Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hồng Dịch vận công pháp Di Đà Kinh chống lại sự tôi luyện của nội hỏa và cả ngoại hỏa. Hắn chỉ cảm thấy thẫn thể càng ngày càng mát lạnh, càng ngày càng tinh khiết càng kiên cố hơn.

Oanh long!

Đúng lúc đó, trong ý niệm của Hồng Dịch, pho Kim Sắc A Di Đà Phật nọ do chính mình hóa thân thành bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ to lớn vô cùng, tràn ngập trong cả thiên địa vũ trụ đồng thời hỏa diễm trong trời đất cũng đều biến chuyến thành những ánh sáng nhu hòa.

Vô lượng Quang.

Hồng Dịch buông lỏng ý niệm của mình thì thấy thiên địa giờ không còn là một màu trắng mờ mịt nữa.Đồng thời hắn cũng không cảm giác được hỏa diễm nóng bỏng nữa mà trời đất vẫn là trời đất của ngày xưa.

Mặt trời chói chang vẫn từ trên cao chiếu xuống như trước nhưng trong cảm giác của Thần hồn Hồng Dịch thì ngoài việc ánh nắng chói chang của mặt Mặt Trời rất rực rỡ ra cũng không còn gì khác biệt so với việc dùng thân thể nhìn lên. Phải biết rằng, Thần hồn xuất xác mà nhìn lên Mặt Trời sẽ có sự khác biệt rất lớn khi dùng thân thể nhìn.

Thần hồn mà xuất xác dưới ánh Mặt trời chói chang thì sẽ trông thậy bốn phía là một biển lửa, trời đất bỗng như một cái hỏa lò nửa bước khó rời và sẽ bị dày vò chết đi sống lại. Nhưng mà Thần hồn Hồng Dịch hiện giờ trông vào thiên địa cũng không khác gì dùng mắt thường nhìn vào đó.

Điều này cho thấy rằng Thần hồn kiên cường đã dần biến hóa thành thực chất, tới tình trạng, tới ranh giới giữa thực và hư.

Thành Âm Thần!

Một bước tiến này, mặc dù chỉ là một bước đột phá rất nhỏ nhưng dối với người tu luyện Đạo thuật mà nói thì đây lại là sự nhảy vọt về chất lượng. Tự mình đem Du hồn của bản thân luyện thành Âm thần và nó cũng có ý nghĩa cho thấy hắn đã chân chính bước vào cảnh cửa tu đạo.

Tuy là thành Âm Thần nhưng đó mới chỉ là vừa bước vào việc tu đạo vì phía sau nó còn có cả một quãng đường rất dài. Về sau còn có Hiện Hình, Phụ Thể, Đoạt Xá, Lôi Kiếp và Dương Thần. Và việc tu luyện càng về sau lại càng thêm khó khăn hơn.

Song Âm Thần mặc dù chỉ là bước nhập môn nhưng từ xưa tới nay có rất nhiều người tu đạo dù làm thế nào cũng không có cách gì xúc tích được du hồn bản thân thành Âm Thần cuối cùng thân thể khô kiệt, ý niệm tiêu tán trong thiên địa một cách lặng lẽ vô ảnh vo tung rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Ở phía xa xa, Hồng Dịch nhìn thấy thân thể mình đang ngồi ở một chỗ râm mát không hề có chút động đậy.

Trước khi thành Âm Thần, Hồng Dịch căn bản không thể nhìn thấy thân thể của mình ở đâu cả. Hắn chỉ thấy bốn phía là một biển lửa và cũng không thể nhìn thấy bất cứ một vật gì ở ngoài ba bước cả mà lúc đó thân thể của hắn ít nhất ở ngoài nghìn bước thì sao còn có thể nhìn thấy chứ!

Ý niệm xoay chuyển, Hồng Dịch cảm thấy được Thần hồn của mình lập tức huyền phù giữa không trung nhưng lại trầm ổn vô cùng không còn có cái cảm giác nhẹ nhàng đung đưa không ổn định như trước kia, khi vẫn còn là một du hồn.

Thần hồn chạy trên không trung. Tốc độ giờ so với khi còn là du hồn thì nhanh hơn gấp nhiều lần. Mặc dù tốc độ đó vẫn kém con Truy Điện nhưng cũng tương đương với tốc độ phi của một con ngựa bình thường.

Cấu vào tay, Hồng Dịch thậm chí còn cảm giác được nắm tay Âm Thần tinh tế như thực chất, cảm giác có lực co dãn trên da.

Đang muốn về xác thì trong lòng hắn bỗng khẽ động rồi hạ xuống mặt đất, cầm lên một cành cây khô. Lúc mới bắt đầu tay hắn vẫn xuyên qua cành cây khô đó như trước kia. Nhưng khi Hồng Dịch tập trung toàn bộ ý niệm của mình vào bàn tay thì tay hắn căng ra rồi dứt khoát cầm lấy cái cành khô.Cành cây khô này quả nhiên là đã bị bàn tay Hồng Dịch nắm lên!

Cuối cùng hắn đã có khả năng Khu Vật!

Một ý niệm trong lòng Hồng Dịch vang lên.

“ Lúc này mà có người nhìn sẽ thấy một cành cây khô vô duyên vô cớ trôi nổi giữa không trung. Hắn là người đó sẽ tưởng là gặp quỷ!”

Hồng Dịch ném cành cây xuống nhẹ nhàng cười rồi Thần hồn quy xác.

Thần hồn sau khi về xác Hồng Dịch móc từ trong người ra một cái hộp gỗ. Mở hộp ra, bên trong đó có ba thứ. Tất nhiên đó chính là Quá khứ Di Đà Kinh, Huyết Văn Cương châm và Bạo Viêm Thần Phù kiếm.

“ Khí tức của chuôi Bạo Viêm Thần Phù kiếm này thật kinh khủng”.

Hồng Dịch mở cái hộp ra, đưa mắt nhìn từng thứ một. Khi ánh mắt hắn rơi xuống những phù văn chi chít hỏa diễm màu tím trên chuôi Bạo Viêm Thần Phù kiếm thì hắn cảm giác được thanh tiểu chủy thủ này có áp lực như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Loại cảm giác này khiến cho Hồng Dịch phải cảnh giác. Hắn biết mình tạm thời vẫn không nên khu động chuôi chùy thủ này là tốt rồi.

“ Không bằng ta thử thử xem mình rốt cuộc có khả năng khu động vật thể nặng bao nhiêu?”

Hồng Dịch trong lòng khẽ xoay chuyển. Ổn định lại Thần hồn rồi nhảy ra ngoài cơ thể. Ngưng tự ý niệm lại khu động cành cây khô, những hòn đá nhỏ…

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong núi rừng hoang vắng, cành cây khô nhảy múa, đá ở đó cũng bị ném loạn cả lên.

Oanh long long!

Một khối đã lớn bằng một đầu của con trâu trôi nổi giữa không trung rồi đột nhiên nó bay đi đập mạnh vào cây đại thụ phát ra một tiếng “Phanh!” làm vỡ cả một khối vỏ của cây đại thụ này.

Thử cả nửa ngày Hồng Dịch rốt cuộc đã tìm ra. Hắn giờ đã biết lực lượng Thần hồn của mình nhiều nhất có khả năng khu động vật nặng chừng tám mươi câm đến một trăm cân, bằng một nửa so với lực lượng của thân thể của mình.

Đồng thời Thần hồn không ngờ cũng có thể thi triển quyền cước nhưng lực lượng cùng tốc độ cũng chỉ bằng một nửa so với nhục thể.

Trong lúc đó, hắn bỗng dường như có chút hiểu được sự kinh khủng của một Tiên Thiên Võ Sư chân chính, khi mà linh hồn và thể xác của họ hợp nhất,

- Xuất kiếm!

Thần hồn Hồng Dịch chợt lóe lên bắt lấy chuôi “Trảm Sa”, bay nhanh múa kiếm. Phi thân lên ngọn cây. Kiếm bay trên múa dưới. Cành cây, lá cây rơi xuống rào rào.

“ Rốt cuộc thì ta đã hiểu tại sao người tu đạo dùng phi kiếm mà không phải là đao, thương, côn, bổng… Đó là bởi vì Âm Thần khu vật thì lực lượng chỉ bằng một nửa lực lượng của thân thể với lại Âm Thần thì không có trọng lượng nên có thể bay lên trên dưới trái phải thậm chỉ là còn có thể bay lên trên không. Điều này rất phù hợp với bí quyết nhẹ nhàng linh hoạt của kiếm”.

Trải qua một lần khu kiếm, trong lòng Hồng Dịch lập tức hiểu được rằng tại sao từ xưa tới nay chỉ có Kiếm Tiên chứ không có một người nào là Đao Tiên, Côn Tiên hay Bỏng Tiên, Phủ Tiên cả.

Bởi vì lực lượng của Âm Thần chỉ bằng một nửa so với thân thể nên không dùng kiếm mà lại dùng một vũ khí khác thì sức mạnh không thể bằng nhục thể.

Ưu thế lớn nhất của Âm Thần là có thể bay lên cùng với sự linh hoạt vô cùng mạnh mẽ. Kết hợp với yếu quyết nhẹ nhàng linh hoạt của kiếm thì tự nhiên có thể phát huy uy lực tới mức cao nhất.

“ Được rồi! Thử xem Huyết Văn Cương châm này. Phải quan sát một chút xem rốt cuộc tại sao Huyết Văn Cương lại được gọi là tiên cương đây?

Hồng Dịch tập trung ý niệm vào cây Huyết Văn Cương châm bên trong cái hộp ở trên người mình.

Cương châm dài nửa thước, toàn thân nó là hoa văn huyết sắc thẩm thấu quấn lại với nhau bên trong cương chất tựa như thịt người. Cương châm lẳng lặng nằm trong hộp, dưới tia nắng Mặt Trời phát ra những ánh sáng rực rỡ động lòng người.

Thần hồn Hồng Dịch vừa cầm lấy cây Huyết Văn Cương châm này đã cảm giác được một cái gì đó khác thường.

Hắn cảm giác cây châm này như là thể xác của một con người. Bên trong cũng có kinh mạch rất rõ ràng với lại vừa tiếp xúc là liền xuất hiện cảm giác muốn đem Thần hồn chui vào những kinh mạch bên trong đó. Cây Huyết Văn Cương châm này thật rất giống như thể xác của một con người và có thể cho Thần hồn tiến vào trong đó!

Hồng Dịch cảm nhận được điều này, ý niệm khẽ động liền coi Huyết Văn Cương châm này như thể xác của chính mình, mãnh liệt hợp nhất. Quả nhiên Thần hồn vù một cái đã chui vào trong cây châm!

- Đi!

Thần hồn Hồng Dịch sau khi vừa tiến vào bên trong cây châm đã cảm nhận được sự ấm áp xung quanh như là Thần hồn đang được bảo vệ vậy. Đột nhiên hắn khu châm bay lên, nhảy múa khắp nơi, linh hoạt chẳng khác gì khi điều khiển chính thân thể của mình.

- Phá!

Âm Thần Hồng Dịch hợp nhất với châm. Người là châm mà châm cũng chính là người. Hắn trông thấy phía trước có một khối đã lớn liến kích mạnh tới.

Phác xích!

Từ mặt trước tới mặt sau của tảng đá xuất hiện một lỗ kim châm. Thì ra cây châm trực tiếp xuyên thủng cả một khối đá dày cả một thước.

“ Uy lực thật là lớn!”

Trong lòng Hồng Dịch khiếp sợ. Cây châm này mà xuất ra thì có thể xuyên thấu thiết giáp. Điều này thì không phải nghi ngờ nữa.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao Huyết Văn Cương lại là một bảo bối khó cầu được trên thế gian này. Nó quả thực là một khối thân thể bằng cương thiết để cho Thần hồn có thể ký thác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK