Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cuộc thi võ lần này không ngờ lại gặp phải nhân vật lợi hại như vậy.

- Khí thế như vậy, lực lượng như vậy, thì cho dù là trưởng bối trong gia tộc cũng không làm có được. Đây mới là lực lượng và khí thế của đỉnh cấp võ thánh!

- Ta vốn cho rằng bản thân tu luyện võ công nhiều năm như vậy, đã mang Bả Vân Cương Khí của gia tộc luyện đến tám phần, trong cuộc thi võ lần này chắc hẳn phải đoạt được ngôi vị võ trạng nguyên. Thật không nghĩ tới lại gặp phải một nhân vật lợi hại đến dường này!

- Chậc chậc, người này thật sự là quá lợi hại, không ngờ lại còn hướng về phía Vô Địch hầu mà khiêu khích! Vô Địch hầu trông như vậy thôi, thế nhưng người ta là chiến thần thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, đánh cho Vân Mông đại bại, ngay cả trấn quốc đại hạm cũng bị bắt làm tù binh. Tuy nhiên đối với một cường giả võ thánh, cũng không tính về phương diện thế lực, chỉ cần bằng vào thực lực tự bản thân thì quả thực có khả năng hướng về phía Vô Địch hầu mà khiêu chiến.

Những tiếng bàn tán rì rầm nổi lên.

Những người đang bàn tán sôi nổi đều là những võ cử nhân đã trải qua cửa ải thứ nhất là "mã bào thành" (ngựa chạy xuyên thành). Những võ cử nhân này đều là những tiên thiên cao thủ tuyệt đỉnh, linh nhục hợp nhất, thậm chí có người đã bước vào cảnh giới đại tông sư.

Trong đó có một vài đệ tử của các hào môn thế gia thậm chí đã tiếp cận với cảnh giới đỉnh cấp đại tông sư. Thậm chí, thậm chí có rất ít nhân vật, rất có thể là võ đạo song tu, là những vật có tu vi cực kì thâm sâu.

Tuy rằng là cuộc thi võ, thế nhưng những nhân vật có tu luyện qua chút đạo thuật cũng có khả năng tham gia, dùng võ đoạt ngôi vị.

Trên khắp lãnh thổ của Đại Kiền Thiên Châu, các hào môn thế gia mọc lên như nấm, trong đó có một vài thế gia lớn hoàn toàn không tham gia triều chính, chỉ đóng cửa đọc sách, tu đạo, tu tâm, luyện võ, phát triển đạo thuật, võ thuật.

Chỉ có một vài gia tộc cỡ trung mới đặt việc đọc sách, luyện võ xuất thế làm quan là việc hàng đầu, giúp gia tộc phát triển ngày càng lớn mạnh. Còn những thế gia chân chính thì hoàn toàn chú tâm vào việc đọc sách, luyện võ tu thân, từng chút từng chút tích góp căn cơ của toàn gia tộc.

Bởi lẽ thế lực của gia tộc quá lớn, căn cơ quá thâm hậu thì về cơ bản không cần vui đùa nháo nhào nơi triều chính. Kể cả là có thay đổi triều đại, triều đình cũng phải đối xử tử tế với bọn họ. Giống như đại văn hào Tạ Văn Uyên, đóng cửa đọc sách, tu tâm dưỡng tính, thân là một cử nhân cũng không bao giờ tham gia dự khảo thí của triều đình, bởi lẽ công danh lợi lộc đối với lão mà nói, quả thực không đáng là gì.

Không có triều đình ngàn năm, thế nhưng đã có thế gia mấy ngàn năm.

Vương triều Đại Kiền hiện giờ, vào thời triều đình Đại Chu cũng từng là một đại thế gia.

Khi thiên triều Đại Chu thất thế, Dương gia sau một thời gian tích sức lực lượng, áp dụng kế liên hoành tung hợp, nhất cử đánh bại quần hùng, đoạt lấy thiên hạ của Chu gia, bình định giang sơn.

Nói đến việc những thế gia đệ tử này xuất hiện ở đây cũng là do triều đình muốn thực thi chính sách "quan thân nhất thể mọi người đều nộp lương". Việc này thực sự là đã động chạm đến quyền lợi của tất cả các thế gia. Trưởng bối trong các gia tộc đều nhận thấy một cách rõ ràng, vì vậy mới mang đệ tử trực phái tham gia khoa cử, ở trong cuộc thi của triều đình giành một chức vị nào đó, dùng để áp chế lại triều đình.

Lúc này, trong đám thế gia đệ tử còn lại, tất cả đều là những kẻ lợi hại, bọn họ đều là những kẻ từng đọc sách, luyện võ, chu du thiên hạ, tu tâm dưỡng tĩnh, đạt tiêu chuẩn của một "sĩ phu".

Những cao thủ này vốn khi tham gia cuộc thi võ lần này đều nắm chắc phần thắng trong tay. Thế nhưng ai ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật cường đại như Hồng Dịch.

Đầu tiên là trong nháy mắt khi hoàng đế xuất hiện, phóng thích ra khí thế đỉnh cấp võ thánh của bản thân, chấn kinh toàn trường. Sau đó một mình một ngựa, dẫn đầu đoàn người, mang theo uy thế sấm sét phóng đi, phá rụng sự cản trở từ bốn đại cao thủ của Vô Địch hầu, đoạt ngôi vị đệ nhất trong cửa ải Mã Bào Thành.

Đây đều là những biểu hiện đầy uy phong mạnh mẽ.

Thế nhưng điều này cũng chưa đáng là gì. Tại cuộc thi thứ hai, cuộc thi đạo thuật. Hồng Dịch không ngờ có thể nhấc bổng Đại Tắc Thần Đao, phóng thích khí thế hướng về phía Vô Địch hầu, tỏ ra đầy khiêu khích.

Loại uy phong này, loại khí thế này, quả thật không một ai sánh kịp.

Đầu tiên là cuồng ngạo nhấc bổng đại đao lên, gầm một tiếng khiến cho mặt đất rung chuyển, tựa như thần hồ gầm giữa núi rừng.

Tiếp đó bổ xuống một đao, chấn nát mặt đất cứng tựa sắt thép.

Cuối cùng, chỉ ra một đao, nhằm thẳng về phía Vô Địch hầu ở phương xa, dáng vẻ kiêu ngạo đầy khiêu khích, uy phong tản ra một cách liều lĩnh có một không hai.

Hành động như vậy khiến cho các đệ tử thế gia tự nhận rằng bản thân vốn đã cực mạnh cũng cảm thấy hổ thẹn. Quả thực có chút suy nghĩ muốn từ bỏ cuộc thi võ lần này.

Hồng Dịch bằng vào phong thái hào quang vạn trượng, liều lĩnh, kiêu ngạo, ngông cuồng, thực sự đã khiến toàn bộ võ cử nhân cảm thấy kinh sợ.

Trong nháy mắt khi giơ lên một đao chỉ về phía Vô Địch hầu, Hồng Dịch biết rằng, cử động lần này của mình đã thực sự mang lại uy danh chân chính cho bản thân, thế lực bắt đầu mở rộng. Thậm chí Hồng Dịch có thể nhận thấy được, trong khoảnh khắc vừa rồi, toàn bộ đám vương công quý tộc của Ngọc kinh thành, thậm chí là cả các tướng lĩnh trấn thủ biên giới, toàn bộ những thế gia hào môn ở Ngọc kinh, những nhân vật giới quan trường đều bàn tán xôn xao.

Bản thân hắn đã từ từ trở thành một ngôi sao sáng trên bầu trời.

Tất cả mọi người đều phải chú ý đến hắn.

Không cần nói đến chuyện khác, một đỉnh cấp võ thánh cũng đủ khiến cho rất nhiều thế lực lớn trong thiên hạ phải coi trọng.

Kể cả là những thánh địa như Huyền Thiên quán, Chân Cương môn cũng không có khả năng phớt lờ một cường giả đỉnh cấp võ thánh như vậy.

Tuy rằng thực lực chân chính của Hồng Dịch cũng chưa phải là đỉnh cấp võ thánh thật sự. Luận về thực chiến, thậm chí cũng chỉ ngang ngửa với một sơ cấp võ thánh. Nếu như là hắn đã mang phương pháp tu luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu trong nửa bản Hiện Thế Như Lai kinh tu luyện hoàn tất thì mới có thể sánh ngang với đỉnh cấp võ thánh.

Thế nhưng Hồng Dịch bằng vào khí thế của Chiến Thần Ma Kinh cũng đủ để nguỵ tạo thứ khí thế của đỉnh cấp võ thánh.

Đó hoàn toàn là về phương diện khí thế.

Nếu như thực phải luận võ với một đỉnh cấp võ thánh như Vô Địch hầu, chỉ sợ rằng có đến ba Hồng Dịch liên thủ, muốn đánh bại Vô Địch hầu cũng vô cùng khó khăn.

Đương nhiên, nếu như Hồng Dịch thi triển đạo thuật thì không thể nói trước bất cứ điều gì.

- Hả?

Ngay khi Hồng Dịch đứng ở giữa diễn võ trường cách xa đến mấy nghìn bộ, trong nháy mắt dùng đao chỉ về phía Vô Địch hầu, áp lực từ tinh thần khí thế, quyền ý dồn ép tới.

Trong mắt của Vô Địch hầu không ngờ loé lên một sự phẫn nộ! Một cỗ tinh thần cường đại bộc phát, dưới sự phẫn nộ, cơ thể hắn khẽ chuyển động, y phục căng phồng lên.

Cơn phẫn nộ của đỉnh cấp võ thánh lập tức khiến cho tinh thần của toàn trường trở nên áp bách không gì sánh được.

Trong mắt của Hồng Dịch, tại bầu trời phía trên đầu của Vô Địch hầu, không chỉ xuất hiện tinh khí tựa lang yên bốc lên thẳng tắp, mà cỗ tinh khí này còn như xuyên thủng bầu trời, vươn lên tận chín tầng mây, trông chẳng khác nào cột ánh sáng Động Thiên Thần Quang của Cơ Thường Nguyệt ngày đó.

Càng kinh khủng hơn chính là cỗ tinh khí lang yên thẳng đứng xuyên thủng bầu trời này còn bắt đầu bắt hoá, hình như mơ hồ biến thành một bức đồ họa kỳ diệu không tên.

Trong bức đồ hoạ kỳ diệu này, Hồng Dịch thậm chí còn cảm nhận được một ý vị gì đó của núi sông xã tắc, phong vị của đất trời bị con người chiếm lấy.

Nếu như nói Chư Thiên Sinh Tử luân của Hồng Huyền Cơ là nắm giữ bánh xe sinh tử, là ý niệm khống chế chúng thần trong trời đất. Vậy thì Vô Địch hầu chính là chiếm lấy tất cả, không để lại bất cứ thứ gì cho người khác.

Tất cả đều đựơc bản thân chiếm lấy, sở hữu những nữ nhân mỹ lệ nhất, chiếm lấy giang sơn tốt nhất, chiếm lấy nhiều tài phú nhất, tất cả đều là của ta. Mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta, không được có nửa điểm phản kháng, kể cả là phản kháng về tinh thần không được phép. Xác thịt ngươi cũng chiếm lấy, tâm linh ngươi cũng bị chiếm lấy.

Một người là "nắm giữ".

Một người là "chiếm hữu".

"Nắm giữ" còn có chút vị đạo buông lỏng. Mà "chiếm hữu" hoàn toàn là trần trụi sở hữu, không có bất cứ thứ đạo lý nào khác, hoàn toàn là ngông cuồng, hoàn toàn là chết chóc.

So với sự phá hoại, sự huỷ diệt còn triệt để, hung tàn, cuồng liệt hơn rất nhiều.

- Trong trời đất này không ngờ lại có một kẻ như vậy. Hình thái tư duy như vậy chính là trần truồng nhập ma đạo. Thiên đạo vốn là "Thành công nhi tự cư. Sáng tạo bất chiếm hữu" (thành công là tự bản thân làm nên, sáng tạo mà không chiếm hữu). Còn bản tính của Vô Địch hầu là bất cứ thứ gì cũng phải chiếm lấy, đoạt lấy. Trên thực tế hắn cũng đã làm như vậy. Thiên Xà vương hắn cũng muốn chiếm lấy. Thiện Ngân Sa hắn cũng muốn có được. Thậm chí là Nguyên Phi Hương Hồ vương, hắn cũng muốn sở hữu. Tâm tính như vậy, ý niệm như vậy, e rằng ngay cả là thiên ma cũng phải kém hắn một bậc.

Lúc này Hồng Dịch cuối cùng từ cơn phẫn nộ của Vô Địch hầu mà cảm nhận được ý chí bản tâm của hắn.

Đây là một loại chiếm hữu cuồng liệt, so với ma đạo còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

So với thần niệm đại phá hoại, đại huỷ diệt, những thứ ý niệm vốn được coi là ý chí của ma đạo, tất cả đều phải cam bái hạ phong. Đây thực sự đã là một loại ý niệm vô cùng ngông cuồng biến thái.

Sự chiếm hữu, người người đều có, thế nhưng cường đại đến mức như Vô Địch hầu thế này quả thực là chưa từng gặp bao giờ. Tuy nhiên Vô Địch hầu vẫn khăng khăng duy trì bản tâm của hắn. Thậm chí biết Thiên Xà vương là một nhân vật lợi hại đến như vậy mà Vô Địch hầu vẫn làm theo tâm ý của bản thân, vẫn đùa bỡn, vẫn tìm cách chiếm hữu.

Hồng Dịch cũng có sự chiếm hữu, thế nhưng còn kém xa so với sự chiếm hữu của Vô Địch hầu.

Vô Địch hầu, ngay cả ái phi của hoàng đế cũng muốn có, thậm chí là ba mẹ con Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình của Dao Trì phái cũng muốn chiếm hữu.

Hắn hoàn toàn không để ý bất cứ thứ lễ pháp gì cả, hoàn toàn không để ý bất cứ thứ luân thường đạo lý gì hết. Thậm chí cả nhân tính cũng không có. Sự chiếm hữu của hắn so với Hồng Dịch chẳng khác nào đem con voi so với con kiến.

- Hắn rốt cuộc là ai? Hắn cho rằng bản thân hắn là ai vậy? Vì sao tất cả mọi thứ phải

thuộc về hắn? Kể cả là ma thần chuyển thế cường đại như vậy cũng sẽ không có sự chiếm hữu cường liệt đến như vậy. Thảo nào võ đạo của hắn lại đạt tới cảnh giới như hiện giờ. Ta cảm thấy rằng, chỉ cần hắn tiếp tục chiếm hữu được một thứ gì đó là có thể lập tức khiến cho thần niệm thư sướng, liền bước chân vào cảnh giới nhân tiên.

- Lôi Tật Hồ Quang.

Ngay khi Vô Địch hầu triệt để bộc phát khí thế, trong nháy mắt hai tay Hồng Dịch rung lên, mũi đao chấn động, sau đó thu đao về. Tất cả quyền ý, tinh thần đều nội liễm thành một đoàn, tôn tưởng trong các đại huyệt khiếu trên cơ thể. Sau đó mới bộc phát ra lực lượng chân chính của bản thân, vận khởi Lôi Ngục Đao Kinh, thi triển đao thế.

Đại Tắc Thần Đao là một loại đao cực lớn, nặng đến chín trăm chín mươi chín cân. Đây không phải là đao dùng trong thực chiến. Trong thực chiến dùng một thanh đao nặng như vậy, kể cả là võ thánh cũng không thể cầm cự lâu trên chiến trường, lực lượng chắc chắn sẽ tiêu hao hết.

Thanh đao này tượng trưng cho sức nặng của "Xã Tắc" nằm trên tay. Đây là một thanh đao được đúc từ loại hàn thiết trọng cương chỉ có ở sâu trong đáy biển, là loại đao dùng trong các cuộc thi võ.

Nếu như có võ cử nhân nào trong cuộc thi võ có thể dùng tay vũ động được thanh đao này, chứng tỏ rằng người đấy chính là chiến tướng có thể gánh vác sức nặng của xã tắc giang sơn, là một vị nguyên soái chân chính, một chiến binh có tài, có thể vì quân vương mà bảo vệ lãnh thổ bờ cõi.

Hồng Dịch đọc thuần thục sách sử, đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.

Sau khi khiêu khích Vô Địch hầu một chút, Hồng Dịch mang khí thế của bản thân, tựa như chuồn chuồn điểm nước thu liễm vào trong cơ thể. Hoàn toàn không lưu tâm đến Vô Địch hầu. Tiếp đó lại nhấc đao lên, thi triển một trong ba đại sát chiêu của Lôi Ngục Đao Kinh.

Trước đây hắn chưa từng sử dụng qua một thanh đao nặng đến như vậy, cũng chưa từng đứng tại một diễn vũ trường như vậy mà biểu diễn.

Ngay khi nhấc bổng Đại Tắc Thần Đao lên, đột nhiên Hồng Dịch cảm thấy võ đạo cảnh giới dường như có đột phá.

Toàn bộ cơ thể của hắn căng ra, thần niệm xâm nhập vào trong các huyệt khiếu.

Sức nặng của Đại Tắc Thần Đao dường như dồn ép lên mỗi thớ thịt, lên mỗi khớp xương trên toàn bộ thân thể của hắn.

Lúc này, Hồng Dịch đối với Chân Võ Thánh Thể, Lôi Ngục Đao Kinh, dường như lĩnh ngộ càng thêm sâu sắc.

Trong mờ ảo, hắn dường như tìm lại được dư vị cảm giác mà năm đó Đao Thánh Công Dương Ngu từng trải qua.

Đao quang loá mắt bùng nổ, phảng phất như giữa đất trời có một con rắn điện khổng lồ xuất hiện. Đao phong cực lớn phóng ra bốn phía xung quanh, xé rách không khí. Mặt đất trước mặt vỡ nát thành từng mảnh vụn, đất đá bay tứ tung khắp nơi.

Đao quang tựa như điện chớp của Đại Tắc Thần Đao uốn lượn vây quanh thân thể của Hồng Dịch, bạo phát bốn phía, một loạt những âm thanh rít rít rít rít liên tục vang lên.

Sau khi thi triển một chiêu Lôi Tật Hồ Quang xong, Hồng Dịch luân phiên thi triển ra Âm Dương Luyện Ngục, Thiên Địa Hồng Lô. Sau đó tiếp tục thi triển võ công Lôi Động Cửu Thiên của Thần Tiêu đạo.

Dưới sức nặng trầm trọng của Đại Tắc Thần Đao, thể lực của Hồng Dịch tiêu hao một cách nhanh chóng. Cơ thể của hắn dường như lâm vào trạng thái vô cùng kiệt sức. Trong khoảnh khắc, ở giữa diễn võ trường, Hồng Dịch cảm thấy bản thân trở về tình trạng mấy ngày trước đây, khi vừa độ xong lôi kiếp.

Trong cửu trọng lôi kiếp, dưới ý chí của thiên địa, tại vùng trung tâm của lôi đình, những tiểu thiên thế giới chợt sinh ra chợt biến mất cùng với tinh tuý lôi pháp của Thần Tiêu đạo, võ học Lôi Ngục đao kinh, dường như có một thứ gì đó xuyên chuỗi lại với nhau.

Tinh thần đạo thuật, lực lượng cùng với cảnh giới vô pháp vô niệm mà Hồng Dịch có được, trong khoảnh khắc dường như đều dung hợp lại làm một.

Rốt bất ngờ, cũng trong khoảnh khắc này, Hồng Dịch bỗng cảm thấy linh nhục dường như hợp nhất.

Trong giây phút cảm nhận thấy linh nhục đang hợp nhất, Hồng Dịch lại có một loại cảm giác, tựa như bản thân đang biến thành sấm sét giữa bầu trời.

Hắn cảm thấy, trong khoảnh khắc này, bản thân hắn chính là lôi kiếp.

Một đao bổ xuống!

Trong khoảnh khắc linh nhục hợp nhấp, bổ xuống một đao!

Rầm!

Ánh đao đột ngột bay vút lên, loé lên tựa thiểm điện, hơn nữa còn biến thành một dải đao khí cực lớn dài đến hơn năm mươi bộ, rộng hơn ba trượng! Mặt đất phát ra một loạt những tiếng rắc rắc, sau đó nứt ra một chiếc hố thật sâu!

- A!

Một thế gia đệ tử kêu lên một tiếng lớn, rồi ngã ngửa về phía trước. Một luồng âm khí từ trên cơ thể hắn bay ra ngoài. Thì ra là một đao này của Hồng Dịch lại phát huy ra uy thế tựa như lôi kiếp, khiến cho tên đệ tử thế gia có đạo thuật nông cạn này khiếp sợ, chấn động khiến cho hồn phách chia lìa.

Những người có đạo hạnh nông cạn, linh hồn tách rời thể xác, linh nhục không hợp nhất như vậy, nếu như đến gần nhân tiên, dưới áp lực của huyết khí cường đại, quyền ý tinh thần, thì cũng có thể dồn ép thần hồn từ trong thân thể của hắn xuất khiếu ra ngoài.

- Nhân tiên! Một đao này có uy lực của nhân tiên? Không phải là nhân tiên, mới chỉ là tiếp cận cực gần với nhân tiên mà thôi! Điều này sao có thể xảy ra được! Uy lực một đao này của hắn không ngờ vượt trên cả ta! Cho dù ta toàn lực bạo phát cũng không có khả năng phát huy ra uy lực cường đại đến như vậy.

Đột nhiên trong lúc đó Vô Địch hầu chợt thu lại khí thế, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch.

Đại Tắc Thần Đao trong tay Hồng Dịch trong thoáng chốc bị nứt thành bảy tám đoạn.

Tất cả mọi người trong toàn trường đều bị một đao kinh thiên của Hồng Dịch chấn kinh, ngây dại cả người.

Ngay cả Kiền đế Dương Bàn cũng không kìm chế được mà hai tay bóp chặt lấy tay ghế.

Dường như hắn cũng không ngờ rằng Hồng Dịch lại bộc phát ra tiềm lực mạnh mẽ đến như vậy! Không ngờ rằng vào lúc cuối cùng lại có thể xuất ra một đao gần tiếp cận với cảnh giới nhân tiên!

- Chẳng lẽ hắn thật sự không tu luyện đạo thuật? Chỉ thuần tu võ thuật? Lực lượng hoàn toàn ẩn tàng bên trong huyệt khiếu sao? Sao có thể như vậy được? Lẽ nào hắn được phục dùng Thiên Nguyên Thần Đan sao? Nhất định là lực lượng của thần đan ẩn tàng trong cơ thể của hắn, trong lúc vô ý mà bộc phát ra bên ngoài.

Trong thoáng chốc một ý niệm hiện lên trong đầu Kiền đế Dương Bàn.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không ngờ trong khoảnh khắc ta có thể khiến cho linh nhục hợp nhất sao? Mang thần hồn cùng thể xác dung hợp làm một thể. Điều này sao có thể như vậy được? Ta tuyệt đối không thể đạt tới trạng thái như vậy được! Kể từ khi ta tu luyện thành quỷ tiên, linh hồn và thể xác đã hoàn toàn tách biệt, sao có khả năng dung hợp lại được? Cho dù linh nhục và thể xác dung hợp lại được thì cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Đó là sau khi vượt qua cửu trọng lôi kiếp, bằng vào cảnh giới nhân tiên tuyệt đỉnh của thể xác, thần hồn và thân thể mới có thể hợp nhất lại, bước vào cảnh giới dương thần.

Hồng Dịch đứng tại chỗ, suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, nhớ lại cảm giác ban nãy.

Vừa rồi, vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn cảm thấy bản thân trở thành lôi kiếp, linh nhục hợp nhất, thi triển ra một đao gần như tiếp cận rất gần với cảnh giới nhân tiên.

Tuy nhiên khi định vận khởi lại, Hồng Dịch cũng không cách nào tìm lại được cảm giác vừa rồi.

Theo lý mà nói, thần hồn tu luyện càng mạnh thì càng không có khả năng kết hợp với thân thể. Cũng giống như hai cực của một khối nam châm vậy, cưỡng ép linh nhục hợp nhất, ngược lại còn gây ra phản tác dụng. Chỉ khi tại thời điểm tối hậu, lúc vượt qua cửu trọng lôi kiếp, với thân thể nhân tiên tuyệt đỉnh thì mới có thể đạt tới loại cảnh giới này, trở thành dương thần.

- Bỏ đi. Vừa rồi rất có thể là do bị Vô Địch hầu khiếu khích mới khiến bản thân tựa như biến thành lôi kiếp, đột nhiên tiến nhập vào một cảnh giới kì diệu. Sau này trở về sẽ tìm hiểu lại thật kỹ. Tuy nhiên một đao vừa rồi của ta quả thực là một đòn công kích cực mạnh, so với Chân Không Đại Thủ Ấn dường như còn cường đại hơn đôi chút.

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.

Hắn cũng thật không ngờ rằng, trong trận thi đao thuật này, bản thân lại đạt tới một sự đột phá.

- Một đao linh nhục hợp nhất của ta như vậy chắc hắn sẽ khiến Kiền đế cho rằng ta không hề tu luyện đạo thuật? Bởi lẽ người tu luyện đạo thuật đến trình độ cao thâm cũng không thể nào khiến cho linh nhục hợp nhất được, không cách nào phát huy ra một đao gần như tiếp cận với nhân tiên như vừa rồi được. Nếu thật sự được như vậy thì chẳng phải ta còn cường đại hơn Mộng Thần Cơ sao?

Hồng Dịch thầm đoán trong lòng, thế nhưng trên khuôn mặt không bộc lộ bất cứ điều gì.

Vừa rồi hắn trắng trợn khiêu khích Vô Địch hầu cũng là để hướng về phía hoàng đế tỏ rõ thái độ. Hắn muốn nói rằng bản thân hắn cũng có đủ lực lượng để chống lại Vô Địch hầu, đồng thời cũng nói lên một điều, hắn hoàn toàn chưa bị đối phương lôi kéo.

- Hoàng thượng! Đại Tắc Thần Đao dưới một đao của Hồng Dịch đã bị phá huỷ.

Ngay khi toàn trường còn đang ngây dại trước uy thế của Hồng Dịch, binh bộ thượng thư lần thứ hai chạy đến trước mặt Kiền đế Dương Bàn nói.

- Tiếp tục mang thanh đao khác ra. À, các vị tướng quân, cao thủ bình luận về đao thuật của Hồng Dịch ra sao?

Kiền đế Dương Bàn hỏi.

- Các vị tướng quân đều cho rằng, võ công của Hồng Dịch vô cùng cao thâm tinh diệu, lực lượng cực mạnh, đã là một võ đạo thánh giả. Vì thế không cần tiếp tục dự thi nữa, trực tiếp phong làm võ trạng nguyên.

Binh bộ thượng thư nói.

Trong cuộc thi võ lần này, ban giám khảo gồm có các đại tướng quân trong ngự lâm quân, các võ đạo đại tông sư của Giảng Võ đường, ngoài ra còn có binh bộ thị lang. Trên thực tế, đối với cuộc thi võ ngày hôm nay, khi có mặt hoàng đế ở đây, đám người kia hoàn toàn không phải là giám khảo thực sự. Sở dĩ để bảo trì tôn nghiêm của cuộc thi, hoàng đế mới cho hỏi ý kiến của các vị quan chủ khảo này.

- Chờ khi cuộc thi binh pháp hoàn tất sẽ quyết định.

Kiền đế nói.

Tình hình tiếp theo cũng không có gì ngạc nhiên, vài đệ tử thế gia đều chiếm vị trí bảng nhãn, thám hoa. Còn Hồng Dịch, bằng vào một thiên văn chương bình luận về binh pháp dụng binh, từ ngữ câu cú rõ ràng ưu mỹ, tiếp tục đoạt ngôi vị đệ nhất, trở thành võ trạng nguyên. Nhất cử khiến cho toàn bộ giới quý tộc, quân đội Đại Kiền kinh động.

Sau khi cuộc thi chọn võ trạng nguyên kết thúc, Kiền đế ngồi trong hành cung được vây ở giữa khu vực săn bắn, hạ chỉ triệu kiến Hồng Dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK