Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, cũng thể nói không quan tâm, hoặc là nói không có thời gian quan tâm.

Bởi vì hắn đang ở trước cửa phòng của Vân Yên, lúc này trăng sáng sao thưa, căn phòng trước mặt ánh nến đỏ hồng, bỗng nhiên làm hắn nhớ tới trước kia.

Một đạo bóng hình xinh đẹp từ từ nhỏ đi trên giấy dán cửa, sau đó mở cửa phòng, "C-K-Í-T..T...T" một tiếng mở ra, Vân Yên tươi cười xuất hiện trước mặt.

Nhưng Hứa Tiên lại thấy trang phục của nàng, hắn sững sờ, thì ra nàng đang mặc một thân mũ phượng khăn quàng vai, đây là cách ăn mặc của tân nương trước kia, không mưu mà hợp với liên tưởng của hắn.

- Yên nhi...

Vân Yên tuy cùng Hứa Tiên thân mật rất nhiều lần, nhưng tối nay trên mặt nàng nhuộm một tầng đỏ ửng thẹn thùng, nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của Hứa Tiên, nói:

- Phu quân đã đáp ứng ta, sẽ lấy ta một lần nữa.

Trong âm thanh ôn nhu kèm theo mật ý.

Hứa Tiên lại nhớ tới, trước kia mình từng đáp ứng với nàng. Sẽ cho nàng một hôn lễ đích thật, để thay thế cho tiệc cưới lạnh lùng lúc trước. Nhưng về sau hắn sơ ý chủ quan không đặt chuyện này trong lòng, cũng biết quan hệ của cả hai rất thân mật, cho nên chuyện này không trọng yếu. Mà Vân Yên cũng không nhắc lại chuyện này, hôm nay nghĩ đến, quả nhiên nàng vô cùng để ý tới việc này, cũng không muốn làm cho mình khó xử a. Không khỏi cảm thấy áy náy.

- Ta...

Vân Yên che miệng hắn lại, nói:

- Phu quân không cho rằng ta đường đột là tốt rồi.

Trên mặt nàng có một tầng trang sức trang nhã, cách ăn mặc cũng rất tỉ mỉ. gương mặt của nàng ửng đỏ, bởi vì cách ăn mặc này là tốt nhất với nàng!

- Ngươi sớm nói cho ta biết, để ta chuẩn bị một chút a.

Vân Yên lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, sau đó ưu nhã xoay quanh tại chỗ một vòng, làn váy tung bay, dáng người uyển chuyển lộ ra ngoài, nói:

- Phu quân cảm thấy ta xinh đẹp không?

Hứa Tiên lên tiếng tán thưởng.

- Đẹp vô cùng!

Từ khi bọn họ gặp nhau cho tới bây giờ, hắn cảm thấy nàng vào lúc này mới là xinh đẹp nhất, nét đẹp của tự tin. Bởi vì phần tự tin này, nàng mới dám xuất ra nguyện vọng chôn dấu dưới đáy lòng của mình, cho mình một cái vui mừng. Chính mình giống như người trong mộng, trút xuống tâm huyết, làm cho một đóa hoa uể oải, dần dần tươi tốt hơn. Biến thành xinh đẹp chói mắt, cho tới bây giờ, đóa hoa đã nở rộ. Mà từ đầu tới đuôi, phần xinh đẹp này, cũng chỉ thuộc về mình.

Hứa Tiên không nói thêm gì nữa, ôm ngang lấy nàng, đi vào trong phòng. Trên bàn quả nhiên con ngọn nến đỏ chưa cháy hết.

Bình ngọc chén ngọc, còn có rượu ngon, giao bôi với nhau, nhìn nhau tình ý đậm đặc.

Rồi sau đó đi lên giường, quần áo bay ra, thẳng tới khi không còn cái gì ngăn cách. Vân Yên cuộn thân mình lại, nghiêng người nằm ở trên giường, giông như con cừu non, da thịt nõn nà đang tỏa sáng trong bóng tối vô tận, trong đôi mắt phượng có một loại hấp dẫn như đang chào mời hắn tiến lên.

Hứa Tiên kiệt lực lắm mới có thể khống chế được dục hỏa đang thiêu đốt trong nội tâm, tinh tế thưởng ngoạn những mỹ diệu trên thân thể giống như tác phẩm nghệ thuật của nàng. Nàng cũng điều chỉnh thân hình, thuận theo yêu thích của hắn.

Vân Yên cảm giác dây đàn trong nội tâm của mình rung lên lần nữa, bởi vì mỗi lần hắn vuốt ve và hôn môi, trong môi son lại phát ra âm thanh như tiên âm, tuy cảm thấy ngượng ngùng, cũng không cường lực áp chế. Nàng chợt nhớ tới Hồ Tâm Nguyệt ví von, nếu như nàng bây giờ là một cây đàn ngọc, sẽ mặc cho chủ nhân khảy đàn, phát ra tiếng vang, nhưng không có chút không cam lòng nào, cũng đang chờ mong sôi sục với khúc nhạc đang tấu.

Vài tiếng ngâm khẻ, triệt để tiêu trừ tầng khắc chế trong nội tâm của Hứa Tiên, áp thân thể trắng nõn mềm mại của Vân Yên xuống dưới.

Tiếng cầm vang xa, ngâm nga làn điệu khác nhau, một đêm kích tình.

Lông mi dài chớp động vài cái, Vân Yên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, sắc trời đã sáng rõ, hiển nhiên đã không còn sớm.

Hứa Tiên không ở bên cạnh, nàng ngồi dậy, toàn thân mềm nhũn như bông, giống như không còn xương cốt, nhất thời không còn chút khí lực nào.

- Tỉnh.

Bỗng nhiên Hứa Tiên xuất hiện, giương cánh tay đặt ở sau lưng của nàng, nâng nàng dậy.

Hai người nhìn nhau, thậm chí còn nhớ lại điên cuồng hôm qua.

Vân Yên tựa vào ngực của Hứa Tiên, nói:

- Phu quân, đêm qua... Ngươi thật...

Lời này vừa ra khỏi miệng, mặt nàng hồng lên, âm thanh của nàng vô cùng khàn, càng tựa đầu vào trong ngực của Hứa Tiên.

Hứa Tiên hơi cảm thấy áy náy, đêm hôm qua, hơi có chút quá phận. Có lẽ nguyên nhân là do nửa khối bí pháp của Long tộc. Hứa Tiên càng về sau càng không khống chế được tư thế. Tuy thân thể của Vân Yên cường kiện vượt xa thường nhân, nhưng không sánh bằng Hứa Tiên, lúc đầu còn có thể chịu được, nhưng về sau, thân thể xịu lơ như bún, chỉ có thể mặc cho hắn làm chủ.

Thẳng đến khi nàng mê man đi, Hứa Tiên có cảm giác khác thường, dùng thủ ấn pháp quyết mới hoàn toàn tỉnh táo lại, bí pháp Long tộc tăng cường khí lực lên nhanh chóng, quả nhiên có tai hại khác, suy yếu năng lực thanh tỉnh. Nhưng đêm qua đối mặt với Vân Yên xinh đẹp hấp dẫn, cảm xúc quá mức sôi sục, ngược lại biến thành phức tạp quá lớn, hơn nữa sau khi tận tình, cũng hiểu được sảng khoái hơn rất nhiều, chỉ khổ cho nàng.

Nhưng loại chuyện này cũng không cần phải xin lỗi chính thức, Hứa Tiên vuốt ve gò má của nàng, trêu đùa:

- Ai bảo Yên nhi đêm qua quá mê người, mau dậy đi, đã giữa trưa, sắp ăn cơm.

Trải qua Hứa Tiên nhắc nhở, Vân Yên cũng cảm giác trong bụng đói khát, đêm qua quả thật tiêu phí rất nhiều năng lượng, hơi động đậy một chút, giữa đùi rất đau đớn.

Hứa Tiên phát giác, lặng lẽ kéo chăn ra nhìn một cái. Đem tay đưa vào trong chăn, theo da thịt mềm mại tinh tế, đi vào trong u cốc của nàng, vừa vuốt ve nhu hòa, truyền linh lực vào trong. Vân Yên lúc này mới cảm thấy dễ chịu thoải mái, nhưng lúc này mình không mảnh vải che thân, mà quần áo của hắn chỉnh tề, cho nên vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu không nói.

Hứa Tiên mỉm cười, sau đó kéo chăn ra. Vân Yên thét một tiếng kinh hãi, thân thể tuyết trắng lộ ra ngoài không khí, hiện ra một tầng sương mù mờ nhạt.

Hứa Tiên thưởng thức một phen, đáng tiếc đêm qua chỉ thấy lợi trước mắt, không thể lại cậy mạnh. Bình tĩnh tâm thần, mặc quần áo cho nàng, trong lúc tự nhiên không thiếu chuyện vuốt ve.

- Đợi ta mang thức ăn tới, mang cho ngươi!

Sau cơm trưa, Lý Tư Minh lại đến thăm. Quả nhiên, phủ Hàng Châu có người trung lập tới khiêu chiến.

- Qua hai ngày rồi nói sau!

Hứa Tiên mỉm cười, nói:

- Cũng nên cho ngươi nghỉ ngơi một chút.

Ở trong phòng của Bạch Tố Trinh, đang bộc phát tranh chấp kịch liệt.

Hồ Tâm Nguyệt đi vào trong đình viện. Chẳng những không có cẩm y ngọc thực như trên thuyền, càng không có thị nữ tinh mị, ngược lại khắp nơi muốn động thủ với nàng. Loại cảm giác này làm cho nội tâm của nàng khó chịu, nhưng cũng may còn có cái đổ ước kia, nhưng dường như chẳng ai quan tâm tới, vui đùa vài ngày các chuyện liên quan, cũng không có ý làm khó dễ nàng.

Không hiểu, trong mắt của nàng là đinh viện nhàm chán không thú vị, là có một tia hương vị quen thuộc, mơ hồ có thứ đồ vật khiến cho nàng yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK