Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người tuy rõ bốn mươi lượng vàng tới như thế nào, nhưng cũng không biết nó đã đi ra sao.

Nhưng tất cả mọi người đều im lặng, cũng không có hỏi nữa.

Vàng vốn là của Tiêu Bố Y, bọn họ tin tưởng Tiêu Bố Y, cũng biết Tiêu Bố Y không hề phí phạm một văn tiền nào. Nhưng thật là trong lòng mọi người đều có sự thắc mắc, nhưng cũng có sự tự hào, có người nào có thể chỉ ngắn ngủi trong một đêm đã tiêu sạch bốn mươi lượng vàng? Cũng chỉ có Thiếu đương gia của họ mà thôi!

Mạc Phong không thể không bội phục Tiêu Bố Y, nhưng có thể loại trừ về việc đi chơi gái ra, bởi vì hắn không cho rằng có cô gái nào có thể có giá trị tới bốn mươi lượng vàng.

Chứng kiến sự nghi hoặc, tin tưởng của mọi người, còn có sự cụt hứng nữa, Dương Đắc Chí phá tan sự yên lặng, nói sang chuyện khác, "Hai cây vải này nói như thế nào cũng xem như là hàng của chúng ta, lần này xuất hành…"

Chu Mộ Nho cười rộ lên, "Chúng ta mặc dù không làm được là nhà có nhiều hàng hóa nhất, nhưng cũng khẳng đinh là nằm trong số có hàng hóa ít nhất".

Mọi người cũng cười, "Xá gì hai cây vải này, nhớ năm đó chúng ta cũng là tay trắng dựng nên cơ đồ, hôm nay so ra còn đỡ hơn nhiều".

"Việc buôn bán tuy quan trọng, nhưng ăn cơm cũng quan trọng không kém" Mạc Phong vỗ vỗ bụng, "Đi thôi, ta đãi khách".

"Ngươi có tiền chắc?" Tất cả mọi người đều hỏi.

"Ta đãi khách, dĩ nhiên là Bố Y bỏ tiền" Mạc Phong mặt dày, vừa cười vừa đi vào tiệm cơm bên cạnh.

Mọi người sau khi ngồi vào chỗ, trước tiên gọi vài dĩa bánh nướng.

Đây là vùng Tây Bắc, giáp với thảo nguyên, đồng thời với việc người Đột Quyết cực kỳ hâm mộ văn hoá Trung Nguyên, thì người ở đây cũng ngầm tiếp thu văn hóa của thảo nguyên.

Cho dù nữ nhân đi trên phố đeo mạng che mặt, nhưng trang phục cùng trang sức cũng đã pha trộn hỗn tạp không ít.

Bánh nước thì rất có hương vị của bảo nguyên, kích thước không nhỏ, bên trong có thịt cừu, bên ngoài rắc thêm tiêu mè làm gia vị, khi bưng lên nóng hôi hổi, hương khí xông lên mũi.

Tất cả mọi người ngón trỏ đều di động, nuốt nước bọt xuống, Tiêu Bố Y lại kêu thêm hai bát thịt bò thịt cừu, mấy chén canh thịt cừu, mọi người xé bánh, cầm lấy thịt ở giữa bàn, xì xụp húp canh, cứ vậy mà khoái trá ăn như gió cuốn.

Chỉ có Hàn Tuyết là ăn từng miếng một, tràn đầy vẻ hưởng thụ.

Nàng ở tại Tây Kinh cũng lâu, tuy cũng có đồ ăn của thảo nguyên, nhưng dĩ nhiên không thể ngon bằng đồ ăn ở đó được.

"Thực ra hôm nay thu hoạch cũng không tệ" Mạc Phong trong miệng tràn đầy đồ ăn, "Đánh một trận, ngược nhau còn được thêm hai cây vải, Bố Y, nếu như cứ như vậy…"

"Thì chỉ có bị người ta bắt lấy" Tiêu Bố Y cười mắng, mắt chợt lóe lên, đứng lên kêu lớn: "Ngụy huynh!"

Một người mặt đen cao lớn đang đi ngang qua nơi này, chợt dừng bước, khi thấy Tiêu Bố Y thì xấu hổ chắp tay chào, "Tiêu huynh".

Đại hán này là Ngụy Đức, hắn thấy mọi người đang ăn uống, thì yết hầu chạy lên chạy xuống, thầm nuốt nước bọt.

Tiêu Bố Y cười hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa" Ngụy Đức mạnh mẽ cười nói: "Ra ngoài một chút, chuẩn bị chính ngọ thì về thương đội ăn cơm".

"Quay về thương đội làm gì, đến đây, huynh đệ của ta thua độ nên hắn phải trả tiền, ta đang lo ăn không hết sạch của hắn, may mà gặp huynh" Tiêu Bố Y đã sớm nhìn ra Ngụy Đức đang vô cùng khó khăn, cũng không nói thẳng ra. Hắn đoán số tiền mà hắn cho Ngụy Đức đã sớm dùng hết, mà người này không biết có bí mật gì, mà sợ hãi rụt rè, cả ngày trùm mền không thấy mặt, mà bây giờ mặt trời còn mọc lại có mặt ở đây cũng là việc bất ngờ.

"Thực sao?" Ngụy Đức ánh mắt chợt lóe lên, trong chốc lát có chút hổ thẹn, "Ta…"

"Ta cái gì mà ta, bất quá cứ xem ta như là bằng hữu" Tiêu Bố Y kéo Ngụy Đức vào, hướng tới mọi người giới thiệu: "Đây là Ngụy Đức, cũng ra chốn biên ải làm ăn, mọi người đều cùng một mái nhà, chắc chắn đã gặp mặt".

Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên người Ngụy Đức, cũng không chú ý tới ở ngoài cửa có một người thấy hắn quay trở vào quán cơm, liền vội vã rời đi.

Mọi người thấy Tiêu Bố Y nhiệt tình như vậy, đã sớm tránh ra một chỗ, đều nói: "Bằng hữu của Bố Y thì cũng là bằng hữu của chúng ta, tiểu nhị, lấy thêm một cái bát nữa".

Ngụy Đức ánh mắt lộ ra sự cảm động, không hề khước từ, như một tòa thiết tháp ngồi xuống, đưa tay cầm lấy cái absnh nướng, bẻ từng miếng mà ăn.

Mọi người đối với Ngụy Đức cũng có hứng thú, người này cơ thể như là một khối thép, cũng là một hán tử. Cả đám người cũng không nhìn chằm chằm vào Ngụy Đức, để hắn khỏi phải xấu hổ, bời vì có thêm một người nên cả đám cũng đổi đề tài, đều bàn tán những chuyện vụn vặt.

Một lát sau, cho dù là Tiêu Bố Y cũng có chút ngạc nhiên.

Ngụy Đức thoạt nhìn như là nghe theo lời hắn nói, chuẩn bị đem cái bằng hữu đãi khách kia ăn cho mạt luôn. Trong chốc lát, hắn đã ăn tới hai cân thịt, năm sáu cái bánh lớn, còn húp thêm hai chén canh thịt dê.

Tiêu Bố Y cũng chỉ mỉm cười, kêu tiểu nhị lấy thêm đồ ăn, Ngụy Đức khi ăn tới cái bánh thứ tám, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Bố Y dang nhìn thì lau mồ hôi trên mặt nói: "Ta mấy ngày qua, chưa từng được ăn nó như vậy".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu như ở đây có ghi chép kỷ lục Guinness, thật muốn cho ngươi một cái, "Không việc gì, tại quán cơm mà lo bụng đói sao? Tiểu nhị, mang thêm hai cân thịt cừu, mười cái bánh nướng".

Sau khi thịt cừu bánh nướng đem lên, đại hán lại như vẫn còn đói, lại tiếp tục ăn, các huynh đệ khác mắt đều trợn tròn lên, không phải là vì đau lòng tiền cơm, mà là ngạc nhiên người này sao có thể ăn được nhiều như thế.

Màn cửa chợt rẽ lên, có hai tên du đãng đội mũ lệch khệnh khạng đi vào, chiếm lấy một cái bàn, vỗ mạnh hô to gọi nhỏ nói: "Tiểu nhị, lấy đồ nhắm, nửa cân thịt cừu, bốn cái bánh rán, hai cân rượu ngon, nhanh lên!"

Tiểu nhị cùng khách khứa bị dọa giật mình, đều biết đây là du đãng, không thể trêu vào, nên cứ cắm đầu mà ăn. Tiểu nhị nhanh chân lẹ tay đi lấy thịt cừu cùng bánh nóng, lại cầm thêm một bầu rượu, cười bồi nói, "Quan khách, mời người dùng".

Một tên trong đó kéo cái mũ ra, khuôn mặt ngược lại có chút nghiêm chỉnh, trên tay xương khớp gồ lên, xem qua là viết dân nhà võ rất có lực.

Hắn ăn một cái bánh nóng, lại phun cái ‘phèo’ ra ngoài, không ngớt quát mắng: "Đây là bánh để qua đêm".

Một tên du đãng khác dáng người cao gầy, đem bầu rượu tu một hơi, lại cũng phun ra, "Rượu thì chua lét!"

Tên kia lại cầm lấy miếng thịt cừu, nhưng chỉ ngửi một cái rồi vứt ra đất, "Đây thịt cừu thối, các ngươi mở quán, sao lại đem những thứ này ra bán cho khách".

Mọi người cho dù không nhận ra hai người này, nhưng cũng biết họ tới đây để làm cái gì, hai người này đương nhiên là đang làm khó dễ.

Tiêu Bố Y cảm thấy người như vậy tới ăn cơm, mượn cơ hội gây sự kiếm chút tiền xài, nhất thời cũng không để ở trong lòng.

Tiểu nhị hoảng sợ bước tới, cười bồi nói, "Hai vị đại gia, dê này vừa mới mổ, thịt làm sao mà thối được. Bánh cũng mới ra lò, còn nóng hổi, sao mà để qua đêm được".

"Vậy ngươi nói chúng ta cố tình gây chuyện sao?" Tên đội mũ lệch ngạo nghễ nói.

Tiểu nhị chỉ có thể nói không dám không dám.

"Có thấy rượu này đục ngầu không?" Người cao gầy đưa bầu rượu lên hỏi.

Tiểu nhị chỉ có thể miễn cưỡng cười, thầm nghĩ đây là rượu gạo mới nấu, làm sao mà không đục cho được?

Người nọ thấy tiểu nhị không đáp, vung tay hất toàn bộ số rượu lên mặt của tiểu nhị, hùng hổ nói: "Tiểu tử ngươi cũng không xem ta là ai, dám bưng mấy thứ này lên đây".

Chưởng quầy của quán cơm cũng không dám đi ra, Tiễn Đầu cùng Chu Mộ Nho cùng đứng lên, một người đối một người, "Bằng hữu, cũng đừng nên làm quá đáng".

Tên đội mũ cười lạnh một tiếng, "Ngươi là ai, rảnh rỗi có dũng khí quản việc của đại gia sao".

Tiễn Đầu tính tình nóng nảy, làm sao nhẫn nhịn được, thò tay chụp lấy vai của hắn, "Ta chú của ngươi, chuyên quản chuyện của cháu trai là ngươi, ngươi cút đi cho ta".

Người nọ đưa tay bắt lấy tay của Tiễn Đầu, ánh mắt lóe lên, châm biếm nói: "Ngươi còn chưa đủ phân lượng".

Hai người đọ sức, một người lảo đảo lui ra ngoài, đụng trúng làm vỡ nát một cái bàn, đám người Tiêu Bố Y trong lòng chợt rùng mình, thật không ngờ người không địch lại mà lảo đảo dội ngược ra lại là Tiễn Đầu.

lại cho Mộng Điệp, điều này nói rõ hắn đua ngựa không phải là vì tiền. Loại trí tuệ này, không động lòng vì tiền tài, không động lòng vì nữ sắc, đúng là bản sắc của một trang nam nhi đường đường, Bùi Minh Thúy ta một khi đã gặp được, có thể nào không trợ giúp cho hắn một tay, giúp hắn đạt thành tâm nguyện?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK