Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tại sao ta lại cảm thấy uy phong và sát khí nặng nề như vậy?

Trong lúc đoàn người Hồng Dịch vội vã đến doanh chủ soái trong Tĩnh Hải Quân, nhìn thấy trên quảng trường, đao thương tuốt ra tua tủa, một đội binh lính Huyết Sa vệ đứng bất động như ma thần, ánh mắt gắt gao bắn thằng vào đám người Hồng Dịch.

Cảm giác như vậy, chẳng khác nào giữa nơi rừng rú hoang vắng không một bóng người lại bị một đàn sói bao vây, khiến cho người ta không hề thoải mái chút nào.

- Xuống ngựa!

Nhìn thấy Hồng Dịch đến cửa doanh, một binh lính dẫn đầu hét lớn một tiếng, âm thanh như sét đánh, khiến cho cả quảng trường chấn động, lộ ra công phu thâm hậu của hắn.

- Lần trước tới đây, đám Huyết Sa vệ kia cũng không võ trang đầy đủ như thế này, ánh mắt của bọn họ khi đó cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy sự uy nghiêm, áp bách. Tại sao lần này những kẻ đó ánh mắt trở nên hung ác như vậy, giống như muốn băm ta thành từng mảnh vậy nhỉ? Chẳng lẽ Nhan Chấn lần này triệu gọi là muốn đối phó với ta?

Hồng Dịch cùng bảy đại tiên thiên cao thủ sau lưng xuống ngựa, nhìn thấy đám binh lính trên quảng trường, trong lòng hắn cảm giác có gì đó bất thường.

Là khí tức bất thường, những người này đều nhìn mình chằm chằm, hắn nhận thấy lần này đến đây nhận chức không giống như được thăng quan, mà giống như kiểu bị lọt vào một ổ mai phục.

- Tại sao vô duyên vô cớ lại đối phó với ta? Trừ khi Nhan Chấn này bị hồ đồ hoặc là ở Ngọc kinh thành thái tử soán ngôi mới làm vậy. Hay là, hay là...suy đoán của ta lại thành sự thật? Chuyện giết chết Vệ Lôi lần này khiến cho Nhan Chấn gặp phiền phức rất lớn, hắn muốn bắt chẹt ta sao?

Trong đầu Hồng Dịch hiện lên một ý nghĩ cực kỳ nguy hiểm, sau đó gạt đi, trên mặt xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.

Nhìn cái thế trận này, ngẫm nghĩ về cái khí thế này, Hồng Dịch cũng biết Nhan Chấn hôm nay nhất định sẽ ra tay áp đảo tinh thần mình.

- Nếu như là một đệ tử quyền quý thông thường, kinh nghiệm từng trải chỉ là một tấm giấy da thì cũng có thể bị trận thế này chấn nhiếp, nhưng ta dưỡng khí đạt thành tựu, tu luyện Quá Khứ Kinh, còn thứ gì mà chưa từng thấy qua nữa? Hổ uy tướng soái của ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng dường như cũng không chấn nhiếp được ta đâu.

Hồng Dịch cười thầm trong lòng, trong lòng chấn định lại, suy nghĩ xem chút nữa gặp Nhan Chấn thì nên làm gì.

Mặc dù không sợ đối phương, nhưng đối phương dù sao cũng là đại nguyên soái nắm giữ mười vạn hùng binh của Tĩnh Hải Quân. Nếu mình làm quá mức khiến hắn không giữ được uy nghiêm tướng soái, nói không chừng sẽ bày ra đủ loại lý do để chặt đầu mình dưới trướng. Nhân vật có thể làm đến chức đại nguyên soái tuyệt đối là nhân vật quyết đoán trong việc giết chóc, rất khó đối phó.

Nhưng nếu biểu hiện quá mềm yếu, để cho đối phương ức hiếp, thì sợ rằng sau này không ngóc đầu được dậy, hơn nữa hắn còn muốn đại tướng Tĩnh Hải Quân nghiêng về phía Ngọc thân vương.

Làm thế nào để có biểu hiện đúng mực, vừa làm cho việc áp đảo tinh thần của đối phương thất bại, vừa không chọc đối phương nổi giận, thật đúng là một vấn đề nan giải.

Trong lúc tính toán, Hồng Dịch dẫn theo bảy đại cao thủ xuyên qua quảng trường, đi vào trong doanh trướng của đại soái.

Vừa vào trong đại sảnh, Hồng Dịch liền nhận ra không khí lần này quả nhiên khác hẳn lần trước. Nhan Chấn trên người mặc một bộ cương giáp đen bóng, đầu đội mũ sắt, thân thể ngồi dựng đứng như thanh kiếm. Trên mặt tinh thiết đại án bày đủ mọi thứ, nào là chu sa bút, binh phù, lệnh bài, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề.

Còn hai hàng ghế hai bên cũng đã được thu lại. Tất cả đều được thay thế bằng hai hàng vệ sĩ, ánh mắt bọn họ đều quét tới quét lui trên thân thể của đám người Hồng Dịch. Những vệ sĩ ánh mắt rất ngạo nghễ, lưỡi đao thị huyết, tất cả đều là những cường giả tắm qua máu lửa. So với những Huyết Sa vệ bên ngoài thì còn cao hơn một cấp.

Hồng Dịch nhận ra được ánh mắt bọn họ khi nhìn vào chỗ nào trên cơ thể mình, thì chỗ đó liền giống như bị một con bò cạp độc địa chui vào, bò tới bò lui trên người.

Dùng ánh mắt bắn lên cơ thể lại khiến người ta khó chịu như vậy, tạo thành cảm giác giống như có bò cạp bò lên, có thể thấy những ánh mắt này tụ tập tinh thần sát khí cường đại đến cỡ nào?

Những người này nghiễm nhiên đều là tiên thiên cao thủ.

- Chỉ huy sứ lục doanh Hồng Dịch xin ra mắt đại soái! Đến đây để nhận chức! Bảy vị này đệ là gia tướng của ta, trong đợt chiến đấu trừ phiến loạn lần này cũng lập được công lao hiển hách! Ta đặc biệt mang bọn họ tới đây tiếp kiến đại soái!

Không đợi Nhan Chấn mở miệng, Hồng Dịch đề trung khí, lớn tiếng quát lên, thanh âm không lớn, nhưng âm lượng hùng hồn, khiến cho cả chủ soái phủ chấn động, vang lên ông ông, những người đứng gần hắn đều có một loại cảm giác hít thở không thông.

Hồng Dịch đã là cao thủ cấp bậc tiên thiên võ sư, lại tu luyện bí tịch thổ nạp thần thông hạng nhất của Thái Thượng đạo Linh Quy Thổ Tức Pháp. Âm thanh vừa phát ra, khí hạ trầm, vận chuyển tạng phủ, nâng ruột lên, phình dạ dày ra, phổi bùng lên, cổ họng phun mạnh một luồng khí, thoát ra một tiếng, giống như một con ô quy khổng lồ mai gù gầm lên một tiếng trầm thấp. Khiến cho người ta sinh ra một cỗ uy áp khổng lồ tựa như núi đè.

Thanh âm này vừa xuất ra, liền khiến cho sát khí bên trong doanh trướng tan đi không ít.

Linh Quy Thổ Tức pháp là công phu thượng thừa của Thái Thượng đạo. Giống như một con rùa khổng lồ hít vào thở ra, trầm thấp như núi. Rùa vốn là con rồng, là bia để thiên đế cưỡi, cỗ khí thế cường đại như vậy có thể phá trừ hết thảy tà ma.

Loại Linh Quy Thổ Tức Pháp này luyện đến thâm sâu, đến cảnh giới võ thánh, thậm chí chỉ cần hống lên một tiếng, có thể bằng vào cỗ khí thế vô hình chấn nát quỷ tiên.

Hiện giờ Hồng Dịch còn cách cảnh giới võ thánh mười vạn tám ngàn dặm, nhưng rốt cục hắn cũng lãnh ngộ được cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm, tu luyện cực nhanh, bây giờ vận dụng Linh Quy Thổ Tức Pháp cũng có chút khí thế.

- Được lắm! Hắn cũng là tiên thiên cao thủ sao? Hơn nữa đám người phía sau! Hả! Bảy đại tiên thiên cao thủ? Hơn nữa mấy người kia....

Cái này, ánh mắt này...linh nhục đã hợp nhất rồi sao? Chỉ sợ là hạng tiên thiên cao thủ đỉnh cấp, linh nhục hợp nhất, cách cảnh giới đại tông sư cũng không xa....Đây là những đối tượng mà trong các vương phủ đều lấy trọng lễ mà lôi kéo. Một chỉ huy sứ nho nhỏ như hắn, một thứ tử của Hồng gia sao lại có một đội hình lợi hại như vậy?

Nhan Chấn vốn muốn trấn áp tinh thần, hạ uy phong của Hồng Dịch. Trước tiên phủ đầu hắn bằng một trận khiển trách, nếu như Hồng Dịch không phục, thì hắn sẽ lấy cớ thi hành quân pháp, nếu như tiếp tục mạo phạm uy nghiêm của hắn, như vậy hắn sẽ hạ sát thủ. Một chủ soái đại quân, thống lĩnh mười vạn hùng binh, không thể nào bị một kẻ quý tộc đệ tử nho nhỏ mạo phạm uy nghiêm được. Nếu không thì hắn không thể nào nhiếp phục binh chúng. Cho dù Hồng Dịch là người của Ngọc thân vương, nếu dám công nhiên mạo phạm uy nghiêm của hắn, thì cũng chỉ có một chữ "Giêt!"

Nhưng nhìn cái trận thế hiện giờ của Hồng Dịch, trong lòng hắn có chút do dự.

Không còn cách nào khác, đội hình của Hồng Dịch quá cường đại. Tính cả bản thân hắn, thì đội hình có tám đại tiên thiên cao thủ! Nhất là trong đó có ba người, mặc dù thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ sắt, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng Nhan Chấn rất rõ ràng nhìn ra ba người này tản ra thứ khi thế tinh hãn áp bách, thiêu đốt bức người, không quan tâm đến uy nghiêm của tướng soái, ung dung đứng tại chỗ, bất động. Hắn không thể biết đây là những nhân vật gì.

Ba người này tất nhiên chính là Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên. Trong đó có Lôi Liệt là trước đây vẫn đi theo tổng đốc phủ đại nhân, tiếp xúc với nhiều tràng diện, còn Sơn Khấu, Văn Phi Yến đều là những nhân vật từng đi theo Hòa thân vương, ngay cả hoàng thượng cũng từng thỉnh thoảng gặp qua rồi. Nguyên soái Tĩnh Hải Quân Nhan Chấn mặc dù lợi hại, nhưng cũng không chấn nhiếp được bọn họ.

Nhan Chấn làm soái nhiều năm, võ công cao cường, nhìn người vô cùng chuẩn xác, bất cứ người nào chỉ cần hắn liếc qua một cái là có thể nhận ra đó là hạng nhân vật nào. Nhưng bây giờ nhìn ba người kia ẩn sau bộ chiến giáp, toát ra bộ dáng thâm sâu khôn lường, hắn cảm thấy có chút ăn không tiêu.

- Bảy người phía sau người đều là gia tướng mà ngươi mang theo hả? Cũng là dũng sĩ. Ngươi sau này về viết một phần công báo, bổn soái cũng không keo kiệt mà ban thưởng cho bọn họ. Vừa nhìn qua cũng thấy bọn họ trung khí sung mãn, chắc cũng tu luyện đến cảnh giới tiên thiên! Ngươi lần này giết chết nhị đảo chủ Cự Kình đảo Lục Mi, công lao rất lớn, vốn nên tăng lên tướng quân. Nhưng ngươi vào quân đội thời gian quá ngắn, vì phòng ngừa người đời xì xào, ta tạm thời giữ lại. Nhưng ngươi nếu đã tiến vào cảnh giới tiên thiên, thì sau khi đến Giảng Vũ đường khảo hạch một phen, khi đó làm tướng quân cũng không ai dám dị nghị! Quân pháp Đại Kiền ta, tiên thiên võ sư có thể có chức vị tướng quân, dùng võ thăng quan ý nghĩa là vậy.

Nhan Chấn nói một thôi một hồi, nhưng trong lòng ý muốn mượn chuyện đó giải thích tại sao muốn đối phó với Hồng Dịch.

- Đại soái nói cực kỳ chí lý. Ta vào Tĩnh Hải Quân mới có mấy tháng, nếu lập tức thăng chức tướng quân thì đích thực sẽ bị bàn ra nói vào. Ngăn chận công lao của ta có thể nói đại soái hành xử rất công bằng, thiết diện vô tư, thật càng khiến ta kính nể trong lòng.

Hồng Dịch liên tiếp nói, ra sức vỗ mông ngựa:

- Ta mặc dù vừa mới đến cảnh giới tiên thiên, nhưng đều là dựa vào sự thâm ảo từ Linh Quy Thổ Tức pháp của Thái Thượng đạo. Từ đó mới có thể miễn cưỡng bước vào tiên thiên. Nhưng để có thể vì đại soái lập công, ta sẽ khắc khổ tu luyện, sớm có ngày bước vào cảnh giới đại tông sư, đến lúc đó sẽ ra sức phục vụ đại soái.

Lời này của Hồng Dịch nói ra đều có ý tứ sâu xa. Thứ nhất là vỗ mông ngựa. Thứ hai là nói cho Nhan Chấn biết, ta tu luyện chính là công phu của Thái Thượng đạo, hơn nữa còn có cả bí quyết luyện tủy lợi hại trong tay, có thể bước vào cảnh giới đại tông sư. Những lời này ý là muốn cho đối phương biết, sau lưng hắn còn có Thái Thượng đạo làm chỗ dựa.

Mặc dù Hồng Dịch biết mẫu thân của mình là thánh nữ của Thái Thượng đạo, nhưng hắn biết Thái Thượng đạo giảng cứu Thái Thượng Vô Tình, căn bản sẽ không để ý gì đến mình, nhưng có da hổ sẵn rồi, tội gì không xé ra hù thiên hạ.

Đây chính là ý nghĩ linh động nảy ra trong đầu hắn sau nhiều lần dùng danh tiếng của Kim Chu Pháp Vương ra hù dọa địch nhân.

Đáng tiếc, bây giờ không thể đem Kim Chu Pháp Vương ra dọa người, bởi lẽ, đối phương là quốc sư Nhu Nhiên quốc, mang ra hù dọa để khoác cái tội danh thông đồng với địch bán nước à?

- Cái gì? Âm thanh hắn vừa rồi phát ra là Linh Quy Thổ Tức Pháp của Thái Thượng đạo sao! Thảo nào, thảo nào! Ta mới vừa rồi cảm thấy thanh âm này giống như tiếng của một con rùa cự đại, chẳng lẽ sau lưng hắn có sự ủng hộ của Thái Thượng đạo sao? Đúng rồi, năm đó ta loáng thoáng nghe được thiên hạ đồn đại rằng, Hồng thái sư cùng thánh nữ Thái Thượng đạo có chút dính líu. Thái Thượng đạo....đều là nhưng nhân vật vô địch thiên hạ. Năm đó nếu không phải giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ dùng Cửu Hỏa Viêm Long ngăn cản ba tuyệt đỉnh cao thủ Ấn Nguyệt, Ấn Hải, Ấn Tuệ thì chỉ sợ đại quân vẫn không thể tiêu diệt được Đại Thiện Tự. Hơn nữa hai vị Thái Tông, Cao Tông bạo bệnh mà qua đời cũng loáng thoáng liên quan đến Thái Thượng đạo! Thái Thượng đạo, ngay cả hoàng đế bọn họ cũng không sợ, nếu thật sự ở sau lưng ủng hộ hắn,chỉ sợ, chỉ sợ ta....

Nhan Chấn cũng không để ý đến Hồng Dịch, thậm chí cũng không cố kỵ Ngọc thân vương, nhưng là Thái Thượng đạo, hắn không thể không cố kỵ được.

Thái Thượng đạo, tồn tại mấy ngàn năm, thần bí khó lường, thậm chí còn liên quan đến sự hưng suy của hoàng triều, âm thầm phế lập thiên tử, nắm giữ thần khí xã tắc. Môn phái như vậy, tuyệt đối không phải một nguyên soái nho nhỏ như hắn có thể chọc vào được.

- Chẳng lẽ là Thái Thượng đạo, nếu ủng hộ Ngọc thân vương đoạt vị. Chuyện này phức tạp đây, cho dù Thái tử lên ngôi, Thái Thượng đạo chỉ sợ cũng sẽ....

Nhan Chấn lần đầu tiên cảm giác thấy tình thế hoàn toàn ngoài sự khống chế.

- Hắn đang suy nghĩ gì trong đầu thế nhỉ?

Hồng Dịch nhìn sắc mặt âm trầm bất định của Nhan Chấn, cũng không đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

Hồng Dịch cũng không ngờ tới, mấy đại cao thủ mình mang theo bên người, sau đó lại xé da hổ một phen liền khiến cho vị đại soái này suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK