Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không thể nào! Không thể nào!

Vào thời khắc khi một kiếm của Hồng Dịch xuyên qua lồng ngực Triệu Phi Dung, vị Thánh nữ kiệt xuất nhất của Đại La Phái này thét lên một tiếng kinh thiên động địa, tóc thì sổ tung, ánh mắt điên cuồng lăng lệ mang theo sự khó có thể tin rằng mình đã trúng kiếm.

Trường kiếm xuyên qua thân thể đối phương, trong khoảnh khắc ấy, Hồng Dịch cũng tiếp xúc được với ý niệm của đối phương. Hồng Dịch cũng biết rõ Triệu Phi Dung, vị thiên kiêu chi nữ này cho tới bây giờ vẫn chưa thể nào tin được mình lại bị xuyên phá thân thể, bị giết chết ngay tại chỗ.

Quả thực vị thiên kiêu chi nữ này vẫn coi Hồng Dịch như một con kiến, còn mình chính là một con voi có sức mạnh khổng lồ vô địch.

Nhưng giờ một con kiến nhỏ bé lại có thể cắn một miếng, xuyên qua cả người con voi đó. Điều này Triệu Phi Dung quả không thể tin được và cũng không muốn tin vào nó.

Song sự thật lại chính là như vậy. Triệu Phi Dung đạo pháp thông huyền, võ công cao cường. Cả pháp cả võ, hai đạo đều đã tu hành tiếp cận tới đỉnh phong. Nàng là người mà một kẻ mới vừa bước vào giai đoạn luyện cốt trong võ đạo, tới Khu Vật trong đạo pháp như Hồng Dịch có thể so sánh được. Nàng muốn giết Hồng Dịch cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.

- Chết tới nơi rồi mà ngươi vẫn không tin rằng mình đã thất bại sao? Con người a. Sự tin tưởng của ngươi thực sự bành trướng tới mức tự đại rồi đó.

Hồng Dịch cảm nhận được ý niệm cuồng loạn trong đầu Triệu Phi Dung, trong lóng không kim lại được mà mạnh mẽ khu sử Tru Tà Đào Thần Kiếm rút ra rồi bay lên không, hạ xuống trước Truy Điện mã. Thần hồn về xác, sau đó mở mắt, lạnh lùng nhìn Triệu Phi Dung sau khi bị trúng kiếm.

Mũi Đào Thần Kiếm vô cùng sắc bén, một phát đâm vào rồi lại rút ra trong khoảng thời gian cực nhanh. Trong nháy mắt này, miệng vết thương đó còn chưa kịp chảy máu đã khép lại. Nếu nhìn từ xa thì sẽ thấy lồng ngực của Triệu Phi Dung chỉ có một đường huyết văn nhàn nhạt, trông thì có vẻ bị thương không nặng và như chẳng sao cả. Nhưng mà Hồng Dịch lại biết, một kiếm này đã phá hủy trái tin của nàng ta, và cái thân thể này đã hoàn toàn tử vong.

Trái tim bị đâm thủng thì cho dù có là Võ Thánh cũng phải chết chứ đừng nói tới Triệu Phi Dung, một người còn chưa phải là Võ Thánh.

- Hảo! Hảo! Hảo! Ngươi dám giết ta. Ngươi không ngờ lại dám giết ta!

Triệu Phi Dung bị một kiếm xuyên qua người nhưng thân thể không có đổ xuống mà hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, tựa như là muốn kéo theo cái tên trước mắt mình cùng xuống địa ngục. Miệng phun ra mấy chữ lạnh như băng, đồng tử bắt đầu tản mác, thân thể thoáng cái ngã ngồi dưới đất, một tay bắt ấn quyết kỳ quái trông như Nhật Luân ấn, một tay che lồng ngực. Năm ngón tay trắng nõn bỗng duỗi ra, sau đó hai mắt nàng đóng lại. Nàng giờ hoàn toàn đã không còn hơi thở.

Nhưng trong khoảnh khắc khi Triệu Phi Dung nhắm mắt, một trận âm phong từ thân thể nàng bỗng nổi lên tạo thành một cơn lốc xoáy.

Hồng Dịch thấy tình huống như vậy cũng không có dừng lại mà cầm cây Thiết Mộc Ô Cốt Thần cung kéo ra, rút Phá Hồn Tiễn từ trong túi tên của Xích Truy Dương rồi hướng tới trận âm phong bắn ra.

Xích!

Xích!

Xích!

Ba mũi liên tục. Ở trong trận lốc xoáy âm phong kia chỉ nghe thấy một tiếng thét thê lương rồi thoáng cái tiêu tán. Hồng Dịch biết mình đã hoàn toàn tiêu diệt được Thần hồn của Triệu Phi Dung.

Song Hồng Dịch vẫn còn lo lắng liền xuất Thần hồn nhìn bốn phía. Lúc đó hắn cảm nhận được trong hư không còn rất rất nhiều ý niệm mãnh hưởng bên tai mình, trùng kích rồi lại trùng kích. Đó đều là những ý niệm sau khi Thần hồn cường đại của Triệu Phi Dung bạo tán mà thành. Thế là hắn lập tức Quan tưởng ra La Sát Vương để nó tự do bay nhảy giữa không trung mà cắn nuốt, xua tan tất cả những ý niệm này. Việc đó cần phải làm cho sạch sẽ, không để lại chút dấu vết gì thì Hồng Dịch hắn mới yên lòng.

Thần hồn Triệu Phi Dung mặc dù cường đại nhưng khi ở trong Tru Tà Đào Thần Kiếm đã bị nộ hỏa của Minh Vương đả thương nên không thể xuất xác, rồi sau khi thân thể chết đi, Thần hồn gượng ép ly thể nên trong ba mũi tên liên tiếp, Ý niệm đã hoàn toàn tiêu tán.

Đương nhiên với Đạo thuật của Triệu Phi Dung rồi cho nàng chút thời gian thì tới tối, khi ánh nắng đã yếu đi, chưa chắc nàng đã không thể dựa vào lực lượng cường đại khiến cho ý niệm đã tản mất lại tụ tập lại thành Thần hồn để tạm thời tồn tại được. Nhưng mà giờ Hồng Dịch không chút lưu tình, cẩn thận Quan tưởng La Sát Vương rồi cho nó cắn nuốt, xua tan đi những ý niệm hỗn loạn này.

Điều này đã tiêu diệt hoàn toàn Triệu Phi Dung. Nàng giờ đã Hồn phi phách tán.

- Hồng huynh cẩn thận! Yêu nữ này mặc dù đã chết nhưng một trận âm phong vừa rồi chính là Âm Thần của nàng trốn ra đó. Huynh tuy rằng đã dùng Phá Hồn Tiễn nghiền nát nó nhưng rất nhiều ý niệm của nàng ta vẫn còn tồn tại. Nếu lấy Đạo thuật quỷ dị khó lường của nàng thì tới tối rất có thể sẽ lại ngưng tụ thành hình.

Xích Truy Dương đang xụi lơ trên mặt đất, thấy tất cả những hành động vừa rồi của Hồng Dịch mới miễn cưỡng mở miệng hấp tấp nói.

- Huynh yên tâm! Vừa rồi ta đã thi triển một chút thủ đoạn, cắn nuốt, xua tan tất cả ý niệm sau khi Thần hồn nàng bạo tán đi rồi. Nàng cho dù có là thần tiên cũng hóa thành tro bụi. Huống hồ nàng cho dù ngưng tụ thành hình một lần nữa thì cũng chưa tu tới trình độ Quỷ Tiên Thi Giải nên Thần hồn nàng vừa rồi có trốn được cũng sẽ chết không phải nghi ngờ gì.

Gật gật đầu, Hồng Dịch biết Xích Truy Dương hiểu rõ đạo pháp nên điều hắn nhắc nhở vừa rồi cũng chính là suy nghĩ của mình.

Hư...

Nhìn vị Thánh nữ của Đại La phái ngồi trên mặt đất mà không hề nhúc nhích và cũng chẳng có một tiếng động, Hồng Dịch mới thở một hơi thật dài. Đồng thời, cảm giác mỏi mệt từ sâu trong linh hồn hắn trào dâng.

Đối đầu với một cao thủ như Triệu Phi Dung quả đã hao hết tâm lực của hắn.

Đạo pháp lẫn võ công của Triệu Phi Dung quá lợi hại, lợi hại tới mức kinh thiên động địa. Nếu không phải lúc trước nàng trúng phải Phá Hồn tiễn, với cả Bạo Viêm Thần Phù kiếm rồi tiếp tục sai lầm khi tiến vào trong Đào Thần Kiếm bị trúng phải nộ hỏa của Minh Vương thì Hồng Dịch mình căn bản không làm gì được nàng mà chỉ có thể bị nàng đùa bỡn cho tới chết, cho dù có là một tia cơ hội quay ngược lại cắn nàng một miếng cũng chẳng có.

" May mắn! Thật quá may mắn. May mà nữ nhân này quá tự đề cao mình. Không nếu nàng giở thủ đoạn, ẩn núp ám sát hay tìm người vây công thì dù có mười người như mình chỉ sợ cũng chết cả rồi."

Hồng Dịch cố nén sự mỏi mệt ở sâu trong linh hồn, trong lòng nghĩ: nều không phải Triệu Phi Dung coi mình tựa như một con kiến và cũng không quá tự đại mà chỉ cần nàng giở một chút thủ đoạn âm hiểm như ám sát thì mình giờ đã sớm mất mạng rồi.

Chỉ có điều, Triệu Phi Dung tự cho mình là một con voi, coi Hồng Dịch là một con kiến. Hai người lực lượng chênh nhau quá lớn cho nên nàng tất nhiên sẽ khinh thường mà không chịu giở thủ đoạn. Nhưng rốt cuộc lại bị Hồng Dịch trở mình cắn một cái, tạo thành cục diện hồn phi phách tán bây giờ.

" Vẫn còn không được! Mình còn cần phải cần cù khổ luyện nhiều hơn mới được!"

Hồng Dịch kiến thức thủ đoạn kinh thiên động địa của Triệu Phi Dung mà trong lòng cũng âm thầm kiêng kị. Triệu Phi Dung chỉ là Thánh nữ, là đệ tử kiệt xuất của Đại La phái nhưng đã lợi hại như vậy thì nếu là trưởng lão của bọn chúng, là Tông chủ thì còn lợi hại tới mức nào nữa?

- Thiết Trụ, ngươi dọn dẹp chiến trường đi. Truy Dương, huynh không có chuyện chứ? "Hồng Dịch nhìn Xích Truy Dương ân cần hỏi.

- Không sao! Ta chỉ là bị thoát lực, với cả tổn hại tới nội tạng, gân cốt nhưng chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng bảy tám ngày là khôi phục lại như lúc đầu thôi. Nữ nhân này quả là lợi hại. Bình sinh ta chưa từng gặp một nữ nhân nào lợi hại như vậy... Xích Truy Dương nhớ lại khi Triệu Phi Dung hướng hắn xông tới. Một thương của nàng ta móc một con đại mã nặng cân lên không, chấn thành mấy đoạn khiến máu văng đầy trời. Võ công đó tựa như của ma thần, nghĩ lại mà trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ hàn ý nồng đậm.

- Trong hàng ngàn hàng vạn những cao thủ trẻ tuổi kiệt xuất của Vân Mông chúng ta cũng không có người nào lợi hại như vậy. Ngoại trừ tông chủ mấy đại môn phái còn có thể chứ cho dù là Tân Vũ Tiên, cao thủ trẻ tuổi đệ nhất của Thiên Long phái ở Vân Mông chúng ta cũng không thể lợi hại như vậy được. Nhưng cũng không thể tưởng tượng được nàng lại bị Hồng huynh giết chết. Mộ Dung tiểu thư cử ta tới bảo vệ Hồng huynh nhưng ta chẳng những không hoàn thành được trách nhiệm bảo vệ đó mà ngược lại hai ba lần được Hồng huynh cứu mạng. Thật hổ thẹn! Hiện giờ ta đã hiểu trong Thiên hạ, cao thủ lợi hại như thế nào. Sau một năm nữa, khi trở về ta sẽ lập tức bế quan luyện võ.

Trong lời nói của Xích Truy Dương đầy sự hưng phấn.

- Đệ nhất cao thủ Thiên Long phái? Thánh địa võ học của Vân Mông các huynh không phải là Huyền Thiên Quán sao? Thế nào lại mọc ra một Thiên Long phái vậy?

Hồng Dịch đỡ Xích Truy Dương lên ngựa của mình, hỏi.

- Vân Mông chúng ta đất đai rộng lớn, có khi còn lớn hơn cả Đại Kiền nữa. Ngoại trừ thánh địa Võ học Huyền Thiên Quán ra, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều môn phái. Hơn nữa Vân Mông chúng ta có tinh thần thượng võ chứ không giống như Đại Kiền, cấm võ, cấm đao thương. Huống hồ hiện tại Đại Kiền cho dù có cầm này cấm nọ nhưng những môn phái võ học, môn phái Đạo thuật trong Thiên hạ cũng không ít. Đại La phái ở bảy tỉnh phương nam. Dao Trì phái ở ba tỉnh Ngân Châu, Tâm Quyền phái ở hai tỉnh Xích Châu, còn lại Hằng Châu, Thần Châu, Huyền Châu.... tất cả những chỗ đó đều ẩn dấu những môn phái võ học, đạo pháp có võ công, đạo pháp truyền thừa hơn một ngàn năm hay mấy trăm năm. Cái này há có thể để một tời chỉ dụ cấm võ mà tan biến đi được.

- Thôi! Được rồi! Không nên nói nữa. Chúng ta có thời gian sẽ nói sau.

Hồng Dịch thấy Trầm Thiết Trụ đã thu Phá Hồn Tiễn trở về và còn dẫn cả con thần mã "Chiều dạ ngọc sư tử" tới nữa.

Chỉ trong chốc lát, Chỉ huy sứ mấy doanh cùng Ngô Uyên tuần phủ Hầu Khánh Thần với phần lớn cao thủ hộ vệ đã tới đây.

Hầu Khánh Thần từ xa đã nhìn thấy đoàn người Hồng Dịch, rồi thấy cả Triệu Phi Dung ngồi dưới đất tuyệt khí mà trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể che dấu. Hắn từ rất xa đã nhảy xuống ngựa mà đi bộ tới.

- Hầu đại nhân, Yêu nữ đã phải đền tội. Nhưng mà vị hồng nhan này đã hóa thành lệ quỷ. Chẳng may lệ quỷ lại hiện ra thì Đại nhân...

Hồng Dịch nói với Hầu Khánh Thần.

- Thế đệ không cần nhiều lời. Ta biết ý của đệ nên tạm thời sẽ không lột sạch thi thể của yêu nữ với treo lên cổng thành thị chúng nữa.

Lúc này Hầu Khánh Thần đã tiêu diệt được Bạch Vân Trang. Mục đích đã đạt được nên không còn có uy nghiêm thiết huyết của tuần phủ nữa mà phân phó:

- Người đâu,dùng vải bố trắng buộc thi thể yêu nữ này lại!

- Bạch Vân Trang đã bị tiêu diệt, ta phải chấn chỉnh lại binh mã, an ủi trợ cấp cho người nhà tướng sĩ chết trận rồi trấn an nông dân xung quanh. Thế đệ cũng mệt mỏi rồi nên đi xuống nghỉ ngơi đi. Sau này, ta sẽ tiếp tục cùng thế đệ nói chuyện. Đệ hãy tới dịch trạm nghỉ ngơi hai ngày đi!

Hầu Khánh Thần nói với Hồng Dịch. Hồng Dịch gật gật đầu, sau đó cũng nói với Trầm Thiết Trụ:

- Thiết Trụ, đem con ngựa "Chiếu dạ ngọc sư tử" đưa cho đại nhân. Đây là chiến lợi phẩm khi tiêu diệt thổ phỉ nên cần phải nhập vào sổ sách.

- Vâng!

Trầm Thiết Trụ ồm ồm nói rồi giao dây cương cho một Chỉ huy sứ.

- Đại nhân, ta về dịch trạm nghỉ ngơi trước!

Hồng Dịch nói xong liền nhảy lên con Ô Huyết mã cùng Tiểu Mục rồi dưới sự hộ tống của binh sĩ liền chắp tay rời đi.

- Người mà trông thấy bảo mã mà vẫn không động tâm thì tương lai nhất định sẽ thành đại sự!

Hầu Khánh Thần cùng tâm phúc phía sau trao đổi bằng ánh mắt mà âm thầm gật đầu.

Phải biết rằng con ngựa Chiếu dạ ngọc sư tử này chính là thần mã trong các loại thần mã. Cho dù là Hoàng Tử muốn có một con cũng còn khó khăn. Một con ngựa này giá trí lên tới cả vạn lượng bạc trắng, hơn nữa còn có cầu mà chẳng có cung, muốn mua cũng chẳng được.

- Dịch ca ca, con ngựa kia thật là uy phong. Tiểu Mục muốn!

Tiểu Mục ngồi đằng trước Hồng Dịch, bỗng nhiên nói.

- Con ngựa đó đúng là rất tốt nhưng trên chiến trường lại vô dụng. Nó một màu thuần một màu trắng nên dưới ánh mặt trời sẽ lấp lánh như bạc, vô cùng bắt mắt. Nếu là trên chiến trường, nó sẽ trở thành mục tiêu của quân địch, và khi ấy hẳn là chết dưới lưỡi đao mũi thương. Trong sử sách có ghi lại, những danh tướng của các triều đại đã qua mà cưỡi bạch mã đều không có kết cục tốt. Nó chỉ là đồ chơi cho những Vương công quý tộc mà thôi.

Hồng Dịch cười:

- Đi thôi, hôm nay thực sự là kinh tâm động phách và cũng quá mệt mỏi rồi. Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt rồi chờ tin tốt của Hầu đại nhân.

Ngay sau đó, Hồng Dịch trở về dịch trạm của tỉnh thành Ngô Uyên nghỉ ngơi. Hai ngày liền hắn an tâm điều dưỡng, đọc sách, luyện võ, nghiềm ngẫm đạo pháp, rồi tham bái tế luyện Tru Tà Đào Thần Kiếm.

Hồng Dịch biết mình có thể giết được Triệu Phi Dung hoàn toàn là dựa vào uy lực vô cùng của thanh Tru Tà này. Nhưng mà khi Triệu Phi Dung tiến vào trong thân kiếm rồi thi triển một chiêu lốc xoáy ngân hà vây khốn mình thì suýt chút nữa là mình đã thất thủ rồi.

Nếu gặp phải người nào lợi hại hơn cả Triệu Phi Dung, ví dụ như Quỷ Tiên, thì chỉ sợ mình chỉ sợ có lợi hại hơn nữa cũng không thể giữ được thanh thần kiếm này. Do đó mình cần phải gia tăng việc tham bái, tế luyện mới khiến thần linh trong kiếm khế hợp cùng với ý niệm của bản thân mình càng chặt chẽ, lúc đó mới tăng thêm một phần tính chắc chắn.

Gần tối ngày thứ hai, quả nhiên quản gia của phủ Tuần phủ đưa đến một tấm thiệp mời hắn tới phủ dự tiệc.

Thế là Hồng Dịch mang theo Tiểu Mục ngồi kiệu đi tới nhà riêng ở phía sau nha môn quan tuần phủ Ngô Uyên.

Tiệc rượu rất đơn giản, chỉ có vài món thức ăn, sạch sẽ, giản dị. Nhà riêng của Hầu Khánh Thần cũng đơn giản, nhà ở rộng rãi những cũng không hoa lệ, xa xỉ. Yến hội cũng không có người ngoài mà chỉ có Hầu Khánh Thần cùng hai liêu mạc tâm phúc.

Sau khi tiếp đón Hồng Dịch cùng Tiểu Mục ngồi xuống, Hầu Khánh Thần gật đầu một cái, liêu mạc bên cạnh lập tức đưa cho Hồng Dịch một quyển sổ rất dày để hắn xem qua.

Hồng Dịch nhận lấy cuốn sổ, lật ra xem. Hắn phát hiện trên đó viết một danh sách rất nhiều tài vật: Tử kim đông qua ba khối, mỗi khối ba trăm tám mươi tám cân. Hoàng kim đông qua mười khôi, mỗi khối ba trăm tám mươi tám cân. Bạc đông qua một trăm khối, mỗi khối hai trăm tám mươi tám cân. Ngọc như ý nạm vàng tám mươi cái. Nhẫn Lục mẫu lục tám chiếc, Hỏa tinh bảo thạch một trăm ba mươi khối, Trân châu mười tám đấu....

Trên đó chi chít đều là số lượng hoàng kim, bạc trắng, châu bảo đã được kiểm kê.

Trang thứ hai là các loại lương thực, trâu ngựa, ruộng đất.

Trang thứ ba là đao thương, áo giáp, binh khí.

- Đây đều là của Bạch Vân Trang sao?

Hồng Dịch sau khi xem xong liền khép quyển sổ lại.

- Đúng vậy! Chỉ một Bạch Vân Trang mới xây dựng được ba năm đã ra sức sưu cao thuế nặng, vơ vét của cải như thế, lại còn góp nhặt và được phân chia tài bảo của Lục lâm hắc đạo mười ba tỉnh Trung Châu. Tổng cộng tất cả nều tính ra bạc trắng thì không ít hơn bảy mươi vạn lượng! Thu nhập từ thuế một năm của một tỉnh Ngô Uyên ta cũng chỉ có ba mươi vạn lượng mà thôi!

Hầu Khánh Thần lắc đầu.

- Vậy đại nhân giở phải làm sao?

Hồng Dịch hỏi.

- Một bộ phận tài bảo ta sẽ áp tải vào kinh đưa đến phủ đệ Vương gia để Vương gia an bài, đồng thời viết tấu chương tấu lên triều đình. Dù sao Vương gia là người quản lý thuế ruộng quốc khố trong hộ bộ nên cũng danh chính ngôn thuận. Phần còn lại sẽ là trợ cấp về mặt tài chính cho tỉnh ta. Hôm nay mời thế đệ đến, một là để mừng công, hai là tiêu diệt Bạch Vân Trang, giết được yêu nữ thể đệ có công lao lớn nhất nên ta có một vài thứ muốn tặng cho thế đệ để làm tăng sức mạnh của thế đệ trước khi đệ tới phương nam nhập ngũ làm quan.

Dứt lời, Hầu Khánh Thần vỗ vỗ tay:

- Mang tất cả lên đây!

Hồng Dịch nhìn lại thấy tám nha dịch khiêng bốn rương rất lớn, nặng trịnh vào trong. Mặc dù đặt trên đất cỏ vẻ nhẹ nhàng nhưng mặt đất vẫn bị chấn động. Điều đó thể hiện bốn cái rương này cũng không phải là nhẹ.

Két một tiếng, khóa được mở ra.

Lúc cái rương thứ nhất được mở ra thì lập tức xộc vào mũi Hồng Dịch là một mùi thuốc nồng đậm. Trong rương toàn bộ đều là những cái bình sứ màu trắng trong suốt như ngọc, miệng bình được dùng sáp dán kín miệng, bên trên còn dán những nhãn có ghi tên của loại thuốc trong bình đó.

Hổ Cốt Ngọc Tủy cao, Kim Cương Thể Hồ tô, Hùng Đảm Đại Lực tửu, Báo Thai Sinh Cân hoàn, Xà Đảm Minh Mục dịch, Tuyết Tham Dưỡng Tạng cao.... hơn mười bình thuốc.

Hồng Dịch nhìn những thứ này mà trong đầu bỗng nhớ tới ghi chép trong Võ Kinh.

Hơn mười bình này chính là bí dược cho võ tăng luyện võ của Đại Thiền Tự năm nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK