Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên cười cười nói:

- Ta cũng không phải cố ý.

Thường Hi phát ra một tiếng kêu "Meow" đầy kinh hãi, một đầu đưa vào lòng bàn tay của Hứa Tiên, hai bàn tay che mặt lại, đôi tai mèo đã hoàn toàn sụp xuống, cái đuôi cuốn lại, bộ dáng xấu hổ mà uất ức.

- Meow, xong, tại sao suy nghĩ e lệ này lại bị nghe thấy chứ, cái gì ‘ hắn sẽ chú ý tới mình nhiều hơn một ít ’, cái gì ‘ lập gia đình sanh con ’, hắn sẽ không cho rằng mình chỉ là mèo thôi chứ!

Thường Hi ở bên trong Phù Dong Viên, cũng nổi danh ăn nói có ý tứ, mặt lạnh bày ra. Đã từng truyền ra giai thoại "Thiên kim cười cười", nhưng chỉ có cười trước mặt của Vân Yên mà thôi, nhưng đó là bình chướng bảo hộ mình. Một khi mất đi cảnh ngộ trói buộc vốn có, tính tình của nàng từ từ lộ ra, đã không cách nào vãn hồi.

Đương nhiên Hứa Tiên không thể dùng Thiên Nhĩ Thông nghe lén suy nghĩ của nàng rồi, càng không biết phải an ủi như thế nào với con mèo bị tổn thương lòng tự trọng đây. Nhưng mà, động tác nhân tính hóa của nàng thật sự quá đáng yêus!

Trong hai bàn tay mèo của Thường Hi hai xuất hiện khe hở, do dự nói:

- Thật sự có thể khiến nàng ta trả thân thể sao?

Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, nói:

- Ta làm hết sức mà thôi!

Bỗng nhiên Thường Hi đứng lên như người, dùng một cái vuốt mèo chỉ vào Hứa Tiên, nói:

- Không phải mới vừa nói nhất định sao?

Hứa Tiên thấy nàng làm ra động tác khó như thế thì tán thưởng. Nhưng lại không biết đây là động tác Vân Yên huấn luyện khắc khổ mà thành. Đương nhiên, huấn luyện là Vân Yên, khắc khổ là Thường Hi.

- Phải biết rằng, đối phương cũng là yêu quái cường đại giảo hoạt đấy!

Thường Hi ngồi xổm xuống, sau khi cúi đầu, nói:

- Bất kể như thế nào, vẫn đa tạ ngươi.

- Hiện tại, trước hết làm mèo của ngươi đi.

Hứa Tiên mỉm cười nói, vươn tay ra muốn sờ sờ Thường Hi, đồ vật xù lông làm cho người ta có xúc động vuốt ve a, huống chi đây còn là con mèo đáng yêu, nhưng bỗng nhiên ý thức được, theo một ý nào đó mà nói, nàng vẫn là nữ tử, cần phải nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng với tình huống bây giờ, là "Nam mèo thụ thụ bất thân sao?"

Bàn tay lớn duỗi ra dừng lại trên không trung, Thường Hi có chút cúi đầu xuống, bàn tay lớn có thể tiếp tục tiến lên, thuận theo tự nhiên xoa thân thể lông xù của nàng, da lông mềm mại, thân thể ấm áp, mơ hồ có thể cảm giác được cốt cách hết sức nhỏ nhắn.

- Cho dù như thế nào cũng chỉ là con mèo thôi!

Hứa Tiên cười thầm chính mình quá nhạy cảm, nhưng trong lòng có một tia cảm giác khác thường, bởi vì hiểu, đây không phải là con mèo bình thường a.

Nếu như Hứa Tiên trong nội tâm chỉ có chút ý nghĩ kỳ dị, cái thì trong nội tâm của Thường Hi dùng sóng to gió lớn để hình dung, có chút hối hận vừa rồi không nền làm hành vi phóng túng với nam nhân này, nói không nên lời là ngượng ngùng hay là hối hận, nói không chừng còn có một tia cảm giác thoải mái, đương nhiên, đây chẳng qua là xuất phát từ bản năng của mèo mà thôi, ít nhất Thường Hi cho là như vậy.

- Dù sao ta hiện tại chỉ là con mèo mà thôi, bây giờ, trước hết làm mèo a. Meow!

Vân Yên cùng Chung Lê khi trở về, thì mặt trời đã lên cao, dưới ánh mặt trời, Hứa Tiên phất phất tay. Dáng tươi cười sáng lạn, Thường Hi cuộn lấy thân thể ngủ say trên dùi của hắn.

Sau khi mặt trời lên là mặt trời lặn, thời gian một ngày trôi qua tức thì, trong nháy mắt đã là hoàng hôn.

Một ngày qua đi, Hứa Tiên không ngừng quen thuộc với cách dùng Thiên Nhĩ Thông, cùng lúc đó, lĩnh ngộ đối với Thông Thiên Nhãn càng tiến thêm một bậc, Thông Thiên Nhãn cũng có phân chia cảnh giới, chia làm mắt thường, thiên nhãn, pháp nhãn, tuệ nhãn, phật nhãn.

Hắn vốn chỉ dùng mắt thường mà nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn xa nhìn gần, hơi chút xuyên thấu đồ vật mà thôi, chỉ có thể xem như trình độ nhập môn, tác dụng của nó không xứng đáng với thanh danh lục thần thông của phật môn được.

Nhưng hôm nay hắn đã có đột phá Thiên Nhĩ Thông, thì Thông Thiên Nhãn cũng đột phá lên cảnh giới thiên nhãn, hoàn toàn không bị bất cứ chướng ngại nào ngăn cản, cũng không tồn góc chết của thị giác, hoàn toàn đem cảnh vật trong vài dặm thu vào trong tâm, nếu như phối hợp với Thiên Nhĩ Thông, thì trong nội tâm sẽ cấu thành một không gian ba chiều.

Làm cho Hứa Tiên cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ đây chính là tinh thần lực dò xét trong truyền thuyết sao, nhưng xưng hô là gì cũng không sao cả, mấu chốt là, đây là khởi điểm mà thôi.

Hứa Tiên hiếu kỳ, trình độ lúc trước Lữ Động Tân cho mình nhìn thấy thời gian lưu chuyển, nên xem là pháp nhãn hay tuệ nhãn đây? Nhưng nhất định không phải phật nhãn, dù là Lữ Động Tân cũng không có khả năng tu thành phật nhãn, chớ nói chi là minh a.

Phòng trúc sau lưng Hứa Tiên có mùi thơm của đồ ăn phát ra, đáng tiếc không có pháp môn Thiên Tị Thông, đại khái chỉ biết mùi thơm phát ra từ đâu!

Chợt có một đoàn khói đen xâm nhập vào trong "Thế giới" của hắn, đoàn khói đen này có tốc độ cực nhanh, vừa rồi vẫn còn trên đỉnh núi, trong chốc lát đã tiếp cận rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, mang theo từng cơn gió mạnh.

Nếu là Hứa Tiên trước đó sẽ không nhìn ra cơn khói này bao phủ cái gì, nhưng thiên nhãn và Thiên Nhĩ Thông scủa hắn có sở thành, hơi chút định thần, đã nhìn thấy cảnh tượng trong khói đen.

Trong khói đen cuồn cuộn, một thân áo bào đỏ, ác quỷ dữ tợn lưng đeo thiết kiếm. Tuy là ác quỷ, toàn thân lại không mang theo chút khí tức âm tà nào, khí tức trong cơ thể mang theo hương vị bất khuất, sát khí thông thiên triệt địa.

Trừ Thần Chung Quỳ còn có thể là ai!

Ngoại ô phía nam thành Trường An, Từ Ân Tự.

Tây viện phù đồ. Đại Nhạn tháp.

Hàng năm sau khoa cử, sẽ có tân tiến sĩ của khoa mới, tốp năm tốp ba đến đây du ngoạn một phen. Hoặc du lãm ngôi chùa cổ, quan sát thắng cảnh. Cũng có thể du ngoạn sơn thuỷ, dựa vào lan can của tháp cao, quan sát Trường An.

Trong trường hợp đó, trọng yếu nhất vẫn là đề danh lên tháp.

Người đậu tiến sĩ có thể đề danh của mình lên Đại Nhạn tháp, không biết quy củ này bắt nguồn từ đâu, nhưng đề tên lên tháp, sau đó du lãm đã là một tục lệ rồi.

Có câu nói "Tên đề Nhạn tháp truyện bảng, đại hiển cổng và sân thiên hạ dương!"

Phan Ngọc đứng trên tầng thứ bảy của Đại Nhạn tháp, dựa vào lan can nhìn ra phía nam xa xa. Gió thổi vạt áo, bên người lại không có bất cứ người nào.

Những tiến sĩ khác cũng vô cùng vui vẻ quan sát thành Trường An, nhìn thấy dãy núi ba la mờ mịt ở gần đó.

Nhưng có người nhanh chóng chú ý tới sự tồn tại của nàng, tiến lên phía trước nói một tiếng Phan công tử, hoặc là Phan đại nhân!

Nàng cũng thuận tiện dung nhập vào trong đám người, chỉ điểm di tích chùa cổ cho mọi người xem. Hoặc là đón ý nói hùa, hoặc là khen ngợi.

Nàng thong dong ứng đối, trong lúc lơ đản, ngoái đầu nhìn lại. Dãy núi mịt mù mịt mù, không thấy hồng nhạn.

Đi xuống tháp tăng lữ trong chùa đã sớm chuẩn bị tốt giấy mực, cung cấp cho tiến sĩ đề danh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK