Mục lục
[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cao thủ đang giao đấu dữ dội ở trung tâm quảng trường, một người là thiếu niên, một người là hòa thượng. Trong lúc hai người phóng lên không trung, quyền phong chấn động, từng khối đá lớn trên mặt đất lần lượt nổ vụn, quyền chưởng giao tranh kịch liệt, sức mạnh dương cương dữ dội bắn về bốn phía khiến cho quỷ thần bất xâm, tà ma nhìn vào mà vội vàng phải bỏ trốn.

- Đây chính là trận chiến của võ thánh sao?

Hiện giờ Hồng Dịch đang lặng lẽ ẩn giữa làn sương mù đậm đặc, nhìn thiếu niên và lão hòa thượng đang giao thủ. Hắn còn "nhìn" thấy cả tinh khí giống như lang yên của bọn họ bốc thẳng lên bầu trời, trong lòng cũng cảm thấy thầm khiếp sợ, quả thực võ thánh chân chính vô cùng cường đại.

Võ thánh cũng không phải là không có thần hồn, mà ngược lại thần hồn của bọn họ vô cùng cường đại. Ý chí của bọn họ thậm chí so với quỷ tiên còn cứng rắn hơn nhiều, chẳng qua là thần hồn của bọn họ, trải qua quá trình luyện võ, dần dần dung hợp toàn bộ với thân thể huyết phách, từ âm hóa dương.

Điều này cũng giống như Hồng Dịch tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai, là đem khí huyết của thân thể chuyển đổi thành thần hồn thuần âm vậy.

Còn tu luyện võ đạo lại là đem thần hồn thuần âm hoàn toàn chuyển hóa thành huyết phách.

Tu luyện như vậy đồng nghĩa với việc hy sinh đạo thuật xuất thần nhập hóa, hy sinh năng lực thi giải chuyển sinh, để đổi lấy một thân thể và khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Ngẫm lại, bây giờ nếu như Hồng Dịch đem toàn bộ thần hồn dung hợp vào trong thân thể, để âm lực của thần hồn chuyển hóa thành lực lượng huyết phách thì thân thể của hắn sẽ cường đại không biết bao nhiêu lần đây!

Tu vi của Hồng Dịch hiện giờ tiến bộ vượt bậc, đã sớm khám phá ra một vài điều. Hắn biết rằng, tu luyện võ đạo, sau khi tiến vào cảnh giới nhân tiên, mở ra các loại huyệt khiếu, cuối cùng là phấn toái chân không, cũng gần như là ngang với việc con người dựa vào sức mình, dùng nhục thân để đạt tới cảnh giới dương thần.

Mặc dù cảnh giới phấn toái chân không và cảnh giới dương thân cũng có chỗ khác biệt, nhưng về bản chất thì cả hai cảnh giới này đều là thuần dương thân thể. Còn về phần lực chiến đấu, Hồng Dịch cũng không tu luyện đến một trình độ nhất định, cũng chưa từng thấy qua cao thủ phấn toái chân không và cao thủ dương thần giao đấu qua, cho nên cuối cùng hắn cũng không biết là ai mạnh ai yếu.

Tuy nhiên hiện giờ nhìn khí thế của hai đại võ thánh đang giao đấu dữ dội kia, quả thực khiến cho lòng người chấn động mãnh liệt.

Người bình thường xem võ thánh giao đấu cũng không nhận ra điều gì, chỉ là quyền qua cước lại, kình phong dữ dội, dương cương khí ép cho hít thở không thông mà thôi.

Thế nhưng dưới con mắt của cao thủ quỷ tiên hay đạo sĩ, thì mới chân chính cảm nhận được sự kinh khủng của võ thánh.

Bằng vào thần hồn cường đại như bây giờ của Hồng Dịch, hắn cũng hiểu được rằng, tại vị trí trung tâm, nơi mà hai đại võ thánh đang giao đấu kia, khí huyết dương cương vô cùng đậm đặc, so với đạo sấm sét bên trong Tiên Đô Ngọc Hoàng thì không hề thua kém bao nhiêu.

Bản thân muốn đến gần tuy rằng có thể được, thế những nhất định sẽ vô cùng khó khăn.

- Thiếu niên này nhất định là Vô Địch hầu rồi.

Thân hình của Hồng Dịch bất động. Hắn đã sớm thu lại đại nhật hỏa diễm, ngưng luyện thần hồn thành một đoàn, hết sức không để âm phong lộ ra ngoài, lặng lẽ quan sát trận đấu ở trung tâm quảng trường.

Thiếu niên kia thân mặc một bộ hoa phục tử kim, đầu mang tử kim quan giống như Hồng Huyền Cơ, bên hông còn đeo một chiếc đai lưng màu vàng rực rỡ, là vật của hoàng gia, rõ ràng là do hoàng đế ban cho. Nếu không phải là công hầu mà ăn mặc như vậy, một khi bị tố cáo, nhất định sẽ bị gán vào tội đại bất kính.

Vóc người của hắn vô cùng cân xứng, so với Hồng Dịch còn cao hơn một chút, thế nhưng thân hình cũng không lớn hơn là mấy, mặt mũi sắc nét tựa như tranh vẽ, môi khép chặt, mũi cao, trán tựa tròn tựa vuông, thiên đình sung mãn, hai huyệt thái dương hơi hơi có luồng huyết sắc màu vàng nhạt, rất dễ nhận thấy khí huyết quanh thân hắn đã vận luyện đến cực điểm, bắt đầu sôi trào, dồn về hai khối huyệt thái dương, mang theo vị đạo của mặt trời!

Huyệt thái dương, huyệt thái dương, võ đạo thánh giả chân chính, nhân tiên siêu thoát thế tục, lúc tu luyện đến cực điểm, huyệt thái dương tỏa ra sức nóng khiến cho người khác cảm thấy chẳng khác nào vầng mặt trời hừng hực.

- Được lắm! Không nói đến võ công, chỉ nói về tướng mạo thì tên thiếu niên Vô Địch hầu cũng là nhân vật mang dáng dấp đại phúc đại quý, phúc khí mệnh lộc hùng hậu không cách nào tưởng tượng nổi. Thảo nào mới là thiếu niên đã được phong hầu.

Hắn lại đưa mắt nhìn sang lão hòa thượng đang giao đấu với Vô Địch hầu. Hòa thượng này không cạo tóc, ở trên đầu là một mảng tóc đen hơi dài, thế nhưng thấp thoáng có thể nhìn rõ được những vết sẹo đã đóng vẩy ở trên đầu, đây quả thực là một hòa thượng hàng thật giá thật.

Hòa thượng này, khuôn mặt đỏ hồng, tay to chân to, vóc người cường tráng, đôi tai rất to, tuổi tác ước chừng cũng là một trung niên ngoài bốn, năm mươi tuổi. Trên thân mặc một kiện ô kim cà sa, trong lúc xuất thủ, động tác nhanh như thiểm điện, quyền phong kịch liệt tựa như long ngâm hổ gầm, tinh lực toàn thân tựa như vô cùng vô tận.

Trong lúc hai đại cao thủ này giao thủ, Hồng Dịch nhìn rất rõ ràng động tác của họ, thế nhưng khó có thể thấy được những biến hóa rất nhỏ trong đó, chỉ có thể nhìn thấy thân pháp của bọn họ chớp ẩn chợp hiện, mỗi lần da thịt va chạm đều giống như sét đánh giữa bầu trời, không khí chấn động dữ dội, tạo thành những đợt sóng cuồn cuộn tản ra tứ phía.

- Vũ kỹ của hai người kia, so với Ngô đại quản gia thì quả thật còn cao hơn một bậc đây!

Hồng Dịch nhìn qua liền minh bạch trong lòng.

- Tinh Nhẫn hòa thượng, toàn bộ thủ hạ, đệ tử của ngươi đã bị ta bắt. Hiện giờ cả đám người đó đều bị giam cầm trong Tạo Hóa hồ lô, chỉ còn một mình ngươi mà thôi, còn ngoan cố phản kháng để làm gì? Trước mắt Vu Quỷ đạo bị diệt phái là điều không thể tránh được, vì sao ngươi còn hồ đồ ngu xuẩn đến như vậy? Giao Càn Khôn Bố Đại ra đây, theo ta trở về Đại Kiền, bằng vào thân phận võ thánh của ngươi, ta đảm bảo ngươi cùng toàn bộ đệ tử của ngươi sẽ không gặp phải vấn đề gì cả, thậm chí ta có thể thỉnh cầu hoàng thượng hạ chiếu, ban thưởng cho ngươi một ngôi chùa, chỉ cần sau này ngươi một lòng niệm phật, không mưu đồ khôi phục lại Đại Thiện tự, thì đủ để sống bình an, còn có thể trở thành cao tăng một đời, truyền bá tinh nghĩa của phật giáo. Ngươi cứ ngoan cố phản kháng như vậy, quả thực không có bất cứ kết quả gì đâu.

Trong lúc hai người giao đấu bất phân thắng bại, bỗng nhiên Hồng Dịch nghe được giọng nói của Vô Địch hầu vang lên.

Giọng của tên Vô Địch hầu này vô cùng rõ ràng, từng chữ từng chữ mượt mà như châu như ngọc, khiến cho Hồng Dịch nhớ lại âm thanh đọc sách sang sảng trong Hàn Lâm viện.

Nhưng nghe xong, hắn liền cảm thấy trong giọng nói này còn hàm chứa một mệnh lệnh khiến cho kẻ khác không thể kháng cự, giống như lời nói của hắn chính là mệnh lệnh, chính là quân lệnh, bất cứ người nào nghe được lời nói của hắn cũng đều phải tuân theo, trong tiềm thức của người đó, phản ứng đầu tiên chính là nghe theo lời nói này.

Một câu nói vô cùng đơn giản, vậy mà lại có ma lực đến như vậy.

Hồng Dịch biết, đây là một loại khí thế được hình thành một cách tự nhiên của một kẻ chưa từng bao giờ gặp phải sự phản kháng, một lời nói nặng tựa núi cao.

- Ha ha, ha ha! Ha ha! Tinh Nhẫn ta trốn chạy kể từ sau khi Đại Thiện tự bị hủy diệt, ẩn náu hai mươi năm tại Mãng Hoang, không ngờ vẫn bị lũ chó các ngươi đuổi đến tận đây. Đời này ta không diệt Đại Kiền thề quyết không thôi! Ngươi đã từng nghe qua câu thà làm ngọc vỡ còn hơn là làm ngói lành chưa? Hôm nay các ngươi người đông thế mạnh, muốn đoạt tính mạng của ta sao! Tuy nhiên muốn giết chết ta, các ngươi cũng phải lưu lại vài cái mạng lại đây!

Tinh Nhẫn hòa thượng kia trong lúc cười to ha ha, thanh âm thê lương, bi phẫn, pha lẫn khí phách vạn trượng, tựa như một nhân vật anh hùng khí thế bao trùm núi sông, hiện lâm vào cảnh cùng đường. Nghe được lời này, Hồng Dịch không khỏi thở dài trong lòng.

- Tinh Nhẫn, ngươi cho rằng Vu Quỷ đạo thực sự có lòng tốt chứa chấp ngươi sao? Vu Quỷ đạo cũng không phải đơn giản mượn Càn Khôn Bố Đại của ngươi như vậy đâu. Bọn chúng dùng để mưu đồ đại sự, làm thế này chẳng khác nào ngươi cho hổ mượn da, ta cảm thấy không đáng chút nào. Đám Vu Quỷ đạo này, ngươi hẳn cũng nhìn thấy, bọn chúng dùng tà pháp tàn sát sinh linh. Đây là không phải là hành vi của con người nữa, mà hoàn toàn là một lũ tà ma đã mất đi nhân tính. Ngươi đường đường là một đại đức cao tăng của một phật tự nổi danh trong thiên hạ, vậy mà lại đứng cùng hàng ngũ với đám tà ma này sao. Ngươi làm vậy chẳng khác nào hoàn toàn đánh mất lòng từ bi, cũng như tâm tính vốn có, nếu như thế thì võ đạo sao có thể tiến bộ được, sao có thể đạt tới cảnh giới nhân tiên được?

Thanh âm sang sảng giống như đang đọc sách của Vô Địch hầu rủ rỉ truyền ra, không nhanh không chậm, nhưng lại mang theo một loại áp lực khiến cho đấu chí của đối phương từ từ bị tan rã.

- Ha ha ha ha! Cho dù ngươi nói năng bậy bạ gì đi chăng nữa, thì há có thể lay chuyển được bản tâm của ta hay sao? Đại Thiện tự của ta thực sự là quá từ bi rồi, năm đó khi đại quân của các ngươi đến đánh giết lại không chịu xuống tay hạ sát thủ. Ta và ngươi cũng đã tu thành võ thánh, tinh thần cứng rắn không thể dao động. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng những lời nói như vậy đề dao động lay chuyển tâm thần của ta sao? Từ đó mà đánh bại ta sao? Người trẻ tuổi, không nên lấy miệng lưỡi mà giao tranh, hãy đường đường chính chính dùng võ công của ngươi mà tới đây giết chết ta đi! Đừng khiến ta khinh bỉ ngươi nữa!

Tinh Nhẫn hòa thượng lại cười to một lần nữa, rồi bất thình lình đẩy ra một chưởng, khí thế toàn thân tựa như cự long, cự tượng.

- Long Tượng Pháp Ấn!

Hồng Dịch vừa nhìn liền nhận ra chiêu thức Tinh Nhẫn hòa thượng thi triển chính là Long Tượng Pháp Ấn. Trong lúc quyền ý chuyển đổi, hắn cảm giác được trong đó ẩn chứa cự long cự tượng vô cùng linh hoạt, sức mạnh cường đại vô cùng.

Tinh Nhẫn hòa thượng bất thình lình tấn công mãnh liệt, kiện ô kim cà sa cũng bay lên phần phật, thân hình như cao bổng lên, chẳng khác nào hộ pháp thiên thần trong phật giáo.

- Tinh Nhẫn hòa thượng, ngươi không sử dụng ra quyền pháp trong Hiện Thế Như Lai kinh thì sao có thể là đối thủ của ta được?

Vô Địch hầu trong lúc lãnh đạm nói, hai tay tùy ý vung lên, chẳng khác nào mưa nhu trút nước, rải chốn xa xăm, trực tiếp đỡ lấy một quyền hung mãnh dữ dội của Tinh Nhẫn hòa thượng. Tiếp đó hắn vung chân lên, xuất ra một cước.

- Không biết võ công của tên Vô Địch hầu này xuất xứ từ đâu nhỉ?

Hồng Dịch nhìn thiếu niên Vô Địch hầu động thủ, quyền pháp ý cảnh có phần che dấu, dường như còn chưa dốc ra toàn lực. Thế nhưng hắn cảm giác rằng, võ công của Vô Địch hầu, ý cảnh cực kỳ sâu xa, bao hàm sự vận chuyển của bát hoang, của tạo hóa, mang theo một loại cảm giác giống như nắm giữ nhật nguyệt tinh tú, nắm giữ cả đại thiên thế giới này vậy.

- Chẳng lẽ đây chính là quyền thuật của tạo hóa đạo? Tuy nhiên tướng mạo của tên Vô Địch hầu này quả thật có nét gì đó tương tự với Ngọc Thân vương. Chẳng lẽ hắn đúng là con tư sinh của hoàng thượng? Là một vị hoàng tử lưu lạc trong dân gian sao?

Mặc dù trong lòng có suy đoán như vậy, thế nhưng Hồng Dịch cũng không dám khẳng định, nhất là hắn còn chưa từng xem qua đạo thuật của Tạo Hóa đạo, cũng không biết võ công của Tạo Hóa đạo ra sao. Không biết tí gì thì tất nhiên không thể suy đoán bừa bãi được.

- Hai người kia giao chiến suốt một hồi lâu mà vẫn bất phân thắng bại.

Hồng Dịch nhìn Tinh Nhẫn hòa thượng và Vô Địch hầu đánh nhau, khí huyết của hai người nồng đậm vô cùng, quyền qua cước lại, trong lúc lao đi như bay khiến cho không khí chấn động mãnh liệt, thân pháp không gặp bất cứ sự ngăn trở nào. Hắn nhìn qua liền biết hai người này khí tức bền bỉ kéo dài, đồng thời cũng chưa toàn lực tấn công, nếu để phân thắng bại thì tuyệt đối bọn họ cũng không phải vừa đánh đấm vừa nói chuyện như vậy.

Vào lúc này, quỷ tiên san sát ở xung quanh vẫn còn chưa phân thắng bại, hai đại võ thánh này tất nhiên cũng không chịu sống chết đánh nhau, còn phải đề phòng xuất hiện tập kích.

Hồng Dịch vừa phân ra một tia thần niệm, nhìn lên bầu trời, hắn liền nhận ra một đám mây đen đang giao đấu kịch liệt với một luồng tinh quang trên đó.

Rất dễ nhận thấy, đó cũng là hai đại cao thủ quỷ tiên.

Trong đám mây đen, thấp thoáng hiện ra một đạo sĩ đen gầy, bay lượn lờ xung quanh thân thể của đạo sĩ này là một cây lệnh kỳ vẽ đầy phù chú.

Cây lệnh kỳ hình tam giác, chỉ to bằng lòng bàn tay, chất liệu tạo thành lệnh kỳ cũng không biết là thứ gì, trong lúc lượn lờ bay quanh liền tản mát ra vài luồng âm phong đen nhánh, bao phủ xung quanh thân hình của tên đạo sĩ đen gầy kia, giúp hắn bay lên không trung.

Cùng lúc đó, bên cạnh tên đạo sĩ đen gầy này, ước chừng có năm đầu thi hoàng với đôi cánh màu vàng sau lưng, trên đầu là chiếc mào màu vàng bằng thịt giống như chiếc mũ. Năm đầu thi hoàng này trong lúc bay lượn, từ trong miệng phun ra một viên đan hoàn vàng rực óng ánh, trông hơi hơi giống với kim tinh sát hoàn trong Ngũ Hành Kiếm hoàn của Khổng Tước vương.

Loại đan hoàn mà những đầu thi hoàng kia trong lúc bay lượn phun ra, vừa chạm phải pháp thuật của địch nhân liền lập tức phát nổ, hóa thành mấy chục đạo kiếm khí sắc bén màu vàng. Sau khi những đạo kiếm khí này xé rách mọi thứ xung quanh, đám thi hoàng kia chỉ cần hút một cái, liền lập tức tụ lại thành một luồng nguyên khí màu vàng, rồi chui vào trong miệng bọn chúng, qua mấy nhịp hô hấp liền ngưng tụ lại thành đan hoàn.

- Đó là tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng sao? Còn kia phải chăng là Vạn Quỷ Lệnh Kỳ của hắn? Kiện pháp bảo này thật là lợi hại, lại có thể giúp hắn bay lên không trung.

Hồng Dịch biết tên đạo sĩ đen gầy kia chính là tông chủ của Vu Quỷ đạo, Vũ Ô Đồng, còn thanh lệnh kỳ giúp hắn bay trên không trung chính là Vạn Quỷ Lệnh kỳ.

Kiện pháp bảo này được vô số âm hồn ngưng luyện mà thành, cứ cách bảy ngày sẽ phải dùng một lượng lớn máu tươi nuôi dưỡng. Bằng lực lượng của đám âm hồn này, Vũ Ô Đồng có thể không cần mượn lực lượng của kẻ khác để bay lên không trung, có thể khắp bốn phương tám hướng trong đất trời.

Còn năm đầu thi hoàng kia đều mạnh mẽ khôn cùng, có thể bay lên trời chui xuống đất, là thứ tồn tại có thể tự thân tu luyện thành một viên nội đan trong cơ thể, so với bất cứ võ đạo đại tông sư nào cũng kinh khủng hơn rất nhiều.

Hiện giờ Vũ Ô Đồng đang đấu pháp với một người khác.

Người đấu pháp với hắn là một nam tử đang ngồi trên mặt đất, quanh thân cũng có một luồng khí màu xanh nhạt bảo vệ, còn thần hồn thì phóng lên bầu trời, hóa thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ, cùng giao đấu với Vũ Ô Đồng đến thất điên bát đảo.

Nam tử này, trên người khoác một chiếc áo choàng, trên áo choàng có rất nhiều lông chim, sắc mặt nhã nhặn, chẳng qua chiếc mũi khoằm khoằm giống như mũi ưng. Hai tay của hắn đang kết ấn, là thủ thế thiền định của phật gia.

Không cần phải nói cũng biết, đây chính là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Thần Ưng vương, là yêu vương luôn độc lai độc vãng, ẩn cư nơi đại mạc xa xăm.

Đến tận bây giờ Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa đều không nghĩ ra được, vì sao vị Thần Ưng vương này lại phải đầu nhập dưới trướng của Vô Địch hầu, thậm chí còn giúp hắn điều khiển Tọa Hóa hồ lô, loại việc này chẳng khác nào công việc của một tên phu xe cả.

Mời một vị yêu tiên làm phu xe, Hồng Dịch tưởng tượng không ra, trong thiên hạ này lại có người lợi hại đến như vậy, tất nhiên là ngoại trừ những nhân vật giống như thánh hoàng thời thượng cổ ra.

Tuy nhiên Hồng Dịch chỉ quan sát Thần Ưng vương một lát rồi rời mắt đi ngay.

Sự chú ý của hắn tập trung vào một vật phẩm.

Đó chính là một chiếc túi lớn mà tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng đang khoác ở trên lưng.

Chiếc túi lớn này không phải là tơ lụa, cũng không phải là sợi gai, màu sắc rất kỳ quái, dường như là thuộc da, nhưng xem ra cũng không phải là da của bất cứ loại động vật nào cả. Hồng Dịch nhận thấy, chất liệu của chiếc túi lớn kia giống như là làm từ da người!

Cái túi lớn này được buộc thật chặt bởi một sợi dây, mà sợi dây này dường như là một sợi gân. Sợi gân này cũng không phải là gân động vật, mà là gân người!

Từ trong cái túi lớn này mờ mờ ảo ảo tản ra một tia thuần dương lực khổng lồ.

- Đây chính là Càn Khôn Bố Đại sao? Nhất định đây chính là Càn Khôn Bố Đại rồi! Thế nhưng đây đâu phải là túi vải thông thường, rõ ràng là da người mà! Tấm da người này, kể cả là da của võ thánh cũng không có thứ khí chất này. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là da của nhân tiên sao?

Tâm thần của Hồng Dịch liên tục chấn động dữ dội không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK