Từ Thế Tích thực sự không phải là một người si tình, ngược lại. hắn vốn là một người phong lưu.
Hắn cùng đám người Ngụy Chinh, Mã Chu khác nhau, những người kia xuất thân hàn môn, thuộc về loại nhân vật ờ tầng dưới chót trên đòi này. Bọn họ có thể đi đến hôm nay, hoàn toàn bằng sự bất khuất, chí hướng rộng lớn của bản thân, hơn nữa chờ nhiều năm mới bắt lấy chút cơ hội thoáng qua, lúc này mới có thể xoay người.
Mà Từ Thế Tích, hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.
Hắn gia cảrih không tệ, ruộng tốt nô bộc tiền tài cũng không thiếu, thậm chí có thể nói là ờ trên người khác. Từ Thế Tích từ nhỏ đọc đủ thứthi thu văn võ song toàn, tất nhiên không thể thiếu tình yêu. nhưng cái này đổi với hắn mà nói, chỉ là nhất thòi.
Chí hướng của hắn vốn là ra tướng vào tướng, đứng hàng Tam Công, bằng một thân bản lành đương danh thiên hạ, thiên cổ lưu danh. Hắn xảo sừ một kế. đã bảo toàn quê nhà, họa hại noi bên cạnh, cho nên hắn vốn cũng không phải người cổ hủ. thậm chí có thể nói, rất có chút ít giảo hoạt.
Nhưng hắn trọng nghĩa, hắn và Tiêu Bố Y vốn là một loại người, một khi vì huynh đệ, cả đời vì huynh đệ! Cho nên hắn bị Địch Hoằng oan uổng, bị Lý Mật hãm hạỊ nhung lại không có quá nhiều phàn nàn, càng không có quên ân tình, cùa Địch Nhượng, mà đi theo Tiêu Bố Y. ngoại trừ yên ồn thiên hạ ra, cũng không có ý niệm khác trong đầu.
Hắn trọng nghĩa, cũng cả đời tuân thù nghiêm ngặt loại nghĩa khí này. hắn là một người đáng giá được bằng hữu phó thác.
Từ khi hắn chường quản Đông Đô. hắn đà đem phong lưu thu liềm rất nhiều, hắn biết tự trọng, hắn biết nhất cừ nhất động của hắn, cũng làm cho người Đông Đô nhìn vào. Hắn chỉ có chút sai lầm, cũng sẽ khiến cho Tiêu Bố Y khó xừ, hắn không muốn làm cho Tiêu Bố Y khó xử. Cho nên hắn thu liễm cuồng ngạo, thu liễm phong lưu, cất đi tất cả những gì trước kia...
Hắn thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu chiến tích, nhung hắn thù Tương Dương. Lý Mật không thể đoạt, thù Đông Đô, dân chúng sống yên ổn, không tiệp tục họa loạn. Hắn bảo vệ ở đâu, ờ dó có thể khiến cho Tiêu Bố Y yên tâm.
Từ Thế Tích hiểu rằng, tiền phương khi tướng sĩ xung phong hãm trận, vinh quang ngàn vạn, người bên ngoài không nhớ nồi tác đụng của hắn. Nhưng mà tướng sĩ tiền phương nếu nhưbạỊ như có tổn hại, chinh phạt bất lọi, thi lập tức nghĩ ngay đến hắn.
Chính là như vậy một người có cách nghĩ như vậy, cẳn trọng canh giữ ở Đỏng Đô đà mấy năm, chưa bao giờ bị Tiêu Bố Y nghi kỵ qua.
Thần tử có tài năng cũng có sự bi ai cùa nó. Bời vì hắn phải đề phòng công cao hon chủ đưa tới họa sát thân. Hắn phải làm vừa đủ. Trường Tôn Thuận Đức tuy có đại tài. nhưng hắn tham rượu háo sắc, cử chi không đoan chính. Cái này cũng không phải là điểm sai của hắn. Mà là một loại thủ đoạn hắn giữ mình.
Từ Thế Tích lại không muốn làm như thế. Bời vì hắn tinh tường Tiêu Bố Y làm người, cũng tinh tường bản thận nên thế nào. Từ khi hắn thu được từ giấy Bùi Minh Thúy gởi cho hắn. Hắn từu sắc không dính, thậm chí cho dù ngẫu nhiên nhìn xem ca múa, trước mắt cũng là khuôn mặt tiều tụy của Bùi Minh Thúy.
Hắn phát hiện ra mình đã sớm yêu người kỳ nữ từ này. Khỏng biết bắt đầu từ khi nào.
Có lẽ mỗi đêm lấy ra tờ giấy liếc mắt nhìn qua, đã có thể mang đến cho thân hình mệt mỏi lực lượng vô tận.
Hắn hiểu rằng Bùi Minh Thúy trong lòng còn có tên một nhản vật như hắn. Như vậy đã đủ rồi. Hắn cũng không có hy vọng xa vời quá nhiều. Người thấy đủ thật ra cũng không vui
Từ Thế Tích tự ti, hắn mặc dù tọa tiấn Đông Đô. hô phong hoán vù, lại thùy chung cảm thấy không xứng với Bùi Minh Thúy. Hắn hiểu rằng những quyền thế này, ờ trong mắt Bùi Minh Thúy, căn bản không đáng một xu. Hắn hiểu rằng người mà Bùi Minh Thúy yêu kia, thiên hạ khó tìm người thứ hai. Hắn vốn cho rằng không cách nào cùng người chết tranh đoạt tình yêu, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện, người kia còn sống, hắn càng khó có thể tranh đoạt
Ba chữ Lý Huyền Bá kia, sinh là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng, ở trong suy nghĩ của Bùi Minh Thúy, không thể thay thế!
Cho nên Từ Thế Tích khi nhìn thấy Bùi Mirih Thúy xuống xe ngựa, chặm rãi đi đến trước mặt hắn, thần sắc đà khôi phục thái độ bình thường, che dấu trong lòng ân cần nói: “Bùi tiểu thư, vào phủ rồi nói sau”.
Gió thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo. Từ Thế Tích chỉ sợ người trước mắt này. khỏng chống lại được gió thu.
Bùi Mirih Thúy thấp giọng nói: “Đa tạ”.
Từ Thế Tích mới định cất bước, trong lòng khẽ rang động, cười nói: “Cám ơn cái gi?” Không đợi trả lời, đã cất bước đi trước, chỉ là đang nghĩ, “Nàng... Nhìn ra tâm tư của mình? Nàng vốn chính là cô gái thông tuệ như thế”.
Hai nguời ngồi xuống, hai chén trà xanh được dâng lên. hơi nóng hiện lẻn ở trước mắt hai người, mông mông lung lung.
Tiểu hòa lô bằng bùn hồng cũng đốt đỗ. mang đến cho trong sảnh sự ấm áp.
Từ Thế Tích cũng không cần những cái này, nhưng sau khi biết được Bùi Minh Thúy đến, lập tức phân phó binh sĩ chuẩn bị. Điều này làm cho trong sảnh lạnh lẽo tận xương của hắn, có khí tức mùa xuân.
“Không biết... Bùi tiểu thư... đến Đông Đô” Từ Thế T ích vốn là người nói chuyện lưu loát, nhung một câu nói ba ngụm khL cũng không có nói xong. Hắn vốn đã có nghĩ sẵn trong đầu, nhưng khi nhìn thấy một đôi mắt thanh tịnh của Bùi Minh Thúy, thì tất cả những từ ngữ đã ném mất không còn inột chút.
“Lần này tới Đông Đô, phát hiện ờ đây thực sự có chút ít khí tượng Văn đế thịnh th4 Từ Tướng quân không thể bỏ qua công lao” Bùi Minh Thúy cảm khái đạo.
“Ta chỉ là quản lý, muốn nói công lao, công lao lớn nhất đương nhiên là Tây Lương vương, một đám binh tướng chinh chiến, còn có những nhân viên làm hết phận sự kia” Từ Thế Tích khôi phục thái độ bình thường.
“Từ Tướng quân làm việc trầm ổn, thật ra cũng là đại tài. Năm đó ta đã biết người cuối cùng sẽ phong vương xưng tướng, lưu truyền sừ sách, hôm nay xem ra, cũng là không xa” Bùi Minh Thúy tán thường nói. Nàng rất ít khi khích lệ người khác, cái này đã là đánh giá cực cao mà nàng cho ra Từ Thế Tích lại cười nói: “Bùi tiểu thư quá khen, cái lò lùa này cũng không đỏ bằng da mặt của ta”.
Hai người nhìn nhau cười, lại đều không có đề cập tới tám chữ trên thư.
Bùi Minh Thúy ánh mắt nhìn qua hỏa lô, cảm thụ được hơi ấm, hồi lâu mới nói: “Thật ra ta lần này đến Đông Đô, là muốn cùng người liên thủ, bắt ra Lý Huyền Bá".
“Bắt ra Lý Huyền Bá?” Từ Thế Tích rất là kinh ngạc, lại có chút phấn chấn.
Bùi Minh Thúy nói: ‘Ta trong đoạn thời gian này, thật ra một mực tìm hắn. Nhưng rất hiển nhiên, hắn kỹ cao một bậc. Ta nghĩ bằng với lực bản thân muốn tim ra hắn, khả năng đà cực kỳ bé nhò, cho nên ta cần ngươi... cùng Tây Lương vương trợ giúp
Từ Thế Tích trẵm ngâm nói: “về chuyện Lý Huyền Bá, Tây Lương vương đà có nói cùng ta Nhưng Tây Lương vương chinh chiến Hà Bắc. ta lại không thể ròi Đông Đô. không biết giúp đờ Bùi tiểu thư như thế nào?”
“Từ Tướng quân quả nhiên sẽ không quên việc công” Bùi Minh Thúy khen ngợi nói.
Từ Thế Tích chậm rãi nói: “Lý Huyền Bá tuy mưu kế tinh xảo. nhưng như ta thẩy. cuối cùng cũng khó thành chuyện”.
Bùi Mirih Thúy thật lâu mới nói: “Có lẽ... ngươi nói đúng”.
“Theo tin tức của ta, Lý Huyền Bá trước mắt ẩn hiện qua mấy địa điểm. Thước Sơn ám sát Tây Lương vương bị cầu Nhiêm Khách ngăn cản, Cao Thành muốn giết Biển Bức lại bị cằu Nhiêm Khách ngăn cản. về phẳn độc hại Tiết Cừ, ám toán Thủy Tất Khả Hàn, Hà Bắc ba lượt ra tay, đều cực kỳ thành công” Từ Thế Tích nói: “Hắn là một người giỗi về nắm bắt cơ hội..
“Cầu Nhiêm Khách vì sao ba lượt này không có ngăn trở?” Bùi Minh Thúy đột nhiên
Từ Thế Tích vi ngạc, “Trí giả nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có một điều bò sót, nghĩ tới cầu Nhiêm Khách võ công cái thế. cũng luôn có chuyện cùa mình phải làm?”
Bùi Minh Thúy cười cười, cũng không cho ý kiến, lại nói: “Lý Huyền Bá tuy là giảo hoạt đa đoan, hành tung bất định, nhưng trước mắt ta có thể khẳng định một việc”.
“Việc gì?” Từ Thế Tích nhịn không được hòi.
“Trước mắt kẻ địch lớn nhất của hắn chính là Tây Lương vương, cho nên hắn nếu có lại cơ hội ra tay, đối phó chính là Tây Lương vương” Bùi Minh Thúv khẳng định nói.
“Cái này... thật đúng là vô cùng có khả năng” Từ Thế T ích khóe miệng đột nhiên có chút ít nụ cười giảo hoạt, thoáng qua đà mất đi.
Bùi Minh Thúy tháy vậy hòi: “Cho nên Tây Lương vừơng đã sớm có chuẩn bị?”
Từ Thế Tích ho nhẹ vài tiếng, cũng không nói nhiều.
Vô luận như thể nào, hắn đều là người công và tư phân minh, kế hoạch của bọn họ, sẽ không nói cho người không cùng hành động. Hắn yêu mến Bùi Minh Thúy, nhưng cũng không có đến mức cái gi cũng có thể nói ra.
Không phải Từ Thế Tích không tin Bùi Minh Thúy, mà đây là một nguyên tắc làm việc!
“Thật ra Tiêu Bố Y quá nửa cũng nghĩ đến điểm ấy. Như dựa vào lè thường mà thấy, Lý Huyền Bá tại Hà Bắc ta tay, khí thế bức người, đại đa số hội cho rằng, hắn hẳn là còn đang ở Hà Bắc. sẽ ra tay đối phó Tiêu Bố Y” Bùi Minh Thúy cũng không ngại Từ Thế Tích giấu diếm, nàng tới noi này, chỉ cần nói ra ý nghĩ cùa mình, cũng biết Từ Thế Tích sẽ phân tích ứng đối, “Nhưng ta nghĩ Lý Huyền Bá hẳn là sẽ không ra tay đối với Tây Lương vương... ”
“Vì sao?” Từ Thế Tích hòi.
“Tây Lương vương là cao thù, bên cạnh hắn thật ra cũng là bẫy rập” Bùi Minh Thúy nói: “Lần trước cha ta ám toán không thành, bên cạnh hắn đề phòng nghiêm mật cũng có thể thấy được”.
Từ Thế Tích ngoải miệng không nói, nhưng trong lòng cũng cảm khái. Bùi Cù, Bùi Minh Thúy thật sự là một đôi cha con kỳ quái, nếu là các cô gái khác đụng phải loại chuyện này, quá nừa sẽ đem Tiêu Bố Y coi là cừu địch, mà Bùi Minh Thúy lại không hề khúc mắc. lại như đang đàm luận chuyện không quan hệ đến mình.
Bùi Mirih Thúy nhìn ra Từ Thế Tích nghi hoặc, thản nhiẻn nói: “Con đường là mình lựa chọn, đúng sai đều là việc cùa mình, không trách được người khác! Những lòi này, cha ta khi ta còn nhỏ đà dạy qua cho ta. Ta mặc dù sinh ra môn phiệt, cũng không như các cô gái khác, từ nhò đợi ờ trong khuê phòng, chờ đợi một vị hôn phu trong suy nghĩ. Cha ta đã sớm nói với ta, nam cùng nữ. cũng không có gi khác nhau, chuyện mà nam làm được, nữ cũng có thể làm được”.
Từ Thế Tích dù là kiến thức rộng rãi, nghe thấy loại luặn điệu này cũng kinh ngạc, sau hồi lâu mới nói: “Lệnh tôn là người phi thường, cho nên làm chuyện phi thường”.
“Thật ra khi ta còn bé, người giảng cho ta đa phần đều là lý luặn kinh thế hài tục” Bùi Mirih Thúy nói: “Cho nên ta chú định đã cùng nhưng cô gái khác đi con đường không giống nhau, về sau ta dằn dằn lớn lên. người ngược lại trầm mặc rất nhiều, nhung mà những lời khi còn bé kia, đa phần đà khắc vào trong đầu của ta, khó có thể mất đi”.
Thấy Từ Thế Tích không nói, Bùi Mirih Thúy cười khổ nói: “Cho nên ta cùng người, có thể nói là một đôi cha con kỳ quái nhất trên đời này..Dưới sự trầm mặc. lại nhấp một ngụm trà, chuyển hướng chù đề, “Tây Lương vương hiện tại có thể nói là trông mong Lý Huyền Bá đến ám sát hắn, bởi vi ta nghĩ hắn đã sớm bày ra thiên la địa võng, chờ Lý Huyền Bá tiến vào”.
Từ Thế Tích cười đối phó. cũng không đáp.
“Ai cũng cho rằng Lý Huyền Bá sẽ ở Hà Bắc. nhưng hắn thường thường ra ngoài ý định, nói không chừng lúc này đà đến chỗ của hắn” Bùi Minh Thúy trầm ngâm nói.
“Hắn còn có noi nào có thề đi?”'
“Thiên hạ tình thế đà gần đến trong sáng, Lý Huyền Bá tuy giòi kỳ kế. nhung những nơi có thể đến đã không nhiều lắm” Bùi Minh Thúy phân tích nói: “Hắn đối kháng Tây Lương vương, hiện tại noi có tlỊể có đến có ba chỗ, đó chính là Trường Bình, Từ Giản cốc, còn có... Tưang Dương!”
Từ Thế Tích trong mắt hàn mang lóe lên rồi biến mất, Bùi Minh Thúy mỉm cười nói: “Thật ra ta một mực vẫn rất kỳ quái”.
“Kỳ quái cái gì?” Từ Thế Tích nỡ nụ cười.
“Các người tựa như cũng quên Tưang Dương, cái này hình như rất không có khả năng" Bùi Minh Thúy nói.
“Tưang Dương có chút xa, cho nên quên cũng có tình có lý” Từ Thế Tích hàm hàm hồ hồ nói.
Bùi Minh Thúy giống như cười mà không phải cười nhìn sang Từ Thế Tích, “Thật sao?”
Từ Thế Tích chuyển hướng chủ đề, “Dựa theo Bùi tiểu thư thấy, Lý Huyền Bá sẽ chọn Trường Bình, hay sẽ chọn Từ Giản cốc làm điểm đột phá ? À... hay chọn tại Tương Dương?”
Bùi Minh Thúy nhìn thật lâu mới nói: “Ta nghĩ... đều có khả năng. Bất quá ta nghĩ... lằn này ta tới đà làm điều dư thừa”. Từ Thế Tích nhìn sang đôi mắt như thu thủy kia, cảm khái nói: “Bùi tiểu thư ngàn dặm xa xôi chạy đến, bày mưu tính kế cho chúng ta, sao nói là làm điều thùa? T a nghĩ vô luận là ta, hay Tây Lương vương, biết được lẳn tâm ý này cùa Bùi tiểu thư. đều vô cùng cảm kích”.
Bùi Minh Thúy cúi đầu xuống, “Thật ra ta lần này đến đây, vẫn có một chút tư tâm”.
“Bùi tiểu thư có gi yêu cầu, cứ nói đừng ngại”.
“Ta nghĩ... nếu như hắn thất bại mà nói, ta có thể gặp hắn một lằn hay không?” Bùi Mirih Thúy hỏi.
Từ Thế Tích quay đằu nhìn về phía lá vàng ờ đình viện, áy náy lắc đằu nói: “Đối với điều này... Ta không thể đưa ra bất luận hứa hẹn gi. Ta nghĩ... Tây Lương vương cũng sẽ không đáp ứng”.
Bùi Minh Thúy ngược lại nờ nụ cười, “Ngươi cùng Tây Lương vương đều là người giống nhau, không dám dể dàng đồng ý. Ta hiểu rõ sự khó xừ cùa ngươi, cũng biết quả thực ra tay, ứng cầu quyết định thật nhanh, ta vốn sẽ không có kỳ vọng gì. nhưng vẫn nhịn không được mà nói. Nhưng mà có một thinh cầu ngươi chắc hẳn có thể đáp ứng”.
“Bùi tiểu thư mời nói”.
“Ta nghĩ đi chung quanh bốn phía Đông Đô một chút, nhìn lại phong cảnh Đỏng Đô. ta rất yêu mến loại cảm giác bách tính an vui này” Bùi Minh Thúy nói: “Đây không phải là chuyện gì khó xừ chứ?”
Từ Thế Tích thoải mái nói: “Bùi tiểu thư nói quá lời, nếu có thề. ta nguyện ý cùng cô một chuyến” Hắn cố khởi dũng khí nói ra những lời này, tuy là hòi hợt, nhung trong lòng bàn tay đà tĩàn đầy mồ hôi.
Bùi Minh Thúy cười nhẹ nói: “Có Từ Tướng quân cùng đi, quả thực vô cùng tốt. Chỉ là sợ người công vụ bề bộn, không dám mời. Cho nên... chỉ xin chiếm dụng Từ Tướng quân hai canh giờ, không biết Từ Tướng quân định nhưthế nào?”
Từ Thế Tích trong lòng không biết là tư vị gi, rốt cuộc chỉ nói một chữ: “Được”.
Bùi Minh Thúy nhìn về phía Àrih từ bên người, mim cưỡi nói: “Thăm lại chốn xưa, ngươi xem xem, có thay đổi gì nhiều hay không?”
Ành từ thấp giọng nói: “Có Tây Lương vương ở đâu. ờ đó đều là tiên cảnh” Thấy Từ Thế Tích nhìn về phía mình, Ành từ bổ sung nói: “Chẳng lẽ các người không cho là như vậy?”
Từ Thế Tích cười cười, cũng không rồ lắm. Bùi Minh Thúy cười cười lắc đằu. không nói gì thêm.
Khi Bùi Minh Thúy đên Đông Đô, Tiêu Bô Y thiêt ky tung hoanh. đà liên tục lây hai quận Ngụy Quận, Vũ Dương.
Hắn một phen miệng lười cũng không có uổng phí, Tô Định Phương thân là một trong ba hổ dưới tay Đậu Kiến Đức. trước mắt có thể nói uy vọng cực cao. Tiêu Bố Y sau khi vào Vũ Dương, một chút cũng không phạm, làm cho quân dâVũ Dương n buông lỗng tâm sự, đối với Tô Định Phương cảm kích từ đáy lòng.
Những người này mấy năm liên tục chirih chiến, có thể nói là thân bất do kỷ. Từ bắt đầu bảo về gia viên, càng về sau chinh chiến thiên hạ, những nông dân quân này, còn chưa có chuần bị sẵn sàng. Bọn họ trong xương cốt, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm hoàng đế. làm tướng quân. Nắm cái cuốc, ngồi đợi thu hoạch, mặt hướng xuống đất lung quay lên trời, đó mới là việc làm cho bọn họ an tâm. Cho dù là Đậu Kiến Đức, vốn cũng vì sinh tồn cùa thù hạ mà bôn ba, nếu không phải Thất Lý tình ma xui quỷ khiến đánh bại Tiết Thế Hùng, cho rằng đó là thiên ý thì cũng sẽ không nỗi lên ý niệm tranh bá thiên hạ trong đằu.
Cùng quân Tây Lương đối kháng đà lâu, ai cũng cho rằng nếu thành phá, quân Tây Lương sẽ dùng tàn sát hàng loạt dân trong thành để phát tiết. Loại chuyện này. từ xưa đều có, cũng là căn nguyên bọn họ lo được lo mất.
Nhưng Tiêu Bố Y chỉ đơn giản dặn dò chút ít sự tình, đà hòi hợt buông tha quân dân toàn thành, thậm chí quan viên trong thành, đều không có cải biến quá lớn. loại an bình này, dân chúng Hà Bắc thật sự đà trông mong quá lâu.
Tuy ít có quân dân hoan hô. nhưng trong thành phẳn lớn đều cảm ơn Tô Định Phưcmg đã liều chết ra khỏi thành kia. Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người cảm ơn. ít nhất Khương Dương đối với Tô Định Phương đà hận thấu xương, hắn cho rằng Tô Định Phương không trượng nghĩa, hắn cho rằng Tô Định Phương không nên vào lúc cuối cùng trả lại cho các huynh đệ một đao.
Khương Dương vĩnh viễn không rõ, nhưng không đầu hàng chỉ có một con đường chết.
Khưong Dương vốn đã bị bắt, nhưng Tô Định Phưong đau khổ cầu khẩn, Tiêu Bố Y rốt cuộc mờ một mặt lưới, thả cho hắn quay lại. Khương Dương lúc gần đi đối với binh tướng quát, là hán từ cùng hắn trò về báo thù rùa hận.
Nhưng không có một người nào đi!
Khưong Dương trong lừa giận xen lẫn cô đơn cô đờn rời đi, các binh tướng cũng như thà xuống một gánh nặng.
Tiêu Bố Y không đánh mà thắng, vừa lấy Ngụy Quận, lập tức xua binh bắc thượng. Qua Ngụy Quận, chính là quân Vũ An, ờ đây vốn là địa bàn của Dương Thiện Hội, trước mắt lại rất thê lương, binh chi có mấy ngàn, tướng cùng bàng hoàng. Tiêu Bố Y đại kỳ đến đâu. quân dân quận huyện nếu không chống cựj đầu hàng.
Thiên hạ đại loạn, những quận huyện thiểu binh thiếu tướng này. chỉ cầu tự bão vệ mình, đương nhiên là ai tới trước thi đầu phục người đó.
Từ quận Vũ An nhìn qua, Hương Thân thậm chí còn không đợi quản Tây Lương đến. đều đã ra khỗi thành xếp hàng nghênh đón, khua chiêng gõ trống, dâng thực vặt khao quân, lệ nóng lưng tròng.
Tiêu Bố Y hiểu rằng, nếu Lý Đường đánh trước đến nơi đây, quá nừa cũng là đài ngộ như vậy. Nhưng mà Dương Thiện Hội mặc dù chết không minh bạch, lại đem quận Vũ An quản lý gọn gàng ngăn nắp. quận huyện này ít bị chiến sự tại Hà Bắc ảnh hướng đến. Nhưng nhiều năm chinh chiến, dân chúng cũng vất vả, ra khỏi thành nghênh đón, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Đối với những người này, Tiêu Bố Y cũng không có trách móc nặng nề. lại càng không trông cậy vào bọn họ trước mắt có thể trung tâm vì mình bán mạng. Sau khi sắp xếp đơn giản, Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bảo ngựa không dừng vó về đánh về quận Tương Quốc về phía bắc. đóng quân Đại Lục Trạch!
Tần Thúc Bảo dục hỗa trùng sinh, trải qua nhũng năm này lình quản, đã thành châu báu. Hắn nói một điểm không sai, Đại Lục Trạch địa hình gập ghềnh, dựa núi nước bao quanh, giao thông rắc rối phúc tạp. Căn cứ vào địa thế này thủ vừng, sẽ như một mũi đao nhọn đâm vào Hà Bắc, còn có hiệu quả chống cự Lý Đường xuôi nam.
Mà lúc này, quân Lý Đường cũng đà đánh đến Triậi Quận!
Triệu Quận cùng quận Tương Quốc, chỉ còn cách sơn thủy. Sơn là Thiên Ngôn Sơn, thùy là Chương Thủy!
Tiêu Bố Y người đang ờ Thiên Ngôn Sơn, đưa mắt nhìn về hướng bắc, chỉ thấv khắp nơi mênh mông, tròi xanh khôn cùng, thờ dài nói: “Rốt cục cũng đà phải giao đấu”.
Tần Thúc Bảo không rò Tiêu Bố Y vì sao thờ dài, nói tiếp: “Tây Lương vương, Lý Đường mặc dù chiếm tiên cơ, nhưng trước mắt chỉ so với chúng ta chỉ nhiều hơn u châu mà thôi. Lý Hiếu Cơ, Lý Đạo Tông quá nừa không thể tưởng được tốc độ của chúng ta cũng cực nhanh như thế”.
Quân Tây Lương được Tô Định Phương tương trợ, nhằm hướng bắc tiến công có thể nói là một đường thế như chẻ tre, ít gặp chống cự.
Quân Lý Đường còn chưa tới. quân Hà Bắc quân ngoại trừ quy hàng, quay lại Nhạc Thọ ra, thì nhiều người lựa chọn quay về làm dân chúng. Tiêu Bố Y một đường đến Đại Lục Trạch, thậm chí so với mong muốn còn nhanh hơn một ít.
Tiêu Bố Y nhìn về phía phương bắc nói: “Lý Thế Dân đà đến. ta nghĩ rắt nhanh thế lực u châu sẽ quy hàng, hắn cũng muốn tụ họp với quân Đột Quyết nam hạ”.
Tần Thúc Bảo cười nói: “Lý Đường đồn đãi, huyền giáp thiên binh dưới tay Lý Thế Dàn là khắc tinh hắc giáp thiết kỵ của Tây Lương vương, cái này có thể xem như đọ cao thấp”.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Bọn họ không có mười phần tất thắng nắm chắc, sẽ không xuất động kỵ binh, ta cũng như thể. Hình như có tin tức đến..
Ánh mắt cùa hắn nhạy cảm, đã thấy có birih sĩ bước nhanh chạy tới. Tần Thúc Bảo nghênh đón tiệp nhận thư nói: “Tây Lương vương, quân Lý Đường chẳng những chiếm lùih hai quận Hằng Sơn, Bác Lăng, tiến binh Hà Gian, hơn nữa có dấu hiệu đánh quận TÚI Lăng tây nam Hà Gian..
“Thêm vào Thượng Cốc, Triệu Quận, Lý Đường đối với quản Hà Bắc ở Hà Gian đà ba mặt vây khốn” Tiêu Bố Y lẩm bầm nói.
Tẳn Thúc Bảo gật đầu nói:“Xác thực như thế, quân Hà Bắc nghe nói đà tụ tặp tàn quân, tụ binh tại tây bắc Đà Thủy Nhạc Thọ ngăn cản đại quân Lý Hiếu Cơ”.
“Chờ một chút...” Tiêu Bố Y nghĩtớiđiềugì, “Vậy Lý Đạo Tông?”
“Cờ hiệu Lý Đạo Tông một mực ở Triệu Quận” Tẳn Thúc Bảo nói.
Tiêu Bố Y ngồi xổm xuống, khoát khoát tay, sớm có binh sĩ mờ địa đồ ra. Tiêu Bố Y nhìn hồi lâu, ‘©à thủy tuy là địa lợi, nhưng Lý Đường nếu từ tây nam Tín Lăng đánh vào, có thể đánh thẳng vào hang ổ Nhạe Thọ của quàn Hà Bắc. nếu như thành hàng, quán Hà Bắc chỉ sợ hai mặt thụ địch, một kích là bại”.
“Tây Lương vương không ìnuốn để cho bọn họ bại nhanh nhưvậy?”.
“Ta đương nhiên hy vọng bọn họ có thể kiên trì thêm một chút” Tiêu Bố Y cười giảo hoạt, “Lý Huyền Bá ra tay có lợi có hại, chỗ tốt chính là thu được u châu, chỗ hại là lại làm cho quàn Hà Bắc cùng chung mối thù, bực cơ hội này, chúng ta làm sao có thể không vặn dụng cho tốt?”
Hắn lời còn chưa dứt, lại có birih sĩ cấp tốc tiến đến truyền tin, Tiêu Bố Y lại ngẳng đầu nhìn về phía phương bắc, cau mày nói: “Bầu trời phương xa ánh sáng khác thường, như là đại binh tới gần”.
Cầu Nhiêm Khách, Lý Tình đều biết vọng khL nhìn qua khói bụi là biết binh tới, lúc trước Cầu Nhiêm Khách chính là vọng khí đoán định thực lực đối thủ. cổ vũ Tiêu Bố Y bắt Mạc Cổ Đức. Loại bản lành này Tiêu Bố Y đương nhiên còn xa mới bi kịp. nhung chinh chiến nhiều năm, hơn nữa ánh mắt nhạy cảm, đã có thể nhìn ra điểm môn đạo.
Trong khi hắn nói chuyện, bước nhanh xuống núi. Tẳn Thúc Bảo nói: “Khỏng sai, tin tức nói, Lý Đạo Tông đà dẫn đại quân, khí thế hung hãn về hướng nam, đã qua Bạch Câu phía nam Triệu Quận, tiệp cận Đại Lục Trạch. Tin tức mới nhất, còn ờ ngoài năm mươi dặm, binh lực tạm thòi không rõ”.
Thám từ có nhiều dạng, tác đụng khác nhau, luôn truyền về tin tức nhanh nhất, trực tiếp nhất, còn lại phải đợi phân tích rồi mới truyền trò lại.
Tiêu Bố Y bước nhanh vào doanh trướng, tiền phong doanh đã sớm chuần bị sẵn sàng, tĩnh đợi xuất binh.
Sau khi vào doarih trướng, đạo tin tức thứ hai đà truyền đến. quân Lý Đường ước chừng kỵ bộ binh ba vạn đại quân, cờ hiệu Lý Đạo Tông ! Hiện nay còn cách hơn năm mươi dặm!
Tẳn Thúc Bảo kinh ngạc hòi: “Còn đang ngoài năm mươi dặm?”
Binh sĩ xác nhận không sai, Tần Thúc Bảo nhíu mày trầm ngâm một lát. triền khai địa đồ kỹ càng xem xét, chậm rãi nói: “Quân Lý Đường nếu không có hậu viên, chỉ bằng ba vạn đại quân này, chúng ta có thể chiến một trận, nếu có thể tu lại mà diệt, thì cũng có thể làm cho Lý Đường thiệt hại nghiêm trọng”.
“Bọn họ còn có chút khoảng cách” Tiêu Bố Y cạu mày nói: “Đại quân ta nếu như ra, chỉ sợ sẽ để lộ tiếng gió”.
“Đích xác là như thề” Tẳn Thúc Bảo nói: “Bọn họ nếu phòng thù mà khỏng chiến, chúng ta mất không quân lực. Nếu là trong hai mươi đăm, ngược lại có thể suy xét đánh một trận”.
Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn địa đồ, cũng đã lâm vào trong trẳm tư. Lại hơn nửa canh giờ sau. đợt thám từ thứ ba đã có tiiỊ tức báo lại, “Lý Đạo Tông hiện nay đà cách Đại Lục Trạch bốn mươi lăm dặm”.
“Nừa canh giờ chỉ đi được năm dặm?” Tiêu Bố Y nở nụ cười.
Tần Thúc Bảo nhướng mày, một quyền đánh lên trên bàn quát: “Lý Văn Tương nghe lệnh...”
“Có mạt tướng”.
“Ta lệnh cho ngươi dẫn một ngàn kỵ binh từ phía tây Thiên Ngôn Sơn lập tức xuát binh, sau đuôi ngựa buộc cành khô. ngụy trang dấu hiệu đại quân xuất binh, sau khi đi mười dặm thi đừng lại, chờ mệnh lệnh mới định đoạt tiếp”.
Lý Vãn Tương nghe lệnh lui ra, Tằn Thúc Bảo lại lệnh cho hai người Thường Hà, Từ Thiệu An làm tương tự. chỉ là một đi về phía tây núi, một đi về phía đông núi. Từ Thiệu An chẳng những ngụy trang phục binh, còn phải đem hơn trăm cái trống lớn. kích trống đi về phía trước.
Chờ sau khi mệrih lệnh truyền ra, Tằn Thúc Bão lúc này mới nói: “Địch binh nếu như lặp tức lui bước, hẳn là kế nghi binh! Nếu là kế nghi binh, vậy ý đồ chân chính của bọn họ là cái gì?"