Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Dịch lao tới vòng hào quang phía trước, chỉ hai bước chân đã tới trung tâm của ánh sáng, ngay lập tức tượng chiến thần liền biến đổi, biến thành một pho tượng phật đà cao lớn khí thế bừng bừng, toàn thân toả ra ánh sáng vàng kim, đây chính là Quá Khứ Đại Phật.

Quá Khứ Đại Phật vươn tay ra chụp lấy vòng hào quang phía sau gáy của Chân Không đạo nhiên, chỉ là thần hồn vậy mà đại phật lại có thể cầm lấy thực thể, nhấc ra khỏi người đối phương.

Một loạt âm thanh rắc rắc rắc rắc không ngừng vang lên, đây chính là âm thanh nứt gãy của linh hồn và tám vòng hào quang do Chân Không đạo nhân luyện thành.

Quá Khứ Đại Phật do Hồng Dịch hoá thân thành dùng sức kéo một cái, cuối cùng cũng trực tiếp xé gãy tám vòng hào quang đang dính chặt trên linh hồn của Chân Không đạo nhân, hoàn toàn tách rời khỏi sự khống chế của linh hồn đối phương.

- Ngươi! Ngươi tu luyện chính là bí điển tối cao của Đại Thiện Tự, Quá Khứ Di Đà Kinh, hoàn toàn không sợ thần linh lực!

Chân Không đạo nhân vừa muốn hành động thế nhưng không thể làm gì được.

Không gian xung quanh thân thể của hắn đều bị vòng hào quang của Hồng Dịch chế trụ, đạo thuật không cách nào thi triển được.

Vòng hào quang của Hồng Dịch sau khi luyện hoá Minh Thần, lực lượng của chúng so với Chân Không đạo nhân còn cường đại hơn nhiều, đủ có thể chặn lại một kích toàn lực của đối phương.

- Hừ, ngươi biết rõ nhỉ. Hiện giờ trước hết cứ cấm trụ thần hồn của ngươi trước đã, sau này ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.

Hồng Dịch nghe Chân Không đạo nhân kêu lên thảm thiết thế nhưng vẫn không hề thương hại. Sau khi chụp lấy tám vòng hào quang của đối phương, liền mãnh liệt thu lại. Tám vòng hào quang lập tức biến thành một khối cầu tám màu xoáy tít trong lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, ở tay còn lại của Hồng Dịch, một khối thần niệm cuồn cuộn hiện ra, phía trên khối thần niệm loé lên những tia điện mang dày đặc, sau đó mãnh liệt bắn thẳng vào mi tâm của Chân Không đạo nhân.

Nhất thời ánh mắt của Chân Không đạo nhân trở nên đờ đẫn, thân thể co quắp, ngã sụp xuống đất.

- Niệm sinh điện mang! Niệm sinh điện mang! Ngươi đã vượt qua hai lần lôi kiếp! Lần trước giao đấu với ngươi, lúc đó thần hồn mới chỉ là thuần dương! Hiện giờ mới ngắn ngủi vài ngày thôi mà thần niệm của ngươi đã sinh ra điện mang rồi! Là hai lần lôi kiếp sao! Ngươi chẳng lẽ đã tiếp cận với đẳng cấp của nhân vật trong truyền thuyết rồi sao!

Đột nhiên Âm Liên Hoa the thé hét lên một tiếng thật lớn.

Tên cao thủ thái giám này nhìn thấy khối thần niệm của Hồng Dịch bay ra, điện mang bắn ra bốn phía, vừa tiến vào mi tâm của Chân Không đạo nhân lập tức chế trụ được đối phương. Nhất thời trong lòng liền cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

- Ngươi tuy rằng chỉ là một tên thái giám thế nhưng kiến thức cũng không tệ, lại có thể nhận ra được niệm sinh điện mang của ta. Đây là hiện tượng có được sau khi vượt qua hai lần lôi kiếp, một khi đạt tới trình độ như vậy, mỗi một luồng thần niệm đều trở nên trong suốt óng ánh, sinh ra điện mang, bất cứ thứ tạp niệm gì cũng không thể nhiễm bẩn được, đồng thời cũng không sợ khí huyết của võ thánh. Trừ phi là nhân tiên thì tất cả mọi thứ quyền ý võ đạo thuần dương đều không thể áp chế được ta.

Hồng Dịch không cần tranh luận với Âm Liên Hoa. Sau khi thu tay lại, tám vòng hào quang bị hút về phía sau gáy của bản thân. Lúc này hoá thân của hắn không còn là chiến thần nữa, mà là Quá Khứ Di Đà Đại Phật, uy vũ vĩnh hằng, chấn nhiếp hư không.

- Tuy rằng bản chân nhân từng nói sẽ không cho ngươi sống quá mùa xuân này. Thế nhưng hôm nay bản chân nhân tạm thời lưu lại cái tính mạng này cho ngươi. Nếu muốn vậy, ngươi phải mang quyền pháp của Tạo Hoá đạo cùng tuyệt thế thân pháp Linh Thử Cổn Du Oa nói ra. Không có được những thứ này ý niệm võ đạo của ta rất khó chịu.

Hồng Dịch nhìn Âm Liên Hoa rồi nói. Sau đó nhìn về phía tên võ thánh áo đen nằm trên mặt đất. Tuy rằng hắn bị bạch cốt trường mâu xuyên qua ngươi, thế nhưng trên thân thể lại không có máu chảy ra. Ngay sau đó khí tức của cây bạch cốt trường mâu kia lập tức biến đổi, hoá thành một khối thần niệm trong suốt, điện mang bắn ra bốn phía.

Bồng!

Khối thần niệm này vừa ngưng tụ thành hình liền cấp tốc bắn thẳng về phía mi tâm của Âm Liên Hoa.

Tên đại thái giám Âm Liên Hoa này lại hoàn toàn không dám phản kháng, nhanh chóng bị khối thần niệm chui vào người, sau đó cũng giống như Chân Không đạo nhân, ngã sụp xuống đất.

- Một lần lôi kiếp, tẩy rửa thần niệm, làm cho thần niệm trở nên thuần dương. Hai lần lôi kiếp, niệm sinh điện mang, khí huyết, quyền ý của võ thánh đối với bản thân hoàn toàn không còn tác dụng gì cả. Ba mươi năm trước, bằng vào thân phận cao thủ hai lần lôi kiếp, Khổng Tước vương nghênh chiến với Ấn Nguyệt hoà thượng, tuy rằng không chiếm được lợi thế thế nhưng cũng đủ để thấy được sự cường đại của thần niệm vượt qua hai lần lôi kiếp. Trong ba mươi năm này, Khổng Tước vương chắc hẳn đã vượt qua ba lần lôi kiếp. Không biết sau khi độ xong lần lôi kiếp thứ ba, thần niệm sẽ đạt tới cảnh giới nào đây? Chắc là có thể sáng tạo ra một tiểu thiên thế giới nho nhỏ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn.

Một lần lôi kiếp chỉ là tuyệt đỉnh cao thủ, thần hồn từ âm chuyển thành dương.

Hai lần lôi kiếp liền trở thành cường giả trong truyền thuyết.

Đạt tới cảnh giới vượt qua ba lần lôi kiếp, trong đạo thư cũng không ghi lại nhiều. Hồng Dịch tuy rằng đọc qua rất nhiều điển tịch của Đại Thiện Tự lưu lại trong Càn Khôn Bố Đại, thế nhưng cũng không tìm hiểu được nhiều về năng lực cùng với đặc tính của thần niệm con người sau khi trải qua các lần độ lôi kiếp.

Bởi lẽ người tu luyện thành quỷ tiên vốn rất ít, vượt qua được lôi kiếp càng ít hơn nữa, một nghìn người may ra mới có một hai người thành công. Còn việc vượt qua lần lôi kiếp thứ hai, gần như là lông phượng sừng lân. Về nhân vật vượt qua ba lần lôi kiếp, có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, như vậy làm gì có văn tự nào ghi chép lại đây?

- Ngài là vị cao nhân nào? Chắc hẳn là bằng hữu của Bạch Tử Nhạc đến đây để giải cứu tại hạ phải không?

Ngay khi Hồng Dịch bằng vào vài chiêu giết chết võ thánh áo đen, hàng phục Chân Không đạo nhân, Âm Liên Hoa. Tất cả sự việc này đều lọt vào trong mắt của Bạch Tử Thu, nhất thời hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết, đứng lên bước ra, thế nhưng màn ánh sáng ở phía cửa vẫn cản hắn lại.

Tuy nhiên Hồng Dịch liền phất tay một cái liền phá vỡ đạo cấm pháp kia, khiến cho Bạch Tử Thu có thể tự do hành động.

- Ngươi nhất định là thành chủ Hùng Thành Bạch Tử Thu, con trai thứ bảy của Nguyên Đột Bạch gia phải không? Xem ra tu vi cũng không tệ, văn võ song toàn. So với chưởng môn của một vài môn phái cũng không hề thua kém chút nào.

Hồng Dịch nhìn thoáng qua Bạch Tử Thu liền phát hiện ra đối phương đã tiến nhập vào cảnh giới đại tông sư, thế nhưng linh nhục lại không hợp nhất, cũng không có quyền ý, lập tức biết rằng hắn có tu luyện cả đạo thuật.

Tuy nhiên hiện giờ thần hồn của đối phương không xuất khiếu, chỉ bằng vào mắt thường quan sát cũng không cách nào nhận biết được tu vi đạo thuật của đối phương đã đạt tới trình độ nào rồi.

Hồng Dịch cũng rất đơn giản, nhìn không ra liền trực tiếp tra xét.

Búng ngón tay một cái, lập tức một khối thần niệm nhảy ra, vù một tiếng, liền tiến nhập vào trong cơ thể của Bạch Tử Thu, tìm hiểu rõ linh hồn đối phương.

- Thì ra là hiện hình đại thành, sắp đột phá đến cảnh giới phụ thể.

Hồng Dịch tra xét một lúc liền biến đạo thuật của Bạch Tử Thu đã đạt tới cảnh giới hiện hình đại thành.

Thực lực như vậy quả thật cũng đủ để thống lĩnh một thành lớn.

Võ đạo tông sư, đạo thuật hiện hình, phối hợp lại cũng tạo ra một lực lượng rất lớn, thủ đoạn xuất quỷ nhập thần. Muốn khống ché nhân tâm của một thành trì, chỉ cần thi triển một vài phương pháp là cũng đủ để thành công.

Lúc Bạch Tử Nhạc nhìn thấy Hồng Dịch bước tới gần, từ ngón tay bắn ra một khối thần niệm, hắn liền cảm thấy hoảng sợ. Thế nhưng ngay sau đó liền nhận ra linh hồn của bản thân dường như đang được tẩy rửa, bụi bặm, tạp niệm trong thoáng chốc được quét sạch. Thần hồn trở nên sáng sủa, thông suốt, mọi thứ chấp niệm, tạp niệm lúc bình thường không cách nào loại bỏ được đến hiện giờ dường như hoàn toàn bị luyện hoá.

- Đa tạ tiền bối mở mang.

Bạch Tử Thu chắp tay lạy một lạy.

- Ta là bằng hữu của Nguyên Phi. Lần này được nàng đặc biệt mời đến đây trợ giúp Bạch Tử Nhạc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn. Như vậy đi, hiện giờ ta đã xử lý xong những quân cờ chủ chốt của Vô Địch hầu, người nhanh chóng ra tay khống chế lại toàn bộ Hùng Thành, sau đó phái một đội binh sĩ lặng lẽ ra ngoài thành, tiếp ứng nhân mã của ta, rồi đưa vào trong này.

Hồng Dịch nói một hơi.

- Ngươi thu xếp thật cẩn thận. Vừa rồi ta đối thoại với ba tên đại cao thủ này nên cũng biết được trong thành có không ít nhân mã của Vô Địch hầu. Ngươi làm việc phải hết sức cẩn thận mới được.

- Hoá ra là viện trợ cường đại từ bên ngoài tới!

Bạch Tử Thu nghe được lời này của Hồng Dịch, cuối cùng cũng biết được vị đạo nhân hoá thân thành Kim Thân Phật Đà này chính là trợ viện cường đại do Nguyên Phi mời đến! Lập tức một sự vui sướng cuồng nhiệt bốc lên trong lòng.

- Xin tiền bối cứ yên tâm. Hùng Thành vẫn còn đang ở trong tay của tại hạ, chỉ cần diệt trừ được ba chướng ngại vật cường đại này thì đám lâu la ở dưới không đáng là gì cả.

Bạch Tử Thu cười ha hả nói. Sau đó soạt một tiếng, một thanh kiếm được rút ra, tiếp theo hắn bắn thanh kiếm bay lên không trung, cả người ngồi yên bất động, đúng là linh hồn xuất khiếu rồi.

Thanh kiếm được tung lên, nhanh chóng hoá thành một tia sáng trắng, bay lượn giữa không trung, sau đó bằng vào một tốc độ cực nhanh bay vút đi, vẽ thành một đường cong đẹp mắt.

Phập! Phập! Phập!

Máu tươi bắn tung toé, ba tên thủ vệ vừa mới lao vào phòng liền bị giết chết.

Sau đó Bạch Tử Thu liền trở về thân xác, nhanh chóng đứng dậy, vội vã mang theo một đội nhân mã tiến ra bên ngoài.

- Mọi người, nghe theo hiệu lệnh của ta, năm doanh binh mã lập tức phong toả toàn thành, tiêu diệt phản nghịch!

Nhìn thấy Bạch Tử Thu đứng giữa sân, lớn tiếng quát, sát khí đằng đằng, Hồng Dịch liền biết đây là hạng người cũng không tệ.

Sau ba canh giờ, sắc trời đã tối đen như mực.

Một trận gió tanh mưa máu bao phủ toàn bộ Hùng Thành. Trong bầu không khí đằng đằng sát khí, rất nhiều kỵ binh xuất động, nỗ tiễn doanh đứng sau phụ trợ kỵ binh, bắn chết phản nghịch.

Bên ngoài hỗn loạn vô cùng, còn Hồng Dịch hiện giờ lại đang an an ổn ổn ngồi trong phòng khách của phủ thành chủ Hùng Thành.

Ngồi cạnh hắn còn có đám người Thiện Ngân Sa, Đại Kim Chu, Xích Truy Dương.

Đoàn người này tất nhiên là bí mật tiến vào phủ của thành chủ Hùng Thành, không kinh động bất cứ ai.

Trong phòng khách của thành chủ rất ấm áp dễ chịu thế nhưng lại không có bất cứ mùi than đốt nào cả, thì ra lò sửa trong phủ đệ đều được ẩn ngầm trong tường, thiết kế có chút tinh xảo.

- Ngân Sa, đây là lực lượng của tám thần linh ta đoạt được từ Chân Không đạo nhân. Nàng cũng luyện qua Quá Khứ kinh nên cũng có thể luyện hoá được những thứ này, ngưng thành Chân Không Đại Thủ Ấn! Đặc biệt khi có được tám vòng hào quang này thì có thể mượn được lực lượng của nó để mang thân thể phi hành, ngày đi ngàn dặm, tới lui như thiểm điện! Lúc đầu ta cũng định mang tám vòng hào quang này luyện hoá thành năng lượng tinh thuần, biến thành vòng hào quang thứ chín của ta. Thế nhưng cỗ lực lượng này có chút không hoàn mỹ, tốt nhất cứ đợi khi phân thân của Phá Hư thần xuất hiện, sau đó luyện hoá thì hay hơn. Huống hồ hiện giờ Chân Cương môn đổi chủ, cao thủ tề tụ, so với lần tranh đoạt Càn Khôn Bố Đại trước đây còn hung hiểm hơn rất nhiều. Có lẽ ta sẽ một mình đến Thái Tinh thành trước, nàng ở lại đây khống chế toàn cục.

Hồng Dịch mang tám vòng hào quang vừa thu được giao cho Thiện Ngân Sa, để cho nàng luyện thành thần linh hộ thân của mình.

- Chàng định để mọi người ở lại Hùng Thành, sau đó mượn danh nghĩa của Bạch Tử Thu đến thành trì khác, cướp đoạt quyền lực sao?

Thiện Ngân Sa vuốt vuốt mu bàn tay của mình rồi nói.

- Quả không hổ là Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu vương.

Hồng Dịch cười cười một tiếng, sau đó quay sang hỏi Bạch Tử Thu đang ngồi bên cạnh.

- Bạch Tử Thu, tình hình chung của Nguyên Đột quốc hiện giờ như thế nào rồi, ngươi nói thử xem nào.

Bạch Tử Thu ngồi ở bên cạnh vội vàng đứng lên, vô cùng khách khí nói.

- Hiện giờ Nguyên Đột quốc đúng là quần long mất đầu, quốc chủ Nguyên Đột quốc của chúng ta đã đặt toàn bộ tâm tư vào việc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn. Suốt mười ba đại thành, hễ là cao thủ đều tề tụ về Thái Tinh thành. Loáng thoáng có tin tức truyền tới, nói rằng ngày mười lăm tháng mười tới đây, vào đêm trăng tròn, tại dãy núi Hồng Lăng, trên đỉnh Vạn Nhận, chức vị chưởng môn Chân Cương môn sẽ do chín vị đại thái thượng trưởng lão quyết định. Một vài người có tư cách đoạt chức vị chưởng môn đều phải dùng đạo thuật để luận thắng bại, tranh đoạt chức vị chưởng môn!

- Ồ!

Hồng Dịch hỏi.

- Có những ai tham gia.

- Thứ nhất là Bạch Tử Nhạc của Bạch gia chúng ta. Thứ hai là Băng Xuyên Thiên Nữ, Bạch Thanh Thanh, nữ nhi của môn chủ đời trước Bạch Phụng Tiên. Ngoài ra còn có Hư Nguyệt Tôn Giả Bạch Vũ Công, bên cạnh đó còn có Cự Linh Chân Nhân Nguyên Thế Tổ và Vô Địch Hầu của Đại Kiền. Năm nhân vật này đều được đại thái thượng trưởng lão cho phép tham dự trận đấu pháp tranh đoạt chức vị chưởng môn vào đêm trăng tròn ngày mười lăm tháng mười tới đây. Ai thắng lập tức được chín vị thái thượng trưởng lão đồng ý trở thành chưởng môn Chân Cương môn, được quyền nắm giữ điển tịch của Chân Cương môn là Cự Linh Cương Đạo Thư cùng với pháp khí trấn giáo là Thiên Cương Địa Sát Lệnh. Toàn bộ trên dưới Chân Cương môn đều phải nghe theo sát lệnh này!

Bạch Tử Thu chỉ nói vài câu liền mang tình huống hiện giờ của Nguyên Đột quốc phân tích tổng thể một lượt.

- Tại sao Vô Địch Hầu lại có tư cách tham gia vào cuộc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn vậy?

Hồng Dịch hỏi.

- Hắn cùng Bạch Thanh Thanh của Chân Cương môn có hôn ước, chỉ cần giúp đỡ Bạch Thanh Thanh đoạt được chức vị chưởng môn, hai người lập tức kết thành phu thê. Đây cũng là thủ đoạn mà mẹ con Bạch Thanh Thanh dùng để đoạt chức vị chưởng môn, chống lại Bạch Tử Nhạc. Dù sao Bạch Tử Nhạc bản thân cũng là chuyển thế của Bạch Viên vương độ qua một lần lôi kiếp, tung hoành thiên hạ. Nếu như phải đấu đạo thuật thì Bạch Thanh Thanh sao có thể là đối thủ của hắn?

Bạch Tử Thu cung kính noi.

- Sao lại phải đấu pháp tranh đoạt chưởng môn nữa vậy? Đúng là phiền chết đi được. A Dịch, Chân Cương môn ngoại trừ môn chủ ra toàn bộ đều là một đám vô dụng. Chúng ta cùng nhau tới giết hết bọn chúng, tống khứ chín vị thái thượng trưởng lão kia đi, đoạt lấy Cự Linh Cương Đạo Thư.

Đại Kim Chu kêu lên.

- Cự Linh Cương Đạo Thư chia làm chín phần, nằm trong tay chín vị đại thái thượng trưởng lão. Nếu như gặp phải tình thế cấp bách, bọn họ có thể tiêu huỷ một đến hai bản điện tịch. Huống hồ bọn họ còn nắm giữ Thiên Cương Địa Sát Lệnh, hoàn toàn không thể coi thường được. Quan trọng hơn bản thể của bọn họ được đặt trong một tiểu thiên thế giới là Cương Đấu Thế Giới, thủ hộ điển tịch của Chân Cương môn.

Bạch Tử Thu lại nói.

- Cương Đấu Thế Giới của Chân Cương môn cũng là một tiểu thiên thế giới. Tuy nhiên cái tiểu thiên thế giới này cần phải có chín đại trưởng lão ở trong duy trì, bất cứ thời khác nào cũng phải có thần niệm của bọn họ gia cố. Chỉ cần thiếu mất một người, tiểu thiên thế giới này lập tức sụp đổ. So với Càn Khôn Bố Đại còn thua kém rất xa.

Hồng Dịch đã sớm biết được một ít bí mật của Chân Cương môn.

- Hồng Lăng lão tổ là ai?

Hồng Dịch lại hỏi.

- Hồng Lăng lão tổ là sư phụ của Ý Tiên Tử, đạo lữ của Bạch Phụng Tiên. Người này tu luyện nhiều năm, nghe nói đã thi giải bảy lần, ba trăm năm trước cũng là một đại nhân vật. Tuy nhiên từ trước đến giờ luôn ẩn cư ở thuỷ cung dưới đáy sông Huyền Băng tu luyện. Đây là một nhân vật thần bí khó lường, pháp lực cao cường, cũng là người được Ý Tiên Tử đặc biệt mời tới. Còn về phần chi tiết sự việc tại hạ cũng không rõ lắm, không biết được người này vượt qua mấy lần lôi kiếp nữa!

Bạch Tử Thu nói.

- Trong ba trăm năm thi giải bảy lần? Nếu vậy cũng không phải là nhân vật lợi hại cho lắm. Giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ cũng tung hoành suốt ba trăm năm, vậy mà chỉ thi giải có ba lần. Trong đó tại lần thi giải thứ hai là do bị đánh lén.

Thiện Ngân Sa nói.

- Điều này là tất nhiên rồi. Tuy nhiên một tên quái vật sống suốt ba trăm năm ít nhiều gì cũng có vài thủ đoạn.

Hồng Dịch nói.

- Hiện giờ ta phải đi đến Thái Tinh thành. Ngân Sa, nàng ở lại nơi này chiếu cố mọi người. Bạch Tử Thu, hiện giờ thủ hạ của ta đều ẩn tàng trong thế lực của ngươi. Nhân cơ hội này ngươi nhanh chóng khống chế vài thành trì xung quanh. Đến ngày mười lăm tháng mười tới chúng ta tề tụ cùng nhau tiến về đỉnh núi tuyết Vạn Nhận.

Nói xong Hồng Dịch bước ra ngoài cửa, lăng không nhảy lên.

Tám vòng hào quang bao phủ cơ thể của hắn vào bên trong, thoáng chốc bay lên bầu trời, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

- Không biết Kim Chu pháp vương hiện giờ đã đến Thái Tinh thành chưa nhỉ? Trước hết cứ gặp qua Bạch Tử Nhạc cái đã. Không biết Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phì sau khi đến Nguyên Đột sống có tốt hay không nữa?

Hồng Dịch bay vút lên bầu trời, một thân độc hành cho nên cũng không cần cố kỵ bất cứ điều gì. Sau khi lao vào tầng mây, liền mãnh liệt hướng về phương bắc bay đi.

Đây là thân thể của hắn phi hành. Từ sau khi luyện hoá thành công phân thân của Minh Thần, uy lực của tám vòng hào quang trở nên cực kỳ cường đại, hiện giờ bao phủ lấy toàn bộ thân thể, tốc độ phi hành cực nhanh, có thể nói là ngày đi ngàn dặm.

Hơn nữa lúc này Hồng Dịch chỉ có một thân một mình, không sợ bị kẻ khác phát hiện. Cho dù là bị phát hiện, muốn chặn lại đường đi của hắn thì cùng lắm là đánh nhau một trận, để xem ai phải sợ ai.

- Trong tầng mây này gió trời thật dữ dội, lạnh lẽo dị thường, khí lưu cuồn cuộn chòng chành, kể cả là võ thánh cũng khó có thể chống đỡ được, may mà ta có bát thần hộ thể.

Hồng Dịch lao đi trong mây mù, bốn phía xung quanh là một mảnh đen kịt, gió trời, khí lưu bốn phía vùn vụt táp tới, không khí lạnh lẽo đủ để đóng băng cả sắt thép.

- Vị công tử này, giữa đêm khuya khoắt công tử phi hành như vậy là muốn đi đâu?

Ngay trong lúc Hồng Dịch bay nhanh trên tầng mây, đột nhiên một âm thanh văng vẳng truyền đến bên tai.

- Ai!

Hồng Dịch cả kinh. Chuyện này không thể coi thường được. Đạo thuật của hắn vốn thông huyền, vượt qua một lần lôi kiếp, ở trong trường thi, bằng vào tinh khí thần cũng đủ khiến cho bách thánh tề minh, đã tương đương với một nhân vật vượt qua hai lần lôi kiếp. Vậy mà hiện giờ trong lúc cấp tốc phi hành không ngờ lại có âm thanh truyền vào trong tai hắn, hơn nữa hắn còn không nhận ra âm thanh đó từ đâu phát ra.

- Cao nhân phương nào! Hãy ra đây gặp mặt đi!

Hồng Dịch bất thình lình dừng thân thể lại, nhìn sang hai bên, đứng giữa không trung, ánh sáng rực rỡ trên cơ thể phóng xuất ra bốn phía xung quanh, hai mắt nhìn chằm chặp vào khoảng không gian đen kịt ở xa xa phía trước.

- Xuất hiện đi!

- Ấy, đạo thuật của công tử không ngờ lại cao đến như vậy?

Ngay khi Hồng Dịch vừa quát xong, từ trong khoảng không gian đen kịt phía trước đột nhiên có một nữ tử bước ra. Nữ tử này toàn thân mặc y phục màu đen, tóc cũng đen nhánh, cơ thể thon dài, trong đôi mắt tựa như bao hàm sự kỳ diệu của dòng sông sao trên bầu trời.

Nữ tử này tuy một thân mặc y phục đen tuyền, thế nhưng y phục lại khẽ lưu chuyển như dòng nước, tạo thành những đường cong ưu mỹ, thân thể của nàng cùng với không gian hắc ám xung quanh dường như đạt tới một sự hoà hợp không gì sánh được. Giống như hắc ám chính là nàng, còn nàng là nguồn cội của hắc ám, là trung tâm của hắc ám.

Nhìn thấy nữ tử này, trong tâm Hồng Dịch đột nhiên sinh ra một sự cảnh giác cáo độ, sau đó ha ha cười lớn.

- Không ngờ rằng Thiên Xà Vương Tinh Mâu tung hoành thiên hạ trong truyền thuyết lại có thể đến nơi cực bắc xa xăm này. Không biết vì sao lại cản lối đi của bản chân nhân. Là vì muốn trò chuyện với bản chân nhân hay vì thứ gì khác?

Tuy rằng cười ha hả, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch đã âm thầm căng thẳng! Trên người gần như toát ra chút mồ hôi lạnh, tinh thần có hơi chút ngưng trọng!

Bằng vào nhãn lực hiện giờ của Hồng Dịch, hắn đã nhận ra nữ tử này cao thâm khôn lường! Hắn lúc này có một cảm giác giống như khi đối đầu với Hồng Huyền Cơ! Một cao thủ như vậy, một hắc ám như vậy, hơn nữa lại là nữ nhân, trong cả thiên hạ này chỉ có một người.

Đó chính là: Thiên Xà vương, Tinh Mâu!

Hồng Dịch không ngờ rằng, bản thân vừa mới đơn độc tách ra hành động lại gặp một cao thủ trong truyền thuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK