Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dang đang đang! ! ! ! ! Đang đang đang! ! ! ! ! ! Đang đang đang! ! ! ! ! ! !

Trên ngọn núi sau Bạch Vân Trang, bên trong một đạo quán hoa lệ được xây dựng ở đó, chỉ trong chớp mắt từ đạo quán liên tiếp vang lên tiếng chuông dồn dập. Tiếng chuông khẩn cấp này giống như muốn đem tâm tư người ta gõ tới mức muốn nhảy hết cả nên.

Đây là chuông báo động, chuyên môn dùng để ứng phó khi có chuyện xảy ra ở Bạch Vân Trang. Chương nặng cả vạn cân, hoàn toàn được đúc bằng đồng nên khi đánh lên, âm thanh của nó có thể truyền ra tới cả mấy chục dặm có hơn.

Loại chuông báo động này khi đúc đã tốn cũng không ít tiền của. Bình thường chỉ có những địa chủ có gia sản trăm vạn, đất vạn khoảnh(*) và là một gia tộc lâu đời với lịch sử mấy trăm năm mới có loại chuông này. Còn một nơi nữa cũng có đó là những chùa chiền miếu mạo giàu có, phú khả địch quốc. Chuông này dùng để phòng thổ phỉ tới cướp bóc, ngừa loạn binh lưu dân gây hỗn loạn mà đúc nên.

Nếu đột nhiên có tình huống gì thì chỉ cần gõ chuông là người trong phạm vi mấy chục dặm đều có thể nghe được tiếng chuông. Sau đó mọi người sẽ lập tức cầm vũ khí nhanh chóng tụ tập để cùng nhau chống sự xâm lược từ bên ngoài.

- Sư muội, sư muội! Không tốt rồi! Binh mã tám doanh ở tỉnh Ngô Uyên này đều đã tề tụ và còn cách trang viện hơn hai mươi dặm nữa, chỉ trong giây lát nữa bọn họ sẽ tới đây rồi. Chuyện này là sao nhỉ? Tuần phủ Hầu Khánh Thần kia muốn làm chuyện kinh thiên gì thế này?

Khi Triệu Phi Dung vừa đừng dậy, chuông báo động trên núi đã lập tức vang lên. Đúng lúc này, trang chủ Bạch Vân Trang Liễu Bạch Vân vội vàng chạy lên lầu gác lớn tiếng gọi Triệu Phi Dung.

- Ta là quan Đại Kiền, là một người có học có tiếng trong phạm vimấy trăm dặm quanh đây. Hắn cho dù có là tuần phủ của một tỉnh cũng đâu dám mạo muội mà mắc một sai lầm to lớn như vậy chứ? Phát binh tiêu diệt ta là sao?

- Hừ! Binh mã tám doanh của tỉnh Ngô Uyên sao? Cẩu quan Hầu Khánh Thần này không hổ là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt. Trên quan đạo, ta chặn giết Hồng Dịch nên hắn đã lấy cớ này mà tập hợp binh mã tới đây. Hắn muốn đò sát trang để đạt được tiền tài sao? Có thể tìm được Bạch Vân Trang thì hẳn hắn đã phải thăm dò không ít rồi!

Triệu Phi Dung nhìn binh mã đang ào ào lao đến ở phía xa xa kia, trên mặt nàng vẫn hiện ra nụ cười không cho là đúng:

- Bạch Vân, ngươi nắm giữ lục lâm hắc đạo tỉnh Ngô Uyên nàyvà được nhận cung phụng. Ngươi đã sớm là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với thiết huyết tuần phủ Hầu Khánh Thần kia. Vì thế sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ phát binh đến tiêu diệt ngươi. Tiêu diệt được ngươi, hắn vừa có tài vật của điền trang, thứ hai là thảo phạt ngươi sẽ làm chủ tử của hắn vui sướng, thứ ba là để thể hiện thủ đoạn của hắn. Hắn muốn cho cả lục lâm, hắc đạo phải kinh hãi.

- Vậy giờ phải làm sao?

Liễu Bạch Vân nhìn Triệu Phi Dung, vẻ mặt hắn đã sớm bình tĩnh song hắn tuy là trang chủ và trong lòng cũng đã sớm có tính toán nhưng hắn vẫn phải nghe lời của một trong hai vị đệ tử kiệt xuất nhất trong năm trăm năm trở lại đây của Đại La Phái.

Đại La Phái truyền thừa đã chừng được năm trăm năm. Trong năm trăm năm này đệ tử kiệt xuất nhất chỉ có hai người. Trong đó một người là Triệu Phi Dung, còn người kia chính là thái sư đương triều Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ!

- Hắn chỉ có binh mã tám doanh với bốn ngàn người, Một mình ta có thể giết mấy trăm người như hắn thì sợ cái gì. Ngươi mau mau triệu tập cao thủ, thân binh, tử sĩ ra ngoài nghênh chiến đem tên Hầu Khánh Thần đó phế đi!

Triệu Phi Dung đưa tay lên phẩy phẩy.

- Chỉ sợ Hầu Khánh Thần gióng trống khua chiêng như vậy mà đến thì nhất định là muốn ra vẻ nên hẳn chúng ta có thể tùy thời phá vây, nhẹ nhàng mà chạy. Ngẫm lại, với bốn ngàn binh mã của tám doanh mà vây công Bạch Vân Trang có thành công cũng chết hơn một nửa, và tám doanh khi đó cũng sẽ bị phế bỏ. Chuyện đó mà truyền tới bộ binh thì lập tức sẽ có người tới hỏi chuyện hắn.

Triệu Phi Dung xoay người, ngọc bội đeo bên hông phát ra những tiếng đinh đương đinh đương:

- Hãy đi đi. Ta sẽ áp trận cho ngươi. Hắn mà có cao thủ nào thì ta sẽ trực tiếp chém giết tên đó.

- Hảo! Vậy đa tạ sư muội đã trợ giúp. Đem Cửu Tằng Sa Ngư Bì khải giáp và Bàn Giao thương của ta ra đây. Bạch Vân bát vệ nghe lệnh. Các ngươi dẫn theo tám mươi tử sĩ tự hành động. Lập tức đi làm ngay! Đẩy xe nỗ ra! Thủ nỗ cũng mang ra! Đao khải cung tên nhất nhất trang bị. Đóng đại môn điền trang! Tất cả nô bộc, tỳ nữ lập tức tập trung ở trang viện phía tây, giam hết lại để phòng hỗn loạn! Còn các ngươi phái người đi bảo vệ những vị tiên sinh ở phòng thu chi. Gia quyến lập tức thu thập vàng bạc, tài bảo rồi chạy từ đường hầm phía sau núi, theo đường thủy đến phương nam.

- Còn các ngươi đi gọi Bạch Vân ngũ lão để bọn họ đi bên cạnh ta, trùng sát địch nhân!

Liên tục đưa ra những mệnh lệnh, tuỳ tùng của Liễu Bạch Vân rống một tiếng mạnh mẽ, nhanh chóng đi chuẩn bị mọi việc.

Cả Bạch Vân Trang lập tức hành động, trang viện giờ giống như một cái máy đã lên dây, mọi việc diễn ra vô cùng có thứ tự, mạnh mẽ vang dội mà không phải một nhà địa chủ bình thường có thể so sánh được.

- Không thể tưởng tượng được Bạch Vân Trang này lại có chuông báo động!

Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa, ở bên trong vòng bảo vệ của quân đội cứ thế mà tiến lên trước. Từ rất xa hắn đã nghe được tiếng chuông dồn dập. Nghe được tiếng chuông mà trong lòng hắn thất kinh. Phải biết rằng cho dù địa chủ hay những đại hào môn có vạn mẫu đất ở Ngọc kinh thành cũng rất ít nhà có chuông báo động, nhưng mà một điền trang nhỏ bé ở tỉnh Ngô Uyên này lại được trang bị. Điều này khiến lòng kiêng kị của hắn đối với Đại La Phái lại tăng thêm một tầng.

Hắn giờ đang ở trong binh mã hai doanh, tổng cộng có ngàn người, Kỵ binh hai trăm, Thương binh sáu trăm, binh mã dùng đại đao cầm khiên một trăm, nỗ binh một trăm. Dọc đường đi do hành quân cấp tốc nên tướng sĩ tất cả đều mồ hôi ròng ròng nhưng tinh thần lại sung mãn, thể lực cũng rất dồi dào.

Nhất là mỗi một binh lính bên hông còn có một túi nước nhưng Hồng Dịch thấy khi hành quân cấp tốc bọn họ rút ra một cái chai nhỏ rồi uống một ngụm. Vị chua xông thẳng vào mũi, ngấm tới tận chân răng. Và cái chai nhỏ đó không ngờ bên trong là giấm chứ không phải là nước.

- Binh lính giữa trời nắng nóng mà đi nên uống nước sẽ bị đau dạ dày nhưng uống giấm để loại trừ tà khí, tiết ra nước bọt để chống khát, tăng sĩ khí. Đây là một bí quyết nho nhỏ nhưng cũng vô cùng quan trọng. Thế đệ về sau mang binh đánh giặc thì cần phải nhớ kỹ chi tiết này.

Tuần phủ Tỉnh Ngô Uyên Hầu Khánh Thần lúc này một thân trọng khải màu đen đầy ngư lân, mũ giáp bảo hộ, cưỡi trên một con Ô Huyết mã với hai mươi cao thủ cưỡi ngựa hộ vệ hai bên.

- Lấy binh mã tám doanh, với bốn ngàn quân mà đi tiêu diệt một sơn trang nho nhỏ thì hình như có gì đó giống kiểu giết gà dùng dao mổ trâu thì phải. Huống hồ, đại nhân lại tự mình xuất trận nữa chứ?

Hồng Dịch trong lòng ở một bên học tập cách mang binh. Chợt động tâm niệm hướng về Hầu Khánh Thần hỏi.

- Cao thủ Bạch Vân Trang nhiều như mây nên chúng ta không thể coi thường. May mắn là chúng mới phát triển được ở nơi này có ba năm, nếu phát triển được năm năm trở nên thâm căn cố đế, thế lực lớn mạnh, lại có liên hệ với quân quân thân sĩ , thì ta cũng không làm gì được chúng.

Hầu Khánh Thần lạnh lùng nói:

- Ta đã điều tra ra được một sỗ chi tiết trong trang. Trang chủ Bạch Vân Trang Liễu Bạch Vân thủ hạ có Bạch Vân bát vệ, mỗi người trong số đó đều là đại cao thủ cấp bậc Võ Sư. Bát vệ này mỗi người dưới trướng đều mười tên tử sĩ, đó đều là những võ sĩ cường hãn. Mà tám mươi tử sĩ này, mỗi người đều có năm trang đinh hộ viện đi theo. Bọn họ ngày đêm thao luyện trong vòng ba năm nay. Cỗ lực lượng này chúng ta không thể coi thường. Huống chi, Bạch Vân Trang ba năm nay đã âm thầm mời không ít cao thủ trên lục lâm hắc đạo. Theo ta được biết, ít nhất có năm cao thủ đứng đầu làm chức kiểu như khách khanh, cung phụng. Năm người đó sợ rằng đều là những Võ Sư đỉnh cấp có thể địch hơn mười người. Thậm chí, thậm chí còn có thể có cả cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nữa.

- Bạch Vân bát vệ, tám mươi tử sĩ, trang đinh thao luyện trong ba năm. Cộng lại tất cả cũng chỉ có bốn trăm tám mươi tám người. Còn như đám đầy tớ tạp nham và tá điền này đều chỉ là một đám ô hợp, dưới uy hiếp của đại quân thì ngay tức khắc sợ hãi mà đầu hàng thôi.

Hồng Dịch nhìn Hầu Khánh Thần ở trong bộ áo giáp, hỏi.

- Thế đệ không nên xem thường bốn trăm tám mươi tám người này. Bạch Vân Trang của cải vơ vét vô số, lương theo tích trử nhiều không kể hết. Hừ! Còn tàng trữ binh khí, đao thương đao thương, ấo giáp, thậm chí là cả thủ nỗ. Một khi thiên hạ đại loạn, lưu dân nổi lên khắp nơi thì chỉ bằng bốn trăm tám mươi tám người này làm đội ngũ hạch tâm, mở kho phát lương, thu nạp lưu dân. Đến lúc đó, chỉ trong thời gian ngắn là chúng có thể tụ lại một quân đội lên tới vạn người. Lúc đó chúng có thể hoành hành một tỉnh, thậm chí là cả Trung Châu.

Hầu Khánh Thần cười dài một tiếng.

- Điều này cũng đúng. Các triều đại từ xưa tới nay khi mà lũ lụt, mất mùa đói kém, khiến thiên hạ đại loạn cũng đều là như thế cả.

Hồng Dịch gật đầu:

- Tàng trữ đao thương, áo giáp. Đây chính là đại tội mưu phản.

- Hiện tại chỉ cần là quan chức có địa vị thì trong nhà ai mà không tàng trữ binh khí áo giáp để tự bảo vệ mình chứ? Tuy rằng nói nó thuộc về đại tội mưu đò làm phản nhưng có cấm cũng không được.

Hầu Khánh Thần lắc đầu:

- Mặc cho triều đình có nghiêm lệ, như thế nào đi cahwng nữa cũng không thể cấm được việc này.

Trong khi nói chuyện, dưới tốc độ hành quân nhanh chóng, kỵ binh cũng đã áp sát Bạch Vân Trang. Tòa trang được xây dựng dưới chân núi có tường vây cao lớn với rất nhiều phòng ốc, Bạch Vân Trang đã ở trước mặt.

Đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng, vô số nông dân, tá điền đang điên cuồng hướng về phía Bạch Vân Trang nghe chạy tới. Trên tay họ cầm nào cuốc, nào xiên, nào liềm, rồi cả thái đao.

- Có báo động! Mọi người, lên!

- Thổ phỉ tới!

- Bọn cướp lương, đoạt tiền tới đấy! Mọi người, liều mạng!

Nhìn lại, nông dân ở khắp nơi đông như kiến cỏ đang lao tới như ong vỡ tổ. Bọn họ đều là những nông dân ở những thôn phụ cận Bạch Vân Trang, do nghe được tiếng chuông báo động trên núi mà đến.

Những người này mặc dù lộn xộn nhưng lại rất đông đảo, chẳng biết có bao nhiêu nữa. Bọn họ mồm thì gầm rú, tay thì cầm vũ khí hướng tới một ngàn đại quân mà chạy đến.

- Bạch Vân Trang mưu mô làm phản. Triều đình phái đại quân đến tiêu diệt. Người nào ngăn cản sẽ bị chém đầu cả nhà.

Hai trăm kỵ binh ở phía trước, chỉnh tề rống lên. Cung kéo ra, tên cài vào. Xoát! Xoát! Xoát! Một trận mưa tên nhiều như châu chấu bắn qua. Lập tức mấy chục nông dân đi trước ngã xuống. Tiếng thét thmar thiết lập tức nổi lên không dứt.

Cùng lúc đó, một ngàn đại quân này đồng thời gầm thét. Đao binh dùng đao đập đập vào khiên, chỉnh tề nhất trí.

Sát!

Sát!

Sát!

Một ngàn đại quân đao kích thuẫn, lại cùng hồ chữ "Sát!" đến kinh thiên động địa, mây trên trời tựa hồ đều bị tản ra. Hồng Dịch nhất thời cảm giác được khí thế mãnh liệt, hùng dũng này đang ngưng kết thãnh một cỗ sức mạnh khiến máu huyết con người ta sôi sục.

- Là đại quân triều đình. Chạy mau!

- Không phải thổ phỉ. Chạy!

- Chạy!

Đại quân vừa quát xong; nông dân, tá điền đang từ bốn phương tám hướng chạy tới liền hò nhau chạy về. Rất nhiều người bị dọa cho ngã cả xuống dưới ruộng, cả người rơi cả vào trong nước.

- Những nông dân bị chết hoặc bị thương, mỗi nhà ba mươi lượng bạc. Sau khi tiêu diệt Bạch Vân Trang lập tức chiếm đóng!

Giọng Hầu Khánh Thần không chút dao động:

- Sau khi phá trang không được tự tiện cướp bóc, giữ làm của riêng. Không được pháp phóng hỏa. Không được phép cưỡng gian! Phụ nữ không giết! Lão nhân không giết! Tiểu hài tử không giết! Trái lệnh, theo quân pháp xử trí!

- Tuân lệnh!

Sau khi nghe lệnh, Chỉ huy sứ hai doanh để thân binh cầm soái kỳ, xe ngựa bên cạnh lập tức đi lên, trên xe là một cái trống rất lớn. Tùng tùng, tùng tùng! Tiếng trống vang lên khiến lòng người phấn trấn.

Tiếng trống vang lên, đồng thời kéo theo đó là tiếng kèn trong quân cũng được thổi lên.

Cùng tiếng trống và tiếng kèn là tiếng rống đáp lại từ bốn phía. Khí thế như vậy khiến người ta có cảm giác đại thiên thế giới, tam xích nan tàng.

" Loại cảm giác áp bức này cho dù là cao thủ bên trong điền trang sợ rằng tâm thần họ cũng chẳng được yên. Nếu là người bình thường có khi là đã suy sụp rồi ý chứ! "

Hồng Dịch thấy uy thế như vậy liền nghĩ rằng nều mình mà là người ở trong Bạch Vân Trang nhưng đối mặt với sự bao vây, tiếng trống, tiếng kèn như vậy thì dù Thần hồn bản thân có cường đại như bây giờ cũng khó có thể trấn định như thường được.

" Ta có lẽ đúng là coi thường uy lực của quân đội rồi! Haiz!”

Cùng lúc đó, Triệu Phi Dung đang đứng trên một tòa tháp nhỏ ở Bạch Vân Trang. Nàng đứng đó nhìn bốn ngàn binh mã đang ùn ùn kéo đến ở bên ngoài. Bốn ngàn người dần dần tập hợp bên ngoài Bạch Vân Trang rồi hình thành thế bao vây.

Lúc này, bên trong Bạch Vân Trang đang rất hỗn loạn. Người thì khóc, kẻ thì kêu gào. Nô bộc, đầy tớ, mã phu khi nghe thấy tiếng trống, tiếng kèn thì như phát điên ra sức mà chạy. Người nào lấy được tiêng thì cầm tiền, kẻ nào giành được đồ thì mang đồ rồi tất cả liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng rồi lại bị đám tử sĩ, trang đinh đuổi vào vào cái sân, sau khi chết đi vài người thì bọn họ mới ngừng rồi loạn.

Bên trong điền trang mặc dù có hơn ngàn người nhưng bọn người hầu, đầy tới, mã phu đều không có sức chiến đấu mà chỉ là những phế vật vô dụng nhưng nếu cứ để hỗn loạn thì ngược lại sẽ làm nhiễu loạn nhân tâm.

Hiện tại, bên trong điền trang có thể trấn định lại cũng chỉ có Bạch Vân bát vệ, tám mươi tử sĩ còn cả bốn trăm tên trang đinh Võ Sinh, Võ Đồ đã thao luyện ở đây ba năm.

Những người này đều được trang bị tới tận răng, toàn thân áo giáp, bội đạo, thủ nỗ thậm chí họ còn đang đẩy hơn mười nỗ xa ra nữa.

Loại nỗ xa này cần năm người trông coi. Nỗ xa dài một trượng, mũi tên thô to như cánh tay được làm bằng gỗ và thiết. Nỗ xa có thể bắn xa năm trăm bước, có thể xuyên thủng thiết thuẫn, xuyên thấu cả người lẫn ngựa. Kẽo kẹt! Kẽo kẹt! Tên đã lên dây.

- Liễu Bạch Vân phát triển ba năm nay rốt cuộc vẫn còn kém lắm. Mặc dù ba năm huấn luyện được những tử sĩ, trang đinh như vậy cũng không tệ, nhưng dù sao nên móng lại quá yếu. Nếu gặp sự bao vây của đội quân nhỏ thì được chứ gặp phải binh sĩ tám doanh này thì dù có dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể ngăn cảm được. Song hi sinh mấy tên tử sĩ này để chúng liều mạng phòng thủ, khiến binh mã của tám doanh tổn thất nghiêm trọng, ta sẽ thừa cơ lấy đầu Hầu Khánh Thần. Tên cẩu quan này cahwcs là sống đã chán rồi nên muốn đâm đi vào chỗ chết đây mà!

Trần Phi Dung mặt không chút biểu cảm, trong lòng thì đang tính kế để làn thế nào cắt được đầu Hầu Khánh Thần rồi nhẹ nhàng mà đi.

Với đạo pháp và võ công của nàng thì chỉ cần không bị vây bởi đại quân vạn người thì nàng ta tùy thời có thể đi mà không ai có khả năng đuổi kịp.

- Phá trang!

Bốn ngàn đại quân tập hợp ở bên ngoài cách sơn trang ngàn bước. Tuần phủ Hầu Khánh Thần ở trong trung quân ra lệnh. Đao thủ chỉnh tề bước tới, trong chốc lát đã tới gần đại môn tường vây của Bạch Vân Trang.

Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!!!!

Khi thuẫn bài thủ bước vào phạm vi năm trăm bước, nỗ xa từ trên những tháp lâu bên tường phóng ra. Mũi tên thô to bay tới rồi xuyên thủng cả tấm chắn của đao bài thủ rồi cả người cũng bị đâm cho bay ra ngoài.

Đợt thứ nhất bắn ra, hơn mười chiếc nỗ xa khiến ba bốn mươi đao bài thủ mất mạng!

- Nỗ xa! Hảo gia hỏa!

Trong mắt Hầu Khánh Thần ánh lên quang mang hung ác. Hắn cũng không ngờ bên trong Bạch Vân Trang lại có cả đại nỗ xa, loại vũ khí có trong quân đội thủ thành.

- Đây mà là một sơn trang bình thường sao? Nó quả như một thành trì nhỏ rồi còn gì!

Hồng Dịch cũng kinh hãi không thôi.

- Ta đến!

Xích Truy Dương xung trận, ngựa vọt lên trước. Tới khoảng cách bảy trăm bước thì hắn dừng lại, rút Quán Hồng ra, Điêu linh tiễn liên tiếp bắn ra, kéo theo đó là những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Tên xuyên thủng những tên ở bên cạnh nỗ xa để lên dây.

Trong chốc lát, áp lực của đao bài binh lập tức giảm đi. Oanh long! Đao bài binh lao tới dưới tường vây rồi va chạm vào đại môn. Khi đao bài binh xông lên, trường thương binh cũng xông tới, đồng thời nỗ binh lên dây, rồi xen lẫn vào bên trong quân thiết kỵ có áo giáp. Từng đợt từng đợt quân như thủy triều xông tới.

Oanh long!

Đại môn điền trang đã bị phá. Mấy ngàn binh lính tiến vào trang, dù có ngăn cũng không nổi.

Bạch Vân Trang này cũng không phải là thành môn ở tường thành chắc chắn thì làm sao mà ngăn còn được sự trùng kích.

" Không biết Triệu Phi Dung đã đi chưa? Hắn là nàng ta chưa kịp chạy. Tốc độ của đại quân tới quá nhanh, chỉ mấy chục lần hô hấp là đã phá được điền trang rồi!"

Hồng Dịch đang định thúc ngựa đi theo đại quân tiến vào sơn trang thì đúng lúc này, bỗng nhiên tinh quang trên trời chớp lóe. Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một dải tinh quang xoắn lại thành một thanh trường kiếm lóng lánh lấy thế lôi đình nhanh chóng thẳng tiến tới Hầu Khánh Thần đang ở trên ngựa bên cạnh Hồng Dịch.

- Đại nhân đừng lo! Là Yêu pháp!

Mấy hộ vệ bên cạnh Hầu Khánh Thần đã sớm chú ý tới mọi động tĩnh. Bọn họ đều là cao thủ, tai nghe bát phương, mắt nhìn từ phía, cho dù là một con ruồi bay qua cũng khó lọt qua được hai mắt của họ, huống hồ là động tĩnh lớn như vậy. Khi phát hiện có chuyện, bọn họ lập tức giơ trường thương trong tay lên đón lấy thanh trường kiếm đang bay tới.

Phác xích! Phác xích!

Kiếm quang đang chay tới chỉ lóe lên một cái, lập tức binh khí của mấy cao thủ này đều gãy hết.

Đúng lúc này một binh lính măc áo giáp bên người Hầu Khánh Thần đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Sau lưng, một thanh trường kiếm xuất ra đón lấy tinh quang trường kiếm. hai thanh kiếm trên không trung giao đấu với nhau cùng một chỗ.

- Ồ! Kiếm pháp của Chính Nhất Đạo?

Bên trong Tinh quang trường kiếm đột nhiên phát tiếng cưới nhạt. Giọnh cười đó chính là của Triệu Phi Dung.

Cùng lúc đó, thanh trường kiếm bằng tinh quang bỗng tan ra thành những hạt bụi rồi rơi rụng xuống bám lên trên thân thể của mấy cao thủ võ thuật đang bảo vệ Hầu Khánh Thần.

Thân thể của mấy cao thủ này đột nhiên chấn động, sau đó là giằng co một hồi rồi cùng quay sang, rút bội đao đeo bên hông, cười lạnh, hướng Hầu Khánh Thần chém xuống.

Kinh khủng hơn là khi bọn họ cười lại đầy vẻ nữ tính, âm thanh cũng giống Triệu Phi Dung như đúc, họ giờ trông vô cùng quỷ dị như bị trúng tà vậy.

- Không ổn! Bọn họ bị phụ thể rồi!

Hồng Dịch thấy biến hóa như vậy thì trong lòng kinh hãi. Hắn biết đây là thủ đoạn phân thần phụ thể của Triệu Phi Dung, chỉ cần một ý niệm có thể trong thời gian ngắn khống chế thân thể của người khác. Thủ đoạn này thật sự là rất khủng khiếp, lại quỷ dị như yêu ma.

Ầm!

Đúng lúc nguy cấp, Trầm Thiết Trụ bên cạnh Hồng Dịch đảo thiết côn qua, quét vào bội đao tren tay mấy cao thủ này. Chỉ trong chốc lát đã đánh bay hết ra ngoài.

- Tiểu đạo sĩ Chính Nhất Đạo, ngươi có khả năng ở dưới áp lực sát khí khổng lồ như vậy mà xuất được phi kiếm thì thực lực cũng được đấy. Nhưng ngươi cũng đừng trách ta. Ngươi đấu kiếm với ta thì trình độ của ngươi vẫn còn kém lắm. Nhưng nếu tông chủ Cơ Thường Nguyệt của các ngươi mà đến đây thì còn có thể.

Băng! Chỉ trong chớp mắt, phi kiếm của đạo sĩ Chính Nhất Đạo, người cải trang thành một binh lính mặc áo giáp, đã bị dòng tinh quang đó dồn ép mà biến thành vô số bụi phấn bằng thiết.

Giọng nói của Triệu Phi Dung từ bên trong tinh quang phát ra mang đầy vẻ trêu trọc.

Hồng Dịch biết, lúc này hung hiểm vô cùng, chỉ cần mình hơi chút không chú ý sẽ bị Triệu Phi Dung, nữ nhân có đạo pháp cao cường kia, trong vạn quân lấy mất thủ cấp của vị tướng quân Hầu Khánh Thần. Lập tức, hắn cũng không quản quá nhiều, tâm thần trầm xuống, Âm Thần thoát thể mà ra rồi tiến vào thanh Tru Tà Đào Thần Kiếm mà mình mang theo bên người.

Thần hồn cùng Thần trong kiếm quấn lại với nhau, lực lượng lập tức tăng mạnh.

Vù!

Kiếm ảnh màu bích lục thẳng tiến đón đầu tinh quang trường kiếm của Triệu Phi Dung.

Ầm! Lực lượng cực lớn bạo phát khiến thanh tinh quang trường kiếm bay ra ngoài cả bảy tám trăm bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK