Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là lực lượng thực sự của võ thánh sao? Thật sự quá cường đại, nếu không phải ta tu luyện Quá Khứ kinh thì năm giọt máu tươi này cũng đủ có thể khiến cho ta bị thương nặng, cho dù ta là quỷ tiên thì e rằng cũng bị đánh cho không thể xuất khiếu được.

Âm phong mãnh liệt nổi lên, bao phủ lấy thân thể của Tinh Nhẫn hòa thượng rồi phóng đi cực nhanh.

Trong âm phong, thần niệm của Hồng Dịch âm thầm rung động.

Hạnh Vũ Tiên, Hắc Lang vương ở phía sau cũng không đuổi theo.

Năm giọt máu tươi mà tên thiếu niên mười bảy tuổi Vô Địch hầu bắn ra ban nãy, khi vừa chạm vào thần hồn của Hồng Dịch, liền lập tức khiến cho Hồng Dịch cảm thấy thần hồn bị bắn phá mãnh liệt hơn rất nhiều so với phá hư ngọc phù.

Huyết khí dương cương cường đại khiến cho Hồng Dịch cảm giác rằng, tại khoảnh khắc ấy, thần hồn dường như đang đứng ở vùng trung tâm của mặt trời, dưới chân tưởng chừng như đang ở tâm núi lửa, xung quanh là nham thạch nóng chảy.

Tất cả thần niệm toàn thân trở nên cuồn cuộn sôi trào, giống như võ đạo ý chí bị tan ra, trở thành sông ngòi chảy khắp tám phương, phóng đi vạn dặm.

Hồng Dịch biết, nếu là quỷ tiên khác, e rằng năm giọt huyết châu này, cho dù không cướp đi tính mạng thì cũng có thể bị đánh đến mức không xuất được khiếu, trở thành người bình thường, không thể vận dụng bất cứ thứ đạo thuật gì.

Đến thời khắc này, cuối cùng Hồng Dịch cũng đã biết được sự đáng sợ thật sự của cao thủ cảnh giới võ thánh, biết được sức sát thương mà khí huyết, võ đạo ý chí của bọn họ tạo nên.

Võ đạo thánh giả, quả thực chính là khắc tinh của người tu luyện đạo thuật.

Bất cứ thần niệm đạo thuật nào cũng không thể tiếp cận được với thân thể của thánh giả võ đạo. Muốn giết chết thánh giả võ đạo, trừ khi là dùng loại hỏa dược có tính bạo tạc như phá hư ngọc phù, bạo viêm thần phù kiếm, tạo nên một vụ nổ mạnh ập đến thân thể của đối phương, ngoài ra không còn cách nào khác.

Thế nhưng điều này cũng vô cùng khó khăn. Bởi lẽ thân thể của võ thánh quá mức linh hoạt.

Khoảng cách năm mươi bước gần như chỉ trong chớp mắt là vượt qua. Giống như Ngô đại quản gia, một khi lão ta thi triển thân pháp kinh khủng Phù Quang Lược Ảnh của Thái Thượng đạo, lúc đó dùng hỏa dược ném về phía hắn, chỉ sợ chưa kịp phát nổ lão đã chạy đi rồi.

Muốn giết lão trừ phi là có loại hỏa dược có sức công phá cực lớn, có thể hủy diệt moi thứ trong chu vi mấy dặm. Tuy nhiên loại uy lực này thì ngay cả phá hư ngọc phù cũng không thể có được.

Bạo viêm thần phù kiếm sau khi phát nổ, có thể chấn nát mọi thứ trong chu vi hai mươi bước thành bột phấn. Còn phá hư ngọc phù thì phạm vi phát nổ lên tới bốn mươi, năm mươi bước.

Trong lúc phát nổ vẫn khó có thể một kích mà giết chết được võ thánh.

Huống chi thân thể của võ thánh rất mạnh mẽ, lại mặc loại khôi giáp mà đao kiếm không cách nào thương tổn được. Chỉ cần không đứng ở trung tâm của vụ nổ thì đều có thể bình yên vô sự. Cùng lắm là hơi bị thương ngoài da hoặc bị chấn thương nội phủ mà thôi. Những loại thương tổn này đối với sự khôi phục cường đại của võ thánh mà nói thì không đáng là gì. Nhiều lắm cũng chỉ cần năm bữa nửa tháng là sẽ hồi phục lại như ban đầu.

- Không biết trong mắt của võ thánh, những kẻ tu luyện đạo thuật như chúng ta có hình dạng ra sao nhỉ? Xem ra thần hồn muốn thực sự tạo thành tổn thương đối với võ thánh thì còn phải vượt qua lôi kiếp. Hôm nay nếu không phải Hạnh Vũ Tiên, Hắc Lang vương ở bên cạnh nhìn chòng chọc như hổ đói, thì ngoài việc cướp đoạt lấy Càn Khôn Bố Đại, ta còn muốn đánh với Vô Địch hầu một trận, để xem xem tên võ thánh này mạnh hay là ta mạnh đây? Nhưng còn nhiều cơ hội để giao đấu với hắn, không cần nôn nóng nhất thời.

Mặc dù Vô Địch hầu là một võ thánh cường đại, thế nhưng Hồng Dịch rất muốn cùng hắn đấu một trận, hơn nữa còn rất có lòng tin thắng được hắn.

Tuy là mới vừa rồi, trong lúc giao đấu chớp nhoáng, Đại Nhật Phật Hỏa của Hồng Dịch bị một tiếng hống của đối phương phá tan, nói như vậy mọi loại đạo thuật khác cũng không có tác dụng gì mấy, cho dù thi triển linh hồn qua toàn thì e rằng cũng không làm gì được loại cao thủ võ thánh linh nhục hợp nhất này.

Thế nhưng máu của đối phương cũng không thể gây thương tổn gì cho Hồng Dịch.

Vì thế Hồng Dịch tự nhiên là có lòng tin, từng chút từng chút một mà "mài" chết đối phương!

Khiến cho Vô Địch hầu cạn kiệt thể lực, khí huyết suy yếu, cuối cùng thoát lực mà chết!

Hồng Dịch luyện Quá Khứ kinh, tất nhiên là có vốn để giao đấu. Công phu mài nước của thần hồn, trước sau xoay quanh quấn lấy đối phương mà công kích, đại chiến ba ngày ba đêm, hắn không tin rằng không thể giết chết một võ thánh.

Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc đại chiến.

- Ngân Sa, tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng đã chạy trốn, rất nhiều cao thủ đang đuổi theo truy bắt. Đây chính là cơ hội tốt để chúng ta động thủ cướp bảo vật. Hiện giờ nên lặng lẽ bám theo sau bọn chúng.

Trong lúc Thiện Ngân Sa đang vận công trấn áp hai kiện thần khí Mạt Nhật, Vô Thường, thì bỗng nhiên một luồng âm phong hạ xuống bên cạnh. Từ trong luồng âm phong, một hòa thượng rơi xuống! Cùng lúc đó, âm phong tiến vào trong cơ thể Hồng Dịch, sau đó Hồng Dịch mở mắt, rất dễ nhận thấy hắn đã cho thần hồn về thân thể.

- Đây là!

Ánh mắt của Thiện Ngân Sa chợt lóe lên, đứng bật dậy, thân thể lùi nhanh về phía sau mười bước.

Nàng nhận ra khí tức của Tinh Nhẫn hòa thượng, liền biết ngay lão hòa thượng rơi xuống từ luồng âm phong ban nãy vô cùng kinh khủng. Một quỷ tiên chân nhân luôn có một sự cảnh giác trời sinh đối với thánh giả võ đạo.

Nhất là khi khoảng cách hai bên lại quá gần như vậy, võ thánh thực sự có thể trong nháy mắt đánh trọng thương quỷ tiên, thậm chí là giết chết quỷ tiên.

- A Di Đà Phật!

Tinh Nhẫn hòa thượng vừa xuống tới mặt đất, vội vàng đứng vững lại. Sau khi nhìn thấy Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa, hai tay liền chắp lại, xướng lên một tiếng phật hiệu.

- Hữu lễ hữu lễ!

Hồng Dịch cũng đứng lên, xướng to đáp lễ, thể hiện lễ tiết tiêu chuẩn của một người đọc sách, sau đó quay sang nói với Thiện Ngân Sa:

- Chúng ta đi mau, rề rà thì không kịp mất!

- Được! Ta cũng vừa mới thấy Vũ Ô Đồng bay ngang qua đây, thế nhưng thần hồn của chàng còn chưa về khiếu nên không dám coi liều lĩnh làm bừa. Vị hòa thượng này, pháp danh chắc hẳn là Tinh Nhẫn rồi. Trong Thiên Vu thành của Vu Quỷ đạo, hòa thượng thân đạt tới cảnh giới võ thánh dường như chỉ có một mình Tinh Nhẫn hòa thượng. Năm đó ta đến Đại Thiện tự, dường như cũng từng nhìn thấy ngươi.

Trong lúc nói chuyện, Thiện Ngân Sa đưa mắt ra hiệu cho Hồng Dịch. Hồng Dịch tự nhiên hiểu được ý của nàng, hai người liền vận khởi thần niệm, bay lên cao mười trượng. Với khoảng cách này, cho dù Tinh Nhẫn hòa thượng lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm được gì.

- Thần Tiêu đạo Lôi Pháp? Ngân Sa vương?

Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn thấy Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch cùng bay lên không trung, cẩn thân cảm nhận thần niệm đạo thuật rồi đột nhiên mở miệng nói.

- Không sai, là ta.

Thiện Ngân Sa gật đầu nói. Sau đó đem ánh mắt hướng về phía Hồng Dịch.

- Chàng mang Tinh Nhẫn hòa thượng đến đây để làm gì?

- Tình thế hiện giờ, lão ta nhất định không thoát khỏi cái chết. Tuy nhiên ta không nỡ nhìn dòng dõi cuối cùng của Đại Thiện tự bị tiêu diệt. Trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, hơn nữa sở học của ta chính là đạo thuật của Đại Thiện tự, vì thế muốn giúp lão thoát khỏi hiểm cảnh này, cũng chỉ là bỏ ra chút sức lực mà thôi.

Khuôn mặt của Hồng Dịch không chút biểu tình, nói:

- Chúng ta đi thôi, không được để cho Vũ Ô Đồng chạy quá xa, đến lúc đó khó có thể tìm được!

- Kính xin dừng bước!

Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn thấy Hồng Dịch chuẩn bị bay đi, vội vàng nói.

- Có chuyện gì?

Hồng Dịch hỏi.

- Xin hỏi danh tính của thí chủ là gì? Phải chăng thí chủ tu luyện một môn huyền công đạo thuật của Đại Thiện tự ta?

Tinh Nhẫn một lần nữa liếc mắt nhìn qua Thiện Ngân Sa, dường như muốn hỏi điều gì đó, thế nhưng lời đến miệng liền nuốt ngay vào.

- Đại sư không cần phải cảm tạ. Còn về phần danh tính của ta, tốt nhất là đại sư không cần biết đến, lỡ lộ ra ngoài thì ta sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Tất nhiên, đại sư thân là dòng dõi cuối cùng của Đại Thiện tự, ta rất có hứng thú cùng đại sư nói chuyện qua một phen. Dưới trướng của ta còn có con cháu của Trầm gia câu sống ở phụ cận Đại Thiện tự, do bị quan binh tiêu diệt mà phải trốn đi, hiện giờ đang được ta bảo hộ. Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc nói chuyện, đại sư hãy tìm một nơi nào đó để ẩn trốn, chờ ta và Ngân Sa đuổi theo Vũ Ô Đồng, cướp lấy Càn Khôn Bố Đại. Chờ khi chúng ta đoạt được Càn Khôn Bố Đại sẽ trở về tìm đại sư. Còn về phần ta tu luyện thứ đạo thuật gì, vừa rồi trong lòng đại sư hẳn là tự có đáp án rồi, không cần hỏi nhiều nữa.

Từng câu từng chữ Hồng Dịch phát ra giống như đọc lướt qua sách vở rất nhanh.

- Trốn đi, không nên cùng bọn người Vô Địch hầu, Hắc Lang vương liều mạng nữa. Núi xanh còn đó, không sợ thiếu củi đốt.

- Hai vị sau khi đoạt được Càn Khôn Bố Đại, nhất định phải trở lại tìm ta. Thuần dương lực của Càn Khôn Bố Đại rất dễ bị nhận ra, chỉ có máu của ta nhỏ xuống thì mới có thể che dấu toàn bộ khí tức.

Tinh Nhẫn hòa thượng đột nhiên nói.

- Ồ, còn có chuyện này sao?

Hồng Dịch hơi gật đầu. Sau đó hai người mãnh liệt bay lên, âm phong bao lấy thân thể bọn họ, thoáng lay động một cái, liền phóng nhanh đi tựa như chim ưng trên bầu trời. Trên mặt đất, Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn theo hướng hai người vừa bay đi, thoáng lâm vào trầm tư.

- Cuối cùng Quá Khứ kinh đã xuất thế rồi sao?

Toàn thân Tinh Nhẫn hòa thượng bỗng nhiên co rút lại, trông chẳng khác nào một con cóc, sau đó nhảy vào trong một bụi rậm ẩn núp, mang tất cả bụi gai, cây cỏ che phủ lên thân thể, tiếp theo thu liễm toàn bộ khí tức vào bên trong.

Loại công phu thu liễm khi tức này vô cùng xảo diệu. Thậm chí sau khi Tinh Nhẫn hòa thượng ẩn náu xong, ở đám cây cỏ xung quanh, côn trùng cũng bắt đầu kêu lên, dường như vị đại hòa thượng này đã hoàn toàn hòa vào cảnh vật nơi này, không có chút nào khác biệt.

- Quá Khứ Di Đà kinh chính là bí điển cao nhất của Đại Thiện tự ta. Lịch sử nhiều đời, môn kinh thư này chỉ có phương trượng có thể xem qua, cũng chỉ có phương trượng mới có thể tu luyện. Năm đó, lúc Đại Thiện tự ta bị hủy diệt, phương trượng đã mang môn kinh thư này giao cho Ấn Nguyệt sư thúc, để người cất dấu thật kỹ, lưu lại cho người có duyên. Bây giờ không ngờ lại rơi vào tay thiếu niên này. Thiếu niên này rốt cục là ai đây? Sao lại quan hệ mật thiết với Ngân Sa vương như vậy? Hai người này dường như là đạo lữ thì phải? Trầm gia câu sống xung quanh Đại Thiện tự cũng bị triều đình tiêu diệt rồi sao? Triều đình, triều đình! Thật là quá độc ác! Diệt cỏ tận gốc đây! Trầm gia câu mặc dù sống ở phụ cần của Đại Thiện tự chúng ta, nhưng tất cả đều là dân chúng thuần phác, không ngờ các ngươi lại nhẫn tâm tiêu diệt! Thật đáng hận!

Mặc dù ẩn tàng xuống, thế nhưng tâm tình của Tinh Nhẫn hòa thượng không kìm được mà tiếp tục suy tưởng.

Trong lòng của lão, dường như thấy được một tia hy vọng thật lâu rồi chưa xuất hiện.

- Năm đó phương trượng đã dự đoán rằng, nếu như Quá Khứ kinh tái hiện nơi nhân gian, thì đó chính là kỳ ngộ khiến cho Đại Thiện tự chúng ta có thể hy vọng gây dựng lại. Cuối cùng bây giờ có thể thấy được hy vọng rồi sao? Hơn nữa thiếu niên này dường như tâm tư cũng rất đặc biệt, không hề lợi dụng ta bất cứ thứ gì. Ta cảm thấy, lúc hắn cứu ta cũng không có bất cứ dị tâm nào, nếu không khi lưu lại ta ẩn tàng nơi này mà không chế trụ gì cả! So với tên Vô Địch hầu kia thì hoàn toàn bất đồng, nhìn có vẻ như muốn cùng ta đơn thương độc đấu, nhưng thật ra là muốn khuất phục ta, thu ta là thủ hạ! Hừ! Ta đường đường chính chính là võ đạo thánh giả, có mối thù không đội trời chung với Đại Kiền, chỉ bằng vào thứ khí phách nho nhỏ như thế mà muốn thu phục ta sao? Ngươi nghĩ rằng bản thân là thượng cổ thánh hoàng, có khí chất thánh minh, có khí thế bá vương hay sao?

- Hồng Dịch, chàng cứu lão Tinh Nhẫn hòa thượng kia, ta cảm thấy dường như chàng cũng muốn thu phục lão ta làm thủ hạ thì phải? Thế nhưng bây giờ sao lại cứ như vậy mà rời đi? Đây là vì sao vậy?

Trong lúc Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch bay lên không trung rồi mãnh liệt phóng đi, Thiện Ngân Sa đột nhiên mở miệng hỏi.

- Thánh giả võ đạo, tôn nghiêm hùng hồn. Ngay cả một thánh giả như Tinh Nhẫn hòa thượng, cho dù lâm phải bước đường cùng thì cũng có khí cách bản thân. Tên Vô Địch hầu kia lại bày ra bộ dáng khí phách cao thượng như thế, thực ra cũng là muốn khiến cho Tinh Nhẫn hòa thượng khâm phục mà đầu nhập dưới trướng của hắn, khi đó thực lực của hắn tăng lên rất nhiều! Tuy nhiên cách suy nghĩ này thực sự rất sai lầm. Nếu như hắn là những nhân vật giống như thượng cổ thánh hoàng, 'Bàn', 'Thủy', 'Nguyên', 'Hồng', 'Đô', có thánh minh khí, có vương phách phong, thì đừng nói là võ thánh, kể cả là nhân tiên cũng có thể bị cảm phục, đáng tiếc, hắn không phải là bọn họ. Một người như Tinh Nhẫn hòa thượng, không ai có thể cảm phục được lão, ta cũng không có dự tinh thu phục lão, cùng lắm chỉ muốn cùng lão hàn huyên tâm sự một chút, ngày sau làm bằng hữu mà thôi. Tuy nhiên hiện giờ không phải là lúc bàn về những chuyện này, chúng ta mau toàn lực phi hành, bắt kịp Vũ Ô Đồng. Hơn nữa trên đoạn đường này cần phải hết sức thần trọng, ta sợ rằng các cao thủ đạo thuật của Tinh Nguyên Thần miếu, Nguyên Đột cũng đang chờ sẵn ở đâu đó.

Hồng Dịch lắc đầu, ngưng thần tụ khí, cấp tốc phi hành.

- Cũng được! Chúng ta tùy thời cơ mà hành sự. Tuy nhiên nếu như cao thủ là nhân vật quá lợi hại giống như Khổng Tước vương thì chúng ta cũng không nên làm bừa, cứ để hắn mang Càn Khôn Bố Đại đi là được.

Thiện Ngân Sa nói.

- Đó là tất nhiên. Cho dù không có Càn Khôn Bố Đại thì chúng ta cũng có thể tiếp tục tu luyện. Vì một kiện pháp bảo mà vứt bỏ tính mạng của bản thân thì trăm triệu lần không hề đáng giá.

Tất nhiên Hồng Dịch không cần dặn dò cũng có thể hiểu được đạo lý này.

- Mau nhìn phía trước kìa!

Ngay lúc này, khi hai người đang phi hành, bỗng nhiên Thiện Ngân Sa chỉ tay về phía trước.

Hồng Dịch nhìn xa xa phía trước, chỉ thấy trên một dải bình nguyên chu vi hơn mười dặm, ánh sáng chớp lóe, đồng thời cũng nhìn thấy thi hoàng của Vu Quỷ đạo đang bay lượn dữ dội, những tiếng gào thét dồn dập vang lên, còn có cả luồng hắc khí độc nhất của Vạn Quỷ Lệnh Kỳ.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch nhìn thấy trên vùng bình nguyên này, ba đại trưởng lão cùng tông chủ của Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng đều không phi hành trên không. Từng người một đang ngồi trên mặt đất, dùng Vạn Quỷ Lệnh Kỳ cùng mười bốn đầu thi hoàng chống đỡ sự công kích của rất nhiều người.

Trên bầu trời, từng khối tinh quang giống như những phật châu đang bao phủ một chu vi mấy dặm giữa không trung, trông chẳng khác nào một chiếc lồng chùm lên bốn người của Vu Quỷ đạo, khiến cho bọn chúng không cách nào bay lên được.

Công kích bọn chúng là một đám võ giả! Ngoài ra còn có luồng tinh quang khá đặc biệt kia do thần hồn của Thần Ưng vương hóa thành.

Cao thủ của Vân Mông quốc như Nạp Lan Hài, Nạp Lan Yên La lại không thấy đâu cả. Hồng Dịch có một loại dự cảm rằng, hai kẻ này nhất định đang ẩn núp nơi nào đó, chờ thời cơ tập kích bộ hạ của Vô Địch hầu là Thần Ưng vương!

- Hả? Lão cẩu Ngô đại quản gia này cũng đến sao! Còn lão đầu kia nữa! Lôi Ngục đao kinh! Đây nhất định là Thánh Thủ Thiên Đao, Vệ Thái Thương!

Cùng lúc đó, Hồng Dịch liền chú ý đến một lão đầu tay cầm Thần Tinh Lượng Thiên Xích, thân mặc ô kim cà sa. Ngoài ra còn có một lão đầu tóc bạc, da dẻ hồng hào, tay cầm một thanh đại đao giống như Toái Diệt đao, thi triển ra Lôi Ngục đao kinh.

Hai người kia, một người chính là Ngô đại quản gia! Lão đầu còn lại, Hồng Dịch có thể khẳng định rằng đây chính là tổng đốc Nam Châu, Vệ Thái Thương!

Những nhân vật thâm tàng của Vô Địch hầu chính là hai đại cao thủ võ thánh này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK