kẻ gian bày trò, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"

Tiêu Bố Y một mình vào đảo, bảo Bùi Hành Quảng dẫn binh chờ đợi ở nơi đây, Bùi Hành Quảng chỉ chờ bắt Vô Thượng vương, làm sao nghĩ đến lại sinh biến như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên thế nào cho phải.

Chu Mộ Nho nghiêm nghị nói: "Bùi tướng quân, ngươi tuy là dưới trướng Tiêu tướng quân, nhưng dù sao cũng là tướng sĩ của Đại Tùy, Thánh thượng nếu thực có chỉ cho Trương tướng quân đuổi giết Tiêu lão Đại, ngươi nếu phản kháng thì đã xem như là tạo phản".

Bùi Hành Quảng hai hàng lông mày cau lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Mộ Nho, ngươi nói vậy là có ý tứ gì?"

Chu Mộ Nho thở nhẹ một hơi: "Chu Mộ Nho đương nhiên phản được, nhưng lại không biết ý tứ của Bùi tướng quân!"

Bùi Hành Quảng nở nụ cười: "Mộ Nho, ta trước nay vẫn không ai biết tới, gặp được Tiêu tướng quân mới có thể thi triển sở học bình sinh đã sớm nhất định đi theo hắn cả đời này. Cổ nhân có câu, sĩ vi tri kỷ giả tử (kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỷ), Tiêu tướng quân là tri kỷ của Bùi Hành Quảng ta, ta cho dù chết vì Tiêu tướng quân cũng không sợ thì còn sợ tạo phản sao chứ? Thật ra ta vốn định tìm Thánh thượng phân biện, bất quá nếu Tiêu tướng quân thực…"

Hắn lời còn chưa dứt, có binh sĩ vội vàng chạy tới: "Bùi tướng quân, thám tử báo, phía nam Quy Sơn có đại quân xuất hiện, rất nhanh tiếp cận doanh trướng chúng ta, nhân số chừng mấy ngàn".

Bùi Hành Quảng trên mặt biến sắc, hắn ở Quy Sơn phía nam Hồng Trạch hồ, phía trước trừ Lão Quân Sơn thì chính là Hồng Trạch Hồ mênh mông, có đại quân đi tới đương nhiên là tới Hồng Trạch Hồ. Binh lực của hắn mai phục tại Lão Quân Sơn cùng Quy sơn đều là đề phòng về hướng Hồng Trạch Hồ, Hồng Trạch Hồ nếu có người đi tới hắn có thể phát hiện trước hết. Nhưng binh lực hắn sở hữu đều là vì đối phó Vô Thượng vương trong Hồng Trạch Hồ, làm sao nghĩ đến phía sau lại có đại quân đi tới!

Cũng may hắn ở tại phụ cận Quy Sơn cũng có thám tử, lúc này mới kịp thời truyền cảnh báo bằng không nói không chừng người ta vô thanh vô tức đánh lén mình cũng không hay biết. Chỉ là đối phương đến bí ẩn như thế, chẳng lẽ là Trương Tu Đà dẫn binh tiến đến?

Nghĩ vậy Bùi Hành Quảng hít một hơi khí lạnh, hắn kính đại danh Trương Tu Đà đã lâu nhưng lại vô duyên gặp mặt. Lúc trước khi rời Đông Đô chỉ nghĩ sẽở dưới trướng Trương Tu Đà mà nghe lệnh, không nghĩ đến phụ thân bởi vì không muốn cho hắn xông pha chiến trận đã đem hắn an bài tại Yển Sư. Nếu không có Tiêu Bố Y, hắn làm sao có uy danh như hôm nay? Đối với tuệ nhãn hiểu người của Tiêu Bố Y, hắn cảm kích trong lòng. Khi nghe được Thánh thượng hạ lệnh muốn bắt Tiêu Bố Y, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là nên vì Tiêu Bố Y mà biện giải, nhưng nghĩ lại cũng biết là không thể, Tiêu Bố Y chức cao quyền trọng mà còn bị giết hắn thì tính là cái gì!

Tinh binh dưới tay Bùi Hành Quảng lần này cũng hơn hai ngàn, xem như là tinh nhuệ dưới trướng Tiêu Bố Y, cũng đã theo hắn lâu ngày. Tiêu Bố Y sau khi cho hắn tập kích lương thảo của Vô Thượng vương cũng không hồi quân, mà lập tức xua quân đuổi tới Hồng Trạch Hồ đồn trú, hắn dẫn binh ngựa không ngừng vó đến đây nhưng đối thủ cũng có hơn mấy ngàn quân, nếu là Trương Tu Đà dẫn quân đến, hai ngàn quan này của hắn cũng có thể toàn quân bị diệt.

Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Hành Quảng đã truyền lệnh cho binh sĩ ở phương Bắc quay lại tăng viện cho phương Nam, thủ nơi hiểm yếu, bản thân thì dẫn thân tín đến cửa cốc, chỉ thấy được phía đối diện vó ngựa rầm rập, có hơn mười kỵ mã đi tới, đã cách chỗ bọn họ mai phục rất gần. Bùi Hành Quảng thấp giọng truyền lệnh cho binh sĩ chuẩn bị, muốn trước tiên bắt lấy những người này rồi nói sau. Một tia sét đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt của người cầm đầu, Bùi Hành Quảng sắc mặt đại biến, kinh hãi khó hiểu.

Hắn sớm có chuẩn bị, thầm nghĩ có chính là Trương Tu Đà cũng không có gì sợ, cùng lắm tính mạng cũng chỉ có một mà thôi! Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến chính là, người đến dáng người cao gầy, râu ba chòm, rõ ràng chính là cha ruột của hắn, Bùi Nhân Cơ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK