Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ lại hung hiểm như vậy!

Thiện Ngân Sa từ trong bế quan đi ra, sau khi nghe Hồng Dịch kể lại những chuyện xảy ra suốt một đêm qua, tâm thần không tránh khỏi kinh sợ.

Lúc này đã sắp sáng, ở phía đông đã xuất hiện một tia sáng trắng bạc.

Trong thành Sa Châu, nhóm người Hồng Dịch, Tạ Văn Uyên, Vân Hương Hương, long nữ, Tôn Vi Vi, kỳ lân, Viên Công Minh, Cát Tường Thiên, vừa trải qua một trận chiến kinh thiên động địa, tất cả đều tụ tập trong đại sảnh. Sau khi bình tĩnh trở lại, nghỉ ngơi chốc lát, Hồng Dịch bắt đầu hồi tưởng lại trận chiến kinh thiên đêm qua, kể lại cho Thiện Ngân Sa biết.

Thiện Ngân Sa tối qua bế quan tu luyện đạo thuật nhằm đột phá cảnh giới cho nên không đi cùng, thế nhưng mọi việc cũng phải nói lại cho nàng biết.

Lần này Hồng Dịch cùng Tôn Vi Vi sau khi nắm được tin tức về Viễn Cổ La Sinh Môn liền nửa đêm đột kích quân doanh Tây Vực, giết chết Man Ma Tạp Tây, sau đó tiến vào trong cánh cửa ảo ảnh, thám thính kho lương thực Tây Vực, rồi tiến nhập vào hoàng cung Hỏa La quốc, gặp phải tứ hoàng vây sát, tiếp đó không ngờ lại bị Vô Địch Hầu tập kích giữa đường.

Sau khi giết chết Vô Địch Hầu đụng phải thần linh hùng bá Tây Vực suốt năm sáu nghìn năm qua, Nguyên Khí Thần. Tao ngộ trong một đêm này chỉ sợ có thể viết thành cả một quyển sách mất.

Thế nhưng Hồng Dịch bản thân cũng cảm thấy thoải mái vô cùng, không ngờ bên người lại xuất hiện thêm nhiều đồng bạn như vậy. Nhất là ngay cả văn đàn tông sư như Tạ Văn Uyên, một đại học vấn gia có lực ảnh hưởng cực lớn cũng đứng cùng một chiến tuyến với hắn. Kể từ lúc này hắn sẽ không phải một thân một mình chiến đấu nữa.

Nhóm người này sau khi tụ tập lại cùng một chỗ, chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì danh tiếng tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ đại thánh địa nào, thậm chí còn có thể vượt qua không biết chừng, hoàn toàn đủ vốn liếng chống lại bất kể thế lực nào trong thiên hạ.

Sau khi sai thị nữ mang cho mỗi người một chén canh nhân sâm nóng hổi, Hồng Dịch lại đề cập đến chuyện của Vô Địch Hầu.

- Lai lịch của Vô Địch Hầu rất thần bí, chỉ sợ là ma đầu từ thế giới bên ngoài đến. Lão hủ lần đầu tiên gặp hắn cũng biết đây là một vấn đề rất lớn.

Tạ Văn Uyên chậm rãi uống từng ngụm canh nhân sâm, nhăn nhăn mày, sau đó cẩn cẩn thận thận nhấp miếng trà.

- Trong chén canh nhân sâm này, người nấu để lửa quá lâu, làm hỏng mất dược lực bên trong, thật đáng tiếc. Nhân sâm năm trăm năm cứ như vậy mà uổng phí.

- Ồ? Tại hạ cho người nấu canh nhân sâm này theo phương pháp cổ Vinh Dưỡng Trà, mỗi sáng uống một ngụm có thể làm ấm dạ dày, máu huyết lưu thông.

Hồng Dịch nhìn Tạ Văn Uyên nói.

- Đúng là dùng phương pháp cổ Vinh Dưỡng Trà, thế nhưng tay nghề người nấu chưa đạt tới trình độ tinh vi, nếu quanh năm suốt tháng uống như vậy không chừng khiến cho máu huyết không được ôn hòa.

Tôn Vi Vi sau khi uống một ngụm cũng nhổ ra.

- Quả nhiên là đại thế gia, chỉ một bát canh nhân sâm nho nhỏ như vậy cũng có giảng cứu lớn như vậy.

Ánh mắt của Hồng Dịch chợt lóe lên nói.

- Thánh nhân có câu, thực bất yếm tinh (thức ăn chẳng hiềm tinh chất). Đây là phương pháp dưỡng sinh, cũng là cách giúp cho thân thể hàng năm không bị hư nhược suy yếu. Tuy nhiên cũng chỉ có sĩ phu, thế gia nghìn năm mới có thể dùng thực vật tinh xảo, dân chúng phổ thông cơm chưa chắc đã đủ no chứ đừng nói đến vấn đề này.

Tạ Văn Uyên thở ra một hơi thần dài.

- Hồng Dịch, bảo vật của công tử tuy rằng nhiều, dược liệu cũng phong phú, chiếm được bảo tàng của Đại Thiện Tự, thế nhưng về vấn đề ẩm thực, so với căn cơ của một số thế gia chân chính thì còn kém rất xa. Lão hủ cũng không nói đâu xa, chỉ nói đến phương diện dược liệu, nếu đun nấu không đủ hỏa hầu, chưa kể là lãng phí dược liệu mà còn khiến cho thân thể bị hư tổn. Bằng vào tu vi võ thánh hiện giờ của công tử tuy rằng không có gì phải lo lắng, thế nhưng nếu cứ như vậy mà phục dụng, lâu ngày cũng sinh ra chút tai hại. Khi nào công tử đến phương nam, lão hủ sẽ tặng cho công tử một vài đại sư nấu thuốc, chế dược, trông nom ẩm thực.

- À? Tại hạ quả thực cũng dự định đến phương nam tìm cơ hội viết sách lập thuyết.

Hồng Dịch nghe nhắc đến phương nam, trong lòng lại nhớ tới Đại La phái cùng chuyện Kiền đế Dương Bàn nói rằng sẽ phong cho mẫu thân làm thần, hưởng thụ hương hỏa thờ cúng ở Nam Châu.

- Tuy nhiên chuyện này gác lại sau, trước mắt phải bàn bạc cẩn thận về việc của Vô Địch Hầu. Dương An tuy rằng thần hồn bị hủy diệt, thế nhưng thân thể của hắn chắc chắn sẽ bị kẻ khác đoạt xá. Lúc này đi Thanh Châu không phải là một hành động sáng suốt. Nguyên Khí Thần xuất hiện lúc này tuyệt đối không thể coi thường được, chúng ta phải nhanh chóng tăng cường thực lực.

Vân Hương Hương đối với cái chết của Vô Địch Hầu dường như không để trong lòng chút nào, chẳng khác gì chứng kiến một kẻ xa lạ chết đi.

Tuy Vô Địch Hầu là nhi tử kiếp trước của nàng, thế nhưng tư tưởng linh hồn cũng là dị đoan của thế giới bên ngoài.

- Rốt cuộc không ai biết thế giới bên ngoài là một nơi như thế nào? Tạ tiên sinh, tiên sinh là người có học thức uyên bác, biết được rất nhiều điển tịch thượng cổ, không biết có thể giảng cứu cho tại hại một vài điều được không?

Hồng Dịch hỏi.

Trong một số mật điển của Đại Thiện Tự cũng nhắc đến thế giới bên ngoài, tuy nhiên cũng chỉ là một vài nơi mà phật tổ, bồ tát từng đi qua.

Trong thần thoại của kinh phật đều khó có thể xác thực được. Phật tổ, bồ tát của Đại Thiện Tự gần như đều bị Dương Bàn luyện thành Chân Không Đại Thủ Ấn, làm gì có cơ hội đi ra thế giới bên ngoài nữa.

- Thế giới bên ngoài cũng là một thế giới, tuy nhiên không một ai biết được nó rốt cuộc là thứ gì, bởi lẽ rất ít người có thể đến được thế giới bên ngoài. Trong điển tịch ghi lại rằng, trước đây có một vài kỳ tài ngút trời cũng đều là từ thế giới bên ngoài hạ phàm, tuy nhiên đây chẳng qua đến quá nửa là bịa đặt. Còn về phần thần thoại truyền thuyết thì thế giới bên ngoài là nơi thần tiên sinh sống, giả thuyết này chắc chắn cũng là lừa bịp cả. Công tử nhìn thấy đấy, Vô Địch Hầu có đức hạnh gì? Có điểm gì giống thần tiên không?

Tạ Văn Uyên nói.

- Nhưng mà nếu như vượt qua bảy lần lôi kiếp, trở thành tạo hóa, thần niệm con người trở nên cường đại dị thường, có thể cảm ứng được toàn bộ đại thiên thế giới, tách biệt tin tức, từ đó có thể lọc ra giả thật, nhận thức một cách sâu sắc đối với đại thiên thế giới, không biết chừng khi đó có thể biết được thế giới bên ngoài rốt cuộc là thứ gì. Những chư tử thời trung cổ, thậm chí có thể dùng tâm thức để thần du vào thế giới bên ngoài trong vài khoảnh khắc. Tôn Vi Vi cô nương, tôn gia các người chính là hậu duệ của trung cổ chư tử, chắc hẳn cũng có chút thủ cảo (bản viết tay) ghi lại một cảnh vật, phong cảnh mà trung cổ chư tử sau khi thần du vào thế giới bên ngoài chứ nhỉ?

- Tạ lão, ngay cả điều này lão cũng biết sao?

Tôn Vi Vi kinh hãi nhìn Tạ Văn Uyên.

- Không sai, Tôn gia chúng ta đích thật có những bản chép tay này. Truyền thuyết kể lại rằng thánh nhân gia tộc chúng ta sau khi thần du vào thế giới bên ngoài trở về, liền tự tay viết lại. Đây là một thứ tuyệt mật, chỉ có đại gia chủ các đời mới có quyền nắm giữ trong tay, ta chẳng qua chỉ nghe nói đến, chứ chưa từng được nhìn thấy tận mắt.

- Bản viết tay của thượng cổ chư tử đương nhiên là trân quý, không phải là gia chủ tuyệt đối không thể có được.

Hồng Dịch xua xua tay.

- Xem ra cũng chỉ còn cách đợi đạt đến cảnh giới tạo hóa thì mới có thể thần du thăm dò được.

- Bước kế tiếp phải hành động thế nào đây? Viễn Cổ La Sinh Môn cũng không đoạt được. Đường tiếp tế của đại quân Tây Vực không bị cắt đứt, quân đội chúng ta rất có thể lâm vào tình trạng khổ chiến.

Tôn Vi Vi nói.

- Lúc này cũng chỉ tính toán từng bước một. Chúng ta hiện giờ tập trung cùng một chỗ, cao thủ Tây Vực cũng không dám liều lĩnh mạo phạm! Đêm qua ta cũng nhận thấy được Nguyên Khí Thần khi ấy chỉ sợ cũng là phô trương thanh thế mà thôi, bằng không hắn đã sớm động thủ giết chết ta rồi! Bằng vào uy lực Tam Giới Nguyên Khí Pháo của hắn, bằng vào tu vi cao hơn ta không biết bao nhiêu lần thì cũng không phải sợ Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. Tuy nhiên ta cũng không muốn dây dưa lâu với hắn, bằng không nếu có bất cứ một ai trong chúng ta bị tổn thương thì hoàn toàn không hay chút nào. Huống chi còn rất nhiều kẻ sau lưng đang đợi thời cơ hôi của? Chờ sau khi ta vượt qua sáu lần lôi kiếp, chân chính dung hợp với Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, khi đó đối phó với Nguyên Khí Thần sẽ yên tâm hơn.

Hồng Dịch nhớ lại biểu hiện của Nguyên Khí Thần, lông mày khẽ nhăn lại, lạnh lùng cười một tiếng.

- Nói đến lôi kiếp, Hồng Dịch, ta đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi rồi. Lần độ lôi kiếp sắp tới nhờ công tử hộ pháp giúp ta! Ta sẽ mang công tử đến mộ phần của long tộc cổ đại!

Thiên Long đạo chủ ngồi bên cạnh, ngắm nghía một đóa hoa tường vi trên tay.

- Mộ phần của long tộc cổ đại? Là một tồn tại ngang với Cửu Uyên Thần Vực trong truyền thuyết sao?

Tạ Văn Uyên khẽ giật mình, đưa mắt nhìn vị long nữ đầy thần bí kia.

- Đúng vậy, nơi đó có long lân, long hồn, có thể dùng để chế tạo thần giáp, thậm chí là cả thượng cổ thần khải. Khi mặc lên người, thân thể được phủ kín, trọng lượng nhẹ như cánh yến, vào nước không chìm, vào lửa không bị thiêu đốt, lực lượng lớn vô cùng. Hồng Dịch, Thương Mang Thần Thương của công tử đã bị chặt đứt, thế nhưng nếu như tiến vào mộ địa của long tộc thì rất nhanh sẽ tìm được tài liệu thay thế, sửa lại thanh thần thương kia.

Thiên Long đạo chủ nói.

- Mộ địa long tộc là một nơi cực kỳ hung hiểm phải không!

Thiện Ngân Sa hỏi dò.

- Ta cũng từng nghe qua một truyền thuyết, tộc thiên long cổ đại kể từ sau khi thủy long bị hóa thành khải giáp, cả tộc liền tiến vào trong hư không loạn lưu

- Tất nhiên rồi, điều nguy hiểm nhất là không một ai trên thế giới này biết cổng vào mộ địa nằm ở nơi nào, tuy nhiên ta lại có pháp bảo mở cổng.

Long nữ quay lại nói với Hồng Dịch.

- Hiện giờ Nguyên Khí Thần đã đoạt lại được Viễn Cổ La Sinh Môn, quân đội Tây Vực tiếp túc tích súc lực lượng, càng ngày càng cường đại. Tình thế sau này cũng phức tạp hơn rất nhiều. Ta thật sự muốn tìm ra thứ này để tăng cường thực lực. Nếu như có thể tìm được nhiều long lân, long cốt, long hồn, chế tạo ra một kiện thần khải, thần binh lợi khí, như vậy độ lôi kiếp sẽ rất dễ dàng. Ta cũng muốn độ lôi kiếp.

Hồng Dịch nói.

- Việc này không nên chậm trễ, ta phải thu xếp qua một chút, sau đó chúng ta lập tức khởi hành ngay hôm nay. Có nhiều người hộ pháp như vậy cô nương chắc hẳn không sợ bị kẻ khác quấy phá.

- Nếu vậy thì ổn thỏa cả thôi, nhân phẩm của Hồng Dịch công tử ta hiểu rất rõ, hoàn toàn có thể tin tưởng được.

Long nữ cầm đóa tường vi trong tay, khe xoay xoay, sau đó tách từ cánh hoa ra, khẽ khàng nhấm nháp, giông như đang ăn vặt vậy, tựa hồ hoa tường vi là đồ ăn của long nữ.

Thật ra khi Hồng Dịch đề cập đến chuyện tăng cường thực lực, trong nháy mắt liền nhớ đến long hồn của Thái Thủy Sơn đang thủ hộ thứ vật phầm thần kỳ trong địa cung bên dưới Đại Thiện Tự. Tuy nhiên việc này phải đợi vượt qua sáu lần lôi kiếp mới nhắc tới được.

Còn về phần bảy lần lôi kiếp, cảnh giới tạo hóa, Hồng Dịch cảm thấy bản thân e rằng còn thiếu chút hỏa hầu, không đủ sức vượt qua nổi.

Vượt qua sáu lần lôi kiếp, thần niệm bản thân sẽ trở nên viên mãn, quan trọng hơn chính là có thể dung hợp hoàn toàn với Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, linh hồn và thần kiếm hợp nhất, phối hợp mật thiết, kiếm là nguyên thần, nguyên thần là kiếm. Như vậy mới thực sự có thể tiêu dao thiên hạ, gặp phải tồn tại cường đại như Nguyên Khí Thần cũng không phải sợ, lại càng không phải dè chừng Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp của Đại Chu thái tổ.

Đến khi đó trở về địa cung Đại Thiên Tự lấy pháp bảo cũng không sợ bị kẻ khác dòm ngó.

Ngay sau khi Hồng Dịch thu xếp mọi thứ ổn thỏa liền thi triển ra thần niệm tám kiếp, hóa thành một tiểu thiên thế giới, mang mọi người bao phủ vào trong đó.

Sau đó thần niệm tám kiếp liền chấn động, xé rách hư không, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Sa Châu khô hạn, mười năm cũng chưa từng có sét đánh, muốn độ lôi kiếp phải đi về phía đông nam, đi đến vùng đất Mãng Hoang ẩm ướt nhiều giông bão.

Ngay khi nhóm người Hồng Dịch cùng nhau bí mật rời đi, cách Sa Châu bảy tám nghìn dặm, trong một sơn cốc bí ẩn nằm sâu trong dãy Tây Sơn bên ngoài Ngọc kinh thành, bốn phía xung quanh đều được giăng chi chít các loại cấm pháp, ở chính giữa là một lò luyện đan cao bằng ba đầu người, bên dưới lửa bốc lên hừng hực, kịch liệt thiêu đốt. Trên lò đan hiện lỗ nhỏ, từng luồng khí lưu trăng như tuyết liên tục từ bên trong vọt ra, kết thành những hình rồng, hổ cùng rất nhiều loại thảo dược linh chi giữa không trung.

Đường Hải Long, Phương Viên, hai thanh niên thiên tài này đang đứng bên cạnh, sắc mặt khẩn trương nhìn về phía lò đan.

- Chú ý, Vô Cực Kim Đan sắp xuất thế rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK