Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồ? Tinh Nguyên Thần Miếu lại biết được ta giết chết thánh giả Đồ Nguyên, thánh giả Đạo Phu sao? Xem ra đúng là không hề đơn giản.

Hồng Dịch nhăn mày lại, quay về phía đám bão cát bụi cao giọng nói.

Từ sâu trong cơn bão cát, giọng nói của nữ tử kia tiếp tục truyền đến, trong giọng nói đầy vẻ cười đùa tựa như đang tâm sự, không hề có chút địch ý nào, thế nhưng linh hồn con người lại cảm thấy một thứ lạnh lẽo không tên.

- Nếu như ngay cả kẻ luyện hóa thần công của Nguyên Khí Thần mà cũng không biết thì Nguyên Khí Thần sao đáng được xưng là chủ thân của tất cả nhân loại nữa? Hồng Dịch, lá gan của ngươi lớn thật, không ngờ dám luyện hóa cả thần lực của Nguyên Khí Thần. Hiện giờ Nguyên Khí Thần đã truyền xuống thần dụ tối cao, huy động toàn bộ sáu trăm triệu tín đồ Tây Vực, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết chết được ngươi, hễ là người nào giết được ngươi, mang thân thể hoặc linh hồn của ngươi về chủ thần điện của Tinh Nguyên Thần Miếu, đều được nhận được Nguyên Khí Thần ban cho vinh sinh bất diệt.

- Vĩnh sinh bất diệt? Hừ! Nguyên Khí Thần chẳng qua chỉ là một thứ thần linh tinh quái mà thôi, lại dám nói vĩnh sinh bất diệt sao? Thật nực cười. Đại Thiện Tự của ta quan tưởng thần phật, cũng chỉ là lĩnh ngộ được sự uy nghiêm, từ bi của thần phật mà thôi, tuyệt đối không tạo ra thần phật để tự trói buộc chính mình.

Vành tai của Tinh Nhẫn hòa thượng khẽ động, cười nhạt một tiếng.

Lúc Hồng Dịch và Cát Tường Thiên liên thủ luyện hóa một phần thần lực của Nguyên Khí Thần, với thân phận của một chủ thần chí cao, tôn Nguyên Khí Thần kia e rằng cảm nhận được một cách rõ ràng.

Loại việc như vậy chẳng khác nào lấy dao cắt thịt trên người, nếu như còn không nhận ra được nữa thì vị thần kia không đáng gọi là Nguyên Khí Thần nữa, mà phải gọi là Thần Đần Độn mất rồi.

- Ngươi là ai? Dám dùng loại tiểu thuật này đến đây ám sát ta? Không sợ chết sao? Kể cả là giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần Miếu đích thân đến đây, muốn giết được ta sợ rằng phải thi triển hết bản lĩnh bản thân mới có thể làm được.

Hồng Dịch và Tinh Nhẫn hòa thượng đưa mắt nhìn nhau một lúc, sau đó Tinh Nhẫn hòa thượng lùi lại phía sau một chút, trầm mặc ngưng thần, đề phòng mọi biến cố phát sinh.

Đúng là như vậy, bằng vào tu vi hiện giờ của Hồng Dịch, bốn lần lôi kiếp, là nhân vật truyền thuyết trong thiên hạ, coi như là giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu đến đây giết hắn cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, tránh gặp phải trường hợp ngọc đá cùng nát.

- Hồng Dịch, làm sao ngươi biết được giáo hoàng đại nhân đến hay chưa? Đối với một nhân vật như Hồng Dịch ngươi, Tinh Nguyên Thần Miếu lẽ nào còn phái một kẻ vô danh tiểu tốt đến chịu chết sao? Hay là ngươi muốn một kẻ tiểu tốt đến tặng cho ngươi pháp bảo, giúp ngươi tăng thêm kinh nghiệm chém giết?

Nữ tử trong bão cát bỗng cười rộ lên, nhưng tin tức lộ ra trong lời nói lại càng khiến cho mọi người cảm thấy thêm kinh hãi.

Giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu chính là lãnh tụ tinh thần của sát trăm triệu người nơi Tây Vực. Là nhân vật chí cao tuyệt đỉnh trong giới đạo thuật thiên hạ, so với Huyền Thiên quán chủ còn thần bí khó lường hơn, bản thân đã tu luyện Tinh Huyết Nguyên Khí Lục đến đại thành, thậm chí đối với Mộng Thần Cơ cũng không chút sợ hãi.

Một nhân vật như vậy, nếu như hôm nay thực sự tới đây, nửa đường chặn giết Hồng Dịch, chỉ sợ sẽ phải xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

- Thánh giả Đồ Nguyên trong tay nắm giữ Pháp Thần điện, Thánh giả Đạo Phu nắm giữ Minh Thần điện, Thánh giả Nỗ Tư nắm giữ Huyết Thần điện, thánh giả Ba Nhĩ nắm giữ Tinh Thần điện. Bốn đại thánh giả thì hai người đã chết trong tay ngươi. E rằng linh hồn của bọn họ đều đã bị ngươi luyện hóa để tăng cường thực lực cho bản thân cùng thuộc hạ mất rồi. Hồng Dịch, ngươi tự xưng là Á Thánh, là tấm gương mẫu mực của đạo đức văn chương, nhưng bản thân lại có những hành vi ác độc như vậy nhằm tăng thực lực cho chính mình, xem ra cũng chỉ là loại ngụy quân tử khẩu phị tâm phi (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo) mà thôi.

Giọng nói của nữ tử từ trong bão cát lại truyền đến.

- Đạo bất đồng, không thể mưu cầu. Loại man di Tà Thần cướp bóc giết người cũng dám đứng trước mặt ta đàm đạo văn chương đạo đức sao?

Hồng Dịch đột nhiên cất giọng cười ha ha.

- Tây Vực từ xưa đã xâm lược trung thổ Thiên Châu của ta, trong sử sách ghi lại không dứt, muốn đè ép dân của Thiên Châu ta, loại ma giáo tà thần như thế lại không biết đã vượt quá thân phận của mình, còn dám biện hộ thứ đạo đức tà ma sao. Ngươi cũng đừng ẩn ẩn nấp nấp nữa, hãy ra đây để ta xem xem khuôn mặt thật của ngươi như thế nào đi.

Nói xong, phía sau gáy Hồng Dịch chín vòng ánh sáng chợt lóe lên, Chân Không Đại Thủ Ấn từ từ bốc lên trên, biến thành một bàn tay lớn bao trùm chu vi một mẫu, trực tiếp vỗ thẳng vào trong bão cát.

Khắp trời tràn ngập ánh sáng vàng kim, tiếng phạm xướng, không gian ngưng lại, khí lưu dừng chảy, tất cả đều tĩnh lặng không một tiếng động.

Cát bụi lả tả rơi xuống, trong khoảnh khắc, tất cả gió bão, cát bụi đều không nhấc lên nổi.

Mặt trời từ phía xa hiện lên, là mặt trời trước lúc hoàng hôn.

- Nê lê thiên bình!

Ngay khi Hồng Dịch vừa xuất thủ, Chân Không Đại Thủ Ấn vừa nện xuống bão cát, ở phía xa xa, từ trong một đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời đột nhiên nhô ra một kiện pháp khí trông giống như một cái cân lại không phải là cân.

Kiện pháp khí này vừa hiện ra lập tức bắn ra ánh sáng chói lóa vạn trượng, thoáng chốc liền xoáy tròn, dùng cứng đối cứng, đón lấy một kích do Chân Không Đại Thủ Ấn vừa đánh tới.

- Lại là một môn chí cao đạo thuật sao?

Hồng Dịch vừa nhìn thấy vậy liền biết rằng kiện pháp khí tựa cân lại không phải cân này có tên là Thiên Bình Xưng (xưng ở đây là cân), một loại khí cụ thượng cổ dùng để đo thời gian, đồng thời cũng đại biểu cho một loại hàm nghĩa vô cùng thâm sâu.

Loại đạo thuật này, tuy rằng không bằng Trụ Cực Chuông, Thái Vũ Tháp, thế nhưng cũng giống như Đại Minh Bảo Kính, Khai Thiên Như Ý của Phương Tiên Đạo, đều là một loại đạo thuật chí cao được ngưng tụ từ những pháp tắc đạo lý, chẳng trách có thể cản lại được Chân Không Đại Thủ Ấn.

- Xem ra đạo thuật công kích đệ nhất trung thổ Thiên Châu, Chân Không Đại Thủ Ấn, cũng chỉ có thể mà thôi. Bản tông chủ cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.

Thiên Bình Xưng vừa xuất ra chặn lại Chân Không Đại Thủ Ấn, nữ tử ẩn nấp trong đám mây kia liền truyền ra một loạt tiếng cười uyển chuyển.

- Thật không?

Hồng Dịch khe khẽ cười, nói.

Nữ tử này có vóc dáng vô cùng yểu điệu, vòng eo để trần, trông chẳng khác gì rắn nước, lỗ rốn cũng để lộ ra bên ngoài, dựa theo lễ pháp của Đại Kiền thì cách ăn mặc thế này vô cùng hở hang, thế nhưng đây lại là trang phục bình thường của nữ tử nơi sa mạc, ở Ngọc kinh thành Hồng Dịch cũng từng nhìn thấy rất nhiều hồ cơ nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Hắn nhanh chóng nhận ra nữ tử này trên mặt đeo một chiếc khăn mỏng, vòng eo mềm mại như rắn nước, lỗ rốn để lộ ra bên ngoài, toàn thân mặc một bộ sa y mỏng manh, làn da mềm mại như ẩn như hiện, thậm chí hai chấm đỏ hồng trước ngực cũng có thể nhìn thấy, tựa như đóa hoa ẩn trong sương mù, hắn đoán rằng nữ tử này chỉ sợ rằng tám chín phần là vương phi của A Địch thân vương, vị tông chủ Mộc Di tông đầy thần bí nơi Tây Vực.

Bởi lẽ đạo thuật mà nữ tử này vừa mới hiển lộ ra không hề thua kém gì Cơ Thường Nguyệt, tông chủ một tông phái, ít nhất cũng là cường giả một lần lôi kiếp.

Cường giả lôi kiếp đều là nhân vật tiếu ngạo thiên hạ, không thể coi thường, huống chi là nhân vật đã tu luyện đạo thuật tới cảnh giới chí cao.

- Hừ! Binh mã Đại Kiền ngươi xâm phạm Tây Vực ta, mấy chục năm gần đây cũng cướp bóc, giết không ít con dân Tây Vực ta, thậm chí còn bắt làm nô lệ bán ra ngoài hải đảo xa xôi. Những việc này cũng xứng với nhân nghĩa đạo đức hay sao? Hôm nay ta tới giết ngươi cũng đều là vì dân chúng Tây Vực mà thôi.

Vị vương phi của A Địch thân vương kia suy ngẫm một lúc, nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn đang chậm rãi bị kìm nén xuống, không chút nhúc nhích, liền khẽ mỉm cười.

- Hai quốc gia giao chiến, xung đột hai nền văn hóa, trong đó không có chỗ cho nhân nghĩa.

Ánh mắt của Hồng Dịch chợt lóe lên, khẽ nói.

- Chính vì thế hai chúng ta tốt nhất không nên nhiều lời làm gì. Đạo thuật của ngươi mặc dù cao, thế nhưng muốn chống lại Chân Không Đại Thủ Ấn của ta thì còn kém một chút nữa.

Nói xong, Hồng Dịch liền vận chuyển Chân Không Đại Thủ Ấn, từ bên trên ép xuống, bộc phát ra uy lực cực lớn, tràn ngập không gian.

- Thật sao?

Nhìn thấy A Địch vương phi trong nháy mắt sắp sửa thất thủ, đột nhiên từ phía sau lưng ả ta, một người mặc áo choàng trắng, đầu cũng được quấn một vòng vải trắng xuất hiện.

Người này trong tay cầm một cây pháp trượng dài sáu thước, toàn thân trượng trong suốt óng ánh, trên đỉnh pháp trượng có vô số khói mây quấn quanh.

Cùng lúc đó, bên trái vị vương phi của A Địch thân vương kia cũng xuất hiện một người mặc áo bào đen, đầu trùm một vòng vải đen, người này tay cầm một thanh bạch cốt trường mâu tràn ngập mùi vị của lưu hoàng, dung nham.

Đối với khí tức dung nham lưu hoàng từ cây bạch cốt trường mâu của người mặc áo đen kia, Hồng Dịch lập tức biết rằng đó không phải là người, mà là một thần linh! Minh Thần!

Người mặc áo bào trắng kia rất rõ ràng cũng giống như Minh Thần, là thần linh trong Pháp Thần điện do thánh giả Đồ Nguyên nắm giữ! Pháp Thần!

Minh Thần, Pháp Thần! Hai đại thần linh, cuối cùng cũng từ Tinh Nguyên Thần Miếu xuất động, hướng về phía Hồng Dịch mà lao tới!

Hai đại thần linh này, nói thế nào thì nói cũng không hề thua kém Thiên Xà vương, Khổng Tước vương, cho dù thua kém cũng chỉ là chút ít, tuyệt đối không chênh lệch quá nhiều.

- Hồng Dịch, ngươi dám luyện hóa phân thân của ta, cưỡng đoạt đi Minh Thần Luyện Hồn Lục. Lần này ta sẽ không tha cho ngươi nữa, hơn nữa phải tuyệt đối giết chết tên tiểu tạp ngư ngươi, chiếm lấy toàn bộ pháp bảo cùng pháp lực của ngươi! Chúng ta lần này toàn bộ đều được điều động nhằm tiêu diệt triệt để ngươi, phong ấn ngươi lại!

Giọng nói thâm trầm của Minh Thần vang lên.

- Huyết Thần, Tinh Nguyên Thần, các ngươi cũng xuất hiện đi.

Ngay khi thanh âm của Minh Thần vang lên, cùng lúc đó một mảnh huyết quang liền xuất hiện trên bầu trời. Một thần linh mặc huyết bào, tay cầm Huyết Luân Cứ Luân (Bánh xe cưa máu) xuất hiện trên bầu trời.

Đồng thời, một pho tượng mặc áo choàng màu xanh, tản ra ánh sáng lóng lánh, tay cầm một viên bảo châu hình thoi, thần linh đại biểu cho tinh khí cũng lặng lẽ xuất hiện.

- Đúng vậy, tuyệt đối không để cho tên tiểu tạp ngư ngươi tăng thực lực đạo thuật của bản thân, không để cho ngươi cướp đoạt pháp bảo máu Tà Thần như vậy được. Giáo hoàng đại nhân cũng thánh nữ canh giữ tế đàn lửa cũng đều tới đây cả rồi, thậm chí Nguyên Khí đại thần cũng dõi mắt nhìn về phía ngươi. Xiềng xích của trật tự, lồng giam của số mệnh cũng đều đã chuẩn bị cho ngươi, mang ngươi giam cầm trong sự giày vò vô biên vô hạn, vĩnh viễn trầm luân.

Tinh Nguyên Thần đưa ánh mắt nhìn về phía Hồng Dịch, đồng thời ý thức liền khẽ động, bốn đại thần linh kia liền mãnh liệt vươn tay ra. Bốn luồng thần quang, trắng, đen, đỏ máu, xanh liền đồng loạt đè xuống Chân Không Đại Thủ Ấn!

Thân thể Hồng Dịch liền khẽ động, trong nháy mắt liền cảm nhận được áp lực cực lớn đang dồn xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK