Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con cá mập đen to như một con trâu nhảy lên khỏi mặt nước, hung hăng đâm thẳng vào một chiếc thiết giáp phi luân thuyền, khiến cho chiếc thuyền chấn động mạnh, thân thuyền vang lên một tiếng sắt thép trầm muộn.

Cả thân thuyền chấn động một lúc mới có thể khôi phục lại thăng bằng.

Phụt!

Một cây thương mạnh mẽ bay ra, đâm thẳng vào thân thể con cá mập đen này, ghim thẳng nó xuống mặt biển, máu huyết bắn ra tung tóe. Mùi máu tanh càng lúc càng dẫn dụ bầy cá mập tụ tập lại, chỉ trong nháy mắt con cá mập ban nãy liền bị vô số con khác cắn xé thành mảnh nhỏ.

- Đáng ghét! Bổn cô nương muốn ăn vây cá tươi đây!

Đại kim chu nhìn thấy vậy liền lớn tiếng la hét!

- Mỗi con cá mập này nặng ngàn cân, cho dù giết chết hết cũng không cách nào kéo lên được, lưới cũng không chịu nổi được. Nếu không thì vây cá mập sao có thể trân quý như vậy. Ở Vân Mông, một tấm vây cá mập có thể đổi đến mấy thớt ngựa đấy.

Xích Truy Dương nhìn thấy đại kim chu nhảy chồm chồm la hét, liền xòe tay nói.

- Vây cá mập ở Nhu Nhiên cũng là ít thấy. Ta mới ăn có vài lần, thứ mùi vị kia thì...Chậc chậc...

Đại kim chu nhìn bầy cá mập rất đông đang bơi qua bơi lại dưới thuyền, quanh quẩn một chỗ, nước miếng cũng chảy từ trong miệng ra.

- Xích Truy Dương, huynh cũng là võ đạo đại tông sư, lên núi có thể đánh hổ, xuống biển cũng có thể bắt cá mập, nhanh nhảy xuống biển đi, giúp muội bắt một con lên đây đi. Muội muốn ăn vây cá mập, muốn uống canh cá mập.

Đại kim chu hét lên.

- Muội cho ta là nhân tiên hay võ thánh vậy? Xuống biển bắt cá mập? Lên núi đánh hổ thì còn có thể. Xuống biển bắt cá mập thì không thể nào! Bên dưới không chỉ có một con cá mập, ta nhảy xuống để bọn chúng xé thành từng mảnh hả?

Xích Truy Dương dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn đại kim chu.

Phía dưới thuyền là cả một bầy cá mập đen sì, bọt nước tung tóe, nhìn qua cũng thấy dọa người. Mỗi bóng cá mập loáng thoáng hiện lên mặt biển đều to bằng một con trâu, mạnh vô cùng, đôi khi có một con lộ mình lên mặt biển khiến cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

Xích Truy Dương mặt dù là võ đạo đại tông sư, nhưng bảo hắn nhảy xuống biển, ở giữa bầy cá mập bắt một con lên, quả thực chẳng khác nào bảo hắn tự tìm cái chết.

Cá mập ở trong biển, trọng lượng ngang với một con hổ.

Nếu như ở trên đất liền, khi đối mặt với mấy trăm con hổ, Xích Truy Dương được võ trang đầy đủ thì còn có thể ứng phó được. Nhưng ở trên biển, đối mặt với mấy trăm con cá mập hung mãnh thế kia thì không có bất cứ hy vọng gì. Kể cả là cao thủ võ đạo, vũ kỹ khi thi triển trong nước cũng không bằng một phần mười lúc ở trên đất liền.

Nước biển đập vào thân thuyền vang lên rào rào!

Mặc dù Hồng Dịch hạ lệnh bắt cá mập, nhưng binh linh trên mấy chiếc thuyền cũng bó tay ngồi nhìn. Vốn bọn họ cũng có lưới lớn, nhưng khi vừa quăng xuống liền bị bầy cá mập xé nát, có một binh lính suýt nữa bị kéo khỏi thuyền.

Bầy cá mập lớn như vậy, ngay cả lưới bằng sợi thép cũng khó có thể bắt lên được.

- Nếu như là thuyền câu đặc biệt, trước hết bố trí lưới thép nặng, sau đó dẫn dụ bầy cá mập vào trong đó. Sau khi bọn chúng kiệt sức thì mới có thể bắt lên được. Đáng tiếc chúng ta cũng không có nhiều chuẩn bị như vậy.

Lôi Liệt nhìn bầy cá mập bên dưới, cũng có một loại cảm giác chó cắn phải nhím, không cách nào khép miệng được.

- Hừ! Ta dùng phi kiếm, thì rất dễ dàng giết chết bầy cá mập này, thế nhưng lôi bọn chúng lên thuyền thì rất khó khăn. Hơn nữa sau khi dùng phi kiếm giết bọn chúng, lớp da bên ngoài cũng khó được lành lặn để làm y phục.

Đại kim chu đảo đảo con mắt, rồi đột nhiên bất động.

Một trận âm phong từ trên người của nàng cuốn vào nước biển. Bỗng nhiên một khối nước biển ngưng tụ lại, biến thành bàn tay thật to, hung hăng bắt một con cá mập lên, hướng về phía thân thuyền.

Rất nhiều binh lính ngây người ra nhìn.

Thế nhưng con cá mập đen to như con trâu này hung hăng giãy dụa, quay cuồng mãnh liệt. Rầm! Dưới sự giãy dụa mãnh liệt của nó, bàn tay lớn do nước biển ngưng tụ thành liền ầm ầm vỡ vụn, hóa thành một đám bọt nước đổ rào rào xuống mặt biển. Con cá mập một lần nữa thoát ra.

- Hừ! Thần hồn của ta không đủ mạnh để bắt cá mập.

Đại kim chu vừa rồi mới vận chuyển thần hồn, ngưng tụ nước biển để bắt cá mập. Nhưng một sức mạnh của một con cá mập cực kỳ lớn, thần hồn lực của nàng không cách nào chế phục được nó. Kể cả là một con cá mập đã chết, thần hồn lực của nàng ta cũng không thể ngưng tụ nước biển để kéo lên được. Một con cá mập dù chết thì thân thể cũng nặng cả ngàn cân.

- Kim Huấn Nhi? Muội tu luyện đến cảnh giới hiện hình rồi à?

Hồng Dịch thấy đại kim chu ngưng tụ nước biển thành hình cũng cảm thấy kinh ngạc, nói.

- Không sai. Muội đi theo huynh, cũng thu nạp không ít lực lượng của đào thần chi linh, tất nhiên cũng phải có chút thành tựu chứ.

Mấy con mắt của Kim Huấn Nhi đảo đảo, nói:

- A Dịch. Mau mau giúp muội bắt mấy con cá mập còn sống lên đây đi!

- Được rồi!

Hồng Dịch cười cười. Đầu ngón tay búng mấy cái, lập tức có bảy, tám âm phong phóng tới mặt biển. Bỗng nhiên nước biển ngưng tụ thành từng khối thủy cầu khổng lồ một rồi dần dần nổi lên mặt nước.

Bên trong một khối thủy cầu đều có một con cá mập đen rất lớn. Những con cá mập ở bên trong cho dù giãy dụa, vẫy đuôi mãnh liệt nhưng không thể phá vỡ được khối thủy cầu.

Trong nháy mắt, một khối thủy cầu mang theo một con cá mập lớn phóng đến trên đầu mọi người. Sau đó đột nhiên thủy cầu hé ra, con cá mập từ bên trong rơi phịch xuống thân thuyền, những thủy cầu còn lại vẫn lơ lửng trên không trung, điều này cho thấy khả năng khống chế thần hồn rất tinh chuẩn, đồng thời cũng thể hiện lực lượng hiện hình khổng lồ.

Chu đại tiên sinh đứng bên cạnh nhìn thấy một chiêu này của Hồng Dịch, thân thể không ngừng run rẩy, đem mọi ý nghĩ phản kháng trong đầu xua tan thành mây khói.

Bảy, tám con cá mập đen giãy dụa mãnh liệt trên sàn thuyền, đuôi đập liên hồi phát ra nhưng âm thanh rầm rầm rầm rầm, tựa như chưởng lực của các đỉnh cấp võ sư!

May mà đại nha hạm tám trăm người này rất lớn, giáp thuyền lại dày, có thể so với cương thiết, nếu không đuôi cá mập chỉ cần đập vài cái là vỡ vụn.

Mặc dù bị lôi ra khỏi nước nhưng những con cá mập đen khổng lồ này vẫn rất hung hãn, ai nhìn thấy nó đang giãy dụa điên cuồng thế kia cũng đều liên tưởng đến một con trâu to lớn.

- Những cao thủ như chúng ta cũng khó mà bắt được cá mập. Khó có thể tưởng tượng ra những ngư dân bình thường kia, bọn họ không có thuyền bè chắc chắn, không có võ công cũng như đạo thuật, làm thế nào bọn họ bắt được nhỉ?

Tiểu Mục đột nhiên thở dài, nói.

- Đám cá mập thế này còn chưa là gì. Nếu như là ngân sa (cá mập trắng) thì còn lớn hơn gấp hai, ba lần. Bọn chúng rất hung mãnh lại có linh tính, có thể nhảy lên trên mặt biển ba, bốn trượng, hơn nữa có thể phun nước biển ngậm sẵn trong miệng, cột nước này có thể đánh ngã một người trưởng thành! Một con ngân sa trưởng thành có thể dễ dàng giết chết mười mấy con cá mập bình thường. Đó mới gọi là bá vương của biển khơi, cũng là thứ cá mà ngư dân ở hải ngoại muốn bắt nhất.

Văn Phi Yên đứng bên cạnh thở dài, nói.

- Người đâu, mang những con cá mập này vào phòng bếp, cắt vây, lột da.

Hồng Dịch phân phó.

Lập tức một đội binh lính vui mừng chạy đến. Từng tổ một hung hăng đè đám cá mập xuống, dùng dây thừng trói chúng thật chặt rồi lôi xuống.

- Rút máu của chúng ra, rồi đựng vào trong các thùng gỗ. Máu của cá mập cũng là một dược liệu tốt.

Hồng Dịch phân phó thêm. Hắn cũng đọc qua nhiều sách thuốc, biết được máu cá mập có rất nhiều công dụng, có thể làm cho thân thể cường tráng, tiêu diệt trùng độc trong nội tạng, đồng thời còn có thể sắc thành thuốc bổ sung thể lực cho binh lính trên biển.

- A Dịch. Mau mau bắt nốt mấy con cá mập kia đi. Chúng ta mang đến Thần Phong quốc bán đi, cũng được không ít tiền đấy.

Đại kim chu vội vàng nói.

- Ở đây có mấy trăm con cá mập, tổng cộng hơn mười vạn cân. Bắt hết lên thì thuyền sao đi được? Trừ phi muội mang Càn Khôn Đại Bố gì gì đó đến đây thì may ra còn được.

Hồng Dịch nhấc tay lên, đem đại kim chu đang nhảy loi choi đặt lên vai của hắn.

- Bảo vật trấn phái của Đại Thiện Tự là Càn Khôn Đại Bố không biết thất lạc nơi nào. Nếu biết được nó ở đâu, gia gia của muội chỉ sợ đã trăm phương ngàn kế muốn cướp nó đi rồi.

Đại kim chu cười khúc khích.

Mọi người ở lại trên boong thuyền một lát, cùng nhau nói chuyện, thưởng thức cảnh biển. Mặt trời cũng dần dần chìm xuống mặt biển. Ngoài khơi, một vầng trăng tròn từ từ nhô lên, nước biển lấp lánh ánh sáng bàng bạc.

Cùng lúc đó, bữa cơm tối cũng được mang lên.

Một chiếc bàn khổng lồ được đặt trên boong thuyền. Hai bên là ghế hồng mộc. Trên bàn bầy rất nhiều món ăn thơm phức, nào là cua hoàng đế vàng óng nặng đến ba, bốn cân, nào là tôm hùm đỏ rực như lửa, nào là trứng cá, còn có cả một nồi nước lớn đang sôi sùng sục, một đĩa thịt cá mập được cắt thành từng lát mỏng rất tinh tế. Bên cạnh nồi nước còn đặt một đĩa gia vị. Sau khi cho một ít gia vị vào nồi nước, lập tức liền bốc lên mùi thơm ngào ngạt.

Ngoài ra còn có rau tươi xanh mát, nước trái cây thì có nước dừa, nước chanh. Những thứ này đều mang từ đất liền ra.

Đi biển quan trọng nhất không phải là cá thịt, mà là rau xanh, nước trái cây, nếu không có những thứ này, ở trên biển lâu ngày, ai cũng sẽ bị ngã bệnh.

- Rượu này hay quá. Là rượu gì vậy? Uống ngon thật.

Đại kim chu hớn hở hỏi một thị nữ đang hầu hạ bên cạnh nàng. Trước mặt nàng hiện giờ đặt một chiếc chén bằng ngọc lưu ly, bên trong chén là một loại rượu có màu đỏ tươi giống như máu. Khi uống vào toàn thân nâng nâng như muốn thành tiên, hơn nữa lại không có vị đạo cường liệt như những thứ rượu thông thường.

- Đây là Bồ Đào Nhưỡng Tửu, đặc sản quả Hỏa La quốc, trải qua hai trăm năm ủ lên men mới thành. Chỉ có hoàng cung Hỏa La quốc, đại tế tự, đại trưởng lão của thần miếu mới có thể dùng. Tỷ muội chúng ta mấy năm này gom góp tích lũy được, chuẩn bị mang ra hải ngoại buôn bán. Phải biết rằng loại rượu này đến cả quý tộc của Hỏa La quốc cũng rất khó có thể có được. Khi đến Thần Phong quốc, Xuất Vân, và các quốc gia khác thì gần như có thể đổi được một lượng hoàng kim rất lớn.

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nói.

- Ta cũng từng uống qua loại rượu này, nhưng cũng chỉ là loại được ủ một trăm năm.

Chu đại tiên sinh tinh tế uống một ngụm, ánh mắt lóe lên.

- Loại rượu ủ hai trăm năm này, hương vị đúng là thuần hậu hơi loại một trăm năm rất nhiều.

- Tất nhiên rồi. Rượu bồ đào này cũng giống như đồ cổ, càng ủ lâu năm càng trân quý.

Hoa Lộng Ảnh nói.

- Nghe nói Tinh Nguyên Thần Miếu của Hỏa La quốc có một loại thần tửu được ủ một ngàn năm, tên là Đồ Cổ Lạp Tư, dịch ra văn tự Đại Kiền là Tà Thần Chi Huyết. Không biết Chu đại tiên sinh đã từng thấy loại rượu này chưa?

Hồng Dịch nhìn Chu đại tiên sinh, bỗng nhiên nói ra một câu. Nhắc đến loại bồ đào tửu này của Tây Vực Hỏa La quốc, Hồng Dịch chợt nhớ lại một cuốn sách viết về phong thổ nhân tình nơi Tây Vực, trong đó có ghi lại về một loại thần tửu bí mật nơi đây.

- Đồ Cổ Lạp Tư! Máu Tà Thần.

Chu đại tiên sinh nghe thấy câu này của Hồng Dịch, toàn thân chân động, Bồ Đào tửu trên tay gần như đổ hết ra ngoài.

- Làm sao ngươi biết Tà Thần Chi Huyết! Nói mau.

Lời này vừa xuất ra, Chu đại tiên sinh lập tức hối hận. Bây giờ Hồng Dịch là chủ tử của hắn, ngữ khí như vậy quả thực rất hỗn xược.

- Công tử, ta chẳng qua vì kinh ngạc mà lỡ lời. Công tử thật sự biết về Tà Thần Chi Huyết sao?

Chu đại tiên sinh thấy mọi người xung quanh nhìn mình đầy sát ý, liền vội vàng hạ thấp giọng nói.

- Ta đọc sách rất nhiều, nhất là phong thổ nhân tình nơi Tây Vực nên cũng biết loáng thoáng đôi chút. Ở các quốc gia Tây Vực, thần quyền lớn hơn vương quyền. Nghe nói hoàng đế của Hỏa La quốc khi lên ngôi cũng phải được thần miếu làm lễ đăng cơ, điểm này không giống với Đại Kiền chúng ta.

Hồng Dịch nói.

- Thiên triều chúng ta tồn tại mấy ngàn năm, trải qua mấy chục triều đại, bất kể là phật hay đạo đều không thể làm loại chuyện cầm giữ xã tắc thần khí, xúc phạm làm lễ đăng cơ cho hoàng đế như vậy. Cho dù là Đại Thiên Tự, lợi hại đến như thế cũng bị hoàng quyền tiêu diệt.

Trên biển, dưới ánh trăng dùng tiệc, đột nhiên Hồng Dịch cảm thấy việc mình dương buồm ra hải ngoại, tìm một vùng đất thiên đường để cư ngụ, giống như một vị vương giả nơi hải ngoại khai hoang mở đất, tư vị này cũng không tệ chút nào.

Nhưng tiếp đó hắn lại nghĩ đến thù mẫu thân còn chưa báo, tâm tư không khỏi trùng xuống.

Ngoài Hỏa La quốc, ở Tây Vực còn có rất nhiều quốc gia nhỏ khác. Hồng Dịch đối với hành động làm lễ đăng cơ cho hoàng đế của giáo phái nơi này cũng ngạc nhiên vô cùng.

Hoàng đế chính là thiên tử, là con của trời. Trong điển tịch của những kẻ đọc sách cũng ghi lại, hoàng đế khi ra ngoài tuần tra, những vị thần linh như thần gió, thần mưa cũng phải mở đường, hộ giá. Một vị quân vương như thế làm sao có thể lạy thần được?

- Văn hóa các nước ở Tây Vực không giống như chúng ta. Triều đình tất nhiên cũng khác biệt.

Chu đại tiên sinh nói:

- Chúng ta cảm thấy bọn họ kỳ quái. Bọn họ cũng không hẳn là không thấy chúng ta kỳ quái

- Nói không sai. Nhưng vừa rồi nhắc tới máu Tà Thần, thứ đó là gì vậy? Muội nhớ có một lần gia gia ngẫu nhiên cũng nhắc đến. Lúc đó muội cũng không chú ý lắm.

Đại kim chu hỏi.

- Tà Thần Chi Huyết là rượu của Tinh Nguyên Thần Miếu ở Hỏa La quốc. Nghe nói thời thượng cổ, giáo chủ của bọn họ chém giết một tà thần, dùng máu tươi của hắn để ủ thành rượu. Loại rượu này, mỗi một giọt đều là thứ linh dược mà người luyện võ hay tu đạo ngay cả trong mơ cũng đều cầu mong có được. Truyền thuyết kể lại rằng, dùng một giọt rượu này điểm vào mi tâm, rót vào trong Tinh Nguyên Thượng Thai thì lập tức khiến cho khí huyết toàn thân được nuôi dưỡng đến cực đại, đồng thời thần hồn cũng nở mạnh ra! Một giọt rượu, sau khi được hấp thụ, lập tức có thể đột phá bình chướng quỷ tiên.

Chu đại tiên sinh nói đến đây liền liếm liếm môi, tựa như bồ đào tửu trong chén biến thành Tà Thần Chi Huyết.

- Đột phá bình chướng quỷ tiên? Thiên hạ có vật như vậy sao?

Hồng Dịch khẽ mỉm cười.

- Bất kể là võ công hay đạo thuật cũng đều là do bản thân khổ luyện, lĩnh ngộ từng chút từng chút một. Linh dược chỉ có thể làm phụ trợ mà thôi. Ngay cả Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu dùng nhiều linh dược như vậy mà vẫn chưa bước vào được cảnh giới đại tông sư. Võ học đã như thế huống chi là lĩnh ngộ tu luyện đạo thuật.

Hồng Dịch vốn cũng không tin có loại linh dược nào có thể đột phá bình chướng quỷ tiên.

Chướng ngại quỷ tiên là phải tự bản thân lĩnh ngộ. Nếu như dùng linh dược có thể đột phá, thì khi hắn hấp thụ đào thần chi linh, thần hồn đã tiến đến một trình độ không thể tưởng tượng được rồi, đã sớm có thể đột phá quỷ tiên rồi. Nhưng hiện giờ hắn còn bị ngăn cách bởi một tầng bình chướng rất dày này, không thể mò tới bờ bên kia đươc.

- Công tử nói cũng phải, nhưng dù sao chuyện này cũng chưa ai từng thử qua, ta cũng không thể biết được.

Chu đại tiên sinh nói.

- So với Đồ Cổ Lạp Tư - Tà Thần Chi Huyết, Nguyên Tẫn Thiên Châu mặc dù là thiên tài địa bảo, nhưng cũng chênh lệch rất nhiều đấy...

Đúng lúc này, một tiếng địch ngâm nga vang lên, sau đó là một giọng nói từ rất xa ngoài khơi truyền lại.

Hồng Dịch đột nhiên biến sắc.

Âm thanh giống như tiếng địch kia hắn nhận ra rất rõ ràng. Là Thiện Ngân Sa. Là nữ tử trước đây!

Thiên hạ bát đại yêu tiên. Ngân Sa vương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK