Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này cũng chỉ có thể đối mặt với ánh mắt u oán của tiểu Thiến mà thôi, nhìn về phía Doãn Hồng Tụ bên cạnh, ánh mắt cũng có chút không đúng. Hứa Tiên nhìn nàng, trong mắt cũng nhiều vài phần nhu hòa, sờ sờ đầu của nàng, lại nhìn về phía một người khác.

Người nọ hai hàng lông mày hoành tuyết, hai tóc mai lưu bạch, mặc tăng bào màu xám nhạt, không ngờ là một lão hòa thượng:

- A di đà Phật, lão tăng ở bên trên Phi Lai Phong thấy kim quang lóng lánh, thì ra là thí chủ hàng ma.

Doãn Hồng Tụ từ khi tiểu Thiến kêu lên âm thanh tướng công thì cắn môi không nói thêm gì nữa. Giờ phút này lại do dự hỏi:

- Pháp Hải thiền sư?

- Doãn thí chủ còn nhớ rõ lão nạp ah! Thật không ngờ đã mười năm rồi.

Mười năm trước đúng là hắn thiết hạ trận pháp, trấn áp chúng quỷ. Gần đây tính toán ở đây lại muốn sinh sự đa đoan, ngay tại Phi Lai Phong Linh Ẩn tự giảng kinh thuyết pháp, chuẩn bị hàng yêu trừ ma, lại không nghĩ rằng sự tình tới nhanh như vậy.

Lúc này Triệu Văn Hội vội vội vàng vàng đi tới đến nói:

- Hiền đệ, ngươi không sao chớ!

Hứa Tiên chắp tay nói:

- May mắn không làm nhục mệnh.

Ân tình của Phan Ngọc xem như trả. Hứa Tiên lại nhìn Pháp Hải trước mặt nói:

- Đại sư, hôm nay sau khi từ biệt rồi, chúng ta tới ngày còn có cơ hội tương kiến, chỉ sợ đến lúc đó ta đã không hề nhận thức đại sư nữa.

Pháp Hải nhìn Hứa Tiên pháp lực siêu phàm, tựa hồ có chút hiểu rõ, chắp tay trước ngực, cười nói:

- Vậy hãy để cho bần tăng lại nhận thức thí chủ là tốt rồi.

Trong lòng Hứa Tiên nói:

- Chỉ sợ khi đó ta không muốn nhận thức ngươi.

Ngoài mặt thì chắp tay trước ngực khom người thi lễ một cái muốn ly khai, tiểu Thiến đương nhiên kéo lấy tay hắn cũng muốn tùy theo rời đi.

Pháp Hải đột nhiên nói:

- Niếp thí chủ, lão tăng xem ngươi rất có tuệ căn, há tham luyến Hồng Trần thế tục, người quỷ khác đường, chi bằng theo lão tăng trở về lắng nghe Phật hiệu, quy y ngã phật.

Mặc dù dùng tâm tính Hứa Tiên hiện tại, cũng sinh giận niệm, Pháp Hải này quả nhiên không là đồ tốt, ở trước mặt hắn dám thọc gậy bánh xe. Sao có thể như vậy chứ? Không hổ là người xuất gia, da mặt chính là dày. Tiểu Thiến quay đầu lại vừa trừng mắt nhìn Pháp Hải, sau đó tới gần Hứa Tiên hơn một chút.

Pháp Hải cũng không nhụt chí, quay mặt nói:

- Vị thí chủ này, lão tăng xem ngươi lệ khí quá nặng, cứng rất dễ gãy, nhất dễ dàng nhập ma, không bằng cùng lão tăng trở về núi, mỗi ngày Tiếng Chuông Buổi Sáng Tiếng Trống Hoàng Hôn tẩy rửa tâm tính.

Thân Đồ Trượng khóe miệng rung rung, cũng không đáp hắn mà trực tiếp rời đi.

Pháp Hải lại xông tới tiểu Thanh nói:

- Còn có vị thí chủ này, lão tăng xem ngươi tuổi còn trẻ, thiếu người dẫn đạo, chớ đi đến đường tà đạo, tương lai về không được đầu, hay là nghe lão tăng tuyên truyền giảng giải một chút thế gian đại đạo, ngã phật quanh minh đại đạo.

Tiểu Thanh lại chạy về phía Hứa Tiên nói:

- Này, Hứa Tiên, ta tên là Sầm Bích Thanh, hôm nay đa tạ ngươi rồi, ngươi nói đi chúng ta còn có cơ hội gặp lại sao?

Hứa Tiên phất phất tay nói:

- Còn có, chỉ là khi đó ta cũng sẽ không lại nhận ra ngươi, ngươi chớ có giận dữ là được.

- Vậy thì tốt, đến lúc đó ta lại báo đáp ngươi.

Tiểu Thanh nói xong thả người mà đi, đầu nhập vào màn đêm đen như mực. Tối nay đủ mọi chuyện khiến nàng khó mà quên đực, nàng càng hiếu kỳ chính là lời tiên đoán của Hứa Tiên, ngày sau sẽ như thế nào đây?

Bốn vị thí chủ đã đi, Pháp Hải vẫn hiện ra bộ dáng độ tận muôn dân trăm họ:

- Doãn thí chủ, Phật hiệu vô biên. . .

Doãn Hồng Tụ ở đâu nghe hắn nói nữa, nhưng thật sự trong lòng nhớ ra, người trước mắt không ngờ là Hứa Tiên.

Pháp Hải thở dài một tiếng:

- Chấp mê bất ngộ!

- Thành Hoàng Quân, có từng nhớ rõ Địa Tạng vương Bồ Tát, địa ngục bất không thề không nguyện Phật. Người trong Âm ti tín phật lễ mới là chính đạo. Còn có bốn vị thí chủ sắc mặt xanh hồng, dữ tợn đáng sợ. Thật sự là vừa vào Khổ Hải, tướng mạo vong ngã sẵn có, tin tưởng chỉ cần cầm trong tay quyển kinh, ngày ngày đọc thì ngày sau nhất định trở về tướng mạo sẵn có.

Triệu Văn Hội cùng tứ quỷ cuống quít rút đi, chỉ để lại Pháp Hải thiền sư đối với phiền muộn. Ai cũng lâm vào khổ hải vậy mà không có giác ngộ, nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết ah!

Xe ngựa đem Thân Đồ Trượng, Triệu Văn Hội đưa về miếu thành hoàng. Một phen đại chiến, ba người ai cũng không tâm tình uống rượu.

Trong nháy mắt trong xe ngựa chỉ còn lại có Nhiếp Tiểu Thiến cùng Doãn Hồng Tụ. Xe ngựa của Minh phủ nhẹ nhàng im ắng, không hề xóc nảy, Nhiếp Tiểu Thiến rúc vào trong ngực Hứa Tiên Hứa Tiên, thấp giọng nói chuyện lý thú của những ngày này. Nếu là ngày thường, Hứa Tiên sẽ không cùng nàng thân mật như thế, giờ phút này trong lòng hắn không có bận tâm ngày bình thường cũng mặc kệ nàng nhu tình mật ý.

Nguyên lai tiểu Thiến tại Phi Lai Phong nghe Pháp Hải giảng kinh, bản thân tiểu Thiến thu nạp ba viên Xá Lợi, lại hấp thụ được một viên Xá Lợi, trên người có đủ đồ vật phật tính theo lời Pháp Hải lão hòa thượng nói. Pháp Hải rất thưởng thức, nhất định muốn để cho nàng quy y ngã phật.

Tiểu Thiến tự nhiên sẽ không đi làm ni cô, ngược lại ở trong núi triệu tập đám khỉ mặt xanh làm đại vương. Theo nàng nói như vậy rất uy phong, mình cũng muốn thử một lần, Hứa Tiên cũng muốn nàng làm cho mình chuyện kia. Hơn nữa nghe Hứa Tiên đã từng nói qua "Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần, Yến Xích Hà đều đã có, đáng tiếc không có Hắc Sơn lão yêu. "Tuy rằng không biết rõ có nghĩa là gì, nhưng nàng dứt khoát tự xưng Hắc Sơn lão yêu.

Hứa Tiên hỏi:

- Còn phải đi về làm Hắc Sơn lão yêu sao?

Tiểu Thiến ngẩng đầu, hai mắt phát ra ánh sáng:

- Ta nghe lời tướng công.

Nàng tuy rằng rất ưa thích chơi trò làm đại vương, nhưng càng hi vọng Hứa Tiên ở với nàng, đêm nay thân cận làm cho nàng rất vui vẻ.

Hứa Tiên dứt khoát nói:

- Trở về đi!

Tiểu Thiến thất vọng cúi đầu xuống, trong lòng khổ sở suy nghĩ thiếu chút nữa chảy ra nước mắt. Từ lần thứ nhất gọi tướng công, một đường vui đùa ầm ĩ mà, đến khi về bờ Tây Hồ lại phân biệt. Người nam nhân trước mặt một mực rất chân thành đối đãi với chính mình, vậy mà giờ này nhẫn tâm cự tuyệt chính mình. Lần kia nói phải ly khai, chẳng lẽ không phải muốn giữ lại, chẳng lẽ không phải đang giận lẩy, nhưng nói chi li lại đơn giản phảng phất không có bất kỳ để ý.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi cũng có cuộc sống của mình ah!

Tiểu Thiến miễn cưỡng ừ một tiếng, đối với giải thích này rõ ràng không thể tiếp nhận.

Trong đôi mắt Hứa Tiên chớp động một hồi, rốt cục hít một hơi nói:

- Đợi ta hồi khiếu thì không nhớ rõ kí ức này, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bận tâm, giống như không cách nào ôm ngươi, tuy rằng ta rất thích ngươi.

Nữ tử như vậy, vô luận là kiếp nầy hay là kiếp trước đều nên nâng niu trong lòng bàn tay, bất luận nam tử nào vừa nhìn thấy đã yêu, chớ nói chi là người ta dịu dàng tới bên ngươi gọi một tiếng tướng công. Chỉ là loại cảm tình này, Hứa Tiên không dám tiếp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK